Chương 1066: Không sợ
Đình Vũ
15/09/2017
- Một khi Tị Kiếp Hào bay lên không, tất cả sứ mệnh đã kết thúc. Nếu có thể sống sót, cổ hết sức tìm kiếm đường sống cho mình. Nếu có một ngày chúng ta gặp lại, sẽ là thời điểm dắt tay giành lại Ma Duệ Tinh.
Tiêu Hoằng nói với đám người Thái Tư.
Sau đó, Tiêu Hoằng cùng đám người Thái Tư chia làm 2 đường: Tiêu Hoằng, Cổ Tư dẫn theo 30 ngàn người sư đoàn Dã Cẩu đi hướng bắc. Thái Tư, Vĩ Ngạn dẫn 30 ngàn người khác đi hướng nam, chia nhau chặn đánh thân vệ quân cùng với đám người Đạo Sâm.
Lúc này, Đạo Sâm vừa vặn ở phía bắc đại sa mạc Khảm Tát.
Chậm rãi bước xuống hạm vận chuyển Ma Văn cực lớn, Đạo Sâm nhìn Tị Kiếp Hào ở xa xa, thẳng vào trong mây, sắc mặt lạnh nhạt.
Theo Đạo Sâm thấy, thứ này dù có to lớn, nhưng nếu bị cấp Ngự hồn tấn công, chắc chắn sẽ bị phá hoại cực lớn, đương nhiên sẽ thành một đống sắt vụn.
- Điền Qua, Tân Vinh, hai vị sư đệ tranh thủ thời gian ngắn nhất đánh vào hạm chạy trốn của người Lạc Đan Luân, sau đó điên cuồng tấn công. Nhớ kỹ, đừng cho một tên người Lạc Đan Luân nào chạy khỏi Ma Duệ Tinh, giết sạch đám người này trên Ma Duệ Tinh như quét bọ.
Đạo Sâm một tay chống vào thân hạm vận chuyển, dùng Ma Văn thông tin nhàn nhã nói.
Ở sau lưng Đạo Sâm là các thần vệ quân ánh mắt lạnh băng, đang bước xuống hạm vận chuyển cỡ lớn, mỗi người trang bị hoàn mỹ, ánh mắt không hê có cảm tình, thực lực của mỗi binh lính thì dù có là quân đội hoàn mỹ nhất ở thể liên hiệp Xích Nghĩa cũng còn thua xa. Như đã nói, xây dựng thần vệ quân, là nhân tài được chọn trong toàn bộ thể liên hiệp.
- Đại sư huynh, vậy còn ngài?
Trong Ma Văn thông tin của Đạo Sâm truyền ra giọng của Điên Qua.
- Ta? Bắt cá lớn trước rồi nói sau.
Đạo Sâm nhàn nhạt đáp, trên mặt toát ra tươi cười tàn khốc, bởi vì trên màn hình máy thăm dò bên cạnh hắn đã hiện lên hình ảnh Tiêu Hoằng dân 30 ngàn quân chiến giáp Liệt Qua đi thẳng tới phía bắc.
Có được thực lực Ngự hồn cấp năm, Đạo Sâm có lòng tin, chỉ cần Tiêu Hoằng dám thò đầu ra, sẽ bóp chết Tiêu Hoằng trên Ma Duệ Tinh này.
Một khi Tiêu Hoằng đã chết, Lạc Đan Luân cũng coi như chết phân nửa, muốn sống lại là điều không thể.
Đợi 50 ngàn thần vệ quân sau lưng đi ra hạm vận chuyển, điều chỉnh xong trang bị, Đạo Sâm híp mắt, toát ra tươi cười tàn nhẫn, chỉ tay về phía trước. 50 ngàn thần vệ quân liền khởi động Lưu văn, nhanh chóng tiên vào đại sa mạc Khảm Tat
Đạo Sâm đi theo đằng sau, không có chút vội vàng.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng thấy được hình ảnh này, trên tay phải bùng lên ngọn lửa băng màu máu, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm và khí phách cao thượng của vương giả.
Dù là lúc này người Lạc Đan Luân đang đối mặt với chạy trốn, nhưng Tiêu Hoằng vĩnh viễn sẽ không cúi thấp cái đầu cao ngạo của hắn.
Không tới nửa giờ, trên đại sa mạc Khảm Tát hoang vắng mênh mông vô bờ, Tiêu Hoằng dẫn 30 ngàn binh lính chiến giáp Liệt Qua đã chạm mặt 50 ngàn thân vệ quân do Đạo Sâm dẫn đầu.
Hai quân đoàn chạm mặt cách nhau không tới 500m, mặc kệ là thần vệ quân toàn là Ngự sư trở lên, hay là sư đoàn Dã Cẩu mặc chiến giáp Liệt Qua, đều đã khởi động Chiến văn.
Đạo Sâm đứng trong đội ngũ, liếc Tiêu Hoằng đội Vương Giả Khôi, khóe miệng lại cong lên.
Cảnh tượng trên Ma Duệ Tinh đã truyền ra khắp Vũ trụ Thái Qua, dân chúng đều nhìn thấy rõ ràng. Lúc này, mọi người không hiểu được, bản thân là vua của Lạc Đan Luân, vì sao Tiêu Hoằng phải tự thân ra trận, làm quan chỉ huy đội cảm tử?
Đương nhiên, ngàn năm trước, mọi người cũng không hiểu vì sao cuối cùng Cáp Thụy Sâm vẫn lựa chọn ở lại Ma Duệ Tinh, dù cho cuối cùng chết ở nơi đó.
Có lẽ bình dân Vũ trụ Thái Qua không phải người Lạc Đan Luân, lại càng không phải vua của Lạc Đan Luân, bọn họ quá hiểu văn hóa của người Lạc Đan Luân, nhưng vĩnh viễn không hiểu được chỗ linh hồn chân chính của Lạc Đan Luân, cũng như bọn họ không biết đạo lý vì sao Lạc Đan Luân ở trong tuyệt cảnh, lại có thể càng đánh càng hăng.
Ở nước khác, kẻ thống trị tối cao một quốc gia sẽ trốn ở cuối cùng hậu phương, mình thì hưởng thụ, thuộc hạ thì bán mạng. Còn Lạc Đan Luân thì vừa vặn trái ngược, bình dân ẩn náu ở cuối hậu phương, vương giả sẽ đứng ngay trên tiên tuyến.
Hệ thống hoàn toàn trái ngược, định sẵn tâm huyết của chủng tộc.
- Tiêu Hoằng, ta thật là không ngờ, ngươi lại không đi làm rùa đen rút đầu. Như vậy cũng tốt, ngươi cùng tộc nhân của mình, cùng nhau an táng trên Ma Duệ Tinh này đi.
Đạo Sâm giọng điệu khinh miệt nhìn Tiêu Hoằng, trong ánh mắt tím toát ra sát khí vô hạn.
Ngẩng đầu lên, Tiêu Hoằng liếc Đạo Sâm cùng với 50 ngàn thần vệ quân, ánh mắt phát ra tia sáng xanh lục không hề thay đổi, càng không nói một lời. Chỉ là đặt tay lên chuôi kiểm Băng Tín Ngưỡng, chậm rãi rút ra, phát ra tiếng kim loại ma sát.
Mũi kiếm lạnh băng dưới ánh mặt trời, phản xạ ánh sáng lạnh băng, càng chói mắt hơn. Sau đó, Tiêu Hoằng chi mũi kiếm vào Đạo Sâm.
Tuy rằng từ đầu tới cuối Tiêu Hoằng không nói một lời, nhưng hành động này đã biểu hiện quá rõ ràng, Ngự hồn cấp năm thì sao chứ?
Một khi con người đã đẩy mọi thứ sang một bên, sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
Thấy bành động của Tiêu Hoằng như thế, sắc mặt bình thản của Đạo Sâm dần trở nên hung tợn, theo hắn thấy, Tiêu Hoằng tuyệt đối là khiêu khích.
- Ngươi đã muốn chết, Đạo Sâm ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Đạo Sâm nghiến răng nhét ra mấy chữ, vung tay tới trước.
Sau đó, thần vệ quân sắc mặt âm lãnh như những con sói hung dữ, bổ nhào về phía Tiêu Hoằng.
Đối mặt, 30 ngàn quân chiến giáp Liệt Qua làm sao có thể ngồi yên, đồng thời khởi động chiến giáp Liệt Qua, che trước mặt Tiêu Hoằng, đối đầu thân vệ quân.
Chỉ trong nháy mắt, giữa sa mạc hoang vẳng im lặng vang vọng tiếng chém giết, tiếng kim loại vặn vẹo, tiếng la hét của sư đoàn Dã Cẩu thỉnh thoảng vang tận mây xanh.
Chiến đấu như thế dù không to lớn như toàn dân biến thành quân đội, nhưng trình độ kịch liệt và thảm thiết không thua bất cứ trận chiến nào của Lạc Đan Luân, đằng sau thảm thiết đó có thêm một phần bi tráng.
Từ khi các quân nhân Lạc Đan Luân này đứng đây, bọn họ chưa bao giờ định sống qua hôm nay.
Thực lực thần vệ quân dù mạnh, nhưng binh lính Lạc Đan Luân có chiến giáp Liệt Qua phụ trợ, sức chiến đấu cũng không rớt xuống thế yếu, 50 ngàn đấu 30 ngàn, quấn lấy nhau coi như ngang hàng ngang sức.
Quan trọng hơn là khí phách, binh lính Lạc Đan Luân thề sống chết bảo vệ chủng tộc đã ôm quyết tâm phải chết, một khi chiến giáp Liệt Qua bị phá hủy, sẽ lựa chọn tự nổ, ít nhất cũng phải kéo theo một tên thần vệ quân cùng mình đi xuống địa ngục.
Chỉ là không cho phép bất cứ một tên thần vệ quân nào tới gần Tiêu Hoằng nửa bước, Tiêu Hoằng vẫn là vua trong lòng họ.
Đạo Sâm đứng tại chỗ, nhìn binh lính Lạc Đan Luân liều chết chống cự, trong mắt đầy sát ý, ánh mắt hắn khẽ giật. Trước đó thông qua màn hình, hắn cũng có một chút hiểu biết về binh lính Lạc Đan Luân, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, lại có một cảm nhận khác.
Cùng như nhìn thấy dã thú trên màn ảnh, cùng với con thú chân thật đang bổ nhào về phía mình, đây là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng dù thể, kinh ngạc chỉ lóe qua trong mắt Đạo Sâm một cái, liền bị sát ý lấp đầy.
Xoạt!
Sau đó, sau lưng Đạo Sâm đã mọc ra hai sợi xiềng xích năng lượng thật dài, bên trên xiềng xích lộ ra một mảnh dao năng lượng màu nâu đậm, giống như một đôi cánh. Trên mỗi một dao năng lượng đều có chứa quang văn màu vàng, nhưng tuyệt đối đừng hiểu lầm, đó không phải Dực văn của Đạo Sâm, mà là một trong Ma Văn chủ chiến của Đạo Sâm.
Không ngừng lại, Đạo Sâm giang tay, xiềng xích năng lượng cùng dao năng lượng quấn lên hai tay Đạo Sâm.
Lưỡi dao bắt đầu chấn động mạnh, phát ra tiếng reo quái dị, nhìn như không có gì, nhưng nếu thưởng thức kỹ, sẽ kinh ngạc phát hiện không gian xung quanh như đang chấn động mạnh theo tiếng reo.
Còn tròng mắt tím của Đạo Sâm, cũng bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng không nói gì, đồng thời xung quanh người nhanh chóng hiện ra một loạt khe nứt không gian thủy tinh, phân bố khắp nơi.
Ngừng lại vài giây, ánh mắt Đạo Sâm lóe ra tia sáng nhọn, chân đạp mạnh, liền hóa thành cái bóng sáng, nhoáng cái đã tới trước mặt Tiêu Hoằng, tốc độ này thậm chí còn vượt qua cả tốc độ ánh sáng.
Tự nhiên Tiêu Hoằng không thể phản ứng được với tốc độ như thế, nhưng khi mấy lưỡi dao ánh sáng của Đạo Sâm cắt vào Tiêu Hoằng, Cổ Tư có thực lực Ngự hồn cấp ba đã chặn trước mặt Tiêu Hoằng, gậy xương vung lên, một cỗ sóng Ngự lực màu xanh hợp thành khiên năng lượng mạnh mẽ ở phía trước.
Dao năng lượng Ngự hồn cấp năm tuy rằng đánh tan khiên năng lượng Ngự hồn cấp ba, nhưng cũng chỉ giới hạn như thế, không thể tiến tới nữa.
- Không ngờ còn có một tên lão cẩu, chỉ dựa vào ngươi, nghĩ rằng là đối thủ của Đạo Sâm ta hay sao?
Sắc mặt Đạo Sâm dần dần dữ tợn, như đang bại lộ ra bản tính chân thật của hẳn. Cũng như giáo lý của thần Áo Cách Tư, bề ngoài ôn hòa, kỳ thật rất tàn bạo.
Chẳng qua Đạo Sâm mới nói xong, ánh mắt bỗng thay đổi, bởi vì Đạo Sâm đột nhiên phát hiện không biết khi nào mà Tiêu Hoằng ở sau lưng Cổ Tư đã biến mất, chỉ để lại khe nứt không gian thủy tinh.
Nhưng ngay lúc Đạo Sâm cảm thấy kinh ngạc, bỗng cảm giác có bóng người sau lưng lóe lên, một làn hơi lạnh truyền tới. Liếc ra sau, Đạo Sâm kinh ngạc thấy Tiêu Hoằng đã cất Băng Tín Ngưỡng vào vỏ, cự kiếm mỏ neo sứt mẻ đã giơ cao quá đầu, từ trên cao chém thẳng xuống đầu Đạo Sâm.
Đạo Sâm cũng có nghe qua cự kiếm mỏ neo, nhưng kinh ngạc cũng chỉ lóe qua một thoáng, dao năng lượng đã hình thành trong tay Đạo Sâm, chém ngược lên cự kiếm mỏ neo.
Tiêu Hoằng nói với đám người Thái Tư.
Sau đó, Tiêu Hoằng cùng đám người Thái Tư chia làm 2 đường: Tiêu Hoằng, Cổ Tư dẫn theo 30 ngàn người sư đoàn Dã Cẩu đi hướng bắc. Thái Tư, Vĩ Ngạn dẫn 30 ngàn người khác đi hướng nam, chia nhau chặn đánh thân vệ quân cùng với đám người Đạo Sâm.
Lúc này, Đạo Sâm vừa vặn ở phía bắc đại sa mạc Khảm Tát.
Chậm rãi bước xuống hạm vận chuyển Ma Văn cực lớn, Đạo Sâm nhìn Tị Kiếp Hào ở xa xa, thẳng vào trong mây, sắc mặt lạnh nhạt.
Theo Đạo Sâm thấy, thứ này dù có to lớn, nhưng nếu bị cấp Ngự hồn tấn công, chắc chắn sẽ bị phá hoại cực lớn, đương nhiên sẽ thành một đống sắt vụn.
- Điền Qua, Tân Vinh, hai vị sư đệ tranh thủ thời gian ngắn nhất đánh vào hạm chạy trốn của người Lạc Đan Luân, sau đó điên cuồng tấn công. Nhớ kỹ, đừng cho một tên người Lạc Đan Luân nào chạy khỏi Ma Duệ Tinh, giết sạch đám người này trên Ma Duệ Tinh như quét bọ.
Đạo Sâm một tay chống vào thân hạm vận chuyển, dùng Ma Văn thông tin nhàn nhã nói.
Ở sau lưng Đạo Sâm là các thần vệ quân ánh mắt lạnh băng, đang bước xuống hạm vận chuyển cỡ lớn, mỗi người trang bị hoàn mỹ, ánh mắt không hê có cảm tình, thực lực của mỗi binh lính thì dù có là quân đội hoàn mỹ nhất ở thể liên hiệp Xích Nghĩa cũng còn thua xa. Như đã nói, xây dựng thần vệ quân, là nhân tài được chọn trong toàn bộ thể liên hiệp.
- Đại sư huynh, vậy còn ngài?
Trong Ma Văn thông tin của Đạo Sâm truyền ra giọng của Điên Qua.
- Ta? Bắt cá lớn trước rồi nói sau.
Đạo Sâm nhàn nhạt đáp, trên mặt toát ra tươi cười tàn khốc, bởi vì trên màn hình máy thăm dò bên cạnh hắn đã hiện lên hình ảnh Tiêu Hoằng dân 30 ngàn quân chiến giáp Liệt Qua đi thẳng tới phía bắc.
Có được thực lực Ngự hồn cấp năm, Đạo Sâm có lòng tin, chỉ cần Tiêu Hoằng dám thò đầu ra, sẽ bóp chết Tiêu Hoằng trên Ma Duệ Tinh này.
Một khi Tiêu Hoằng đã chết, Lạc Đan Luân cũng coi như chết phân nửa, muốn sống lại là điều không thể.
Đợi 50 ngàn thần vệ quân sau lưng đi ra hạm vận chuyển, điều chỉnh xong trang bị, Đạo Sâm híp mắt, toát ra tươi cười tàn nhẫn, chỉ tay về phía trước. 50 ngàn thần vệ quân liền khởi động Lưu văn, nhanh chóng tiên vào đại sa mạc Khảm Tat
Đạo Sâm đi theo đằng sau, không có chút vội vàng.
Lúc này Tiêu Hoằng cũng thấy được hình ảnh này, trên tay phải bùng lên ngọn lửa băng màu máu, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm và khí phách cao thượng của vương giả.
Dù là lúc này người Lạc Đan Luân đang đối mặt với chạy trốn, nhưng Tiêu Hoằng vĩnh viễn sẽ không cúi thấp cái đầu cao ngạo của hắn.
Không tới nửa giờ, trên đại sa mạc Khảm Tát hoang vắng mênh mông vô bờ, Tiêu Hoằng dẫn 30 ngàn binh lính chiến giáp Liệt Qua đã chạm mặt 50 ngàn thân vệ quân do Đạo Sâm dẫn đầu.
Hai quân đoàn chạm mặt cách nhau không tới 500m, mặc kệ là thần vệ quân toàn là Ngự sư trở lên, hay là sư đoàn Dã Cẩu mặc chiến giáp Liệt Qua, đều đã khởi động Chiến văn.
Đạo Sâm đứng trong đội ngũ, liếc Tiêu Hoằng đội Vương Giả Khôi, khóe miệng lại cong lên.
Cảnh tượng trên Ma Duệ Tinh đã truyền ra khắp Vũ trụ Thái Qua, dân chúng đều nhìn thấy rõ ràng. Lúc này, mọi người không hiểu được, bản thân là vua của Lạc Đan Luân, vì sao Tiêu Hoằng phải tự thân ra trận, làm quan chỉ huy đội cảm tử?
Đương nhiên, ngàn năm trước, mọi người cũng không hiểu vì sao cuối cùng Cáp Thụy Sâm vẫn lựa chọn ở lại Ma Duệ Tinh, dù cho cuối cùng chết ở nơi đó.
Có lẽ bình dân Vũ trụ Thái Qua không phải người Lạc Đan Luân, lại càng không phải vua của Lạc Đan Luân, bọn họ quá hiểu văn hóa của người Lạc Đan Luân, nhưng vĩnh viễn không hiểu được chỗ linh hồn chân chính của Lạc Đan Luân, cũng như bọn họ không biết đạo lý vì sao Lạc Đan Luân ở trong tuyệt cảnh, lại có thể càng đánh càng hăng.
Ở nước khác, kẻ thống trị tối cao một quốc gia sẽ trốn ở cuối cùng hậu phương, mình thì hưởng thụ, thuộc hạ thì bán mạng. Còn Lạc Đan Luân thì vừa vặn trái ngược, bình dân ẩn náu ở cuối hậu phương, vương giả sẽ đứng ngay trên tiên tuyến.
Hệ thống hoàn toàn trái ngược, định sẵn tâm huyết của chủng tộc.
- Tiêu Hoằng, ta thật là không ngờ, ngươi lại không đi làm rùa đen rút đầu. Như vậy cũng tốt, ngươi cùng tộc nhân của mình, cùng nhau an táng trên Ma Duệ Tinh này đi.
Đạo Sâm giọng điệu khinh miệt nhìn Tiêu Hoằng, trong ánh mắt tím toát ra sát khí vô hạn.
Ngẩng đầu lên, Tiêu Hoằng liếc Đạo Sâm cùng với 50 ngàn thần vệ quân, ánh mắt phát ra tia sáng xanh lục không hề thay đổi, càng không nói một lời. Chỉ là đặt tay lên chuôi kiểm Băng Tín Ngưỡng, chậm rãi rút ra, phát ra tiếng kim loại ma sát.
Mũi kiếm lạnh băng dưới ánh mặt trời, phản xạ ánh sáng lạnh băng, càng chói mắt hơn. Sau đó, Tiêu Hoằng chi mũi kiếm vào Đạo Sâm.
Tuy rằng từ đầu tới cuối Tiêu Hoằng không nói một lời, nhưng hành động này đã biểu hiện quá rõ ràng, Ngự hồn cấp năm thì sao chứ?
Một khi con người đã đẩy mọi thứ sang một bên, sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
Thấy bành động của Tiêu Hoằng như thế, sắc mặt bình thản của Đạo Sâm dần trở nên hung tợn, theo hắn thấy, Tiêu Hoằng tuyệt đối là khiêu khích.
- Ngươi đã muốn chết, Đạo Sâm ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Đạo Sâm nghiến răng nhét ra mấy chữ, vung tay tới trước.
Sau đó, thần vệ quân sắc mặt âm lãnh như những con sói hung dữ, bổ nhào về phía Tiêu Hoằng.
Đối mặt, 30 ngàn quân chiến giáp Liệt Qua làm sao có thể ngồi yên, đồng thời khởi động chiến giáp Liệt Qua, che trước mặt Tiêu Hoằng, đối đầu thân vệ quân.
Chỉ trong nháy mắt, giữa sa mạc hoang vẳng im lặng vang vọng tiếng chém giết, tiếng kim loại vặn vẹo, tiếng la hét của sư đoàn Dã Cẩu thỉnh thoảng vang tận mây xanh.
Chiến đấu như thế dù không to lớn như toàn dân biến thành quân đội, nhưng trình độ kịch liệt và thảm thiết không thua bất cứ trận chiến nào của Lạc Đan Luân, đằng sau thảm thiết đó có thêm một phần bi tráng.
Từ khi các quân nhân Lạc Đan Luân này đứng đây, bọn họ chưa bao giờ định sống qua hôm nay.
Thực lực thần vệ quân dù mạnh, nhưng binh lính Lạc Đan Luân có chiến giáp Liệt Qua phụ trợ, sức chiến đấu cũng không rớt xuống thế yếu, 50 ngàn đấu 30 ngàn, quấn lấy nhau coi như ngang hàng ngang sức.
Quan trọng hơn là khí phách, binh lính Lạc Đan Luân thề sống chết bảo vệ chủng tộc đã ôm quyết tâm phải chết, một khi chiến giáp Liệt Qua bị phá hủy, sẽ lựa chọn tự nổ, ít nhất cũng phải kéo theo một tên thần vệ quân cùng mình đi xuống địa ngục.
Chỉ là không cho phép bất cứ một tên thần vệ quân nào tới gần Tiêu Hoằng nửa bước, Tiêu Hoằng vẫn là vua trong lòng họ.
Đạo Sâm đứng tại chỗ, nhìn binh lính Lạc Đan Luân liều chết chống cự, trong mắt đầy sát ý, ánh mắt hắn khẽ giật. Trước đó thông qua màn hình, hắn cũng có một chút hiểu biết về binh lính Lạc Đan Luân, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, lại có một cảm nhận khác.
Cùng như nhìn thấy dã thú trên màn ảnh, cùng với con thú chân thật đang bổ nhào về phía mình, đây là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng dù thể, kinh ngạc chỉ lóe qua trong mắt Đạo Sâm một cái, liền bị sát ý lấp đầy.
Xoạt!
Sau đó, sau lưng Đạo Sâm đã mọc ra hai sợi xiềng xích năng lượng thật dài, bên trên xiềng xích lộ ra một mảnh dao năng lượng màu nâu đậm, giống như một đôi cánh. Trên mỗi một dao năng lượng đều có chứa quang văn màu vàng, nhưng tuyệt đối đừng hiểu lầm, đó không phải Dực văn của Đạo Sâm, mà là một trong Ma Văn chủ chiến của Đạo Sâm.
Không ngừng lại, Đạo Sâm giang tay, xiềng xích năng lượng cùng dao năng lượng quấn lên hai tay Đạo Sâm.
Lưỡi dao bắt đầu chấn động mạnh, phát ra tiếng reo quái dị, nhìn như không có gì, nhưng nếu thưởng thức kỹ, sẽ kinh ngạc phát hiện không gian xung quanh như đang chấn động mạnh theo tiếng reo.
Còn tròng mắt tím của Đạo Sâm, cũng bắt đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng không nói gì, đồng thời xung quanh người nhanh chóng hiện ra một loạt khe nứt không gian thủy tinh, phân bố khắp nơi.
Ngừng lại vài giây, ánh mắt Đạo Sâm lóe ra tia sáng nhọn, chân đạp mạnh, liền hóa thành cái bóng sáng, nhoáng cái đã tới trước mặt Tiêu Hoằng, tốc độ này thậm chí còn vượt qua cả tốc độ ánh sáng.
Tự nhiên Tiêu Hoằng không thể phản ứng được với tốc độ như thế, nhưng khi mấy lưỡi dao ánh sáng của Đạo Sâm cắt vào Tiêu Hoằng, Cổ Tư có thực lực Ngự hồn cấp ba đã chặn trước mặt Tiêu Hoằng, gậy xương vung lên, một cỗ sóng Ngự lực màu xanh hợp thành khiên năng lượng mạnh mẽ ở phía trước.
Dao năng lượng Ngự hồn cấp năm tuy rằng đánh tan khiên năng lượng Ngự hồn cấp ba, nhưng cũng chỉ giới hạn như thế, không thể tiến tới nữa.
- Không ngờ còn có một tên lão cẩu, chỉ dựa vào ngươi, nghĩ rằng là đối thủ của Đạo Sâm ta hay sao?
Sắc mặt Đạo Sâm dần dần dữ tợn, như đang bại lộ ra bản tính chân thật của hẳn. Cũng như giáo lý của thần Áo Cách Tư, bề ngoài ôn hòa, kỳ thật rất tàn bạo.
Chẳng qua Đạo Sâm mới nói xong, ánh mắt bỗng thay đổi, bởi vì Đạo Sâm đột nhiên phát hiện không biết khi nào mà Tiêu Hoằng ở sau lưng Cổ Tư đã biến mất, chỉ để lại khe nứt không gian thủy tinh.
Nhưng ngay lúc Đạo Sâm cảm thấy kinh ngạc, bỗng cảm giác có bóng người sau lưng lóe lên, một làn hơi lạnh truyền tới. Liếc ra sau, Đạo Sâm kinh ngạc thấy Tiêu Hoằng đã cất Băng Tín Ngưỡng vào vỏ, cự kiếm mỏ neo sứt mẻ đã giơ cao quá đầu, từ trên cao chém thẳng xuống đầu Đạo Sâm.
Đạo Sâm cũng có nghe qua cự kiếm mỏ neo, nhưng kinh ngạc cũng chỉ lóe qua một thoáng, dao năng lượng đã hình thành trong tay Đạo Sâm, chém ngược lên cự kiếm mỏ neo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.