Chương 188: Kiêu ngạo một lần! (1)
Đình Vũ
16/10/2015
- Ngươi đang phun ai đó?
Ngay khi Lục Quần vừa nói xong, ở bên cạnh bục giảng, Tiêu Hoằng thay xong quần áo từ từ đi lên.
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng hiện giờ, mọi người trong lễ đường đều sửng sốt. Đối với học sinh Phân viện nào đó, vốn chỉ là tồn tại trong truyền thuyết ở vừờn trường, không ai gặp mặt thật sự một lần.
Đương nhiên, ngoại trừ Trình Thiếu Vĩnh, Thôi Uyển Bác cùng Mộ Khê Nhi. Tuy rằng Tiêu Hoằng che mặt, nhưng bộ quần áo kia là do Mộ Khê Nhi mới mua cho TiêuHoằng.
- Ôi! Xem ra bộ quần áo này sẽ không được mặc bình thường nữa rồi.
Mộ Khê Nhi ôm Cầu Cầu, thì thầm nói nhỏ bên tai nó.
Về phần Trình Thiếu Vĩnh, biểu tình lúc này có một nửa hưng phấn, một nửa không yên. Hưng phấn là rốt cuộc Tiêu Hoằng xuất hiện, không yên là vì vừa rồi hắn cũng thấy được thực lực của Lục Quần, đánh tan tác Sài Sương kiều nữ của Học viện Tây Tân Ma Văn, như vậy Tiêu Hoằng có thể được không?
Dù sao không lâu trước, lúc vừa khai giảng, hắn nhìn ra được thực lực Tiêu Hoằng cùng Sài Sương kỳ thật không hơn kém nhiều.
- Ngươi là ai?
Lục Quần liếc Tiêu Hoằng, hỏi.
- Học sinh Phân viện nào đó.
Ngữ khí Tiêu Hoằng lạnh như băng trả lời, giọng điệu đã trải qua Ma Văn biến âm thay đổi, chỉ là thay đổi hơi nhiều, nghe giọng khàn khàn.
Người xem trong lễ đường nghe thế, thần sắc biển đổi, tiếp theo mặc kệ là học sinh Phân viện hay Học viện, đều xôn xao cả lên.
Đối với học sinh Phân viện nào đó, học sinh Học viện cũng không có hảo cảm gì nhưng mà so sánh với Lục Quần, bọn họ van nghiêng về phía Tiêu Hoằng.
Sài Tang cùng chủ nhiệm Học viện thì híp mắt, đây là lần đầu bọn họ nhìn tận mắt học sinh Phân viện nào đó, chỉ là đã che mất phần mặt.
Về phần Sài Sương, biểu tình lúc này vẫn cứ xanh mét. Bởi vì cái tên học sinh Phân viện cùng từng làm nàng mất mặt, thậm chí hiện giờ Sài Sương còn không hy vọng Tiêu Hoằng thắng lợi, ngược lại hy vọng Lục Quần chà đạp học sinh Phân viện kia. Ít nhất Lục Quần đạp xong bỏ đi, sau này mọi người sẽ phai nhạt chuyên này, còn có cơ hội xây dựng lại hình tượng.
Nhưng học sinh Phân viện kia thì khác, tuy rằng không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn hắn sẽ luôn lờn vờn trước mặt nàng. Một khi để hắn chiến thắng, sau này cơ bản không còn đường lăn lộn nữa.
- Học sinh Phân viện bí ẩn?
Lục Quần đánh giá Tiêu Hoằng, quần áo thật khí phách, bộ quần áo này tổng cộng cũng phải 7-8 kim tệ.
- Hv vọng ngươi không phải hàng giả, làng phí thời gian của ta. Hơn nữa ta còn phải nhắc nhở ngươi, Chiến văn không giống như Ma Văn ảnh hiệu.
Lục Quần nhìn Tiêu Hoằng, khinh thường nói. Lúc vào Phân viện Tây Tân, hắn cùng nghe nói chuyện của học sinh Phân viện bí ẩn này, lúc trước dùng ưu thế mỏng manh chiến thắng Sài Sương.
Chiếu theo phân tích này, chỉ là cùng một hạng với Sài Sương, hắn vẫn nắm chắc phần thắng. Hơn nữa hiện giờ học sinh Phân viện nào đó cùng Mộ Khê Nhi đang nổi danh ở Thái Ngô thành, nếu có thể đạp ngã tên học sinh Phân viện này, tuyệt đối sẽ tiếp tục đề cao sự nổi tiếng của hắn.
Tiêu Hoằng không nói nhiều, chỉ phất tay, ra hiệu có thể bắt đầu.
Hai bên bục giảng từ từ nâng lên bàn làm việc cùng bia Ma Văn, trên bàn làm việc có đủ tài liệu, giống y như Sài Sương trước đó, là tài liệu chiến văn Ngự đồ cấp năm.
Lúc này mọi Người bên dưới đã im ắng, nhìn chằm chằm trên bục giảng, có thể nói đây là trận chiến tiêu điểm trong mắt họ. Trước đó Lục Quần đã chiến thắng Sài Sương. không cần phải nói rõ thực lực nữa. Còn học sinh Phân viện kia đã được truyền bá vô cùng thần kỳ từ trước, cùng với kiệt tác hội biểu diễn Mộ Khê Nhi, nhưng mà Ma Văn ảnh hiệu không thể so sánh với chiến văn, quan trọng hơn là lần này đi cùng với chất lượng Ma Văn là phương diện tốc độ.
Mạc Khoa viện trưởng Long Cầm hơi nheo mắt, lão biết rõ chỉ cần Lục Quần chiến thắng học sinh Phân viện bí ần kia, Học viện Long cầm Ma Văn sẽ hoàn toàn nổi danh.
Hơn nữa lão cũng hỏi thăm nhiều mặt. Thực lực của học sinh Phân viện bí ẩn kia cùng không hơn kém Sài Sương bao nhiêu.
"Lục Quần! cố lên! Đá ngã tên học sinh Phân viện kia, ngươi sẽ là con cưng của vùng này."
Trong lòng Mạc Khoa thầm hô.
Cùng lúc đó, ở trên đãi, ánh đèn xanh ra hiệu bắt đầu đã sáng lên, trận đâu chê văn được chú ý chính thức bắt đầu.
Ngay khi đèn xanh sáng lên. Lục Quần đã trải qua nhiều trận đấu xoay người như chớp, hai tay bay múa vội vàng làm việc trên bàn.
Học sinh Phân viện không quá hiểu biết, một đám mờ to mắt, có thể nói đây là lần đầu họ nhìn thấy động tác chế văn nhanh như thế, cơ bản mỗi một bước đều nhanh gọn.
Ngược lại Tiêu Hoằng lại không nhanh không chậm, quay người bình thường, bắt đầu cầm lấy Tái thạch, rút Điêu văn đao ra.
- Không... không phải chứ. Chẳng lẽ học sinh Phân viện kia không biết đấu văn là tranh thủ thời gian hay sao?
- Đúng thế, nếu học sinh Phân viện kia chế văn theo tốc độ bình thường, chắc chắn sẽ thua.
Nháy mắt, những học sinh ngồi bên dưới đă không yên, đều rộn ràng cả lên.
- Xem ra học sinh Phân viện bí ẩn kia không quen thuộc đấu văn, vừa lúc, như vậy trực tiếp xử lý tên học sinh Phân viện kia.
Tùy tùng bên cạnh Mạc Khoa nói, biểu tình hiện lên vẻ đắc ý.
Nhưng mà ngay sau đó, Mạc Khoa cùng những người khác liếc nhìn lại Tiêu Hoằng, kết quả ánh mắt ngừng trệ.
Chỉ thấy mũi dao góc nghiêng trong tay Tiêu Hoằng vừa mới tiếp xúc Tái thạch, cổ tay đột nhiên xoay tròn thật nhanh, những nơi mũi đao đi qua đã nhanh chóng hình thành văn lộ trơn nhẵn rõ ràng, tốc độ như bay.
Những chỗ trước kia cần chải chuốt tỉ mỉ, Tiêu Hoằng trực tiếp quét một đao, khiến người ta cảm giác toàn bộ những văn lộ rắc rối chỉ cần một đao đặt xuống là xong.
- Có... có chuyện như thế này? Cái này là tạo hình hay là viết chữ?
Mạc Khoa mới vừa rồi còn tươi cười, thần sắc biến đổi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Về phần những học sinh khác, thậm chí Sài Tang cũng chợt động, lão lần đầu tiên thấy phương thức tạo hình văn lộ như thế này. Lão biết rõ, với phương thức này tạo hình như thế, đao công đã đạt tới tình trạng cực kỳ thuần thục.
Nào không biết, mấy ngày qua Tiêu Hoằng đang liều mạng luyện tập Để văn cùng văn trong văn. Đối với loại Ma Văn không cần kỹ thuật đặc biệt gì, Tiêu Hoàng hoàn toàn thuận tay mà làm, giống như sinh viên đi làm đề thi của học sinh trung học vậy.
Mọi người còn chưa phản ứng lại, Tiêu Hoằng đã quét mũi đao, thổi một hơi lên Tái thạch, bên trên Tái thạch đã hình thành văn lộ rõ ràng.
Toàn bộ quá trình chỉ mất 30 giây mà thôi.
Ngược lại Lục Quần vẫn đang bận rộn, mới chỉ hoàn thành được một nửa.
Một màn này rõ ràng làm cho tất cả học sinh đang ngồi đồng loạt biến sắc, ngay cả học sinh Long cầm vừa rồi còn luôn trầm trồ khen ngợi Lục Quần cũng há miệng kinh ngạc. Bọn họ thật không thể tưởng tượng được, chỉ là một tên học sinh lại có đao công kinh người như thế.
Về phần học sinh Phân viện Tây Tân, trong mắt đầy hưng phấn, bọn họ có cảm giác Tiêu Hoằng sẽ toàn thắng, đây tuyệt đối là cơ hội tốt cho Phân viện lật ngược thế cờ.
- Học sinh Phân viện bí ẩn, oai phong!
- Học sinh Phân viện bí ẩn, cố lên!
Tiếng hô như thế không ngừng vang lên trong lễ đường.
Ngay cả học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn cùng xiết chặt tay, biểu tình đầy hưng phấn. Đã nói trước, bọn họ không thích học sinh Phân viện kia, nhưng mà phải xem đối thủ của học sinh Phân viện kia là ai.
Mộ Khê Nhi ngồi bên trên, khuôn mặt đẹp ửng hồng, con gái mà, có ai không muốn người mình thích tỏa sáng chứ.
Tiếp theo Tiêu Hoằng phải làm là pha chế Ma Văn dịch, rót vào văn lộ, động tác vẫn không hề có chút vội vàng hay gấp gáp, nhưng mỗi bước đều cực kỳ chính xác, hoàn thành trôi chảy.
4 phút 15 giây!
Trong tay Tiêu Hoằng đã có một cái chiến văn Ngự đồ cấp năm, đao công không tới mức tinh tế, nhưng tuyệt đối coi là lưu loát. ít nhất ở Thái Ngô thành tuyệt đối có thể coi là thượng tầng, đã không thể so sánh với cấp bậc học sinh như Sài Sương.
-Oa!
Ngay khi Tiêu Hoằng cầm Ma Văn trong tay, toàn bộ hội trường bùng nổ.
4 phút 15 giây, đã không chỉ đơn giản là phá kỳ lục, ở Thái Ngô thành thậm chí là Học viện Ngân Hiểu thành, kỷ lục cao nhất chỉ có 7 phút 49 giây.
Lập tức rút ngắn kỷ lục 3 phút 34 giây, nếu nhanh hơn một chút, gần như đã là một nửa kỷ lục rồi.
- Cái... cái này quá đáng đi chứ?
Một nữ sinh che miệng, vẻ mặt không dám tin.
- Chiến văn trong tay tên kia thật sự hoạt động được không?
- Đúng thế, bây giờ ta hoài nghi cái tên kia thật là bạn học chúng ta hay sao? Quá giả đi chứ.
Tiếng ồn xôn xao không ngừng quanh quẩn trong lễ đường, vẻ mặt của mỗi người đều không giống. Học sinh Phân viện là hưng phấn, rung động: học sinh Học viện Long cầm Ma Văn lại không khỏi co giật khóe miệng, không biết phải nói gì. Vốn bọn họ nghĩ cùng lắm là hai bên lâm vào giằng co, cuối cùng không phân thắng thua. Kết quả thì sao? Thực lực học sinh Phân viện bí ẩn của người ta vượt xa Lục Quần cả một mảng lớn.
Nhớ lại những lời nói kiêu ngạo của Lục Quần trước đó, cùng những lời tràn ngập khinh bỉ, bọn họ đều cảm thấy đỏ mặt, thậm chí dưới đất có cái hố là bọn họ cũng sẽ chui xuống ngay, lần này thật là mất mặt quá lớn mà.
Lúc này sắc mặt Sài Sương không ngừng biến đổi, có ghen tị, có xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là không phục, nàng không cho rằng trên thế giới này có người giỏi hơn nàng nhiều như thế.
Nào không biết, mấy tháng trước Tiêu Hoằng ở trước mặt nàng vẫn chỉ là một kẻ yếu.
Ngược lại Lục Quần ở bên kia tuy rằng vẫn không ngừng tay, nhưng động tác đã hơi rối loạn, trong lòng rung động dữ dội.
Ngay khi Lục Quần vừa nói xong, ở bên cạnh bục giảng, Tiêu Hoằng thay xong quần áo từ từ đi lên.
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng hiện giờ, mọi người trong lễ đường đều sửng sốt. Đối với học sinh Phân viện nào đó, vốn chỉ là tồn tại trong truyền thuyết ở vừờn trường, không ai gặp mặt thật sự một lần.
Đương nhiên, ngoại trừ Trình Thiếu Vĩnh, Thôi Uyển Bác cùng Mộ Khê Nhi. Tuy rằng Tiêu Hoằng che mặt, nhưng bộ quần áo kia là do Mộ Khê Nhi mới mua cho TiêuHoằng.
- Ôi! Xem ra bộ quần áo này sẽ không được mặc bình thường nữa rồi.
Mộ Khê Nhi ôm Cầu Cầu, thì thầm nói nhỏ bên tai nó.
Về phần Trình Thiếu Vĩnh, biểu tình lúc này có một nửa hưng phấn, một nửa không yên. Hưng phấn là rốt cuộc Tiêu Hoằng xuất hiện, không yên là vì vừa rồi hắn cũng thấy được thực lực của Lục Quần, đánh tan tác Sài Sương kiều nữ của Học viện Tây Tân Ma Văn, như vậy Tiêu Hoằng có thể được không?
Dù sao không lâu trước, lúc vừa khai giảng, hắn nhìn ra được thực lực Tiêu Hoằng cùng Sài Sương kỳ thật không hơn kém nhiều.
- Ngươi là ai?
Lục Quần liếc Tiêu Hoằng, hỏi.
- Học sinh Phân viện nào đó.
Ngữ khí Tiêu Hoằng lạnh như băng trả lời, giọng điệu đã trải qua Ma Văn biến âm thay đổi, chỉ là thay đổi hơi nhiều, nghe giọng khàn khàn.
Người xem trong lễ đường nghe thế, thần sắc biển đổi, tiếp theo mặc kệ là học sinh Phân viện hay Học viện, đều xôn xao cả lên.
Đối với học sinh Phân viện nào đó, học sinh Học viện cũng không có hảo cảm gì nhưng mà so sánh với Lục Quần, bọn họ van nghiêng về phía Tiêu Hoằng.
Sài Tang cùng chủ nhiệm Học viện thì híp mắt, đây là lần đầu bọn họ nhìn tận mắt học sinh Phân viện nào đó, chỉ là đã che mất phần mặt.
Về phần Sài Sương, biểu tình lúc này vẫn cứ xanh mét. Bởi vì cái tên học sinh Phân viện cùng từng làm nàng mất mặt, thậm chí hiện giờ Sài Sương còn không hy vọng Tiêu Hoằng thắng lợi, ngược lại hy vọng Lục Quần chà đạp học sinh Phân viện kia. Ít nhất Lục Quần đạp xong bỏ đi, sau này mọi người sẽ phai nhạt chuyên này, còn có cơ hội xây dựng lại hình tượng.
Nhưng học sinh Phân viện kia thì khác, tuy rằng không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn hắn sẽ luôn lờn vờn trước mặt nàng. Một khi để hắn chiến thắng, sau này cơ bản không còn đường lăn lộn nữa.
- Học sinh Phân viện bí ẩn?
Lục Quần đánh giá Tiêu Hoằng, quần áo thật khí phách, bộ quần áo này tổng cộng cũng phải 7-8 kim tệ.
- Hv vọng ngươi không phải hàng giả, làng phí thời gian của ta. Hơn nữa ta còn phải nhắc nhở ngươi, Chiến văn không giống như Ma Văn ảnh hiệu.
Lục Quần nhìn Tiêu Hoằng, khinh thường nói. Lúc vào Phân viện Tây Tân, hắn cùng nghe nói chuyện của học sinh Phân viện bí ẩn này, lúc trước dùng ưu thế mỏng manh chiến thắng Sài Sương.
Chiếu theo phân tích này, chỉ là cùng một hạng với Sài Sương, hắn vẫn nắm chắc phần thắng. Hơn nữa hiện giờ học sinh Phân viện nào đó cùng Mộ Khê Nhi đang nổi danh ở Thái Ngô thành, nếu có thể đạp ngã tên học sinh Phân viện này, tuyệt đối sẽ tiếp tục đề cao sự nổi tiếng của hắn.
Tiêu Hoằng không nói nhiều, chỉ phất tay, ra hiệu có thể bắt đầu.
Hai bên bục giảng từ từ nâng lên bàn làm việc cùng bia Ma Văn, trên bàn làm việc có đủ tài liệu, giống y như Sài Sương trước đó, là tài liệu chiến văn Ngự đồ cấp năm.
Lúc này mọi Người bên dưới đã im ắng, nhìn chằm chằm trên bục giảng, có thể nói đây là trận chiến tiêu điểm trong mắt họ. Trước đó Lục Quần đã chiến thắng Sài Sương. không cần phải nói rõ thực lực nữa. Còn học sinh Phân viện kia đã được truyền bá vô cùng thần kỳ từ trước, cùng với kiệt tác hội biểu diễn Mộ Khê Nhi, nhưng mà Ma Văn ảnh hiệu không thể so sánh với chiến văn, quan trọng hơn là lần này đi cùng với chất lượng Ma Văn là phương diện tốc độ.
Mạc Khoa viện trưởng Long Cầm hơi nheo mắt, lão biết rõ chỉ cần Lục Quần chiến thắng học sinh Phân viện bí ần kia, Học viện Long cầm Ma Văn sẽ hoàn toàn nổi danh.
Hơn nữa lão cũng hỏi thăm nhiều mặt. Thực lực của học sinh Phân viện bí ẩn kia cùng không hơn kém Sài Sương bao nhiêu.
"Lục Quần! cố lên! Đá ngã tên học sinh Phân viện kia, ngươi sẽ là con cưng của vùng này."
Trong lòng Mạc Khoa thầm hô.
Cùng lúc đó, ở trên đãi, ánh đèn xanh ra hiệu bắt đầu đã sáng lên, trận đâu chê văn được chú ý chính thức bắt đầu.
Ngay khi đèn xanh sáng lên. Lục Quần đã trải qua nhiều trận đấu xoay người như chớp, hai tay bay múa vội vàng làm việc trên bàn.
Học sinh Phân viện không quá hiểu biết, một đám mờ to mắt, có thể nói đây là lần đầu họ nhìn thấy động tác chế văn nhanh như thế, cơ bản mỗi một bước đều nhanh gọn.
Ngược lại Tiêu Hoằng lại không nhanh không chậm, quay người bình thường, bắt đầu cầm lấy Tái thạch, rút Điêu văn đao ra.
- Không... không phải chứ. Chẳng lẽ học sinh Phân viện kia không biết đấu văn là tranh thủ thời gian hay sao?
- Đúng thế, nếu học sinh Phân viện kia chế văn theo tốc độ bình thường, chắc chắn sẽ thua.
Nháy mắt, những học sinh ngồi bên dưới đă không yên, đều rộn ràng cả lên.
- Xem ra học sinh Phân viện bí ẩn kia không quen thuộc đấu văn, vừa lúc, như vậy trực tiếp xử lý tên học sinh Phân viện kia.
Tùy tùng bên cạnh Mạc Khoa nói, biểu tình hiện lên vẻ đắc ý.
Nhưng mà ngay sau đó, Mạc Khoa cùng những người khác liếc nhìn lại Tiêu Hoằng, kết quả ánh mắt ngừng trệ.
Chỉ thấy mũi dao góc nghiêng trong tay Tiêu Hoằng vừa mới tiếp xúc Tái thạch, cổ tay đột nhiên xoay tròn thật nhanh, những nơi mũi đao đi qua đã nhanh chóng hình thành văn lộ trơn nhẵn rõ ràng, tốc độ như bay.
Những chỗ trước kia cần chải chuốt tỉ mỉ, Tiêu Hoằng trực tiếp quét một đao, khiến người ta cảm giác toàn bộ những văn lộ rắc rối chỉ cần một đao đặt xuống là xong.
- Có... có chuyện như thế này? Cái này là tạo hình hay là viết chữ?
Mạc Khoa mới vừa rồi còn tươi cười, thần sắc biến đổi, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Về phần những học sinh khác, thậm chí Sài Tang cũng chợt động, lão lần đầu tiên thấy phương thức tạo hình văn lộ như thế này. Lão biết rõ, với phương thức này tạo hình như thế, đao công đã đạt tới tình trạng cực kỳ thuần thục.
Nào không biết, mấy ngày qua Tiêu Hoằng đang liều mạng luyện tập Để văn cùng văn trong văn. Đối với loại Ma Văn không cần kỹ thuật đặc biệt gì, Tiêu Hoàng hoàn toàn thuận tay mà làm, giống như sinh viên đi làm đề thi của học sinh trung học vậy.
Mọi người còn chưa phản ứng lại, Tiêu Hoằng đã quét mũi đao, thổi một hơi lên Tái thạch, bên trên Tái thạch đã hình thành văn lộ rõ ràng.
Toàn bộ quá trình chỉ mất 30 giây mà thôi.
Ngược lại Lục Quần vẫn đang bận rộn, mới chỉ hoàn thành được một nửa.
Một màn này rõ ràng làm cho tất cả học sinh đang ngồi đồng loạt biến sắc, ngay cả học sinh Long cầm vừa rồi còn luôn trầm trồ khen ngợi Lục Quần cũng há miệng kinh ngạc. Bọn họ thật không thể tưởng tượng được, chỉ là một tên học sinh lại có đao công kinh người như thế.
Về phần học sinh Phân viện Tây Tân, trong mắt đầy hưng phấn, bọn họ có cảm giác Tiêu Hoằng sẽ toàn thắng, đây tuyệt đối là cơ hội tốt cho Phân viện lật ngược thế cờ.
- Học sinh Phân viện bí ẩn, oai phong!
- Học sinh Phân viện bí ẩn, cố lên!
Tiếng hô như thế không ngừng vang lên trong lễ đường.
Ngay cả học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn cùng xiết chặt tay, biểu tình đầy hưng phấn. Đã nói trước, bọn họ không thích học sinh Phân viện kia, nhưng mà phải xem đối thủ của học sinh Phân viện kia là ai.
Mộ Khê Nhi ngồi bên trên, khuôn mặt đẹp ửng hồng, con gái mà, có ai không muốn người mình thích tỏa sáng chứ.
Tiếp theo Tiêu Hoằng phải làm là pha chế Ma Văn dịch, rót vào văn lộ, động tác vẫn không hề có chút vội vàng hay gấp gáp, nhưng mỗi bước đều cực kỳ chính xác, hoàn thành trôi chảy.
4 phút 15 giây!
Trong tay Tiêu Hoằng đã có một cái chiến văn Ngự đồ cấp năm, đao công không tới mức tinh tế, nhưng tuyệt đối coi là lưu loát. ít nhất ở Thái Ngô thành tuyệt đối có thể coi là thượng tầng, đã không thể so sánh với cấp bậc học sinh như Sài Sương.
-Oa!
Ngay khi Tiêu Hoằng cầm Ma Văn trong tay, toàn bộ hội trường bùng nổ.
4 phút 15 giây, đã không chỉ đơn giản là phá kỳ lục, ở Thái Ngô thành thậm chí là Học viện Ngân Hiểu thành, kỷ lục cao nhất chỉ có 7 phút 49 giây.
Lập tức rút ngắn kỷ lục 3 phút 34 giây, nếu nhanh hơn một chút, gần như đã là một nửa kỷ lục rồi.
- Cái... cái này quá đáng đi chứ?
Một nữ sinh che miệng, vẻ mặt không dám tin.
- Chiến văn trong tay tên kia thật sự hoạt động được không?
- Đúng thế, bây giờ ta hoài nghi cái tên kia thật là bạn học chúng ta hay sao? Quá giả đi chứ.
Tiếng ồn xôn xao không ngừng quanh quẩn trong lễ đường, vẻ mặt của mỗi người đều không giống. Học sinh Phân viện là hưng phấn, rung động: học sinh Học viện Long cầm Ma Văn lại không khỏi co giật khóe miệng, không biết phải nói gì. Vốn bọn họ nghĩ cùng lắm là hai bên lâm vào giằng co, cuối cùng không phân thắng thua. Kết quả thì sao? Thực lực học sinh Phân viện bí ẩn của người ta vượt xa Lục Quần cả một mảng lớn.
Nhớ lại những lời nói kiêu ngạo của Lục Quần trước đó, cùng những lời tràn ngập khinh bỉ, bọn họ đều cảm thấy đỏ mặt, thậm chí dưới đất có cái hố là bọn họ cũng sẽ chui xuống ngay, lần này thật là mất mặt quá lớn mà.
Lúc này sắc mặt Sài Sương không ngừng biến đổi, có ghen tị, có xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là không phục, nàng không cho rằng trên thế giới này có người giỏi hơn nàng nhiều như thế.
Nào không biết, mấy tháng trước Tiêu Hoằng ở trước mặt nàng vẫn chỉ là một kẻ yếu.
Ngược lại Lục Quần ở bên kia tuy rằng vẫn không ngừng tay, nhưng động tác đã hơi rối loạn, trong lòng rung động dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.