Chương 882: Kính viếng di hài
Đình Vũ
13/09/2017
Ma Đỉnh Sơn, ở phía bắc thành Tử La Lan, cách xa mấy cây số.
Chỉ cần đứng trên dường phố thành Tử La Lan, cùng có thể nhìn thấy đỉnh núi Ma Đỉnh Sơn, cùng với ánh sáng đỏ mơ hồ trên đỉnh núi, nơi đó là khu trung tâm Thiên Tế Tinh.
Thông qua khe nứt không gian đến ngoại ô thành Tử La Lan, mọi người đi bộ trên con đường đi Ma Đỉnh Sơn, mà không trực tiếp mờ khe nứt không gian đến đinh Ma Đỉnh Sơn, đây là một loại tôn kính đối với Cáp Thụy Sâm.
Đi khoảng nửa tiếng, đoàn người đã vào khu vực Ma Đỉnh Sơn.
Đứng trên đỉnh núi thấp, phóng mắt nhìn ra, dù đang mùa hè, nhưng trước mắt là một cái thế giới băng màu xanh.
Phóng mắt nhìn, Ma Đỉnh Sơn cao ngàn mét là trung tâm, khu vực có bán kính l km bị băng màu xanh bao trùm, xung quanh là cột băng nhọn cao trăm mét, như những chiếc răng nhọn chỉ thẳng lên trời.
Một trận gió lạnh thôi qua, không khỏi khiến mọi người có cảm giác đang đứng giữa trời đông giá rét, nhiệt độ không khí nơi này lạnh giá hơn nhiều so với những địa khu khác.
Ngẩng đầu, liếc Ma Đỉnh Sơn hình mũi nhọn, Tiêu Hoằng cùng Lạc Lý Tư và những người khác chầm chậm đi lên Ma Đỉnh Sơn.
Xuyên qua một mảng lớn băng nguyên, Lạc Lý Tư dẫn Tiêu Hoằng đi lên con đường núi thông lên đỉnh. Toàn bộ đường núi là các bậc thang, đều bị băng giá bao phủ, rộng khoảng 5-6m, bên rỉa còn đóng băng xanh.
- Ở sau núi Ma Đỉnh Sơn, còn có một chỗ, gọi là Táng Hồn Địa. Nơi đó ngoại trừ mai táng anh hùng Lạc Đan Luân, cũng đóng băng Hàn sương long thiếp thân của Cáp Thụy Sâm. Ở thời đại Cáp Thụy Sâm, nó chính là vương, chiến đấu của Cáp Thụy Sâm, nó xuất hiện đại biểu cho cho Cáp Thụy Sâm triệu hồi. Chẳng qua, hiện giờ không ai biết nó sống hay chết, có lẽ là ngủ say, có lẽ là đã chết.
Đạp lên từng bậc thang, Lạc Lý Tư nhỏ giọng giới thiệu cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng dìu Lạc Lý Tư, không đáp lời, chỉ là hơi gật đầu, trong lòng có tính toán.
Bởi vì Ma Đỉnh Sơn đã cao tới ngàn mét, hơn nữa đường núi theo hình xoắn ốc, cho nên đi từ chân núi lên đỉnh cũng không gần.
Đám người Tiêu Hoằng cuối cùng lên đỉnh núi, nhìn diện tích đỉnh núi cũng không lớn, có thể chứa được mười mấy người, hàn băng màu xanh phủ khắp nơi.
Cách Tiêu Hoằng không tới 20m, Tiêu Hoằng nhìn thấy bên trong khối băng lớn là thân thể của Cáp Thụy Sâm. Tay chống thanh kiểm lớn hoa lệ nhưng đã sứt mẻ, trên thân kiểm có khắc một loạt Ma Văn, phát ra tia sáng lam đậm. Mùi kiếm có hàng loạt vết mẻ, mỗi một vết mẻ đại biểu cho một lần chiến đấu thảm thiết, giống như cụ già tang thương, lại như dũng sĩ từng trải trăm trận. Những vết mẻ cùng vô số vết dấu nứt trên thân kiếm, giống như hàng loạt vết sẹo.
Mà thanh kiếm này, là Băng Tín Ngưỡng, đại biểu cho sức mạnh của Cáp Thụy Sâm.
Về phần bản thân Cáp Thụy Sâm, thì ngồi trên vương tọa, trên người khoác áo giáp nặng, trên đai lưng có điêu khắc hình đầu Hàn sương long.
Bộ giáp này có tên Bất Khuất Khải, đại biểu cho thủ hộ, cùng với ý chí của Cáp Thụy Sâm.
Cáp Thụy Sâm đeo chiếc nón che khuất mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng, đây là Vương Giả Khôi, đại biểu quyền lực vô thượng của Cáp Thụy Sâm.
Thực ra, trên đường Tiêu Hoằng đã nghe Lạc Lý Tư giới thiệu qua, chỉ có lấy được Vương Giả Khôi, Tiêu Hoằng mới chân chính được coi là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, hoặc là nói, sẽ được người Lạc Đan Luân thừa nhận. Tiêu Hoằng hoàn toàn được Cáp Thụy Sâm tiếp nhận, có thể gánh vác vận mệnh tương lai của người Lạc Đan Luân, kế thừa mọi quyền lực của Cáp Thụy Sâm, trở thành lành tụ chân chính của người Lạc Đan Luân.
- Tiêu Hoằng, đi đi.
Lạc Lý Tư vỗ nhẹ vai Tiêu Hoằng, hiền lành nói.
Tiêu Hoằng lại nhìn di hài Cáp Thụy Sâm bị đóng băng, lẳng lặng ngồi trên vương tọa, hít sâu một hơi, nhìn thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng với mấy thành viên đội quân tù nhân xung quanh, sải bước đến trước di hài Cáp Thụy Sâm, cầm Duệ Cốt, nửa quỳ trước mặt di hài Cáp Thụy Sâm.
Bụp!
Tiêu Hoằng vừa mới quỳ một gối xuống, Duệ cốt đỏ như máu trong tay Tiêu Hoằng trực tiếp hòa tan mất, hình thành vô số băng tinh màu đỏ, xâm nhập vào trong khối băng Cáp Thụy Sâm.
Rắc rắc...
Ngay sau đó, khối băng to lớn đóng băng Cáp Thụy Sâm bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt.
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đồng loạt thay đổi, bọn họ tự nhiên hiểu được, thằng nhóc tóc bạc kia, trăm phần trăm là người kế thừa Cáp Thụy Sâm.
Hiện giờ chỉ cần xem, Cáp Thụy Sâm có thể giao cho Tiêu Hoằng bao nhiêu di vật, nó đại biểu cho Cáp Thụy Sâm tiếp nhận Tiêu Hoằng đến mức nào.
Nếu Vương Giả Khôi trực tiếp rơi xuống, như vậy có nghĩa, Tiêu Hoằng sẽ lập tức trở thành lãnh tụ của người Lạc Đan Luân. Nói thẳng ra, Lạc Lý Tư phải thoái vị cho Tiêu Hoằng, không cần tranh cãi.
Keng keng keng!
Một lát sau, khối băng lớn đóng băng Cáp Thụy Sâm vỡ vụn một góc, Băng Tín Ngưỡng cùng những mảnh băng lớn nhỏ rơi xuống trước mặt Tiêu Hoằng, những cái khác thì còn nguyên.
Thấy thế, Tiêu Hoằng sửng sốt một chút, tiếp theo nhướng mày, nhìn Cáp Thụy Sâm đóng băng không còn dấu hiệu rung động nữa.
Nó nói lên cái gì? Ý kiến rõ ràng, di chỉ cuối cùng của Cáp Thụy Sâm tiếp nhận Tiêu Hoằn, nhưng chỉ là một bộ phận. Nếu so sánh Duệ cốt như là bài thi, vậy thì Tiêu Hoằng chỉ đạt được 60 điểm, mới vừa đạt tiêu chuẩn, Cáp Thụy Sâm cũng không giao quyền lực Lạc Đan Luân Đế Quốc gì cho Tiêu Hoằng, nhất là Vương Giả Khôi đại biểu cho quyền lực tối cao.
Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?
Tiêu Hoằng híp mắt nhìn Cáp Thụy Sâm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng qua không hiện lên mặt.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng từ từ nhặt lấy Băng Tín Ngưỡng. Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng bỗng có một loại cảm giác quái dị, cảm giác như có một loại tư tưởng tiến vào người Tiêu Hoằng, dường như đang nhắn gửi một loại tình cảm nào đó.
Nhấc kiểm lên, hơi nặng một chút, xem xét gần gũi, trên thân kiếm vô số vết rạch, trên mũi kiếm là một loạt vết mẻ do đòn mạnh tạo ra, như những vết khắc ghi năm tháng thê lương.
Một lát sau, hình khắc đầu Hàn sương long trên kiếm, đôi mắt tản ra ánh sáng u lam, Ma Văn trên kiểm cũng bắt đầu tỏa sáng, như bao hàm một cỗ lực lượng.
Nhẹ nhàng vung kiểm lên, làn sương lạnh bay bay theo thân kiếm.
Thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nhìn Băng Tín Ngưỡng trong tay Tiêu Hoằng, ánh mắt không khỏi nhu hòa, còn đối với Tiêu Hoằng, trong lòng họ có phần phức tạp.
Không nói ra được nó là cảm giác gì, đúng thế, Tiêu Hoằng tuyệt đối là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, nhưng không được Cáp Thụy Sâm chấp nhận 100%.
Nói cách khác, hiện giờ theo di chí Cáp Thụy Sâm xem xét, Tiêu Hoằng còn chưa có năng lực gánh vác toàn bộ Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng khẽ gật đầu, nói đến mất mát, Tiêu Hoằng thật đúng là không. Dù sao Tiêu Hoằng vừa mới đến nơi đây, nếu Cáp Thụy Sâm thật sự một hơi giao hết di vật cho Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng cũng không chắc có thể gánh vác nổi.
Nhất là Tống Táng kỵ sĩ đoàn, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng luôn làm hắn cảm thấy là lạ, căn bản không phải như đối đãi người kế thừa, mà là một thằng oắt con.
Trong lòng Tiêu Hoằng, cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ với chuyện này.
- Còn có một điều khó hiểu, Duệ cốt cuối cũng là thứ gì? Còn nữa, bệnh của ta là cái gì? Người nhà của ta, cùng mọi người trong thôn làng đều chết, có phải liên quan tới Duệ cốt hay không?
Tiêu Hoằng nhìn Lạc Lý Tư, cuối cùng nói ra chuyện thắc mắc đè nén trong lòng.
- Cụ thế thì ta cũng không rõ, có lẽ chỉ Cáp Thụy Sâm mới hiểu rõ ràng. Nhưng ta biết một điều, Duệ cốt chính là chìa khóa, có lẽ ngươi cũng đã đi qua di tích của Cáp Thụy Sâm, Phất Lạc nói với ta. Đồng thời nó còn là một phần bài thi, ghi lại những gì ngươi đã trải qua, vừa rồi là lúc nộp bài thi. Về phần người nhà của ngươi, cùng những người trong thôn, cái chết của họ không có chút liên quan tới Duệ Cốt. Ngươi sinh ra, đã có chứa truyền thừa của Cáp Thụy Sâm, nói cách khác, thân thể của ngươi, sinh mệnh của ngươi, chính là truyền thừa của Cáp Thụy Sâm, lúc nó bị ngươi kích hoạt, phải hy sinh người xung quanh để tế cho ngươi. Chỉ có như thế, ngươi mới có thể giữ được sức mạnh trong cơ thể. Nếu phải tìm cho ngươi kẻ địch, vậy chỉ có thể nói là số mệnh của ngươi.
Lạc Lý Tư hàm hồ nói.
Sau đó Thái Tư đưa tới vỏ kiếm Băng Tín Ngưỡng, đặt vào tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại xuất hiện vẻ mặt thê lương. Không thể ngờ tới, kẻ đầu sỏ gây tội giết toàn thôn, lại chính là mình, số mệnh của mình.
- Còn có một vấn đề, nơi mai táng anh linh người Lạc Đan Luân ở đâu?
Tiêu Hoằng lạnh nhạt hỏi.
- Chính là nơi đó, Táng Hồn Địa.
Lạc Lý Tư nói xong, giơ tay chí phía bắc. Ở nơi đó, là một mãnh băng nguyên rộng lớn, phía đông là tòa núi không cao, bên trên là hàng loạt phần mộ, bên trên mỗi phần mộ đều dựng mộ bia chế bằng hàn băng.
Nơi đó là chỗ an tán Tống Táng kỵ sĩ đoàn, hay là những tướng lĩnh hy sinh có cống hiến lớn cho Lạc Đan Luân. Đương nhiên, rất nhiều cái là mộ trống, bởi vì họ chết không toàn thây.
Thấy thế, Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, trực tiếp xuống núi, đi thẳng đến triền núi kia, nơi đó là Táng Hồn Sơn.
Chỉ cần đứng trên dường phố thành Tử La Lan, cùng có thể nhìn thấy đỉnh núi Ma Đỉnh Sơn, cùng với ánh sáng đỏ mơ hồ trên đỉnh núi, nơi đó là khu trung tâm Thiên Tế Tinh.
Thông qua khe nứt không gian đến ngoại ô thành Tử La Lan, mọi người đi bộ trên con đường đi Ma Đỉnh Sơn, mà không trực tiếp mờ khe nứt không gian đến đinh Ma Đỉnh Sơn, đây là một loại tôn kính đối với Cáp Thụy Sâm.
Đi khoảng nửa tiếng, đoàn người đã vào khu vực Ma Đỉnh Sơn.
Đứng trên đỉnh núi thấp, phóng mắt nhìn ra, dù đang mùa hè, nhưng trước mắt là một cái thế giới băng màu xanh.
Phóng mắt nhìn, Ma Đỉnh Sơn cao ngàn mét là trung tâm, khu vực có bán kính l km bị băng màu xanh bao trùm, xung quanh là cột băng nhọn cao trăm mét, như những chiếc răng nhọn chỉ thẳng lên trời.
Một trận gió lạnh thôi qua, không khỏi khiến mọi người có cảm giác đang đứng giữa trời đông giá rét, nhiệt độ không khí nơi này lạnh giá hơn nhiều so với những địa khu khác.
Ngẩng đầu, liếc Ma Đỉnh Sơn hình mũi nhọn, Tiêu Hoằng cùng Lạc Lý Tư và những người khác chầm chậm đi lên Ma Đỉnh Sơn.
Xuyên qua một mảng lớn băng nguyên, Lạc Lý Tư dẫn Tiêu Hoằng đi lên con đường núi thông lên đỉnh. Toàn bộ đường núi là các bậc thang, đều bị băng giá bao phủ, rộng khoảng 5-6m, bên rỉa còn đóng băng xanh.
- Ở sau núi Ma Đỉnh Sơn, còn có một chỗ, gọi là Táng Hồn Địa. Nơi đó ngoại trừ mai táng anh hùng Lạc Đan Luân, cũng đóng băng Hàn sương long thiếp thân của Cáp Thụy Sâm. Ở thời đại Cáp Thụy Sâm, nó chính là vương, chiến đấu của Cáp Thụy Sâm, nó xuất hiện đại biểu cho cho Cáp Thụy Sâm triệu hồi. Chẳng qua, hiện giờ không ai biết nó sống hay chết, có lẽ là ngủ say, có lẽ là đã chết.
Đạp lên từng bậc thang, Lạc Lý Tư nhỏ giọng giới thiệu cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng dìu Lạc Lý Tư, không đáp lời, chỉ là hơi gật đầu, trong lòng có tính toán.
Bởi vì Ma Đỉnh Sơn đã cao tới ngàn mét, hơn nữa đường núi theo hình xoắn ốc, cho nên đi từ chân núi lên đỉnh cũng không gần.
Đám người Tiêu Hoằng cuối cùng lên đỉnh núi, nhìn diện tích đỉnh núi cũng không lớn, có thể chứa được mười mấy người, hàn băng màu xanh phủ khắp nơi.
Cách Tiêu Hoằng không tới 20m, Tiêu Hoằng nhìn thấy bên trong khối băng lớn là thân thể của Cáp Thụy Sâm. Tay chống thanh kiểm lớn hoa lệ nhưng đã sứt mẻ, trên thân kiểm có khắc một loạt Ma Văn, phát ra tia sáng lam đậm. Mùi kiếm có hàng loạt vết mẻ, mỗi một vết mẻ đại biểu cho một lần chiến đấu thảm thiết, giống như cụ già tang thương, lại như dũng sĩ từng trải trăm trận. Những vết mẻ cùng vô số vết dấu nứt trên thân kiếm, giống như hàng loạt vết sẹo.
Mà thanh kiếm này, là Băng Tín Ngưỡng, đại biểu cho sức mạnh của Cáp Thụy Sâm.
Về phần bản thân Cáp Thụy Sâm, thì ngồi trên vương tọa, trên người khoác áo giáp nặng, trên đai lưng có điêu khắc hình đầu Hàn sương long.
Bộ giáp này có tên Bất Khuất Khải, đại biểu cho thủ hộ, cùng với ý chí của Cáp Thụy Sâm.
Cáp Thụy Sâm đeo chiếc nón che khuất mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng, đây là Vương Giả Khôi, đại biểu quyền lực vô thượng của Cáp Thụy Sâm.
Thực ra, trên đường Tiêu Hoằng đã nghe Lạc Lý Tư giới thiệu qua, chỉ có lấy được Vương Giả Khôi, Tiêu Hoằng mới chân chính được coi là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, hoặc là nói, sẽ được người Lạc Đan Luân thừa nhận. Tiêu Hoằng hoàn toàn được Cáp Thụy Sâm tiếp nhận, có thể gánh vác vận mệnh tương lai của người Lạc Đan Luân, kế thừa mọi quyền lực của Cáp Thụy Sâm, trở thành lành tụ chân chính của người Lạc Đan Luân.
- Tiêu Hoằng, đi đi.
Lạc Lý Tư vỗ nhẹ vai Tiêu Hoằng, hiền lành nói.
Tiêu Hoằng lại nhìn di hài Cáp Thụy Sâm bị đóng băng, lẳng lặng ngồi trên vương tọa, hít sâu một hơi, nhìn thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng với mấy thành viên đội quân tù nhân xung quanh, sải bước đến trước di hài Cáp Thụy Sâm, cầm Duệ Cốt, nửa quỳ trước mặt di hài Cáp Thụy Sâm.
Bụp!
Tiêu Hoằng vừa mới quỳ một gối xuống, Duệ cốt đỏ như máu trong tay Tiêu Hoằng trực tiếp hòa tan mất, hình thành vô số băng tinh màu đỏ, xâm nhập vào trong khối băng Cáp Thụy Sâm.
Rắc rắc...
Ngay sau đó, khối băng to lớn đóng băng Cáp Thụy Sâm bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt.
Nhìn cảnh tượng này, sắc mặt các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đồng loạt thay đổi, bọn họ tự nhiên hiểu được, thằng nhóc tóc bạc kia, trăm phần trăm là người kế thừa Cáp Thụy Sâm.
Hiện giờ chỉ cần xem, Cáp Thụy Sâm có thể giao cho Tiêu Hoằng bao nhiêu di vật, nó đại biểu cho Cáp Thụy Sâm tiếp nhận Tiêu Hoằng đến mức nào.
Nếu Vương Giả Khôi trực tiếp rơi xuống, như vậy có nghĩa, Tiêu Hoằng sẽ lập tức trở thành lãnh tụ của người Lạc Đan Luân. Nói thẳng ra, Lạc Lý Tư phải thoái vị cho Tiêu Hoằng, không cần tranh cãi.
Keng keng keng!
Một lát sau, khối băng lớn đóng băng Cáp Thụy Sâm vỡ vụn một góc, Băng Tín Ngưỡng cùng những mảnh băng lớn nhỏ rơi xuống trước mặt Tiêu Hoằng, những cái khác thì còn nguyên.
Thấy thế, Tiêu Hoằng sửng sốt một chút, tiếp theo nhướng mày, nhìn Cáp Thụy Sâm đóng băng không còn dấu hiệu rung động nữa.
Nó nói lên cái gì? Ý kiến rõ ràng, di chỉ cuối cùng của Cáp Thụy Sâm tiếp nhận Tiêu Hoằn, nhưng chỉ là một bộ phận. Nếu so sánh Duệ cốt như là bài thi, vậy thì Tiêu Hoằng chỉ đạt được 60 điểm, mới vừa đạt tiêu chuẩn, Cáp Thụy Sâm cũng không giao quyền lực Lạc Đan Luân Đế Quốc gì cho Tiêu Hoằng, nhất là Vương Giả Khôi đại biểu cho quyền lực tối cao.
Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?
Tiêu Hoằng híp mắt nhìn Cáp Thụy Sâm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng qua không hiện lên mặt.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng từ từ nhặt lấy Băng Tín Ngưỡng. Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng bỗng có một loại cảm giác quái dị, cảm giác như có một loại tư tưởng tiến vào người Tiêu Hoằng, dường như đang nhắn gửi một loại tình cảm nào đó.
Nhấc kiểm lên, hơi nặng một chút, xem xét gần gũi, trên thân kiếm vô số vết rạch, trên mũi kiếm là một loạt vết mẻ do đòn mạnh tạo ra, như những vết khắc ghi năm tháng thê lương.
Một lát sau, hình khắc đầu Hàn sương long trên kiếm, đôi mắt tản ra ánh sáng u lam, Ma Văn trên kiểm cũng bắt đầu tỏa sáng, như bao hàm một cỗ lực lượng.
Nhẹ nhàng vung kiểm lên, làn sương lạnh bay bay theo thân kiếm.
Thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nhìn Băng Tín Ngưỡng trong tay Tiêu Hoằng, ánh mắt không khỏi nhu hòa, còn đối với Tiêu Hoằng, trong lòng họ có phần phức tạp.
Không nói ra được nó là cảm giác gì, đúng thế, Tiêu Hoằng tuyệt đối là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, nhưng không được Cáp Thụy Sâm chấp nhận 100%.
Nói cách khác, hiện giờ theo di chí Cáp Thụy Sâm xem xét, Tiêu Hoằng còn chưa có năng lực gánh vác toàn bộ Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng khẽ gật đầu, nói đến mất mát, Tiêu Hoằng thật đúng là không. Dù sao Tiêu Hoằng vừa mới đến nơi đây, nếu Cáp Thụy Sâm thật sự một hơi giao hết di vật cho Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng cũng không chắc có thể gánh vác nổi.
Nhất là Tống Táng kỵ sĩ đoàn, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng luôn làm hắn cảm thấy là lạ, căn bản không phải như đối đãi người kế thừa, mà là một thằng oắt con.
Trong lòng Tiêu Hoằng, cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ với chuyện này.
- Còn có một điều khó hiểu, Duệ cốt cuối cũng là thứ gì? Còn nữa, bệnh của ta là cái gì? Người nhà của ta, cùng mọi người trong thôn làng đều chết, có phải liên quan tới Duệ cốt hay không?
Tiêu Hoằng nhìn Lạc Lý Tư, cuối cùng nói ra chuyện thắc mắc đè nén trong lòng.
- Cụ thế thì ta cũng không rõ, có lẽ chỉ Cáp Thụy Sâm mới hiểu rõ ràng. Nhưng ta biết một điều, Duệ cốt chính là chìa khóa, có lẽ ngươi cũng đã đi qua di tích của Cáp Thụy Sâm, Phất Lạc nói với ta. Đồng thời nó còn là một phần bài thi, ghi lại những gì ngươi đã trải qua, vừa rồi là lúc nộp bài thi. Về phần người nhà của ngươi, cùng những người trong thôn, cái chết của họ không có chút liên quan tới Duệ Cốt. Ngươi sinh ra, đã có chứa truyền thừa của Cáp Thụy Sâm, nói cách khác, thân thể của ngươi, sinh mệnh của ngươi, chính là truyền thừa của Cáp Thụy Sâm, lúc nó bị ngươi kích hoạt, phải hy sinh người xung quanh để tế cho ngươi. Chỉ có như thế, ngươi mới có thể giữ được sức mạnh trong cơ thể. Nếu phải tìm cho ngươi kẻ địch, vậy chỉ có thể nói là số mệnh của ngươi.
Lạc Lý Tư hàm hồ nói.
Sau đó Thái Tư đưa tới vỏ kiếm Băng Tín Ngưỡng, đặt vào tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại xuất hiện vẻ mặt thê lương. Không thể ngờ tới, kẻ đầu sỏ gây tội giết toàn thôn, lại chính là mình, số mệnh của mình.
- Còn có một vấn đề, nơi mai táng anh linh người Lạc Đan Luân ở đâu?
Tiêu Hoằng lạnh nhạt hỏi.
- Chính là nơi đó, Táng Hồn Địa.
Lạc Lý Tư nói xong, giơ tay chí phía bắc. Ở nơi đó, là một mãnh băng nguyên rộng lớn, phía đông là tòa núi không cao, bên trên là hàng loạt phần mộ, bên trên mỗi phần mộ đều dựng mộ bia chế bằng hàn băng.
Nơi đó là chỗ an tán Tống Táng kỵ sĩ đoàn, hay là những tướng lĩnh hy sinh có cống hiến lớn cho Lạc Đan Luân. Đương nhiên, rất nhiều cái là mộ trống, bởi vì họ chết không toàn thây.
Thấy thế, Tiêu Hoằng cũng không nói nhiều, trực tiếp xuống núi, đi thẳng đến triền núi kia, nơi đó là Táng Hồn Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.