Ma Ngân

Chương 477: là ai bức ta cầm lấy đồ

Đình Vũ

19/07/2017

Ngay khi bé trai hô lên, ba chiếc chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời đã vô tình mở chốt đạn, ném xuống ba viên phi đạn Ma Văn lên tường thành Mặc Hoằng yên lành!

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếp theo đó là ba tiếng nổ đinh tai nhức óc, ba căn lầu trong Mặc Hoằng thành đã bị san bằng, bốc lên khói đen cùng ngọn lửa hừng hực không tương xứng với hoàn cảnh!

- Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì?

- Không biết, nhưng mà hình như không phải chuyện gì tốt lành!

Mọi người trong Mặc Hoằng thành, cùng lúc xôn xao, sắc mặt thản nhiên hiện lên vẻ sợ hãi. >

Nhưng tiếp theo đó, nhìn về phía chân trời, hàng loạt chiến đấu cơ Ma Văn rậm rạm xuất hiện trên bầu trời Mặc Hoằng thành, tiếng gầm rú chói tai vang vọng.

Tiếp theo, 7-8 viên phi đạn Ma Văn vô tình bắn về phía Mặc Hoằng thành, đường phố sạch sẽ bị nổ nát, ruộng lúa dấy lên ngọn lửa hừng hực, linh thú bị dọa hoảng loạn rít gào.

Chỉ trong chớp mắt, Mặc Hoằng thành bình thản ngàn năm đã chìm lấp trong hoảng loạn, tiếng cười đùa của con nít giờ biết thành tiếng khóc nỉ non.

Mục Lý Kỳ đứng ở bìa rừng, nhìn hình ảnh chiến đấu cơ Ma Văn truyền về, khóe miệng toát ra tươi cười thoải mái. Điều này đã chứng minh thêm một bước, người trong thành thị này rõ ràng chỉ là thổ dân, vừa nguyên thủy lại yếu ớt.

- Được lắm, cứ thế đi, nhớ kỹ, phải phá hủy tòa thành kia bằng tốc độ nhanh nhất, còn lại là thu gặt.

Mục Lý Kỳ ra lệnh với phi công, nhìn màn hình, bọn nhỏ kêu khóc, mọi người Mặc Hoằng thành hoảng sợ, trên mặt hắn không có chút thương hại.

- Nhớ kỹ, khổ nạn này không phải là ta gây ra cho các ngươi, muốn trách thì trách Tiêu Hoằng đi, là hắn dân tới cho các ngươi.

Mục Lý Kỳ nhìn những khuôn mặt hoảng sợ trên màn hình, lẩm bẩm nói, sắc mặt hiện lên ý cười âm lãnh.

về phần binh lính Hỏa Hồ, tự nhiên cũng thấy những hình ảnh này qua màn hình, mỗi người đều nhẹ nhõm, khẽ nói:

- Không quân đại ca, giết nhẹ một chút, để cho chúng ta vài cái, toàn là tiền đó.

Ở trong thành Mặc Hoằng, tiếng gầm rú liên tục vang lên, Đại trưởng giả tự nhiên cũng nghe được. Bước ra đại sảnh trưởng giả, Đại trưởng giả thấy được các chiến đấu cơ Ma Văn!

Trên khuôn mặt già nua của Đại trưởng giả không khỏi hiện lên vẻ kinh hãi, lão tự nhiên biết những chiến đấu cơ Ma Văn đó là thứ gì, càng đoán được những chiến đấu cơ Ma Van đó đến để làm gì.

- Không ngờ được, nên tới cuối cùng phải tới.

Đại trưởng giả không khỏi phát ra lời nói tràn ngập tang thương cùng bất đắc dĩ, tiếp theo buông tay, cây gậy rơi xuống đất.

Sau đó, Đại trưởng giả mở túi Ma Văn, lấy ra 7-8 Chiến văn, khởi động lên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng sắc bén.

Đúng thế, thân thể Đại trưởng giả đã mục nát không xong, không thể tùy tiện vận dụng Ngự lực nữa, bằng không sẽ có nguy hiểm. Nhưng Đại trưởng giả làm sao có thể nhìn Mặc Hoằng thành, những môi lửa cuối cùng của Lạc Đan Luân đế quốc bị lửa đạn bao phủ?

Đối mặt với mười mấy viên phi đạn Ma Văn từ trên trời giáng xuống, bắn về phía Mặc Hoằng thành, Đại trưởng giả cả người rung lên, trong mắt hiện lên tia sáng xanh! Trên thân thể, cũng bao phủ sương mù màu xanh!



Ảm ầm!

Khoảng khắc sau, xung quanh người Đại trưởng giả hình thành vô số lưỡi dao năng lượng màu xanh, tiếp đó đồng loạt bắn về phía chân trời, chặn đứng các phi đạn bay về phía Mặc Hoằng thành!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm....

Tiếp theo đó, ở bầu trời hình thành vô số đoàn ánh sáng năng lượng, sáng lạn như pháo hoa ngày lê.

Nhìn thấy cảnh này, các phi công Hỏa Hồ vốn không kiêng nể gì chợt biển sắc, trong ánh mắt hiện lên kinh ngạc không thôi.

Dựa theo dữ liệu họ lấy được trước đó, nơi này chỉ là thổ dân nguyên thủy mà thôi, làm sao có thể chặn đứng được phi đạn Ma Văn của bọn họ?

- Tại sao như thế? Không thể nào!

Trong đó có một phi công hô lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng hắn vừa hô lên, sắc mặt kinh ngạc biển đổi, trong nháy mắt đã biến thành hoảng sợ!

Chỉ thấy một lưỡi dao năng lượng màu xanh bắn như tia chớp thẳng tới chiến đấu cơ của hắn, vận tốc nhanh như ánh sáng!

Bùm!

Kể tiếp, khoang điều khiển chiến đấu cơ Ma Văn này bị đánh thủng, nổ tung.

Không chỉ một chiếc chiến đấu cơ này, vài phút sau, liên tiếp có chiến đấu cơ Ma Văn bị dao năng lượng màu xanh đánh trúng, lần lượt nổ tung!

Đám người Mục Lý Kỳ ở bìa rừng nhìn trong màn hình nhỏ tình cảnh này, bộ dáng nhàn nhã không khỏi biển đổi.

- Cái này... cái này là chuyện gì?

Mục Lý Kỳ không khỏi hô lên, ngữ khí đầy kinh ngạc. Dựa theo hắn nghĩ, thổ dân không có vũ khí hạng nặng gì, đối mặt với chiến đấu cơ Ma Văn oanh tạc thì lẽ ra không có sức chống trả mới phải.

Nhưng mà hắn nhìn thấy, đã có 7 chiếc chiến đấu cơ Ma Văn lần lượt bị phá hủy, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát!

Cổ Tư Đằng ở bên cạnh, sắc mặt bình thản cũng hiện ra vẻ kinh hãi, chỉ có tham mưu trưởng Đan Gia Tín đang híp mắt.

- Ta rất hoài nghi, trong thành kia có một tên Ngự lực cao thâm.

Đan Gia Tín bình tĩnh phân tích.

Quả nhiên, Đan Gia Tín vừa phân tích như thế, một phi công đã tập trung ngay Đại trưởng giả đứng ở cửa đại sảnh trưởng giả, khoác áo bào, giang hai tay héo rũ, khiển người ta có cảm giác lung lay muốn ngã, dao ánh sáng màu xanh rậm rạp như lông chim trên đôi cánh.

- Thì ra là thể, chẳng qua nhìn lão già kia cũng sắp chết rồi, chỉ là khổ sở chống đỡ mà thôi.

Cổ Tư Đằng xem xét cẩn thận, nói.



- Chống đỡ? Ta muốn xem lão già kia chống đỡ được bao lâu.

Mục Lý Kỳ cố gắng làm ánh mắt kinh hãi bình ổn lại, sau đó ra lệnh liên đội xe tăng:

- Điều chỉnh góc độ, tập trung tòa thành nhỏ kia, bắn đồng loạt! Chiến đấu cơ Ma Văn điều chỉnh thế công, xử lý lão già ngoan cố kia cho ta!

-Rõ!

- Rõ! Đoàn trưởng!

Bên trong Ma Văn thông tin truyền ra tiếng trả lời.

Tiếp theo, cả trăm chiếc xe tăng Ma Văn mở pháo, ngắm vào Mặc Hoằng thành, đồng loạt bắn đạn pháo Ma Văn!

Chỉ chớp mắt, phi đạn, đạn pháo Ma Văn rậm rạp xuất hiện trên bầu trời Mặc Hoằng thành. Nếu đánh xuống dưới, Mặc Hoằng thành sẽ trực tiếp bị san bằng, không còn một mống.

Ngẩng đầu, Đại trưởng giả cũng thấy rõ những ánh sáng lấp lánh phía chân trời, không có chút đồng tình, không có chút thương hại, đổ xuống Mặc Hoằng thành.

Trong mắt Đại trưởng giả không khỏi hiện lên một tia thê lương. Ngài ấy tự nhiên biết uy lực đạn pháo bắn đồng loạt sẽ mang tới lực phá hoại cỡ nào, nhưng sử dụng dao ánh sáng màu xanh, đã là cực hạn mà Đại trưởng giả cam đoan không tổn thương tới bản thân.

Nếu dốc hết 100% thực lực cấp Ngự hồn, dựa vào số tuổi của Đại trưởng giả bây giờ, thân thể ngài ấy sẽ không thể nào chịu đựng được, không còn chút đường sống.

Nhưng nhìn những ánh mắt hoảng sợ ở trên đường, những khuôn mặt quen thuộc thường ngày, Đại trưởng giả đã không có lựa chọn khác. Vào lúc này, Đại trưởng giả như trở về 1000 năm trước, đối mặt với quân đoàn của cái gọi là chính nghĩa, không buông tha nam nữ già trẻ lớn bé, xung quanh không có lực lượng viện trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Tiêu Hoằng... Kỳ thật ta rất muốn theo cậu một thời gian nữa, nhìn xem cậu có thể đi tới mức nào, lúc tất yếu giúp đỡ một tay, nhưng mà.... xem ra bây giờ không được nữa.... Cáp Thụy Sâm đại nhân! Tuy rằng lão nô không hoàn toàn làm xong chuyện ngài căn dặn, nhưng lão nô đã hết sức, có lẽ một ngày nào đó, Lạc Đan Luân đế quốc chúng ta sẽ có được một chỗ nhỏ nhoi trên thế giới này mà không bị người ta xua đuổi, Tiêu Hoằng nó thật vĩ đại.

Đại trưởng giả ánh mắt dần đỏ lên, ẩn chứa mong chờ, nhìn xa xa, tiếp theo mở rộng hai tay.

Khoảng khắc, ánh mắt già nua của Đại trưởng giả phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén cùng cực, tròng mắt xanh lục nháy mắt bị ngọn lửa màu xanh căng đầy, làn da khô quắt cũng phòng lên!

Trên áo bào đen cũ kỹ, dòng điện màu xanh như bò sát không ngừng chạy quanh thân thể Đại trưởng giả.

Ngay cả sắc mặt già nua, nháy mắt cũng trở nên trẻ tuổi hơn.

Ngay lúc đạn pháo Ma Văn đã đến điểm vòng cung cao nhất, chuẩn bị rơi xuống, trên người Đại trưởng giả đột nhiên phát ra màng năng lượng màu xanh nhạt! Giống như bong bóng nhanh chóng phình to, chớp mắt bao trùm của Mặc Hoằng thành!

Thoáng cái, toàn bộ Mặc Hoằng thành như tiến vào một cái thế giới kỳ dị, tiếng kêu la, khóc lóc chợt im bặt, mọi người ở trong vòng bao bọc của màng năng lượng màu xanh giống như há miệng, nhưng không nghe được âm thanh gì.

Còn đạn Ma Văn hùng hổ kia đụng lên "màng năng lượng", cũng không bị kích nổ, mà như cắm vào chất keo dính. Đạn, phi đạn Ma Văn rơi xuống, tốc độ khi tiến vào màng năng lượng bắt đầu chậm lại rõ ràng, cuối cùng bị dừng lại giữa không trung.

Hai mươi mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn chưa kịp bay lên bị màng năng lượng bao bọc, trực tiếp bị treo giữa trời, không nhúc nhích như côn trùng bên trong hổ phách.

Tình cảnh này chỉ kéo dài 5 giây, tiếp đó màng năng lượng màu xanh vỡ tan như bong bóng, biến mất ngay lập tức. Phi đạn, đạn Ma Văn giữa bầu trời, cùng các chiến đấu cơ Ma Văn đồng loạt nổ tung ầm ầm ầm ầm!

Mặc Hoằng thành tràn đầy tiếng kêu la, khóc lóc cũng lại vang lên, trong chớp mắt vừa này giống như thời không xoay chuyển, hoặc là thời không nén gọn, có thể làm Ngự lực phát ra hiệu quả như thế, chỉ có nhân vật cấp Ngự hồn trở lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook