Chương 479: là ai bức ta
Đình Vũ
19/07/2017
- Đại trưởng giả không cho nói, sợ làm Ngự lực của ngài bị tổn thương.
Tân Địch nói rõ ràng.
- Rốt cuộc là thể lực nào?
Nặc Lâm hỏi Tiêu Hoằng, sắc mặt đầy kinh ngạc lo lắng.
- Kẻ địch.
Tiêu Hoằng chỉ bỏ lại hai chữ, liền khởi động Lưu văn điên cuồng chạy ra cửa hang.
Những người khác thấy Tiêu Hoằng như thế, cũng đuổi theo sau lưng Tiêu Hoằng, điên cuồng chạy đi.
Chỉ là khi đoàn người Tiêu Hoằng lao ra hang động Mặc Ngân, liền nhìn thấy bầu trời Mặc Hoằng thành đã bị khói đen bao trùm, trên không trung còn có mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn không ngừng lượn quanh, dường như đã phá hết cản trở.
- Là bọn chúng, đến rồi.
Tiêu Hoằng lầm bẩm nói, trong ánh mắt như băng cùng lửa giao Hỏa, đau thương phẫn nộ cùng tồn tại, chỉ là không ngờ đám người cố Hoành Thần vì dồn mình vào chỗ chết đã phí hết tâm sức như thế!
Ở bìa rừng, Mục Lý Kỳ sắc mặt thản nhiên, không có dữ tợn hung ác, cứ đứng đó nhìn một hàng xe tăng Ma Văn bắn từng đợt.
Tuy ràng Mặc Hoằng thành vẫn còn giữ lại được, nhưng Hỏa binh đã bị khói thuốc súng vô tình cắn nuốt.
Nhìn vào màn ảnh nhỏ, Mục Lý Kỳ đang nhìn chằm chằm Đại trưởng giả. Đại trưởng giả dựa vào một thân Ngự lực mạnh mẽ chống cự từng đợt xe tăng Ma Văn bắn phá, Mục Lý Kỳ cùng các binh lính Hỏa Hồ đều thấy rồ cánh tay nắm chặt gậy xương của Đại trưởng giả đã dần buông lỏng, máu tươi tràn ra khóe miệng đã ướt vạt áo, từng chút cuối cùng, mang theo bất khuất, mang theo lòng tin trung thành, từ từ ngã xuống!
- Không ngờ lão già này chống đỡ được như thế, có bản lĩnh, đứng lên nữa cho ta xem?
Mục Lý Kỳ hừ hừ nói, ngữ khí đầy khinh thường.
- Báo cáo đoàn trưởng, đạn pháo của xe tăng Ma Văn đã hao hết, cần phải tiếp tế.
Đúng lúc này, quan chỉ huy bộ đội bọc thép báo cáo với Mục Lý Kỳ.
Mục Lý Kỳ lại nhìn màn hình, liếc Đại trưởng giả té xuống đất không nhúc nhích, không khỏi cười đáp:
- Không cần đạn pháo nữa.
Nói xong, Mục Lý Kỳ lại quay sang 5000 binh lính Hỏa Hồ, lớn tiếng ra lệnh:
- Tất cả dũng sĩ Hỏa Hồ nghe lệnh, xông vào Mặc Hoằng thành, đánh chết Tiêu Hoằng, nhổ cỏ tận gốc!
Mục Lý Kỳ ra lệnh một tiếng, 5000 binh lính Hỏa Hồ như dã thú hăng tiết, đồng loạt xông về phía Mặc Hoằng thành.
Ở trong mắt họ, nơi này chỉ là thổ dân nhỏ bé, đã không có lão quái ẩn nấp ở nơi đây, dù là tòa thành đó có quân hộ vệ, còn có năng lực gì? Tám phần là cả Chiến văn cũng khống chế được.
Quả thật, các binh lính Hỏa Hồ này đã đoán đúng phân nửa, trước đó Thích Khách Mình đúng là không có Chiến văn, nhưng sau này họ lại có được Tiêu Hoằng, cái máy chế tạo Chiến văn hình người này!
Theo cùng các binh lính Hỏa Hồ xông tới còn có Mục Lý Kỳ, cổ Tư Đằng cùng với Đan Gia Tín. Trên thực tế thực lực Tiêu Hoằng cũng không yếu, dựa vào thực lực một Ngự sư cấp bốn, hai Ngự sư cấp ba, mới có thể càng nắm chắc xử lý Tiêu Hoằng.
Lúc này, ở trong mắt quân đoàn Hỏa Hồ, Tiêu Hoằng phải chết!
Khoảng khắc khi binh lính Hoa Hồ nhảy ra khỏi rừng rậm, tiếng la hét thề phải giết Tiêu Hoằng cũng bắt đầu.
Binh lính Hỏa Hồ không có đạo đức trói buộc, pháp luật trói buộc, lúc này như biến thành những con dã thú hung ác, ánh mắt tràn ngập tham lam dã tính như những con chó điên.
Chỉ một lúc sau, 5000 binh lính quân đoàn Hỏa Hồ nhảy xuống vách đá, đi tới bên dưới tường thành cao ngất, xung quanh là vùng đất rộng bằng phẳng, chỉ có mấy cái cây to ít ỏi.
Mục Lý Kỳ nhìn vào trên tường thành, không có một bóng người!
- Hừ! Quả nhiên đều vội bỏ chạy trối chết, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được hay sao?
Mục Lý Kỳ đứng trước đội ngũ, khẽ lầm bẩm. Dựa theo hắn nghĩ, mảnh rừng rậm này chỉ lớn như thế, chạy đi đâu được. Cùng lắm thì bắn mấy đợt đạn lửa xuống, trực tiếp san phẳng khu rừng, xem Tiêu Hoằng còn trốn đi đâu nữa?
- Truyền lệnh, đánh vỡ cửa thành! Sau đó lôi Tiêu Hoằng ra đây, giết ngay!
Cổ Tư Đãng nói với thuộc hạ.
Tiếp đó, mấy binh lính Hỏa Hồ cầm pháo nhỏ Ma Văn đi tới, ngắm ngay cửa thành!
Ẩm ầm ầm ầm!
Nhưng khi các binh lính Hỏa Hồ vừa nhắm họng pháo vào cửa thành, cánh cửa kim loại kéo theo tiếng dây xích ma sát từ từ mở ra.
Ở khe hở cánh cửa kim loại nặng nề mở ra, một cái đầu bạc từ từ hiện rồ, dưới ánh sáng mặt trời, tản ra những đợt lấp lánh.
Tóc trước trán đã che phủ hai mắt, hình thành cái bóng đen, chỉ chừa lại phần mũi và cằm nhiều râu, bàn tay hơi thô ráp, đang từ từ đẩy cánh cửa nặng nề mở ra.
Mái tóc bạc kia, áo giáp rách nát như từng trải sương gió, rõ ràng là đặc thù lớn nhất của Tiêu Hoằng.
-Tiêu Hoằng?
Nhìn mái tóc bạc cùng bộ dáng trầm lặng kia, Mục Lý Kỳ không khỏi cười khẽ khinh thường:
- Không ngờ ngươi còn dám ló đầu ra đây, ta còn tưởng ngươi sẽ làm rùa rút đầu cả đời chứ. Nhưng nếu làm tới mức này, nói thẳng cũng không sao, ngươi uy hiếp tới những người nào đó, bởi vậy ai đó phải bóp chết ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Sau lưng Mục Lý Kỳ, cổ Tư Đằng cùng 5000 binh lính Hỏa Hồ ánh mắt sáng rực lên, bọn họ còn lo không tìm được thi thể của Tiêu Hoằng, bây giờ không cần phải lo nữa.
Tiêu Hoằng không trả lời, lúc này trở nên rất trầm lặng, ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc bạc, chiếu rọi đôi mắt bi phẫn của Tiêu Hoằng, toàn thân vân duy trì bình thản lạnh băng, tiếp đó đôi tay bỗng nhiên dùng sức mạnh!
Ảm ầm!
Hai cánh cửa khổng lồ bị Tiêu Hoằng trực tiếp đẩy ra, đập thật mạnh vào tường thành, phát ra tiếng vang rền nặng nề, tường thành cũng rơi xuống bụi bặm.
Nhìn cửa thành mở rộng, sau lưng Tiêu Hoằng là vô số thành viên Thích Khách Mình, binh lính Bối La còn sống sót, xuất hiện ra ngoài.
Bì Nặc, mập mạp, Nặc Lâm ở hai bên người Tiêu Hoằng, lúc này họ trở thành cánh tay sắc bén của Tiêu Hoằng.
- Muốn tìm ta, ta đến đây...
Tiêu Hoằng phát ra tiếng nói trầm thấp, tiếp đó đôi mắt sâu xa nhìn thẳng vào Mục Lý Kỳ.
Mục Lý Kỳ nhìn về phía con mắt Tiêu Hoằng, trong lòng đột nhiên run lên, giống như thấy được một con dã thú bị chọc giận, sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Cùng với đó là khí thế bi phẫn ngập trời ngưng đọng, khiến người ta có cảm giác bị đè nén!
Không, nhất định là ảo giác, Tiểu Hoằng chỉ là Ngự sư cấp hai, không thể nào có khí thế như vậy được, tất cả chỉ là ảo giác. Trong lòng Mục Lý Kỳ tự nói với mình
về phần binh lính Hỏa Hồ sau lưng Mục Lý Kỳ,đang lớn tiếng reo hò, sắc mặt tàn bạo, lại không kiềm được thu liễm lại, không biết vì sao, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.
Mà sợ hãi này đến từ đâu, bọn họ không biết, giống như đó là hơi thở của thần chết.
Bộp, bộp...
Lúc này Tiêu Hoằng không tỏ vẻ gì, từng bước một đi về phía Mục Lý Kỳ cách đó trăm mét, tiếng bước chân vang vọng, chỉ một mình bước đi không nhanh không chậm.
Thấy cảnh này, Mục Lý Kỳ lại chợt lui ra nửa bước, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Dựa theo lẽ thường, thực lực của Tiêu Hoằng không thể so sánh với hắn, trong tay nắm giữ binh lực vượt xa Tiêu Hoằng.
Liếc Tiêu Hoằng đi tới một mình, khóe miệng Mục Lý Kỳ khẽ co giật, ra lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi, đi, xử lý hắn!
Mục Lý Kỳ ra lệnh, 7-8 binh lính Hỏa Hồ cấp bậc hơi cao lại hiện ra vẻ mặt dữ tợn, lao thẳng tới Tiêu Hoằng, bổ nhào tới anh hùng đế quốc này, đồng loạt mở ra Chiến văn trên tay.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! ...
Nhưng khi 7-8 binh lính Hỏa Hồ kia tới gần Tiêu Hoằng, trong rừng cây, trên vách đá, trên tường thành, mấy cây tên nỏ đồng loạt bay ngang qua người Tiêu Hoằng.
Phập! Phập! Phập! Phập!....
Những mũi tên nỏ đồng loạt bắn thủng cổ họng các binh lính Hỏa Hồ kia, một đòn lấy mạng, tiếp theo các binh lính Hỏa Hồ trợn to mắt không thể tin nổi, bình bịch té xuống đất, ngã dưới chân Tiêu Hoằng.
Còn Tiêu Hoằng từ đầu tới cuối cùng không né tránh hay đánh trả gì, vẫn giữ nhịp bước, đi tới từng bước một, thẳng về phía Mục Lý Kỳ.
Sắc mặt bình thản như thế, thậm chí khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn cả dữ tợn.
Thấy vậy, ánh mắt Mục Lý Kỳ co rút, liếc xung quanh, không nhìn thấy gì cả, thậm chí không biết tên nỏ bắn ra từ chỗ nào.
Chỉ là một mình Tiêu Hoằng đi về phía hắn, từng tiếng bước chân phát ra tiếng tiếng kim đồng hồ đếm ngược.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi nữa! Toàn bộ 3 liên doanh số 2, lên cho ta, xử lý Tiêu Hoằng!
Mục Lý Kỳ nhìn binh lính Hỏa Hồ bên cạnh, nhanh chóng ra lệnh.
Mệnh lệnh của Mục Lý Kỳ phát ra, chừng 100 binh lính Hỏa Hồ đồng loạt lao ra khỏi hàng ngũ nhanh như chớp, cầm Chiến văn hay Khí văn nhắm thẳng về phía Tiêu Hoằng. Có cầm chùy nặng, có khởi động vuốt năng lượng, gần như cũng lúc ra đòn chí mạng về phía Tiêu Hoằng.
Chỉ là lúc này Tiêu Hoằng không nhìn một cái, không né tránh, thân hình đi thẳng tắp về phía Mục Lý Kỳ!
Vụt! Vụt! Vụt....
Ngay lúc những người này tới gần Tiêu Hoằng, từng mũi tên nỏ lại bắn ra từ các góc, dán qua người Tiêu Hoằng như các tia chớp, đâm thẳng vào cổ các binh lính Hỏa Hồ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch...
Khoảng khắc, cả trăm binh lính Hỏa Hồ soàn soạt ngã xuống trước người Tiêu Hoằng, máu tươi chảy tràn lan dưới chân.
Chi chớp mắt, tiểu tổ tấn công cả trăm người như bị lưỡi dao sắc bén quét ngang, đồng loạt ngã xuống trước chần Tiêu Hoằng. Mỗi một binh lính Hỏa Hồ muốn tới gần, muốn làm hại tới Tiêu Hoằng, sẽ lập tức bị bắn chết.
Chỉ riêng một mình Tiêu Hoằng đứng trước mảnh đất trông, im lặng, không nói một lời đi thẳng về phía Mục Lý Kỳ.
Tân Địch nói rõ ràng.
- Rốt cuộc là thể lực nào?
Nặc Lâm hỏi Tiêu Hoằng, sắc mặt đầy kinh ngạc lo lắng.
- Kẻ địch.
Tiêu Hoằng chỉ bỏ lại hai chữ, liền khởi động Lưu văn điên cuồng chạy ra cửa hang.
Những người khác thấy Tiêu Hoằng như thế, cũng đuổi theo sau lưng Tiêu Hoằng, điên cuồng chạy đi.
Chỉ là khi đoàn người Tiêu Hoằng lao ra hang động Mặc Ngân, liền nhìn thấy bầu trời Mặc Hoằng thành đã bị khói đen bao trùm, trên không trung còn có mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn không ngừng lượn quanh, dường như đã phá hết cản trở.
- Là bọn chúng, đến rồi.
Tiêu Hoằng lầm bẩm nói, trong ánh mắt như băng cùng lửa giao Hỏa, đau thương phẫn nộ cùng tồn tại, chỉ là không ngờ đám người cố Hoành Thần vì dồn mình vào chỗ chết đã phí hết tâm sức như thế!
Ở bìa rừng, Mục Lý Kỳ sắc mặt thản nhiên, không có dữ tợn hung ác, cứ đứng đó nhìn một hàng xe tăng Ma Văn bắn từng đợt.
Tuy ràng Mặc Hoằng thành vẫn còn giữ lại được, nhưng Hỏa binh đã bị khói thuốc súng vô tình cắn nuốt.
Nhìn vào màn ảnh nhỏ, Mục Lý Kỳ đang nhìn chằm chằm Đại trưởng giả. Đại trưởng giả dựa vào một thân Ngự lực mạnh mẽ chống cự từng đợt xe tăng Ma Văn bắn phá, Mục Lý Kỳ cùng các binh lính Hỏa Hồ đều thấy rồ cánh tay nắm chặt gậy xương của Đại trưởng giả đã dần buông lỏng, máu tươi tràn ra khóe miệng đã ướt vạt áo, từng chút cuối cùng, mang theo bất khuất, mang theo lòng tin trung thành, từ từ ngã xuống!
- Không ngờ lão già này chống đỡ được như thế, có bản lĩnh, đứng lên nữa cho ta xem?
Mục Lý Kỳ hừ hừ nói, ngữ khí đầy khinh thường.
- Báo cáo đoàn trưởng, đạn pháo của xe tăng Ma Văn đã hao hết, cần phải tiếp tế.
Đúng lúc này, quan chỉ huy bộ đội bọc thép báo cáo với Mục Lý Kỳ.
Mục Lý Kỳ lại nhìn màn hình, liếc Đại trưởng giả té xuống đất không nhúc nhích, không khỏi cười đáp:
- Không cần đạn pháo nữa.
Nói xong, Mục Lý Kỳ lại quay sang 5000 binh lính Hỏa Hồ, lớn tiếng ra lệnh:
- Tất cả dũng sĩ Hỏa Hồ nghe lệnh, xông vào Mặc Hoằng thành, đánh chết Tiêu Hoằng, nhổ cỏ tận gốc!
Mục Lý Kỳ ra lệnh một tiếng, 5000 binh lính Hỏa Hồ như dã thú hăng tiết, đồng loạt xông về phía Mặc Hoằng thành.
Ở trong mắt họ, nơi này chỉ là thổ dân nhỏ bé, đã không có lão quái ẩn nấp ở nơi đây, dù là tòa thành đó có quân hộ vệ, còn có năng lực gì? Tám phần là cả Chiến văn cũng khống chế được.
Quả thật, các binh lính Hỏa Hồ này đã đoán đúng phân nửa, trước đó Thích Khách Mình đúng là không có Chiến văn, nhưng sau này họ lại có được Tiêu Hoằng, cái máy chế tạo Chiến văn hình người này!
Theo cùng các binh lính Hỏa Hồ xông tới còn có Mục Lý Kỳ, cổ Tư Đằng cùng với Đan Gia Tín. Trên thực tế thực lực Tiêu Hoằng cũng không yếu, dựa vào thực lực một Ngự sư cấp bốn, hai Ngự sư cấp ba, mới có thể càng nắm chắc xử lý Tiêu Hoằng.
Lúc này, ở trong mắt quân đoàn Hỏa Hồ, Tiêu Hoằng phải chết!
Khoảng khắc khi binh lính Hoa Hồ nhảy ra khỏi rừng rậm, tiếng la hét thề phải giết Tiêu Hoằng cũng bắt đầu.
Binh lính Hỏa Hồ không có đạo đức trói buộc, pháp luật trói buộc, lúc này như biến thành những con dã thú hung ác, ánh mắt tràn ngập tham lam dã tính như những con chó điên.
Chỉ một lúc sau, 5000 binh lính quân đoàn Hỏa Hồ nhảy xuống vách đá, đi tới bên dưới tường thành cao ngất, xung quanh là vùng đất rộng bằng phẳng, chỉ có mấy cái cây to ít ỏi.
Mục Lý Kỳ nhìn vào trên tường thành, không có một bóng người!
- Hừ! Quả nhiên đều vội bỏ chạy trối chết, nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được hay sao?
Mục Lý Kỳ đứng trước đội ngũ, khẽ lầm bẩm. Dựa theo hắn nghĩ, mảnh rừng rậm này chỉ lớn như thế, chạy đi đâu được. Cùng lắm thì bắn mấy đợt đạn lửa xuống, trực tiếp san phẳng khu rừng, xem Tiêu Hoằng còn trốn đi đâu nữa?
- Truyền lệnh, đánh vỡ cửa thành! Sau đó lôi Tiêu Hoằng ra đây, giết ngay!
Cổ Tư Đãng nói với thuộc hạ.
Tiếp đó, mấy binh lính Hỏa Hồ cầm pháo nhỏ Ma Văn đi tới, ngắm ngay cửa thành!
Ẩm ầm ầm ầm!
Nhưng khi các binh lính Hỏa Hồ vừa nhắm họng pháo vào cửa thành, cánh cửa kim loại kéo theo tiếng dây xích ma sát từ từ mở ra.
Ở khe hở cánh cửa kim loại nặng nề mở ra, một cái đầu bạc từ từ hiện rồ, dưới ánh sáng mặt trời, tản ra những đợt lấp lánh.
Tóc trước trán đã che phủ hai mắt, hình thành cái bóng đen, chỉ chừa lại phần mũi và cằm nhiều râu, bàn tay hơi thô ráp, đang từ từ đẩy cánh cửa nặng nề mở ra.
Mái tóc bạc kia, áo giáp rách nát như từng trải sương gió, rõ ràng là đặc thù lớn nhất của Tiêu Hoằng.
-Tiêu Hoằng?
Nhìn mái tóc bạc cùng bộ dáng trầm lặng kia, Mục Lý Kỳ không khỏi cười khẽ khinh thường:
- Không ngờ ngươi còn dám ló đầu ra đây, ta còn tưởng ngươi sẽ làm rùa rút đầu cả đời chứ. Nhưng nếu làm tới mức này, nói thẳng cũng không sao, ngươi uy hiếp tới những người nào đó, bởi vậy ai đó phải bóp chết ngươi, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Sau lưng Mục Lý Kỳ, cổ Tư Đằng cùng 5000 binh lính Hỏa Hồ ánh mắt sáng rực lên, bọn họ còn lo không tìm được thi thể của Tiêu Hoằng, bây giờ không cần phải lo nữa.
Tiêu Hoằng không trả lời, lúc này trở nên rất trầm lặng, ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc bạc, chiếu rọi đôi mắt bi phẫn của Tiêu Hoằng, toàn thân vân duy trì bình thản lạnh băng, tiếp đó đôi tay bỗng nhiên dùng sức mạnh!
Ảm ầm!
Hai cánh cửa khổng lồ bị Tiêu Hoằng trực tiếp đẩy ra, đập thật mạnh vào tường thành, phát ra tiếng vang rền nặng nề, tường thành cũng rơi xuống bụi bặm.
Nhìn cửa thành mở rộng, sau lưng Tiêu Hoằng là vô số thành viên Thích Khách Mình, binh lính Bối La còn sống sót, xuất hiện ra ngoài.
Bì Nặc, mập mạp, Nặc Lâm ở hai bên người Tiêu Hoằng, lúc này họ trở thành cánh tay sắc bén của Tiêu Hoằng.
- Muốn tìm ta, ta đến đây...
Tiêu Hoằng phát ra tiếng nói trầm thấp, tiếp đó đôi mắt sâu xa nhìn thẳng vào Mục Lý Kỳ.
Mục Lý Kỳ nhìn về phía con mắt Tiêu Hoằng, trong lòng đột nhiên run lên, giống như thấy được một con dã thú bị chọc giận, sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Cùng với đó là khí thế bi phẫn ngập trời ngưng đọng, khiến người ta có cảm giác bị đè nén!
Không, nhất định là ảo giác, Tiểu Hoằng chỉ là Ngự sư cấp hai, không thể nào có khí thế như vậy được, tất cả chỉ là ảo giác. Trong lòng Mục Lý Kỳ tự nói với mình
về phần binh lính Hỏa Hồ sau lưng Mục Lý Kỳ,đang lớn tiếng reo hò, sắc mặt tàn bạo, lại không kiềm được thu liễm lại, không biết vì sao, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi.
Mà sợ hãi này đến từ đâu, bọn họ không biết, giống như đó là hơi thở của thần chết.
Bộp, bộp...
Lúc này Tiêu Hoằng không tỏ vẻ gì, từng bước một đi về phía Mục Lý Kỳ cách đó trăm mét, tiếng bước chân vang vọng, chỉ một mình bước đi không nhanh không chậm.
Thấy cảnh này, Mục Lý Kỳ lại chợt lui ra nửa bước, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Dựa theo lẽ thường, thực lực của Tiêu Hoằng không thể so sánh với hắn, trong tay nắm giữ binh lực vượt xa Tiêu Hoằng.
Liếc Tiêu Hoằng đi tới một mình, khóe miệng Mục Lý Kỳ khẽ co giật, ra lệnh cho thuộc hạ:
- Các ngươi, đi, xử lý hắn!
Mục Lý Kỳ ra lệnh, 7-8 binh lính Hỏa Hồ cấp bậc hơi cao lại hiện ra vẻ mặt dữ tợn, lao thẳng tới Tiêu Hoằng, bổ nhào tới anh hùng đế quốc này, đồng loạt mở ra Chiến văn trên tay.
Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! Vụt! ...
Nhưng khi 7-8 binh lính Hỏa Hồ kia tới gần Tiêu Hoằng, trong rừng cây, trên vách đá, trên tường thành, mấy cây tên nỏ đồng loạt bay ngang qua người Tiêu Hoằng.
Phập! Phập! Phập! Phập!....
Những mũi tên nỏ đồng loạt bắn thủng cổ họng các binh lính Hỏa Hồ kia, một đòn lấy mạng, tiếp theo các binh lính Hỏa Hồ trợn to mắt không thể tin nổi, bình bịch té xuống đất, ngã dưới chân Tiêu Hoằng.
Còn Tiêu Hoằng từ đầu tới cuối cùng không né tránh hay đánh trả gì, vẫn giữ nhịp bước, đi tới từng bước một, thẳng về phía Mục Lý Kỳ.
Sắc mặt bình thản như thế, thậm chí khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn cả dữ tợn.
Thấy vậy, ánh mắt Mục Lý Kỳ co rút, liếc xung quanh, không nhìn thấy gì cả, thậm chí không biết tên nỏ bắn ra từ chỗ nào.
Chỉ là một mình Tiêu Hoằng đi về phía hắn, từng tiếng bước chân phát ra tiếng tiếng kim đồng hồ đếm ngược.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi nữa! Toàn bộ 3 liên doanh số 2, lên cho ta, xử lý Tiêu Hoằng!
Mục Lý Kỳ nhìn binh lính Hỏa Hồ bên cạnh, nhanh chóng ra lệnh.
Mệnh lệnh của Mục Lý Kỳ phát ra, chừng 100 binh lính Hỏa Hồ đồng loạt lao ra khỏi hàng ngũ nhanh như chớp, cầm Chiến văn hay Khí văn nhắm thẳng về phía Tiêu Hoằng. Có cầm chùy nặng, có khởi động vuốt năng lượng, gần như cũng lúc ra đòn chí mạng về phía Tiêu Hoằng.
Chỉ là lúc này Tiêu Hoằng không nhìn một cái, không né tránh, thân hình đi thẳng tắp về phía Mục Lý Kỳ!
Vụt! Vụt! Vụt....
Ngay lúc những người này tới gần Tiêu Hoằng, từng mũi tên nỏ lại bắn ra từ các góc, dán qua người Tiêu Hoằng như các tia chớp, đâm thẳng vào cổ các binh lính Hỏa Hồ.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch...
Khoảng khắc, cả trăm binh lính Hỏa Hồ soàn soạt ngã xuống trước người Tiêu Hoằng, máu tươi chảy tràn lan dưới chân.
Chi chớp mắt, tiểu tổ tấn công cả trăm người như bị lưỡi dao sắc bén quét ngang, đồng loạt ngã xuống trước chần Tiêu Hoằng. Mỗi một binh lính Hỏa Hồ muốn tới gần, muốn làm hại tới Tiêu Hoằng, sẽ lập tức bị bắn chết.
Chỉ riêng một mình Tiêu Hoằng đứng trước mảnh đất trông, im lặng, không nói một lời đi thẳng về phía Mục Lý Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.