Ma Ngân

Chương 106: Ma Văn thuế biến

Đình Vũ

07/04/2013



Kỳ thật từ trình độ nào đó mà nói, chế tác Ma Văn thuế biến cũng không quá khó khăn, trên cơ bản thì một Chế Văn Sư cấp bậc Ngự Đồ cấp tám, cấp chín cũng đều có thể hoàn thành được.

Tuy nhiên, lại không có bất kỳ một Chế Văn Sư nào lại muốn làm điều này cả, thứ này cần các liệu quý báu, lại không chấp nhận nửa điểm sai lầm nào.

Cái này giống như một người đi trên bờ tường cao một thước, quả thực chính là chuyện thoải mái và khoái trá, nhưng nếu tăng độ cao của bức tường này lên tận một ngàn thước thì sao? Như vậy thì sẽ không có người nào dám tùy tiện đi thử rồi.

Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn cần phải lo lắng có nên gia nhập kỹ thuật văn trong văn hay không, điều này tuyệt đối là một quyết định gian nan, nếu không cho vào, thì sẽ khá là chắc chắn, khả năng thành công cũng cao hơn, nhưng nếu mà dùng, chỉ cần thành công thì tuyệt đối sẽ giống như hổ thêm cánh.

Trải qua mười mấy phút cân nhắc lợi và hại, cuối cùng Tiêu Hoằng quyết định vẫn sử dụng kỹ thuật văn trong văn, nguyên nhân chỉ có một, đó là hiện giờ Tiêu Hoằng đã có khá nhiều tin tưởng với kỹ thuật văn trong văn của mình.

Mãi tới 12h khuya, Tiêu Hoằng mới quyết định phương án cuối cùng, phương châm tổng thể là, không tiếc số tiền lớn, ra sức tăng lên hiệu quả của Ma Văn thuế biến.

Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đây chính là cơ sở, cũng giống như dựng nền cho một căn phòng, càng có nền tốt, thì phòng sẽ có thể được xây lên rất cao, tiền thì sau này còn có thể kiếm được nữa, nhưng mà sau khi thuế biến, sẽ không thể lặp lại được nữa.

Xác định toàn bộ phương án xong xuôi, Tiêu Hoằng liền ngã xuống giường, ngáy o o mà ngủ, trải qua nhiều ngày tiêu hao như vậy, hắn thật sự mệt tới mức muốn chết, đương nhiên, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn còn tràn ngập vô tận mong chờ.

Khi trở thành Ngự Giả, hắn sẽ có thêm nắm chắc đối với việc trị liệu bản thân, mặt khác, đó là viên Ma Văn Châu màu lam sậm kia, hiện giờ Tiêu Hoằng đã có thể chắc chắn rằng, chỉ cần là Ngự Giả cấp một thì có thể khu động viên Ma Văn châu màu lam sậm kia, là một Chiến Văn vĩnh cửu, rốt cuộc nó có tác dụng gì, sức chiến đấu là bao nhiêu, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn tràn ngập vô tận chờ mong.

Mà tất cả những điều này, từ khi Tiêu Hoằng bình an mang theo mật của biến dị Huyết lân lang trở về, thì cũng đã trở nên không còn xa xôi nữa.

Sáng sớm, Tiêu Hoằng vừa tỉnh lại, đã bắt đầu ngựa không dừng vó chuẩn bị các công việc liên quan đến việc chế tác Ma Văn thuế biến, việc đầu tiên phải làm là xử lý đại bộ phận tài liệu ra, tỷ như nghiền Tử đằng hoa trở thành bột phấn, Bá lạp thạch cũng phải làm như vậy.

- Ông trời của ta ơi! Ngươi tên hỗn đản này!

Ngay khi Tiêu Hoằng xử lý một ít tài liệu, tiếng gầm gừ của Lý Nhạc vang lên, truyền vào tai Tiêu Hoằng, trong âm thanh tràn ngập vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ, đối với Lý Nhạc mà nói, biểu hiện nay cũng không gặp nhiều lắm.

Có chút khó hiểu, Tiêu Hoằng đẩy cửa phòng ngủ ra, đi ra ngoài, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.

Lý Nhạc đang ở trong phòng, ôm một bộ quần áo bị đốt ra một lỗ thủng lớn, sắc mặt phẫn nộ mà nhìn tiểu Kỳ lang.

- Tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, có biết hay không, bộ quần áo này ta đã phải mất tận 50 ngân tệ mới mua được, đây còn là loại số lượng có hạn, chỉ có một bộ này thôi, nhìn xem đi, xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì hả!

Lý Nhạc cực kỳ phẫn nộ, gầm lên với tiểu Kỳ lang.

Lại nhìn tiểu Kỳ lang ở trên bàn, đồng dạng cũng không cam lòng yếu thế, bộ lông trên người đã xù lên, đồng thời lộ ra bộ răng nanh nhỏ, chỉ mọc được một nửa, thỉnh thoảng lại há mồm, phun ra một ngọn lửa nhỏ như từ cái bật lửa, bày ra một bộ dáng vô cùng căm thù, hiển nhiên lúc này nó vẫn còn tại canh cánh trong lòng chuyện Lý Nhạc muốn lấy mật của nó vào ngày hôm qua.

- Tên kia, nếu không phải nể mặt ngươi có giá mấy ngàn kim tệ, thì ta mà không nấu ngươi thành một bát canh chuột thì ta không phải là người!

Lý Nhạc hùng hổ nói, trong vẻ phẫn nộ thì còn chứa một bộ dáng khóc không ra nước mắt.

- Lý Nhạc, ngươi bớt giận đi, ngươi có tức nữa, thì bộ quần áo đó cũng không lành lại được, hơn nữa, ngươi làm sao có thể nói cho nó hiểu cơ chứ?

Lâm Tử hảo tâm an ủi.

- Sao lại thế này? Vừa mới sáng sớm đã hô to gọi nhỏ!

Tiêu Hoằng đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng hỏi.



Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới mở cửa, tiểu Kỳ lang vẫn con đang nhe răng trợn mắt, đột nhiên bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cụp vành tai xuống, hai chân trước thì thật thà mà để trước ngực, hơi cúi đầu.

Tiêu Hoằng đi vào cửa phòng, nhìn thấy Lý Nhạc đang giương nanh múa vuốt, tiểu Kỳ lang thì điềm đạm đáng yêu, giống làm đứa nhỏ vừa làm sai gì đó, nét mặt hơi giật giật.

- Lý Nhạc, ngươi khi dễ nó à?

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt vẫn còn bình thản.

Tiểu Kỳ lang dường như thấy thân nhân, giống như một con chuột béo, trực tiếp nhảy lên trên vai Tiêu Hoằng, cái đầu thì không ngừng cọ đi cọ lại trên mặt Tiêu Hoằng, đồng thời phát ra âm thanh “ú... ú..” đáng thương.

Đám người Lâm Tử nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng lập tức cả kinh, hiển nhiên vào giờ khắc này thì bọn họ đã thật sự xem nhẹ chỉ số thông minh của tiểu Kỳ lang, tên này không phải là linh thú a, rõ ràng chính là một tiểu hài tử vừa nghịch ngợm, lại còn cực kỳ âm hiểm nữa.

- Ta...!

Đối mặt với cảnh này, Lý Nhạc á khẩu không trả lời được, không biết nên nói gì cho tốt.

- Ta cảnh cáo ngươi, đừng có khi dễ nó, hơn nữa, tiểu linh thú đáng yêu thế này, ngươi cũng nhẫn tâm khi dễ hay sao?

Tiêu Hoằng lên tiếng, đồng thời trìu mến xoa xoa đầu tiểu Kỳ lang, lúc này tiểu Kỳ lang thì lộ ra bộ dáng rất hưởng thụ, đồng dạng còn toát ra sự đắc ý khi mưu kế nhỏ của mình đã thành công.

- Hoằng ca, trời đất chứng giám a, người xem, đây là ai khi dễ ai a!

Lý Nhạc bày ra bộ mặt vô tội, cũng mở bộ quần áo bị đốt thủng một lỗ lớn, cho Tiêu Hoằng xem.

- Quên đi, quần áo bị hỏng thì tính lên đầu của ta là được, khi phát tiền lương, phần trợ cấp sẽ cho ngươi gấp đôi là được, chuẩn bị bữa sáng đi.

Tiêu Hoằng nói xong, liền xoay người mang theo tiểu Kỳ lang đi ra ngoài, mà tiểu Kỳ lang thì lại thừa dịp Tiêu Hoằng không chú ý, không ngừng lè lưỡi trêu tức Lý Nhạc, khiêu khích một cách trắng trợn.

- Tự mình chơi trong này đi, đừng có chạy loạn đấy!

Đi vào hậu viện, Tiêu Hoằng trực tiếp đặt tiểu Kỳ lang xuống mặt đất, còn mình thì lại lần nữa quay về phòng ngủ, bắt đầu chuyên chú sửa sang lại tài liệu.

Về phần Lý Nhạc vừa ra khỏi phòng, đúng lúc này liền nhìn thấy, tiểu Kỳ lang đang ngồi trên cái bàn đá ở trung tâm hậu viện, trên tay ôm một trái cây bị cắn hai miếng, khi nó nhìn thấy Lý Nhạc, lại còn lè lưỡi trêu tức.

- Ngươi chờ đó!

Lý Nhạc thở phì phì mà chỉ về phía tiểu Kỳ lang, tức giận nói, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Ước chừng trải qua hơn hai mươi phút, đại bộ phận tài liệu đã được Tiêu Hoằng sửa sang lại, giờ phút này trong tay Tiêu Hoằng chính là tàn phiến Áo đinh nguyên thạch, sau khi quan sát trong chốc lát, hắn liền dùng công cụ cắt Tái thạch bỏ đi phần bị đốt trụi, cuối cùng hình thành Áo đinh thạch với hình thái bất quy tắc, độ tinh khiết coi như không tồi, nếu mà bị hỏng, thì làm thêm ra một khối Tái thạch khác, thì vẫn không thành vấn đề.

Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không nóng lòng, hiện tại còn chưa trở thành Ngự Giả, đối với hắn mà nói thì Ngự Sư vẫn còn hơi sớm.

Tiện tay đặt Áo đinh thạch vào trong ngăn kéo, Tiêu Hoằng đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới sảnh trước, hiện giờ tiểu Kỳ lang đã ngồi trên bàn cơm, trong tay cầm lấy một khối thịt nướng thật lớn, há mồm to ra mà ăn, không có chút khách khí nào cả.

Tiêu Hoằng nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu tử kia, chỉ hơi mỉm cười, tiếp theo bắt đầu mình ngồi xuống ăn.

Trong lúc ăn cơm, trong đầu Tiêu Hoằng vẫn suy đi tính lại, tìm xem nên dùng từ nào để liên lạc với Mộ Khê Nhi, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.

Nhớ tới việc liên hệ với Mộ Khê Nhi, lúc này Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên nghĩ tới một việc khác, chính là ngày hôm qua Hàn Thần của Tây Tân Ma Văn học viện đã lưu lại danh thiếp.

Hắn tìm mình rốt cuộc là có chuyện gì? Tiêu Hoằng có chút nghĩ không thông, tuy nhiên, hắn có thể khẳng định một chút, đó chính là khẳng định không liên quan đến việc khúc mắc với Sài Sương, một là lúc trước Tiêu Hoằng ngụy trang phi thường tốt, hai là khi Hàn Thần đưa danh thiếp tới, bọn họ còn đang ở trong Ám Dung Động Quật, làm sao có thể truyền tin tức ra được.



Bởi vậy, Tiêu Hoằng có thể kết luận, tuyệt đối không có quan hệ với Ám Dung Động Quật, nếu vậy thì hắn tới tìm mình có chuyện gì?

Không nghĩ nhiều nữa, Tiêu Hoằng liền thông qua Ma Văn thông tin, dựa theo dãy số trên danh thiếp, liên hệ với Hàn Thần.

- Alo, xin chào, ta là Hàn Thần, xin hỏi ngươi là ai? Có chuyện gì không?

Rất nhanh, trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng truyền ra thanh âm này, đây là giọng của một nam nhân trung niên.

- Tiêu Hoằng

Tiêu Hoằng buông chiếc đũa trong tay xuống, đáp lại phi thường đơn giản.

- Ồ, thì ra là ngươi a, đã thăm người thân về rồi sao?

Hàn Thần nói với giọng thoải mái.

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Tiêu Hoằng hỏi tiếp.

- Là thế này, biểu hiện của ngươi trong trận đấu Khôi Đấu, ta đã nhìn thấy, cũng cảm thấy phi thường hứng thú về ngươi, nên muốn mời ngươi gia nhập Tây Tân Ma Văn học viện để học!

Hàn Thần đi thẳng vào vấn đề, không có chút quanh co nào.

Tiêu Hoằng cũng không lập tức trả lời, ánh mắt hơi giật giật, nếu đổi vào khi trước, thì chuyện như vậy không thể nghi ngờ gì, chính là một chuyện tốt đối với Tiêu Hoằng, tuy rằng hắn đã xem qua rất nhiều sách, nhưng lại chưa từng được học tập có hệ thống, nếu có thể tiến vào Tây Tân Ma Văn học viện, thì đây tuyệt đối là chuyện cầu còn không được.

Tuy nhiên, sau chuyến đi tới Ám Dung Động Quật, nhất là kiến thức qua Sài Sương, thiên chi kiều nữ của Tây Tân Ma Văn học viện này, Tiêu Hoằng cũng có ít nhiều mâu thuẫn đối với Tây Tân Ma Văn học viện, nhưng mà thử nghĩ lại, đây là một cơ hội tốt để tiến thêm một bước tăng lên thực lực bản thân, vì sao phải từ chối làm gì, dù sao thì cách đối nhân xử thế của Sài Sương cũng chẳng có chút liên quan gì tới việc tăng lên thực lực của bản thân mình cả.

- Ta cần một thời gian để suy nghĩ đã!

Tiêu Hoằng cũng không lập tức từ chối hay đáp ứng.

- Có thể, ba ngày sau, ta hy vọng được nghe câu trả lời thuyết phục của ngươi.

Hàn Thần nói xong, lập tức ngắt liên lạc.

Về phần cuộc nói chuyện giữa Tiêu Hoằng với Hàn Thần, Lý Nhạc đứng ở một bên thì tất nhiên có thể nghe được rõ ràng, vội vàng nói:

- Hoằng ca, ngươi thật sự muốn đi Tây Tân Ma Văn học viện sao, vậy thì cửa hàng của chúng ta phải làm sao bây giờ a?

- Vẫn chưa quyết định, hơn nữa, mặc dù có đi, thì mỗi ngày cũng chỉ lên lớp một lúc mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp, đúng vậy, làm như thế thì ít nhiều cũng có ảnh hưởng tới sinh ý của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, nhưng Tiêu Hoằng cũng không muốn bởi vậy mà buông tha cho cơ hội tăng lên thực lực, quan trọng hơn một chút là, nếu không mang quái bệnh trong người, thì Tiêu Hoằng cũng không ngại làm mỹ dung sư cả đời, duy trì tình trạng ấm no, vui vẻ như hiện tại, nhưng sự thật lại không cho phép mình làm vậy, bản thân mình phải hướng về phía trên, tìm kiếm phương pháp trị liệu quái bệnh của mình.

Đương nhiên, có đi Tây Tân Ma Văn học viện hay không, đây cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi, vẫn còn chưa quyết định chắc chắn.

Nếm qua điểm tâm, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu rồi công tác một ngày mới, tiếp đón các khách hàng, dù sao đây là nguồn thu chủ yếu của Tiêu Hoằng.

Mãi cho tới 6h tối, thì Tiêu Hoằng mới kết thúc xong một ngày công tác, sau đó ngựa không dừng vó, đi vào bên trong phòng ngủ, vứt bỏ tất cả tạp niệm, chuẩn bị bắt đầu chế tác Ma Văn thuế biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook