Ma Ngân

Chương 759: Một cú giao dịch

Đình Vũ

09/09/2017

Hai ngày trôi qua, Tiêu Hoằng cũng tu luyện trong phòng giam suốt hai ngày, Ngự lực chỉ tăng khoảng 6 cổ, đúng là chậm kinh người. Điều này cũng hết cách, không thể sử dụng kim Ma Văn, càng không có máu Kim quan điêu, tự nhiên tu luyện suy giảm mạnh, nhưng nói thế nào, cũng coi như có còn hơn không.

Xoảng xoảng!

Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi trong nhà giam ẩm thấp, cửa tù lại mở ra.

Nhướng mắt nhìn, Tiêu Hoằng ngừng một lát, liền đứng dậy rời phòng giam.

Ra sân, những tù nhân thấy Tiêu Hoằng bị giam 2 ngày chầm chậm bước ra từ hành lang sườn bắc, tất cả đều khựng một chút, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Hoằng, tiếp theo cố ý giữ khoảng cách với Tiêu Hoằng, không ai dám xâm phạm nữa.

Mặc kệ là tù nhân Lạc Đan Luân hay thể liên hiệp, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đều tràn đầy sợ hãi.

Còn Tiêu Hoằng không nói gì, sắc mặt lạnh lẽo từng bước ra chỗ núi giả giữa sân, ngồi xuống, nơi đó là vị trí của lão đại.

Lúc này, bất cứ tù nhân nào cũng không dám biểu lộ bất mãn với hành động của Tiêu Hoằng, bao gồm cả người Lạc Đan Luân, chỉ có thể cam chịu.

Nhất là trên người Tiêu Hoằng mơ hồ ẩn hiện khí thế, khiến người Lạc Đan Luân cảm thấy uy nghiêm vô tận, không thể xâm phạm.

Tiêu Hoằng dựa vào núi giả, nhìn xung quanh, trên sân đã không thấy bóng Thiết Nam, chẳng qua Tiêu Hoằng cũng không thể hiện vẻ thương hại, một mình cô đơn ngồi đó.

Một lát sau, Ốc Sư cong lưng ngồi xuống cạnh Tiêu Hoằng, không nói gì, cứ ngồi cạnh đó, lật qua lật lại mấy hòn đá.

- Thiết Nam kia... Gần đây thế nào?

Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới hỏi, rất nhỏ, ánh mắt nhìn về phía phòng giam Thiết Nam, tuy rằng cửa mở, nhưng Thiết Nam không đi ra.

- Hôm qua hắn cũng hết cấm, tuy rằng cửa tù mở, nhưng không đi ra, sợ là bị thương quá nặng, khó mà qua được. Ngô Quý Kỳ cũng không hỗ trợ gì cho Thiết Nam, giống như bỏ qua hắn. Ngài cũng phải cẩn thận.

Ốc Sư nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng, cái tay bẩn thả vào trong tay Tiêu Hoằng nửa củ khoai, cùng một đoạn dưa muối.

Nghe tin tức này, Tiêu Hoằng chỉ khẽ gật đầu, bỏ khoai lang vào miệng, bắt đầu ăn. Đã hai ngày không ăn gì, tuy rằng không ảnh hưởng sức chiến đấu, nhưng bụng Tiêu Hoằng đã đói kêu rồn rột.

Nhưng Tiêu Hoằng vừa bỏ đoạn dưa muối vào miệng nhấm nháp, thần sắc hơi đổi, nhìn Ngô Quý Kỳ mặt lạnh đi xuống, ra giữa sân, chắp tay sau lưng, cầm gậy Ma Văn cao áp bắt đầu tuần tra xung quanh.

Ở phía sau là trợ thủ của Ngô Quý Kỳ, tuy rằng trên mặt không có khí thế bức người, nhưng vừa nhìn cũng biết không phải thứ lương thiện gì.

Những tù nhân khác thấy Ngô Quý Kỳ đi ra, tuy rằng ánh mắt lấp lóe bất khuất, nhưng vẫn bản năng tránh né, lẩn đi thật xa, không dám tùy tiện tới gần.

Tuần tra một vòng trong sân, cuối cùng Ngô Quý Kỳ đứng gần núi giả, nhìn vào Tiêu Hoằng, híp mắt, giống như động sát khí, nhưng cuối cùng vẫn nhịn

Xuống.



Trái lại Tiêu Hoằng lại nhìn rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, ngồi ở bên núi giả nhìn xuống Ngô Quý Kỳ, như muốn ghi nhớ từng động tác của Ngô Quý Kỳ.

Ồ?

Bỗng nhiên, ánh mắt Tiêu Hoằng di chuyển trên người Ngô Quý Kỳ ngừng lại, nhìn trong tay chắp sau lưng Ngô Quý Kỳ đang cầm một cái Chiến Văn, Đại Ngự Sư cấp một, chỉ là trên văn lộ hiện ra có một vết rách thật sâu, xuyên qua toàn bộ Ma Van.

- Chiến Văn Đại Ngự Sư cấp một, không tệ.

Tiêu Hoằng thản nhiên nói.

Bùm!

Tiêu Hoằng vừa nói thế, Ngô Quý Kỳ đã ra tay như chớp, chộp áo Tiêu Hoằng mạnh mẽ đẩy vào vách núi giả, mắt lóe tia hung ác.

- Ngươi nói lời này có ý gì? Có biết hậu quả nói mát trước mặt ta hay không?

Ngô Quý Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Hoằng, gần như kề sát ngay chóp mũi, giọng trầm thấp nói. Chiến Văn này tốn 700 ngàn kim tệ mới mua tới, chưa dùng được bao lâu liền xuất hiện hư hại, trong lòng Ngô Quý Kỳ có thể vui được mới là lạ.

Những tù nhân khác thấy chuyện xảy ra ở chỗ núi giả, đều chuyển mắt tới, bọn họ không thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

- Nói mát? Không, nếu ta không đoán sai, Chiến Văn của Tướng quân Ngô Quý Kỳ hẳn là khoảng 700-800 ngàn kim tệ phải không? Hơn nữa nhìn phẩm chất, chỉ mới dùng một năm liền sơ sẩy hư hại, đúng là đáng tiếc.

Trên mặt Tiêu Hoằng không có chút lệ khí gì, cứ bình thản nói:

- Hơn nữa nếu ta không đoán lầm, làn sơ sảy đó hẳn là khi thu hồi Chiến Văn, bị lưỡi sắc bén rạch trúng.

Nghe thế, sắc mặt hung ác của Ngô Quý Kỳ bỗng co rút, tay nắm cổ áo Tiêu Hoằng cùng thả lỏng, mọi thứ đều bị Tiêu Hoằng đoán trúng.

- Làm một cú giao dịch không? Ta giúp ngươi sửa chữa Chiến Văn, ngươi bỏ tiền mời mọi người nơi này uống một chai bia, ăn cái chân gà. Sao hả?

Tiêu Hoằng liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói với Ngô Quý Kỳ.

Các tù nhân nghe thế, sắc mặt tràn đầy sợ hãi đồng loạt thay đổi, hết sức bất ngờ. Bọn họ tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng lại nói thế, thậm chí nhiều người đều không thể tưởng tượng được Tiêu Hoằng hung ác không thôi lại nói ra điều này, rõ ràng là muốn mời mọi người ăn ngon mà.

- Ngươi cho rằng cái thứ như ngươi, xứng nói giao dịch với ta hay sao?

Ngô Quý Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hoằng, nghiến răng nói.

- Chiến Văn 700 ngàn kim, không phải là con số nhỏ, phế bỏ như thế không khỏi đáng tiếc quá. Xem ra Chiến Văn này cũng là gia tài của Tướng quân, mà ta cam đoan chỉ tốn không tới 10 kim tệ là sửa được nó. 10 kim tệ cứu vớt 700 ngàn kim tệ của ngươi, nếu Tướng quân Ngô Quý Kỳ cảm thấy ta không xứng, ngươi có thể từ chối.

Tiêu Hoằng không nhanh không chậm, gằn giọng nói với Ngô Quý Kỳ.

Còn Ngô Quý Kỳ, sắc mặt hung ác liền nhạt dần, thực ra vì tu sửa Chiến Văn Song Xà này, Ngô Quý Kỳ đã tốn gần 900 ngàn kim tệ, mà Tiêu Hoằng có thể cam đoan chỉ tốn 10 kim tệ liền sửa xong, ít nhiều khiến Ngô Quý Kỳ cảm thấy quá đáng. Chẳng qua nhìn vào mắt Tiêu Hoằng, không giống nói khoác, nhất là Tiêu Hoằng có thể đánh giá chính xác giá của Chiến Văn Song Xà, cùng với nguyên nhân bị hư hại.



- Được rồi, nhưng có điều này ta muốn ngươi nhớ kỹ, nếu không sửa được, ngươi không thể tưởng tượng được hậu quả đâu.

Ngô Quý Kỳ nói xong, buông tay áo Tiêu Hoằng ra.

- Sửa xong rồi, hy vọng ngươi đừng quỵt nợ, mời mọi người uống một ly.

Tiêu Hoằng kéo áo, giật cổ, nói.

Ngô Quý Kỳ không nói nữa, nhìn Tiêu Hoằng một hồi, liền bước đi. Thực ra Ngô Quý Kỳ gật đầu đồng ý, chẳng qua là hết hy vọng làm liêu thôi.

Thời gian hóng gió kết thúc, khi Tiêu Hoằng bị áp giải trở lại phòng giam, liếc ngoài cửa sổ, tránh vào trong góc chết thị giác, mở gót giầy, bên trongà Ma Văn thông tin. Ngẫm nghĩ một lúc, phát tin nhắn cho Tào Đông: Thiết Nam trọng thương, tìm lý do giúp hắn điều trị.,,

Lúc này Tào Đông đang trong phòng thí nghiệm, trên giường kim loại đang khóa chặt Vương Quân. Lúc này Vương Quân tóc rối bởi, còn không ngừng giãy dụa, liên tục uy hiếp rồi lại xin tha với Tào Đông, Vương Quân sâu sắc cảm nhận được đến chỗ này cũng không phải tốt lành gì.

Còn Tào Đông lại hết cách với Vương Quân, nhất là lại nhận được tin tức của Tiêu Hoằng, trong lòng không khỏi thở dài, hắn không ngờ lúc nãy Tiêu Hoằng dặn dò liên tục không yên.

Cầm kim tiêm đến trước mặt Vương Quân, Tào Đông lạnh lùng nhìn hắn, liền chích cho Vương Quân một ống bề ngoài là dịch tẩy rửa linh hồn, kỳ thật là nước muối sinh lý, sau đó ra hiệu nhân viên ném Vương Quân vào phòng giám sát.

Làm xong chuyện, Tào Đông lại căn dặn nhân viên kéo Thiết Nam bên khu nhà giam chữ Giáp tới đây, lý do là thí nghiệm thuốc mới.

Đến buổi chiều, phòng giam Thiết Nam chầm chậm mở ra, Thiết Nam ở bên trong toàn thân là máu, hấp hối, ánh mắt bất khuất đã trở nên tối tăm, rõ ràng Tiêu Hoằng ra tay rất độc ác, không chút nể tình.

Ngay cả hai tên nhân viên Sở thí nghiệm linh hồn thấy cảnh này, cũng không khỏi nhíu mày, thật là quá thảm.

- Không biết thế này rồi, các ngươi còn lấy không, nếu không cần, chờ hắn tắt thở, chúng ta sẽ xử lý hắn.

Trợ thủ Ngô Quý Kỳ mở phòng giam xong, nói với nhân viên Linh hôn, giọng điệu thật vô tình.

- Bác sĩ Tào Đông căn dặn, đưa đi trước rồi nói, nói thế nào cũng là cấp Đại Ngự Sư, rất quý giá.

Nhân viên nói xong, ném Thiết Nam lên cáng, dùng xe Ma Văn chuyển đi.

Ngay lúc Thiết Nam bị lôi đi, Tiêu Hoằng đang hí hoáy dịch tẩy rửa linh hồn bỗng biến sắc, nghe được tiếng bước chân từ xa truyền tới.

Tiêu Hoằng cũng không hoang mang, nhét dịch tẩy rửa linh hồn vào kẹt giường.

Tiếp đó, Tiêu Hoằng nghe được Đường Cơ tiễn nhân viên đi xong, đứng ở ngoài phòng giam Tiêu Hoằng, tiếp theo hai binh lính Cao Tương mở ra cửa phòng giam.

- Tiêu Hoằng, Tướng quân Ngô Quý Kỳ muốn gặp ngươi, đi theo ta.

Thấy Tiêu Hoằng nhướng mắt lên, Đường Cơ không đổi sắc, nghiêm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook