Ma Ngân

Chương 439: Một đường hướng đông (Trung)

Đình Vũ

11/07/2017

Cái binh sĩ khác nhìn thấy ảnh chụp trong tay binh sĩ mũi to, bên trong ánh mắt đồng dạng đều tràn ngập chờ mong.

- Biết không? Ta hiện tại tưởng nhớ nhất, chính là bánh thịt bò của mẫu thân ta làm, nếu hiện tại có thể ăn một cái thì tốt rồi!

Lại một gã binh sĩ nói.

Tiếp theo đó chúng binh sĩ tranh nhau nói ầm ĩ cả lên.

Tiêu Hoằng cũng không có xen vào, cứ như vậy ở bên trong góc lẳng lặng lắng nghe, một bàn tay không kiềm được thò vào ngực áo giáp cũ kĩ, thật cẩn thận lấy ra cái Ma Văn hình ảnh kia, nắm trong tay. Trầm tư một lát, rốt cục Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn hình ảnh. Lần này, rốt cục Tiêu Hoằng đã có dũng khí, bởi vì Tiêu Hoằng thật sự không biết sau đêm nay, sau này có còn cơ hội mở ra Ma Văn hình ảnh này nữa hay không.

Sau một lát, bên trong Ma Văn hình ảnh liền xuất hiện một bộ hình ảnh, Tiêu Hoằng đứng chung một chỗ cùng Mộ Khê Nhi vô cùng thân thiết, Cầu Cầu ở giữa đang tinh nghich làm mặt quỷ.

Không kiềm lòng được, trên mặt Tiêu Hoàng toát ra một vẻ tươi cười mờ nhạt, tiếp theo liền thật cẩn thận vươn ngón tay, theo thói quen định vò vò đầu cầu cầu, nhưng mà đầu ngón tay lại xuyên qua màn hình hư ảo. Tuy nhiên dù vậy Tiêu Hoằng vẫn giữ động tác như thế, đồng thời nhè nhẹ sờ sờ hai gò má Mộ Khê Nhi.

Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoằng đã mỏi mệt không chịu nổi, mới nghiêng mình tựa vào vách đá lạnh như băng, nắm Ma Văn hình ảnh trong tay chậm rãi đi vào giấc ngủ...

Sáng sớm.

Dựa theo thời gian trên viên tinh cầu màu vàng đất này để tính toán, đại khái hẳn là vào khoảng bốn giờ sáng, sắc trời chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một tia ánh sáng.

Thời điểm này binh sĩ Bối La đã đều thức dậy, sửa sang lại hành trang, tiếp tục xuất phát về hướng đông. Tất cả quân nhân đều biết rõ, ở trên vùng sa mạc phải thừa dịp mặt trời còn chưa mọc, lên đường, thừa dịp thời tiết mát mẻ sẽ giảm bớt tiêu hao lượng nước trong thân thể, có thể đi được khoảng đường dài hơn.

Bởi vì bọn họ đều biết rõ, đi được càng xa sự sống còn có thể tính càng lớn.

Tin tức không tốt là bên trong đội ngũ, đã bắt đầu xuất hiện tiêu chảy, đây là do mất nước gây nên. Ở trong hoàn cảnh này, mất nước không thể nghi ngờ có ý nghĩa là tổn thất chất lỏng quý giá trong cơ thể, cũng có nghĩa là sinh mệnh đang không ngừng trôi qua, đây là triệu chứng chí mạng.

Dĩ vãng có được trang bị cường hãn bảo hộ, Tiêu Hoàng chưa từng có cảm nhận lực của tự nhiên lại đáng sợ như thế, nhân loại là yếu ớt như thế.

Tuy nhiên, trước mắt không có lựa chọn nào khác, chỉ phải kiên trì một đường đi về hướng đông.

Năm tiếng sau, mặt trời chói chang lại lần nữa vô tình treo trên bầu trời, giống như một con dã thú tham lam hút đi từng chút từng chút một tia sinh mệnh cuối cùng của mọi người.

Đi ra sa mạc, đám người Tiêu Hoàng tiến lên trong sa mạc, nơi nơi là cảnh tĩnh mịch, dường như mọi người đều chỉ cúi đầu, yên lặng đi tới phía trước. Ngoại trừ tiếng gió sa mạc mang theo hơi nóng rát, phát ra từ cát đất cuồn cuộn cuốn lên, duy nhất có thể nghe được là tiếng bước chân trầm trọng kia.

“Phịch!”

Đột nhiên vang lên tiếng một thân thể ngã trên mặt đất, đánh vỡ tiếng bước chân nặng nề mà đơn điệu kia.

Tiêu Hoằng quay đầu lại, nhìn thấy một gã nhân viên công tác bọc khăn trùm đầu đã ngã xuống trên mặt đất, tứ chi xuất hiện dấu hiệu co giật, trong miệng sùi bọt mép.

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Tiêu Hoằng biết rằng, đây là bệnh trạng bị cảm nắng cộng thêm mất nước nghiêm trọng. Tình huổng phi thường nguy cấp, Tiêu Hoằng không dám có mảy may tạm dừng, liền bước nhanh tới trước mặt người nhân viên công tác này, mạnh mè mở ra khóe miệng hắn đang cắn chặt, sau đó không ngừng nói:

-Hít thở đi, hít thở đi!

Tiếp theo Tiêu Hoằng liền dời ánh mắt nhìn mấy người bên cạnh, hỏi:

- Các ngươi có ai còn nước?



Nhưng Tiêu Hoằng chỉ nhận được đáp án là: vài người này đều dốc ngược bình nước, bên trong không có một giọt nào chảy ra.

Người đi qua đều như thế, toàn bộ trong đội ngũ, không còn ai có một giọt nước.

Quét ánh mắt nhìn một vòng bốn phía, lần đầu tiên Tiêu Hoằng xuất hiện một loại cảm giác cực độ bất lực, rõ ràng có thể dùng phương pháp rất đơn giản liền có thể giúp cho nhân viên công tác trong lòng mình thoát khỏi khốn cảnh, nhưng cố tình ở dưới loại tình huống này lại bất lực.

Vài phút sau, nhìn lại gã nhân viên công tác trong lòng Tiêu Hoằng, lại lần nữa co giật vài cái, sau đó hai mắt liền không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng cũng không có phản ứng gì kịch liệt, bởi vì như vậy sẽ tiêu hao thể lực không cần thiết, chỉ có điều bên trong cặp mắt hắn lóe ra vô tận bi thương.

Chậm rãi vươn tay, Tiêu Hoằng thật cẩn thận đặt gã nhân viên công tác nằm trên mặt dất, khẽ vuốt khép kín hai mắt, sau đó nhẹ nhàng tháo thẻ bài thân phận của hắn cho vào túi ngực, cuối cùng để hắn nằm thẳng trên sa mạc không nhìn thấy giới hạn này. Nhìn hắn một lần cuối Tiêu Hoằng cũng không quay đầu lại rời đi.

Môi trường nghiệt ngã, không có được đến mảy may đổi mới, tình trạng của đội ngũ cũng theo thời gian trôi qua bắt đầu có chuyển biển xấu. Không có nước, thực phẩm cũng tiêu hao hầu như không còn, ở dưới ánh mặt trời chói chang này đủ để lấy đi tánh mạng của bất cứ kẻ nào.

Ước chừng tới bốn giờ chiều, liên tiếp nhân viên công tác trong đội ngũ bất lực ngã xuống trên mặt đất, lần này còn bao gồm binh sĩ Bối La thân thể bản thân phi thường cường hãn!

Đối mặt với cảnh này, lần đầu tiên Tiêu Hoằng cảm nhận được mình bất lực như thể, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là tháo cất thẻ bài thân phận của họ, cất vào túi hành trang tùy thân bên mình, tiếp theo lệnh cho đội quân lung lay sắp đổ, suy yếu không chịu nổi tiếp tục đi tới trước.

Mà thời điểm này, nhân số còn lại trong đội ngũ đã còn không tới 700 người.

Một màn thật tàn nhẫn là một đường đi tới, nơi đi qua lưu lại một hàng thi thể kéo dài đến xa tít phía sau.

Đại đa số đều là một ít thể chất yếu kém, hoặc là binh sĩ Bối La trước đó đã bị thương. Không hề nghi ngờ, từ khi Tiêu Hoằng tiếp nhận Bối La quân đoàn đến giờ cũng chưa từng xảy ra thảm trạng như vậy.

Hiện tại Tiêu Hoằng thật sự rất muốn rống to mấy tiếng, để phát tiết hết uất ức bị đè nén trong lòng, nhưng Tiêu Hoằng không thể, cũng không có khí lực này, bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn dắt đội ngũ còn sót lại tiếp tục đi tới, đi về hướng hy vọng hư vô mờ mịt kia. Hắn có cảm giác giống như trong ác mộng.

Lại một giờ trôi qua, bên trong đội ngũ lại giảm thêm 50 người.

Cảnh tượng như vậy, thật sự khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu, bởi vì không có người nào biết được, ngay sau đó ngã xuống sẽ là ai? Có thể là đồng bạn sớm chiều ở chung với mình hay không?

“Phịch!”

Còn chưa đi được mấy bước, tiếng động chói tai quen thuộc như thể truyền đến từ phía sau Tiêu Hoàng. Quay đầu vừa thấy, thần sắc Tiêu Hoằng không kiềm được sững sờ, lần này ngã xuống đúng là Vương Phàm sớm chiều ở chung với Tiêu Hoằng.

Vương Phàm ở trong lòng Tiêu Hoằng, trên cơ bản không thể gọi là một binh sĩ bình thường, không có Vương Phàm, Tiêu Hoằng cũng không có khả năng có cuộc sống an nhàn ở căn cứ quân sự Bối La như vậy.

Mối cảm tình này dĩ nhiên Tiêu Hoằng ghi khắc trong lòng!

Nói không khoa trương chút nào, ngay khoảnh khắc khắc nhìn thấy Vương Phàm ngã xuống, trái tim Tiêu Hoàng lập tức như ngưng đập, đồng thời vội vàng dừng lại bước chân, xoay người đỡ Vương Phàm lên.

- Vương Phàm! Cố kiên trì! Chúng ta rất nhanh sẽ ra khỏi vùng sa mạc này!

Tiêu Hoằng đầy khẩn trương nói với Vương Phàm. Có thể nói, người tin cẩn

bên cạnh Tiêu Hoằng không có mấy người, Vương Phàm không thể nghi ngờ xem như là môt trong đó.

- Trưởng... Trưởng quan... ta... ta không muốn chết...

Vương Phàm cố dời ánh mắt vô thần nhìn Tiêu Hoằng, yếu ớt nói, thanh âm rất suy yếu.



- Yên tâm, ngươi sẽ không chết! Chỉ cần kiên trì, cố kiên trì!

Tiêu Hoằng hai mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói.

- Trưởng quan! Ta... ta thật khát a, có nước không? Cho dù chỉ một giọt, một giọt...

Vương Phàm suy yếu vươn tay nắm góc áo giáp của Tiêu Hoằng, thì thào nói.

Nước? Hiện tại lấy đâu ra? Nếu có đã không phải bị chết nhiều người như vậy.

Tuy nhiên, dưới tình trạng tuyệt vọng này, Tiêu Hoằng vẫn cắn răng một cái, lấy ra con dao nhỏ trực tiếp cắt ngón tay của mình, máu tươi lập tức chảy ra ồ ồ, tiếp theo Tiêu Hoằng đặt ngón tay đầy máu bên miệng Vương Phàm:

- Nước... nước đây...

Nhưng mà, lúc này Vương Phàm đã mất đi động tác nuốt, bàn tay suy yếu cũng chậm rãi từ trên áo giáp Tiêu Hoằng buông thõng xuống, hoàn toàn... không còn sinh cơ.

- Nước tới rồi, Vương Phàm!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên hét lớn một tiếng, ánh mắt ửng đỏ, khóe miệng không kiềm được run rẩy. Thể nhưng lúc này Vương Phàm đã không thể đáp lại.

“Ầm!”

Phút chốc, Tiêu Hoằng đột nhiên giơ lên nắm tay, hung hăng đánh xuống mặt đất, một tảng đá khô khốc đương trường dập nát.

Những người khác trông thấy cảnh này không ai lên tiếng, yên lặng đứng đó mặt xám như tro tàn.

Không có dòng nước mắt khóc cho người, vì thời điểm này nước mắt cũng là chất lỏng quý giá.

Ước chừng tạm dừng trên mặt đất một phút đồng hồ, Tiêu Hoằng mới có chút không đành lòng đặt thi thể Vương Phàm trên sa mạc, sau đó lặp lại động tác không biết bao nhiêu lần, tháo lấy thẻ bài thân phận của Vương Phàm, rồi chậm rãi đứng lên.

- Hiện giờ cách mặt trời lặn còn một tiếng nữa! Một giờ này, các ngươi phải cố sức kiên trì, ta không muốn lại nhìn thấy người nào ngã xuống! Đây là mệnh lệnh!

Tiêu Hoằna bỗng nhiên rống lớn một câu, sau đó tiếp tục dẫn dắt đội ngũ suy yếu, tiếp tục đi tới.

Ánh mặt trời giống như một sát thủ, lại một lần nữa chậm rãi hạ xuống núi, thời điểm này mặt đất cũng một lần nữa truyền đến sự mát mẻ quý báu dưới bước chân, nhưng dưới tình huống thiếu nước và thức ăn, sự mát mẻ này dường như không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chỉ là miễn cưỡng có thể giảm bớt sự xói mòn của nước trong cơ thể.

Đi vào dưới chân một chỗ núi đá trọc, khi Tiêu Hoằng tuyên bố nghỉ ngơi, trong nháy mắt tất cả binh sĩ Bối La gần như thuần một sắc ngã xuống trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển.

Bao gồm Tiêu Hoằng ở bên trong, cũng trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, tuy rằng còn có thể kiên trì, nhưng chính Tiêu Hoằng thật sự cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Hắn chống đỡ được đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào ý chí cùng với Nghị lực vượt hơn người thường.

Tuy nhiên, thời điểm này, Tiêu Hoằng còn phải chịu đựng áp lực tâm lý thật lớn, cùng với mối cừu hận ngập trời kia!

-Hả?

Bỗng nhiên ngay lúc đó, hai mắt Tiêu Hoằng khép hờ đột nhiên vừa động, chỉ cảm thấy vật thể hình quả trứng trong bụng kia, lại bắt đầu mấp máy lên lần nữa, so với dĩ vãng loại mấp máy này có vẻ phi thường kỳ diệu. Bởi vì Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được, vật thể hình quả trứng bị mình áp chế chặt chẽ trong cơ thể, dường như là cái bướu lạc đà, đang từng chút từng chút một cung cấp chất dinh dưỡng cùng với hơi nước cho thân thể của chính mình.

"Đây là chuyện gì ?" trong lòng Tiêu Hoằng không kìm được phát ra kinh nghi như thế. Đây là ảo giác sao? nhưng Tiêu Hoằng rõ ràng có thể cảm nhận được: tế bào khô héo trong cơ thể mình đã hơi có chút khôi phục, tuy rằng không phải là khôi phục trăm phần trăm, nhưng loại khôi phục này tuyệt đối là cứu mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook