Ma Ngân

Chương 1084: Một khoản giao dịch

Đình Vũ

16/09/2017

- Như vậy sao được? Hiện tại chúng ta tuy rằng còn có mấy kim tệ, nhưng dù sao chúng ta không có thu nhập, không thể miệng ăn núi lở!

Trân Trân vội vàng nói, hiển nhiên, Trân Trân vẫn còn duy trì thời kì lưu lạc, tác phong vô cùng tiết kiệm.

- Tùy cô!

Tiêu Hoằng ôn hoà nói những lời này, rồi đứng dậy không hề quản tới, đi thẳng về tới trong phòng của mình, khép kín cửa phòng lại.

Ngồi trước bàn viết vừa mới tu bổ, sau đó lấy ra bút chì vót nhọn đầu, rồi bắt đầu rất nhanh viết viết vẽ vẽ như rồng bay phượng múa trên sổ ghi chép.

Đầu tiên Tiêu Hoằng phải làm, chính là nội dung trung tâm trích xuất bên trong Ngự Biến, sau đó tiến hành một loạt suy luận.

Ngoài ra, là chế tạo Ma Văn thu thập Ngự lực, cùng với Ma Văn chuyển hóa Ngự lực các thứ.

Nói ngắn lại, chính là nếu chứa bên trong đùi phải của mình quả thật là Ngự lực của cấp Ngự Không, thì phải nhanh một chút thông qua kỹ thuật trung tâm của Ngự Biển mau chóng trích xuất nó, lấy cổ Ngự lực của cấp Ngự Không này làm của mình dùng.

Đại khái chỉ qua thời gian nửa tiếng, lại nhìn bản ghi chép của Tiêu Hoằng đã bị viết ra chi chít chữ viết, đồ hình cùng với công thức.

Trên một số ghi chép khác thì kê ra mấy chục loại tài liệu có khả năng dùng đến, bước đầu phỏng chừng giá trị đại khái tới hơn mấy ngàn kim tệ.

Thời điểm ở Thiên Tế Tinh hoặc là Thánh Đàn, mấy ngàn kim tệ đối với Tiêu Hoằng mà nói, quả thực chính là một sợi lông trên chín con trâu, không đáng kể. Nhưng ở nơi này, ở hiện tại, mấy ngàn kim tệ lại đúng là một con số khổng lồ.

Hơn nữa Tiêu Hoằng liệt kê ra tài liệu, cấp bậc thấp nhất cũng là Ngự Sư cấp bốn cấp năm, cấp bậc cao nhất là Đại Ngự Sư cấp một cấp hai, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Nhưng trên viên tinh cầu này Tiêu Hoằng có thể thông qua đôi câu vài lời với mọi người biết được, cấp bậc cao nhất chỉ có một Ngự Sư cấp ba, đồng thời còn là Thượng tá của một chi quân đội duy nhất đóng quân ở căn cứ quân sự Lãnh Thu Tinh nơi này.

Thử nghĩ một chút trên một viên tinh cầu như vậy, sao có thể có khả năng khai thác ra tài liệu đẳng cấp cao? Các tinh cầu khác càng sẽ không vì tinh cầu này mà cung cấp hàng hóa.

Nhất là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nhằm vào tài liệu Ma Văn, trừ Dược Văn ra, các loại tài liệu khác đều là kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc.

- Hả?

Ngay lúc Tiêu Hoằng có chút hết đường xoay xở, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi biến đổi: Thông qua cửa sổ gỗ, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới triền núi, Trần lão bản đang lẻ loi một mình đi tới bên này, trong tay còn xách theo một cái túi lớn cũng không biết là mang theo cái gì.

Hắn tới làm gì?

Tiêu Hoằng nheo mắt, thầm nghĩ trong lòng.

Đồng thời, thời điểm này Trần lão bản đã tiến vào tới bên trong sân, đồng thời khẽ gổ cửa phòng vài cái, thanh âm có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, lộ ra đầy cung kính.

Thời điểm này, Trân Trân đang bận rộn ở trong phòng bếp đã bước nhanh đi tới cửa, qua khe của nhìn ra ngoài, sau đó mở cửa, nhiệt tình kêu lên:

- Thì ra là Trần lão bản! Mời vào trong!

- Không biết phải Từ đại sư ở tại nơi đây hay không?

Trần lão bản nhìn vẻ mặt cung kính của Trân Trân, trong vẻ tươi cười trên mặt hắn còn xen lẫn sự tháo vát của người làm ăn đặc biệt có.

- Ở trong này, vào đi!

Tiêu Hoằng ngồi ở trước bàn viết, chậm rãi cầm hai quyển sổ ghi chép cho vào ngăn kéo, nói với ra ngoài cửa.

Ngay sau đó, cửa phòng Tiêu Hoằng hơi mở hé ra một khe hở, lộ ra nửa thân mình của Trần lão bản, có vẻ rất dè dặt. Điều này cũng không kỳ quái, Tiêu Hoằng có thể dễ dàng lực áp tám gã Dược sư. Đồng thời từ trong một loạt hành động của Tiêu Hoằng, Trần lão bản có thể thấy được, Tiêu Hoằng cũng không phải người bình thường.



Người như vậy, Trần lão bản sao có thể không mượn sức?

- Trần mỗ bái kiến Từ đại sư, nghe lão bản nương Hạnh Hoa ở quán cơm nói, Từ đại sư vừa mới dọn tới đây, trong lúc vội vàng chuẩn bị chút lễ mọn, cung chúc Từ đại sư về nhà mới, thuận tiện cảm tạ ân cứu mạng của Từ đại sư đối với tiểu nữ!

Trần lão bản thật cẩn thận đi đến, vô cùng cung kính nói.

Nói vừa xong, Trần lão bản liền đặt cái túi ở bên cạnh Tiêu Hoằng, sau đó chậm rãi mở ra: Bên trong, chính là một bộ công cụ chế văn tinh mỹ, thậm chí còn có sáu cái ống nghiệm tinh ngọc bằng cờ ngón cái. Tinh ngọc này chính là đặc sản của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, cường độ ánh sáng xuyên thấu so với thủy tinh còn muốn cao hơn vài phần, hơn nữa tính bảo trì đối với Ma Văn dịch cũng sẽ tăng cao, không thể chối cãi là vật xa xỉ.

Ngoài ra, còn có một cái Ma Văn thông tin đóng gói tinh mỹ. Ở Thạch Đông Thôn, người có thể sử dụng Ma Văn thông tin không có vài cái, thường thường đều là nhà giàu có tiền của.

Nói là lễ mọn, trên thực tế đây thực sự là lễ trọng, bởi vậy cũng có thể nhìn ra được chỗ tháo vát của Trần lão bản, tặng lễ khẳng định là một khoản đầu tư, đây là hắn nhìn ra được Tiêu Hoằng này tuyệt đối là Dược sư thật sự, mà là Dược sư có thể chế văn. Một khi là một Dược sư chế văn không ai là không thích công cụ chế văn.

//truyencuatui.net/ Trên thực tế, Trần lão bản này thật đúng là đưa tặng đúng vật đúng chỗ. Trước mắt các thứ Trần lão bản đưa tới, đúng là nhu cầu cấp bách của Tiêu Hoằng.

- Không được hoàn mỹ, bộ công cụ chế văn này chỉ thiểu duy nhất là Điêu văn đao. Nói vậy ngài cũng biết, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc kiểm soát về Điêu văn đao đúng là cực kỳ nghiêm khắc, ở trên chợ có thể mua được phần lớn đều là hàng hóa giá rẻ không thuận tay. Nếu Từ đại sư cần, ngày nào đó ta đến chợ đen kiếm cho ngài!

Trần lão bản nói tiếp.

- Trần lão bản hưng sư động chúng như vậy, có việc gì muốn nhờ đây?

Trần lão bản tháo vát như vậy, Tiêu Hoằng cũng không ngốc, trên mặt không chút đổi sắc, đùa nghịch một cái ống nghiệm tinh ngọc trên mặt bàn, nhẹ giọng hỏi.

- Cái này...

Trần lão bản xoa xoa tay, tiếp theo có chút không yên nói:

- Ngày đó sau khi ngài rời đi, ta đột nhiên nghĩ tới một biện pháp kiếm tiền thật là tốt! Ngài biết chế tạo Dược Văn, ta đây lại là chuyện buôn bán dược liệu, đôi ta song kiểm hợp bích, điều đó khẳng định là vô địch thiên hạ a! Nói vậy ngài cũng biết, dược liệu này một khi chế thành Dược Văn, thì giá cả liên tăng lên vài lần thậm chí là mười mấy lần đấy! Hơn nữa ở Tiểu Lung Thành này, người có thể chế tạo Dược Văn cũng chỉ có ba người, Dược Văn khan hiếm, chỉ cần chúng ta hơi hạ thấp giá cả một chút, không lo không có nguồn tiêu thụ. Đến lúc đó thu được lợi nhuận, ngài và ta chia đôi như thế nào?

Chủ ý này của Trần lão bản, đối với Tiêu Hoằng mà nói quả thật không tệ! Trên thực tế, hiện tại Tiêu Hoằng cũng rất cần tiền, nhưng ở mặt ngoài, Tiêu Hoằng biểu hiện ra ngoài lại là một bộ dáng không hứng thú mấy, đồng thời toát ra vẻ tươi cười lạnh lùng.

- Dược Văn là ta một tay chế tạo ra, chia phân nửa? Trần lão bản muốn hợp tác mà, nhất định phải xuất ra chút thành ý!

Tiêu Hoằng giọng điệu lạnh nhạt nói, đồng thời chậm rãi đặt ông nghiệm tinh ngọc cầm trong tay về lại trong bọt biển trong hộp.

Tuy rằng chỉ là một động tác nhỏ như vậy, nhưng Trần lão bản như trước nhìn ra huyền cơ: Đó chính là Tiêu Hoằng đã có chút bất mãn, nếu Tiêu Hoằng trả lễ vật trở về, điều đó cũng đại biểu cho việc đàm phán hoàn toàn tan vỡ.

Trên thực tế, Tiêu Hoằng là ai? Là người sáng lập Tập đoàn Thiên Xà, Tập đoàn Thợ Săn, đùa nghịch loại tiểu thương nhân này, thật sự rất đơn giản.

- Vậy...

- Cái gì đều không cần phải nói, lợi nhuận ngươi và ta chia hai tám. Ta tám ngươi hai! Nên biết rằng, hai phần này chính là ngươi lấy không!

Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn ngáy Trần lão bản, một bộ giọng nói không để cho từ chối.

Sự thật đúng y như thế, nếu Tiêu Hoằng tự mình thu mua tài liệu, chính mình làm, như vậy ngay cả hai phần Trần lão bản đều không lấy được. Mà Tiêu Hoằng làm như vậy, mục đích chỉ có một: Chính là nhìn trúng nguồn tiêu thụ của Trân lão bản, cùng với đổ hết trách nhiệm vào Trần lão bản, dễ dàng che dấu thân phận của mình.

Nhìn lại Trần lão bản, bản thân nghe Tiêu Hoằng chia như vậy, tâm thần không kìm được vừa động. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng vừa lên tiếng, liền toàn bộ chỉ ra điểm mấu chốt chính mình chỉ có thể tiếp nhận, thêm một phần không nhiều lắm, thêm một phần không ít lắm.

Người trước mắt kia rốt cuộc là ai? Trần lão bản một lần nữa nói thầm trong lòng. Ở trên tinh cầu gần như bị phong bế này, đối với Tiêu Hoằng cùng với ngoại giới, gần như hắn biết rất ít.

Cho dù biết, vua của Lạc Đan Luân tràn ngập khí phách ở Ma Duệ Tinh kia, và Tiêu Hoằng hiện tại tóc tai rối bù, chênh lệch thật sự không phải là lớn bình thường.



- Cái này... Được rồi!

Trần lão bản ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vận là đáp ứng:

- Chỉ là không biết, một ngày Từ đại sư có thể chế tạo bao nhiêu cái Dược Văn?

- Ngươi cần bao nhiêu?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

- Nếu Dược Văn chất lượng vượt trội, nguồn tiêu thụ mở ra, tự nhiên là càng nhiều càng tốt, tốt nhất một tuần có thể cung cấp 200 cái!

Trần lão bản cười cười nói, ít nhiều lộ rõ có chút lòng tham.

- 200 cái?

Tiêu Hoằng nhìn Trần lão bản hỏi, thần sắc không có chút biến hóa.

- Vậy 100 cái?

Trần lão bản thấy Tiêu Hoằng có vẻ không hài lòng, tiếp theo thử hỏi.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, giơ ra năm ngón tay thô ráp quơ quơ ở trước mặt Trần lão bản.

- Hắn không phải là 50 chứ? Vậy cũng được đi!

Trần lão bản có chút nhìn không ra trong lòng Tiêu Hoằng, thử lên tiếng nói. Trên thực tế, giờ khắc này một chút xíu khí thế của Trần lão bản, đã hoàn toàn bị Tiêu Hoằng áp chế.

- Là 500! Nếu lượng tiêu thụ của ngươi tốt hơn, một tuần ta có thể cung cấp cho ngươi 1000 cái!

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói, kỳ thật con số này còn là Tiêu Hoằng phỏng chừng trừ hao mới đưa ra.

Tiêu Hoằng cũng biết, Trần lão bản yêu cầu Ma Văn đại khái cũng chỉ là Dược Văn Ngự Đồ cấp hai cấp ba, bằng vào thực lực của Tiêu Hoằng hiện tại, Dược Văn loại Ngự Đồ cấp hai cấp ba này, cấu tạo vô cùng đơn giản, nhiều lắm chừng hai phút một cái, một giờ có thể chế tạo ba mươi cái.

- A?

Nghe được Tiêu Hoằng tuôn ra con số, Trần lão bận liền sửng sốt ngây người. Trong đầu óc thì giống như Ma Văn máy tính, bắt đầu điên cuồng tiên hành giải toán: Cho dù là xuất ra giá thấp, một cái Dược Văn Ngự Đồ cấp hai, tối thiểu cũng phải bán được một kim tệ, phí tổn chỉ có hai ngân tệ. Nói cách khác, một cái Dược Văn liền lời ròng 80 ngân tệ, một tuần 500 cái, Trần lão bản có thể lấy được vào tay chính là 80 kim tệ.

Một tuần 80 kim tệ a, mới nghĩ tới Trần lão bản đã cảm thấy như sắp ngất xỉu. Đối với loại tiểu thương nhân này mà nói, tuyệt đôi là hắn không dám tưởng tượng tới con số đó. Đây gần như gấp mười lần so với thu nhập của hắn trước đây.

- Còn có vấn đề gì sao?

Tiêu Hoằng thấy sắc mặt của Trần lão bản khi thì tái nhợt khi thì đỏ lên, liền bình thản hỏi.

- Không... Không có!

Trần lão bản dùng giọng khàn khàn đáp lại. Hắn chỉ cảm thấy giờ này khắc này, thân thể Tiêu Hoằng đã bắt đầu tản phát ra hào quang giống như kim tệ.

- Không có, thì đi chuẩn bị một chút đi! Tạm thời ta làm trước 100 cái, ngươi

Cầm đi thử xem sao đã!,

Tiêu Hoằng dùng giọng rất nhẹ lên tiếng nói, mà tay thì một lần nữa cầm lấy ống nghiệm tinh ngọc, bắt đầu vui đùa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook