Ma Ngân

Chương 730: Muốn sống, hãy câm miệng lại

Đình Vũ

10/11/2014

Khi Tiêu Hoằng bước vào khoang thuyền áp tải vô cùng khổng lồ, nơi này lại vô cùng hỗn độn, coi như là bãi rác thải của Vĩnh Ngạn Tinh thì cũng còn tốt hơn mấy lần so với nơi này.

Trong khoang thuyền áp tải khổng lồ, tổng cộng chia làm bảy tầng, không gian rất lớn, nhưng trong này lại giam giữ tối thiểu ngàn vạn tên tù phạm không rõ lai lịch, tất cả đều từ các liên hợp thể khác bắt được mà chuyển tới.

Gần như trong mỗi một khoang thuyền giam giữ, đều có hai bức họa kia, bày ra một bộ dáng mỉm cười có vẻ rất thánh thiện.

Đồng thời còn có một loại nhạc quái dị, nhưng Tiêu Hoằng có thể nghe ra được, loại âm nhạc quái dị này vang lên bởi vì nó có thể quấy rầy tâm trí con người, làm cho người ta không thể tĩnh tâm suy nghĩ được, càng nghe lâu thì lại càng khó chịu.

- Đây là tiếng động quái quỷ gì vậy, chết tiệt! Luôn làm cho ta thấy sởn tóc gáy!

Vương Quân đi theo phía sau Tiêu Hoằng, thấp giọng hỏi Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời. Hắn hơi cúi đầu, bày ra một bộ dáng uể oải, chỉ là đầu ngón tay đã nhẹ nhàng chạm vào chiếc huy chương của rách nát, trong tay lập tức có thêm một viên Văn đan tĩnh tâm lớn bằng nửa móng tay. Sau đó Tiêu Hoằng liền dùng động tác cực kỳ bí ẩn, ngậm nó trong miệng, đặt dưới lưỡi.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng cảm thấy trong đầu trở nên tỉnh tái, tâm thần ổn định lại.

- Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi nữa, đi vào!

Một gã binh sĩ Cao Tương nhìn các tù phạm mới một cái, mở ra một phòng giam làm người ta thấy buồn nôn, lạnh lùng nói. Hắn không chút quan tâm tới những tù phạm trước mắt này nghĩ cái gì.

Chỉ thấy bên trong phòng giam to như vậy đã chật ních các tù phạm, đều là từ các liên hợp thể khác bắt tới, đều là tù chiến tranh tội ác tày trời. Có kẻ uy hiếp tới sự thống trị của các liên hợp thể, có kẻ thì lại có thể gây sóng gió một phương, nhưng mà không thể giết chết, nên chỉ có thể ném cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Truyền thống này đã lưu truyền hơn 1000 năm, cũng chính là sau khi Cáp Thụy Sâm chết.

Trải qua mười mấy lần phân phối, cuối cùng cũng đến lượt Tiêu Hoằng, về phần Vương Quân phía sau, nhìn thấy tình hình như vậy, lập tức kéo Ai Thác, hơi đi tới gần Tiêu Hoằng.

Đúng lúc này, một gã binh sĩ Cao Tương cũng nhìn về phía nơi này, lạnh như băng nói:

- Bốn người các ngươi ở trong phòng giam kia!

Phương hướng mà binh sĩ Cao Tương này chỉ tới, chính là tầng dưới chót trong khoang thuyền giam giữ, có thể rõ ràng nhìn thấy, phòng giam tầng dưới chót có ít tù phạm hơn, nhưng trong một phòng giam cũng có tận mười mấy người.

Điều này cũng không có gì là đáng trách cả, bởi vì chất lượng của thuyền có vấn đề, tính cách nhiệt cực kém, khi đi xa thì nhiệt độ rất thấp, có khi còn dưới 0 độ, biến thành hầm băng, nếu tới gần hằng tinh một chút, thì nhiệt độ lại có thể tăng lên tới gần 50 độ, giống như ở trong một cái lò nướng.

Có thể sống ở tầng dưới chót, đều là hạng người có sinh mệnh lực ngoan cường, nhưng kẻ khác thì gần như đều đã chết trong quãng đường đi tới đây.

Hiển nhiên bị phân đến phòng giam như vậy, vận khí của Tiêu Hoằng quả thực là không tốt, ngược lại Vương Quân phía sau lại không kiềm được toát ra bộ dáng tiểu kỹ xảo của mình đã thực hiện thành công, hắn đi theo sát phía sau Tiêu Hoằng, dưới sự áp giải của binh sĩ Cao Tương, tiến vào trong phòng giam tầng dưới chót.

Sau khi Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, ngồi xuống phòng giam, đám người Vương Quân cũng đi tới gần. Điều này cũng không có gì là đáng trách, trong địa phương các đại liên hợp thể hỗn tạp với nhau như thế này, cùng chung một liên hợp thể thì gần như đều đoàn kết với nhau, trừ khi có mâu thuẫn tới mức sống chết lẫn nhau.

Đợi Tiêu Hoằng ngồi vào chỗ của mình, hắn liền hơi ngẩng đầu, thứ bắt mắt nhất trong toàn bộ phòng giam vẫn là hai cái hình đầu người trên cao kia.

Cách đó không xa, có hơn mười người tù phạm vừa lạnh lùng vừa uể oải, từ bộ dáng mà xem, thì đều đã từng bị tra tấn rồi, nhưng ánh mắt coi như vẫn còn thanh tỉnh.



- Lão đại, hai cái đầu người kia rốt cuộc là ai a, tại sao chỗ nào cũng không thể thiếu bọn họ vậy?

Vương Quân tới gần Tiêu Hoằng, thấp giọng hỏi.

- Lão nhân bên trái khoảng sáu mươi tuổi kia là Thần phụ tiền nhiệm Cao Tề Huân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, hiện giờ đã chết rồi, người phía bên phải, nhìn như hơn bốn mươi tuổi, là đương nhiệm Thần phụ, tên là Cao Triết Cơ, cũng là con cả của Cao Tề Huân. Cái gọi là thần phụ ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nói trắng ra chính là kẻ thống trị cao nhất của một quốc gia.

Tiêu Hoằng thấp giọng nói, những tin tức này cũng đều là do Ni Lạc sửa sang lại cho Tiêu Hoằng.

Cho nên Tiêu Hoằng mới có thể ở trong này, nhìn thấy mà không sợ hãi.

- Oa, quyền thống trị lại là do cha truyền con nối ư? Vậy thì Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chẳng phải là của Cao gia bọn họ ư? Con dân của bọn họ cũng chấp nhận hay sao?

Vương Quân hơi có chút kinh ngạc.

Tiêu Hoằng từ chối cho ý kiến, hơi gục đầu xuống, không lên tiếng trả lời, cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi.

Đã không có Ma Văn thời gian, lại không có cửa sổ quan sát, trên chiếc áp tải này, khái niệm thời gian và không gian đã bắt đầu mờ nhạt trong đầu mỗi người, không thể biết thời gian của đế quốc, không biết đang ở nơi nào, dường như một cánh bèo trôi dạt trong chiếc áp tải hạm này vậy.

Ước chừng khoảng mười hai giờ trưa, Ma Văn khuếch đại âm thanh treo trên đỉnh của mỗi một phòng giam bắt đầu vang lên.

- Xích Nghĩa giáo phái là đội tiên phong của chúa cứu thế cho nhân loại, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc là tín đồ trung thành của Áo Cách Tư Thần, dùng việc làm cho nhân loại tiến vào nhân gian thiên đường làm sứ mệnh, dùng Nghĩa kinh của Áo Cách Tư Thần tại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, dùng tư tưởng của Thần phụ Cao Triết Cơ làm cơ sở, dẫn theo toàn bộ nhân loại cùng nhau đi tới!

Cái loa truyền đến một thanh âm nữ nhân lúc thì thâm trầm, lúc thì cao vút.

- Thứ này nói nhảm gì vậy!

Vương Quân thấp giọng nói, giương mắt nhìn lên. Kết hợp với tiếng nhạc quái dị, đi kèm với thanh âm này, đại đa số mọi người trong phòng giam đều nhắm mắt lại, đầu hơi đung đưa, dường như thật sự bị thôi miên vậy.

- Hàng loạt thực tế đã nói cho chúng ta biết, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đại biểu cho quyền uy của Áo Cách Tư Thần, là bất khả chiến bại. Thần phụ Cao Triết Cơ anh minh thần võ, chắc chắn sẽ dẫn dắt chúng ta đi lên con đường tới nhân gian thiên đường. Ở nơi đó, sản vật của nhân loại sẽ phong phú chưa từng có, không cần kim tệ dơ bẩn, nhân loại cùng nhau làm việc, mỗi người bất cứ lúc nào cũng đều có thể đạt được thứ mà mình muốn.

Trong loa truyền thanh lại tiếp tục truyền đến thanh âm này.

- Thật sự là vô nghĩa, ai cũng đều có thể có được thứ mình muốn, vậy thì còn ai đi làm việc nữa? Còn có ai đi nghiên cứu, sản xuất nữa, mà đã không có sản xuất, thì lấy đâu ra sản vật phong phú? Nói hươu nói vượn.

Trong phòng giam bên cạnh, một gã tù nhân của Gia Đô liên hợp thể không kiềm được trào phúng nói.

- Hỗn trướng! Ngươi dám khinh nhờn Áo Cách Tư Thần vĩ đại quang vinh, quả thực tội không thể tha thứ!

Binh sĩ Cao Tương đang nửa quỳ trên mặt đất, giơ hai bàn tay lên cao, sùng bái rất thành kính, nghe thấy trong phòng giam truyền đến thanh âm đại bất kính như thế, hai mắt đột nhiên phát ra vẻ phẫn nộ bệnh hoạn, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, trực tiếp lôi tên tù chiến tranh lắm miệng kia ra ngoài. Sau đó nơi này diễn ra một cuộc hành hung điên cuồng!

- Thần phụ Cao Triết Cơ vĩ đại, người luôn có lòng nhân ái cao thượng, lúc nào cũng đặt lợi ích của tín đồ lên đầu tiên...

Cùng với tiếng tra tấn tàn bạo của hai gã binh sĩ Cao Tương kia, tên tù phạm lắm miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng âm thanh nữ nhân cao vút kia vẫn phát ra. Thanh âm này làm cho người ta có một loại cảm giác không thể nào trốn tránh được.



Ước chừng trôi qua nửa tiếng, âm thanh tra tấn dừng lại, tên tù phạm lắm miệng kia đã không còn nhúc nhích nữa. Sau đó hắn bị kéo vào trong một căn phòng khác, không còn trở về nữa.

Tiêu Hoằng vẫn cúi đầu, trầm mặc.

- Lão đại, tiếng nhạc này, lại còn kèm theo mấy lời lải nhải kia nữa, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

Ước chừng trôi qua hai giờ, Vương Quân lại lần nữa thấp giọng, nói với Tiêu Hoằng:

- Ta chỉ cảm thấy trong đầu đang trở nên giống như một đống keo dính vậy.

Tiêu Hoằng không nhìn Vương Quân, cũng không lên tiếng trả lời, hắn chỉ hơi nâng lên một bàn tay, động tác phi thường bí ẩn, đưa tới trước mặt Vương Quân, khi mở ra thì thấy trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng có ba viên Văn đan thanh tâm.

Vương Quân trước kia tốt xấu gì thì cũng là sĩ quan cấp bậc Thượng tá, là nhân vật Ngự Sư cấp ba, đối với Văn đan thì tự nhiên cũng không xa lạ gì, ba viên này đại biểu cho cái gì thì cũng không cần giải thích nữa.

- Ngậm vào!

Tiêu Hoằng chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, thanh âm rất nhẹ.

Tuy rằng thời gian ở chung rất ngắn, nhưng Vương Quân vẫn tràn ngập tín nhiệm với Tiêu Hoằng. Hắn lập tức dựa theo Tiêu Hoằng nói, ngậm vào một viên, cũng chia hai viên khác cho Ai Thác và một gã tù phạm cũng đến từ Gia Đô liên hợp thể.

Sau khi ngậm Văn đan thanh tâm vào miệng, Vương Quân vốn đang rất đau đầu, lập tức cảm thấy tỉnh táo, hiệu quả rất kỳ diệu.

- Thứ tốt a, lão đại, đây là do ngài chế tạo hay sao? Lợi hại!

Ngậm Văn đan thanh tâm vào trong miệng, Vương Quân vẫn còn không quên nịnh nọt một câu.

- Không muốn chết thì câm miệng đi!

Tiêu Hoằng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

Thanh âm như vậy, từ khi Cao Tương hạm đội bắt đầu xuất phát, gần như chưa từng ngừng lại. Khi tới sáu giờ tối, bữa cơm lại đơn sơ tới mức làm cho người ta phải líu lưỡi, mỗi người chỉ có một bắp ngô, hơn nữa còn rất nhỏ nữa.

Trên thực tế, ngay cả thức ăn của binh sĩ Cao Tương cũng kém tới mức cực điểm, thậm chí ngay cả cơm tẻ cũng không có, chỉ có khoai lang cực kỳ rẻ mạt, cộng thêm một chút dưa muối.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua trong phòng giam vũ trụ, tiếng nhạc quái dị kèm theo hiệu quả thôi miên, cùng với thanh âm có tính dụ dỗ kia chưa từng ngừng qua bao giờ. Chỉ khi nào hạm đội dừng lại tại một liên hợp thể nào đó, thì tiếng động này mới tạm dừng để tiếp nhận tù phạm.

Dựa theo hiểu biết của Tiêu Hoằng, thì hạm đội này cũng không phải là đi thẳng đến Ma Duệ Tinh, mà là ở khu vực bên cạnh các liên hợp thể, tiếp nhận các tù chiến tranh không thể xử tử hình, nhưng lại phải diệt trừ.

Những tù chiến tranh này thì chỉ đơn giản có vài kết cục, thứ nhất là hoàn toàn bị tẩy não, bán cho quốc gia của mình, giống như một loại hàng hóa, thứ hai chính là bị đưa tới Cao Tương Tự Do Quốc làm binh sĩ thấp nhất, hay chính là vật hi sinh, hoặc là làm lao động, nếu còn có loại kết cục thứ ba, thì đó chính là tử vong.

Không biết trôi qua bao nhiêu ngày, có lẽ là mười ngày, có lẽ là chín thiên, tóm lại Tiêu Hoằng đã bắt đầu trở nên mơ hồ đối với khái niệm thời gian rồi, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là chỗ phòng giam của Tiêu Hoằng, ước chừng có năm người đã không chịu được mà chết, nguyên nhân chỉ có hai thứ, dinh dưỡng không tốt, sức chống cự giảm mạnh, hơn nữa nhiệt độ trong phòng giam tầng dưới chót thay đổi quá lớn, không chịu được thì sẽ chết.

Về phần Tiêu Hoằng thì tất cả vẫn còn rất tốt, thông qua tư liệu mà Ni Lạc đưa cho Tiêu Hoằng, hắn đã sớm ý thức được sẽ có điều này, bởi vậy trước khi tới đây đã đặc biệt chế tạo ra rất nhiều Văn đan, trong đó còn có Văn đan bổ huyết và Văn đan dinh dưỡng, có thể trợ giúp bản thân bổ sung dinh dưỡng, đề cao năng lực chống cự của thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook