Chương 789: Mưu đồ
Đình Vũ
10/09/2017
Nhìn thấy một màn như thế. Vẻ mặt Dịch Tư Nam vừa kinh ngạc, vừa không kìm được hiện lên một chút hồ nghi, bởi vì không thương tích từ trong hang động Tử Tinh đi ra, điều này rất không bình thường.
Lý Thắng Quân tự nhiên có thể chu ý tới vẻ mặt của Dịch Tư Nam. Đồng thời trong mắt hắn cũng hiện lên một chút vẻ bất thiện, tuy nhiên, trong đầu Lý Thắng Quân vẫn lặp lại lời nói của Cách Lâm.
- Không thể tưởng được tù nhân này lại mạnh đến thế, tuy nhiên, như vậy cũng tốt, sau này mong rằng Thị trương Dịch Tư Nam hỗ trợ nhiều hơn, sử dụng những tù nhân này, giúp chúng ta san bằng được vài cái linh thú hang động.
Lý Thắng Quân khẽ xoay chén rượu trong tay, già bộ thoải mái.
Nghe Lý Thắng Quân nói vậy, vẻ mặt nghi ngờ của Dịch Tư Nam lập tức tiêu tan, bày ra một bộ dáng khúm núm, liên tục gật đầu, khen tặng:
- Lý tổng quản có yêu cầu, tại hạ tự nhiên sẽ làm theo.
Lý Thắng Quân không nói thêm gì nữa, chỉ cười quái dị, trong nụ cười này có âm độc, cũng có rất nhiều không cam lòng, chỉ là nếu nói về tiền, thì ở trước mặt Cách Lâm, cũng chỉ là hàng con cháu, thậm chí còn không được như vậy.
Cùng lúc đó, dưới sự áp giải của rất nhiều binh sĩ Cao Tương, đám người Tiêu Hoằng lại lần nữa bị áp giải vào trong khu nhà giam chữ Giáp.
Ngô Quý Kỳ quay về trong văn phòng, vẻ mặt có thể nói là vô cùng nghiêm túc, bởi vì ven đường, Ngô Quý Kỳ có thể rõ ràng cảm nhận được, những tù nhân này, trải qua chuyến đi vào trong hang động Tử Tinh, mỗi người dường như đều thay đổi thành một người khác
Vậy.
Trên người đã không hề phát ra vẻ tuyệt vọng, hoặc là mất tinh thần, mà một số kẻ đã tràn ngập lệ khí, ngay cả ánh mắt cũng xảy ra biến hóa về bản chất.
Trước đây khi gặp Ngô Quý Kỳ, gần như tất cả tù nhân đều có vẻ nhát gan trong mắt. Nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có nữa, mà lại biến thành vẻ bất khuất cùng hung tàn.
- Xem ra, đối với những tù nhân này, phải tăng mạnh giám thị mới được.
Ngô Quý Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt suy nghĩ, chỉ có điều, câu nói của Tiêu Hoằng khi tiến vào vận binh hạm lại giống như một bóng ma, không ngừng quanh quẩn trong đầu Ngô Quý Kỳ, một số lớn Thiết cước mã kia tuyệt đối có giá không nhỏ, ít nhất cũng có mấy vạn kim tệ.
Hơn nữa sắp tới Ngô Quý Kỳ còn phải tích cực chuẩn bị tài liệu để chế tạo Chiến Văn cho bản thân, kim tệ trên người đã lại lần nữa bắt đầu trở nên thiếu thốn, mấy vạn kim này tuyệt đối là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
đọc truyện với http://truyencuatui.net/
Tuy nhiên, Ngô Quý Kỳ cũng không có hành động nào, nguyên nhân chính là hắn không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc có thủ đoạn nham hiểm gì, cũng không nghĩ ra được đây là thủ đoạn gì. Hắn nghĩ mãi không ra đàn Thiết cước mã này có thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
Bỗng nhiên, Ngô Quý Kỳ khẽ cười. Dường như có một cái biện pháp an toàn, hắn liền cầm lấy Ma Văn thông tin gửi tin tức về Thiết cước mã cho Dịch Tư Nam, đồng thời dặn Dịch Tư Nam không nên lộ ra, tiền lời thu hoạch được sẽ chia năm - năm.
Lúc này Dịch Tư Nam vừa mới tiếp rượu Lý Thắng Quân, có chút say, nhận được tin tức của Ngô Quý Kỳ, vẻ mặt Dịch Tư Nam hơi giật giật.
Hắn cũng không biết Ngô Quý Kỳ đã coi Tiêu Hoằng trở thành con gà đẻ trứng vàng, hiện tại Ngô Quý Kỳ có thể nói là “ăn tới mức căng diều” rồi, trên thực tế tuy rằng Dịch Tư Nam cũng động một ít tay chân, kiếm một ít tiền, nhưng mà mấy vạn kim, đối với Dịch Tư Nam mà nói, cũng tuyệt đối là một thu nhập không nhỏ.
Chỉ suy nghĩ một lát, Dịch Tư Nam liền bí mật phái ra khoảng 1000 tên binh sĩ Cao Tương đáng tin, lại đi vòng về phía hang động Tử Tinh, dẫn Thiết cước mã về.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng đã quay về trong phòng giam, cái gì cũng không làm, cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi.
Chỉ có điều, ngồi còn không quá mười phút, cửa phòng giam của Tiêu Hoằng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó, Đường Cơ và Dịch Văn Hâm đã xuất hiện trước mắt Tiêu Hoằng.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được, đây là muốn làm gì, vẫn có vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trực tiếp đi ra phòng giam, đi về phía phòng chế văn.
Ngay khi Tiêu Hoằng đi tới sân thể dục, tất cả tù nhân đã nhìn xuyên qua cửa sắt, hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, một số ánh mắt sắc bén, nắm tay đã hơi nắm lại, hiện giờ những người này gần như đều đang tụ lực, chỉ cần Tiêu Hoằng đánh mắt một cái, thì sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng lại không làm gì, cứ như vậy mà binh thản tiến vào trong hành lang, sau đó đi tới bên cạnh phòng chế văn, lúc này đã là hoàng hôn rồi.
Ngô Quý Kỳ đang đứng trước cửa phòng chế văn, vẻ mặt lạnh như băng.
Ầm!
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đi vào cửa phòng chế văn, Ngô Quý Kỳ đã đánh một quyền thật mạnh vào bụng Tiêu Hoằng, không cần lý do gì cả.
Khác với trước kia, trải qua một ít huấn luyện của Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực toàn thân đều trở nên vô cùng sinh động, nhất là trong cơ thế lại có thêm hai cổ tơ vàng Ngự lực, bởi vậy đối mặt với trọng quyền của Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng không hé răng, chỉ khẽ lui về phía sau nửa bước.
- Chết tiệt! Quỳ xuống!
Dịch Văn Hâm đứng một bên, thấy Tiêu Hoằng trúng một quyền của Ngô Quý Kỳ, vậy mà lại chỉ lui nửa bước, sắc mặt không kìm được toát ra một chút hung ác, trực tiếp đạp một cước vào đùi Tiêu Hoằng, kết quả lại khiến hắn cam thấy kinh hãi, một cước này lại giống như đá và một cây cột thép, trong khi Tiêu Hoằng không nhúc nhích chút nào.
Tiêu Hoằng đã hơi quay đầu, cười nhạt với Dịch Văn Hàm, chỉ có điều, nụ cười này trong mắt Dịch Văn Hâm lại khiến hắn cám thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo, giống như nụ cười của tử thần vậy.
- Nói cho ta biết, ở hang động Từ Tinh, ngươi cùng các tù nhân chết tiệt khác đã làm cái gì? Hiện tại bọn họ rất không thích hợp.
Ngô Quý Kỳ trực tiếp túm áo
- Ha hà.
Đối với câu hỏi của Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng chỉ cười nhạt, sau đó nói tiếp:
- Đây là lần thứ bảy ngươi túm áo của ta!
Ầm...
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói xong, Ngô Quý Kỳ đã lại lần nữa nâng lên nắm tay, đánh một quyền vào bụng Tiêu Hoằng, vẫn là câu nói kia, Ngô Quý Kỳ phi thường chán ghét Tiêu Hoằng, bởi vì Tiêu Hoằng luôn làm cho hắn có một loại cảm giác bất an.
- Lần thứ bảy thì sao? Một trăm lần thì thế nào? Nói cho ngươi biết, cả đời này, ngươi chỉ có thể trở thành đồ chơi trong tay ta, ngươi không trốn thoát được đâu, Ngô Quý Kỳ ta ở trong mắt ngươi chính là trời, nếu ngươi ngoan ngoãn ta sẽ xem xét đưa một vài mẩu xương ăn thừa cho ngươi một chút.
Ngô Quý Kỳ tàn nhẫn nói.
- Hơn nữa từ giờ trở đi, ta đang lo lắng rằng tù nhân nơi này có quá nhiều, nếu miệng của ngươi không thành thật, mỗi ngày ta sẽ giết một người, giết ngay trước mặt ngươi!
Ngô Quý Kỳ nói tiếp. Điều này theo Ngô Quý Kỳ thấy, thì dường như đã trở thành tử huyệt của Tiêu Hoằng.
Sau đó Ngô Quý Kỳ lấy ra một tờ giấy, quơ quơ trước mặt Tiêu Hoằng, sau đó lạnh lùng nói:
- Đây là Chiến Văn ta muốn có, đánh giá một chút, phí tổn là bao nhiêu, sau đó chế tạo, nếu không hài lòng, ta sẽ giết trước mười tù nhân.
Nói xong, Ngô Quý Kỳ từ từ buông áo Tiêu Hoằng ra, sau đó đặt tờ giấy vào tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, cầm lấy tờ giấy, nhìn một chút. Một loại Chiến Văn loại đao, Đại Ngự Sư cấp một, yêu cầu so với các Chiến Văn bình thường thì cũng có vẻ khá cao.
Tuy nhiên, ở trong mắt Tiêu Hoằng, nếu muốn hoàn thành thì quả thực rất thoải mái, về phần phí tổn, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể nén lại đến 10 vạn kim. Nhưng Tiêu Hoằng vì sao lại phải làm như vậy?
Không nói thêm gì, Tiêu Hoằng liền tiến vào tới trong phòng chế văn. Lấy ra bút máy, bắt đầu viết danh sách tài liệu.
Trong các tài liệu này thì còn có một dụng cụ đặc thù, đó chính là Ma Văn đao dùng để cắt Tái thạch hình cầu, đầu đao không phải là thẳng, mà là hình bán nguyệt.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền đưa một cái danh sách 70 vạn kim cho Ngô Quý Kỳ, trong phần danh sách này, gần như có ba mươi vạn kim dành cho tài liệu Tiêu Hoằng muốn có, nhưng lại không thể tìm kiếm được trên Ma Duệ Tinh.
Ngoài ra, còn có một bản vẽ về thanh đao cắt hình cầu được giao cho Ngô Quý Kỳ.
- Chiến Văn mà ngươi muốn thì quá hà khắc, bởi vậy cần đặc thù xử lý, bản thiết kế này chính là công cụ ta cần có, ngươi có thể tìm thợ thủ công, chế tạo ra, trình độ phải tốt, phí tổn cũng chỉ khoảng mười kim tệ thôi.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói.
Ngô Quý Kỳ bản thiết kế quan sát một lượt, vẫn nhìn mà không hiểu, nhưng hắn cũng không làm khó dễ gì nhiều, trực tiếp giao danh sách và bản thiết kế cho Đường Cơ, để cho Đường Cơ đi chuẩn bị.
Đồng thời lại mệnh lệnh binh sĩ Cao Tương mang Tiêu Hoằng đi.
Đảo mắt, trong hành lang to như vậy cũng chỉ còn lại hai người Ngô Quý Kỳ va Dịch Văn Hâm.
- Tiêu Hoằng này chính là một con gà đẻ trứng vàng a.
Ngô Quý Kỳ chấp tay sau lưng, nhìn bóng dáng Tiêu Hoằng rồi nói.
Dịch Văn Hâm không nói gì, cứ như vậy mà lẳng lặng nghe.
- Vẫn hay nói rằng người gặp thì có phần, từ hôm nay trở đi, ta định mỗi một tháng cho ngươi 10 vạn kim tệ, thế nào?
Ngô Quý Kỳ từ từ nói.
Dịch Văn Hâm nghe vậy, vẻ mặt vốn còn thờ ơ, nhưng không kìm được hơi đổi, hiện lên một chút kinh ngạc, nên biết rằng, lão cha của hắn một tháng cũng chỉ có thể kiếm được hơn 1 vạn kim tệ, không thể tưởng được Ngô Quý Kỳ này tiện tay đã cho hắn 10 vạn kim.
- Đương nhiên, nói như vậy, không thể để cho phụ thân ngươi biết, nếu không hai ta một phân tiền cũng không chiếm được, hơn nữa...
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền chậm rãi xoay người, nhìn về phía Dịch Văn Hâm, vẻ mặt ôn hòa cười:
- Chỉ cần Dịch Văn Hâm lão đệ sau này nghe lời ta, ta cam đoan hai người chúng ta tuyệt đối là song kiếm hợp bích, ngươi và ta đều sẽ có tiền đồ như gấm, ta đã bắt đầu nghĩ biện pháp, cùng liên lạc với cấp trên, yên tâm không thể thiếu phần của Dịch lão đệ được.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Dịch Văn Hâm vội vàng nói. Là người thì đều mê tiền. Dịch Văn Hâm cũng không ngoại lệ, tuy rằng hiện tại Thị trưởng là phụ thân của mình, nhưng mã chỉ có tiền trong túi của mình mới là đáng tin nhất. Mà trọng yếu hơn là, nếu thế Thi Dịch Văn Hâm cũng có thể biểu hiện nhiều hơn trước mặt phụ thân, bản thân mới có thể cường thế hơn, nên biết rằng Dịch Tư Nam cũng không chỉ một đứa con trai là Dich Văn Hâm hắn.
Trên thực tế, mục đích Ngô Quý Kỳ làm như vậy đã rất rõ ràng, dựa theo pháp luật của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, không lâu sau, một đứa con trai của Dịch Tư Nam sẽ trở thành Thị trưởng tiếp theo của Tín Nghĩa Thị, Ngô Quý Kỳ tự nhiên phải dùng hết có khả năng để mượn sức, kể từ đó mới thuận lợi cho sau này kiêu ngạo, mặc dù hiện tại cần trả giá một ít, điều này giống như một người ăn một cân thịt, so với hai người ăn mười cân thịt, rốt cuộc là bên nào nhiều hơn, đã rất rõ ràng rồi.
Lý Thắng Quân tự nhiên có thể chu ý tới vẻ mặt của Dịch Tư Nam. Đồng thời trong mắt hắn cũng hiện lên một chút vẻ bất thiện, tuy nhiên, trong đầu Lý Thắng Quân vẫn lặp lại lời nói của Cách Lâm.
- Không thể tưởng được tù nhân này lại mạnh đến thế, tuy nhiên, như vậy cũng tốt, sau này mong rằng Thị trương Dịch Tư Nam hỗ trợ nhiều hơn, sử dụng những tù nhân này, giúp chúng ta san bằng được vài cái linh thú hang động.
Lý Thắng Quân khẽ xoay chén rượu trong tay, già bộ thoải mái.
Nghe Lý Thắng Quân nói vậy, vẻ mặt nghi ngờ của Dịch Tư Nam lập tức tiêu tan, bày ra một bộ dáng khúm núm, liên tục gật đầu, khen tặng:
- Lý tổng quản có yêu cầu, tại hạ tự nhiên sẽ làm theo.
Lý Thắng Quân không nói thêm gì nữa, chỉ cười quái dị, trong nụ cười này có âm độc, cũng có rất nhiều không cam lòng, chỉ là nếu nói về tiền, thì ở trước mặt Cách Lâm, cũng chỉ là hàng con cháu, thậm chí còn không được như vậy.
Cùng lúc đó, dưới sự áp giải của rất nhiều binh sĩ Cao Tương, đám người Tiêu Hoằng lại lần nữa bị áp giải vào trong khu nhà giam chữ Giáp.
Ngô Quý Kỳ quay về trong văn phòng, vẻ mặt có thể nói là vô cùng nghiêm túc, bởi vì ven đường, Ngô Quý Kỳ có thể rõ ràng cảm nhận được, những tù nhân này, trải qua chuyến đi vào trong hang động Tử Tinh, mỗi người dường như đều thay đổi thành một người khác
Vậy.
Trên người đã không hề phát ra vẻ tuyệt vọng, hoặc là mất tinh thần, mà một số kẻ đã tràn ngập lệ khí, ngay cả ánh mắt cũng xảy ra biến hóa về bản chất.
Trước đây khi gặp Ngô Quý Kỳ, gần như tất cả tù nhân đều có vẻ nhát gan trong mắt. Nhưng hiện tại đã hoàn toàn không có nữa, mà lại biến thành vẻ bất khuất cùng hung tàn.
- Xem ra, đối với những tù nhân này, phải tăng mạnh giám thị mới được.
Ngô Quý Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt suy nghĩ, chỉ có điều, câu nói của Tiêu Hoằng khi tiến vào vận binh hạm lại giống như một bóng ma, không ngừng quanh quẩn trong đầu Ngô Quý Kỳ, một số lớn Thiết cước mã kia tuyệt đối có giá không nhỏ, ít nhất cũng có mấy vạn kim tệ.
Hơn nữa sắp tới Ngô Quý Kỳ còn phải tích cực chuẩn bị tài liệu để chế tạo Chiến Văn cho bản thân, kim tệ trên người đã lại lần nữa bắt đầu trở nên thiếu thốn, mấy vạn kim này tuyệt đối là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
đọc truyện với http://truyencuatui.net/
Tuy nhiên, Ngô Quý Kỳ cũng không có hành động nào, nguyên nhân chính là hắn không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc có thủ đoạn nham hiểm gì, cũng không nghĩ ra được đây là thủ đoạn gì. Hắn nghĩ mãi không ra đàn Thiết cước mã này có thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
Bỗng nhiên, Ngô Quý Kỳ khẽ cười. Dường như có một cái biện pháp an toàn, hắn liền cầm lấy Ma Văn thông tin gửi tin tức về Thiết cước mã cho Dịch Tư Nam, đồng thời dặn Dịch Tư Nam không nên lộ ra, tiền lời thu hoạch được sẽ chia năm - năm.
Lúc này Dịch Tư Nam vừa mới tiếp rượu Lý Thắng Quân, có chút say, nhận được tin tức của Ngô Quý Kỳ, vẻ mặt Dịch Tư Nam hơi giật giật.
Hắn cũng không biết Ngô Quý Kỳ đã coi Tiêu Hoằng trở thành con gà đẻ trứng vàng, hiện tại Ngô Quý Kỳ có thể nói là “ăn tới mức căng diều” rồi, trên thực tế tuy rằng Dịch Tư Nam cũng động một ít tay chân, kiếm một ít tiền, nhưng mà mấy vạn kim, đối với Dịch Tư Nam mà nói, cũng tuyệt đối là một thu nhập không nhỏ.
Chỉ suy nghĩ một lát, Dịch Tư Nam liền bí mật phái ra khoảng 1000 tên binh sĩ Cao Tương đáng tin, lại đi vòng về phía hang động Tử Tinh, dẫn Thiết cước mã về.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng đã quay về trong phòng giam, cái gì cũng không làm, cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi.
Chỉ có điều, ngồi còn không quá mười phút, cửa phòng giam của Tiêu Hoằng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó, Đường Cơ và Dịch Văn Hâm đã xuất hiện trước mắt Tiêu Hoằng.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được, đây là muốn làm gì, vẫn có vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trực tiếp đi ra phòng giam, đi về phía phòng chế văn.
Ngay khi Tiêu Hoằng đi tới sân thể dục, tất cả tù nhân đã nhìn xuyên qua cửa sắt, hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng, một số ánh mắt sắc bén, nắm tay đã hơi nắm lại, hiện giờ những người này gần như đều đang tụ lực, chỉ cần Tiêu Hoằng đánh mắt một cái, thì sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng lại không làm gì, cứ như vậy mà binh thản tiến vào trong hành lang, sau đó đi tới bên cạnh phòng chế văn, lúc này đã là hoàng hôn rồi.
Ngô Quý Kỳ đang đứng trước cửa phòng chế văn, vẻ mặt lạnh như băng.
Ầm!
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đi vào cửa phòng chế văn, Ngô Quý Kỳ đã đánh một quyền thật mạnh vào bụng Tiêu Hoằng, không cần lý do gì cả.
Khác với trước kia, trải qua một ít huấn luyện của Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực toàn thân đều trở nên vô cùng sinh động, nhất là trong cơ thế lại có thêm hai cổ tơ vàng Ngự lực, bởi vậy đối mặt với trọng quyền của Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng không hé răng, chỉ khẽ lui về phía sau nửa bước.
- Chết tiệt! Quỳ xuống!
Dịch Văn Hâm đứng một bên, thấy Tiêu Hoằng trúng một quyền của Ngô Quý Kỳ, vậy mà lại chỉ lui nửa bước, sắc mặt không kìm được toát ra một chút hung ác, trực tiếp đạp một cước vào đùi Tiêu Hoằng, kết quả lại khiến hắn cam thấy kinh hãi, một cước này lại giống như đá và một cây cột thép, trong khi Tiêu Hoằng không nhúc nhích chút nào.
Tiêu Hoằng đã hơi quay đầu, cười nhạt với Dịch Văn Hàm, chỉ có điều, nụ cười này trong mắt Dịch Văn Hâm lại khiến hắn cám thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo, giống như nụ cười của tử thần vậy.
- Nói cho ta biết, ở hang động Từ Tinh, ngươi cùng các tù nhân chết tiệt khác đã làm cái gì? Hiện tại bọn họ rất không thích hợp.
Ngô Quý Kỳ trực tiếp túm áo
- Ha hà.
Đối với câu hỏi của Ngô Quý Kỳ, Tiêu Hoằng chỉ cười nhạt, sau đó nói tiếp:
- Đây là lần thứ bảy ngươi túm áo của ta!
Ầm...
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa nói xong, Ngô Quý Kỳ đã lại lần nữa nâng lên nắm tay, đánh một quyền vào bụng Tiêu Hoằng, vẫn là câu nói kia, Ngô Quý Kỳ phi thường chán ghét Tiêu Hoằng, bởi vì Tiêu Hoằng luôn làm cho hắn có một loại cảm giác bất an.
- Lần thứ bảy thì sao? Một trăm lần thì thế nào? Nói cho ngươi biết, cả đời này, ngươi chỉ có thể trở thành đồ chơi trong tay ta, ngươi không trốn thoát được đâu, Ngô Quý Kỳ ta ở trong mắt ngươi chính là trời, nếu ngươi ngoan ngoãn ta sẽ xem xét đưa một vài mẩu xương ăn thừa cho ngươi một chút.
Ngô Quý Kỳ tàn nhẫn nói.
- Hơn nữa từ giờ trở đi, ta đang lo lắng rằng tù nhân nơi này có quá nhiều, nếu miệng của ngươi không thành thật, mỗi ngày ta sẽ giết một người, giết ngay trước mặt ngươi!
Ngô Quý Kỳ nói tiếp. Điều này theo Ngô Quý Kỳ thấy, thì dường như đã trở thành tử huyệt của Tiêu Hoằng.
Sau đó Ngô Quý Kỳ lấy ra một tờ giấy, quơ quơ trước mặt Tiêu Hoằng, sau đó lạnh lùng nói:
- Đây là Chiến Văn ta muốn có, đánh giá một chút, phí tổn là bao nhiêu, sau đó chế tạo, nếu không hài lòng, ta sẽ giết trước mười tù nhân.
Nói xong, Ngô Quý Kỳ từ từ buông áo Tiêu Hoằng ra, sau đó đặt tờ giấy vào tay Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, cầm lấy tờ giấy, nhìn một chút. Một loại Chiến Văn loại đao, Đại Ngự Sư cấp một, yêu cầu so với các Chiến Văn bình thường thì cũng có vẻ khá cao.
Tuy nhiên, ở trong mắt Tiêu Hoằng, nếu muốn hoàn thành thì quả thực rất thoải mái, về phần phí tổn, Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể nén lại đến 10 vạn kim. Nhưng Tiêu Hoằng vì sao lại phải làm như vậy?
Không nói thêm gì, Tiêu Hoằng liền tiến vào tới trong phòng chế văn. Lấy ra bút máy, bắt đầu viết danh sách tài liệu.
Trong các tài liệu này thì còn có một dụng cụ đặc thù, đó chính là Ma Văn đao dùng để cắt Tái thạch hình cầu, đầu đao không phải là thẳng, mà là hình bán nguyệt.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền đưa một cái danh sách 70 vạn kim cho Ngô Quý Kỳ, trong phần danh sách này, gần như có ba mươi vạn kim dành cho tài liệu Tiêu Hoằng muốn có, nhưng lại không thể tìm kiếm được trên Ma Duệ Tinh.
Ngoài ra, còn có một bản vẽ về thanh đao cắt hình cầu được giao cho Ngô Quý Kỳ.
- Chiến Văn mà ngươi muốn thì quá hà khắc, bởi vậy cần đặc thù xử lý, bản thiết kế này chính là công cụ ta cần có, ngươi có thể tìm thợ thủ công, chế tạo ra, trình độ phải tốt, phí tổn cũng chỉ khoảng mười kim tệ thôi.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói.
Ngô Quý Kỳ bản thiết kế quan sát một lượt, vẫn nhìn mà không hiểu, nhưng hắn cũng không làm khó dễ gì nhiều, trực tiếp giao danh sách và bản thiết kế cho Đường Cơ, để cho Đường Cơ đi chuẩn bị.
Đồng thời lại mệnh lệnh binh sĩ Cao Tương mang Tiêu Hoằng đi.
Đảo mắt, trong hành lang to như vậy cũng chỉ còn lại hai người Ngô Quý Kỳ va Dịch Văn Hâm.
- Tiêu Hoằng này chính là một con gà đẻ trứng vàng a.
Ngô Quý Kỳ chấp tay sau lưng, nhìn bóng dáng Tiêu Hoằng rồi nói.
Dịch Văn Hâm không nói gì, cứ như vậy mà lẳng lặng nghe.
- Vẫn hay nói rằng người gặp thì có phần, từ hôm nay trở đi, ta định mỗi một tháng cho ngươi 10 vạn kim tệ, thế nào?
Ngô Quý Kỳ từ từ nói.
Dịch Văn Hâm nghe vậy, vẻ mặt vốn còn thờ ơ, nhưng không kìm được hơi đổi, hiện lên một chút kinh ngạc, nên biết rằng, lão cha của hắn một tháng cũng chỉ có thể kiếm được hơn 1 vạn kim tệ, không thể tưởng được Ngô Quý Kỳ này tiện tay đã cho hắn 10 vạn kim.
- Đương nhiên, nói như vậy, không thể để cho phụ thân ngươi biết, nếu không hai ta một phân tiền cũng không chiếm được, hơn nữa...
Ngô Quý Kỳ nói xong, liền chậm rãi xoay người, nhìn về phía Dịch Văn Hâm, vẻ mặt ôn hòa cười:
- Chỉ cần Dịch Văn Hâm lão đệ sau này nghe lời ta, ta cam đoan hai người chúng ta tuyệt đối là song kiếm hợp bích, ngươi và ta đều sẽ có tiền đồ như gấm, ta đã bắt đầu nghĩ biện pháp, cùng liên lạc với cấp trên, yên tâm không thể thiếu phần của Dịch lão đệ được.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Dịch Văn Hâm vội vàng nói. Là người thì đều mê tiền. Dịch Văn Hâm cũng không ngoại lệ, tuy rằng hiện tại Thị trưởng là phụ thân của mình, nhưng mã chỉ có tiền trong túi của mình mới là đáng tin nhất. Mà trọng yếu hơn là, nếu thế Thi Dịch Văn Hâm cũng có thể biểu hiện nhiều hơn trước mặt phụ thân, bản thân mới có thể cường thế hơn, nên biết rằng Dịch Tư Nam cũng không chỉ một đứa con trai là Dich Văn Hâm hắn.
Trên thực tế, mục đích Ngô Quý Kỳ làm như vậy đã rất rõ ràng, dựa theo pháp luật của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, không lâu sau, một đứa con trai của Dịch Tư Nam sẽ trở thành Thị trưởng tiếp theo của Tín Nghĩa Thị, Ngô Quý Kỳ tự nhiên phải dùng hết có khả năng để mượn sức, kể từ đó mới thuận lợi cho sau này kiêu ngạo, mặc dù hiện tại cần trả giá một ít, điều này giống như một người ăn một cân thịt, so với hai người ăn mười cân thịt, rốt cuộc là bên nào nhiều hơn, đã rất rõ ràng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.