Ma Ngân

Chương 1089: Ngự Hóa

Đình Vũ

16/09/2017

Quả nhiên, mọi chuyện như Tiêu Hoằng đoán, trong chân của mình chứa đựng Ngự lực cấp Ngự Không của Mạc Cáp Đốn.

Tiêu Hoằng không khỏi xiết chặt tay, trong ánh mắt lóe lên tia hung ác.

- Mạc Cáp Đốn, ngươi không thể ngờ tới phải không, ngươi tổn thương ta, chính là giúp ích lớn nhất cho Tiêu Hoằng ta!

Tiêu Hoằng thì thào, trong ánh mắt lại lấp lánh tia thù hận.

Sau đó Tiêu Hoằng ổn định tâm tình, mở tủ lấy ra hai quyển sổ tay, cầm giấy bút bắt đầu dùng kỹ thuật trung tâm trong Ngự Biển, tạo ra Ma Văn tu luyện dành riêng cho mình bằng Ngự lực cấp Ngự Không chứa trong chân phải.

Lúc này, ý tưởng của Tiêu Hoằng trút ra như thác đổ, một cái ý niệm to gan mới lạ không ngừng quanh quẩn trong đầu Tiêu Hoằng.

Nói tóm lại, đó là dùng cổ Ngư lực cấp Ngự Không chất chứa trong cơ thể, biến nó thành máy đẩy tu luyện Ngự lực.

Trong khi Tiêu Hoằng đang tích cực nghiên cứu Ma Văn cho mình, phía ông chủ Trần cũng không qua loa, rời nhà Tiêu Hoằng liền lập tức ngồi xe linh thú, dẫn theo mấy thủ hạ tâm phúc trực tiếp chạy tới thành Tiểu Lung.

Trên đường, ông chủ Trần đã lấy ra con dấu ký hiệu, khắc lên mặt sau mỗi một cái Dược văn do Tiêu Hoằng chế văn nhãn hiệu, cũng là ký hiệu của Cửa hàng Dược văn họ Trần.

Về phần giá bán, mỗi cái Dược văn có giá 99 bạc 99 đồng, trực tiếp giảm mạnh so với giá thị trường là 1 kim tệ 20 bạc, về phần hiệu quả thì tăng mạnh.

Những Ma Văn này mà đưa vào một cửa hàng Dược văn thì khỏi phải nói sẽ tạo ra hiệu quả gì, bị các chủ cửa hàng Dược văn điên cuồng tranh giành. Đồ rẻ, hiệu quả tốt, Dược văn Ngự đồ cấp hai cực phẩm, ai mà không thích?

Nhưng ông chủ Trần toàn nghe theo Tiêu Hoằng căn dặn, mỗi cửa hàng Dược văn chỉ được bán 10 cái.

Sau đó tìm tới bạn bà của mình trong thành Tiểu Lung, để hẳn dẫn mối, dạo một vòng trong chợ đen, tối thiểu phải tìm hiểu rõ quá trình, quy củ giao dịch, để dễ dàng cho sau này.

Cứ thế 3 ngày thoáng cái là qua.

Trong vòng 3 ngày này, Tiêu Hoằng đã nghiên cứu xong Ma Văn tu luyện lợi dụng Ngự lực cấp Ngự Không hỗ trợ, tên là Ma Văn tu luyện Ngự Hóa.

Toàn là dựa vào tri thức dự trữ khổng lồ của Tiêu Hoằng, mạnh mẽ tách Ngự Nhiên và Ngự Biển ra khỏi kỹ thuật trung tâm, trộn lẫn thành một loại kỹ thuật của mình, tên là Ngự Hóa.

Nhìn bản thiết kế Ma Văn Ngự Hóa, bên trên tràn đầy bảy tám chục loại tài liệu, toàn là giá trị xa xỉ, trong đó bao gồm cả não tủy linh thú mà Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nghiêm cấm buôn bán.

Giá thị trường chừng trăm mấy ngàn kim tệ.

Muốn giao dịch được những tài liệu này trên Lãnh Thu Tinh là khó hơn cả lên trời, nhưng có hang động linh thú của ông chủ Trần, vậy thì khác.

Nếu may mắn bùng nổ mạnh, có thu hoạch bất ngờ, vậy thì không chắc được.

Lúc Tiêu Hoằng vừa ném xong bữa sáng của Trân Trân, trở lại thư phòng chuẩn bị các hạng mục, ông chủ Trần đã dẫn theo 4 thủ hạ đứng ngoài sân, mỗi người mặc giáp da bảo hộ, bộ dáng như sắp đại chiến.

Chỉ là trong đó, cấp bậc Ngự lực cao nhất cũng chỉ có Uông Võ - Ngự đồ cấp bốn, những người khác chỉ có Ngự đồ cấp ba, miễn cưỡng có thể khống chế Chiến văn, nhưng mà không có Chiến văn để dùng, chỉ là bên hông che giấu một cây chủy thủ đặc chế.

Ngoài ra còn có một chiếc xe linh thú, toàn bộ thân xe bọc kim loại, giống như đại chiến sắp tới. Kỳ thật, ở trong mắt Tiêu Hoằng, thực lực những người này quả thật khó coi, dù là vật hi sinh trên chiến trường cũng có cấp bậc Ngự lực cao hơn họ.



Bỗng nhiên, Tiêu Hoằng lại có cảm giác mình đang chơi với mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ, khẽ thở dài lắc đầu bất đắc dĩ.

Tiêu Hoằng cũng không tỏ vẻ gì, buộc túi Ma Văn bên hông, dùng áo choàng che phủ, dặn dò Trân Trân một chuyện, sau đó rời nhà đi tới đám người ông chủ Trần.

Lúc này ông chủ Trần cũng khoác giáp da, khiến người ta cảm thấy giống một con hà mã thu nhỏ, chỉ lộ ra cái đầu béo ú, sắc mặt có vẻ không yên lòng. Dù sao là đi hang động linh thú, đối với ông chủ Trần mà nói, đó là đi liều mạng.

Đương nhiên, nếu thành công, sẽ lấy được tiền lời cực lớn, trong lòng lại kỳ vọng Tiêu Hoằng là người có đủ thực lực.

Thấy Tiêu Hoằng đi ra, ông chủ Trần liền lo lắng vội vàng đi tới, hỏi Tiêu Hoằng:

- Từ đại sư, ta đã chuẩn bị tốt nhất có thể, chỉ là không biết mang theo tiếp tế 10 ngày có đủ không?

Ông chủ Trần nói xong, mở xe linh thú ra, bên trong chứa đầy thức ăn đủ kiểu, thịt khô, đủ loại thức ăn khẩn cấp.

- Không cần nhiều như thế, không phải dụ hành đường dài, đi về trong ngày là được.

Tiêu Hoằng nhìn cả một xe thức ăn và dược phẩm, tùy ý nói.

- A? Một ngày là về?

Nghe thể, ông chủ Trần gần như không tin nổi vào tai mình, há hốc cả miệng:

- Từ đại sư, ngài có lầm lẫn không? Từ chỗ này tới mục đích là 200km, đi tới đi lui là 400km, dù là xe linh thú chạy hết tốc lực, một ngày cũng không về kịp.

Tiêu Hoằng căn bản không quan tâm ông chủ Trần, thò tay ném tiếp tế trong xe ra, sau đó gọi:

- Trân Trân, ra đây, ông chủ Trần tặng đồ cho chúng ta, qua đây lấy.

- Tới ngay!

Sau đó Trân Trân liền vội chạy ra, bắt đầu dọn đủ loại thực phẩm vào nhà, còn liên tục nói cảm ơn với ông chủ Trần, giống như con thỏ nhỏ chạy tới chạy lui giữa nhà và xe linh thú.

Không bao lâu, phần lớn thức ăn trong xe linh thú đã bị dọn xong, chỉ để lại một ít dụng cụ cơ bản và thức ăn trong ngày.

Ông chủ Trần thấy thể, thật sự muốn nói thực phẩm này là do hắn bỏ mấy kim tệ mua về, nhưng lại ngượng ngùng nói ra trước mặt Tiêu Hoằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trân Trân dọn sạch thực phẩm, trong lòng vẫn còn khó hiểu Tiêu Hoằng nói đi lại trong một ngày.

- Ngươi xác định những người này đều là tâm phúc tuyệt đối chứ?

Tiêu Hoằng lại nhìn 4 người sau lưng ông chủ Trần, cẩn thận hỏi.

- Đó là đương nhiên, Uông Võ tự nhiên không cần nói, đứa 17 tuổi kia là con lớn của ta, còn có 2 người là em trai ruột của ta, người còn lại là hộ vệ theo ta mười mấy năm.

Ông chủ Trần hết sức khẳng định nói.

- Tốt lắm, hôm nay, mặc kệ là thấy hay nghe được cái gì, ta muốn các ngươi đều phải giữ kín bí mật. Nếu tiết lộ ra một chút nào, ta nghĩ lát nữa các ngươi sẽ biết hậu quả.



Tiêu Hoằng ném lại một câu như thế, sau đó đi thẳng xuống núi.

Đi chừng nửa giờ, theo Tiêu Hoằng dẫn trước, một hàng sáu người đi vào trong rừng cây thưa vắng lặng.

Thấy Tiêu Hoằng dẫn đoàn người vào chỗ này, ông chủ Trần kinh ngạc nhìn xung quanh, cả con đường đi cũng không có.

- Từ đại sư, có phải chúng ta đi nhầm không, chỗ này đâu có đường.

Ông chủ Trần dè dặt hỏi Tiêu Hoằng.

- Chính là muốn không có đường, không có người.

Tiêu Hoằng dừng bước, nhìn xung quanh, lên tiếng.

Sau đó Tiêu Hoằng nhận lấy bản đồ Lãnh Thu Tinh từ tay ông chủ Trần, nhắm vài lần, vị trí hang động linh thú có đánh dấu màu đỏ.

- Từ giờ trở đi, chúng ta bắt đầu chân chính tiến tới.

Tiêu Hoằng nói xong, chậm rãi lấy ra Ma Văn không gian trong túi Ma Văn, khởi động, xòe năm ngón tay ra.

Trong khoảnh khắc, không gian trước người Tiêu Hoằng bắt đầu vặn vẹo, giống như một cái lốc xoáy trong suốt, bắt đầu khuếch tán ra từ lòng bàn tay.

Ông chủ Trần cùng những người sau lưng hắn nhìn thấy cảnh này, đều trừng to mắt, cảm thấy toàn thân phát lạnh, nổi hết da gà.

Đúng thế, bọn họ đúng là bình dân trên hành tinh xa xôi, gặp qua đại nhân vật lớn nhất cũng chỉ cấp Ngự sư, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không biết người có thể vận dụng lực không gian là loại người nào?

Tục truyền, đó là siêu cấp cường giả sống trong trung tâm Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đã khác biệt rõ ràng với người bình thường, dù là ném vào trong không gian chân không cũng không chết được.

Nhất thời, ông chủ Trần, Uông Võ bỗng cảm thấy tê hết cả da đầu, cổ họng khô khốc, trong lòng khiếp sợ, nhưng càng thêm e ngại.

Bọn họ biết rõ, một người như thế xuất hiện, đừng nói mấy người bọn họ, cho dù muốn lấy mạng toàn bộ người trên Lãnh Thu Tinh cũng không phải chuyện khó

Mất khoảng mười mấy giây, khe nứt không gian trước mặt Tiêu Hoằng đã hình thành xong, so sánh với lúc còn là Đại Ngự sư cấp ba, Tiêu Hoằng đã là Đại Ngự sư cấp bốn mở ra khe nứt không gian thoải mái hơn, hơn nữa khoảng cách truyền tống lên tới 100 km.

- Chuyện hôm nay, phải làm sao? Ta nghĩ trong lòng các ngươi biết rõ nhất.

Tiêu Hoằng quay đầu, gằn giọng với ông chủ Trần sau lưng, trong ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ âm lãnh.

Còn đám người ông chủ Trần, sắc mặt tái nhợt không lên tiếng, nhưng đang gật đầu thật nhanh Lúc này, bọn họ chân chính cảm nhận được mình nhỏ bé cỡ nào khi ở trước mặt Tiêu Hoằng.

Sau đó Tiêu Hoằng không có ý nói nhiều, ra hiệu bảo ông chủ Trần đi theo, cất bước đi vào khe nứt không gian.

Cứ thể, trải qua hai lần truyền tống, cuối cùng đoàn người Tiêu Hoằng chỉ mất không tới 1 phút đã đến trước khe núi dày đặc thảm thực vật, xung quanh là đại thụ che trời kín mít.

Theo sau chỉ dẫn của ông chủ Trần, Tiêu Hoằng đi tới chân núi cao tận mây, sau đó ông chủ Trần cùng Uông Võ dùng xẻng đào cái hố đã lấp, cái hố chỉ có đường kính 2m, nhìn xuống dưới có ánh sáng mờ nhạt truyền ra, đây là đặc điểm thường thấy của hang động linh thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook