Chương 865: Ngự Hồn Hoắc Nhiên
Đình Vũ
13/09/2017
- Ngươi nói xem, chúng ta còn có thể đến được Thiên Tế Tinh không? Lúc trước chúng ta lựa chọn có phải sai lầm rồi hay không?
Tiêu Hoằng nói ra câu nói như vậy! Giờ khắc này, năng lực chịu đựng trong lòng Tiêu Hoằng dường như đã đạt tới cực hạn.
- Không có đúng hay sai! Nếu đã lựa chọn thì phải đi tiếp, chỉ cần không quay đầu lại là đúng! Đối với những đồng bạn mất đi kia cùng với chúng ta, có thể giống như anh hùng chết đi trong chiến đấu, đủ sao so với cái chết giống như heo chó còn thống khoái hơn rất nhiều! Ngài đã từng nói: “Đau khổ là thăng hoa bất khuất của chúng ta.”
Ốc Sư nhìn Tiêu Hoằng với ánh mắt mong chờ, nhẹ giọng nói. Trên gương mặt đầy vết thương lộ ra vẻ tươi cười mờ nhạt.
Nhìn thấy biểu tình của Ốc Sư này, Tiêu Hoằng đặt một tay trên vai Ốc Sư, trên mặt cũng như nhau thoáng lộ vẻ tươi cười mờ nhạt. Tuy nhiên, bên trong vẻ tươi cười này lại có chứa vô tận thê lương và hy vọng.
- Chúng ta sẽ thành công, phải không?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
Ốc Sư không có nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật gật đầu.
Cứ như vậy, đội quân tù nhân một đường tiến lên, ở Hồng Tâm Châu gần như đã không có địch nhân nào khác chặn đường. Tuy nhiên Tiêu Hoằng rất rõ ràng, điều này cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ an toàn về đến nhà.
Đảo mắt, thời gian tới đêm khuya, một đường bôn ba Tiêu Hoằng đã từng chút từng chút, tiến vào tới một rừng đá, cách phía trước không xa, lại là một di tích Lạc Đan Luân, chính vì bỏ hoang niên đại đã lâu, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ngày xưa.
Đi vòng qua phế tích này, Tiêu Hoằng quay ánh mắt mệt mỏi nhìn lại đội quân tù nhân phía sau, đa số đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt.
Nhìn những tảng đá to lớn cao ngất giống như cột đá ở bốn phía, coi như là khu vực an toàn có nhiều công sự che chắn, ít cơ hội bị bại lộ. Tiêu Hoằng quan sát một hồi lâu, cuối cùng mới hạ lệnh cho đội quân tù nhân phía sau:
- Ngừng lại đây! Nghỉ ngơi tại chỗ và hồi phục!
“Phù phù. Phù phù, phù phù...”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng nói ra mệnh lệnh hơn hai mươi tù nhân liền trực tiếp ngã xuống mặt đất, thế lực của họ thật sự đã hoàn toàn cạn kiệt, một đường đi tới đây chính là dựa vào ý chí kiên cường.
Các thành viên đội quân tù nhân khác thì dựa vào vách đá ngồi xuống, sau khi thở dốc mấy hơi, cởi quần áo ướt sũng vắt khô. Tuy rằng nơi này nhiệt độ không khí như trước ở trên hai mươi độ, nhưng bọn họ lại cảm thấy dường như hơi lạnh.
Trái lại Tiêu Hoằng thì không có ngừng lại, mà đi vào giữa đám tù nhân. Cùng với các Dược sư khác trị liệu thương thế cho các thành viên tù nhân, nhất là thương binh. Dưới tình huống như vậy, ngàn vạn lần không thể để miệng vết thương của họ phát sinh nhiễm trùng lây lan, hoặc là mất máu quá nhiều sẽ hôn mê
Đồng dạng, giờ khắc này Tiêu Hoằng cũng xuất ra toàn bộ 100 viên Văn đan bổ huyết, và 100 viên Văn đan khác cho các thương binh ăn vào. Sau đó cho nhóm lên từng đống lửa trại sưởi ấm, đồng thời lấy ra nồi đầu trâu dính đầy máu đun nóng.
Không hề nghi ngờ, sau khi trải qua chiến đấu thảm thiết như vậy, ánh lửa cùng với mùi thức ăn, lúc này lại mang đến cho đội quân tù nhân lớp lớp vết thương, một tia an ủi bé nhỏ không đáng ke mà vô cùng quý báu.
Sùng Cao Châu.
Nơi này nếu nói là một cái châu, còn không bằng nói là một căn cứ quân sự rộng lớn, nhất là ở bắc bộ gần như không có ý nghĩa chân chính là thành thị, mà là căn cứ quân sự chi chít như sao trên trời, cùng với cứ điểm phòng ngự lớn có nhỏ có.
Ở nam bộ, tuy rằng hệ thống phòng ngự hơi yếu một ít, nhưng thật sự cũng không thể nói là tình trạng yếu kém gì, ít nhất cũng biến thái hơn rất nhiều so với Hồng Tâm Châu.
Gần như nơi nơi đều là quân đội trú đóng, nơi nơi có thể nhìn thấy quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đang không ngừng điều động binh sĩ.
Bắc Ninh Thị của Sùng Cao Châu, ở xéo về khu vực phía nam Sùng Cao Châu, nơi này nhìn không thấy cảnh phồn hoa gì, phía trên đường phố ngoài binh sĩ không thấy bóng dáng một người dân nào, các tòa lầu đều dùng hợp kim phòng hộ xây thành, nghiễm nhiên là một căn cứ quân sự siêu cấp.
Mà Bắc Ninh Thị cũng là bộ chỉ huy quân sự trung tầm của Sùng Cao Châu.
Hoắc Nhiên cấp bậc Ngự Hồn là quan tổng chỉ huy Chiến khu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đang ở lại bên trong tòa thành thị này.
Giờ phút này Hoắc Nhiên, đang ở trong văn phòng của mình. Trong văn phòng không có vật gì xa hoa, mỗi một vật dụng đều có công dụng của nó, bàn kim loại màu xám bạc, ghế kim loại, cùng với hết thảy các dụng cụ khác, coi như bày biện ngăn nắp.
Mà Hoắc Nhiên cả người thoạt nhìn chỉ chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế, đã có hơn hai trăm tuổi. Tuy nhiên, bởi vì đạt tới cấp bậc Ngự Hồn, số tuổi như vậy hoàn toàn không có phản ứng trên thân thể hắn.
Trong làn da trắng nõn thấu phát ra vẻ hồng nhuận, trên mặt không có một nếp nhăn, tóc rậm dài cột thành đuôi ngựa, phía trên mũi ưng đeo một bộ kính mát nho nhỏ, phía trên khóe miệng râu đã được cạo sạch sẽ, một thân mặc quân trang Hồng y Chủ soái, đồ sộ mà ngạo khí.
Hiện giờ Hoắc Nhiên đang ngồi trước bàn giấy, phía trên màn hình ở trước mặt hắn là hình ảnh Cao Triết Cơ bình thản.
- Tình huống cụ thể, chính là ta nói vừa rồi, tên gọi là tiểu Cáp Thụy Sâm cùng với bộ hạ của hắn đã bị Hồng Tâm châu đánh cho tàn phế. Điều ngươi cần làm, chính là cho bọn chúng một cái chết thống khoái cuối cùng. Nói vậy, một chút sự tình như vậy, đối với Hoắc Nhiên chú soái hẳn là không có nửa điểm khó khăn gì chứ?
Cao Triết Cơ như trước vẻ mặt binh thản, nói từng chữ một với Hoắc Nhiên.
- Đã biết!
Hoắc Nhiên không có mảy may biểu tình, tùy ý lên tiếng đáp.
- Tốt lắm! Như vậy chuyện này cứ giao cho ngươi toàn quyền! Nhớ kỹ, đây là tiêu diệt một tia hy vọng cuối cùng của chủng tộc Lạc Đan Luân!
Cao Triết Cơ toát ra vẻ tươi cười mờ nhạt nói, sau đó liền cắt liên lạc, không có quá nhiều lời vô nghĩa với Hoắc Nhiên.
Một Dịch Phong Mạch và một Hoắc Nhiên, có thể nói là hai đại vương bài rất đắc lực của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, bởi vậy, Cao Triết Cơ không cần dặn dò quá nhiều, chỉ cần nói cho bọn họ, mục đích của chính mình là được.
Theo liên lạc gián đoạn, Cao Triết Cơ cũng gửi đi toàn bộ tin tức, cùng với hướng đi của tàn quân đội quân tù nhân cho Hoắc Nhiên.
Nhìn thấy tư liệu Cao Triết Cơ gửi tới, Hoắc Nhiên biểu tình như trước không có biến hóa gì lớn, làm cho người ta có cảm giác hẳn giống như một tảng đá lạnh như băng.
Thông qua màn hình, nhìn đội quân tù nhân chém giết thảm thiết, cùng với Hàn băng vạn năm màu máu của Tiêu Hoằng kia, Hoắc Nhiên không kìm được nheo mắt suy nghĩ, trong lòng đã đại khái có hiểu biết.
Không thể phủ nhận, nếu nhân số bằng nhau, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không có bất kỳ một chi quân đội nào có thể chống lại, nhưng đây là chiến đấu, không phải sân thi đấu thể thao, là không có công bình gì đáng nói.
- Sức chiến đấu không tệ, nhưng cũng thật sự quá ngu xuẩn!
Hoắc Nhiên thì thào tự nói, bởi vì hắn nhìn thấy sau trận chiến, đội quân tù nhân cũng không có vứt bỏ những thương binh không có thuốc nào cứu được, thậm chí ngay cả thi thể của thành viên đội quân tù nhân, đều nhất loạt mang theo.
Dựaý niệm chiến đấu của Hoắc Nhiên, đội quân tù nhân chỉ còn lại có hơn 300 con Thiết cước mã, nếu vứt bỏ thương binh và thi thể, bọn họ hoàn toàn có thể trang bị nhẹ nhàng, tiếp tục bảo trì tính cơ động cao, nhưng trước mắt thì sao? Lại chẳng khác gì bộ dáng một quân đoàn lưu vong.
Tuy nhiên, Hoắc Nhiên cũng không có quá nhiều biểu hiện với chuyện này, lập tức bỏ qua hình ảnh đội quân tù nhân chiến đấu, phía dưới lại là bản đồ cục bộ của Ma Duệ Tinh, trong đó một cái vòng đỏ thật lớn, đại biểu cho khu vực trước mắt đội quân tù nhân có thể dừng lại.
Nếu dựa theo tốc độ trước mắt, phỏng chừng đội quân tù nhân nếu muốn đi vào Sùng Cao Châu, dự tính còn cần thời gian một ngày một đêm.
Tiện tay từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hít vào một hơi thật sâu, hơi tạm dừng một chút, Hoắc Nhiên mới thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Sư đoàn Mà Hoàng, sư đoàn Hắc Cáp Tử, nghỉ ngơi và hồi phục xong tạm thời đình chỉ tiến quân Thiên Tế Tinh, ở tại chỗ đợi lệnh, bất cứ lúc nào nghe theo ta điều động!
Mà sư đoàn Mà Hoàng và sư đoàn Hắc Cáp Tử, cộng tất cả nhân số 12000 người, có thể nói là hai sư đoàn chủ lực của Sùng Cao Châu. Sức chiến đấu của hai sư đoàn này, thậm chí còn cao hơn một ít so với sư đoàn Thiên Kình.
12000 người này so với bốn sư đoàn của Hồng Tâm Châu, gần như chỉ có hơn chứ không kém. Mà trọng yếu hơn là lần này, Hoắc Nhiên tính toán tự mình suất lĩnh bọn họ, đi cho Tiêu Hoằng một kích cuối cùng, hoàn toàn triệt để chặt đứt hi vọng cuối cùng của người Lạc Đan Luân.
Đối với người Lạc Đan Luân bất kể là Hoắc Nhiên hay là tất cả người Cao Tương cũng không có nửa điểm đồng tình, điều bọn họ phải làm chính là xóa bỏ người Lạc Đan Luân trên thế giới này.
Đương nhiên, đây cũng là ý của toàn bộ Xích Nghĩa liên hợp thể.
Thời gian đi vào sáng sớm.
Bầu trời đã dần dần bắt đầu sáng trong, một chút ánh mặt trời chiếu vào phía trên vùng loạn thạch ở Hồng Tâm Châu, chiếu rọi thành từng cái bóng dài thẳng tắp.
Ánh dương quang ấm áp cũng từng chút từng chút xua tan sương mù ban đêm ẩm ướt, mặt đất lại tràn ngập sinh cơ.
Theo ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt thê lương của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng ngã người dựa trên vách đá, chậm rãi mở hai mắt, gần như chỉ trong một đêm, cả người Tiêu Hoằng dường như già đi vài tuổi, trên mặt đầy vẻ tiều tụy.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, thế lực của Tiêu Hoằng hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút khôi phục, chỉ là ở chỗ ngực miệng vết thương khép lại, còn hơi đau, tuy nhiên, đã không có gì đáng ngại.
Các thành viên đội quân tù nhân khác, cũng đều thức tỉnh, sau đó tự mình sửa sang lại trang bị bản thân. Trừ vài cái Chiến Văn do Tiêu Hoằng chế tạo cho bọn họ, còn có bảy tám cái Chiến Văn thu lượm từ trên chiến trường coi như không tệ. Tuy nhiên, cũng chỉ là Ngự Sư cấp một cấp hai, hoàn toàn không thể so với Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tạo.
Tuy nhiên, cho dù tính năng bình thường dù sao cũng tốt hơn so với bàn tay không.
Còn có một bộ phận thành viên đội quân tù nhân bị thương không nặng, cùng với Thiết Nam, Hứa Kinh Uy... Mấy người Đại Ngự Sư đã đều đứng dậy, bắt đầu lại lần nữa dấy lên lửa trại, sau đó đun nước suối, đồng thời hâm nóng thức ăn.
Về phần Tiêu Hoằng cũng đã chậm rãi đứng lên, đồng thời từ bên trong chiến bào rách tung toé, một lần nữa lấy ra tầm ban đồ. Ngay cả chính Tiêu Hoằng hắn cũng không nhớ rốt cuộc mình đã lặp đi lập lại động tác này bao nhiêu lần.
Mở rộng tấm bản đồ đầy vết máu, Tiêu Hoằng nhìn ngay vị trí Sùng Cao Châu. Theo trên bản đồ, chỗ phương vị đám Tiêu Hoằng này cách Thiên Tể Tinh không tới mười lăm li, nhưng ngoài thực tế rốt cuộc cách xa bao nhiêu không cần nói cũng biết! Chỉ mười lăm li đó, một cái khoảng cách khiến người ta tuyệt vọng.
Toàn bộ Sùng Cao Châu có hình tam giác, hướng chính bắc gần như toàn bộ giáp giới với Thiên Tế Tinh; Mặt phía đông cũng không phải là lục địa, mà là vùng đất nối với biển cả khổng lồ, diện tích tương đương với hai Sùng Cao Châu hợp lại, tên là Lý Tư Giai Nội Hải.
Tiêu Hoằng nói ra câu nói như vậy! Giờ khắc này, năng lực chịu đựng trong lòng Tiêu Hoằng dường như đã đạt tới cực hạn.
- Không có đúng hay sai! Nếu đã lựa chọn thì phải đi tiếp, chỉ cần không quay đầu lại là đúng! Đối với những đồng bạn mất đi kia cùng với chúng ta, có thể giống như anh hùng chết đi trong chiến đấu, đủ sao so với cái chết giống như heo chó còn thống khoái hơn rất nhiều! Ngài đã từng nói: “Đau khổ là thăng hoa bất khuất của chúng ta.”
Ốc Sư nhìn Tiêu Hoằng với ánh mắt mong chờ, nhẹ giọng nói. Trên gương mặt đầy vết thương lộ ra vẻ tươi cười mờ nhạt.
Nhìn thấy biểu tình của Ốc Sư này, Tiêu Hoằng đặt một tay trên vai Ốc Sư, trên mặt cũng như nhau thoáng lộ vẻ tươi cười mờ nhạt. Tuy nhiên, bên trong vẻ tươi cười này lại có chứa vô tận thê lương và hy vọng.
- Chúng ta sẽ thành công, phải không?
Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.
Ốc Sư không có nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật gật đầu.
Cứ như vậy, đội quân tù nhân một đường tiến lên, ở Hồng Tâm Châu gần như đã không có địch nhân nào khác chặn đường. Tuy nhiên Tiêu Hoằng rất rõ ràng, điều này cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ an toàn về đến nhà.
Đảo mắt, thời gian tới đêm khuya, một đường bôn ba Tiêu Hoằng đã từng chút từng chút, tiến vào tới một rừng đá, cách phía trước không xa, lại là một di tích Lạc Đan Luân, chính vì bỏ hoang niên đại đã lâu, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ngày xưa.
Đi vòng qua phế tích này, Tiêu Hoằng quay ánh mắt mệt mỏi nhìn lại đội quân tù nhân phía sau, đa số đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt.
Nhìn những tảng đá to lớn cao ngất giống như cột đá ở bốn phía, coi như là khu vực an toàn có nhiều công sự che chắn, ít cơ hội bị bại lộ. Tiêu Hoằng quan sát một hồi lâu, cuối cùng mới hạ lệnh cho đội quân tù nhân phía sau:
- Ngừng lại đây! Nghỉ ngơi tại chỗ và hồi phục!
“Phù phù. Phù phù, phù phù...”
Gần như ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng nói ra mệnh lệnh hơn hai mươi tù nhân liền trực tiếp ngã xuống mặt đất, thế lực của họ thật sự đã hoàn toàn cạn kiệt, một đường đi tới đây chính là dựa vào ý chí kiên cường.
Các thành viên đội quân tù nhân khác thì dựa vào vách đá ngồi xuống, sau khi thở dốc mấy hơi, cởi quần áo ướt sũng vắt khô. Tuy rằng nơi này nhiệt độ không khí như trước ở trên hai mươi độ, nhưng bọn họ lại cảm thấy dường như hơi lạnh.
Trái lại Tiêu Hoằng thì không có ngừng lại, mà đi vào giữa đám tù nhân. Cùng với các Dược sư khác trị liệu thương thế cho các thành viên tù nhân, nhất là thương binh. Dưới tình huống như vậy, ngàn vạn lần không thể để miệng vết thương của họ phát sinh nhiễm trùng lây lan, hoặc là mất máu quá nhiều sẽ hôn mê
Đồng dạng, giờ khắc này Tiêu Hoằng cũng xuất ra toàn bộ 100 viên Văn đan bổ huyết, và 100 viên Văn đan khác cho các thương binh ăn vào. Sau đó cho nhóm lên từng đống lửa trại sưởi ấm, đồng thời lấy ra nồi đầu trâu dính đầy máu đun nóng.
Không hề nghi ngờ, sau khi trải qua chiến đấu thảm thiết như vậy, ánh lửa cùng với mùi thức ăn, lúc này lại mang đến cho đội quân tù nhân lớp lớp vết thương, một tia an ủi bé nhỏ không đáng ke mà vô cùng quý báu.
Sùng Cao Châu.
Nơi này nếu nói là một cái châu, còn không bằng nói là một căn cứ quân sự rộng lớn, nhất là ở bắc bộ gần như không có ý nghĩa chân chính là thành thị, mà là căn cứ quân sự chi chít như sao trên trời, cùng với cứ điểm phòng ngự lớn có nhỏ có.
Ở nam bộ, tuy rằng hệ thống phòng ngự hơi yếu một ít, nhưng thật sự cũng không thể nói là tình trạng yếu kém gì, ít nhất cũng biến thái hơn rất nhiều so với Hồng Tâm Châu.
Gần như nơi nơi đều là quân đội trú đóng, nơi nơi có thể nhìn thấy quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đang không ngừng điều động binh sĩ.
Bắc Ninh Thị của Sùng Cao Châu, ở xéo về khu vực phía nam Sùng Cao Châu, nơi này nhìn không thấy cảnh phồn hoa gì, phía trên đường phố ngoài binh sĩ không thấy bóng dáng một người dân nào, các tòa lầu đều dùng hợp kim phòng hộ xây thành, nghiễm nhiên là một căn cứ quân sự siêu cấp.
Mà Bắc Ninh Thị cũng là bộ chỉ huy quân sự trung tầm của Sùng Cao Châu.
Hoắc Nhiên cấp bậc Ngự Hồn là quan tổng chỉ huy Chiến khu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đang ở lại bên trong tòa thành thị này.
Giờ phút này Hoắc Nhiên, đang ở trong văn phòng của mình. Trong văn phòng không có vật gì xa hoa, mỗi một vật dụng đều có công dụng của nó, bàn kim loại màu xám bạc, ghế kim loại, cùng với hết thảy các dụng cụ khác, coi như bày biện ngăn nắp.
Mà Hoắc Nhiên cả người thoạt nhìn chỉ chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên thực tế, đã có hơn hai trăm tuổi. Tuy nhiên, bởi vì đạt tới cấp bậc Ngự Hồn, số tuổi như vậy hoàn toàn không có phản ứng trên thân thể hắn.
Trong làn da trắng nõn thấu phát ra vẻ hồng nhuận, trên mặt không có một nếp nhăn, tóc rậm dài cột thành đuôi ngựa, phía trên mũi ưng đeo một bộ kính mát nho nhỏ, phía trên khóe miệng râu đã được cạo sạch sẽ, một thân mặc quân trang Hồng y Chủ soái, đồ sộ mà ngạo khí.
Hiện giờ Hoắc Nhiên đang ngồi trước bàn giấy, phía trên màn hình ở trước mặt hắn là hình ảnh Cao Triết Cơ bình thản.
- Tình huống cụ thể, chính là ta nói vừa rồi, tên gọi là tiểu Cáp Thụy Sâm cùng với bộ hạ của hắn đã bị Hồng Tâm châu đánh cho tàn phế. Điều ngươi cần làm, chính là cho bọn chúng một cái chết thống khoái cuối cùng. Nói vậy, một chút sự tình như vậy, đối với Hoắc Nhiên chú soái hẳn là không có nửa điểm khó khăn gì chứ?
Cao Triết Cơ như trước vẻ mặt binh thản, nói từng chữ một với Hoắc Nhiên.
- Đã biết!
Hoắc Nhiên không có mảy may biểu tình, tùy ý lên tiếng đáp.
- Tốt lắm! Như vậy chuyện này cứ giao cho ngươi toàn quyền! Nhớ kỹ, đây là tiêu diệt một tia hy vọng cuối cùng của chủng tộc Lạc Đan Luân!
Cao Triết Cơ toát ra vẻ tươi cười mờ nhạt nói, sau đó liền cắt liên lạc, không có quá nhiều lời vô nghĩa với Hoắc Nhiên.
Một Dịch Phong Mạch và một Hoắc Nhiên, có thể nói là hai đại vương bài rất đắc lực của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, bởi vậy, Cao Triết Cơ không cần dặn dò quá nhiều, chỉ cần nói cho bọn họ, mục đích của chính mình là được.
Theo liên lạc gián đoạn, Cao Triết Cơ cũng gửi đi toàn bộ tin tức, cùng với hướng đi của tàn quân đội quân tù nhân cho Hoắc Nhiên.
Nhìn thấy tư liệu Cao Triết Cơ gửi tới, Hoắc Nhiên biểu tình như trước không có biến hóa gì lớn, làm cho người ta có cảm giác hẳn giống như một tảng đá lạnh như băng.
Thông qua màn hình, nhìn đội quân tù nhân chém giết thảm thiết, cùng với Hàn băng vạn năm màu máu của Tiêu Hoằng kia, Hoắc Nhiên không kìm được nheo mắt suy nghĩ, trong lòng đã đại khái có hiểu biết.
Không thể phủ nhận, nếu nhân số bằng nhau, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không có bất kỳ một chi quân đội nào có thể chống lại, nhưng đây là chiến đấu, không phải sân thi đấu thể thao, là không có công bình gì đáng nói.
- Sức chiến đấu không tệ, nhưng cũng thật sự quá ngu xuẩn!
Hoắc Nhiên thì thào tự nói, bởi vì hắn nhìn thấy sau trận chiến, đội quân tù nhân cũng không có vứt bỏ những thương binh không có thuốc nào cứu được, thậm chí ngay cả thi thể của thành viên đội quân tù nhân, đều nhất loạt mang theo.
Dựaý niệm chiến đấu của Hoắc Nhiên, đội quân tù nhân chỉ còn lại có hơn 300 con Thiết cước mã, nếu vứt bỏ thương binh và thi thể, bọn họ hoàn toàn có thể trang bị nhẹ nhàng, tiếp tục bảo trì tính cơ động cao, nhưng trước mắt thì sao? Lại chẳng khác gì bộ dáng một quân đoàn lưu vong.
Tuy nhiên, Hoắc Nhiên cũng không có quá nhiều biểu hiện với chuyện này, lập tức bỏ qua hình ảnh đội quân tù nhân chiến đấu, phía dưới lại là bản đồ cục bộ của Ma Duệ Tinh, trong đó một cái vòng đỏ thật lớn, đại biểu cho khu vực trước mắt đội quân tù nhân có thể dừng lại.
Nếu dựa theo tốc độ trước mắt, phỏng chừng đội quân tù nhân nếu muốn đi vào Sùng Cao Châu, dự tính còn cần thời gian một ngày một đêm.
Tiện tay từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa hít vào một hơi thật sâu, hơi tạm dừng một chút, Hoắc Nhiên mới thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Sư đoàn Mà Hoàng, sư đoàn Hắc Cáp Tử, nghỉ ngơi và hồi phục xong tạm thời đình chỉ tiến quân Thiên Tế Tinh, ở tại chỗ đợi lệnh, bất cứ lúc nào nghe theo ta điều động!
Mà sư đoàn Mà Hoàng và sư đoàn Hắc Cáp Tử, cộng tất cả nhân số 12000 người, có thể nói là hai sư đoàn chủ lực của Sùng Cao Châu. Sức chiến đấu của hai sư đoàn này, thậm chí còn cao hơn một ít so với sư đoàn Thiên Kình.
12000 người này so với bốn sư đoàn của Hồng Tâm Châu, gần như chỉ có hơn chứ không kém. Mà trọng yếu hơn là lần này, Hoắc Nhiên tính toán tự mình suất lĩnh bọn họ, đi cho Tiêu Hoằng một kích cuối cùng, hoàn toàn triệt để chặt đứt hi vọng cuối cùng của người Lạc Đan Luân.
Đối với người Lạc Đan Luân bất kể là Hoắc Nhiên hay là tất cả người Cao Tương cũng không có nửa điểm đồng tình, điều bọn họ phải làm chính là xóa bỏ người Lạc Đan Luân trên thế giới này.
Đương nhiên, đây cũng là ý của toàn bộ Xích Nghĩa liên hợp thể.
Thời gian đi vào sáng sớm.
Bầu trời đã dần dần bắt đầu sáng trong, một chút ánh mặt trời chiếu vào phía trên vùng loạn thạch ở Hồng Tâm Châu, chiếu rọi thành từng cái bóng dài thẳng tắp.
Ánh dương quang ấm áp cũng từng chút từng chút xua tan sương mù ban đêm ẩm ướt, mặt đất lại tràn ngập sinh cơ.
Theo ánh mặt trời chiếu rọi trên gương mặt thê lương của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng ngã người dựa trên vách đá, chậm rãi mở hai mắt, gần như chỉ trong một đêm, cả người Tiêu Hoằng dường như già đi vài tuổi, trên mặt đầy vẻ tiều tụy.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, thế lực của Tiêu Hoằng hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút khôi phục, chỉ là ở chỗ ngực miệng vết thương khép lại, còn hơi đau, tuy nhiên, đã không có gì đáng ngại.
Các thành viên đội quân tù nhân khác, cũng đều thức tỉnh, sau đó tự mình sửa sang lại trang bị bản thân. Trừ vài cái Chiến Văn do Tiêu Hoằng chế tạo cho bọn họ, còn có bảy tám cái Chiến Văn thu lượm từ trên chiến trường coi như không tệ. Tuy nhiên, cũng chỉ là Ngự Sư cấp một cấp hai, hoàn toàn không thể so với Chiến Văn của Tiêu Hoằng chế tạo.
Tuy nhiên, cho dù tính năng bình thường dù sao cũng tốt hơn so với bàn tay không.
Còn có một bộ phận thành viên đội quân tù nhân bị thương không nặng, cùng với Thiết Nam, Hứa Kinh Uy... Mấy người Đại Ngự Sư đã đều đứng dậy, bắt đầu lại lần nữa dấy lên lửa trại, sau đó đun nước suối, đồng thời hâm nóng thức ăn.
Về phần Tiêu Hoằng cũng đã chậm rãi đứng lên, đồng thời từ bên trong chiến bào rách tung toé, một lần nữa lấy ra tầm ban đồ. Ngay cả chính Tiêu Hoằng hắn cũng không nhớ rốt cuộc mình đã lặp đi lập lại động tác này bao nhiêu lần.
Mở rộng tấm bản đồ đầy vết máu, Tiêu Hoằng nhìn ngay vị trí Sùng Cao Châu. Theo trên bản đồ, chỗ phương vị đám Tiêu Hoằng này cách Thiên Tể Tinh không tới mười lăm li, nhưng ngoài thực tế rốt cuộc cách xa bao nhiêu không cần nói cũng biết! Chỉ mười lăm li đó, một cái khoảng cách khiến người ta tuyệt vọng.
Toàn bộ Sùng Cao Châu có hình tam giác, hướng chính bắc gần như toàn bộ giáp giới với Thiên Tế Tinh; Mặt phía đông cũng không phải là lục địa, mà là vùng đất nối với biển cả khổng lồ, diện tích tương đương với hai Sùng Cao Châu hợp lại, tên là Lý Tư Giai Nội Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.