Chương 937: Nguy cơ nguy ngập
Đình Vũ
13/09/2017
Nghe Tiêu Hoằng la lên, khóe miệng Lạc Lý Tư chỉ hơi giật giật, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không đủ sức nói ra.
- Phân phó một câu, ở trong vương điện ai có thể mở ra khe nứt không gian, nhanh lên mở ra khe nứt không gian nói với nơi này!
Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ bừng, phân phó.
- Nơi này là chỗ táng di hài Cáp Thụy Sâm, không thể mở ra khe nứt không gian!
Một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đáp lại.
- Đã như vậy rồi, còn nghĩ cái gì lễ tiết sao? Cứu người quan trọng hơn!
Tiêu Hoằng lớn tiếng nói.
- Không phải là không muốn mở, mà nơi này tràn ngập năng lượng hỗn loạn, không thể mở ra!
Một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nói.
- Chết tiệt!
Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, tiếp theo liền ôm lấy Lạc Lý Tư, khởi động Ma Dực, trực tiếp từ trên đỉnh Ma Đỉnh Sơn bay vọt tới hướng khe nứt không gian.
Chỉ dùng thời gian năm phút, xuyên qua khe nứt không gian Tiêu Hoằng liền về tới phòng ngủ ấm áp của Lạc Lý Tư.
Đặt Lạc Lý Tư nằm trên giường, Tiêu Hoằng liền trị liệu cấp cứu cho Lạc Lý Tư, đồng thời Trần Tước mang theo vật phẩm điều trị cũng rất nhanh từ sở điều trị Hồng Yên chạy tới vương điện, bắt đầu hợp sức với Tiêu Hoằng cùng cấp cứu Lạc Lý Tư.
Ma Văn trợ tim, Ma Văn cường hóa thần kinh đều khởi động, vô số chùm tia sáng chiếu rọi trên thân thể Lạc Lý Tư. Đồng thời Tiêu Hoằng lại lấy ra một viên Văn đan bổ huyết nhét vào miệng Lạc Lý Tư.
Trải qua suốt nửa tiếng bận rộn, tình trạng nguy ngập của Lạc Lý Tư mới tính ổn định lại.
Đồng thời, đợi Lạc Lý Tư ổn định xuống, Tiêu Hoằng và Trần Tước cũng phân biệt tiến hành một loạt kiểm tra thân thể Lạc Lý Tư.
Đi ra phòng ngủ Lạc Lý Tư, đi vào phòng khách, Tiêu Hoằng và Trần Tước đưa mắt nhìn nhau. Lúc này bên trong phòng khách phong cách cổ xưa, mười mấy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đã ở trong này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo âu thân thiết. Tuy rằng lúc bình thường vô sự bọn họ ở trước mặt Lạc Lý Tư tranh luận sôi nổi không để yên, nhưng xét đến cùng, Lạc Lý Tư như trước là đồng bạn cùng sinh cùng tử với họ. Dĩ vãng thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đánh đâu thẳng đó, không gì cản nổi, có thể nói mất đi một người chính là ít đi một người.
- Không biết Quận trưởng đại nhân khám bệnh thấy bệnh chứng của Lạc Lý Tư bệ hạ như thế nào?
Trần Tước đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng hỏi. Chân mày đã nhíu sát vào nhau.
Tiêu Hoằng cũng như thế, bản thân xem như là Đại dược sư không tệ, trong lòng Tiêu Hoằng có thể không hiểu sao? Giờ phút này, tâm tình Tiêu Hoằng có thể nói không xong tới cực điểm, thăm viếng thất bại mất mát, cùng với bệnh chứng của Lạc Lý Tư làm cho tâm tình của Tiêu Hoằng như chìm xuống tới đáy cốc.
- Ngài thấy thế nào?
Tiêu Hoằng hai mắt ửng đỏ, có chút yếu ớt hỏi.
- Nói thẳng ra, Lạc Lý Tư bệ hạ căn bản là không có chứng bệnh gì, chỉ là thọ mệnh đã hết! Vừa rồi lúc ta thăm dò, rõ ràng có thể nhìn ra được, Ngự lực trong cơ thể bệ hạ đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phát tán. Ngài cũng biết đó, đối với Đại Ngự Sư trở lên mà nói, sau khi trăm tuổi thân thể thường thường chính là dựa vào Ngự lực trong cơ thể chống đỡ. Nhưng hiện tại... Ngự lực cũng không chống đỡ được nữa rồi!
Trần Tước mặt đầy vẻ bi thương, nhỏ gióng nổi từng chữ một.
Tiêu Hoằng không có nhiều lời, chính là khẽ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trên thực tế, từ lúc Lạc Lý Tư bất chấp tất cả cung cấp tài liệu cho mình, Tiêu Hoằng cũng đã có dự cảm rồi.
Lạc Lý Tư muốn trong lúc còn sống, nhìn thấy thời khắc mình nhận được Vương Giả Khôi, trở thành kẻ gánh vác Lạc Đan Luân. Như vậy, lão cũng sẽ bình yên rời đi, coi như dùng hết một tia khí lực cuối cùng, bảo toàn cho chủng tộc Lạc Đan Luân này.
Chỉ tiếc, không như lão mong muốn, lần thứ ba thăm viếng Tiêu Hoằng đã thất bại.
Có thể nói, chỉ trong nháy mắt, thần sắc của Tiêu Hoằng có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác, trên những gương mặt già nua lại đều là một mảnh thê lương, sống lâu năm như vậy, một màn này họ đã thấy quá nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều như thế, đều tan nát lòng người như thế.
Nhất là đồng bạn, chiến hữu, huynh đệ ở chung với nhau hơn ngàn năm.
- Chẳng lẽ thật sự cũng không có một chút biện pháp nào sao?
Trong giọng điệu của Tiêu Hoằng tràn ngập không cam lòng, thì thào lẩm bẩm nói.
- Biện pháp vẫn là có! Tuy nhiên trên cơ bản là không có khả năng hoàn thành, tỷ lệ quá xa vời!
Trần Tước ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói.
Gần như ngay trong nháy mắt Trần Tước vừa mới nói ra lời này, một tiểu hộ sĩ lặng lẽ đi ra, sau đó nhẹ giọng nói:
- Lạc Lý Tư bệ hạ yêu cầu tất cả Quận trưởng cùng Tống Táng kỵ sĩ đoàn, vào bên trong phòng ngài!
Nghe nói như thế, mọi người dường như đã dự cảm tới điều gì, tâm tình lại vô cùng trầm trọng.
Đại khái chỉ qua mười mấy phút, trong phòng Lạc Lý Tư, trong phòng khách đã đứng đầy người, trên mặt từng người đều là vẻ mặt cầu khẩn. Thời điểm này bọn họ đã cảm nhận được một ít manh mối.
Về phần mấy người Tiêu Hoằng, Phất Lạc, Mã Di... Thì đứng ở đầu giường Lạc Lý Tư, trong ánh mắt có đau thương, có nghiêm trọng, nhưng phần nhiều là thân thiết lo lắng.
Lạc Lý Tư nằm trên giường bộ dáng hấp hối, dường như chỉ thở hơi ra, không có hít vào.
- Người... Đều đến đông đủ chứ
Thanh âm suy yếu của Lạc Lý Tư, bỗng nhiên từng chút từng chút vang lên.
- Đúng vậy, bệ hạ!
Thái Tư đáp lại một tiếng, giọng điệu nặng nề.
- Hơn một ngàn năm rồi... Ta đã sớm dự cảm tới ngày này đã đến, con người không có bất tử, không cần khổ sở, ta sở dĩ triệu tập các ngươi tới là... Tuyên bố một việc!
Lạc Lý Tư cố gắng hít sâu mấy hơi thở, sau đó yếu ớt nói tiếp:
- Nếu ta chết đi, sẽ do Tiêu Hoằng kế nhiệm chức vụ của ta, trở thành Quốc vương Thiên Tế Tinh, cùng với... Niềm hy vọng của Lạc Đan Luân. Tuy rằng hắn còn không có nhận được Vương Giả Khôi, nhưng ta tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó hắn sẽ có. Ta hy vọng các ngươi có thể nguyện trung thành với hắn, giống như nguyện trung thành với Cáp Thụy Sâm đại nhân như vậy! Ta biết... Ở Thiên Tế Tinh còn dễ nói, nhưng ra ngoài Thiên Tế Tinh, tộc nhân Lạc Đan Luân phân tán các nơi trên thế giới có lẽ sẽ không thừa nhận Tiêu Hoằng không có Vương Giả Khôi... Ta hy vọng các ngươi có thể cố gắng thuyết minh Tiêu Hoằng đã làm hết thảy cho Lạc Đan Luân, để bọn họ tán thành, ta van cầu...
Lại nhìn người đứng đầy trong phòng ngủ, bên trong phòng khách, mọi người đều đồng loạt nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư, không có phát ra mảy may thanh âm, dường như chính là một loại ngầm thừa nhận.
Không sai, ở Thiên Tế Tinh danh tiếng của Tiêu Hoằng đã rất cao, nhưng không nên quên, hiện tại dân cư Lạc Đan Luân còn có hơn 100 triệu người, mà ở Thiên Tế Tinh chỉ có 20 triệu người, không đến một phần năm dân số, nên muốn cho tất cả người Lạc Đan Luân thừa nhận Tiêu Hoằng, chỉ phải nhận được Vương Giả Khôi.
Vật đó không chỉ đại biểu cho quyền lực tối cao của Lạc Đan Luân Đế Quốc, mà cũng là linh hồn bất khuất của Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Chỉ là trước mắt, một nước không thể một ngày không có vua, nếu Lạc Lý Tư chết, kẻ kế nhiệm tốt nhất về tình hay về lý cũng chỉ có Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn như trước chân mày nhíu lại, cũng không biết trong lòng rốt cuộc là có cảm giác gì. Tuy nhiên, dựa theo tín niệm truyền thống của người Lạc Đan Luân, không có thu được Vương Giả Khôi mà kếthừa toàn bộ chủng tộc Lạc Đan Luân, còn là có chút gượng ép.
Cho dù là Lạc Lý Tư, cũng là nhận nhiệm vụ lúc Cáp Thụy Sâm lâm nguy, để lão trở thành Quốc vương của Thiên Tế Tinh, mà cũng không phải là thủ lĩnh của toàn chủng tộc Lạc Đan Luân.
- Tiêu Hoằng...
Phút chốc, Lạc Lý Tư bỗng nhiên bật thốt ra như thế, thanh âm rất nhẹ, làm cho người ta có một loại cảm giác đã rất yếu. Đồng thời lão chậm rãi vươn bàn tay già nua giống như một nhánh cây khô héo hướng tới Tiêu Hoằng.
- Có!
Tiêu Hoằng khẽ ứng đáp một tiếng, vội bước lên phía trước mấy bước, nắm lấy tay Lạc Lý Tư, hốc mắt có chút ửng đỏ.
- Thật có lỗi, Tiêu Hoằng! Ta nghĩ ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi! Vốn ta nghĩ thành tựu Đại Ngự Sư cấp ba là được, kết quả dường như không có đơn giản như vậy!
Trong nét mặt của Lạc Lý Tư tràn ngập không cam lòng nói.
- Bệ hạ ngài đừng nói như vậy! Đạt được Vương Giả Khôi, cuối cũng phải có biện pháp! Hơn nữa ngài sẽ không chết! Hãy tin tưởng ta, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể cướp đi sinh mệnh ngài, xin ngài cùng theo giúp ta một đoạn thời gian!
Tiêu Hoằng cau mày, nhẹ giọng nói, bên trong giọng điệu tràn ngập quả quyết.
Lạc Lý Tư nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó nói tiếp:
- Đừng cứu nữa! Thân thể của chính ta, trong lòng ta tự mình hiểu rõ!
- Không, sẽ có cách! Bệ hạ, ngài phải tin tưởng ta, xin ngài hãy kiên trì một đoạn thời gian!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Tiếp theo sau, Lạc Lý Tư không có nói thêm gì, dường như thật tại làm cho có lệ, lại dường như là thật sự tin tưởng Tiêu Hoằng, chính là nhẹ gật gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Theo thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn mặt đầy bi thương đều rời đi, Tiêu Hoằng đi vào phòng khách liền nắm cánh tay Trần Tước kéo qua một bên, sau đó giọng điệu lo lắng nói:
- Vừa rồi ngài nói có biện pháp, rốt cuộc là thứ gì?
- Nói vậy Quận trưởng đại nhân hẳn là nghe nói qua về loại linh thú Thác Lý Trùng này chứ?
Trần Tước nhìn Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
- Đương nhiên nghe nói!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, thần sắc lại vừa động, Thác Lý Trùng là một loại trùng cực kỳ hiếm thấy ở Thái Qua Vũ Trụ, mà chất dịch của nó, có được công hiệu kéo dài tuổi thọ siêu cường. Nói đúng ra, chính là kéo dài sinh mệnh.
Mà loại trùng này cũng là linh thú Đại Ngự Sư cấp năm, bản thân không có lực công kích gì, nhưng nếu cảm nhận được dao động Ngự lực cường đại hơn so với nó, nó sẽ tự bạo. Một khi kích nổ, dù hình thể chỉ bằng cỡ ngón cái thì ngay cả nhân vật cấp Ngự Hồn cũng không nhất định có thể đương đầu được. Nói đúng ra, người Đại Ngự Sư cấp năm trở lên muốn bắt được nó căn bản là không có khả năng.
- Loại Thác Lý Trùng này, ở trên Ma Duệ Tinh cũng có!
Trần Tước nhẹ giọng nói, tuy nhiên, bên trong giọng điệu không có mảy may loại xúc cảm hưng phấn nào.
- Ở đâu?
Tiêu Hoằng vội vàng hỏi.
- Nghe nói, ở dưới khe sâu Kham Ba Lạp trong lòng đất thuộc khu vực Bắc Cực, có người từng phát hiện nó, nhưng nơi đó cực kỳ nguy hiểm. Không nói nơi đó không nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Tế Tinh, chỉ riêng thời tiết, cùng với linh thú hung mãnh vô cùng tận ở nơi đó cũng đủ để cấu thành uy hiếp thật lớn. Hơn nữa loại trùng kia rất thưa thớt, xem ra chuyến đi cửu tử nhất sinh, cũng không nhất định có thể tìm được, hy vọng bình an trở về đã rất xa vời rồi!
Trần Tước trầm giọng nói, hắn biết rõ, biện pháp như vậy có nói ra cũng vô dụng.
Không nói đến Lạc Lý Tư đang nguy cơ nguy ngập, phỏng chừng không sống được vài ngày nữa, trong thời gian mấy ngày này, mà tìm được Thác Lý Trùng xác suất này một phần mấy vạn cũng không tới.
- Hiện tại, ngài nói cho ta biết, ngài dùng hết toàn lực có thể duy trì sinh mệnh của Lạc Lý Tư bệ hạ được mấy ngày?
Tiêu Hoằng gần như không có dừng lại lâu, gọn gàng dứt khoát hỏi.
- Cái này...
Trần Tước chần chờ một lát, cố gắng suy tính, sau đó miễn cưỡng nói:
- Ngài cũng biết đó, hiện tại tình trạng của Lạc Lý Tư rất không ổn định, đã tới giai đoạn đèn hết dầu rồi, cụ thể có thể duy trì vài ngày, ta thật sự không thể cấp ra một câu trả lời thuyết phục chính xác!
- Phân phó một câu, ở trong vương điện ai có thể mở ra khe nứt không gian, nhanh lên mở ra khe nứt không gian nói với nơi này!
Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, hai mắt đột nhiên trở nên đỏ bừng, phân phó.
- Nơi này là chỗ táng di hài Cáp Thụy Sâm, không thể mở ra khe nứt không gian!
Một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đáp lại.
- Đã như vậy rồi, còn nghĩ cái gì lễ tiết sao? Cứu người quan trọng hơn!
Tiêu Hoằng lớn tiếng nói.
- Không phải là không muốn mở, mà nơi này tràn ngập năng lượng hỗn loạn, không thể mở ra!
Một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nói.
- Chết tiệt!
Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, tiếp theo liền ôm lấy Lạc Lý Tư, khởi động Ma Dực, trực tiếp từ trên đỉnh Ma Đỉnh Sơn bay vọt tới hướng khe nứt không gian.
Chỉ dùng thời gian năm phút, xuyên qua khe nứt không gian Tiêu Hoằng liền về tới phòng ngủ ấm áp của Lạc Lý Tư.
Đặt Lạc Lý Tư nằm trên giường, Tiêu Hoằng liền trị liệu cấp cứu cho Lạc Lý Tư, đồng thời Trần Tước mang theo vật phẩm điều trị cũng rất nhanh từ sở điều trị Hồng Yên chạy tới vương điện, bắt đầu hợp sức với Tiêu Hoằng cùng cấp cứu Lạc Lý Tư.
Ma Văn trợ tim, Ma Văn cường hóa thần kinh đều khởi động, vô số chùm tia sáng chiếu rọi trên thân thể Lạc Lý Tư. Đồng thời Tiêu Hoằng lại lấy ra một viên Văn đan bổ huyết nhét vào miệng Lạc Lý Tư.
Trải qua suốt nửa tiếng bận rộn, tình trạng nguy ngập của Lạc Lý Tư mới tính ổn định lại.
Đồng thời, đợi Lạc Lý Tư ổn định xuống, Tiêu Hoằng và Trần Tước cũng phân biệt tiến hành một loạt kiểm tra thân thể Lạc Lý Tư.
Đi ra phòng ngủ Lạc Lý Tư, đi vào phòng khách, Tiêu Hoằng và Trần Tước đưa mắt nhìn nhau. Lúc này bên trong phòng khách phong cách cổ xưa, mười mấy thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đã ở trong này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo âu thân thiết. Tuy rằng lúc bình thường vô sự bọn họ ở trước mặt Lạc Lý Tư tranh luận sôi nổi không để yên, nhưng xét đến cùng, Lạc Lý Tư như trước là đồng bạn cùng sinh cùng tử với họ. Dĩ vãng thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đánh đâu thẳng đó, không gì cản nổi, có thể nói mất đi một người chính là ít đi một người.
- Không biết Quận trưởng đại nhân khám bệnh thấy bệnh chứng của Lạc Lý Tư bệ hạ như thế nào?
Trần Tước đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng hỏi. Chân mày đã nhíu sát vào nhau.
Tiêu Hoằng cũng như thế, bản thân xem như là Đại dược sư không tệ, trong lòng Tiêu Hoằng có thể không hiểu sao? Giờ phút này, tâm tình Tiêu Hoằng có thể nói không xong tới cực điểm, thăm viếng thất bại mất mát, cùng với bệnh chứng của Lạc Lý Tư làm cho tâm tình của Tiêu Hoằng như chìm xuống tới đáy cốc.
- Ngài thấy thế nào?
Tiêu Hoằng hai mắt ửng đỏ, có chút yếu ớt hỏi.
- Nói thẳng ra, Lạc Lý Tư bệ hạ căn bản là không có chứng bệnh gì, chỉ là thọ mệnh đã hết! Vừa rồi lúc ta thăm dò, rõ ràng có thể nhìn ra được, Ngự lực trong cơ thể bệ hạ đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phát tán. Ngài cũng biết đó, đối với Đại Ngự Sư trở lên mà nói, sau khi trăm tuổi thân thể thường thường chính là dựa vào Ngự lực trong cơ thể chống đỡ. Nhưng hiện tại... Ngự lực cũng không chống đỡ được nữa rồi!
Trần Tước mặt đầy vẻ bi thương, nhỏ gióng nổi từng chữ một.
Tiêu Hoằng không có nhiều lời, chính là khẽ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trên thực tế, từ lúc Lạc Lý Tư bất chấp tất cả cung cấp tài liệu cho mình, Tiêu Hoằng cũng đã có dự cảm rồi.
Lạc Lý Tư muốn trong lúc còn sống, nhìn thấy thời khắc mình nhận được Vương Giả Khôi, trở thành kẻ gánh vác Lạc Đan Luân. Như vậy, lão cũng sẽ bình yên rời đi, coi như dùng hết một tia khí lực cuối cùng, bảo toàn cho chủng tộc Lạc Đan Luân này.
Chỉ tiếc, không như lão mong muốn, lần thứ ba thăm viếng Tiêu Hoằng đã thất bại.
Có thể nói, chỉ trong nháy mắt, thần sắc của Tiêu Hoằng có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác, trên những gương mặt già nua lại đều là một mảnh thê lương, sống lâu năm như vậy, một màn này họ đã thấy quá nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều như thế, đều tan nát lòng người như thế.
Nhất là đồng bạn, chiến hữu, huynh đệ ở chung với nhau hơn ngàn năm.
- Chẳng lẽ thật sự cũng không có một chút biện pháp nào sao?
Trong giọng điệu của Tiêu Hoằng tràn ngập không cam lòng, thì thào lẩm bẩm nói.
- Biện pháp vẫn là có! Tuy nhiên trên cơ bản là không có khả năng hoàn thành, tỷ lệ quá xa vời!
Trần Tước ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói.
Gần như ngay trong nháy mắt Trần Tước vừa mới nói ra lời này, một tiểu hộ sĩ lặng lẽ đi ra, sau đó nhẹ giọng nói:
- Lạc Lý Tư bệ hạ yêu cầu tất cả Quận trưởng cùng Tống Táng kỵ sĩ đoàn, vào bên trong phòng ngài!
Nghe nói như thế, mọi người dường như đã dự cảm tới điều gì, tâm tình lại vô cùng trầm trọng.
Đại khái chỉ qua mười mấy phút, trong phòng Lạc Lý Tư, trong phòng khách đã đứng đầy người, trên mặt từng người đều là vẻ mặt cầu khẩn. Thời điểm này bọn họ đã cảm nhận được một ít manh mối.
Về phần mấy người Tiêu Hoằng, Phất Lạc, Mã Di... Thì đứng ở đầu giường Lạc Lý Tư, trong ánh mắt có đau thương, có nghiêm trọng, nhưng phần nhiều là thân thiết lo lắng.
Lạc Lý Tư nằm trên giường bộ dáng hấp hối, dường như chỉ thở hơi ra, không có hít vào.
- Người... Đều đến đông đủ chứ
Thanh âm suy yếu của Lạc Lý Tư, bỗng nhiên từng chút từng chút vang lên.
- Đúng vậy, bệ hạ!
Thái Tư đáp lại một tiếng, giọng điệu nặng nề.
- Hơn một ngàn năm rồi... Ta đã sớm dự cảm tới ngày này đã đến, con người không có bất tử, không cần khổ sở, ta sở dĩ triệu tập các ngươi tới là... Tuyên bố một việc!
Lạc Lý Tư cố gắng hít sâu mấy hơi thở, sau đó yếu ớt nói tiếp:
- Nếu ta chết đi, sẽ do Tiêu Hoằng kế nhiệm chức vụ của ta, trở thành Quốc vương Thiên Tế Tinh, cùng với... Niềm hy vọng của Lạc Đan Luân. Tuy rằng hắn còn không có nhận được Vương Giả Khôi, nhưng ta tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó hắn sẽ có. Ta hy vọng các ngươi có thể nguyện trung thành với hắn, giống như nguyện trung thành với Cáp Thụy Sâm đại nhân như vậy! Ta biết... Ở Thiên Tế Tinh còn dễ nói, nhưng ra ngoài Thiên Tế Tinh, tộc nhân Lạc Đan Luân phân tán các nơi trên thế giới có lẽ sẽ không thừa nhận Tiêu Hoằng không có Vương Giả Khôi... Ta hy vọng các ngươi có thể cố gắng thuyết minh Tiêu Hoằng đã làm hết thảy cho Lạc Đan Luân, để bọn họ tán thành, ta van cầu...
Lại nhìn người đứng đầy trong phòng ngủ, bên trong phòng khách, mọi người đều đồng loạt nửa quỳ ở trước mặt Lạc Lý Tư, không có phát ra mảy may thanh âm, dường như chính là một loại ngầm thừa nhận.
Không sai, ở Thiên Tế Tinh danh tiếng của Tiêu Hoằng đã rất cao, nhưng không nên quên, hiện tại dân cư Lạc Đan Luân còn có hơn 100 triệu người, mà ở Thiên Tế Tinh chỉ có 20 triệu người, không đến một phần năm dân số, nên muốn cho tất cả người Lạc Đan Luân thừa nhận Tiêu Hoằng, chỉ phải nhận được Vương Giả Khôi.
Vật đó không chỉ đại biểu cho quyền lực tối cao của Lạc Đan Luân Đế Quốc, mà cũng là linh hồn bất khuất của Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Chỉ là trước mắt, một nước không thể một ngày không có vua, nếu Lạc Lý Tư chết, kẻ kế nhiệm tốt nhất về tình hay về lý cũng chỉ có Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn như trước chân mày nhíu lại, cũng không biết trong lòng rốt cuộc là có cảm giác gì. Tuy nhiên, dựa theo tín niệm truyền thống của người Lạc Đan Luân, không có thu được Vương Giả Khôi mà kếthừa toàn bộ chủng tộc Lạc Đan Luân, còn là có chút gượng ép.
Cho dù là Lạc Lý Tư, cũng là nhận nhiệm vụ lúc Cáp Thụy Sâm lâm nguy, để lão trở thành Quốc vương của Thiên Tế Tinh, mà cũng không phải là thủ lĩnh của toàn chủng tộc Lạc Đan Luân.
- Tiêu Hoằng...
Phút chốc, Lạc Lý Tư bỗng nhiên bật thốt ra như thế, thanh âm rất nhẹ, làm cho người ta có một loại cảm giác đã rất yếu. Đồng thời lão chậm rãi vươn bàn tay già nua giống như một nhánh cây khô héo hướng tới Tiêu Hoằng.
- Có!
Tiêu Hoằng khẽ ứng đáp một tiếng, vội bước lên phía trước mấy bước, nắm lấy tay Lạc Lý Tư, hốc mắt có chút ửng đỏ.
- Thật có lỗi, Tiêu Hoằng! Ta nghĩ ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi! Vốn ta nghĩ thành tựu Đại Ngự Sư cấp ba là được, kết quả dường như không có đơn giản như vậy!
Trong nét mặt của Lạc Lý Tư tràn ngập không cam lòng nói.
- Bệ hạ ngài đừng nói như vậy! Đạt được Vương Giả Khôi, cuối cũng phải có biện pháp! Hơn nữa ngài sẽ không chết! Hãy tin tưởng ta, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể cướp đi sinh mệnh ngài, xin ngài cùng theo giúp ta một đoạn thời gian!
Tiêu Hoằng cau mày, nhẹ giọng nói, bên trong giọng điệu tràn ngập quả quyết.
Lạc Lý Tư nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó nói tiếp:
- Đừng cứu nữa! Thân thể của chính ta, trong lòng ta tự mình hiểu rõ!
- Không, sẽ có cách! Bệ hạ, ngài phải tin tưởng ta, xin ngài hãy kiên trì một đoạn thời gian!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Tiếp theo sau, Lạc Lý Tư không có nói thêm gì, dường như thật tại làm cho có lệ, lại dường như là thật sự tin tưởng Tiêu Hoằng, chính là nhẹ gật gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Theo thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn mặt đầy bi thương đều rời đi, Tiêu Hoằng đi vào phòng khách liền nắm cánh tay Trần Tước kéo qua một bên, sau đó giọng điệu lo lắng nói:
- Vừa rồi ngài nói có biện pháp, rốt cuộc là thứ gì?
- Nói vậy Quận trưởng đại nhân hẳn là nghe nói qua về loại linh thú Thác Lý Trùng này chứ?
Trần Tước nhìn Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói.
- Đương nhiên nghe nói!
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, thần sắc lại vừa động, Thác Lý Trùng là một loại trùng cực kỳ hiếm thấy ở Thái Qua Vũ Trụ, mà chất dịch của nó, có được công hiệu kéo dài tuổi thọ siêu cường. Nói đúng ra, chính là kéo dài sinh mệnh.
Mà loại trùng này cũng là linh thú Đại Ngự Sư cấp năm, bản thân không có lực công kích gì, nhưng nếu cảm nhận được dao động Ngự lực cường đại hơn so với nó, nó sẽ tự bạo. Một khi kích nổ, dù hình thể chỉ bằng cỡ ngón cái thì ngay cả nhân vật cấp Ngự Hồn cũng không nhất định có thể đương đầu được. Nói đúng ra, người Đại Ngự Sư cấp năm trở lên muốn bắt được nó căn bản là không có khả năng.
- Loại Thác Lý Trùng này, ở trên Ma Duệ Tinh cũng có!
Trần Tước nhẹ giọng nói, tuy nhiên, bên trong giọng điệu không có mảy may loại xúc cảm hưng phấn nào.
- Ở đâu?
Tiêu Hoằng vội vàng hỏi.
- Nghe nói, ở dưới khe sâu Kham Ba Lạp trong lòng đất thuộc khu vực Bắc Cực, có người từng phát hiện nó, nhưng nơi đó cực kỳ nguy hiểm. Không nói nơi đó không nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Tế Tinh, chỉ riêng thời tiết, cùng với linh thú hung mãnh vô cùng tận ở nơi đó cũng đủ để cấu thành uy hiếp thật lớn. Hơn nữa loại trùng kia rất thưa thớt, xem ra chuyến đi cửu tử nhất sinh, cũng không nhất định có thể tìm được, hy vọng bình an trở về đã rất xa vời rồi!
Trần Tước trầm giọng nói, hắn biết rõ, biện pháp như vậy có nói ra cũng vô dụng.
Không nói đến Lạc Lý Tư đang nguy cơ nguy ngập, phỏng chừng không sống được vài ngày nữa, trong thời gian mấy ngày này, mà tìm được Thác Lý Trùng xác suất này một phần mấy vạn cũng không tới.
- Hiện tại, ngài nói cho ta biết, ngài dùng hết toàn lực có thể duy trì sinh mệnh của Lạc Lý Tư bệ hạ được mấy ngày?
Tiêu Hoằng gần như không có dừng lại lâu, gọn gàng dứt khoát hỏi.
- Cái này...
Trần Tước chần chờ một lát, cố gắng suy tính, sau đó miễn cưỡng nói:
- Ngài cũng biết đó, hiện tại tình trạng của Lạc Lý Tư rất không ổn định, đã tới giai đoạn đèn hết dầu rồi, cụ thể có thể duy trì vài ngày, ta thật sự không thể cấp ra một câu trả lời thuyết phục chính xác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.