Chương 809: Nơi ẩn nấp tạm thời
Đình Vũ
11/09/2017
Tiêu Hoằng đi ở đằng trước, trong lòng biết rõ tình trạng hang động này sẽ trực tiếp quyết định cuộc sống sắp tới của bọn họ.
Đi sâu xuống l00m, vòng qua khúc cong kia. Tiêu Hoằng nhìn thấy nơi này là một cái thế giới nhỏ, diện tích không lớn, đường kính chỉ khoảng l000m, cao khoảng l00m, ánh sáng “bầu trời” hình thành từ địa từ trường hơi yếu, nhưng vẫn có thể thấy rõ xung quanh.
Không có cây cối cao lớn, phần lớn đều là bụi cây lùn, giữa bụi cây có côn trùng và chuột đồng to như mèo hoang không ngừng chạy, ngoài ra là những động vật như bươm bướm.
Tuy rằng không có linh thú cỡ lớn có giá trị, nhưng coi như giải quyết được vấn đề thức ăn.
Phát hiện như thế, không chỉ Tiêu Hoằng, ngay cả Mặt Thẹo cũng thở ra, ở trong thế giới đường kính khoảng l000m này, thực vật dự trữ đủ cho bọn họ duy trì 2 tháng.
Hơn nữa trên cây cối xung quanh cũng kết đầy những quả mọng xanh.
Dưới mặt đất, cũng có mảnh vỡ Tái thạch Anh tỉnh.
- Được rồi, chờ lát nữa đánh giá mức nguy hiểm của hang động này, chúng ta ra ngoài, tìm nơi xây chỗ ẩn nấp.
Đi ra khỏi hang, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn xung quanh hố sâu. Theo lý mà nói, xây nơi ẩn náu trong hang động này là tốt nhất, nhiệt độ thích hợp, gần nguồn thức ăn, nhưng theo Tiêu Hoằng thấy thì như thế rất nguy hiểm, một khi bị kẻ địch phát hiện, tuyệt đối là bắt cá trong chậu. Chỉ cần ném vài ci Ma Văn cao bạo vào trong, bịt kín cửa hang, trừ khi là lão quái Ngự hồn, băng không chờ bị dọn ổ đi.
Tuy rằng tỷ lệ như vậy rất hiếm, nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra.
Ánh mắt quét qua cái hố sâu, ánh mắt Tiêu Hoằng ngừng lại trên chỗ lõm cạnh đỉnh hố lớn. Nếu mở rộng chỗ lõm đó, phủ lên cành cây cỏ dại, sẽ là chỗ ẩn náu không tệ, hơn nữa có thể đặt Thiết cước mã trong đó.
Phán đoán như thế,, Tiêu Hoằng vỗ tay, ra hiệu tập hợp, sau đó nói ý nghĩ của mình, căn dặn mở thêm vài cái cửa ra vào.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, các thành viên đội quân tù nhân mở Lưu Văn đi tới địa điểm Tiêu Hoằng chỉ định. Nơi này nhìn giống như khe nứt, nhưng không quan trọng, tiếp theo các tù nhân có Chiến Văn sắn bén mạnh mẽ cắt đống đất ra, chia thành khối nhỏ, chuyển ra khỏi cái khe này.
Đồng thời nhóm người khác thì tìm kiếm cành cây to ở nơi xa hơn.
Đến ban đêm, xung quanh tối dần, chỗ ẩn náu lâm thời thô sơ đã được xây dựng xong, giống như ổ kiến trên mặt đất. Ở cạnh hố lớn, là một cái đại sảnh lớn, dài rộng 20m, ở giữa dùng cột đá chống lên, bên cạnh đại sảnh này là những cái đường hầm, đi vào trong sẽ nối liền với những căn phòng. Thậm chí theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, còn có một phòng chế văn đơn sơ.
Diện tích phòng chế văn khoảng 20m vuông, một bên đặt cái bàn đơn giản, đều dùng Chiến Văn lưỡi đao cắt ra, sau đó ghép thành, rất thô sơ, nhưng hoàn toàn dùng được. Đối diện phòng chế văn, là chỗ đặt tài liệu.
Vào phòng chế văn, Tiêu Hoằng nhìn bố cục, không khỏi khẽ gật đầu. Tiêu Hoằng thấy được, xây dựng chỗ ẩn nấp tạm thời dù khá thơ sơ, nhưng rất chú ý bố trí, trong đó hệ thống thông gió và tản khói tuyệt đối tuyệt diệu, khó mà tưởng tượng dưới điều kiện ngặt nghèo này mà vẫn bố cục tốt như thế, đúng là khó có.
- Là ai thiết kế ra bố cục này?
Đứng trong phòng chế văn Tiêu Hoằng không nhịn được hỏi.
- Là ta, lão đại.
Một nam nhân khoảng 40 tuổi đứng ra nói, trên người cũng mặc giáp da sói dính máu, nhưng diện mạo văn nhã, chẳng qua trong mắt phát ra tia sáng lạnh giá. Hắn tên Kha Lôi Ba, chỉ có Ngự sư cấp năm, bình thường không có gì nổi bật.
- Xem ra ngươi rất có tài ở mặt này.
Tiêu Hoằng nhìn Kha Lôi Ba này, cười nói.
- Ta chuyên học công trình phòng ngự ở thể liên hiệp Bắc Áo, lúc trước, phòng tuyến Nặc Đốn ở thể liên hiệp Bắc Áo là ta thiết kế ra, sau này bị thủ trưởng đô oan, bị đẩy đến nơi này.
Kha Lôi Ba báo cáo với Tiêu Hoằng.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng gật đầu cười, cái này cũng ứng với những gì đã nói, mỗi người trong đội quân tù nhân ngoại trừ giết người ra, gần như đều có chút bản lĩnh.
Lúc Tiêu Hoằng nói chuyện với Kha Lôi Ba, Thiết Nam đã dẫn tổ chiến đấu số 1 đi vào, kéo theo đến 200 con chuột hoang, ngoài ra còn có quả mọng cùng rắn cỏ.
- Lão đại, đúng là không nhìn không biết, cái hang nhỏ vừa phát hiện kia, bởi vì hệ thống sinh thái bị phá hoại hoàn toàn, chuột đồng không còn thiên địch, trong đó bị chuột đồng tràn lan thành tai họa. Trái qua thăm dò, trong đó không có sinh vật lớn nào, hàm lượng đá Anh tỉnh bình thường, gần như không có tài liệu quý gì khác.
Thiết Nam báo cáo với Tiêu Hoằng.
Báo cáo này không nằm ngoài dự kiện, người Cao Tương không khác gì châu chấu, quét qua không còn ngọn cỏ, để lại mấy khối đá Anh tỉnh cũng là kỳ tích rồi.
- Ta biết rồi, bắt đầu từ ngày mai, tiến hành khai thác đá Anh tỉnh, bây giờ chia đơn vị tổ chiến đấu thay phiên canh gác, những người còn lại nghỉ ngơi.
Tiêu Hoằng hạ lệnh.
Thiết Nam đi ra, chuẩn bị bữa tối. Tiêu Hoằng cũng ngồi thử lên chiếc bàn mới chế, đúng là không nói, dù là không dùng một cây đinh, toàn dùng ngoạm cố định, cái bàn vân khá chắc chắn, vách tường dùng nhánh cây ghép thành, tuy rằng kém cỏi nhưng rất thực dụng, một là phòng ngừa đất đá trượt ra, hai là để giữ ấm.
- Bây giờ xem xem, nơi này cần cải tiến gì.
Tiêu Hoằng ngồi xuống ghế, tiếp tục hỏi Kha Lôi Ba.
- Chuyện gấp rút bây giờ là cần Ma Văn tăng nhiệt, dù sao bây giờ là trời đông giá rét, muốn nghỉ ngơi tốt, phải có hoàn cảnh ấm áp.
Kha Lôi Ba không do dự nói ngay.
- Vậy được, cần bao nhiêu cái?
Tiêu Hoằng hỏi, sắc mặt lạnh băng đầy sát khí cũng trở nên ôn hòa.
- Chỉ cần lắp vào những vị trí đặc biệt, 16 cái là đủ rồi, nhiệt độ quá cao sẽ sinh ra hơi nóng bay lên, hình thành sương trắng, không thể che giấu được chúng ta. Kha Lôi Ba đáp.
- Được rồi, nửa tiếng sau tới lấy.
Tiêu Hoằng tùy ý đáp.
Mười sáu cái Ma Văn tăng nhiệt, nếu là người khác nói thế, Kha Lôi Ba chắc chắn sẽ không tin, nhưng thấy được thực lực của Tiêu Hoằng, Kha Lôi Ba không có chút nhiều lời, nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tiêu Hoằng chà tay, đứng dậy vào trong kho hàng đối diện, bên trong là tài liệu các tù nhân chở theo trên Thiết cước mã, tuy rằng không phải cái gì cũng có, nhưng tuyệt đối là nhiều loại.
Bởi vì Ma Văn tăng nhiệt là Ma Văn sinh hoạt cơ bản, Ngự đồ cấp một mà thôi, cho nên không có gì khó khăn với Tiêu Hoằng. Tài liệu cần dùng cũng đơn giản, chỉ khoảng bốn năm loại, trung tâm tài liệu là Nhiên sa, có thể trực tiếp đốt cháy, chế thành Ma Văn sẽ phát huy hiệu quả lớn hơn.
Lục tìm tài liệu, Tiêu Hoằng ngồi vào bàn, mở khe nứt không gian lấy thùng kim loại ra. Bây giờ cái thùng này đã thành giàn chế văn di động của Tiêu Hoằng.
Mở ba lô lấy dao cắt Tái thạch hình cầu, Tiêu Hoằng cầm lấy khối đá Anh tỉnh lớn Thiết Nam lấy trong hang, cắt thành Tái thạch hình cầu, sử dụng Cấp Hồn chế tạo Ma Văn tăng nhiệt với kỹ thuật Ma Văn mặt cầu.
Tuy rằng Tiêu Hoằng tiếp xúc kỹ thuật Ma Văn mặt cầu không lâu, nhưng loại Ma Văn tăng nhiệt đơn giản như thế, Tiêu Hoằng không cần nghĩ ngợi, hoàn toàn dễ như trở bàn tay, thuận tiện dùng luyện tập.
Nửa giờ sau, 16 cái Ma Văn tăng nhiệt hình cầu đã được chế xong, đưa Ma Văn Châu tăng nhiệt nhỏ như viên bi cho Kha Lôi Ba, Tiêu Hoằng lại chìm vào suy tư.
Suy nghĩ chủ yếu là làm sao trở về Thiên Tế Tinh, cái này cực kỳ khó khăn. Trước mắt phải cân nhắc, tiếp theo làm sao đối mặt Tự Cường Châu, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Đội quân tù nhân san bằng một tòa thành, giết mất 45.000 quân Cao Tương, cùng với mấy tên tướng quân, cái này rõ ràng là cắn xuống một khối thịt lớn từ trên người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Mà Tiêu Hoằng lo lắng nhất, tự nhiên vẫn là hai tên Ngự hồn Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cùng với quân đội tinh nhuệ siêu cấp ở bắc bán câu. Nên biết, quân đội nam bán cầu tuyệt đối không thể so sánh với quân đội bắc bán cầu. Quân đội bắc bán cầu cơ bản chém giết với Lạc Đan Luân Thiên Tế Tinh quanh năm, nhất là bộ đội tinh nhuệ, hơn nữa đụng đầu quân đội bắc bán cầu là chuyện không thể tránh, chỉ là vấn đề thời gian.
- Xem ra, phải tăng mạnh sức chiến đấu của đội quân tù nhân mới được.
Trong lòng Tiêu Hoằng thầm nghĩ, mà tăng mạnh thì chỉ có 2 cách: Tiếp tục tăng cường tính đa dạng của Chiến Văn, và tăng lẻn cấp bậc Ngự lực chỉnh thể của đội quân tù nhân.
Hiện giờ còn có một số người Ngự sư cấp bốn và Ngự sư cấp năm, phải nghĩ cách làm họ nhanh chóng tăng lên Ngự sư đỉnh, như vậy sức chiến đấu sẽ tăng lên một mảng lớn.
Trong lúc Tiêu Hoằng suy nghĩ, bỗng cảm thấy căn phòng lạnh giá chợt truyền tới làn hơi ấm, như một làn lụa mỏng lướt qua người Tiêu Hoằng, thật là thoải mái.
Đương nhiên, là Kha Lôi Ba gắn xong Ma Văn tăng nhiệt.
Đi sâu xuống l00m, vòng qua khúc cong kia. Tiêu Hoằng nhìn thấy nơi này là một cái thế giới nhỏ, diện tích không lớn, đường kính chỉ khoảng l000m, cao khoảng l00m, ánh sáng “bầu trời” hình thành từ địa từ trường hơi yếu, nhưng vẫn có thể thấy rõ xung quanh.
Không có cây cối cao lớn, phần lớn đều là bụi cây lùn, giữa bụi cây có côn trùng và chuột đồng to như mèo hoang không ngừng chạy, ngoài ra là những động vật như bươm bướm.
Tuy rằng không có linh thú cỡ lớn có giá trị, nhưng coi như giải quyết được vấn đề thức ăn.
Phát hiện như thế, không chỉ Tiêu Hoằng, ngay cả Mặt Thẹo cũng thở ra, ở trong thế giới đường kính khoảng l000m này, thực vật dự trữ đủ cho bọn họ duy trì 2 tháng.
Hơn nữa trên cây cối xung quanh cũng kết đầy những quả mọng xanh.
Dưới mặt đất, cũng có mảnh vỡ Tái thạch Anh tỉnh.
- Được rồi, chờ lát nữa đánh giá mức nguy hiểm của hang động này, chúng ta ra ngoài, tìm nơi xây chỗ ẩn nấp.
Đi ra khỏi hang, Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn xung quanh hố sâu. Theo lý mà nói, xây nơi ẩn náu trong hang động này là tốt nhất, nhiệt độ thích hợp, gần nguồn thức ăn, nhưng theo Tiêu Hoằng thấy thì như thế rất nguy hiểm, một khi bị kẻ địch phát hiện, tuyệt đối là bắt cá trong chậu. Chỉ cần ném vài ci Ma Văn cao bạo vào trong, bịt kín cửa hang, trừ khi là lão quái Ngự hồn, băng không chờ bị dọn ổ đi.
Tuy rằng tỷ lệ như vậy rất hiếm, nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra.
Ánh mắt quét qua cái hố sâu, ánh mắt Tiêu Hoằng ngừng lại trên chỗ lõm cạnh đỉnh hố lớn. Nếu mở rộng chỗ lõm đó, phủ lên cành cây cỏ dại, sẽ là chỗ ẩn náu không tệ, hơn nữa có thể đặt Thiết cước mã trong đó.
Phán đoán như thế,, Tiêu Hoằng vỗ tay, ra hiệu tập hợp, sau đó nói ý nghĩ của mình, căn dặn mở thêm vài cái cửa ra vào.
Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, các thành viên đội quân tù nhân mở Lưu Văn đi tới địa điểm Tiêu Hoằng chỉ định. Nơi này nhìn giống như khe nứt, nhưng không quan trọng, tiếp theo các tù nhân có Chiến Văn sắn bén mạnh mẽ cắt đống đất ra, chia thành khối nhỏ, chuyển ra khỏi cái khe này.
Đồng thời nhóm người khác thì tìm kiếm cành cây to ở nơi xa hơn.
Đến ban đêm, xung quanh tối dần, chỗ ẩn náu lâm thời thô sơ đã được xây dựng xong, giống như ổ kiến trên mặt đất. Ở cạnh hố lớn, là một cái đại sảnh lớn, dài rộng 20m, ở giữa dùng cột đá chống lên, bên cạnh đại sảnh này là những cái đường hầm, đi vào trong sẽ nối liền với những căn phòng. Thậm chí theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, còn có một phòng chế văn đơn sơ.
Diện tích phòng chế văn khoảng 20m vuông, một bên đặt cái bàn đơn giản, đều dùng Chiến Văn lưỡi đao cắt ra, sau đó ghép thành, rất thô sơ, nhưng hoàn toàn dùng được. Đối diện phòng chế văn, là chỗ đặt tài liệu.
Vào phòng chế văn, Tiêu Hoằng nhìn bố cục, không khỏi khẽ gật đầu. Tiêu Hoằng thấy được, xây dựng chỗ ẩn nấp tạm thời dù khá thơ sơ, nhưng rất chú ý bố trí, trong đó hệ thống thông gió và tản khói tuyệt đối tuyệt diệu, khó mà tưởng tượng dưới điều kiện ngặt nghèo này mà vẫn bố cục tốt như thế, đúng là khó có.
- Là ai thiết kế ra bố cục này?
Đứng trong phòng chế văn Tiêu Hoằng không nhịn được hỏi.
- Là ta, lão đại.
Một nam nhân khoảng 40 tuổi đứng ra nói, trên người cũng mặc giáp da sói dính máu, nhưng diện mạo văn nhã, chẳng qua trong mắt phát ra tia sáng lạnh giá. Hắn tên Kha Lôi Ba, chỉ có Ngự sư cấp năm, bình thường không có gì nổi bật.
- Xem ra ngươi rất có tài ở mặt này.
Tiêu Hoằng nhìn Kha Lôi Ba này, cười nói.
- Ta chuyên học công trình phòng ngự ở thể liên hiệp Bắc Áo, lúc trước, phòng tuyến Nặc Đốn ở thể liên hiệp Bắc Áo là ta thiết kế ra, sau này bị thủ trưởng đô oan, bị đẩy đến nơi này.
Kha Lôi Ba báo cáo với Tiêu Hoằng.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng gật đầu cười, cái này cũng ứng với những gì đã nói, mỗi người trong đội quân tù nhân ngoại trừ giết người ra, gần như đều có chút bản lĩnh.
Lúc Tiêu Hoằng nói chuyện với Kha Lôi Ba, Thiết Nam đã dẫn tổ chiến đấu số 1 đi vào, kéo theo đến 200 con chuột hoang, ngoài ra còn có quả mọng cùng rắn cỏ.
- Lão đại, đúng là không nhìn không biết, cái hang nhỏ vừa phát hiện kia, bởi vì hệ thống sinh thái bị phá hoại hoàn toàn, chuột đồng không còn thiên địch, trong đó bị chuột đồng tràn lan thành tai họa. Trái qua thăm dò, trong đó không có sinh vật lớn nào, hàm lượng đá Anh tỉnh bình thường, gần như không có tài liệu quý gì khác.
Thiết Nam báo cáo với Tiêu Hoằng.
Báo cáo này không nằm ngoài dự kiện, người Cao Tương không khác gì châu chấu, quét qua không còn ngọn cỏ, để lại mấy khối đá Anh tỉnh cũng là kỳ tích rồi.
- Ta biết rồi, bắt đầu từ ngày mai, tiến hành khai thác đá Anh tỉnh, bây giờ chia đơn vị tổ chiến đấu thay phiên canh gác, những người còn lại nghỉ ngơi.
Tiêu Hoằng hạ lệnh.
Thiết Nam đi ra, chuẩn bị bữa tối. Tiêu Hoằng cũng ngồi thử lên chiếc bàn mới chế, đúng là không nói, dù là không dùng một cây đinh, toàn dùng ngoạm cố định, cái bàn vân khá chắc chắn, vách tường dùng nhánh cây ghép thành, tuy rằng kém cỏi nhưng rất thực dụng, một là phòng ngừa đất đá trượt ra, hai là để giữ ấm.
- Bây giờ xem xem, nơi này cần cải tiến gì.
Tiêu Hoằng ngồi xuống ghế, tiếp tục hỏi Kha Lôi Ba.
- Chuyện gấp rút bây giờ là cần Ma Văn tăng nhiệt, dù sao bây giờ là trời đông giá rét, muốn nghỉ ngơi tốt, phải có hoàn cảnh ấm áp.
Kha Lôi Ba không do dự nói ngay.
- Vậy được, cần bao nhiêu cái?
Tiêu Hoằng hỏi, sắc mặt lạnh băng đầy sát khí cũng trở nên ôn hòa.
- Chỉ cần lắp vào những vị trí đặc biệt, 16 cái là đủ rồi, nhiệt độ quá cao sẽ sinh ra hơi nóng bay lên, hình thành sương trắng, không thể che giấu được chúng ta. Kha Lôi Ba đáp.
- Được rồi, nửa tiếng sau tới lấy.
Tiêu Hoằng tùy ý đáp.
Mười sáu cái Ma Văn tăng nhiệt, nếu là người khác nói thế, Kha Lôi Ba chắc chắn sẽ không tin, nhưng thấy được thực lực của Tiêu Hoằng, Kha Lôi Ba không có chút nhiều lời, nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tiêu Hoằng chà tay, đứng dậy vào trong kho hàng đối diện, bên trong là tài liệu các tù nhân chở theo trên Thiết cước mã, tuy rằng không phải cái gì cũng có, nhưng tuyệt đối là nhiều loại.
Bởi vì Ma Văn tăng nhiệt là Ma Văn sinh hoạt cơ bản, Ngự đồ cấp một mà thôi, cho nên không có gì khó khăn với Tiêu Hoằng. Tài liệu cần dùng cũng đơn giản, chỉ khoảng bốn năm loại, trung tâm tài liệu là Nhiên sa, có thể trực tiếp đốt cháy, chế thành Ma Văn sẽ phát huy hiệu quả lớn hơn.
Lục tìm tài liệu, Tiêu Hoằng ngồi vào bàn, mở khe nứt không gian lấy thùng kim loại ra. Bây giờ cái thùng này đã thành giàn chế văn di động của Tiêu Hoằng.
Mở ba lô lấy dao cắt Tái thạch hình cầu, Tiêu Hoằng cầm lấy khối đá Anh tỉnh lớn Thiết Nam lấy trong hang, cắt thành Tái thạch hình cầu, sử dụng Cấp Hồn chế tạo Ma Văn tăng nhiệt với kỹ thuật Ma Văn mặt cầu.
Tuy rằng Tiêu Hoằng tiếp xúc kỹ thuật Ma Văn mặt cầu không lâu, nhưng loại Ma Văn tăng nhiệt đơn giản như thế, Tiêu Hoằng không cần nghĩ ngợi, hoàn toàn dễ như trở bàn tay, thuận tiện dùng luyện tập.
Nửa giờ sau, 16 cái Ma Văn tăng nhiệt hình cầu đã được chế xong, đưa Ma Văn Châu tăng nhiệt nhỏ như viên bi cho Kha Lôi Ba, Tiêu Hoằng lại chìm vào suy tư.
Suy nghĩ chủ yếu là làm sao trở về Thiên Tế Tinh, cái này cực kỳ khó khăn. Trước mắt phải cân nhắc, tiếp theo làm sao đối mặt Tự Cường Châu, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Đội quân tù nhân san bằng một tòa thành, giết mất 45.000 quân Cao Tương, cùng với mấy tên tướng quân, cái này rõ ràng là cắn xuống một khối thịt lớn từ trên người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Mà Tiêu Hoằng lo lắng nhất, tự nhiên vẫn là hai tên Ngự hồn Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cùng với quân đội tinh nhuệ siêu cấp ở bắc bán câu. Nên biết, quân đội nam bán cầu tuyệt đối không thể so sánh với quân đội bắc bán cầu. Quân đội bắc bán cầu cơ bản chém giết với Lạc Đan Luân Thiên Tế Tinh quanh năm, nhất là bộ đội tinh nhuệ, hơn nữa đụng đầu quân đội bắc bán cầu là chuyện không thể tránh, chỉ là vấn đề thời gian.
- Xem ra, phải tăng mạnh sức chiến đấu của đội quân tù nhân mới được.
Trong lòng Tiêu Hoằng thầm nghĩ, mà tăng mạnh thì chỉ có 2 cách: Tiếp tục tăng cường tính đa dạng của Chiến Văn, và tăng lẻn cấp bậc Ngự lực chỉnh thể của đội quân tù nhân.
Hiện giờ còn có một số người Ngự sư cấp bốn và Ngự sư cấp năm, phải nghĩ cách làm họ nhanh chóng tăng lên Ngự sư đỉnh, như vậy sức chiến đấu sẽ tăng lên một mảng lớn.
Trong lúc Tiêu Hoằng suy nghĩ, bỗng cảm thấy căn phòng lạnh giá chợt truyền tới làn hơi ấm, như một làn lụa mỏng lướt qua người Tiêu Hoằng, thật là thoải mái.
Đương nhiên, là Kha Lôi Ba gắn xong Ma Văn tăng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.