Ma Ngân

Chương 830: Phá vỡ bố cục

Đình Vũ

11/09/2017

So với năng lượng thể hình tròn, những năng lượng thể thiên kì bách quái trước mắt này, uy lực của nó càng thêm cường đại, vách tường đá ước chừng dày tới một thước trực tiếp bị xuyên thủng, mà lực lượng cũng không giảm bớt chút nào.

Vài tên thành viên trung tâm chỉ có sức chiến đấu Ngự Sư cấp năm, Ma Văn thuẫn phòng hộ của chúng bị đánh xuyên thẳng qua, đồng thời ngã xuống trong vùng máu.

Công kích như vậy không thể nghi ngờ làm cho thành viên trung tâm Ngốc Thứu gặp phải một lần họa vô đơn chí.

Mà mỉa mai thay còn không có nhìn thấy kẻ tập kích là ai, bọn họ đã bị đánh cho chật vật không chịu nổi.

Càng làm cho bọn họ cảm thấy có chút âm trầm đáng sợ là vốn bầu trời đêm đang sáng sủa, đã bị một tầng đám mây màu máu thật dày bao phủ, làm cho người ta có cảm giác tràn ngập máu tanh vô tận, trong bầu trời bắt đầu bay bay bông tuyết màu đỏ.

Một màn như vậy dường như biểu hiện của đêm tối giết chóc.

Liên tiếp công kích qua đi, toàn bộ nhà đá đã trở nên nát tan, giống như lò mổ động vật, vách đá vỡ vụn chỉ để lại những cây cột thép miên cưỡng chống đỡ toàn bộ căn phòng.

Trái lại Lý Kiệt, An Nhì Sâm cùng với hơn mười người Ngự lực đỉnh phong còn lại, trong mắt nỗi người đều tràn ngập hoảng sợ, nơm nớp lo sợ nhìn về hướng bắc, cánh tay khởi động Chiến Văn run run nhắm ngay phía trước.

Khí thế khiếp người vừa rồi kia sau hai đợt công kích điên cuồng đã không còn sót lại chút gì, hiện giờ còn lại chỉ có hoảng sợ, nhất là tầng mây màu máu phụ trợ làm cho bọn họ tràn ngập sợ hãi với kẻ tập kích.

“Xoạch, xoạch...”

Sau một hồi rơi vào tịch mịch, truyền đến từng chút từng chút tiếng vó ngựa liên tiếp không ngừng từ xa tới gần, giống như tiếng bước chân của Tử Thần trong đêm đen.

Ngay sau đó chỉ thấy ở phương bắc, chỗ nhà gỗ hoàn toàn bị san bằng, hiện lên từng bóng người cưỡi con ngựa cao to màu đen chậm rãi đi ra, đồng thời không ngừng tới gần, không nhanh không chậm, không chút hoang mang.

Đợi thân ảnh những người này xuất hiện ở dưới Ma Văn ngọn đèn, thân ảnh Tiêu Hoằng cùng dần dần bắt đầu hiện lên, tiếp phía sau hắn là Ốc Sư, Thiết Nam mặc một thân trường bào màu đỏ sậm cùng với đông đúc đội quân tù nhân.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng một thân ăn mặc như vậy xuất hiện. Lý Kiệt dường như hiểu được hết thảy, hai mắt không kìm được co rút lại thành như lỗ kim châm. Ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, Lý Kiệt đã từng nhìn thấy Tiêu Hoằng căn bản là không sợ Nhâm Thu, đẩy Nhâm Thu qua một bên trực tiếp khai chiến.

Từ Thiết cước mã này Lý Kiệt cũng nhận ra được đúng là đám người đi vào khu Gia Tác giết hại thành viên của Bạch Ti Đái, rồi hợp tác với Nhâm Thu cùng một chỗ, đồng thời làm cho Nhâm Thu thật dễ bảo. Điều đó chỉ có thể nói rõ một điều, Nhâm Thu đã lặng yên không một tiếng động thần phục trước đám người này.

Đương nhiên với hắn đây cũng chỉ là suy đoán chưa được chứng thật.

- Ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai? Chủng ta không có mảy may liên quan với các ngươi. Các ngươi có biết làm như vậy hậu quả là cái gì hay không?

Lý Kiệt núp tránh chỗ góc tường, cố bày ra một bộ dáng trấn tỉnh lớn tiếng hỏi, chỉ có điều, giọng nói của hắn lại run run.

- Người nào? Điều này ngươi không cần phải biết, về phần liên quan, ta xem các ngươi không vừa mắt chính là liên quan, về phần hậu quả, ngươi chết đi!



Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, tiếp theo đột nhiên từ trên lưng ngựa phóng vọt lên, phía sau lưng Ma Dực đỏ như máu lại lần nữa duỗi thẳng ra, cánh tay phải lại giống như ngọn lửa màu máu đang thiêu đốt bùng cháy lên, hoà lẫn với tầng mây màu máu hình thành bông tuyết đỏ như máu, tràn ngập sát ý!

Đối mặt với tình cảnh như vậy, các thành viên trung tâm ở bên cạnh Lý Kiệt đều hiện lên vẻ mặt nghiêm trọng. Bọn họ biết rõ rằng, những người này đến đây khẳng định là không có thiện ý, thần kinh lại căng thẳng cực độ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Tiêu Hoằng.

Ngay sau đó, lại nhìn Tiêu Hoằng bay giữa không trung đột nhiên tăng tốc lập tức phóng tới hướng Lý Kiệt, quỹ tích bay qua hình thành một cái bóng đỏ.

Đối mặt với cảnh này thành viên trung tâm của tổ chức Ngốc Thứu đều có ý đồ ngăn chặn ở trước mặt Lý Kiệt, bảo hộ Lý Kiệt. Bởi vì bọn họ biết rằng, Lý Kiệt mất đi tổ chức Ngốc Thứu cũng coi như xong đời.

Tuy nhiên, ngay thời điểm thành viên trung tâm Ngốc Thứu như tia chớp tới gần Tiêu Hoằng định phát động tiến công, lại phát hiện đám người Thiết Nam, Mặt Thẹo đã nâng lên cánh tay liên tiếp công kích vào đám người An Nhĩ Sâm, làm cho bọn chúng bận rộn tự vệ, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hoằng giống như một tàn ảnh xẹt qua bên cạnh bọn họ, vọt thẳng tới Lý Kiệt!

Chỉ ngắn ngủi mấy giây, khi thành viên trung tâm vượt qua công kích của đám người Thiết Nam, chuẩn bị trợ giúp Lý Kiệt liền vô cùng khiếp sợ phát hiện, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước mặt Lý Kiệt, điểm ngón trỏ tay trái lên trên thuẫn phòng hộ kiên cố của Lý Kiệt.

Thuẫn phòng hộ không có chút tổn hại, nhưng một chùm tia sáng đỏ như máu đã theo ngón trỏ của Tiêu Hoằng xuyên qua thuẫn phòng hộ, bắn thẳng ngay trán Lý Kiệt, rồi xuyên qua não mà ra.

Đồng thời, đối mặt với loại công kích kỳ lạ như thế, Lý Kiệt không hề có chuẩn bị chỉ cảm thấy đại não lập tức truyền đến một trận lạnh lẽo, tiếp theo liền bắt đầu sinh ra ảo giác vô tận.

“Bùm!

Sau vài giây, tấm thuẫn phòng hộ của Lý Kiệt biến mất, hắn quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Hoằng, tất cả Chiến Văn trên người toàn bộ phục hồi như cũ rơi xuống chung quanh hắn, hai mắt hẳn trở nên dại ra.

- Này...

Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả thành viên trung tâm của tổ chức Ngọc Thứu đều sửng sốt đến ngây người. Bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy, Chiến Văn có thể cách một lớp thuẫn phòng hộ công kích thẳng vào đối phương.

Hơn nữa tên tóc bạc trắng kia, đến tột cũng đã làm gì với Lý Kiệt? Không người nào biết được, duy nhất có thể nhìn thấy chính là Lý Kiệt đã mất đi tất cả năng lực phản kháng, trên trán hắn ướt đâm mồ hôi, hai mắt dại ra dường như bị bao phủ trong kinh hoàng.

- Hiện tại, phản kháng cũng không còn có ý nghĩa, đầu hàng không chết!

Tiêu Hoằng chậm rãi từ bên hông rút ra cây đoản đao Nhược Thủy, khẽ xoay người, đồng thời nhẹ nhàng lướt lưỡi dao trên cổ Lý Kiệt một cái, ngay sau đó chỉ thấy đầu Lý Kiệt rơi xuống trên mặt đất, máu tươi phun tng toé.

Hình ảnh như vậy không khỏi làm cho tất cả thành viên Ngốc Thứu như rơi xuống hầm băng, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ trong phát ra, làm cho bọn họ không kìm được rùng mình một cái.

Loại dễ dàng giết chết lão đại của một thế lực lớn này, không có gì khủng bố hơn. Thậm chí còn khủng bố hơn so với binh sĩ Cao Tương.

Trái lại đội quân tù nhân đều xuống ngựa, bao vây quanh bọn họ, dựa theo ấn tượng của bọn họ trước đây đối với đám người này, thành viên trung tâm dám khẳng định chỉ cần bọn họ dám phản kháng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi, hiện tại như rắn mất đầu, bọn họ đã mất đi toàn bộ ý chí phản kháng.

//truyencuatui.net/ Chỉ trôi qua ngắn ngủi vài giây, tuy rằng trong lòng hơi có chút không cam lòng, đồng thời tràn ngập cực độ khiếp sợ và khó tin, nhưng các thành viên trung tâm vẫn phải chậm rãi giơ hai tay, không còn có mảy may đấu tranh.

Đội quân tù nhân cũng bước nhanh tới, cởi bỏ túi Ma Văn của họ.



- Tốt lắm! Hiện tại ta lệnh cho các ngươi phát ra mệnh lệnh cho thuộc hạ các ngươi tức khắc đầu hàng, quy thuận vào tổ chức Bạch Ti Đái. Tổ chức Bạch Ti Đái cam đoan sau này sẽ đổi xử bình đẳng. Nếu không giết không tha!

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, nắm chặt cây đoản đao Nhược Thủy đẫm máu, giọng điệu trầm thấp ra lệnh.

Theo Tiêu Hoằng đưa ra mệnh lệnh như thế, đội quân tù nhân cùng đưa trả lại Ma Văn thông tin cho thành viên trung tâm.

Nếu đã lựa chọn đầu hàng, như vậy những thành viên trung tâm này cũng biết nên làm như thế nào, đều làm theo.

Nhận được mệnh lệnh của thành viên trung tâm phát ra, nói không khoa trương chút nào, tất cả thành viên của tổ chức Ngốc Thứu đều sửng sốt, vừa rồi bọn họ nhận được mệnh lệnh chính là phải chém Bạch Ti Đái ngàn vạn đao, vậy mà còn chưa tới nửa tiếng, như thế nào đã biến thành tìm tới nương tựa vào tổ chức Bạch Ti Đái.

Sự việc tương phản như vậy thật sự không thể hiểu nổi.

Cùng lúc đó, Ốc Sư cũng đã rút ra một cây Đồ Đằng Ma Văn ném lên phía chân trời cao cao, tiếp theo ở trên không trung nổ tung mở ra, hình thành một cái pháo hoa màu vàng kim thật lớn, vô cùng sáng ngời.

Ngay lập tức 2000 thành viên Bạch Ti Đái dưới chỉ huy của Quỷ Diện đã chờ sẵn ở bắc bộ khu cư xá, nhìn thấy pháo hoa như vậy, tự nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra, tiếp theo liền dẫn dắt 2000 thành viên Bạch Ti Đái rất nhanh tiến hành hợp nhất tổ chức Ngốc Thứu.

Hết thảy tiến hành coi như thuận lợi, không có người nào phản kháng.

Kể từ đó, chỉ trong thời gian ngắn nửa tiếng, dưới công kích khủng bố của đội quân tù nhân, lực lượng trung tâm của tổ chức Ngốc Thứu hoàn toàn sụp đổ.

Về phần đám người Tiêu Hoằng, sau khi khống chế được thành viên trung tâm liền trực tiếp áp tải về hướng khách sạn Đại Sâm Lâm, đồng thời từ đầu đền cuối luôn để thành viên trung tâm Ngốc Thứu giữ liên lạc với thủ hạ, xem như là một loại trấn an, cũng là một loại thâu tóm vừa đấm vừa xoa.

Quay về đến khách sạn Đại Sâm Lâm, Tiêu Hoằng liền lệnh cho thành viên Bạch Ti Đái thủ hộ chỗ này, có thể rời đi hiệp trợ với Nhâm Thu thâu tóm tổ chức Ngốc Thứu.

Mặt khác, ở bên kia Nhâm Thu ở trong biệt thự nhỏ của mình, cũng bắt đầu toàn lực điều động tổ chức Bạch Ti Đái thâu tóm tổ chức Ngốc Thứu ở khu Gia Tác. Tuy rằng thâu tóm cũng không phải theo loại phương thức chinh phục của Nhâm Thu ưa thích, nhưng chỉ trong nháy mắt lực lượng của mình lớn mạnh cũng không còn gì bằng.

Đông Giang Thành đêm khuya cùng với toàn bộ khu Gia Tác vẫn hỗn loạn không chịu nổi, nhưng trong hỗn loạn này lại bao gồm một ý khác: Chính là cục diện thế chân vạc của khu Gia Tác, dưới một tay của Tiêu Hoằng bắt đầu bị phá vỡ.

Tiêu Hoằng cũng không biết, phá vỡ bố cục như vậy đến tột cũng là tốt hay xấu, nhưng nếu có thể hoàn toàn thống nhất, như vậy khu Gia Tác sẽ không còn hỗn loạn, bắt đầu có nghĩa chân chính đi lên hướng cường đại.

Cũng hoàn toàn là chôn một cây đinh giữa lòng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở nam bán cầu Ma Duệ Tinh. Tuy rằng không đến mức phá hỏng bản chất của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng cũng là ghim một cây gai trong lòng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Cùng lúc đó, ở cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, lão đại Hứa Kính Uy của tổ chức Hồng Sâm, biết được ban ngày Nhâm Thu cùng Lý Kiệt chiến đấu ở trong này, liền trước tiên ý thức được sự việc nghiêm trọng, bởi vậy ngựa không dừng vó từ bên ngoài chạy trở về.

Giờ phút này Hứa Kính Uy đang ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất của cửa hàng Ma Văn Hồng Sâm, xem theo tướng mạo hắn đã qua tuổi sáu mươi, đôi mắt sáng quắc, tóc hoa râm, chòm râu cắt ngắn chăm sóc rất tỉ mỉ, nhưng cái mũi thật lớn.

Mà Hứa Kính Uy này, cấp bậc Ngự lực đã đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai, không sai biệt lắm xem như là người cấp bậc cao nhất ở khu Gia Tác,.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook