Chương 563: Phát hiện
Đình Vũ
27/06/2017
Đối với một hành động theo thói quen của Vưu Kim như vậy, Tiêu Hoằng lưu ý tới nhưng cũng không có quan tâm, khẽ cười cười rồi xoay người rời đi.
- Tiêu Hoằng! Tên mang kính mắt đó ta khuyên huynh vẫn là ứng đối cho tốt, tên đó không đơn giản!
Ngay lúc Tiêu Hoằng mới đi ra khỏi phòng, Gia Nại Cầm bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.
- Cô nhận biết hắn?
Tiêu Hoằng quay đầu hơi tò mò hỏi.
- Không quen biết, chỉ là từng thấy qua. Lúc ấy ở Thượng Tri Tự Do Quốc, hắn vừa ra tay liên thủ mua sạch tông sản lượng khoáng vật nửa năm của Thượng Tri Tự Do Quốc, hơn nữa thân phận rất thần bí, chỉ biết hắn là người của Á Bình Trữ, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả, thường thường ngoại trừ một ít đại nhân vật cấp thủ lĩnh, những người khác ngay cả tên của hắn cũng không biết, càng không biết tài phú kếch xù của hắn rót cuộc giấu ở địa phương nào!
Gia Nại Cầm nhẹ giọng nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi giật giật, tuy nhiên, cũng không có tỏ vẻ gì khác thường lắm.
- Mặc kệ hắn! Chỉ cần hắn là thương nhân, không phải ăn cướp là được!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc thu mua rất nhiều tài liệu Ma Văn, rồi cùng đám người Gia Nại Cầm đều tự đeo trên lưng mỗi người một cái túi hành trang lớn đi về hướng Vạn Tôn Cốc ở Phạm Cương Tinh.
Đại khái qua một giờ đi đường, Tiêu Hoằng cùng đám người Gia Nại Cầm thành công quay về tới Vạn Tôn Cốc.
- Nhớ kỹ buổi sáng ngày mai, ngươi phụ trách tìm vài người, đúng giờ hiệp trợ ta thu gặt tài liệu, về phần trả thù lao thì nếu có số tạp dịch, mỗi người tạp dịch là 10 vạn tốt lắm, còn người của chúng ta mỗi người 100 vạn kim tệ!
Theo đám người Bác Sơn đem bao lớn để vào trong phòng khách, Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó, hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng đối với người một nhà vẫn là tương đối hào phóng.
- Tiêu ca! Ngài nói gì trả thù lao không trả thù lao, chúng ta đều là người của ngài. Nếu thật sự thấy mấy người có công mệt nhọc, thì tùy tiện làm cho vài cái Chiến Văn thì tốt rồi!
Bác Sơn cười nói, tuy nhiên mấy câu sau, rõ ràng có chứa mùi vị lấy lòng.
- Ta biết rồi! Cứ như vậy đi, sáng sớm tám giờ, đúng giờ thì tốt, nhớ kỹ a, đừng muộn!
Tiêu Hoằng lên tiếng dặn tiếp.
- Yên tâm đi Tiêu ca! Cam đoan sẽ không chậm trễ việc của huynh!
Bác Sơn cười nói, sau đó liền cung kính rời đi.
Đồng dạng, thời điểm này Gia Nại Cầm cũng tiếp tục ngã mình trên giường, một mặt là mệt, mặt khác chính là còn muốn bày ra một bộ dáng trọng thương chưa lành hẳn.
- Không biết vì sao, sau khi đi dạo một vòng lớn, cơ thịt cả người lại mềm nhũn không còn chút sức!
Gia Nại Cầm nhìn Tiêu Hoằng xách một cái lại một cái bao lớn đi vào, giả bộ lẩm bẩm.
Tiêu Hoằng thấy thế cũng không để ý đến, dù sao Gia Nại Cầm muốn làm gì thì làm.
Sắp xếp phân loại tài liệu, cùng với dược liệu thu mua xong, Tiêu Hoằng liền xoay người, khởi động Ma Văn thu thập tin tức trên vách tường.
Tác dụng chủ yếu của Ma Văn này là có thể thu thập tin tức, tất cả Ma Văn theo dõi cùng với Ma Văn báo động ở phụ cận thung lũng nhỏ, sau đó gia dĩ sửa sang lại, cắt nổi biên tập ra các tin tức khả nghi.
Chính là ngay sau vài phút Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn thu thập tin tức, thần sắc Tiêu Hoằng lại đột nhiên vừa động, bởi vì Tiêu Hoằng thông qua màn hình, phát hiện một cái Ma Văn bẫy rập do mình thiết trí bị kích phát.
Điều này có nghĩa gì không cần nói cũng biết, đó chính là có người có ý đồ, hoặc là đã tiến vào thung lũng nhỏ của hắn.
Không kềm được, phát hiện như vậy khiến Tiêu Hoằng trong nháy mắt trở nên cảnh giác lên, tiếp theo liền điều động ra Ma Văn báo động bắt được tư liệu.
Một cái điểm đỏ, từng xuất hiện trên đình núi đối diện căn nhà gỗ, đồng thời ý đồ tới lui tuần tra một sườn khác, tính toán xem xét cẩn thận, kết quả dường như chạm trúng Ma Văn bẫy rập, nên lui ra ngoài.
Tuy nhiên, rất nhanh lại vòng một vòng lớn, xuất hiện ở một mặt khác, chính là một ngọn núi sát căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng, dường như muốn xem xét chi tiết cẩn thận.
Có phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng không kềm được híp mắt lại.
Hiển nhiên hành động này đã bài trừ khả năng có người vô tình đi ngang qua nơi này, mà là cố ý quan sát thủng lũng của Tiêu Hoằng.
Người này rốt cuộc muốn làm gì? Tiêu Hoằng không thể biết được. Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, lén lút xuất hiện như vậy tuyệt đối sẽ không làm chuyện tốt, mà điều đầu tiên Tiêu Hoằng lo lắng là người này, thực rất có thể là thăm dò xem rốt cuộc cách gieo trông Tiên linh thảo như thế nào, chỉ là lại cảm thấy dường như không phải vậy.
Với phát hiện này, Tiêu Hoằng bắt đầu trở nên cảnh giác hơn.
- Xem ra phải làm nhiều thêm một ít Ma Văn bẫy rập mới tốt!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói. Có thể nói, từ đầu đến giờ, trừ chiến tranh ra Tiêu Hoằng cũng không có lòng hại người, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tiêu Hoằng đơn thuần đến mức lòng phòng người cũng không có.
Cùng lúc đó, Lạc Tuyết Ninh ở bên trong tiểu lâu ở Di Đà Tinh, ước chừng trải qua ba ngày tu luyện, cộng thêm A Di La dốc lòng trợ giúp, Ngự lực trong cơ thể Lạc Tuyết Ninh rốt cục hóa thành sương mù, từ màu tím biến thành màu đỏ, hoàn toàn triệt để thành tựu Đại Ngự Sư!
Lạc Tuyết Ninh khẽ mở ra hai mắt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể trở nên càng thêm cường hãn. Loại cường hãn này là Ngự lực của cấp bậc Đại Ngự Sư, đã hoàn toàn triệt để phân cách với Ngự lực của người thường, đạt tới một loại thay đổi về “hình thái”, mà không phải chỉ là cường hãn mà thôi.
Có cảm giác như vậy khiến Lạc Tuyết Ninh cảm thấy phi thường khỏe mạnh.
Đồng thời thời điểm này A Di La cũng không còn ở trong này, mà ở trước mặt Lạc Tuyết Ninh đặt một cái Dực Văn.
Loại Dực Văn này có thể giúp cho bản thân mọc ra một đôi cánh năng lượng, giống như hùng ưng giương cánh bay lượn, mà không giống như Lưu Văn chỉ có thể phi hành ở tầng trời thấp. Đương nhiên, Dực Văn đối với Đại Ngự Sư cấp một mà nói, thao túng nó vẫn còn phải cố sức một ít, còn cần thêm thời gian luyện tập.
Bình thường giá trị của một cái Dực Văn đều là xa xỉ siêu cấp, thường thường càng ưu tú lại khó có thể có được, nguyên nhân rất đơn giản: bản thân Đại Ngự Sư cũng đã rất thưa thớt, Chế văn sư cấp bậc Đại Ngự Sư ưu tú, có thể nói càng hiếm hơn nữa.
Tuy nhiên, A Di La đã tự mình chuẩn bị một cái cho Lạc Tuyết Ninh, đủ để thấy A Di La này có một số thời điểm cũng thực thiên vị.
Trên cơ bản đối xử với nữ đồ đệ nhỏ nhất này chính là chuẩn bị chu đảo cho từng cấp bậc.
Trái lại Tiêu Hoằng thì có vẻ bị lạnh nhạt rất nhiều, dường như không chịu cho gặp, đều đã nắm giữ kỹ thuật Đế Văn sáu hướng mà lại vẫn là một ngoại đồ.
Cũng không biết A Di La là thật sự không thích Tiêu Hoằng, hay là có ẩn tình gì khác.
Chậm rãi cầm lấy Dực Văn có chứa kỹ thuật Đe Văn tám hướng, yêu thích không buông tay nhìn xem một lúc lâu sau, Lạc Tuyết Ninh liền đi ra tòa tiểu lâu gỗ, tiếp theo liền khởi động Dực Văn.
Trong chớp mắt, chỉ thấy phía sau Lạc Tuyết Ninh xuất hiện một đôi cánh năng lượng màu vànậ nhạt, chiều dài chừng hai thước, vỗ vỗ nhè nhẹ ở phía sau Lạc Tuyệt Ninh, giông như hai tâm sa mỏng mềm mại, phía cuối thì tách ra vô sô nhánh nhỏ, nhìn qua thật lộng lẫy.
Nhưng mà, ngay thời điểm Lạc Tuyết Ninh định vỗ vỗ Dực Văn lại đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác bất lực. Giống như đứa trẻ tập đi, nàng cố gắng thử vài lần cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhấc hai chân khỏi mặt đất, không hơn không kém.
Cũng may sau khi thành tựu Đại Ngự Sư, Lạc Tuyết Ninh còn có một đoạn thời gian nghỉ ngơi, hoàn toàn có thời gian đủ để Lạc Tuyết Ninh nắm giữ nó.
về phần tập luyện ở chỗ nào, điều này còn phải hỏi sao? Tự nhiên là Vạn Tôn Cốc của Tiêu Hoằng. Hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến tiểu hồ ly tinh Gia Nại Cầm kia, trong lòng Lạc Tuyết Ninh liền tràn ngập một ngọn lửa tà.
Thấy Lạc Tuyết Ninh sau lưng mọc một đôi cánh năng lượng, từng chút từng chút đi tới hướng Trân Ny Hào, trợ thủ Lạc Tuyết Ninh vội vàng từ trong Trân Ny Hào đi ra, một đường nghênh đón, tràn ngập hưng phấn, hình ảnh như vậy không thể nghi ngờ đã chứng tỏ một điều: chính là Lạc Tuyết Ninh đã hoàn mỹ thành tựu Đại Ngự Sư.
Từ nay về sau sức chiến đấu của Tây Điểm Chiến lược sư, không thể nghi ngờ sẽ cao hơn một bậc, trở thành một đội quân có được Đại Ngự Sư.
- Chúc mừng Tướng quân thành tựu Đại Ngự Sư! Chỉ là không biết kế tiếp, Tướng quân có tính toán gì không?
Trợ thủ nói với vẻ mặt cung kính.
- Ngày nghỉ của ta còn chưa có chấm dứt, ta định đến Vạn Tôn Cốc chuyên tâm tập luyện Dực Văn!
Lạc Tuyết Ninh thu hồi Dực Văn, nhẹ giọng nói.
- Vậy Trân Ny Hào có cần đến Phạm Cương Tinh hay không?
Trợ thủ nói tiếp, Lạc Tuyết Ninh trả lời như vậy ít nhiều đã nằm trong dự liệu của trợ thủ, hơn nữa ý nghĩ trong lòng Lạc Tuyết Ninh, không thể phủ nhận, toàn bộ nhân viên Trân Ny Hào từ trên xuống dưới trên cơ bản đều biết rõ môn một.
Trên thực tế, gần như môi một người của Tây Điểm Chiến lược sư, không sai biệt lắm đều hy vọng Lạc Tuyết Ninh có quan hệ tốt hơn với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng có thể bồi dưỡng một Bối La quân đoàn vô cùng nhỏ yếu trước đó, trở thành quân đoàn thép khiêu chiến với quân đoàn cấp A, và lại không ở thế hạ phong, đủ để thấy tài năng chỉ huy và bồi dưỡng quân đội như thế nào.
Giả thiết Tiêu Hoằng có quan hệ tốt với Lạc Tuyết Ninh, vậy Tây Điểm Chiến lược sư đối với Tiêu Hoằng mà nói, sẽ không là người ngoài, nói không chừng cũng có thể giúp cho sức chiến đấu của Tây Điểm Chiến lược sư tăng cao nhất bước.
Hơn nữa bốn người Phùng Triết Mình bọn họ cũng đã trở về Tây Điểm Chiến lược sư, sức chiến đâu quả thực biên thái, bất kể là khống chế Ma Văn khung máy móc, hay là sử dụng Khí Văn tiến hành đánh cận chiến, so với trước kia dường như là hai người khác biệt.
Nếu không phải Nam Du Quận phát sinh chuyện ngoài ý liệu, rất nhiều người của Tây Điểm Chiến lược sư đều dự tính đi theo Tiêu Hoằng lịch lăm một chuyến.
- Không cần! Các ngươi cứ đóng quân ở trong này là được rồi, ta theo khe nứt không gian đi!
Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng nói, tiếp theo liền bày ra Lưu Văn cùng Dực Văn khởi động, xiêu xiêu vẹo vẹo phi hành trên tầng trời thấp, hướng tới khe nứt không gian ở phụ cận đi thông tới Phạm Cương Tinh.
Lạc Tuyết Ninh làm như vậy mục đích duy nhất là muốn lặng yên không một tiếng động chạy tới Vạn Tôn Cốc, nhìn thử xem Tiêu Hoằng cùng ả tiểu hồ ly tinh kia rốt cuộc là làm gì.
Bên trong ánh mắt hiện rõ vẻ địch ý đặc biệt nữ nhân mới có.
Đại khái hai giờ sau, Lạc Tuyết Ninh liền lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở chỗ cửa Vạn Tôn Cốc, đối với bốn phía Vạn Tôn Cốc nơi nơi toàn ngập Ma Văn bẫy rập, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên biết rõ.
Tuy nhiên, thời điểm này cũng không làm khó được Lạc Tuyết Ninh, không có tạm dừng lâu Lạc Tuyết Ninh liền khởi động Lưu Văn và Dực Văn, sau đó mượn dùng lực thăng cao của Lưu Văn và Dực Văn, tận khả năng bay lên tới độ cao nhất định, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo phi hành hướng tới căn nhà gỗ nhỏ Tiêu Hoằng.
Tuy rằng vẫn không thể tự nhiên nắm giữ cách sử dụng Dực Văn, nhưng mượn dùng Lưu Văn phụ trợ, miễn cưỡng bay ở độ cao trăm thước trở lên, sau đó trượt xuống một khoảng cách, vẫn là không có vấn đề quá lớn.
- Tiêu Hoằng! Tên mang kính mắt đó ta khuyên huynh vẫn là ứng đối cho tốt, tên đó không đơn giản!
Ngay lúc Tiêu Hoằng mới đi ra khỏi phòng, Gia Nại Cầm bỗng nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng nói.
- Cô nhận biết hắn?
Tiêu Hoằng quay đầu hơi tò mò hỏi.
- Không quen biết, chỉ là từng thấy qua. Lúc ấy ở Thượng Tri Tự Do Quốc, hắn vừa ra tay liên thủ mua sạch tông sản lượng khoáng vật nửa năm của Thượng Tri Tự Do Quốc, hơn nữa thân phận rất thần bí, chỉ biết hắn là người của Á Bình Trữ, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả, thường thường ngoại trừ một ít đại nhân vật cấp thủ lĩnh, những người khác ngay cả tên của hắn cũng không biết, càng không biết tài phú kếch xù của hắn rót cuộc giấu ở địa phương nào!
Gia Nại Cầm nhẹ giọng nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng hơi giật giật, tuy nhiên, cũng không có tỏ vẻ gì khác thường lắm.
- Mặc kệ hắn! Chỉ cần hắn là thương nhân, không phải ăn cướp là được!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc thu mua rất nhiều tài liệu Ma Văn, rồi cùng đám người Gia Nại Cầm đều tự đeo trên lưng mỗi người một cái túi hành trang lớn đi về hướng Vạn Tôn Cốc ở Phạm Cương Tinh.
Đại khái qua một giờ đi đường, Tiêu Hoằng cùng đám người Gia Nại Cầm thành công quay về tới Vạn Tôn Cốc.
- Nhớ kỹ buổi sáng ngày mai, ngươi phụ trách tìm vài người, đúng giờ hiệp trợ ta thu gặt tài liệu, về phần trả thù lao thì nếu có số tạp dịch, mỗi người tạp dịch là 10 vạn tốt lắm, còn người của chúng ta mỗi người 100 vạn kim tệ!
Theo đám người Bác Sơn đem bao lớn để vào trong phòng khách, Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó, hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra được, Tiêu Hoằng đối với người một nhà vẫn là tương đối hào phóng.
- Tiêu ca! Ngài nói gì trả thù lao không trả thù lao, chúng ta đều là người của ngài. Nếu thật sự thấy mấy người có công mệt nhọc, thì tùy tiện làm cho vài cái Chiến Văn thì tốt rồi!
Bác Sơn cười nói, tuy nhiên mấy câu sau, rõ ràng có chứa mùi vị lấy lòng.
- Ta biết rồi! Cứ như vậy đi, sáng sớm tám giờ, đúng giờ thì tốt, nhớ kỹ a, đừng muộn!
Tiêu Hoằng lên tiếng dặn tiếp.
- Yên tâm đi Tiêu ca! Cam đoan sẽ không chậm trễ việc của huynh!
Bác Sơn cười nói, sau đó liền cung kính rời đi.
Đồng dạng, thời điểm này Gia Nại Cầm cũng tiếp tục ngã mình trên giường, một mặt là mệt, mặt khác chính là còn muốn bày ra một bộ dáng trọng thương chưa lành hẳn.
- Không biết vì sao, sau khi đi dạo một vòng lớn, cơ thịt cả người lại mềm nhũn không còn chút sức!
Gia Nại Cầm nhìn Tiêu Hoằng xách một cái lại một cái bao lớn đi vào, giả bộ lẩm bẩm.
Tiêu Hoằng thấy thế cũng không để ý đến, dù sao Gia Nại Cầm muốn làm gì thì làm.
Sắp xếp phân loại tài liệu, cùng với dược liệu thu mua xong, Tiêu Hoằng liền xoay người, khởi động Ma Văn thu thập tin tức trên vách tường.
Tác dụng chủ yếu của Ma Văn này là có thể thu thập tin tức, tất cả Ma Văn theo dõi cùng với Ma Văn báo động ở phụ cận thung lũng nhỏ, sau đó gia dĩ sửa sang lại, cắt nổi biên tập ra các tin tức khả nghi.
Chính là ngay sau vài phút Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn thu thập tin tức, thần sắc Tiêu Hoằng lại đột nhiên vừa động, bởi vì Tiêu Hoằng thông qua màn hình, phát hiện một cái Ma Văn bẫy rập do mình thiết trí bị kích phát.
Điều này có nghĩa gì không cần nói cũng biết, đó chính là có người có ý đồ, hoặc là đã tiến vào thung lũng nhỏ của hắn.
Không kềm được, phát hiện như vậy khiến Tiêu Hoằng trong nháy mắt trở nên cảnh giác lên, tiếp theo liền điều động ra Ma Văn báo động bắt được tư liệu.
Một cái điểm đỏ, từng xuất hiện trên đình núi đối diện căn nhà gỗ, đồng thời ý đồ tới lui tuần tra một sườn khác, tính toán xem xét cẩn thận, kết quả dường như chạm trúng Ma Văn bẫy rập, nên lui ra ngoài.
Tuy nhiên, rất nhanh lại vòng một vòng lớn, xuất hiện ở một mặt khác, chính là một ngọn núi sát căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng, dường như muốn xem xét chi tiết cẩn thận.
Có phát hiện như vậy, Tiêu Hoằng không kềm được híp mắt lại.
Hiển nhiên hành động này đã bài trừ khả năng có người vô tình đi ngang qua nơi này, mà là cố ý quan sát thủng lũng của Tiêu Hoằng.
Người này rốt cuộc muốn làm gì? Tiêu Hoằng không thể biết được. Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, lén lút xuất hiện như vậy tuyệt đối sẽ không làm chuyện tốt, mà điều đầu tiên Tiêu Hoằng lo lắng là người này, thực rất có thể là thăm dò xem rốt cuộc cách gieo trông Tiên linh thảo như thế nào, chỉ là lại cảm thấy dường như không phải vậy.
Với phát hiện này, Tiêu Hoằng bắt đầu trở nên cảnh giác hơn.
- Xem ra phải làm nhiều thêm một ít Ma Văn bẫy rập mới tốt!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói. Có thể nói, từ đầu đến giờ, trừ chiến tranh ra Tiêu Hoằng cũng không có lòng hại người, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tiêu Hoằng đơn thuần đến mức lòng phòng người cũng không có.
Cùng lúc đó, Lạc Tuyết Ninh ở bên trong tiểu lâu ở Di Đà Tinh, ước chừng trải qua ba ngày tu luyện, cộng thêm A Di La dốc lòng trợ giúp, Ngự lực trong cơ thể Lạc Tuyết Ninh rốt cục hóa thành sương mù, từ màu tím biến thành màu đỏ, hoàn toàn triệt để thành tựu Đại Ngự Sư!
Lạc Tuyết Ninh khẽ mở ra hai mắt, trong nháy mắt chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể trở nên càng thêm cường hãn. Loại cường hãn này là Ngự lực của cấp bậc Đại Ngự Sư, đã hoàn toàn triệt để phân cách với Ngự lực của người thường, đạt tới một loại thay đổi về “hình thái”, mà không phải chỉ là cường hãn mà thôi.
Có cảm giác như vậy khiến Lạc Tuyết Ninh cảm thấy phi thường khỏe mạnh.
Đồng thời thời điểm này A Di La cũng không còn ở trong này, mà ở trước mặt Lạc Tuyết Ninh đặt một cái Dực Văn.
Loại Dực Văn này có thể giúp cho bản thân mọc ra một đôi cánh năng lượng, giống như hùng ưng giương cánh bay lượn, mà không giống như Lưu Văn chỉ có thể phi hành ở tầng trời thấp. Đương nhiên, Dực Văn đối với Đại Ngự Sư cấp một mà nói, thao túng nó vẫn còn phải cố sức một ít, còn cần thêm thời gian luyện tập.
Bình thường giá trị của một cái Dực Văn đều là xa xỉ siêu cấp, thường thường càng ưu tú lại khó có thể có được, nguyên nhân rất đơn giản: bản thân Đại Ngự Sư cũng đã rất thưa thớt, Chế văn sư cấp bậc Đại Ngự Sư ưu tú, có thể nói càng hiếm hơn nữa.
Tuy nhiên, A Di La đã tự mình chuẩn bị một cái cho Lạc Tuyết Ninh, đủ để thấy A Di La này có một số thời điểm cũng thực thiên vị.
Trên cơ bản đối xử với nữ đồ đệ nhỏ nhất này chính là chuẩn bị chu đảo cho từng cấp bậc.
Trái lại Tiêu Hoằng thì có vẻ bị lạnh nhạt rất nhiều, dường như không chịu cho gặp, đều đã nắm giữ kỹ thuật Đế Văn sáu hướng mà lại vẫn là một ngoại đồ.
Cũng không biết A Di La là thật sự không thích Tiêu Hoằng, hay là có ẩn tình gì khác.
Chậm rãi cầm lấy Dực Văn có chứa kỹ thuật Đe Văn tám hướng, yêu thích không buông tay nhìn xem một lúc lâu sau, Lạc Tuyết Ninh liền đi ra tòa tiểu lâu gỗ, tiếp theo liền khởi động Dực Văn.
Trong chớp mắt, chỉ thấy phía sau Lạc Tuyết Ninh xuất hiện một đôi cánh năng lượng màu vànậ nhạt, chiều dài chừng hai thước, vỗ vỗ nhè nhẹ ở phía sau Lạc Tuyệt Ninh, giông như hai tâm sa mỏng mềm mại, phía cuối thì tách ra vô sô nhánh nhỏ, nhìn qua thật lộng lẫy.
Nhưng mà, ngay thời điểm Lạc Tuyết Ninh định vỗ vỗ Dực Văn lại đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác bất lực. Giống như đứa trẻ tập đi, nàng cố gắng thử vài lần cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhấc hai chân khỏi mặt đất, không hơn không kém.
Cũng may sau khi thành tựu Đại Ngự Sư, Lạc Tuyết Ninh còn có một đoạn thời gian nghỉ ngơi, hoàn toàn có thời gian đủ để Lạc Tuyết Ninh nắm giữ nó.
về phần tập luyện ở chỗ nào, điều này còn phải hỏi sao? Tự nhiên là Vạn Tôn Cốc của Tiêu Hoằng. Hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến tiểu hồ ly tinh Gia Nại Cầm kia, trong lòng Lạc Tuyết Ninh liền tràn ngập một ngọn lửa tà.
Thấy Lạc Tuyết Ninh sau lưng mọc một đôi cánh năng lượng, từng chút từng chút đi tới hướng Trân Ny Hào, trợ thủ Lạc Tuyết Ninh vội vàng từ trong Trân Ny Hào đi ra, một đường nghênh đón, tràn ngập hưng phấn, hình ảnh như vậy không thể nghi ngờ đã chứng tỏ một điều: chính là Lạc Tuyết Ninh đã hoàn mỹ thành tựu Đại Ngự Sư.
Từ nay về sau sức chiến đấu của Tây Điểm Chiến lược sư, không thể nghi ngờ sẽ cao hơn một bậc, trở thành một đội quân có được Đại Ngự Sư.
- Chúc mừng Tướng quân thành tựu Đại Ngự Sư! Chỉ là không biết kế tiếp, Tướng quân có tính toán gì không?
Trợ thủ nói với vẻ mặt cung kính.
- Ngày nghỉ của ta còn chưa có chấm dứt, ta định đến Vạn Tôn Cốc chuyên tâm tập luyện Dực Văn!
Lạc Tuyết Ninh thu hồi Dực Văn, nhẹ giọng nói.
- Vậy Trân Ny Hào có cần đến Phạm Cương Tinh hay không?
Trợ thủ nói tiếp, Lạc Tuyết Ninh trả lời như vậy ít nhiều đã nằm trong dự liệu của trợ thủ, hơn nữa ý nghĩ trong lòng Lạc Tuyết Ninh, không thể phủ nhận, toàn bộ nhân viên Trân Ny Hào từ trên xuống dưới trên cơ bản đều biết rõ môn một.
Trên thực tế, gần như môi một người của Tây Điểm Chiến lược sư, không sai biệt lắm đều hy vọng Lạc Tuyết Ninh có quan hệ tốt hơn với Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng có thể bồi dưỡng một Bối La quân đoàn vô cùng nhỏ yếu trước đó, trở thành quân đoàn thép khiêu chiến với quân đoàn cấp A, và lại không ở thế hạ phong, đủ để thấy tài năng chỉ huy và bồi dưỡng quân đội như thế nào.
Giả thiết Tiêu Hoằng có quan hệ tốt với Lạc Tuyết Ninh, vậy Tây Điểm Chiến lược sư đối với Tiêu Hoằng mà nói, sẽ không là người ngoài, nói không chừng cũng có thể giúp cho sức chiến đấu của Tây Điểm Chiến lược sư tăng cao nhất bước.
Hơn nữa bốn người Phùng Triết Mình bọn họ cũng đã trở về Tây Điểm Chiến lược sư, sức chiến đâu quả thực biên thái, bất kể là khống chế Ma Văn khung máy móc, hay là sử dụng Khí Văn tiến hành đánh cận chiến, so với trước kia dường như là hai người khác biệt.
Nếu không phải Nam Du Quận phát sinh chuyện ngoài ý liệu, rất nhiều người của Tây Điểm Chiến lược sư đều dự tính đi theo Tiêu Hoằng lịch lăm một chuyến.
- Không cần! Các ngươi cứ đóng quân ở trong này là được rồi, ta theo khe nứt không gian đi!
Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng nói, tiếp theo liền bày ra Lưu Văn cùng Dực Văn khởi động, xiêu xiêu vẹo vẹo phi hành trên tầng trời thấp, hướng tới khe nứt không gian ở phụ cận đi thông tới Phạm Cương Tinh.
Lạc Tuyết Ninh làm như vậy mục đích duy nhất là muốn lặng yên không một tiếng động chạy tới Vạn Tôn Cốc, nhìn thử xem Tiêu Hoằng cùng ả tiểu hồ ly tinh kia rốt cuộc là làm gì.
Bên trong ánh mắt hiện rõ vẻ địch ý đặc biệt nữ nhân mới có.
Đại khái hai giờ sau, Lạc Tuyết Ninh liền lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở chỗ cửa Vạn Tôn Cốc, đối với bốn phía Vạn Tôn Cốc nơi nơi toàn ngập Ma Văn bẫy rập, Lạc Tuyết Ninh tự nhiên biết rõ.
Tuy nhiên, thời điểm này cũng không làm khó được Lạc Tuyết Ninh, không có tạm dừng lâu Lạc Tuyết Ninh liền khởi động Lưu Văn và Dực Văn, sau đó mượn dùng lực thăng cao của Lưu Văn và Dực Văn, tận khả năng bay lên tới độ cao nhất định, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo phi hành hướng tới căn nhà gỗ nhỏ Tiêu Hoằng.
Tuy rằng vẫn không thể tự nhiên nắm giữ cách sử dụng Dực Văn, nhưng mượn dùng Lưu Văn phụ trợ, miễn cưỡng bay ở độ cao trăm thước trở lên, sau đó trượt xuống một khoảng cách, vẫn là không có vấn đề quá lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.