Chương 870: Phất Lạc thức tỉnh
Đình Vũ
13/09/2017
Chổi từ Hoắc Nhiên ở phía cuối 2 sư đoàn, nhìn cảnh tượng này, khóe miệng không khỏi ro rút mấy cái. Hắn có phần không ngờ, quân đội này lại dùng chiến thuật như thế, ở trong Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đây là điều không thể tưởng tượng.
Chẳng qua Hoắc Nhiên cũng không chấn động nhiều lắm, chỉ từ từ đứng lên, mở túi Ma Văn, khởi động toàn bộ Ma Văn chủ chiến, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước một bước nhỏ.
- Giãy giụa mà thôi.
Hoắc Nhiên khẽ thì thầm, híp mắt, sau đó thân mình xuyên thẳng tới trước, tốc độ cực nhanh khiến người ta có ảo giác như biến mất trong nháy mắt.
Ngay lập tức, thân hình Hoắc Nhiên trực tiếp xuất hiện cách Tiêu Hoằng không tới trăm mét, trên hai tay bùng lên ngọn lửa màu đen hừng hực, hai mắt hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn giống như ác quỷ trong thế giới bóng đêm.
Trực tiếp tập trung vào Tiêu Hoằng, sắc mặt không chút cảm tỉnh gì.
Thấy thế, Ốc Sư cùng Hứa Kính Uy nhìn nhau, thả tay Tiêu Hoằng ra, trực tiếp lao tới đứng che trước người Tiêu Hoằng.
Lúc này, họ quyết định dùng sinh mệnh, bảo vệ an nguy của Tiêu Hoằng.
Chỉ là Hoắc Nhiên lại không có chút hứng thú với tính mạng của Hứa Kính Uy và Ốc Sư, ngay khi Hứa Kính Uy và Ốc Sư xông lên, trên hai tay hình thành hai đầu rồng đen thui, rít gào dữ tợn, há mồm bổ nhào về phía Hứa Kính Uy và Ốc Sư.
Bùm! Bùm!
Đối mặt công kích như thế, dù Hứa Kính Uy cùng Ốc Sư theo bản năng mở ra phòng ngự, nhưng bị hai con rồng đen đánh vào, liền đập bay ra ngoài như hai cọng lông chim, không có chút chống cự.
Tiêu Hoằng đứng sau lưng Hứa Kính Uy và Ốc Sư, thấy Hoắc Nhiên dễ dàng đánh bay 2 Đại Ngự Sư, trong lòng biết rõ người này rất có thể là cấp bậc Ngự hồn.
Nếu là trước kia, có lẽ Tiêu Hoằng còn có thể chấn động, nhưng lúc này, Tiêu Hoằng không có. Tiêu Hoằng không muốn chôn vùi đội quân tù nhân của mình, tham sống sợ chết, lúc này còn gì phải sợ cái chết?
- Tiểu Cáp Thụy Sâm? Hôm nay Hoắc Nhiên ta làm cho ngươi và hy vọng của Lạc Đan Luân, cùng nhau tiêu tan.
Hoắc Nhiên nhìn Tiêu Hoằng, thản nhiên nói, chẳng qua giọng điệu lạnh băng vô tình, trầm thấp lại toát ra dữ tợn.
Tiêu Hoằng không đáp lại, mắt đỏ rực, tràn đầy kiên quyết.
- Đến lúc này rồi, Tiêu Hoằng ta không định sống đi ra nữa, nhưng dù có là Ma vương địa ngục, Tiêu Hoằng ta cũng muốn bứt lấy hai cọng râu của hắn!
Tiêu Hoằng nghiêm mặt nói, trong tay cũng cầm lấy Ma Văn liên lạc, khỏi cần nói cũng biết ý định của hắn.
Hoắc Nhiên cũng không để ý động tác nhỏ của Tiêu Hoằng, chênh lệch thực lực giữa Ngự hồn và Đại Ngự Sư là không thể bù đắp.
Chỉ là khi Hoắc Nhiên tập trung chú ý vào Tiêu Hoằng, một bóng người lại đứng ra trước mặt Tiêu Hoằng, nhoáng cái ôm lấy eo Hoắc Nhiên, không chút chần chờ tự bạo!
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ đau xé tâm linh, một đoàn ánh sáng hình thành trên người Hoắc Nhiên, đây đã là tù nhân12 dùng tự bạo để bảo vệ Tiêu Hoằng.
Nhưng khi đoàn ánh sáng tan hết, chỉ thấy Hoắc Nhiên gần như yên lành đứng đó, ngoại trừ áo giáp xuất hiện vô số vết cháy ra, không có một chút tổn thương, trên tay hẳn còn cầm nửa cánh tay cháy đen thành viên đội quân tù nhân.
- Tự bạo? Loại thủ đoạn cấp thấp này không có hiệu quả với ta. Ngu xuẩn.
Hoắc Nhiên liếc cánh tay cụt trong tay hắn, khinh thường nói, tùy tiện ném xuống chân, chà đạp.
- A!
Cảnh tượng này đập vào mắt Tiêu Hoằng, hắn không khỏi rít gào một tiếng, như rống lên tiếng thét thê lương trong lòng, đôi mắt sáng rực lên, tuyệt vọng, bi thương, vào lúc này thiêu đốt thành thù hận, thù hận vô biên vô hạn.
Máu!
Đang bốc cháy trong mắt, Ma Dực đỏ như máu cũng như nhuộm đẫm nội tâm Tiêu Hoằng, bùng cháy lên.
Đau đớn, thù hận!
Đang lan tràn khắp đáy lòng Tiêu Hoằng!
- Đánh, thẳng cho tới tiêu vong, dù ta không đánh lại, Tiêu Hoằng ta làm gì sợ chết!
Nói xong, Tiêu Hoằng đột nhiên vươn hai tay, nháy mắt, bầu trời phía trên đầu Tiêu Hoằng đã bị một tầng mây đỏ máu thay thế, còn tạo thành lốc xoáy khổng lồ, điện vang chớp giật, gió lốc rít gào.
Không ngừng lại, đôi mắt thiêu đốt máu nóng của Tiêu Hoằng nhắm thẳng vào Hoắc Nhiên, xông lên. Tiêu Hoằng không chút lùi bước, lao thăng về phía Hoắc Nhiên, như muốn dốc hết sức, đốt hết sinh mệnh, muốn đánh một đòn liều mạng với Hoắc Nhiên!
- Chỉ dựa vào thực lực của ngươi, tấn công? Buồn cười!
Ánh mắt Hoắc Nhiên dần dần sầm lại, hai tay lại sinh ra con rồng, con rồng toàn thân đen thui, mắt đỏ máu, bổ nhào về phía Tiêu Hoằng.
Công kích cấp Ngự hồn, ở trong mắt Hoắc Nhiên, Tiêu Hoằng đã trở thành người chết!
Rắc!
Ngay lập tức, hai con rồng đã há miệng cắn xé Tiêu Hoằng, xé dập nát, nhưng thân thể bị xé tan không bắn ra máu, mà là vô số mảnh vỡ hàn băng.
- Đó là... Thế thân băng?
Ánh mắt Hoắc Nhiên hơi đổi, lóe lên chút kinh ngạc, lập tức nhìn sang bên cạnh, đã thấy Tiêu Hoằng liều mạng xuất hiện cạnh hẳn, tay phải ngưng kết bão tuyết như lốc xoáy, đánh thẳng vào bên sườn Hoắc Nhiên.
Ầm!
Sau tiếng nổ, Tiêu Hoằng vung nắm đấm rít gào đánh mạnh lên bên sườn Hoắc Nhiên, chỉ dựa vào thù hận, cùng thực lực Đại Ngự Sư cấp một.
Thấy thế, Hoắc Nhiên hơi bất ngờ, chẳng qua sắc mặt vẫn cứ khinh thường:
- Ngươi cho rằng...
Không đợi Hoắc Nhiên nói hết, bỗng nhiên hắn trợn mắt, nhìn phía trên nắm đấm đánh lên bên sườn bao phủ bão tuyết dữ dội, điên cuồng xoay tròn, xé rách như cỗ máy xay thịt, hơn nữa cỗ bão tuyết kia ngày càng mạnh, càng dữ dội, như thiêu đốt nội tâm Tiêu Hoằng.
Xẹt!
Áo giáp chắc chắn của Hoắc Nhiên bị xuyên thủng, tiếp theo Hoắc Nhiên bị lốc xoáy bão tuyết trên nắm đấm của Tiêu Hoằng đẩy lui, khiến cho Hoắc Nhiên liên tục lui ra mấy chục bước.
Đánh sâu như thế làm Hoắc Nhiên cảm nhận một chút kinh ngạc, cố đứng lại, Hoắc Nhiên cúi đầu, liền thấy được phần giáp bảo hộ bên sườn đã bị xé ra, trên da xuất hiện mấy dấu rạch, thương thế không nặng, nhưng công kích như thế đã khiển Hoắc Nhiên cảm nhận giật mình và giận dữ.
- Xem ra ngươi thật sự không biết, chết thảm là cái thứ gì!
Hoắc Nhiên phát ra tiếng nói lạnh băng, tuy rằng vẫn bảo trì thản nhiên, nhưng đã toát ra một phần dữ tợn.
Tiếp theo, ở sau lưng Hoắc Nhiên, 4 con rồng đen nhảy ra, bộ dạng dữ tợn. Mà Tiêu Hoằng dốc hết sức đánh một quyền kia, lại không ảnh hưởng được Hoắc Nhiên.
Lần này, rõ ràng là Hoắc Nhiên làm thật.
Con rồng sau lưng Hoắc Nhiên phát ra tiếng gào rống, mạnh mẽ xua tan mây máu trên trời. Lập tức bao vây xung quanh, bổ nhào cắn xé Tiêu Hoằng, không cho Tiêu Hoằng có chỗ trốn tránh.
Một đòn toàn lực của Ngự hồn, Tiêu Hoằng chắc chắn phải chết, không thế nào sống nổi.
Hơn nữa theo Hoắc Nhiên thấy, càng không ai cản được một đòn toàn lực của mình!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này, Hoắc Nhiên cùng Tiêu Hoằng kinh ngạc nhìn thấy, ở giữa hai người hình thành vòng xoáy lam nhạt hùng hôn như ngân hà, chầm chậm hiện lên, 4 con rồng đụng lên đó, không khiến vòng xoáy này rung chuyển chút nào.
Bốn con rồng dữ tợn cấp bậc Ngự hồn, như cá nằm trong chậu, lại còn chầm chậm tan rã!
- Không... Không thế nào!
Hoắc Nhiên nhìn thấy lại có thể cản được một đòn toàn lực của mình, mắt trừng lớn, không còn bình thản trước đó. Cảnh tượng này, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Nên biết, muốn cản được một đòn này, phải có cấp bậc Ngự hồn trở lên, nhưng trong đội quân tù nhân này, làm sao mà có chứ?
Nếu có, vì sao lúc trước lại đánh vất vả như thế?
Tiêu Hoằng vốn ôm quyết tâm sẽ chết, lúc này cũng kinh ngạc, chỉ là sắc mặt hơi đổi, nhìn thấy một bóng người ở cạnh mình, giống như một ngọn núi đột nhiên mọc lên, từ từ che đi ánh mặt trời, bàn tay thô to vươn ra che trước người Tiêu Hoằng.
Quay đầu lại, sắc mặt Tiêu Hoằng thay đổi, nhìn thấy Phất Lạc đã mở mắt, chầm chậm đứng dậy khỏi xe lăn bên cạnh Vương Quân, trên cánh tay đang mở ra Chiến Văn của Vận Trung, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên, không có một chút cảm tình. Sau đó, chầm chậm đi tới trước người Tiêu Hoằng, tuy rằng nhìn rất suy yếu, nhưng đôi mắt đục ngầu lúc trước đã trở nên sáng ngời, thân hình hơi khom, bộ mặt hủy ho��, lại toát ra ngang bướng bất khuất.
Nhìn thấy một tên quái dị không chút nổi bật bỗng đứng lên, còn ngăn cản công kích của mình, Hoắc Nhiên không khỏi nhướng mày!
Chẳng qua Hoắc Nhiên cũng không chấn động nhiều lắm, chỉ từ từ đứng lên, mở túi Ma Văn, khởi động toàn bộ Ma Văn chủ chiến, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước một bước nhỏ.
- Giãy giụa mà thôi.
Hoắc Nhiên khẽ thì thầm, híp mắt, sau đó thân mình xuyên thẳng tới trước, tốc độ cực nhanh khiến người ta có ảo giác như biến mất trong nháy mắt.
Ngay lập tức, thân hình Hoắc Nhiên trực tiếp xuất hiện cách Tiêu Hoằng không tới trăm mét, trên hai tay bùng lên ngọn lửa màu đen hừng hực, hai mắt hoàn toàn biến thành màu đen, nhìn giống như ác quỷ trong thế giới bóng đêm.
Trực tiếp tập trung vào Tiêu Hoằng, sắc mặt không chút cảm tỉnh gì.
Thấy thế, Ốc Sư cùng Hứa Kính Uy nhìn nhau, thả tay Tiêu Hoằng ra, trực tiếp lao tới đứng che trước người Tiêu Hoằng.
Lúc này, họ quyết định dùng sinh mệnh, bảo vệ an nguy của Tiêu Hoằng.
Chỉ là Hoắc Nhiên lại không có chút hứng thú với tính mạng của Hứa Kính Uy và Ốc Sư, ngay khi Hứa Kính Uy và Ốc Sư xông lên, trên hai tay hình thành hai đầu rồng đen thui, rít gào dữ tợn, há mồm bổ nhào về phía Hứa Kính Uy và Ốc Sư.
Bùm! Bùm!
Đối mặt công kích như thế, dù Hứa Kính Uy cùng Ốc Sư theo bản năng mở ra phòng ngự, nhưng bị hai con rồng đen đánh vào, liền đập bay ra ngoài như hai cọng lông chim, không có chút chống cự.
Tiêu Hoằng đứng sau lưng Hứa Kính Uy và Ốc Sư, thấy Hoắc Nhiên dễ dàng đánh bay 2 Đại Ngự Sư, trong lòng biết rõ người này rất có thể là cấp bậc Ngự hồn.
Nếu là trước kia, có lẽ Tiêu Hoằng còn có thể chấn động, nhưng lúc này, Tiêu Hoằng không có. Tiêu Hoằng không muốn chôn vùi đội quân tù nhân của mình, tham sống sợ chết, lúc này còn gì phải sợ cái chết?
- Tiểu Cáp Thụy Sâm? Hôm nay Hoắc Nhiên ta làm cho ngươi và hy vọng của Lạc Đan Luân, cùng nhau tiêu tan.
Hoắc Nhiên nhìn Tiêu Hoằng, thản nhiên nói, chẳng qua giọng điệu lạnh băng vô tình, trầm thấp lại toát ra dữ tợn.
Tiêu Hoằng không đáp lại, mắt đỏ rực, tràn đầy kiên quyết.
- Đến lúc này rồi, Tiêu Hoằng ta không định sống đi ra nữa, nhưng dù có là Ma vương địa ngục, Tiêu Hoằng ta cũng muốn bứt lấy hai cọng râu của hắn!
Tiêu Hoằng nghiêm mặt nói, trong tay cũng cầm lấy Ma Văn liên lạc, khỏi cần nói cũng biết ý định của hắn.
Hoắc Nhiên cũng không để ý động tác nhỏ của Tiêu Hoằng, chênh lệch thực lực giữa Ngự hồn và Đại Ngự Sư là không thể bù đắp.
Chỉ là khi Hoắc Nhiên tập trung chú ý vào Tiêu Hoằng, một bóng người lại đứng ra trước mặt Tiêu Hoằng, nhoáng cái ôm lấy eo Hoắc Nhiên, không chút chần chờ tự bạo!
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ đau xé tâm linh, một đoàn ánh sáng hình thành trên người Hoắc Nhiên, đây đã là tù nhân12 dùng tự bạo để bảo vệ Tiêu Hoằng.
Nhưng khi đoàn ánh sáng tan hết, chỉ thấy Hoắc Nhiên gần như yên lành đứng đó, ngoại trừ áo giáp xuất hiện vô số vết cháy ra, không có một chút tổn thương, trên tay hẳn còn cầm nửa cánh tay cháy đen thành viên đội quân tù nhân.
- Tự bạo? Loại thủ đoạn cấp thấp này không có hiệu quả với ta. Ngu xuẩn.
Hoắc Nhiên liếc cánh tay cụt trong tay hắn, khinh thường nói, tùy tiện ném xuống chân, chà đạp.
- A!
Cảnh tượng này đập vào mắt Tiêu Hoằng, hắn không khỏi rít gào một tiếng, như rống lên tiếng thét thê lương trong lòng, đôi mắt sáng rực lên, tuyệt vọng, bi thương, vào lúc này thiêu đốt thành thù hận, thù hận vô biên vô hạn.
Máu!
Đang bốc cháy trong mắt, Ma Dực đỏ như máu cũng như nhuộm đẫm nội tâm Tiêu Hoằng, bùng cháy lên.
Đau đớn, thù hận!
Đang lan tràn khắp đáy lòng Tiêu Hoằng!
- Đánh, thẳng cho tới tiêu vong, dù ta không đánh lại, Tiêu Hoằng ta làm gì sợ chết!
Nói xong, Tiêu Hoằng đột nhiên vươn hai tay, nháy mắt, bầu trời phía trên đầu Tiêu Hoằng đã bị một tầng mây đỏ máu thay thế, còn tạo thành lốc xoáy khổng lồ, điện vang chớp giật, gió lốc rít gào.
Không ngừng lại, đôi mắt thiêu đốt máu nóng của Tiêu Hoằng nhắm thẳng vào Hoắc Nhiên, xông lên. Tiêu Hoằng không chút lùi bước, lao thăng về phía Hoắc Nhiên, như muốn dốc hết sức, đốt hết sinh mệnh, muốn đánh một đòn liều mạng với Hoắc Nhiên!
- Chỉ dựa vào thực lực của ngươi, tấn công? Buồn cười!
Ánh mắt Hoắc Nhiên dần dần sầm lại, hai tay lại sinh ra con rồng, con rồng toàn thân đen thui, mắt đỏ máu, bổ nhào về phía Tiêu Hoằng.
Công kích cấp Ngự hồn, ở trong mắt Hoắc Nhiên, Tiêu Hoằng đã trở thành người chết!
Rắc!
Ngay lập tức, hai con rồng đã há miệng cắn xé Tiêu Hoằng, xé dập nát, nhưng thân thể bị xé tan không bắn ra máu, mà là vô số mảnh vỡ hàn băng.
- Đó là... Thế thân băng?
Ánh mắt Hoắc Nhiên hơi đổi, lóe lên chút kinh ngạc, lập tức nhìn sang bên cạnh, đã thấy Tiêu Hoằng liều mạng xuất hiện cạnh hẳn, tay phải ngưng kết bão tuyết như lốc xoáy, đánh thẳng vào bên sườn Hoắc Nhiên.
Ầm!
Sau tiếng nổ, Tiêu Hoằng vung nắm đấm rít gào đánh mạnh lên bên sườn Hoắc Nhiên, chỉ dựa vào thù hận, cùng thực lực Đại Ngự Sư cấp một.
Thấy thế, Hoắc Nhiên hơi bất ngờ, chẳng qua sắc mặt vẫn cứ khinh thường:
- Ngươi cho rằng...
Không đợi Hoắc Nhiên nói hết, bỗng nhiên hắn trợn mắt, nhìn phía trên nắm đấm đánh lên bên sườn bao phủ bão tuyết dữ dội, điên cuồng xoay tròn, xé rách như cỗ máy xay thịt, hơn nữa cỗ bão tuyết kia ngày càng mạnh, càng dữ dội, như thiêu đốt nội tâm Tiêu Hoằng.
Xẹt!
Áo giáp chắc chắn của Hoắc Nhiên bị xuyên thủng, tiếp theo Hoắc Nhiên bị lốc xoáy bão tuyết trên nắm đấm của Tiêu Hoằng đẩy lui, khiến cho Hoắc Nhiên liên tục lui ra mấy chục bước.
Đánh sâu như thế làm Hoắc Nhiên cảm nhận một chút kinh ngạc, cố đứng lại, Hoắc Nhiên cúi đầu, liền thấy được phần giáp bảo hộ bên sườn đã bị xé ra, trên da xuất hiện mấy dấu rạch, thương thế không nặng, nhưng công kích như thế đã khiển Hoắc Nhiên cảm nhận giật mình và giận dữ.
- Xem ra ngươi thật sự không biết, chết thảm là cái thứ gì!
Hoắc Nhiên phát ra tiếng nói lạnh băng, tuy rằng vẫn bảo trì thản nhiên, nhưng đã toát ra một phần dữ tợn.
Tiếp theo, ở sau lưng Hoắc Nhiên, 4 con rồng đen nhảy ra, bộ dạng dữ tợn. Mà Tiêu Hoằng dốc hết sức đánh một quyền kia, lại không ảnh hưởng được Hoắc Nhiên.
Lần này, rõ ràng là Hoắc Nhiên làm thật.
Con rồng sau lưng Hoắc Nhiên phát ra tiếng gào rống, mạnh mẽ xua tan mây máu trên trời. Lập tức bao vây xung quanh, bổ nhào cắn xé Tiêu Hoằng, không cho Tiêu Hoằng có chỗ trốn tránh.
Một đòn toàn lực của Ngự hồn, Tiêu Hoằng chắc chắn phải chết, không thế nào sống nổi.
Hơn nữa theo Hoắc Nhiên thấy, càng không ai cản được một đòn toàn lực của mình!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này, Hoắc Nhiên cùng Tiêu Hoằng kinh ngạc nhìn thấy, ở giữa hai người hình thành vòng xoáy lam nhạt hùng hôn như ngân hà, chầm chậm hiện lên, 4 con rồng đụng lên đó, không khiến vòng xoáy này rung chuyển chút nào.
Bốn con rồng dữ tợn cấp bậc Ngự hồn, như cá nằm trong chậu, lại còn chầm chậm tan rã!
- Không... Không thế nào!
Hoắc Nhiên nhìn thấy lại có thể cản được một đòn toàn lực của mình, mắt trừng lớn, không còn bình thản trước đó. Cảnh tượng này, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Nên biết, muốn cản được một đòn này, phải có cấp bậc Ngự hồn trở lên, nhưng trong đội quân tù nhân này, làm sao mà có chứ?
Nếu có, vì sao lúc trước lại đánh vất vả như thế?
Tiêu Hoằng vốn ôm quyết tâm sẽ chết, lúc này cũng kinh ngạc, chỉ là sắc mặt hơi đổi, nhìn thấy một bóng người ở cạnh mình, giống như một ngọn núi đột nhiên mọc lên, từ từ che đi ánh mặt trời, bàn tay thô to vươn ra che trước người Tiêu Hoằng.
Quay đầu lại, sắc mặt Tiêu Hoằng thay đổi, nhìn thấy Phất Lạc đã mở mắt, chầm chậm đứng dậy khỏi xe lăn bên cạnh Vương Quân, trên cánh tay đang mở ra Chiến Văn của Vận Trung, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên, không có một chút cảm tình. Sau đó, chầm chậm đi tới trước người Tiêu Hoằng, tuy rằng nhìn rất suy yếu, nhưng đôi mắt đục ngầu lúc trước đã trở nên sáng ngời, thân hình hơi khom, bộ mặt hủy ho��, lại toát ra ngang bướng bất khuất.
Nhìn thấy một tên quái dị không chút nổi bật bỗng đứng lên, còn ngăn cản công kích của mình, Hoắc Nhiên không khỏi nhướng mày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.