Ma Ngân

Chương 394: phương pháp chữa trị ngự lực

Đình Vũ

11/07/2017

- Đến một địa vực mới, tận khả năng lớn mạnh đi!

Tiêu Hoằng ngẩng đầu nhìn lên không trung, thì thào tự nói, mãi đến Ma Văn vận binh hạm hoàn toàn biến mất, Tiêu Hoằng mới thu hồi ánh mắt, quay vào bên trong Bối La thư viện.

Một lần nữa ngồi bên bàn viết, Tiêu Hoằng liền mở ra một cái hộp gỗ Kim ti mới tinh, bên trong đặt ba mươi sáu cây Ma Văn châm rỗng ruột, là mấy ngày hôm trước Tiêu Hoằng bảo Mạc Hi chế tạo.

Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng lấy ra một bản ghi chép từ trong ngăn kéo, bắt đầu hết sức chuyên chú lật xem, bên trong bản ghi chép là biện pháp chữa trị Ngự lực mấy ngày qua Tiêu Hoằng nghĩ ra.

Có thể nói là một hệ thống chữa trị cực kỳ phức tạp, ngoại trừ cần ứng dụng Ma Văn châm, cùng với dược vật, còn cần hiệp trợ của Ma Văn chữa trị, thậm chí còn phải phối hợp với Văn đan... sử dụng một lúc nhiều loại.

Dù vậy, dựa theo suy tính của Tiêu Hoằng, cũng chỉ có thể trị liệu Ngự lực bị tổn thương rất nhỏ, với tổn thương nghiêm trọng vẫn như trước bất lực.

Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng cũng không có nắm chắc một trăm phần trăm.

Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, Tiêu Hoằng đã bắt đầu tiếp xúc chữa trị Ngự lực. Điều này đủ để chứng minh đơn thuần từ góc độ học cao hiểu rộng, Tiêu Hoằng đã bước một chân vào hàng ngũ Dược sư cao đẳng của Thái Qua Vũ Trụ. Đương nhiên, cách đỉnh cấp còn khá xa.

Dựa theo ý tưởng chữa trị Ngự lực của Tiêu Hoằng, tổng cộng cần bốn khối Ma Văn chữa trị, ba mươi sáu cây Ma Văn châm, cùng với ba viên Văn đan, và dược vật rót vào bên trong Ma Văn rỗng ruột.

Tất cả các thứ có liên quan với Ma Văn gần như đều cần sử dụng Để Văn, nhất là Ma Văn châm và Ma Văn trị liệu.

Mãi đến chạng vạng tối, toàn bộ công cụ Ma Văn chữa trị Ngự lực đã được Tiêu Hoằng chế tác xong, Ma Văn chữa trị và Ma Văn châm, đều sử dụng kỹ thuật Để Văn tuần hoàn bốn hướng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian đã tới chạng vạng, bầu trời đã có chút hôn ám, thời tiết ở căn cứ quân sự Bối La lúc này cũng hơi lành lạnh.

Hiện tại trong đầu Tiêu Hoằng còn phải suy nghĩ, chính là kiếm một người để thí nghiệm, để xem bộ trang bị chữa trị Ngự lực này rốt cuộc có dùng được hay không.

Ở Vũ Nhuận Tinh, nhân số bị tổn thương Ngự lực cũng không phải ít, nhưng nếu muốn lập tức tìm được ngay cũng hơi khó khăn. Tuy nhiên, rất nhanh, Tiêu Hoằng liền nghĩ tới một người, có thể nói gần ngay trước mắt, đó chính là Mạc Hi.

Trước đây Tiêu Hoằng cũng được Mạc Hi cho biết, Ngự lực của hắn bị tổn thương rất nhỏ, tuy rằng không có ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống hàng ngày, nhưng muốn tăng lên Ngự lực rất khó tiến bộ, càng đừng nói đạt tới cấp bậc Ngự Giả.

Thoáng trầm tư một lát, Tiêu Hoằng liền gửi đi lời kêu gọi Mạc Hi. Đương nhiên lựa chọn Mạc Hi, Tiêu Hoằng còn phải cân nhắc cẩn thận, dưới điều kiện tiên quyết là nếu trị liệu thất bại, cũng không có gì nguy hiểm.

Nếu không, Tiêu Hoằng sẽ không chọn Mạc Hi! Dù sao hiện tại Mạc Hi đã trở thành một nhân vật không thể thiếu của Tập đoàn Thiên Xà.

Giờ này Mạc Hi đang ở bên trong nhà máy Con Rệp, bận rộn túi bụi. Đặng Chung Nhạc đưa ra đơn đặt hàng, ở trước mặt đầu sỏ súng ông đạn được có lẽ không tính là gì, quả thực coi như không đủ để nhét kẽ răng, nhưng đối với nhà máy Con Rệp hiện nay mà nói, quả thật là một gánh công việc rất nặng.

Ngoài ra, còn phải tiếp tục nghiên cứu chế tạo vũ khí chiến đấu kiểu mới, tóm lại chính là phải không ngừng làm cho địch nhân “ngạc nhiên vui mừng” mới được.

Dự tính theo tình trạng này, đợi hai nhà xưởng kia thành lập xong mới giảm bớt được áp lực.

Ngay thời điểm Mạc Hi lăn qua lộn lại, tiến hành kiểm tra đo lường toàn phương vị với Ma Văn khung máy móc mới cải tiến, Ma Văn thông tin trong người chợt rung động.

Lấy ra vừa thấy, thỉnh cầu gọi đúng là Tiêu Hoằng.

Đối với Tiêu Hoằng kêu gọi, đương nhiên Mạc Hi không dám chậm trễ, dù sao hắn chỉ là lão đại bên ngoài của Tập đoàn Thiên Xà, còn lão đại chân chính là Tiêu Hoằng.

Rất nhanh đi tới một góc hơi yên lặng, Mạc Hi liền tiếp nối liên lạc.



-Chuyện gì, Tiêu ca! Có phải lại có phát minh gì mới hay không?

Mạc Hi bày ra chiêu bài tươi cười, giọng điệu thoải mái hỏi.

-Không phải ý gì mới, chỉ là ta vừa mới nghĩ ra một phương pháp mới có thể chữa trị Ngự lực của ngươi. Chỉ có điều không biết ngươi có nguyện ý thử một chút không? Đương nhiên, không có nguy hiểm gì!

Tiêu Hoằng dựa lưng trên ghế da thật lớn, nhẹ nhàng nói với Mạc Hi.

Mạc Hi không có lập tức đáp lại, trong khoảnh khắc đó, toàn thân hắn như đóng băng tại chỗ, không nhúc nhích, mắt mở lớn nhìn lên màn hình nhỏ Ma Văn thông tin.

Tuy rằng Mạc Hi cũng chưa từng có biểu hiện quá phận, nhưng Ngự lực trong cơ thể bị hao tổn, cũng vĩnh viễn là nỗi thống khổ trong lòng Mạc Hi: nhìn người khác thành tựu Ngự Giả, Ngự Sư, chính mình lại không thể, thậm chí không có mảy may hy vọng... với cảm thụ như vậy, chỉ có Mạc Hi hiểu rõ mình nhất.

Đồng thời Mạc Hi cũng không lúc nào là không mơ ước có thể trở lại là người bình thường, có thể tu luyện Ngự lực, khống chế Ma Văn ưa thích... chỉ có điều những mơ ước đó vẫn luôn là hy vọng xa vời.

Mà hôm nay, không ngờ Tiêu Hoằng lại mang đến cho hắn một lần hy vọng như vậy.

-Ta...

Qua một hồi lâu thật lâu, Mạc Hi mới phát ra một chữ như vậy. Cảm xúc trong lòng hắn lẫn lộn rối mù, hắn cũng không biết là tư vị gì, cảm kích ư? Hưng phấn ư? Thấp thỏm lo âu ư? Dường như cũng không đúng, lại dường như đều có một chút như vậy.

- Tới đây đi! Ta ở Ban tổng điều trị chờ ngươi!

Tuy rằng Mạc Hi chỉ nói ra một chữ như vậy, nhưng Tiêu Hoằng có thể hiểu tâm tình Mạc Hi hiện giờ, dù sao Tiêu Hoằng cũng đã từng tuyệt vọng, không có lúc nào là không kỳ vọng người khác có thể giúp hắn một lần, chỉ tiếc không có. Điểm này dường như Mạc Hi may mắn hơn nhiều so với Tiêu Hoằng.

- À... Ta đến ngay!

Mạc Hi gật gật đầu có vẻ bàng hoàng, tiếp theo liền như máy tắt Ma Văn thông tin.

Trên đường đi tới Ban tổng điều trị, đầu óc Mạc Hi gần như là trống rỗng, đi theo Mạc Hi tới Ban tổng điều trị, còn có Ngô Tân.

Hắn biết được Tiêu Hoằng định khôi phục Ngự lực cho Mạc Hi, trong lúc nhất thời có chút không thể tin được lỗ tai của mình, Tiêu Hoằng mang đến cho hắn ngạc nhiên thật sự rất nhiều, nhưng lần này tuyệt đối là sự kiện lớn nhất.

Nếu có thể thành công chữa trị Ngự lực, cho dù chỉ là rất nhỏ, như vậy không thể nghi ngờ Tiêu Hoằng đã trở thành Đại dược sư đệ nhất ở Vũ Nhuận Tinh. Đây cũng không phải là tùy tiện liền có thể xưng hô với một người như vậy.

Tuy nhiên, đối với việc này, Ngô Tân vẫn còn có chút không tin. Hắn không tin Tiêu Hoằng lại tiến bộ nhanh như vậy.

Thông qua thông đạo di chuyển với tốc độ cao, đại khái chỉ qua nửa tiếng, hai người đã đi tới Ban tổng điều trị, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Tiêu Hoằng, tiến vào phòng thí nghiệm điều trị số 1.

Giờ này Tiêu Hoằng đã ngồi đợi bên trong, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn giường bệnh lâm thời sửa đổi ở trước mặt.

Bốn Để Văn chữa trị đã đặt ở bốn góc giường, trên cái bàn nhỏ bên cạnh đặt Văn đan chữa trị, cùng với ba mươi sáu cây Ma Văn châm chế tác xong, còn có một cái bình nhỏ chứa dung dịch tản ra ánh huỳnh quang xanh biếc, là Tiêu Hoằng trải qua Ma Văn tinh luyện học được trong Ngự Độ, tinh luyện ra.

- Đến rồi?

Tiêu Hoằng nhìn Mạc Hi, nhẹ giọng nói, thần sắc bình thản. Hoàn toàn không thể nhìn thấy mảy may tin tức gì có giá trị trên nét mặt Tiêu Hoằng.



Mạc Hi không có lên tiếng trả lời, chỉ gật gật đầu lia lịa, cả người như trước vẫn còn đang bàng hoàng.

Lại nhìn ngoài cửa, bởi vì trước đó Mạc Hi đã nói rõ ý đồ đến, mấy tiểu hộ sĩ biết được tin tức này, cũng ở ngoài cửa lén lút nhìn vào, nhưng không dám phát ra mảy may thanh âm gì.

Đối với đám tiểu hộ sĩ có lòng tò mò mãnh liệt này, Tiêu Hoằng cũng không có phản cảm , hoặc bảo họ rời đi, đơn giản chỉ giả bộ như không phát hiện.

- Cởi quần áo, nằm lên!

Tiêu Hoằng chỉ chỉ giường bệnh trước mặt, bảo Mạc Hi.

Mạc Hi tận khả năng để mình khôi phục lý trí, cũng không có chút kháng cự, cởi quần áo bên ngoài chỉ chừa lại một cái quần lót, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh.

Đối với Tiêu Hoằng rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, Mạc Hi không hề quan tâm, hiện giờ trong lòng hắn niềm hy vọng có thể khôi phục thành người bình thường kia, đã hoàn toàn bị thiêu đốt.

Nhưng, Ngô Tân ở một bên vẫn duy trì bình tĩnh, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thân thiết hỏi:

- Tiêu Hoằng! Trị liệu cho Tiểu Mạc, ngài có bao nhiêu phần nắm chắc?

- Bộ phương án trị liệu này, là ta dùng thời gian nửa tháng suy luận ra, không có nắm chắc!

Tiêu Hoằng trả lời cũng thật quang côn:

- Ta hiện tại chỉ có một điều duy nhất có thể cam đoan, chính là sau khi trị liệu tình huống của Mạc Hi sẽ không nặng hơn so với hiện tại!

Nói xong, Tiêu Hoằng cất bước đi tới bên giường Mạc Hi, sau đó dùng dây cố định toàn thân Mạc Hi, rồi phân biệt dán lên hai tay hai chân bốn Ma Văn chữa trị, sau đó dùng băng dán cố định, tránh cho hắn giãy giụa bị rớt.

Về phần mấy tiểu hộ sĩ ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Hoằng hành động như thế, trong lúc nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút phát mộng. Bọn họ chỉ là hộ sĩ, cũng không phải Dược sư, tự nhiên không thể hiểu trước mắt Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm gì.

- Một chút nữa, có lẽ sẽ rất đau đớn, nhưng yên tâm, không có nguy hại!

Tiêu Hoằng dặn Mạc Hi một tiếng, rồi thảy ba viên Ma Văn đan vào trong miệng Mạc Hi.

Theo Ma Văn đan trôi xuống bụng, trong nháy mắt Mạc Hi chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể lập tức như bị nấu sôi lên, bất kể là thần kinh hay là Ngự lực, máu trong cơ thể, lập tức đều trở nên sôi sục. Lại nhìn thân thể hơi gầy của Mạc Hi trở nên đỏ bừng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Đối với phản ứng của Mạc Hi như thế, Tiêu Hoằng không nói gì, tiếp theo lấy ra một cái dụng cụ phân hình có dạng hình tròn giống như cái ao tào Ngự lực nhắm ngay vào Mạc Hi. Ngay sau đó, hình vẽ phân hình liền xuất hiện phía trên màn hình, là một cái đồ hình thân thể màu bạc, trong đó ở vị trí bụng có hai khu vực u tối.

Nơi đó đúng là vị trí Ngự lực của Mạc Hi bị tổn thương, cũng không quá mức nghiêm trọng, thậm chí hoàn toàn có thể nói là vết thương Ngự lực nhẹ. Nhưng dù vậy, ở giới Dược sư đương kim cũng là một nan đề, khó có thể trị liệu.

Thấy rõ vị trí Ngự lực bị tổn thương của Mạc Hi, Tiêu Hoằng không có dừng lại lâu, bắt đầu lấy nước thuốc ánh huỳnh quang màu xanh biếc rót vào bên trong Ma Văn châm rỗng, loại nước thuốc ánh huỳnh quang màu xanh biếc này, tên là nước thuốc Hồng Tê, bên trong có chứa mỡ của Vũ thú.

Đổ đầy một cây Ma Văn châm trong đó, Tiêu Hoằng liền châm vào phía trên bả vai Mạc Hi.

Chỉ trong một chớp mắt đó, cảm giác đầu tiên của Mạc Hi là dường như bị muỗi chích một cái. Tuy nhiên, kế tiếp là cơn đau nhức mãnh liệt ập tới, một loại nóng rát dường như là một cây cương châm nóng bỏng đâm vào bên trong làn da.

- A...!

Mạc Hi không kềm được phát ra một tiếng kêu đau đớn. Tuy vậy nếu so với Tiêu Hoằng trước đây, mức độ thống khổ Mạc Hi chịu đựng này hiển nhiên còn yếu hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook