Chương 1094: Phương thức đặc biệt
Đình Vũ
16/09/2017
Đối với hành động của Tiêu Hoằng như thế, trong lòng Trần lão bản không kìm được chính là căng thẳng, trong lòng đã dự cảm được dường như Tiêu Hoằng muốn động thủ.
Trần lão bản một chút cũng không lo lắng, Tiêu Hoằng rốt cuộc có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, mà lo ngại Tiêu Hoằng sẽ làm cho chuyện trở nên huyên náo khó có thể văn hồi.
Tuy nhiên, đối với nhu cầu của Tiêu Hoằng, Trần lão bản nào dám ngăn cản, càng không dám hỏi quá nhiều, chỉ có thể tùy ý Tiêu Hoằng đi làm, chỉ là trái tim càng lúc càng đập dữ dội.
Nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng đi ra ngoài, Trần lão bản càng có chút đứng ngồi không yên.
Chỉ trôi qua hai phút, thấy Tiêu Hoằng còn không có trở về, Trần lão bản rốt cục có chút ngồi không yên, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, sau đó thật cẩn thận đi tới bên cạnh nhà vệ sinh, từng chút từng chút mở cửa ra.
Ngay sau đó Trần lão bản liền nhìn thấy Tiêu Hoằng đang đứng ở trong nhà vệ sinh, sửa sang lại áo của mình, đồng thời hơi vuốt lại mái tóc bạc một chút, sau đó vô cùng nhã nhặn đội mũ dạ và vắt xéo túi vải bố lên vai.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng còn ở bên trong, Trần lão bản khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Như thế nào, ngươi cũng muốn đi nhà vệ sinh sao? Tiêu Hoằng quay đầu, lau khô tay, hỏi Trần lão bản.
- Ái chà... Không, không, không!
Trần lão bản phất tay áo, vội vàng nói.
- Vậy đi thôi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đi ra nhà vệ sinh, sau đó một lần nữa quay về lại phòng mua bán, lẳng lặng chờ, ánh mắt không có chút biến hóa.
Ngược lại là Trần lão bản, nghẹn uất một hồi lâu, mới có chút hổ thẹn, cũng tự an ủi trong lòng nói:
- Từ đại sư! Ngài yên tâm, về Ám kim thạch, chỉ cần chúng ta có tiền, sớm hay muộn cũng mua được vào tay!
- Không cần!
Tiêu Hoằng sắc mặt hờ hững nói.
- A? Không cần, vì sao vậy?
Trần lão bản có chút không thể tin được tai của mình.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng, mà thật cẩn thận mở ra túi hành trang, lấy ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra liền nhìn thấy, bên trong đúng là khối Ám kim thạch bằng cỡ quả trứng ngỗng kia.
“Bá!”
Gần như ngay lúc Ám kim thạch này vừa hiện ra trước mắt Trần lão bản, lại nhìn Trần lão bản cả người đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt một mảnh, hai mắt mở lớn.
- Này... Này... Này...
Trần lão bản liên tục bật thốt ra như thế, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không kịp phản ứng.
Vừa rồi hắn rõ ràng nhớ rõ, Tiêu Hoằng chỉ đi thời gian có hai phút, như thế nào có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã từ trong tay Thiết Hùng đoạt được Ám kim thạch cầm trở về.
- Không cần kinh ngạc gì nhiều, ta vừa rồi chính là đi nói chuyện với Thiết Hùng, thông qua một loại phương pháp khá đặc biệt, bảo hắn giao Ám kim thạch này cho ta!
Tiêu Hoằng hờ hừng nói. Sau đó liền cho khối Ám kim thạch vào lại túi hành trang.
Đối với lời nói bình thản của Tiêu Hoằng này, Trần lão bản có thể nói nửa tin nửa ngờ, hắn không biết gì nhiều về Thiết Hùng, tuy nhiên, xem bộ dáng của Thiết Hùng cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy. Hơn nữa hắn cũng biết, trong tay Tiêu Hoằng nhiều lắm chỉ có mấy kim tệ mà thôi, giá cả có thể mua được gần như là số không.
Tiếp theo sau lại qua thời gian vài phút, đợi Trần lão bản chào hàng bán hết tài liệu trong tay, đại khái thu hơn 8000 kim tệ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi đứng dậy, mang theo Trần lão bản rời phòng mua bán, đi ra ngoài khu bán chợ đen.
Chính là mọi người ở ven đường, gần như đều lộ vẻ mặt khẩn trương kinh hãi, so sánh với khi đến đây, rõ ràng có chút không thích hợp.
- Ai nói không phải chứ!
- Đúng vậy, rất thảm!
Tiếng bàn luận như thế lại như ẩn như hiện quanh quẩn bên tai Trần lão bản.
Bản thân Trần lão bản, thời điểm này, dường như cũng cảm thấy có chút không thích hợp, hắn luôn có một loại dự cảm, điều khác thường này dường như có quan hệ trực tiếp với Tiêu Hoằng. Có thể nói trong lòng hắn càng bổn chôn hơn.
Nhưng mà, dự cảm như vậy ngay thời điểm Trần lão bản rời khu bán chợ đen, đi vào tầng năm Thương Trường Bách Hóa, liền hoàn toàn được ứng nghiệm.
Chỉ thấy trên màn hình chính ở tầng năm Bách Hóa Thương Trường, hình ảnh đột nhiên vừa chuyển, một nữ MC bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình.
t r u y e n c u a t u i N e t
“Hiện tại xin chen vào một tin tức nóng bỏng: Phố Tân Long ở phía bắc Tiểu Lung Thành vừa mới xảy ra án mạng giết người, phát hiện tổng cộng hơn hai mươi người gặp nạn. Qua điều tra bước đầu, trong đó một người chết tên là Phương An Tín, tên hiệu là Thiết Hùng, còn lại hơn hai mươi người gặp nạn, toàn bộ đều là thuộc hạ của hắn. Đồng thời ở hiện trường, phát hiện rất nhiều Chiến Văn, cùng với tài liệu chế tạo Chiến Văn, Sở cảnh vệ nói rõ hiện trường không có lưu lại bất kỳ manh mối gì...”
Theo nữ phát ngôn nghiêm túc nói xong, lại nhìn hình ảnh vừa chuyển, trực tiếp chuyển tới hình ảnh trên phố Tân Long, chỉ thấy ở trong bảy chiếc Ma Văn Xa, Thiết Hùng và tám người vừa rồi kia, cùng với hơn mười người thuộc hạ, toàn bộ ngã gục trong Ma Văn Xa, máu tươi đang không ngừng chảy ra, còn bốc hơi. Mỗi một người chết đều là yết hầu bị cắt đứt, hung khí sử dụng chính là Ma Văn Đao bên hông Thiết Hùng.
Toàn bộ hiện trường, có thể nói vô cùng thảm thiết, trong hốc mắt mỗi người đều toát ra vẻ sợ hãi và khó tin.
Máu tươi theo khe hở Ma Văn Xa chảy xuống mặt đất. Nhân viên công tác Sở cảnh vệ, đang dùng hết toàn lực duy trì trật tự tại hiện trường.
Trần lão bản vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, cả người đã hoàn toàn kinh sợ đến cứng đờ tại đương trường, lằn này hắn xem như hoàn toàn triệt để hiểu được, phương thức đặc biệt trong miệng Tiêu Hoằng rốt cuộc là cái gì, càng thêm hiểu được, trong miệng Tiêu Hoằng nói không muốn dẫn tới phiền toái rốt cuộc lại là cái gì: Đó chính là triệt để đuổi tận giết tuyệt, là một lần diệt khẩu tàn bạo.
Càng làm cho Trần lão bản cảm thấy vô cùng khiếp sợ, chính là Tiêu Hoằng kia chỉ biến mất ở trước mặt hắn có hai phút mà thôi, hai phút đó rốt cuộc Tiêu Hoằng đã làm gì?
Vừa nghĩ tới đây, Trần lão bản chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, đồng thời ánh mắt vô thức nhìn ngay Tiêu Hoằng. Chỉ thấy Tiêu Hoằng vẫn như trước vẻ mặt bình thản, dường như cũng không có phát sinh chuyện gì, lẳng lặng đùa nghịch một cái khăn lụa trên quầy.
- Này, đưa cho ta mười kim tệ, ta mua chút đồ vật!
Tiêu Hoằng thấy Trần lão bản dời ánh mắt nhìn ngay chính mình, thần sắc bình thản trước sau như một, nhẹ giọng nói.
- Ái chà... Hả... Ừm...
Trần lão bản vội vàng ứng đáp mấy tiếng, rồi run run lấy ra 10 kim tệ đặt trong tay Tiêu Hoằng.
- Ngươi thoải mái một chút đi! Không có gì đáng ngại!
Tiêu Hoằng nói một câu với Trần lão bản, rồi bắt đầu nói vài câu với tiêu tỷ quầy hàng: Mua một cái khăn lụa. Sau đó đi tới một quầy khác, nhìn xem quần áo nữ, ước lượng một chút dáng người tiểu tỷ bán hàng đại khái thân cao cỡ Trân Trân, làm cho người ta có cảm giác dường như cũng không có phát sinh chuyện gì.
Thế nhưng, Tiêu Hoằng càng bày ra bộ dáng như vậy, Trần lão bản lại càng cảm thấy trong lòng mát lạnh thêm một phần, Trần lão bản có thể cảm nhận hẳn giết người nhiều như vậy, còn có thể bình thản thế kia, xác định vững chắc hắn chính là thuộc loại giết người như ma, trên cơ bản xem giết người trở thành một chuyện bình thường hàng ngày.
Tuy nhiên, trước mắt bất kể nghĩ như thế nào, trong lòng Trần lão bản đều biết rất rõ ràng, hắn cùng với Tiêu Hoằng đã chung một chiếc thuyền, đây là một sự thực không thể thay đổi.
Hiện giờ đối với Trần lão bản mà nói, duy nhất có thể an ủi hắn chính là, mình đang ôm cái hộp bên trong có hơn 8000 kim tệ. Đây gần như gấp mười lần tổng gia sản của Trần lão bản hiện nay, hết thảy đều là Tiêu Hoằng mang lại cho hắn, đây cũng là một sự thực không thể chối cãi.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại, cách thực hiện của Tiêu Hoằng tuy rằng tàn bạo, nhưng không thể nghi ngờ lại là một loại biện pháp ít phiền toái nhất: Làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Đồng thời tài liệu Chiến Văn tùy ý có thể thấy được ở nơi đó, không thể nghi ngờ có liên quan tới chợ đen. Nói vậy chợ đen chắc chắn sẽ ra mặt áp chế chuyện này đi, đại sự hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
Cộng thêm Thiết Hùng kia cũng không phải là thứ tốt gì, trong tay nợ máu lớp lớp, chỉ cần không để lộ phong thanh, Sở cảnh vệ nhiều lắm nhận định là cừu gia trả thù.
Đại khái đi dạo vòng quanh Bách Hóa Thương Trường chừng nửa tiếng, trong tay Tiêu Hoằng đã nhiều thêm bảy tám cái túi đóng gói tinh mỹ lớn có nhỏ có, 10 kim tệ liền tiêu phí sạch không còn.
Nếu là trước kia, thấy Tiêu Hoằng tiêu tiền như vậy, Trần lão bản chắc chắn cảm thấy có chút xa xỉ, nhưng hiện trong hộp kim loại có hơn 8000 kim tệ, tiêu phí 10 kim tệ lại tính là gì chứ!
Thậm chí tới cuối cùng, Trần lão bản cũng không kìm nổi, mua thiệt nhiều thứ cho gia đình.
Thẳng đến thời gian tới buổi chiều, Trần lão bản và Tiêu Hoằng mới xách theo bao bọc lớn có nhỏ có, bước lên xe linh thú.
- Từ đại sư! Ngài xem a, tài liệu bán ra ở chợ đen dường như càng có lợi hơn nhiều so với bán ra Dược Văn, ngài xem chúng ta có nên hay không...
Trần lão bản ôm cái hộp trong tay, thử tính nói với Tiêu Hoằng ở đối diện.
- Không bán Dược Văn, đồng thời không làm lớn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiền trong tay ngươi, tới rất đột ngột sao? Nhớ kỹ, ngươi phải nghiêm khắc dựa theo tờ kế hoạch của ta đưa cho ngươi trước đó mà làm, tài liệu bán ra ở khu chợ đen, chỉ có thể tính là khoản tiền tài bất ngờ mà thôi!
Tiêu Hoằng không có nhìn Trần lão bản, cắt lời hỏi ngược lại.
Trần lão bản cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là liên tục gật đầu.
Đến bốn giờ chiều, về tới Thạch Đông Thôn, Tiêu Hoằng cũng không có trao đổi quá nhiều với Trần lão bản, xách theo bao bọc lớn có nhỏ có, đi về chỗ nhà đá của mình.
Nhẹ đẩy ra cửa phòng, thời điểm này, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Trân Trân đang ở bên trong phòng bếp vội tới vội lui, tạp dề màu phấn hồng không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Thấy Tiêu Hoằng đẩy cửa đi vào phòng khách, trên gương mặt xinh đẹp của Trân Trân liền toát ra một nụ cười ngọt ngào:
- Tiên sinh tóc bạc, ngài đã về rồi! Chờ một chút, cơm chiều lập tức xong ngay!
- Không vội! Trân Trân, cô trước lại đây một chút!
Tiêu Hoằng ngồi trên trường kỷ trong phòng khách, nói với Trân Trân.
- Tiên sinh tóc bạc! Có chuyện gì?
Trân Trân dùng tạp dề lau tay, đi vào trước mặt Tiêu Hoằng hỏi, giọng điệu phi thường sảng khoái, ngọt ngào như đường.
- Vừa mới đi một chuyến trong thành, tiện tay mua cho cô vài thứ, cô lấy xem có thích hay không!
Tiêu Hoằng giọng điệu bình thản nói xong, liền vươn bàn tay thô ráp, đặt mấy bao lớn có nhỏ có lên trên bàn trà.
Nhìn thấy nhiều thứ đóng gói tinh mỹ đủ mọi màu sắc như thế, Trân Trân không kìm được hơi sửng sốt. Có thể nói từ trước tới nay, không có bất luận kẻ nào tặng vật cho Trân Trân, hơn nữa một lần nhiều như vậy. Trong lúc nhất thời, Trân Trân ít nhiều có chút được sủng ái mà lo sợ, trong đôi mắt trong suốt kia không ngừng lóe sáng.
Là một nữ nhân ai cũng đều thích lễ vật, hiển nhiên Trân Trân cũng không thể ngoại lệ.
- Đừng đứng sững đó, mở ra nhìn xem, có thích hay không?
Tiêu Hoằng như trước sắc mặt bình thản, ngồi trên trường kỷ, nói với Trân Trân đứng ở trước mặt.
Trần lão bản một chút cũng không lo lắng, Tiêu Hoằng rốt cuộc có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, mà lo ngại Tiêu Hoằng sẽ làm cho chuyện trở nên huyên náo khó có thể văn hồi.
Tuy nhiên, đối với nhu cầu của Tiêu Hoằng, Trần lão bản nào dám ngăn cản, càng không dám hỏi quá nhiều, chỉ có thể tùy ý Tiêu Hoằng đi làm, chỉ là trái tim càng lúc càng đập dữ dội.
Nhất là nhìn thấy Tiêu Hoằng đi ra ngoài, Trần lão bản càng có chút đứng ngồi không yên.
Chỉ trôi qua hai phút, thấy Tiêu Hoằng còn không có trở về, Trần lão bản rốt cục có chút ngồi không yên, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, sau đó thật cẩn thận đi tới bên cạnh nhà vệ sinh, từng chút từng chút mở cửa ra.
Ngay sau đó Trần lão bản liền nhìn thấy Tiêu Hoằng đang đứng ở trong nhà vệ sinh, sửa sang lại áo của mình, đồng thời hơi vuốt lại mái tóc bạc một chút, sau đó vô cùng nhã nhặn đội mũ dạ và vắt xéo túi vải bố lên vai.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng còn ở bên trong, Trần lão bản khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Như thế nào, ngươi cũng muốn đi nhà vệ sinh sao? Tiêu Hoằng quay đầu, lau khô tay, hỏi Trần lão bản.
- Ái chà... Không, không, không!
Trần lão bản phất tay áo, vội vàng nói.
- Vậy đi thôi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền đi ra nhà vệ sinh, sau đó một lần nữa quay về lại phòng mua bán, lẳng lặng chờ, ánh mắt không có chút biến hóa.
Ngược lại là Trần lão bản, nghẹn uất một hồi lâu, mới có chút hổ thẹn, cũng tự an ủi trong lòng nói:
- Từ đại sư! Ngài yên tâm, về Ám kim thạch, chỉ cần chúng ta có tiền, sớm hay muộn cũng mua được vào tay!
- Không cần!
Tiêu Hoằng sắc mặt hờ hững nói.
- A? Không cần, vì sao vậy?
Trần lão bản có chút không thể tin được tai của mình.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng, mà thật cẩn thận mở ra túi hành trang, lấy ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra liền nhìn thấy, bên trong đúng là khối Ám kim thạch bằng cỡ quả trứng ngỗng kia.
“Bá!”
Gần như ngay lúc Ám kim thạch này vừa hiện ra trước mắt Trần lão bản, lại nhìn Trần lão bản cả người đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt một mảnh, hai mắt mở lớn.
- Này... Này... Này...
Trần lão bản liên tục bật thốt ra như thế, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không kịp phản ứng.
Vừa rồi hắn rõ ràng nhớ rõ, Tiêu Hoằng chỉ đi thời gian có hai phút, như thế nào có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã từ trong tay Thiết Hùng đoạt được Ám kim thạch cầm trở về.
- Không cần kinh ngạc gì nhiều, ta vừa rồi chính là đi nói chuyện với Thiết Hùng, thông qua một loại phương pháp khá đặc biệt, bảo hắn giao Ám kim thạch này cho ta!
Tiêu Hoằng hờ hừng nói. Sau đó liền cho khối Ám kim thạch vào lại túi hành trang.
Đối với lời nói bình thản của Tiêu Hoằng này, Trần lão bản có thể nói nửa tin nửa ngờ, hắn không biết gì nhiều về Thiết Hùng, tuy nhiên, xem bộ dáng của Thiết Hùng cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy. Hơn nữa hắn cũng biết, trong tay Tiêu Hoằng nhiều lắm chỉ có mấy kim tệ mà thôi, giá cả có thể mua được gần như là số không.
Tiếp theo sau lại qua thời gian vài phút, đợi Trần lão bản chào hàng bán hết tài liệu trong tay, đại khái thu hơn 8000 kim tệ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi đứng dậy, mang theo Trần lão bản rời phòng mua bán, đi ra ngoài khu bán chợ đen.
Chính là mọi người ở ven đường, gần như đều lộ vẻ mặt khẩn trương kinh hãi, so sánh với khi đến đây, rõ ràng có chút không thích hợp.
- Ai nói không phải chứ!
- Đúng vậy, rất thảm!
Tiếng bàn luận như thế lại như ẩn như hiện quanh quẩn bên tai Trần lão bản.
Bản thân Trần lão bản, thời điểm này, dường như cũng cảm thấy có chút không thích hợp, hắn luôn có một loại dự cảm, điều khác thường này dường như có quan hệ trực tiếp với Tiêu Hoằng. Có thể nói trong lòng hắn càng bổn chôn hơn.
Nhưng mà, dự cảm như vậy ngay thời điểm Trần lão bản rời khu bán chợ đen, đi vào tầng năm Thương Trường Bách Hóa, liền hoàn toàn được ứng nghiệm.
Chỉ thấy trên màn hình chính ở tầng năm Bách Hóa Thương Trường, hình ảnh đột nhiên vừa chuyển, một nữ MC bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình.
t r u y e n c u a t u i N e t
“Hiện tại xin chen vào một tin tức nóng bỏng: Phố Tân Long ở phía bắc Tiểu Lung Thành vừa mới xảy ra án mạng giết người, phát hiện tổng cộng hơn hai mươi người gặp nạn. Qua điều tra bước đầu, trong đó một người chết tên là Phương An Tín, tên hiệu là Thiết Hùng, còn lại hơn hai mươi người gặp nạn, toàn bộ đều là thuộc hạ của hắn. Đồng thời ở hiện trường, phát hiện rất nhiều Chiến Văn, cùng với tài liệu chế tạo Chiến Văn, Sở cảnh vệ nói rõ hiện trường không có lưu lại bất kỳ manh mối gì...”
Theo nữ phát ngôn nghiêm túc nói xong, lại nhìn hình ảnh vừa chuyển, trực tiếp chuyển tới hình ảnh trên phố Tân Long, chỉ thấy ở trong bảy chiếc Ma Văn Xa, Thiết Hùng và tám người vừa rồi kia, cùng với hơn mười người thuộc hạ, toàn bộ ngã gục trong Ma Văn Xa, máu tươi đang không ngừng chảy ra, còn bốc hơi. Mỗi một người chết đều là yết hầu bị cắt đứt, hung khí sử dụng chính là Ma Văn Đao bên hông Thiết Hùng.
Toàn bộ hiện trường, có thể nói vô cùng thảm thiết, trong hốc mắt mỗi người đều toát ra vẻ sợ hãi và khó tin.
Máu tươi theo khe hở Ma Văn Xa chảy xuống mặt đất. Nhân viên công tác Sở cảnh vệ, đang dùng hết toàn lực duy trì trật tự tại hiện trường.
Trần lão bản vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, cả người đã hoàn toàn kinh sợ đến cứng đờ tại đương trường, lằn này hắn xem như hoàn toàn triệt để hiểu được, phương thức đặc biệt trong miệng Tiêu Hoằng rốt cuộc là cái gì, càng thêm hiểu được, trong miệng Tiêu Hoằng nói không muốn dẫn tới phiền toái rốt cuộc lại là cái gì: Đó chính là triệt để đuổi tận giết tuyệt, là một lần diệt khẩu tàn bạo.
Càng làm cho Trần lão bản cảm thấy vô cùng khiếp sợ, chính là Tiêu Hoằng kia chỉ biến mất ở trước mặt hắn có hai phút mà thôi, hai phút đó rốt cuộc Tiêu Hoằng đã làm gì?
Vừa nghĩ tới đây, Trần lão bản chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, đồng thời ánh mắt vô thức nhìn ngay Tiêu Hoằng. Chỉ thấy Tiêu Hoằng vẫn như trước vẻ mặt bình thản, dường như cũng không có phát sinh chuyện gì, lẳng lặng đùa nghịch một cái khăn lụa trên quầy.
- Này, đưa cho ta mười kim tệ, ta mua chút đồ vật!
Tiêu Hoằng thấy Trần lão bản dời ánh mắt nhìn ngay chính mình, thần sắc bình thản trước sau như một, nhẹ giọng nói.
- Ái chà... Hả... Ừm...
Trần lão bản vội vàng ứng đáp mấy tiếng, rồi run run lấy ra 10 kim tệ đặt trong tay Tiêu Hoằng.
- Ngươi thoải mái một chút đi! Không có gì đáng ngại!
Tiêu Hoằng nói một câu với Trần lão bản, rồi bắt đầu nói vài câu với tiêu tỷ quầy hàng: Mua một cái khăn lụa. Sau đó đi tới một quầy khác, nhìn xem quần áo nữ, ước lượng một chút dáng người tiểu tỷ bán hàng đại khái thân cao cỡ Trân Trân, làm cho người ta có cảm giác dường như cũng không có phát sinh chuyện gì.
Thế nhưng, Tiêu Hoằng càng bày ra bộ dáng như vậy, Trần lão bản lại càng cảm thấy trong lòng mát lạnh thêm một phần, Trần lão bản có thể cảm nhận hẳn giết người nhiều như vậy, còn có thể bình thản thế kia, xác định vững chắc hắn chính là thuộc loại giết người như ma, trên cơ bản xem giết người trở thành một chuyện bình thường hàng ngày.
Tuy nhiên, trước mắt bất kể nghĩ như thế nào, trong lòng Trần lão bản đều biết rất rõ ràng, hắn cùng với Tiêu Hoằng đã chung một chiếc thuyền, đây là một sự thực không thể thay đổi.
Hiện giờ đối với Trần lão bản mà nói, duy nhất có thể an ủi hắn chính là, mình đang ôm cái hộp bên trong có hơn 8000 kim tệ. Đây gần như gấp mười lần tổng gia sản của Trần lão bản hiện nay, hết thảy đều là Tiêu Hoằng mang lại cho hắn, đây cũng là một sự thực không thể chối cãi.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại, cách thực hiện của Tiêu Hoằng tuy rằng tàn bạo, nhưng không thể nghi ngờ lại là một loại biện pháp ít phiền toái nhất: Làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Đồng thời tài liệu Chiến Văn tùy ý có thể thấy được ở nơi đó, không thể nghi ngờ có liên quan tới chợ đen. Nói vậy chợ đen chắc chắn sẽ ra mặt áp chế chuyện này đi, đại sự hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
Cộng thêm Thiết Hùng kia cũng không phải là thứ tốt gì, trong tay nợ máu lớp lớp, chỉ cần không để lộ phong thanh, Sở cảnh vệ nhiều lắm nhận định là cừu gia trả thù.
Đại khái đi dạo vòng quanh Bách Hóa Thương Trường chừng nửa tiếng, trong tay Tiêu Hoằng đã nhiều thêm bảy tám cái túi đóng gói tinh mỹ lớn có nhỏ có, 10 kim tệ liền tiêu phí sạch không còn.
Nếu là trước kia, thấy Tiêu Hoằng tiêu tiền như vậy, Trần lão bản chắc chắn cảm thấy có chút xa xỉ, nhưng hiện trong hộp kim loại có hơn 8000 kim tệ, tiêu phí 10 kim tệ lại tính là gì chứ!
Thậm chí tới cuối cùng, Trần lão bản cũng không kìm nổi, mua thiệt nhiều thứ cho gia đình.
Thẳng đến thời gian tới buổi chiều, Trần lão bản và Tiêu Hoằng mới xách theo bao bọc lớn có nhỏ có, bước lên xe linh thú.
- Từ đại sư! Ngài xem a, tài liệu bán ra ở chợ đen dường như càng có lợi hơn nhiều so với bán ra Dược Văn, ngài xem chúng ta có nên hay không...
Trần lão bản ôm cái hộp trong tay, thử tính nói với Tiêu Hoằng ở đối diện.
- Không bán Dược Văn, đồng thời không làm lớn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiền trong tay ngươi, tới rất đột ngột sao? Nhớ kỹ, ngươi phải nghiêm khắc dựa theo tờ kế hoạch của ta đưa cho ngươi trước đó mà làm, tài liệu bán ra ở khu chợ đen, chỉ có thể tính là khoản tiền tài bất ngờ mà thôi!
Tiêu Hoằng không có nhìn Trần lão bản, cắt lời hỏi ngược lại.
Trần lão bản cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là liên tục gật đầu.
Đến bốn giờ chiều, về tới Thạch Đông Thôn, Tiêu Hoằng cũng không có trao đổi quá nhiều với Trần lão bản, xách theo bao bọc lớn có nhỏ có, đi về chỗ nhà đá của mình.
Nhẹ đẩy ra cửa phòng, thời điểm này, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Trân Trân đang ở bên trong phòng bếp vội tới vội lui, tạp dề màu phấn hồng không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Tiêu Hoằng.
Thấy Tiêu Hoằng đẩy cửa đi vào phòng khách, trên gương mặt xinh đẹp của Trân Trân liền toát ra một nụ cười ngọt ngào:
- Tiên sinh tóc bạc, ngài đã về rồi! Chờ một chút, cơm chiều lập tức xong ngay!
- Không vội! Trân Trân, cô trước lại đây một chút!
Tiêu Hoằng ngồi trên trường kỷ trong phòng khách, nói với Trân Trân.
- Tiên sinh tóc bạc! Có chuyện gì?
Trân Trân dùng tạp dề lau tay, đi vào trước mặt Tiêu Hoằng hỏi, giọng điệu phi thường sảng khoái, ngọt ngào như đường.
- Vừa mới đi một chuyến trong thành, tiện tay mua cho cô vài thứ, cô lấy xem có thích hay không!
Tiêu Hoằng giọng điệu bình thản nói xong, liền vươn bàn tay thô ráp, đặt mấy bao lớn có nhỏ có lên trên bàn trà.
Nhìn thấy nhiều thứ đóng gói tinh mỹ đủ mọi màu sắc như thế, Trân Trân không kìm được hơi sửng sốt. Có thể nói từ trước tới nay, không có bất luận kẻ nào tặng vật cho Trân Trân, hơn nữa một lần nhiều như vậy. Trong lúc nhất thời, Trân Trân ít nhiều có chút được sủng ái mà lo sợ, trong đôi mắt trong suốt kia không ngừng lóe sáng.
Là một nữ nhân ai cũng đều thích lễ vật, hiển nhiên Trân Trân cũng không thể ngoại lệ.
- Đừng đứng sững đó, mở ra nhìn xem, có thích hay không?
Tiêu Hoằng như trước sắc mặt bình thản, ngồi trên trường kỷ, nói với Trân Trân đứng ở trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.