Ma Ngân

Chương 982: Quá khứ, tương lai

Đình Vũ

14/09/2017

Sau khi Tiêu Hoằng mờ phong thư này ra, chỉ thấy bên trong ngoài một chiếc Ma Văn chìa khoá cổ xưa ra thì cái gì cũng không có.

Cầm Ma Văn chìa khoá trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, trên các vết rỉ sét loang lổ thì còn có tạo hình Khí Văn khá mờ nhạt.

Đây là Ma Văn chìa khoá gì vậy? Tại sao lại đặt trên bàn của ta?

Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc, sau đó liền cầm Ma Văn chìa khoá, đi tới trước mặt Quan Gian Thường đang ở ngoài sân.

Bởi vì muốn đi vào nơi tu luyện của Tiêu Hoằng thì cần phải được Quan Gian Thường cho phép, hơn nữa còn qua kiểm tra thì mới được.

Quan đội trường, thứ này ở đâu ra vậy? Tại sao lại đặt trên bàn của ta?

Đi tới trước mặt Quan Gian Thường, Tiêu Hoằng hỏi.

- Đây là do Lạc Lý Tư đại nhân đưa tới, hắn thấy ngài đang bận bịu, nên cũng không quấy rầy, chỉ để lại một câu, nói rằng đây là chìa khoá nhà của Cáp Thụy Sâm khi còn sống, dù sao thì nơi này cũng chỉ là chỗ tu luyện, đường đường là vương tử mà ngay cả một cái nhà cũng không có, thì có chút không hợp lý!

Quan Gian Thường cung kính trả lời.

Nhìn Ma Văn chìa khoá trong tay, Tiêu Hoằng trầm tĩnh một lát, cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng đến một góc vương điện, đối với bố cục của vương điện thì Tiêu Hoằng đã rõ như lòng bàn tay, mà nhà của Cáp Thụy Sâm ở đâu, thì tự nhiên hắn rất rõ ràng.

Trải qua hơn hai mươi phút di chuyển, khi Tiêu Hoằng đi vào một cái sân không lớn, liền có thể nhìn thấy có một tiểu biệt thự hai tầng bằng đá nằm đó, không quá rộng rãi, nhưng lại có vẻ khá khác biệt.

Thậm chí ở cửa còn được treo một cái chuông gió đã cũ nát.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Hoằng ít nhiều có chút tường nhớ, tất cả đều có vẻ rất quen thuộc.

Đi xuyên qua con đường đá nhỏ, Tiêu Hoằng liền chậm rãi bước tới trước cửa, cầm Ma Văn chìa khoá trong tay, chậm rãi cắm vào trong ổ khóa, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái.

Cạch...

Một tiếng giòn vang phát ra, các cửa phòng bằng gỗ đã cũ này nhẹ nhàng mở ra, lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng có thể nói là khá phức tạp.

Kỳ thật nếu như trước kia, thì Tiêu Hoằng luôn bận rộn, cũng sẽ không thèm để ý xem chỗ mình ở như thế nào cả, càng không có thời gian ranh rỗi để đặc biệt chạy tới xem một cái, nhưng có lẽ tiềm thức đã thúc đẩy hắn đi tới nơi này.

Mở ra cửa phòng, tiến vào bên trong, bên trong là một cái phong khách nhỏ, tất cả cũng giống như nhà của Quan Gian Thường, cực kỳ bình thường, không có vẻ gì là nhà của một siêu cấp Ma đầu của Thái Qua Vũ Trụ cả. Bàn trà, trường kỷ vẫn đầy đủ mọi thứ, làm cho người ta có cảm giác, đây chỉ là nơi hai vợ chồng già, sống qua, ngày vậy.

Thứ duy nhất có thể khiến cho người ta phải chú ý chính là bức ảnh chụp treo trên cửa phòng đối diện với phòng khách. Trong bức ảnh, Cáp Thụy Sâm mặc Bất Khuất Khái, vẻ mặt uy nghiêm, hai tay ôm lấy Ninh Nhược Tuyết trong bộ áo cưới, mà Ninh Nhược Tuyết thì lại giống như một con cừu ngoan hiền, hai tay ôm lấy cố Cáp Thụy Sâm, cuộn mình trong lòng hắn.

Mà phía sau Cáp Thụy Sâm thì lại là một cành tượng khác, vài tên thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn thân mặc chiến bào, đang ngăn cản phía sau, khởi động Chiến Văn trong tay, điên cuồng tấn công, mà trên bầu trời thì các loại Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn chiến hạm đang điên cuồng bắn phá, chiến hỏa bay tán loạn, che phủ cả bầu trời, khắp nơi trở thành một mãnh sáng ngời.

Hình ảnh này thì Tiêu Hoằng cũng không xa lạ gì, đồng thời Tiêu Hoằng cũng từ trong miệng Lạc Lý Tư mà biết được một số chi tiết, lúc ấy Ninh Nhược Tuyết, người yêu của Cáp Thụy Sâm, bị bắt phải gả cho vương tử của một quốc gia nào đó, khiến cho Cáp Thụy Sâm không tiếc suất lĩnh Tống Táng kỵ sĩ đoàn và binh lực của quốc gia mình, giết vào trong quốc gia kia, mạnh mẽ đoạt Ninh Nhược Tuyết về, cuối cũng trở thành thê tử của Cáp Thụy Sâm, là Vương phi của Lạc Đan Luân Đế Quốc.

Lúc ấy, Cáp Thụy Sâm chỉ vừa mới trở thành Ngự Hồn, Lạc Đan Luân Đế Quốc còn xa mới cường đại như sau đó.

Đồng thời, hành động này của Cáp Thụy Sâm cũng khiến cho vô số quốc gia khiển trách, nhưng Cáp Thụy Sâm vẫn cứ làm.



Mà lần đó thì cũng được Tống Táng kỵ sĩ đoàn tự nhận là một lần chiến dịch hoành tráng nhất của họ.

Nhìn bức ảnh lớp trước mặt kia, lại đánh giá trang trí xung quanh một chút, Tiêu Hoằng vẫn không nói gì, chỉ đặt bàn tay hơi có chút thô ráp lên trên chiếc bàn gỗ, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó cứ như vậy mà lẳng lặng nằm trên trường kỷ tại phòng khách, nhìn chằm chằm vào trần nhà đã ố vàng kia, trong đầu cũng không biết đang nghĩ gì, sau đó chìm sâu vào trong giấc ngủ...

Thời gian thấm thoát, không ngừng trôi qua.

Tiêu Hoằng đã bắt đầu từ từ quen thuộc ngôi nhà mới này của mình, dường như hắn đang từng chút một cảm nhận được khí tức của Cáp Thụy Sâm tại đây, tâm cảnh của mình dường như cũng đang từng bước phát sinh các biến hóa tinh tế.

Tiêu Hoẳng cảm giác khắp căn phòng này, dường như là đang cảm thụ quá khứ của mình, quá khử rất xa xôi, nhưng dường như lại thật sự cảm thụ được số mệnh và tương lai của mình.

Bên trong căn phòng này, mỗi một bức tranh, mỗi một chữ viết, mỗi một đồ vật, thì Tiêu Hoằng đều căm thấy rất quen thuộc.

Đồng thời, trong thời gian này, Tiêu Hoằng cũng đang không ngừng cám nhận, nếu mình là Cáp Thụy Sâm, thì làm thế nào thì mới có thể giao Vương Già Khôi cho mình được.

Ngự lực cường đại ư? Không! Công tích vĩ đại ư? Cũng không!

Vậy thì là cái gì? Tiêu Hoẳng dường như đã dần dần thông suốt rồi.

Thời gian từ giữa hè đã dần dẩn chuyển sang mùa thu.

Trong Lý Tư Giai Nội Hải đã có 118 chiếc Truờng Tích Hào, 3 chiếc Bá Vương Long Hào, 10 chiếc Thủy Trung Bá Vương Hào, ngoài ra thì còn có 500 chiếc tàu ngầm có công năng khác nhau, kích thước có lớn có bé.

Đồng thời còn hình thành 3 đội tàu ngầm chiến đấu do Bá Vương Long Hào chỉ huy.

Ở bên kia, trải qua mấy tháng phát triển, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thoạt nhìn có vẻ còn khủng bố hơn. Được trên trăm triệu người góp sức, cùng với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc âm thầm viện trợ, thì các chiếc tàu biển kích thước lớn đã có tới 150 chiếc, các loại Ma Văn tàu ngầm thì nhiều tới hơn 600 chiếc, chỉ riêng về số lượng thì đã hoàn toàn vượt qua Thiên Tế Tinh rồi.

Tuy nhiên, chất lượng của những thứ này thì còn kém hơn Thiên Tế Tinh rất nhiều, Trường Tích Hào được sử dụng kỹ thuật đúc nguyên bản, nói đúng ra chính là dùng một khối hợp kim Vi Mễ khổng lồ, cắt thành hình dáng Ma Văn tàu ngầm, sau đó mài thành bộ khung của Ma Văn tàu ngầm, cuối cùng mới khắc các loại tổ hợp Ma Văn vào trong.

Quá trình này cũng không phải tùy tiện là có thể nắm giữ được, hơn nữa chi phí còn khá cao.

Nhưng hiện tại các tàu ngầm chủ chiến của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì vẫn là dùng sắt, thép hàn lại, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Quan trọng hơn là, chế tạo ra thì còn dễ, nhưng cái khó là gánh vác được chi phí tiêu hao hàng ngày khổng lồ của nó, khi chiến đấu thì những cơ giới Ma Văn thế này là vũ khí, nhưng dưới trạng thái không phải chiến đấu, thì những cơ giới Ma Văn thế này chính là những cỗ máy nuốt tiền.

Nhất là Ma Văn phi đạn thì lại là một chi tiêu trọng yếu quyết định Ma Văn tàu có cường đại hay không.

Trong khu vực giáp ranh giữa Thịnh Thế Châu và Kính Hiến Châu, kênh đào do ngàn vạn người cũng thi công thì cũng đã gần như làm xong, toàn bộ kênh đào này có chiều rộng tới 1500 thước, chiều sâu 800 thước, có thể nói là một công trình vĩ đại không thể chối cãi được.

Mà cái giá phải trà thì cũng là cực kỳ thảm thiết.

Dưới các cuộc tấn công của Trường Tích Hào của Thiên Tế Tinh, thì số lượng bình dân tử vong cạo tới 300 vạn, đại bộ phận đều bị nhiệt độ cực cao của ngọn lửa phi đạn làm bị thương, nếu không được trị liệu đúng lúc, thì sẽ chết hàng loạt.

Tuy rằng Ma Văn Xa phòng không cũng tạo ra hiệu quả chặn lại, nhưng trong mấy chục quà phi đạn thì chỉ cần có một quà bắn trúng, gần như sẽ khiến cho cả ngàn người bị thương.



Huống chi, Bá Vương Long Hào còn đồng loạt bắn vài lượt nữa.

Kênh đào này có thể nói là hoàn toàn do xương cốt của binh dân Cao Tương để làm ra.

Lúc này, Cao Long Đình đang đứng trong văn phòng của mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trên màn hình là hình ảnh các đội hình tàu ngầm chiến đấu của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đang tiến hành diễn tập.

Ước chừng 600 chiếc Ma Văn tàu ngầm đang kết hợp thành đội hình dưới nước, khí thế ngất trời.

Nhất là Ma Văn tàu ngầm bắn cùng lúc, sức chiến đấu cũng khiến cho Cao Long Đình nhìn mà than thở, sợ hãi.

Dịch Phong Mạch cùng với vài tên quân quân khác đứng bên cạnh, thì trên mặt đều toát ra vẻ hưng phấn vô cùng vô tận.

- Ta đã nói rồi, chỉ cần người Cao Tương chúng ta mà muốn làm, thì nhất định sẽ làm được, đây gọi là “nhân định thắng thiên”, chủng tộc Cao Tương là chủng tộc ưu tú nhất trong Thái Qua Vũ Trụ, đây cũng chính là thực lực của siêu cường quốc chúng ta, hãy để cho đám Thiên Tế Tinh kia cẩn thận nhìn một chút đi!

Cao Long Đĩnh hưng phấn nói, vẻ mặt đã không còn mất tinh thần như mấy tháng trước nữa, toàn thân tràn ngập tự tin.

Chủ quản đài tin tức đứng trước mặt Cao Long Đình, cẩn thận ghi chép lại mỗi một câu nói của Cao Long Đình.

- Trong khoảng thời gian này, Dịch Phong Mạch chủ soái có thể nói là vất vả, truyền mệnh lệnh của ta, ngay lập tức bổ nhiệm Dịch Phong Mạch chủ soái trở thành thủ phủ đại thần của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, Tổng tham mưu trưởng quân sự.

Cao Long Đinh vừa cười vừa bổ nhiệm.

Mà bổ nhiệm này chính là đã hoàn toàn tuyên bố, Dịch Phong Mạch bất kể là nội vụ, hay là quân sự, thì đều là đệ nhất nhân dưới Cao Long Đình, chức vụ này gần như đã là cao nhất đối với một quan chức rồi rồi.

- Đa tạ Thần phụ nâng đỡ.

Dịch Phong Mạch cung kính hô, trong lòng mà nói là không mừng thì chính là đang lừa người.

Ngoài ra. Chủ quản Bộ Công nghiệp là Mã Cương, trong thời gian này cũng góp công lớn trong việc phát triển lực lượng trên biển, do đó phong ngươi thành Lam y Chủ soái.

Cao Long Đình có tâm tình tốt, liền nói với một gã nam nhân hơn 50 tuổi, dáng người gầy yếu đang đứng trước mặt kia.

Nghe vậy, hai mắt Mã Cương lập tức trở nên sáng ngời, trên khuôn mặt khô gầy không kìm được hiện ra vẻ hưng phấn, khi trước thì hắn chỉ là một tên cấp Tướng mà thôi, nhưng lúc này lại lập tức được đề bạt thành Lam y Chủ soái, quyền lợi lớn đến đâu thì không cần nói cũng biết, mà trọng yếu hơn là, đãi ngộ của Lam y Chủ soái so với Trung tướng thì không biết cao hơn bao nhiêu cấp bậc!

Mặc dù hiện tại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đang rất khó khăn, nhưng hắn cũng vẫn sẽ được sống trong xa hoa giàu có.

Đa tạ Thần phụ đề bạt, thuộc hạ thề sống chết cống hiến.

Mã Cương vội vàng nửa quỷ trước mặt Cao Long Đình, tuy rằng mạnh mẽ áp chế, nhưng trong giọng nói vẫn khó nén được vẻ hưng phấn.

Cao Long Đình không nhiều lời, chi chạm rãi nâng tay lên, ý bão Mã Cương đứng dậy.

Chỉ là sau một lát, Cao Long Đình đang nhìn màn hình, vẻ mặt bỗng nhiên hơi động, dường như có ý tưởng mới nào đó. Hắn liền nhìn về phía Mã Cương, nói:

Mã Cương chủ soái, ngươi nói xem, bằng vào ý chí chiến đấu bất khuất này của người Cao Tương chúng ta, cùng với thực lực siêu cường do tổng động viên toàn dân, thì trong vòng một tháng, sản lượng tàu ngầm của chúng ta có thể tăng lên tới 200 chiếc, tiếp tục lập ra kỳ tích được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook