Chương 724: Quà tặng
Đình Vũ
09/09/2017
Nghe những lời Thương Luân nói. Tiêu Hoằng hơi khựng một chút, sau đó mới hỏi:
- Đại long, bây giờ sao rồi?
- Đều tốt, không sao cả.
Thương Luân trả lời.
Tiêu Hoằng nghe thế khẽ gật đầu, tiếp theo gỡ Tập Tố chiến đao, đặt vào tay Thương Luân:
- Cái này, ta đã chuẩn bị rất nhiều Hàn băng vạn năm cho đại long, có lẽ đủ cho nó ăn mấy năm cũng được, bình thường đừng để nó bị đói.
Nói xong, Tiêu Hoằng quay vào phòng ngủ, lại nhìn xung quanh.
- Vũ trụ bao la mênh mông, cuối cùng nơi nào là nhà của ta.
Tiêu Hoằng không khỏi nói, sắc mặt bi thương.
Tiếp đó Tiêu Hoằng thu dọn hành trang của mình, tính ra thật sự không có gì. Một cái ba lô tùy thân, cùng tro cốt của Đại trưởng giả, ngoài ra là mấy chậu cây chưa nảy mầm.
Ngừng một lúc, Tiêu Hoằng cúi người, lấy ra hộp kim loại cỡ va li dưới sàng giường, bịt kín hoàn toàn. Tiếp đó Tiêu Hoằng đặt lên bàn, từ sau khi giết Vận Trung, Tiêu Hoằng đã chuẩn bị trước cho mình bộ này.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng đặt toàn bộ lên bàn, còn có hai mươi mấy cái Chiến Văn mà Tiêu Hoằng chế tạo ra trước đó.
Thu xếp xong, cuối cùng Tiêu Hoằng nhìn sang bình tro cốt của Đại trưởng giả và gốc thông nhỏ. Đi tới chỗ bình tro cốt Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng vuốt ve, nói:
- Đại trưởng giả, ta dẫn ngài về nhà, có lẽ đây là số mệnh.
Tiêu Hoằng nói xong, cần thật đặt lên bàn bình tro cốt Đại trưởng giả cùng với chiến bào Kim quan điêu do Đại trưởng giả chế tạo cho Tiêu Hoằng, vốn Tiêu Hoằng muốn mặc nó mà đi, nhưng nghĩ lại, vẫn bỏ qua. Bởi vì đây là chiến phục của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, còn Ma Duệ Tinh lại là trung tâm của Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Trong khi Tiêu Hoằng dọn dẹp những thứ trong phòng, nhìn qua cửa sổ, Tiêu Hoằng thấy rõ tàu Trân Ny đang dừng ở trên không Vạn Tôn Cốc.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh xuống tàu Trân Ny, sắc mặt lo lắng chạy vào nhà.
- Tiêu Hoằng, nghe nói sư phụ muốn đày ngươi đi Ma Duệ Tinh, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, ngươi không thể đi. Nghe nói người đi tới đó, rất ít người còn nguyên lành trở ra, bây giờ ta đi cầu xin sư phụ, để ngài ấy bỏ qua ngươi.
Lạc Tuyết Ninh nói xong, liền quay đầu đi ra ngoài.
Nhưng Tiêu Hoằng đã kéo lại, lần này không phải kéo cánh tay, mà là nắm tay.
Nháy mắt, Lạc Tuyết Ninh cảm nhận được cảm xúc từ bàn tay Tiêu Hoằng, truyền ra nhiệt độ thật là ấm áp, thật là có lực lượng.
Lúc này, Lạc Tuyết Ninh ngừng mọi động tác, lẳng lặng đứng đó, Tiêu Hoằng cũng thế, yên lặng nhìn Lạc Tuyết Ninh.
- Không cần, chỉ cần ta ở đây, thể liên hợp Gia Đô hay xung quanh đều sẽ có người không ngủ yên, bao gồm cả sư phụ A Di La của cô.
Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới buông tay, ánh mắt vững vàng, ôn nhu nói với Lạc Tuyết Ninh.
- Nhưng mà...
Không cho Lạc Tuyết Ninh nói tiếp, Tiêu Hoằng khẽ lắc đầu, trên mặt cuối cùng hiện lên chút bi thương chia cách. Nếu Tiêu Hoằng ở Thánh Đàn, Lạc Tuyết Ninh ở Tân Cách công quốc, tương đối vẫn có thể gặp mặt bất cứ lúc nào. Nhưng đọc những gì Ni Lạc viết về Ma Duệ Tinh, cùng với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chiếm giữ Ma Duệ Tinh hiện tại, Tiêu Hoằng biết rõ thật sự không iết khi nào mới gặp lại được Lạc Tuyết Ninh.
- Tin tưởng ta, chỉ cần sống được, có một ngày hai ta sẽ gặp lại.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, trên mặt hiếm khi toát ra nhu tình.
Lạc Tuyết Ninh đứng ở đó, nghĩ hồi lâu, lại nhìn mái tóc trắng của Tiêu Hoằng, cùng râu ria hai màu trắng đen trên má, mắt đỏ lên.
Tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ dựa vào mình, đã khuấy động Thánh Đàn và thể liên hợp Gia Đô đến long trời lở đất, người người sợ hãi, nhưng Lạc Tuyết Ninh vẫn cảm nhận được nội tâm chua xót của Tiêu Hoằng.
- Như vậy, ngươi cầm thứ này đi, tin rằng sẽ có tác dụng.
Lạc Tuyết Ninh nói xong, mở túi Ma Văn lấy ra Ngọc Linh hình bẹp, đây là quà tặng của Ma Sở đưa cho Lạc Tuyết Ninh lúc trước, một loại Ma Văn tồn trữ không gian. Khác ở chỗ thứ này chỉ cần Ngự sư cấp năm là sử dụng được, vô cùng quý giá, không gian chứa đồ khoảng 3 mét khối, vẫn có chênh lệch lớn so với Đại Ngự Sư cấp ba, nhưng nói thế nào cũng là thứ che giấu vật phẩm cá nhân rất tốt.
Nhìn thấy thứ này, Tiêu Hoằng cũng động lòng, rõ ràng đây là thứ Tiêu Hoằng đang cần. Bởi vì Tiêu Hoằng biết, chuyến đi Ma Duệ Tinh này không phải du lịch, mà là bị A Di La đưa đi đày, thân phận là tù chiến tranh.
Tiêu Hoằng đã nghe Ni Lạc nói qua Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đối đãi tù binh thế nào, bình thường sẽ lột sạch thứ tốt thu gom cho quốc gia.
Mà có được Ngọc Linh, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng nói xong, buông tay thon thả của Lạc Tuyết Ninh ra, cầm lấy Ngọc Linh.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng mở ra Ngọc Linh, nháy mắt bên trong Ngọc Linh liền mở ra khe nứt không gian hình vuông. Bên trong một mảnh tối như mực, chỉ có một tầng thể năng lượng màu vàng nửa trong suốt, ngăn cách không gian cỡ chiếc tủ, vuông vắn gọn gàng.
Tiếp đó Tiêu Hoằng bắt đầu đưa vật phẩm, kể cả ba lô tùy thân, tro cốt của Đại trưởng giả, thậm chí cả gốc cây bông g và những tài liệu cây gieo trông trên ám thổ, cùng thùng kim loại mà Tiêu Hoằng chuẩn bị cho mình vào bên trong đó.
Đặt xong đồ vật, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng để Chiến Văn quý mà mình thường dùng, cũng chuỗi trang sức Hoàng Kỵ có 2 viên Ma Văn Châu vào bên trong. Bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ, Tiêu Hoằng làm sao cũng không thể để mất chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, bằng không Tiêu Hoằng sẽ tổn thất một nửa lực lượng.
Dọn dẹp xong, Tiêu Hoằng đóng Ngọc Linh, sau đó tiện tay lấy ra keo sinh vật, dính chặt Ngọc Linh hình bẹp to cỡ ngón cái vào răng bên phải của mình, như vậy có thể đảm bảo không bị phát hiện. Lúc cần dùng, chỉ cần dùng thuốc không độc đặc biệt là có thể trung hòa keo sinh vật, gỡ nó ra.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy ra túi Ma Văn mà mình không dùng, bỏ vài cái Chiến Văn mà mình chế tạo, tính năng cũng không tệ, coi như túi Ma Văn lâm thời. Tiêu Hoằng biết rõ, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị thu hồi túi Ma Văn này.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Tiêu Hoằng lại đổi bộ giáp hợp kim Vi Mễ, tùy tiện mặc áo xám trên người, bởi vì màu xám không nổi bật.
Trong lúc Tiêu Hoằng vội vàng, Lạc Tuyết Ninh đứng nhìn một bên, ở khe nứt không gian ngoài nhà, đám người Bác Sơn, Tang Lâm lần lượt xuất hiện, ánh mắt bọn họ đầy lo lắng.
Tin tức A Di La muốn xử lý Tiêu Hoằng, bọn họ đã nghe nói tới. Là nhân vật trung tâm của Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng bị đày đi Ma Duệ Tinh, không cần phải nói sẽ có ý nghĩ gì, bọn họ sẽ mất đi nhân vật linh hồn.
- Tiêu ca, nghe nói ngài phải đi, chúng ta phải làm sao đây? Đi vào nhà, Bác Sơn sắc mặt nghiêm trọng hỏi, bây giờ hắn đang làm nhị lão đại Tập đoàn Thợ Săn rất khỏe, Bác Sơn trút xuống rất nhiều tâm huyết lên Tập đoàn Thợ Săn, làm sao có thể nhìn Tập đoàn Thợ Săn ngã xuống được.
- Ta đã sớm tìm được nhà mới cho các ngươi, đó là Thợ Săn Tinh giữa thể liên hợp Gia Đô và thể liên hiệp Bắc Áo, bây giờ căn cứ cỡ lớn ở đó cũng gần xong, tổng bộ và nhà xưởng của Tập đoàn Thợ Săn, toàn bộ dời đến đó. Dựa vào trụ cột mạnh mẽ của Tập đoàn Thợ Săn, hoàn toàn có thể bảo trì hưng thịnh, về phần Ma Văn thúc đẩy cùng với tuyến truyền Ngự lực trong Vạn Tôn Cốc, kéo hết ra, chuyển đến Thợ Săn Tinh, dùng 3-5 năm cũng được, hơn nữa ở đây còn có một thùng Ma Văn thúc đẩy.
Tiêu Hoằng chỉ sang thùng gỗ bên cạnh.
Nghe vậy, trong ánh mắt Bác Sơn rung động, thì ra Tiêu Hoằng đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui cho Bác Sơn cùng mọi người ở Tập đoàn Thợ Săn, ngược lại Tiêu Hoằng một mình gánh chịu khổ nạn.
- Ở trên Thợ Săn Tinh, tiếp tục liên hệ nhiều hơn với Liên bang An Ni Á, bọn họ sẽ là hậu thuẫn cho các ngươi, về phần tàu Phổ Hưu Tư cùng hạm đội, chia làm hai bộ phận, một phần bảo vệ Tập đoàn Thợ Săn cùng với Thợ Săn Tinh. Tàu Phổ Hưu Tư cùng hạm đội hộ tống, Lạc Tuyết Ninh, giao cho cô, an nguy của Tập đoàn Thợ Săn, cũng nhờ cô.
Tiêu Hoằng nhíu mày, cực lực khắc chế biểu lộ ra tình cảm nội tâm, dặn dò.
- Ta biết, yên tâm. Chỉ cần có Lạc Tuyết Ninh ta đây, Tập đoàn Thợ Săn sẽ không sao.
Lạc Tuyết Ninh mắt đỏ ửng, gật đầu.
- Mặt khác, Bác Sơn, có một việc phiền ngươi. Dựa theo địa điểm đánh dấu trên tờ giấy này, giấu kim tệ tương ứng lên đó, nhớ kỹ, đừng quên.
Tiêu Hoằng đưa tờ giấy cho Bác Sơn, căn dặn kỹ càng.
- Đã rõ.
Tuy rằng Bác Sơn không biết Tiêu Hoằng muốn làm gì, nhưng vẫn nhất quyết gật đầu.
Trong khi Tiêu Hoằng không ngừng để lại mệnh lệnh, trên bầu trời, 2 chiếc hạm vận chuyển của Tập đoàn Thợ Săn chầm chậm dừng lại ở trên không trung.
Tiếp theo, các thành viên Thích Khách Minh bước ra, một đám sắc mặt nghiêm nghị, lại có vẻ thần bí, mấy người còn mang theo thùng kim loại lớn.
- Trưởng quan, dựa theo lệnh của ngài dặn trước, chúng ta lục soát toàn bộ cổ bảo của Hắc Trạch Sâm, trong tầng hầm phát hiện một cái bảo tàng lớn, tùy tiện lấy ra một cái đều là vô giá.
Vừa mới vào trong nhà, tên mập liền nói với Tiêu Hoằng. Tuy rằng biết được Tiêu Hoằng bị đi đày mà bi thương, nhưng trong mắt vẫn không kìm được hưng phấn.
- Đại long, bây giờ sao rồi?
- Đều tốt, không sao cả.
Thương Luân trả lời.
Tiêu Hoằng nghe thế khẽ gật đầu, tiếp theo gỡ Tập Tố chiến đao, đặt vào tay Thương Luân:
- Cái này, ta đã chuẩn bị rất nhiều Hàn băng vạn năm cho đại long, có lẽ đủ cho nó ăn mấy năm cũng được, bình thường đừng để nó bị đói.
Nói xong, Tiêu Hoằng quay vào phòng ngủ, lại nhìn xung quanh.
- Vũ trụ bao la mênh mông, cuối cùng nơi nào là nhà của ta.
Tiêu Hoằng không khỏi nói, sắc mặt bi thương.
Tiếp đó Tiêu Hoằng thu dọn hành trang của mình, tính ra thật sự không có gì. Một cái ba lô tùy thân, cùng tro cốt của Đại trưởng giả, ngoài ra là mấy chậu cây chưa nảy mầm.
Ngừng một lúc, Tiêu Hoằng cúi người, lấy ra hộp kim loại cỡ va li dưới sàng giường, bịt kín hoàn toàn. Tiếp đó Tiêu Hoằng đặt lên bàn, từ sau khi giết Vận Trung, Tiêu Hoằng đã chuẩn bị trước cho mình bộ này.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng đặt toàn bộ lên bàn, còn có hai mươi mấy cái Chiến Văn mà Tiêu Hoằng chế tạo ra trước đó.
Thu xếp xong, cuối cùng Tiêu Hoằng nhìn sang bình tro cốt của Đại trưởng giả và gốc thông nhỏ. Đi tới chỗ bình tro cốt Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng vuốt ve, nói:
- Đại trưởng giả, ta dẫn ngài về nhà, có lẽ đây là số mệnh.
Tiêu Hoằng nói xong, cần thật đặt lên bàn bình tro cốt Đại trưởng giả cùng với chiến bào Kim quan điêu do Đại trưởng giả chế tạo cho Tiêu Hoằng, vốn Tiêu Hoằng muốn mặc nó mà đi, nhưng nghĩ lại, vẫn bỏ qua. Bởi vì đây là chiến phục của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, còn Ma Duệ Tinh lại là trung tâm của Lạc Đan Luân Đế Quốc.
Trong khi Tiêu Hoằng dọn dẹp những thứ trong phòng, nhìn qua cửa sổ, Tiêu Hoằng thấy rõ tàu Trân Ny đang dừng ở trên không Vạn Tôn Cốc.
Tiếp đó, Tiêu Hoằng nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh xuống tàu Trân Ny, sắc mặt lo lắng chạy vào nhà.
- Tiêu Hoằng, nghe nói sư phụ muốn đày ngươi đi Ma Duệ Tinh, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, ngươi không thể đi. Nghe nói người đi tới đó, rất ít người còn nguyên lành trở ra, bây giờ ta đi cầu xin sư phụ, để ngài ấy bỏ qua ngươi.
Lạc Tuyết Ninh nói xong, liền quay đầu đi ra ngoài.
Nhưng Tiêu Hoằng đã kéo lại, lần này không phải kéo cánh tay, mà là nắm tay.
Nháy mắt, Lạc Tuyết Ninh cảm nhận được cảm xúc từ bàn tay Tiêu Hoằng, truyền ra nhiệt độ thật là ấm áp, thật là có lực lượng.
Lúc này, Lạc Tuyết Ninh ngừng mọi động tác, lẳng lặng đứng đó, Tiêu Hoằng cũng thế, yên lặng nhìn Lạc Tuyết Ninh.
- Không cần, chỉ cần ta ở đây, thể liên hợp Gia Đô hay xung quanh đều sẽ có người không ngủ yên, bao gồm cả sư phụ A Di La của cô.
Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới buông tay, ánh mắt vững vàng, ôn nhu nói với Lạc Tuyết Ninh.
- Nhưng mà...
Không cho Lạc Tuyết Ninh nói tiếp, Tiêu Hoằng khẽ lắc đầu, trên mặt cuối cùng hiện lên chút bi thương chia cách. Nếu Tiêu Hoằng ở Thánh Đàn, Lạc Tuyết Ninh ở Tân Cách công quốc, tương đối vẫn có thể gặp mặt bất cứ lúc nào. Nhưng đọc những gì Ni Lạc viết về Ma Duệ Tinh, cùng với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chiếm giữ Ma Duệ Tinh hiện tại, Tiêu Hoằng biết rõ thật sự không iết khi nào mới gặp lại được Lạc Tuyết Ninh.
- Tin tưởng ta, chỉ cần sống được, có một ngày hai ta sẽ gặp lại.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, trên mặt hiếm khi toát ra nhu tình.
Lạc Tuyết Ninh đứng ở đó, nghĩ hồi lâu, lại nhìn mái tóc trắng của Tiêu Hoằng, cùng râu ria hai màu trắng đen trên má, mắt đỏ lên.
Tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ dựa vào mình, đã khuấy động Thánh Đàn và thể liên hợp Gia Đô đến long trời lở đất, người người sợ hãi, nhưng Lạc Tuyết Ninh vẫn cảm nhận được nội tâm chua xót của Tiêu Hoằng.
- Như vậy, ngươi cầm thứ này đi, tin rằng sẽ có tác dụng.
Lạc Tuyết Ninh nói xong, mở túi Ma Văn lấy ra Ngọc Linh hình bẹp, đây là quà tặng của Ma Sở đưa cho Lạc Tuyết Ninh lúc trước, một loại Ma Văn tồn trữ không gian. Khác ở chỗ thứ này chỉ cần Ngự sư cấp năm là sử dụng được, vô cùng quý giá, không gian chứa đồ khoảng 3 mét khối, vẫn có chênh lệch lớn so với Đại Ngự Sư cấp ba, nhưng nói thế nào cũng là thứ che giấu vật phẩm cá nhân rất tốt.
Nhìn thấy thứ này, Tiêu Hoằng cũng động lòng, rõ ràng đây là thứ Tiêu Hoằng đang cần. Bởi vì Tiêu Hoằng biết, chuyến đi Ma Duệ Tinh này không phải du lịch, mà là bị A Di La đưa đi đày, thân phận là tù chiến tranh.
Tiêu Hoằng đã nghe Ni Lạc nói qua Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đối đãi tù binh thế nào, bình thường sẽ lột sạch thứ tốt thu gom cho quốc gia.
Mà có được Ngọc Linh, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng nói xong, buông tay thon thả của Lạc Tuyết Ninh ra, cầm lấy Ngọc Linh.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng mở ra Ngọc Linh, nháy mắt bên trong Ngọc Linh liền mở ra khe nứt không gian hình vuông. Bên trong một mảnh tối như mực, chỉ có một tầng thể năng lượng màu vàng nửa trong suốt, ngăn cách không gian cỡ chiếc tủ, vuông vắn gọn gàng.
Tiếp đó Tiêu Hoằng bắt đầu đưa vật phẩm, kể cả ba lô tùy thân, tro cốt của Đại trưởng giả, thậm chí cả gốc cây bông g và những tài liệu cây gieo trông trên ám thổ, cùng thùng kim loại mà Tiêu Hoằng chuẩn bị cho mình vào bên trong đó.
Đặt xong đồ vật, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng để Chiến Văn quý mà mình thường dùng, cũng chuỗi trang sức Hoàng Kỵ có 2 viên Ma Văn Châu vào bên trong. Bởi vì Tiêu Hoằng biết rõ, Tiêu Hoằng làm sao cũng không thể để mất chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, bằng không Tiêu Hoằng sẽ tổn thất một nửa lực lượng.
Dọn dẹp xong, Tiêu Hoằng đóng Ngọc Linh, sau đó tiện tay lấy ra keo sinh vật, dính chặt Ngọc Linh hình bẹp to cỡ ngón cái vào răng bên phải của mình, như vậy có thể đảm bảo không bị phát hiện. Lúc cần dùng, chỉ cần dùng thuốc không độc đặc biệt là có thể trung hòa keo sinh vật, gỡ nó ra.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy ra túi Ma Văn mà mình không dùng, bỏ vài cái Chiến Văn mà mình chế tạo, tính năng cũng không tệ, coi như túi Ma Văn lâm thời. Tiêu Hoằng biết rõ, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị thu hồi túi Ma Văn này.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Tiêu Hoằng lại đổi bộ giáp hợp kim Vi Mễ, tùy tiện mặc áo xám trên người, bởi vì màu xám không nổi bật.
Trong lúc Tiêu Hoằng vội vàng, Lạc Tuyết Ninh đứng nhìn một bên, ở khe nứt không gian ngoài nhà, đám người Bác Sơn, Tang Lâm lần lượt xuất hiện, ánh mắt bọn họ đầy lo lắng.
Tin tức A Di La muốn xử lý Tiêu Hoằng, bọn họ đã nghe nói tới. Là nhân vật trung tâm của Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng bị đày đi Ma Duệ Tinh, không cần phải nói sẽ có ý nghĩ gì, bọn họ sẽ mất đi nhân vật linh hồn.
- Tiêu ca, nghe nói ngài phải đi, chúng ta phải làm sao đây? Đi vào nhà, Bác Sơn sắc mặt nghiêm trọng hỏi, bây giờ hắn đang làm nhị lão đại Tập đoàn Thợ Săn rất khỏe, Bác Sơn trút xuống rất nhiều tâm huyết lên Tập đoàn Thợ Săn, làm sao có thể nhìn Tập đoàn Thợ Săn ngã xuống được.
- Ta đã sớm tìm được nhà mới cho các ngươi, đó là Thợ Săn Tinh giữa thể liên hợp Gia Đô và thể liên hiệp Bắc Áo, bây giờ căn cứ cỡ lớn ở đó cũng gần xong, tổng bộ và nhà xưởng của Tập đoàn Thợ Săn, toàn bộ dời đến đó. Dựa vào trụ cột mạnh mẽ của Tập đoàn Thợ Săn, hoàn toàn có thể bảo trì hưng thịnh, về phần Ma Văn thúc đẩy cùng với tuyến truyền Ngự lực trong Vạn Tôn Cốc, kéo hết ra, chuyển đến Thợ Săn Tinh, dùng 3-5 năm cũng được, hơn nữa ở đây còn có một thùng Ma Văn thúc đẩy.
Tiêu Hoằng chỉ sang thùng gỗ bên cạnh.
Nghe vậy, trong ánh mắt Bác Sơn rung động, thì ra Tiêu Hoằng đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui cho Bác Sơn cùng mọi người ở Tập đoàn Thợ Săn, ngược lại Tiêu Hoằng một mình gánh chịu khổ nạn.
- Ở trên Thợ Săn Tinh, tiếp tục liên hệ nhiều hơn với Liên bang An Ni Á, bọn họ sẽ là hậu thuẫn cho các ngươi, về phần tàu Phổ Hưu Tư cùng hạm đội, chia làm hai bộ phận, một phần bảo vệ Tập đoàn Thợ Săn cùng với Thợ Săn Tinh. Tàu Phổ Hưu Tư cùng hạm đội hộ tống, Lạc Tuyết Ninh, giao cho cô, an nguy của Tập đoàn Thợ Săn, cũng nhờ cô.
Tiêu Hoằng nhíu mày, cực lực khắc chế biểu lộ ra tình cảm nội tâm, dặn dò.
- Ta biết, yên tâm. Chỉ cần có Lạc Tuyết Ninh ta đây, Tập đoàn Thợ Săn sẽ không sao.
Lạc Tuyết Ninh mắt đỏ ửng, gật đầu.
- Mặt khác, Bác Sơn, có một việc phiền ngươi. Dựa theo địa điểm đánh dấu trên tờ giấy này, giấu kim tệ tương ứng lên đó, nhớ kỹ, đừng quên.
Tiêu Hoằng đưa tờ giấy cho Bác Sơn, căn dặn kỹ càng.
- Đã rõ.
Tuy rằng Bác Sơn không biết Tiêu Hoằng muốn làm gì, nhưng vẫn nhất quyết gật đầu.
Trong khi Tiêu Hoằng không ngừng để lại mệnh lệnh, trên bầu trời, 2 chiếc hạm vận chuyển của Tập đoàn Thợ Săn chầm chậm dừng lại ở trên không trung.
Tiếp theo, các thành viên Thích Khách Minh bước ra, một đám sắc mặt nghiêm nghị, lại có vẻ thần bí, mấy người còn mang theo thùng kim loại lớn.
- Trưởng quan, dựa theo lệnh của ngài dặn trước, chúng ta lục soát toàn bộ cổ bảo của Hắc Trạch Sâm, trong tầng hầm phát hiện một cái bảo tàng lớn, tùy tiện lấy ra một cái đều là vô giá.
Vừa mới vào trong nhà, tên mập liền nói với Tiêu Hoằng. Tuy rằng biết được Tiêu Hoằng bị đi đày mà bi thương, nhưng trong mắt vẫn không kìm được hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.