Chương 108: Quyết định
Đình Vũ
07/04/2013
Tuy nhiên, đối mặt cảm giác khác thường thật mạnh này, Tiêu Hoằng vẫn là ra sức khắc chế, sau đó cố sức làm cho âm thanh của mình trở nên chậm rãi, chỉ huy Mộ Khê Nhi các bước tiến hành, làm thế nào để điều động Ngự lực trong cơ thể, vận chuyển chúng tới đầu kim đao.
Sau đó hắn nắm lấy tay Mộ Khê Nhi, chấm lên một chút Ma Văn dịch, vẽ lên trên trán tiểu Kỳ lang, bởi vì trong Ma Văn dịch thuần hóa có một chút ít thuốc tê, bởi vậy tiểu Kỳ lang cũng sẽ không cảm nhận chút đau đớn nào, thậm chí nhìn thấy bộ dáng vô cùng thân thiết của Mộ Khê Nhi cùng Tiêu Hoằng, nó còn toát ra bộ dáng vui mừng.
Đây cũng là lần thứ hai Mộ Khê Nhi cảm nhận được nhiệt độ trong ngực Tiêu Hoằng, có thể nói, Tiêu Hoằng chưa nói tới cường tráng, nhưng lại mơ hồ tạo cho Mộ Khê Nhi một loại cảm giác ấm áp, an toàn, rất đặc biệt.
Bởi vì bản thân Ma Văn thuần hóa cũng chỉ là một loại Ma Văn kết nối đơn giản, bởi vậy cũng không phức tạp, chỉ trong vài phút ngắn ngủn, một cái đồ án màu vàng hình tam giác đã hiện ra trên trán tiểu Kỳ lang, tuy nhiên đã có bộ lông che phủ, nên văn lộ cũng không quá rõ ràng.
- Không sai biệt lắm, được rồi!
Thật cẩn thận, thậm chí còn hơi có chút không tình nguyện mà buông tay ra, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, tiếp theo hắn liền vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của tiểu Kỳ lang.
- Ta... có thể thử một chút không?
Mộ Khê Nhi hỏi thử.
- Đương nhiên!
Tiêu Hoằng đáp lại.
Không chút do dự nào, Mộ Khê Nhi liền dựa theo phương pháp mà khi trước đã có người dạy, ý đồ dùng Ma Văn thuần hóa, trong nháy mắt, Mộ Khê Nhi đột nhiên có một loại cảm giác kỳ dị, Ngự lực trong cơ thể mình đã dung hợp cùng một chỗ với tiểu Kỳ lang, thậm chí còn có thể cảm nhận được, Ngự lực trong cơ thể tiểu Kỳ lang đang phập phồng, dù sao thì nó cũng là biến dị, hơn nữa có sinh mệnh lực ngoan cường, bởi vậy đừng thấy tiểu Kỳ lang còn chưa lớn, nhưng mà Ngự lực có thể nói là rất tinh thuần, khả năng trưởng thành rất cao.
- Thật là thần kỳ a!
Ngừng khu động Ma Văn thuần hóa, Mộ Khê Nhi nhìn Tiêu Hoằng, hưng phấn nói, không hề nghi ngờ, đây hoàn toàn là nhờ Tiêu Hoằng mới được, ở trong mắt Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng dường như có một loại ma lực không gì không làm được.
- Ngươi thích là tốt rồi!
Tiêu Hoằng cười cười nói.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng ngồi trên đầu giường, bắt đầu nói chuyện phiếm với Mộ Khê Nhi, chủ đều bàn luận thì đại bộ phận đều là về tiểu Kỳ lang.
- Này, ngươi nói xem, cũng không thể lúc nào cũng gọi nó là “tiểu tử” được, nó phải có một cái tên riêng chứ, ngươi nói xem, nên gọi nó là gì cho tốt đây?
Mộ Khê Nhi dùng ánh mắt trìu mến, nhìn tiểu Kỳ lang trong lòng mà nói, toàn thân cũng đã hoàn toàn trầm tĩnh lại.
- Tùy tiện a, ngươi thích gọi nó là gì, thì cứ gọi nó như vậy!
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Thấy nó béo như vậy, trông rất giống một quả cầu, vậy thì gọi nó là Cầu Cầu cũng được!
Mộ Khê Nhi nghĩ một lát rồi nói.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi nói chuyện phiếm tận hai giờ, trong lúc này, nghe nói Hàn Thần phát ra lời mời Tiêu Hoằng đi Tây Tân Ma Văn học viện, Mộ Khê Nhi lại hưng phấn không thôi, nói rằng kiểu gì thì Tiêu Hoằng cũng phải đáp ứng, đồng thời nói, như vậy thì nàng tiến vào Tây Tân Ma Văn học viện thì sẽ không cô đơn, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Tiêu Hoằng cũng không lập tức đáp ứng, chỉ hơi cười cười, dù sao đối với chuyện này, hắn còn cần suy nghĩ thận trọng một chút.
Đi ra phòng ngủ của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi một lần nữa đội lên mũ lưỡi trai và kính mát, cũng ôm lấy Cầu Cầu, chuẩn bị rời đi, nàng cũng biết, Tiêu Hoằng còn có công việc phải làm nữa.
Đi vào sảnh trước, đám người Lý Nhạc đã bắt đầu tiến hành công tác của mình, nhìn thấy tiểu Kỳ lang trong tay Mộ Khê Nhi, Lý khóe miệng Nhạc không khỏi giật giật, hạ giọng nói với Lâm Tử bên cạnh:
- Không phải đâu, Hoằng ca vì tán gái, vậy mà đúng là chịu bỏ vốn, mấy ngàn kim tệ mà cũng đưa ra ngoài như vậy kìa!
- Cái này gọi là phiêu lưu đầu tư trong truyền thuyết, hiểu không? Một khi đắc thủ, vậy thì tiểu Kỳ lang còn có Mộ Khê Nhi, không đều là của Hoằng ca hay sao?
Lâm Tử nhỏ giọng đáp lại:
- Hơn nữa cái loại đưa tặng sủng vật này sẽ dễ dàng đánh động đến tâm hồn nữ nhân nhất, cũng có thể gắn cả hai người cùng một chỗ, ngươi nhìn đi, Hoằng ca đã thành công 80% rồi!
Đi tới cửa Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, thấy sắp phải rời khỏi Tiêu Hoằng, tiểu Kỳ lang Cầu Cầu lập tức nhan chóng nhảy từ trong lòng Mộ Khê Nhi xuống dưới, không muốn đi mà chỉ cọ đi cọ lại vào mặt Tiêu Hoằng.
Một bên Mộ Khê Nhi ít nhiều cũng có chút tức cảnh sinh tình, nàng rất rõ ràng, Tiêu Hoằng từ cứu Cầu Cầu từ trong Ám Dung Động Quật đi ra, Cầu Cầu tất nhiên có tình cảm không muốn rời xa Tiêu Hoằng.
- Cầu Cầu, không cần khổ sở quá, cũng không phải sinh ly tử biệt gì cả, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần có thời gian, chúng ta sẽ tới đây thăm A Hoằng được không?
Mộ Khê Nhi giống như một bà mẹ trẻ, dùng giọng cực kỳ dịu dàng nói với Cầu Cầu.
- Nhìn đi, đây mới là chỗ tinh túy, một con tiểu Kỳ lang sẽ là lý do để Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi tiếp tục gặp nhau, hơn nữa tiểu Kỳ lang này cũng còn là cơ sở ngầm của Tiêu Hoằng, hôm nay làm ra một trận như vậy, phỏng chừng tiểu Kỳ lang đã coi Tiêu Hoằng trở thành cha, coi Mộ Khê Nhi trở thành mẹ, vậy thì tiểu Kỳ lang còn có thể cho phép sinh vật giống đực nào khác đến gần Mộ Khê Nhi nữa hay sao?
Lâm Tử tiếp tục hạ giọng nói.
Mà ở Cầu Cầu trên vai Tiêu Hoằng, nghe được câu nói của Mộ Khê Nhi, mới nhảy trên vai Tiêu Hoằng xuống dưới, về tới trong lòng Mộ Khê Nhi, sau đó được Mộ Khê Nhi thật cẩn thận đưa vào trong xe.
Thấy Ma Văn xe thể thao màu xanh của Mộ Khê Nhi càng lúc càng xa, trong lòng Tiêu Hoằng cũng ít nhiều có chút cay cay, vừa lưu luyến Mộ Khê Nhi, vừa không nỡ rời xa Cầu Cầu, tuy nhiên khi nghĩ tới tiểu Kỳ lang ở chỗ của Mộ Khê Nhi sẽ sống tốt hơn, đồng thời có thể trở thành cường giả trong số linh thú, trong lòng Tiêu Hoằng cũng có một chút an ủi, ít ra thì cũng tốt hơn so với đi theo bên cạnh mình.
Đi trở về sảnh trước, dẹp đi những tạp niệm trong lòng, Tiêu Hoằng bắt đầu một lòng một dạ công tác, không hề suy nghĩ những chuyện lung tung khác nữa.
Về phần Tây Tân Ma Văn học viện, Tiêu Hoằng cũng quyết định đi, tuy rằng sẽ ít nhiều ảnh hưởng tới công tác, nhưng đây là một cơ hội học tập khó có được, dù sao ở bên trong học viện, có rất nhiều lão sư để hỏi, không cần phải tập trung vào một mình Tang Hoành Vân để hỏi.
Hoàn thành một ngày công tác, quay về trong phòng ngủ, Tiêu Hoằng liền thông qua Ma Văn thông tin, nói suy nghĩ của mình cho Hàn Thần.
Đối với quyết định của Tiêu Hoằng, Hàn Thần tất nhiên phi thường cao hứng, đồng thời cũng kịp thời ra quyết định, một tuần sau thì Tiêu Hoằng có thể tới đăng ký cùng các tân sinh, đợi nửa tháng hè chấm dứt, Tiêu Hoằng liền có thể nhập học.
Ngắt liên lạc qua Ma Văn, Tiêu Hoằng liền bắt đầu hết sức chuyên chú, sử dụng Ma Văn thuế biến để làm cho Ngự lực bản thân chất biến, cùng với tăng lên Ngự lực.
Dựa theo trình độ chăm chỉ trước mắt của Tiêu Hoằng, cùng với Ma Văn Châu màu xanh đen bổ sung Ngự lực, đại khái cần mười ngày thì hắn liền có thể trở thành nhân vật cấp bậc Ngự Giả.
Cùng lúc đó, ngay khi Tiêu Hoằng đang hết sức chuyên chú huấn luyện, bên trong một tiểu biệt thự vô cùng tinh xảo, Mộ Khê Nhi vừa mới tắm sạch cho Cầu Cầu, sau đó liền chơi đùa cùng Cầu Cầu ở bên trong phòng khách.
Có thể nói, tuy rằng Mộ Khê Nhi là một người nổi tiếng, tài sản cũng không ít, nhưng mà bằng hữu thì lại không nhiều, có thể có Cầu Cầu làm bạn, cũng khiến cho của tịch mịch của nàng giảm bớt không ít, Cầu Cầu dường như cũng phi thường thích chủ nhân mới này, hoàn toàn thích thú.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Ma Văn thông tin trên bàn trà bỗng nhiên vang lên, người gọi là trợ thủ của Mai Kiệt, cũng chính là người mà lần trước Tiêu Hoằng gặp qua kia.
Nhìn thấy dãy số trên Ma Văn thông tin, biểu tình của Mộ Khê Nhi hơi trở nên nghiêm túc, đem ôm tiểu Kỳ lang vào trong ngực, liền tiện tay đồng ý liên lạc.
- Chuyện gì vậy?
Mộ Khê Nhi mở miệng hỏi.
- Mộ tiểu thư, khi trước ngài có nói rằng cần có một quyển công pháp tu luyện Ngự lực thượng phẩm, trải qua Mai Kiệt đại nhân cố gắng, đã lấy được một quyển từ chỗ Mai Long, nghe nói là phi thường quý báu!
Vị trợ thủ này cung kính mà đáp lại.
- Sao chép công pháp làm hai bản cho ta, ngày mai đưa cho ta!
Mộ Khê Nhi phân phó.
- Sao chép? Mộ tiểu thư, ngài muốn...!
Trợ thủ có chút khó hiểu.
- Không nên hỏi nhiều như vậy, nếu đã tặng cho ta, vậy thì ta muốn làm gì thì cũng do ta làm chủ!
Mộ Khê Nhi nói xong, liền ngắt liên lạc, tiếp theo liền trìu mến sờ sờ đầu của Cầu Cầu, dường như có chút tâm sự, vẻ vô ưu vô lự khi nãy đã có chút phai nhạt.
Cùng lúc đó, bên trong Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng Tang Hoành Vân cũng không nghỉ ngơi, ngồi đối diện hắn, ngoài Trần Thiếu Giang, còn có vài thành viên trung tâm của Tập đoàn Thiếu Giang.
Mà thứ bọn họ hiện tại đang thương thảo, chính là Lạc Tuyết Ninh đã đến, dựa theo quy củ của Thái Ngô Thành, cũng là một truyền thống, thì trong ba đại thế lực đỉnh cao này sẽ chọn ra một nhà phụ trách toàn bộ quá trình tiếp đãi, trong đó còn có vấn đều đảm bảo an toàn nữa.
Đương nhiên, tiếp đãi thì cũng có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như đặc quyền làm việc, đồng dạng cũng có thể từ trong Tân Cách Công Quốc, đạt được đại lượng tiếp viện tiếp tế, thậm chí còn có cả vật tư và kỹ thuật quân dụng.
Bởi vậy, ở tinh cầu khác, cũng là tới thăm hữu nghị, nhưng mà các nhà giàu có thì đều đánh nhau tới vỡ đầu, muốn giành quyền được đón tiếp nhân vật của quân đội.
Mục đích chủ yếu của hội nghị lần này, đó là làm thế nào tranh đoạt tư cách tiếp đãi Lạc Tuyết Ninh, đầu tiên, cần phải nộp lên báo cáo kế hoạch, trình bày quá trình tiếp đãi, sau đó sẽ là các vấn đề khác liên quan.
- Theo ta thấy, tốt nhât là dọn Lệ thấm viên ra, không gian nơi đó cũng đủ lớn, lại còn nằm trong địa bàn của chúng ta, vào lúc quan trọng, còn có thể phong tỏa toàn bộ khu vực lớn gần đó, dùng để cam đoan an toàn.
Trương Tân Lôi đề nghị.
- Về phần hành trình, hy vọng Tang Hoành Vân sư phụ có thể tiếp nhận toàn bộ quá trình hộ tống.
Triệu Thanh nói tiếp.
Tang Hoành Vân ngồi trên ghế chủ vị, vẫn không nói một câu nào, dường như đang suy nghĩ, lại dường như là đang cân nhắc, chỉ im lặng nghe ý kiến của mọi người.
- Không cần thảo luận nữa, đối với kế hoạch tiếp đãi Lạc Tuyết Ninh, Tập đoàn Thiếu Giang quyết định bỏ cuộc!
Thật lâu sau, Tang Hoành Vân lên tiếng.
Mọi người nghe nói như vậy, thần sắc không khỏi vừa động, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, thương thảo hồi lâu, Tang Hoành Vân lại đưa ra quyết định như vậy.
- Vì cái gì? Sư phụ!
Trương Tân Lôi khó hiểu.
- Ta đang suy nghĩ cho sự an toàn của các ngươi, Tập đoàn Thiếu Giang đúng là số một ở Thái Ngô Thành, nhưng nếu so với toàn bộ Phục Thản Đế Quốc để cân nhắc, thì chỉ có thể là một thứ nhỏ nhoi mà thôi, không chịu nổi một kích...!
Tang Hoành Vân hơi đứng lên rồi nói, kỳ thật nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy Tang Hoành Vân hạ quyết định này, đó là Thánh điện quân đoàn phụ trách tiếp viện lại không thể kịp thời tới đây được.
Mà người bịt mặt đánh chủ ý tới Lạc Tuyết Ninh, thì đã tiến vào Thái Ngô Thành, phía trước Tang Hoành Vân đã có được tin tức, trong một lần va chạm với Mặc Huyền khi trước, thì có một nhân vật cấp bậc Ngự Sư, mà này đây rất có thể chỉ mà một góc của núi băng mà thôi.
Lạc Tuyết Ninh đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Căn bản không có người nào nói chính xác được, thăm hữu nghị ư? Cơ bản có thể khẳng định, đây là ngụy trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.