Ma Ngân

Chương 1009: Rút đao ứng chiến

Đình Vũ

14/09/2017

Trong khoảnh khắc, rậm rạp vô số mũi băng trực tiếp đâm trên cái lồng phòng hộ tế ti của Bối La Nạp, nhìn qua giống như một con nhím. Nhưng mà theo mũi băng liên tục điên cuồng công kích, chi ngắn ngủn vài giây, tầng ngoài cái lồng phòng hộ đã hoàn toàn bao bọc một lớp Hàn băng vạn năm thật dày.

Đồng thời, dưới chân Bối La Nạp và Tiêu Hoằng cùng bị bao phủ một tầng quang văn màu vàng, tiếp theo từng cây từng cây giống như núi băng thật lớn lập tức từ mặt đất dâng lên, hoàn toàn bao bọc Bối La Nạp cùng vô số Hàn băng vạn nằm trong đó, tiếp theo cả khối Hàn băng vạn năm khổng lồ bị kích nổ.

“Ầm!”

Cùng với một tiếng nổ vô cùng kịch liệt, Tiến Thủ Hào đã bị tàn phá không chịu nổi, trực tiếp từ giữa đứt đoạn thành hai phần, mảnh nhỏ cuồn cuộn bắn ra bốn phía, thân hạm khổng lồ liên tục lắc lư vài cái, cuối cùng hình thành một đống phế liệu.

Lại nhìn bên trong hạm thể, Bối La Nạp được tằm ti bao bọc bảo hộ, lúc này đã máu thịt bầy nhầy, nằm phía trên mặt đất lởm chởm lạnh như băng, nhìn qua đã cực kỳ yếu ớt, đang giãy giụa bò lên lại phát hiện một chân đã bị nổ nát.

Nhìn Tiêu Hoằng từng bước một đi tới hướng mình, Bối La Nạp miễn cưỡng nhích lui về phía sau một chút, vội vàng nói:

- Tiêu Hoằng... Không... Không nên, ta...

Tiêu Hoằng lúc này vốn không thèm để ý đến tiếng van xin của Bối La Nạp, như trước không nói lời nào, chậm rãi vươn tay rút ra một mảnh vụn kim khí hình tam giác cắm ở trên vai, tiện tay vứt qua một bên, sau đó từng bước một đi tới gần Bối La Nạp, đồng thời chậm rãi rút ra thanh Băng Tín Ngưỡng.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng hành động như thế, lần này đến phiên Bối La Nạp cảm thấy tuyệt vọng, hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, vốn chỉ huy quân đội Thượng Bang tính toán dẹp yên Thiên Tế Tinh, giờ khắc này lại bị Tiêu Hoằng với một loại phương thức khó tin, thực hiện một lần khí thế to lớn phản công tàn sát!

Cùng với tiếng bước chân “xoạt xoạt”, Tiêu Hoằng đi tới bên cạnh Bối La Nạp, từ trên cao nhìn xuống Bối La Nạp. Sau đó giơ cao tay nắm chặt Băng Tín Ngưỡng, dùng sức đâm xuống phía dưới!

“Phốc!”

Truyền đến thanh âm tiếng mũi dao đâm vào thân thể. Chỉ thấy một kiếm này của Tiêu Hoằng cắm thẳng vào bụng Bối La Nạp đồng thời lại nhìn hai mắt suy yếu của Bối La Nạp đột nhiên mở lớn, cả thân thể không kìm được bắt đầu giãy giụa.

Tiêu Hoằng thấy thế vẻ mặt không cộ bất kỳ biến hóa, trước sau như một lạnh như băng, chỉ có điều là bên trong hai mắt cừu hận kia lặng yên không một tiếng động rơi xuống một giọt nước mắt, đồng thời chậm rãi rút thanh kiếm ra, sau đó dùng sức đâm xuống!

Một giọt nước mắt đó dường như đã nhớ lại kẻ đã chết, cùng với an ủi. Chỉ có vẻ lạnh như băng và thê lương kia mới vĩnh viễn khắc sâu trên mặt Tiêu Hoằng, vĩnh viễn không phải nhạt.,

Theo kiếm đâm xuống lần thứ hai, quan chỉ huy tiền tuyến Bối La Nạp, kẻ chấp hành tội ác này, thân thể đã bắt đầu không ngừng vặn vẹo, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, một bàn tay nắm chặt cổ chân Tiêu Hoằng.

Thế nhưng Tiêu Hoằng cũng không có đình chỉ động tác, kế tiếp đó là kiếm thứ ba, kiếm thứ bốn, kiếm thứ năm...

Mỗi một kiếm đâm xuống, dường như đều là phát tiết cừu hận tận đáy lòng của Tiêu Hoằng, lại dường như là tiếng hò hét phát ra từ đáy lòng Tiêu Hoằng, cùng với lễ bái đối với người chết. Giờ khắc này, rốt cục Tiêu Hoằng đã thực hiện nợ máu trả bằng máu đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.

Ước chừng dưới hơn một trăm kiếm, bộ phận bụng của Bối La Nạp đã bị đâm nát vụn, mà vẻ mặt kinh hãi của Bối La Nạp kia cũng cứ như vậy hoàn toàn đọng lại trên mặt, hai mắt trợn trừng.

Tiêu Hoằng đã có chút thở hổn hển, ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua Bối La Nạp một cái, cố gắng hô hấp mấy hơi không khí, rồi trực tiếp nắm tóc Bối La Nạp vung dao chém xuống, cắt lấy đầu người Bối La Nạp máu chảy đầm đìa. Sau đó Tiêu Hoằng tung mình nhảy lên đỉnh chóp hạm thể Tiến Thủ Hào vỡ nát.



Phía sau áo choàng rách bươm tung bay theo gió, giống như một lá cờ bay phất phới, dường như đại biểu cho quá khứ tàn tạ của Lạc Đan Luân. Tuy nhiên, dù vết thương lớp lớp, Tiêu Hoằng như trước ngạo nghễ đứng thẳng, người Lạc Đan Luân vẫn kiên cường sống còn.

Mà ở chung quanh Tiêu Hoằng, binh sĩ Lạc Đan Luân tùy ý có thể thấy được, người nào người đó khí thế bàng bạc, như lang như hổ.

- Bối La Nạp đã chết! Cho dù địch nhân thiên quân vạn mã, chúng ta cũng phải rút đao ứng chiến! Sát!

Tiêu Hoằng giơ cao cái đầu máu chảy đầm đìa của Bối La Nạp, cao giọng gào lên.

Theo Tiêu Hoằng phát ra tiếng gào như thế, cùng với cái đầu máu chảy đầm đìa của Bối La Nạp kia, binh sĩ Lạc Đan Luân hai mắt lại lần nữa phát ra tia sáng sắc bén.

Về phần binh sĩ Thượng Bang còn sót lại, nhìn đầu lâu của Bối La Nạp trong tay Tiêu Hoằng, một chút xíu phòng tuyến cuối cùng trên tâm lý cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cho tới bây giờ bọn họ còn cảm thấy hết thảy chuyện này chỉ là ảo giác. Trước khi đi vào Ma Duệ Tinh, quân đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng không phải nói như vậy! Đám binh sĩ Lạc Đan Luân này rốt cuộc là quái vật gì? Bị đánh cho tàn phế, mà lại còn có thể đủ sức đứng lên, làm cho người ta có cảm giác cho dù là toàn thân đánh cho tàn phế, cũng có thể dùng răng nanh để tiếp tục tác chiến.

Quân đội như vậy quả thật đáng sợ!

Phóng mắt nhìn lại, trên sườn núi, trên co. Binh sĩ Lạc Đan Luân tùy ý có thể thấy được, binh sĩ Thượng Bang có người muốn đầu hàng nhưng binh sĩ Lạc Đan Luân, sẽ cho bọn chúng cơ hội này sao?

Phía trên chiến trường, chỉ cần gặp phải quân phục ngoại tộc, trực tiếp tàn nhẫn giết chết, hoặc là róc xương, hoặc là trực tiếp xé thành mảnh nhỏ. Rất khó tưởng tượng, đây chính là trăm vạn hùng binh trùng trùng điệp điệp trước đó.

Mọi người của các đại liên hợp thể, nhìn thấy hình ảnh như vậy, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng. Giết chóc như vậy ít nhiều có chút dọa người.

Về phần phi công ở trên trời cao, nhìn từng chiếc Ma Văn xe tăng hoặc là bị hủy, hoặc là trực tiếp bị binh sĩ Lạc Đan Luân chiếm lấy, không kìm được nuốt ngược một ngụm nước miếng, đơn giản không hề quản tới. Chuyện tới nước như thế cái gì đều không trọng yếu, quan trọng là... Giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Có ý nghĩ như vậy, gần cả ngàn chiếc Ma Văn chiến đấu cơ trên bầu trời, đồng loạt quay đầu, hướng tới Hồng Tâm Châu ào ào bay trốn. Trực tiếp vứt bỏ không hề để ý tới binh sĩ Thượng Bang bị tàn sát phía trên mặt đất.

Chỉ có điều, gần ngàn tên phi công Thượng Bang này nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng nói đuổi tận giết tuyệt, tuyệt đối là sẽ thực hiện lời hứa hẹn.

Ngay lúc gần ngàn tên phi công này đi vào chỗ giao tiếp giữa Hồng Tâm Châu và Sùng Cao Châu, gần ngàn tên phi công đều biến sắc.

Chỉ thấy phía trên lưng núi Áo Lôi Tư Sơn chỗ giao tiếp hai châu, đang bay rậm rạp vô số linh thú long hệ, đồng thời phía trên mỗi một con linh thú, ngôi một gã Long Kỵ Sĩ.

Ước chừng đông nghìn nghịt một mảng lớn, giống như đàn ruồi bu trên miếng thịt thối. Tiếp theo dường như nhận được lệnh, phần phật bay lên trời cao, sau đó kết thành hàng ngũ đặc biệt của quân đoàn Long Kỵ Sĩ, xung phong tới hướng Ma Văn chiến đấu cơ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Cùng lúc đó, ở phía tây nam Lý Tư Giai Nội Hải hai đoàn chiến đấu Bá Vương Long cũng đã chuẩn bị có thứ tự, đồng thời đạt thành định vị tập trung với Ma Văn vệ tinh phía trên quỹ đạo, tiếp sau đó là rậm rạp Ma Văn phi đạn bắn thẳng tới hướng Áo Lôi Tư Sơn.



Không có sai, chỉ riêng hơn 1000 linh thú long hệ của quân đoàn Long Kỵ Sĩ này, nếu muốn làm một hồi chiến đấu ngay mặt với Ma Văn chiến đấu cơ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được, thế nhưng có được hỗ trợ của đoàn tàu ngầm chiến đấu thì kết quả lại khác xa.

Trên trời cao, ngay lúc Ma Văn chiến đấu cơ và quân đoàn Long Kỵ Sĩ quấn lấy nhau cùng một chỗ, rậm rạp Ma Văn phi đạn tựa như đúng hẹn bay tới.

Trong chớp mắt, phía trên Áo Lôi Tư Sơn một lần nữa trở thành chiến trường tàn sát của Lạc Đan Luân.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng cùng với người Lạc Đan Luân dốc toàn bộ lực lượng phải đạt tới hiệu quả chính là: Quân đội Thượng Bang được xưng trăm vạn hùng sư phải toàn bộ chết ở trong Sùng Cao Châu, một tên cũng không để cho chạy thoát.

Không có sai, bên trong Hồng Tâm Châu, quả thật còn có không quân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nhưng giờ khắc này, lại không có một chiếc Ma Văn chiến đấu cơ nào của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc dám bay lên không trung.

Về phần Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch nhìn hình ảnh thảm thiết ở Sùng Cao Châu kia, đã bắt đầu hơi lạnh run, nhất là nhìn dáng Tiêu Hoằng đứng trên đỉnh cao Tiến Thủ Hào, trong lúc nhất thời làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Tiêu Hoằng dường như đang dùng phương thức của mình để chứng tỏ bản chất của Lạc Đan Luân. Đối với người Lạc Đan Luân mà nói, sau khi bọn họ có linh hồn thật sự rất đáng sợ.

Ngắn ngủn một giờ sau, mặt trời chiều ngã về tây, binh sĩ Thượng Bang ở Sùng Cao Châu đã bị giết hại còn không tới 10 vạn, trong số đó còn bao gồm nhân viên công tác của quân đội.

Thử nghĩ một chút, binh sĩ Lạc Đan Luân chiến đấu mấy ngày nay, rốt cuộc đã tàn sát bao nhiêu người, mà số binh sĩ Thượng Bang còn lại chết thảm cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Giờ khắc này Cao Long Đình cũng chính thức hiểu biết một điều: Chọc giận người Lạc Đan Luân đến tột cũng là một hậu quả như thế nào.

Trương Thượng Quân ở phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, nhìn hình ảnh bên trong màn hình, vẻ kinh ngạc đã dần dần thay thế bằng phẫn nộ ngập trời. Đương nhiên, sau lưng vẻ phẫn nộ ngập trời này, Trương Thượng Quân không thể không một lần nữa có đánh giá về Thiên Tế Tinh, về người Lạc Đan Luân.

Không thể phủ nhận, cách thực hiện liều mạng quyết chiến của người Lạc Đan Luân này, quả thật khiến trong lòng Trương Thượng Quân nảy sinh cố kỵ.

Nhất là Á Tế Á liên hợp thể và Tân Bối Ba liên hợp thể lúc này đang bị Á Bình Ninh liên hợp thể và Gia Đô liên hợp thể toàn diện công kích, nếu để bọn họ đột nhập Xích Nghĩa liên hợp thể, như vậy thế cục sẽ tiến thêm một bước chuyển biển xấu, chuyển biến xấu đến mức không thể thu thập, thậm chí toàn bộ kết cấu của Thái Qua Vũ Trụ sẽ một lần nữa bị phá vỡ.

- Cần phải nghĩ một biện pháp khác mới được!

Trương Thượng Quân thì thào tự nói. Tiếp theo nhìn lướt một cái cảnh tượng 10 vạn quân còn sót lại bị giết hại phía trên màn hình, sau đó chậm rãi vươn tay tắt màn hình. Hành động như vậy tỏ rõ điều gì không cần nói cũng biết! Chính là 10 vạn quân đó Trương Thượng Quân đã hoàn toàn vứt bỏ.

Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc có thể nói là không sợ người bị chết nhất, một là vì quá nhiều người, hai là vì trợ cấp tử tuất kim tệ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chỉ bằng một phần năm mươi so với Á Bình Ninh liên hợp thể, nhiều lắm đến lúc đó cấp cho một cái danh hiệu anh hùng Áo Cách Tư là xong.

Hơn nữa Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc từ lúc đầu kiến quốc, chiến thuật sở trường nhất chính là chiến thuật biển người. Một lần chiến dịch “nổi tiếng” nhất chính là dùng tính mạng của binh sĩ làm hết sạch năng lượng cổ Chiến Văn, cùng với Ma Văn đạn của địch nhân, buộc đối phương phải đầu hàng.

Tuy rằng Bách Lạp Đồ cực lực ki en quyết đề nghị tăng cao trợ cấp kim tệ cho binh sĩ chết trận, nhưng Hải Đình Gia thủy chung không thông qua, chuyện đó đâu cần phải phí nhiều tiền chứ?

Đây có thể nói là hoàn toàn tương phản với lý luận trị quân của Tiêu Hoằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook