Chương 474: sư mệnh
Đình Vũ
19/07/2017
Trên bàn ở góc đại sảnh trưởng giả, đặt một mảnh vải trắng, ánh nắng chiếu rọi xuống, tản ra tia lấp lánh bảy màu, ở hộp gỗ bên cạnh còn có những sợi lông chim Kim quan điêu.
Đương nhiên vải trắng kia là do Đại trưởng giả dệt thành.
- Ăn thịt trên bàn đi, thuận tiện cầm quyển sách đặt trên bàn xem trước.
Đại trưởng giả nói với Tiêu Hoằng, liên quay lại bàn tiếp tục dệt vải lông chim.
Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, cầm thịt Kim quan điêu bắt đầu cắn xé, sau đó nhìn vào cuốn sách cũ ở cạnh bàn ăn.
Ưu thế duy nhất của Toái cốt quyền ở chỗ, giả thiết trên người không có Chiến văn, không có Khí văn hay dụng cụ chiến đấu khác, vẫn có thể dùng nắm đấm phát huy hiệu quả của Ngự lực.
Xem như một loại kỹ xảo vận dụng Ngự lực, phòng ngừa khi bản thân mất đi toàn bộ Chiến văn, cũng sẽ không mất hết lực công kích, đồng thời khi cận chiến cũng rất thực dụng.
Ngồi trên ghế, Tiêu Hoằng vừa ăn thịt Kim quan điêu, mở ra quyển Toái cốt quyền, đọc tỉ mỉ.
Nguyên lý Toái cốt quyền không phức tạp, là kỹ xảo công kích dựa trên điều kiện quyết định là độ chính xác Ngự lực, khiến Ngự lực thẩm thấu vào nắm đấm đánh lên thân thể đối phương, sinh ra sóng chấn động Ngự lực mạnh mẽ, nhẹ thi gãy xương, nặng thì xương cốt vỡ vụn.
Tuy rằng lực sát thương quy mô lớn kém hơn Chiến văn, nhưng nếu vận dụng tốt, uy lực cũng không kém. Quan trọng nhất là loại kỹ xảo này không sử dụng Ma Văn nào, trước kia khi binh lính bị bắt, lấy đi túi Ma Văn hay súng trường Ma Văn, mọi chuyện êm xuôi, nhưng nếu nắm giữ loại Toái cốt quyền thì sẽ chưa xong.
Là thứ tốt.
Đọc vài tờ, Tiêu Hoằng thầm nghĩ, sau đó ăn xong thịt Kim quan điêu, tạm biệt Đại trưởng giả, liền ôm Toái cốt quyền đi về.
Trên đường trở về, bầu trời tối dần, thế giới như phủ lớp lụa đen, hai bên đường phổ vắng lặng, những phòng có người ở đều sáng lên ngọn đèn ấm áp.
Nhìn từ ánh đèn, già trẻ lớn bé trong phòng đang vây quanh bàn ăn, hưởng thụ món ngon, một chén cơm thơm ngào ngạt đặt trên bàn ăn.
Thật khó mà tưởng tượng được, đây là hiệu quả từ mười mấy hạt giống ban đầu do Tiêu Hoằng mang tới.
Liếc những tiếng cười nói trong phòng truyền ra, Tiêu Hoằng cũng dần hiện lên một chút ý cười, tiếp theo một mình đi thẳng, bóng người dần biến mất trong bóng tối.
Tản bộ chừng 10 phút, quay về chỗ ở, Tiêu Hoằng thấy phần lớn binh lính Bối La đã tụ tập trong đại sảnh, hưởng thụ thức ăn, trong lò lửa ở giữa còn đang nướng một con linh thú to như trâu đực.
Trải qua huấn luyện tu luyện thời gian dài, đã có một nửa binh lính Bối La bước vào hàng ngũ Ngự sư, còn co một bộ phận chỉ cần một tuần nữa sẽ đi vào Ngự sư.
Đương nhiên, chuyện đến lúc này tất cả binh lính sống sót căn bản không còn thỏa mãn với cấp bậc chuẩn Ngự sư hay Ngự sư cấp một, mà có thể theo đuổi cao hơn, thậm chí Tiêu Hoằng bước vào trong đại sảnh, có thể cảm nhận rổ trong người môi binh lính Bối La tản mát ra khí thế không tầm thường, đó là khí thế của kẻ mạnh.
- Lão đại, có muốn ném thử thịt mãng ngưu không, nghe Ngả Nhĩ Văn nói rất là thơm ngon.
Thấy Tiêu Hoằng bước vào, Ngả Ôn thoải mái hỏi Tiêu Hoằng, bây giờ Ngả Ôn trải qua nhiều ngày tu luyện, đã bước vào trình độ Ngự sư cấp một, đang cố gắng tiến lên Ngự sư cấp hai.
- Không cần, ta đã ăn rồi.
Tiêu Hoằng đáp lời, sau đó khoát tay, đi lên lầu.
Trong phòng khách, tài liệu vẫn chồng chất như núi, cũng không có gì lạ, mặc kệ là Thích Khách Mình hay binh lính Bối La nếu đi hang động Mặc Ngân, đều sẽ tùy tiện thu gom một ít tài liệu về, ngẫu nhiên còn săn bắt mấy con linh thú. Có lẽ một người mang về tài liệu ít ỏi, nhưng hơn ngàn người, vậy thì khác.
Ở một góc phòng khách, còn có một đống lớn vũ khí hợp kim Vi Mễ cùng Khí văn đang chờ Tiêu Hoằng tạo hỉnh, sau đó giao cho Thích Khách Mình sử dụng.
Ngoài ra, một góc khác còn có những khúc xương chứa tơ vàng, là xương của Kim quan điêu. Nêu làm thêm Khí văn thích hợp trên đó, sẽ trở thành Khí văn hiếm thấy.
Đi tới trước xương Kim quan điêu, Tiêu Hoằng nhặt lên hai cái, cảm nhận bóng loáng như trứng chim, phát ra ánh sáng vàng dưới ánh đèn.
Trên thực tế, xương của Kim quan điêu còn quý hơn cả vàng ròng cùng thể tích.
- Cây này chê tạo thành chùy ngắn Ma Vân hẳn là không tệ.
Tiêu Hoằng cầm xương đùi Kim quan điêu, vung vẫy mấy cái, lẩm bẩm nói, sau đó cầm hai cái móng vuốt lớn của Kim quan điêu, bắt đầu suy ngẫm chế tạo như thế nào.
Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ xong, quay trở lại bàn, lấy ra Lân Kim, bắt đầu tạo hình Khí văn tương ứng trên những khúc xương Kim quan điêu theo ý tưởng, đồng thời khi tạo hình Khí văn, Tiêu Hoằng cũng cố gắng mô phỏng ý tưởng cùng đao pháp theo Cáp Thụy Sâm.
10 giờ tối, bên cạnh Tiêu Hoằng lại có một loạt Khí văn cùng Chiến văn, trong đó chói mắt nhất là ba cái Khí văn chế tạo bằng xương Kim quan điêu.
Một cái chùy ngắn Ma Văn bằng xương, một cây đao bằng xương sườn, cùng một cây lưỡi lê xương.
Mỗi một thanh vũ khí đều rực rỡ sáng chói, dưới ánh đèn Ma Văn chiếu rọi, tơ vàng hòa lẫn cùng văn lộ tạo hình màu tím, thật là xa hoa.
Ngay cả Tiêu Hoằng chủ tu Chiến văn cũng yêu thích không buông tay ba món vũ khí này. Tiêu Hoằng cũng dứt khoát, trực tiếp chọn ra một khúc xương Kim quan điêu mà mình thích đem cất riêng, sau này có thời gian chế tạo một cái Khí văn để chơi, nói thế nào cũng là một thanh vũ khí có thể chiến đấu.
Để Ma Văn và Khí văn chế tạo xong vào hộp gỗ, Tiêu Hoằng không để ý nữa, dọn dẹp bàn, bắt đầu tập trung nghiên cứu Toái cốt quyền, kỹ xảo công kích dựa vào Ngự lực.
Cứ thế, ba ngày vội vàng trôi qua.
Theo Đại trưởng giả huấn luyện, Tiêu Hoằng cơ bản nắm giữ tất cả kỹ thuật của Đại trưởng giả, chỉ là còn chưa thuần thục, chăng qua chỉ cần nắm giữ tinh túy, khổ luyện là có thể thuần thục,
Hiện giờ Đại trưởng giả phải làm là uốn nắn những lỗi nhỏ nhật của Tiêu Hoằng trong lúc huấn luyện, cố gắng làm thay đổi cho đúng.
Không thể không nói, năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Hoằng tuyệt đối không tầm thường.
Lúc này, Tiêu Hoằng đang dùng chùy thủ không ngừng sử dụng các loại phương thức tấn công bia ngắm hình người bao bọc bằng da ma thú.
- Nhớ kỹ, cổ là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể người, một đòn là có thể dễ dàng mất mạng. Bởi vậy bất kỳ lúc nào, nó luôn phải là mục Tiêu tấn công hàng đầu, trừ khi đối phương phòng ngự chặt chẽ, mới phải nghĩ tới nơi khác. Trong lúc đánh nhau, ngươi phải nghĩ hết cách làm đối phương mất đi phòng ngự ở cổ, sau đó đột ngột ra tay, một đòn lấy mạng, đây cũng là một loại phương thức đánh lén.
Đại trưởng giả chống gậy, đứng cạnh Tiêu Hoằng nói.
-Vâng.
Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo sắc mặt tiếp tục lạnh lùng, sử dụng những phương thức khác nhau đâm vào cổ hình nộm kia, muốn biển loại phương thức ám sát này thành bản năng của thân thể.
- Đại trưởng giả, có một điều mà ta vẫn không nghĩ ra, vì sao ngài tốt với ta như thế?
Qua hồi lâu, khi Tiêu Hoằng ngừng lại nghi, lau mồ hôi, Tiêu Hoằng mới hỏi.
- Tốt với ngươi, ban đầu là sứ mạng của ta, sau đó mới là tình nghĩa.
Đại trưởng giả đáp, sắc mặt bình thản.
- Còn nữa, cây tùng xanh kia dường như rất quan trọng với ngài, rốt cuộc nó có ích gì?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Nó là do ta mang theo từ quốc đô Lạc Đan Luân để quốc đến đây, tới nay đã gần 1000 năm. Ở trong mắt ta, nó như tiếp diễn của Lạc Đan Luân đế quốc, kéo dài không dứt.
Đại trưởng giả nói:
- Ngươi cũng có thể giải thích là, nhìn nó tương đương với một loại tưởng niệm.
Tiêu Hoằng nghe vậy, không nói gì, chi khẽ gật đầu. về phần cái gọi là sứ mệnh như Đại trưởng giả nói, Tiêu Hoằng thấy Đại trưởng giả không chủ động nói rõ, cũng không truy hỏi.
Cùng lúc đó, hạm đội Hỏa Hồ trải qua ba ngày hành trình, rốt cuộc gặp được ba chiếc tàu hạm đội tìm kiếm cứu nạn. Lúc này, hạm đội Hỏa Hồ cùng ba chiếc hạm cứu hộ đang ở bên bờ biên giới quận Nam Du.
Lúc này, hạm đội Hỏa Hồ có hai chiếc chiến hạm Ma Văn, mạnh mẽ đến mức chưa từng có, cộng thêm một chiếc chiến hạm Ma Văn vốn có, hạm đội Hòa Hồ đã có 3 chiếc chiến hạm Ma Văn tính năng tiên tiến, cùng với 5 chiếc chiến hạm vận chuyển xa hoa.
Chỉ riêng về các loại trang bị, tuyệt đối là phân phối cấp bậc xa xỉ.
Đoàn trưởng Mục Lý Kỳ đang ngồi trong tàu Ưng Trảo, nhìn ba chiếc hạm cứu hộ đang tới gần ngoài cửa sổ. Ở cạnh hắn, là sĩ quan phụ tá cổ Tư Đằng, cùng với tham mưu trưởng Đan Gia Tín.
Ba người này toàn là tâm phúc của cố Hoành Thần, bao gồm toàn bộ binh lính quân đoàn cũng vậy. Trước kia cũng giúp cố Hoành Thần làm những chuyện giống thế, loại bỏ đối thủ cạnh tranh quyền lợi.
- Chuẩn bị thế nào?
Nhìn ba chiếc tàu tìm kiếm cứu ở xa xa đang dần hiện rõ, Mục Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi phó đoàn trưởng Cổ Tư Đằng, sắc mặt tràn ra từng làn hơi lạnh.
- Báo cáo đoàn trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, cam đoan tuyệt đối không có sai lầm.
Cổ Tư Đằng trả lời.
Đương nhiên vải trắng kia là do Đại trưởng giả dệt thành.
- Ăn thịt trên bàn đi, thuận tiện cầm quyển sách đặt trên bàn xem trước.
Đại trưởng giả nói với Tiêu Hoằng, liên quay lại bàn tiếp tục dệt vải lông chim.
Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, cầm thịt Kim quan điêu bắt đầu cắn xé, sau đó nhìn vào cuốn sách cũ ở cạnh bàn ăn.
Ưu thế duy nhất của Toái cốt quyền ở chỗ, giả thiết trên người không có Chiến văn, không có Khí văn hay dụng cụ chiến đấu khác, vẫn có thể dùng nắm đấm phát huy hiệu quả của Ngự lực.
Xem như một loại kỹ xảo vận dụng Ngự lực, phòng ngừa khi bản thân mất đi toàn bộ Chiến văn, cũng sẽ không mất hết lực công kích, đồng thời khi cận chiến cũng rất thực dụng.
Ngồi trên ghế, Tiêu Hoằng vừa ăn thịt Kim quan điêu, mở ra quyển Toái cốt quyền, đọc tỉ mỉ.
Nguyên lý Toái cốt quyền không phức tạp, là kỹ xảo công kích dựa trên điều kiện quyết định là độ chính xác Ngự lực, khiến Ngự lực thẩm thấu vào nắm đấm đánh lên thân thể đối phương, sinh ra sóng chấn động Ngự lực mạnh mẽ, nhẹ thi gãy xương, nặng thì xương cốt vỡ vụn.
Tuy rằng lực sát thương quy mô lớn kém hơn Chiến văn, nhưng nếu vận dụng tốt, uy lực cũng không kém. Quan trọng nhất là loại kỹ xảo này không sử dụng Ma Văn nào, trước kia khi binh lính bị bắt, lấy đi túi Ma Văn hay súng trường Ma Văn, mọi chuyện êm xuôi, nhưng nếu nắm giữ loại Toái cốt quyền thì sẽ chưa xong.
Là thứ tốt.
Đọc vài tờ, Tiêu Hoằng thầm nghĩ, sau đó ăn xong thịt Kim quan điêu, tạm biệt Đại trưởng giả, liền ôm Toái cốt quyền đi về.
Trên đường trở về, bầu trời tối dần, thế giới như phủ lớp lụa đen, hai bên đường phổ vắng lặng, những phòng có người ở đều sáng lên ngọn đèn ấm áp.
Nhìn từ ánh đèn, già trẻ lớn bé trong phòng đang vây quanh bàn ăn, hưởng thụ món ngon, một chén cơm thơm ngào ngạt đặt trên bàn ăn.
Thật khó mà tưởng tượng được, đây là hiệu quả từ mười mấy hạt giống ban đầu do Tiêu Hoằng mang tới.
Liếc những tiếng cười nói trong phòng truyền ra, Tiêu Hoằng cũng dần hiện lên một chút ý cười, tiếp theo một mình đi thẳng, bóng người dần biến mất trong bóng tối.
Tản bộ chừng 10 phút, quay về chỗ ở, Tiêu Hoằng thấy phần lớn binh lính Bối La đã tụ tập trong đại sảnh, hưởng thụ thức ăn, trong lò lửa ở giữa còn đang nướng một con linh thú to như trâu đực.
Trải qua huấn luyện tu luyện thời gian dài, đã có một nửa binh lính Bối La bước vào hàng ngũ Ngự sư, còn co một bộ phận chỉ cần một tuần nữa sẽ đi vào Ngự sư.
Đương nhiên, chuyện đến lúc này tất cả binh lính sống sót căn bản không còn thỏa mãn với cấp bậc chuẩn Ngự sư hay Ngự sư cấp một, mà có thể theo đuổi cao hơn, thậm chí Tiêu Hoằng bước vào trong đại sảnh, có thể cảm nhận rổ trong người môi binh lính Bối La tản mát ra khí thế không tầm thường, đó là khí thế của kẻ mạnh.
- Lão đại, có muốn ném thử thịt mãng ngưu không, nghe Ngả Nhĩ Văn nói rất là thơm ngon.
Thấy Tiêu Hoằng bước vào, Ngả Ôn thoải mái hỏi Tiêu Hoằng, bây giờ Ngả Ôn trải qua nhiều ngày tu luyện, đã bước vào trình độ Ngự sư cấp một, đang cố gắng tiến lên Ngự sư cấp hai.
- Không cần, ta đã ăn rồi.
Tiêu Hoằng đáp lời, sau đó khoát tay, đi lên lầu.
Trong phòng khách, tài liệu vẫn chồng chất như núi, cũng không có gì lạ, mặc kệ là Thích Khách Mình hay binh lính Bối La nếu đi hang động Mặc Ngân, đều sẽ tùy tiện thu gom một ít tài liệu về, ngẫu nhiên còn săn bắt mấy con linh thú. Có lẽ một người mang về tài liệu ít ỏi, nhưng hơn ngàn người, vậy thì khác.
Ở một góc phòng khách, còn có một đống lớn vũ khí hợp kim Vi Mễ cùng Khí văn đang chờ Tiêu Hoằng tạo hỉnh, sau đó giao cho Thích Khách Mình sử dụng.
Ngoài ra, một góc khác còn có những khúc xương chứa tơ vàng, là xương của Kim quan điêu. Nêu làm thêm Khí văn thích hợp trên đó, sẽ trở thành Khí văn hiếm thấy.
Đi tới trước xương Kim quan điêu, Tiêu Hoằng nhặt lên hai cái, cảm nhận bóng loáng như trứng chim, phát ra ánh sáng vàng dưới ánh đèn.
Trên thực tế, xương của Kim quan điêu còn quý hơn cả vàng ròng cùng thể tích.
- Cây này chê tạo thành chùy ngắn Ma Vân hẳn là không tệ.
Tiêu Hoằng cầm xương đùi Kim quan điêu, vung vẫy mấy cái, lẩm bẩm nói, sau đó cầm hai cái móng vuốt lớn của Kim quan điêu, bắt đầu suy ngẫm chế tạo như thế nào.
Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ xong, quay trở lại bàn, lấy ra Lân Kim, bắt đầu tạo hình Khí văn tương ứng trên những khúc xương Kim quan điêu theo ý tưởng, đồng thời khi tạo hình Khí văn, Tiêu Hoằng cũng cố gắng mô phỏng ý tưởng cùng đao pháp theo Cáp Thụy Sâm.
10 giờ tối, bên cạnh Tiêu Hoằng lại có một loạt Khí văn cùng Chiến văn, trong đó chói mắt nhất là ba cái Khí văn chế tạo bằng xương Kim quan điêu.
Một cái chùy ngắn Ma Văn bằng xương, một cây đao bằng xương sườn, cùng một cây lưỡi lê xương.
Mỗi một thanh vũ khí đều rực rỡ sáng chói, dưới ánh đèn Ma Văn chiếu rọi, tơ vàng hòa lẫn cùng văn lộ tạo hình màu tím, thật là xa hoa.
Ngay cả Tiêu Hoằng chủ tu Chiến văn cũng yêu thích không buông tay ba món vũ khí này. Tiêu Hoằng cũng dứt khoát, trực tiếp chọn ra một khúc xương Kim quan điêu mà mình thích đem cất riêng, sau này có thời gian chế tạo một cái Khí văn để chơi, nói thế nào cũng là một thanh vũ khí có thể chiến đấu.
Để Ma Văn và Khí văn chế tạo xong vào hộp gỗ, Tiêu Hoằng không để ý nữa, dọn dẹp bàn, bắt đầu tập trung nghiên cứu Toái cốt quyền, kỹ xảo công kích dựa vào Ngự lực.
Cứ thế, ba ngày vội vàng trôi qua.
Theo Đại trưởng giả huấn luyện, Tiêu Hoằng cơ bản nắm giữ tất cả kỹ thuật của Đại trưởng giả, chỉ là còn chưa thuần thục, chăng qua chỉ cần nắm giữ tinh túy, khổ luyện là có thể thuần thục,
Hiện giờ Đại trưởng giả phải làm là uốn nắn những lỗi nhỏ nhật của Tiêu Hoằng trong lúc huấn luyện, cố gắng làm thay đổi cho đúng.
Không thể không nói, năng lực lĩnh ngộ của Tiêu Hoằng tuyệt đối không tầm thường.
Lúc này, Tiêu Hoằng đang dùng chùy thủ không ngừng sử dụng các loại phương thức tấn công bia ngắm hình người bao bọc bằng da ma thú.
- Nhớ kỹ, cổ là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể người, một đòn là có thể dễ dàng mất mạng. Bởi vậy bất kỳ lúc nào, nó luôn phải là mục Tiêu tấn công hàng đầu, trừ khi đối phương phòng ngự chặt chẽ, mới phải nghĩ tới nơi khác. Trong lúc đánh nhau, ngươi phải nghĩ hết cách làm đối phương mất đi phòng ngự ở cổ, sau đó đột ngột ra tay, một đòn lấy mạng, đây cũng là một loại phương thức đánh lén.
Đại trưởng giả chống gậy, đứng cạnh Tiêu Hoằng nói.
-Vâng.
Tiêu Hoằng đáp lại, tiếp theo sắc mặt tiếp tục lạnh lùng, sử dụng những phương thức khác nhau đâm vào cổ hình nộm kia, muốn biển loại phương thức ám sát này thành bản năng của thân thể.
- Đại trưởng giả, có một điều mà ta vẫn không nghĩ ra, vì sao ngài tốt với ta như thế?
Qua hồi lâu, khi Tiêu Hoằng ngừng lại nghi, lau mồ hôi, Tiêu Hoằng mới hỏi.
- Tốt với ngươi, ban đầu là sứ mạng của ta, sau đó mới là tình nghĩa.
Đại trưởng giả đáp, sắc mặt bình thản.
- Còn nữa, cây tùng xanh kia dường như rất quan trọng với ngài, rốt cuộc nó có ích gì?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Nó là do ta mang theo từ quốc đô Lạc Đan Luân để quốc đến đây, tới nay đã gần 1000 năm. Ở trong mắt ta, nó như tiếp diễn của Lạc Đan Luân đế quốc, kéo dài không dứt.
Đại trưởng giả nói:
- Ngươi cũng có thể giải thích là, nhìn nó tương đương với một loại tưởng niệm.
Tiêu Hoằng nghe vậy, không nói gì, chi khẽ gật đầu. về phần cái gọi là sứ mệnh như Đại trưởng giả nói, Tiêu Hoằng thấy Đại trưởng giả không chủ động nói rõ, cũng không truy hỏi.
Cùng lúc đó, hạm đội Hỏa Hồ trải qua ba ngày hành trình, rốt cuộc gặp được ba chiếc tàu hạm đội tìm kiếm cứu nạn. Lúc này, hạm đội Hỏa Hồ cùng ba chiếc hạm cứu hộ đang ở bên bờ biên giới quận Nam Du.
Lúc này, hạm đội Hỏa Hồ có hai chiếc chiến hạm Ma Văn, mạnh mẽ đến mức chưa từng có, cộng thêm một chiếc chiến hạm Ma Văn vốn có, hạm đội Hòa Hồ đã có 3 chiếc chiến hạm Ma Văn tính năng tiên tiến, cùng với 5 chiếc chiến hạm vận chuyển xa hoa.
Chỉ riêng về các loại trang bị, tuyệt đối là phân phối cấp bậc xa xỉ.
Đoàn trưởng Mục Lý Kỳ đang ngồi trong tàu Ưng Trảo, nhìn ba chiếc hạm cứu hộ đang tới gần ngoài cửa sổ. Ở cạnh hắn, là sĩ quan phụ tá cổ Tư Đằng, cùng với tham mưu trưởng Đan Gia Tín.
Ba người này toàn là tâm phúc của cố Hoành Thần, bao gồm toàn bộ binh lính quân đoàn cũng vậy. Trước kia cũng giúp cố Hoành Thần làm những chuyện giống thế, loại bỏ đối thủ cạnh tranh quyền lợi.
- Chuẩn bị thế nào?
Nhìn ba chiếc tàu tìm kiếm cứu ở xa xa đang dần hiện rõ, Mục Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi phó đoàn trưởng Cổ Tư Đằng, sắc mặt tràn ra từng làn hơi lạnh.
- Báo cáo đoàn trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, cam đoan tuyệt đối không có sai lầm.
Cổ Tư Đằng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.