Chương 867: Ta tin
Đình Vũ
13/09/2017
Ở thành phố Bắc Ninh, Hoắc Nhiên đang gác hai chân lên bàn, dựa lưng vào ghế, bộ dạng lười biếng, chỉ là sắc mặt thản nhiên không đổi như cục đá, không thể tìm tòi được tin tức gì từ trên mặt hắn.
Ở màn hình trước mặt, là hình ảnh đám người Tiêu Hoằng xuyên qua căn cứ quân sự, tránh đi đất bằng, tiến vào rừng núi.
Thực ra, màng năng lượng phía trước là do Hoắc Nhiên bố trí, tất cả đều là Hoắc Nhiên bố trí, bao gồm rút quân, về phần vì sao, Tiêu Hoằng đoán đúng, đó là giảm bớt tổn thất không cần thiết.
Dù sao đây là Sùng Cao Châu, sát bên Thiên Tế Tinh, mà Thiên Tế Tinh dù cho đến bước đường cùng, nhưng ít nhất hiện giờ vẫn không phải bùn nhão. Làm tiền tuyển, quân đội có thể đứng ở Sùng Cao Châu đều là tinh anh số một số hai, sẽ không giống như Tự Cường Châu, có thể lãng phí mấy trăm ngàn người.
Nếu như Sùng Cao Châu tổn thất mấy trăm ngàn người, có lẽ ưu thế mà Cao Tương Chân Nghĩa Quốc khổ cực xây dựng mấy năm qua, sẽ quay lại điểm bắt đầu.
Cho nên, lúc này Hoắc Nhiên làm rất tỉnh táo, bản thân Hoắc Nhiên đã thăm dò chi tiết đội quân tù nhân, sức chiến đấu nằm ở cấp bậc nào, đều nắm rõ ràng. Còn bây giờ, Hoắc Nhiên chỉ cần đánh một cái vừa đủ sức, đập chết đội quân tù nhân.
- Hạ lệnh, sư đoàn Mã Hoàng, sư đoàn Hắc Cáp Tử lập tức hành động, tiến tới gần tên tiểu Cáp Thụy Sâm kia. Địa điểm dự tính tấn công là bên trong khu vực phế tích số 10, những quân đoàn khác, tránh ra.
Hoắc Nhiên nói với trợ thủ, liền đứng dậy, cởi quân phục chủ soái, ném lên bàn, sau đó cầm lấy túi Ma Văn của mình.
- Chủ soái, ngài định làm gì?
Trợ thủ vừa truyền lệnh xuống dưới, nhìn Hoắc Nhiên như thế, kinh ngạc nói.
- Lần này, ta tự mình hành động.
Hoắc Nhiên không đổi sắc, lạnh nhạt nói, chẳng qua trong ánh mắt bình thản kia lại toát ra những tia hung ác.
Nhân vật cấp Ngự hồn ra tay, cộng thêm 12.000 quân sư đoàn tinh nhuệ, cho dù đội quân tù nhân có cứng cỡ nào, cũng phải nát mất.
Hơn nữa Hoắc Nhiên cũng nhìn ra được, trung tâm chân chính của đội quân tù nhân chính là Tiêu Hoằng, diệt trừ Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân sẽ sụp đổ, đến lúc đó giải quyết chỉ là việc đơn giản.
Nói lại, đến lúc đó có để chạy mấy cái, thì có thể làm được gì? Đưa tin tức tuyệt vọng này, nhắn gửi cho người Lạc Đan Luân hay sao?,
Ở gần thành phố Bắc Ninh, sư đoàn Mã Hoằng và sư, đoàn Hắc Cáp Tử đã cùng điều động, toàn bộ trang bị nhẹ nhàng, không mang theo vũ khí hạng nặng gì, cũng không có chiến đấu cơ Ma Văn, bởi vì hai loài này có tính cực hạn quá lớn. Hai bên bắn tầm xa, phá hủy trận địa đối phương thì rất có hiệu quả, nhưng một khi đến lúc đấu tay đôi thì sẽ vô dung, ngược lại sẽ thành gánh nặng.
Theo Hoắc Nhiên thấy, đối phó bộ đội nhỏ mấy trăm người, mấu chốt thắng thua ở chỗ cấp bậc Ngự lực chỉnh thể, cùng với bịt kín tất cả đường sống của đối phương
Lúc này, đội quân tù nhân tiến vào trong núi rừng vẫn đang bôn ba gian khổ, tốc độ tiến tới thua xa lúc trước, chẳng qua đội quân tù nhân vẫn còn có thể đánh một trận, ánh mắt lóe lên cảnh giác, không ngừng nhìn xung quanh, coi chừng tất cả gió thôi cỏ lay. Trong lòng mỗi một người đều hiểu rõ, công kích chí mạng có thể đến bất cứ lúc nào.
Trước mắt bản thân đội quân tù nhân cũng không biết có thể kiên trì đến lúc nào, bọn họ ký gửi bản thân vào người Tiêu Hoằng, mặc kệ là sống hay chết.
Loại tình cảm này, còn mạnh mẽ hơn cả lúc ở trại tập trung Tín Nghĩa.
Chạy chừng một ngày đêm, xuyên qua rừng núi, xuyên qua hoang mạc, thậm chí còn có thành phố phế tích Lạc Đan Luân, đám người Tiêu Hoằng lại đặt chân lên bình nguyên.
Đối với Tiêu Hoằng lúc này mà nói, Tiêu Hoằng thật là không thích bình nguyên, xung quanh không có gì che đậy, hoàn toàn bại lộ.
Đồng thời trước mặt đám người Tiêu Hoằng là một tòa thành hoang phế, đây là thành phố Phan Đóa, vốn là một trong những thành phố phồn hoa nhất Lạc Đan Luân Đế Quốc, hiện giờ đã biến thành đống đổ nát.
- Lão đại, vật tư tiếp tế của chúng ta sắp hết rồi, cả thức ăn lẫn dược phẩm.
Ốc Sư đi tới nói nhỏ với Tiêu Hoằng.
Điều này có nghĩa, đội quân tù nhân đã tới lúc hết đạn cạn lương, đúng là tuyệt cảnh
Nếu còn đi tới, đội quân tù nhân rất có thể phải cắn cỏ sống tạm.
Mà tất cả không quan trọng, chí mạng nhất, Ma Văn chủ chiến của đội quân tù nhân cũng đã đến bờ vực hao hết.
- Ta biết rồi.
Tiêu Hoằng ngừng một lúc, nhỏ giọng đáp. Tuy rằng vẫn thản nhiên, nhưng tràn đầy nặng nề, tiếp theo đi lên ở phía trước đội ngũ.
Thiên Tế Tinh, đô thành Tử La Lan!
Ờ phía trước cửa chính điện, bên trên gác chuông cao chừng trăm mét, chiếc Từ Kim Chung to lớn vận hành bằng các bánh răng chi tiết, đang phát ra tiếng vang trầm ấm.
Tòa gác chuông này tên là Thượng Chung, lúc chủng tộc Lạc Đan Luân hình thành đã sừng sững ở đây, thậm chí còn xa xưa hơn cả vương điện, có mấy ngàn năm lịch sử, có thể coi là một trong những tượng trưng của chủng tộc Lạc Đan Luân.
Mà mỗi khi nó vang lên, đại biểu cho Lạc Đan Luân Đế Quốc lại có chuyện lớn xảy ra, đây là một loại tuyên bố với con dân. Trên gác chuông, có tất cả 3 cái Tử Kim Chung, cả 3 cái cùng vang lên, đại biểu cho có chuyện lớn liên quan tới tồn vong chủng tộc, trước mắt chỉ có một cái đang vang vọng.
Đại biểu cho tập hợp thành viên trung tâm Thiên Tế Tinh.
Thiên Tế Tinh hiện giờ, chỉ còn 23 người là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, đa số trong đó đã già yếu, chỉ còn 6 người duy trì được sức chiến đấu.
Bọn họ cũng chia nhau quản lý 6 quận còn lại ở Thiên Tế Tinh.
Lúc này, bên trong Đại Vệ Vương Thính, 23 thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đang tụ tập.
Đại Vệ Vương Thính có kết cấu hình tròn, tuy rằng bên trong không tính là cung vàng điện ngọc, nhưng tuyệt đối sang trọng cao quý.
Trên vách tường vàng nhạt, những điêu khắc hoa mỹ, những mảnh cửa sổ treo bức màn tơ vàng màu lam, buộc thành những hình dạng không quy tắc, hòa lẫn với nhau là thảm màu lam, 23 thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đứng trên đó. Ngoại trừ 6 người đứng đầu, những người khác đều có vẻ gần đất xa trời, chống trượng dài. Thực tế, cả Thiên Tế Tinh đều là do những người này khổ cực chống đỡ, vì chủng tộc Lạc Đan Luân, vì di chỉ Cáp Thụy Sâm trong lòng bọn họ.
Ngồi trên vương tọa là Lạc Lý Tư đội vương miện vàng, vô cùng già nua, khoác áo bào dài có hoa văn, mặt đầy nếp nhăn đan xen, ánh mắt đục ngầu toát ra vẻ nhu hòa.
- Hôm nay, triệu tập các vị lão huynh đệ, không phải nói chuyện chiến sự, cũng không phải nói Thiên Tế Tinh còn có thể giữ vững được bao lâu. Tình huống của chúng ta không xong cỡ nào, trong lòng chúng ta đều biết, ta biết hết. Trước mắt, ta muốn nói, là ta vừa thu được một phần tình báo hết sức đặc biệt.
Lạc Lý Tư dùng giọng nói già nua gằn từng lời.
Đồng thời, trên màn hình lớn giữa đại sảnh, xuất hiện hình ảnh, đó là cảnh tượng đội quân tù nhân ra sức chém giết ở Hồng Tâm Châu.
Nhìn cảnh này, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn trong đại sảnh hơi đổi sắc, hiện ra một chút kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, trên Ma Duệ Tinh này lại có một thế lực chống đối lại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc?
- Rất kinh ngạc phải không, nhưng mà nhìn hình ảnh tiếp theo, các người sẽ có cảm giác gì?
Lạc Lý Tư nói tiếp.
Vừa nói xong, hình ảnh đã thay đổi, Tiêu Hoằng mở ra Ma Dực xung phong chém giết, trong đôi mắt toát ra rét lạnh vô biên.
Xoạt!
Ngay khi hình ảnh này xuất hiện, đại sảnh đang xôn xao bỗng im bặt, mọi người đều trợn to mắt nhìn Tiêu Hoằng trên hình ảnh.
Bọn họ không biết Tiêu Hoằng, rất là xa lạ, nhưng bọn họ nhận ra Ma Dực, nhận ra Hàn Võ trên tay Tiêu Hoằng, đó là đồ vật của Cáp Thụy Sâm.
- Hắn... Hắn là ai? Sao lại thế này?
Đứng ở một góc đại sảnh, một cô gái bề ngoài chỉ 20 tuổi, khoác áo lụa đỏ không khỏi hô lên. Thực ra nàng cũng là một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tuổi thật sự đã quá ngàn.
Nàng là Mã Di, nếu quan sát cẩn thận, không khó phát hiện khuôn mặt tuyệt trần kia rất giống với Hạ Lục Đe, chỉ là mái tóc có màu vàng nhạt, làn da trắng nõn.
- Còn nhớ ánh sáng đỏ trên Ma Đỉnh Sơn không? Rất có khả năng là di chỉ của Cáp Thụy Sâm đã thức tỉnh, người này chính là kẻ thừa kế.
Lạc Lý Tư gằn giọng già nua nói.
- Như vậy Lạc Lý Tư bệ hạ, có ý kiến gì?
Một nam nhân dáng người thấp bé, chỉ cao 1. 5m lên tiếng, chỉ là nam nhân này nhìn thì lùn, nhưng thân thể lại khỏe như trâu đực, nhìn từ xa, cái bóng sắp biến thành hình vuông, để râu dài dưới mũi ưng thẳng đến bụng, còn bện vào nhau. Hắn là Thái Tư, cũng là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn có thể chiến đấu.
- Cứu hắn! Hiện giờ ta đang lo, dựa vào thực lực của họ, dù cho xuyên qua Hồng Tâm Châu, cũng không cách nào xuyên qua Sùng Cao Châu. Ý của ta là phái ra quân đội, tiếp ứng họ.
Lạc Lý Tư quyết đoán nói.
- Điều này rất là khó khăn, bởi vì chúng ta cực thiếu lương thực, binh lính quân đội ít nhiều thiếu dinh dưỡng, sức chiến đấu giâm quá nhiều, đã không còn di chuyển đường dài được nữa. Hơn nữa hắn chỉ có cánh năng lượng giống như Ma Dực, làm sao dám tin, hắn chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm?
Có một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn già nua lẻn tiếng.
- Ta tin!
Lạc Lý Tư chắc như đinh đóng cột, ánh mắt tràn ngập kiên quyết:
- Ta tin chắc hắn chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm.
Ở màn hình trước mặt, là hình ảnh đám người Tiêu Hoằng xuyên qua căn cứ quân sự, tránh đi đất bằng, tiến vào rừng núi.
Thực ra, màng năng lượng phía trước là do Hoắc Nhiên bố trí, tất cả đều là Hoắc Nhiên bố trí, bao gồm rút quân, về phần vì sao, Tiêu Hoằng đoán đúng, đó là giảm bớt tổn thất không cần thiết.
Dù sao đây là Sùng Cao Châu, sát bên Thiên Tế Tinh, mà Thiên Tế Tinh dù cho đến bước đường cùng, nhưng ít nhất hiện giờ vẫn không phải bùn nhão. Làm tiền tuyển, quân đội có thể đứng ở Sùng Cao Châu đều là tinh anh số một số hai, sẽ không giống như Tự Cường Châu, có thể lãng phí mấy trăm ngàn người.
Nếu như Sùng Cao Châu tổn thất mấy trăm ngàn người, có lẽ ưu thế mà Cao Tương Chân Nghĩa Quốc khổ cực xây dựng mấy năm qua, sẽ quay lại điểm bắt đầu.
Cho nên, lúc này Hoắc Nhiên làm rất tỉnh táo, bản thân Hoắc Nhiên đã thăm dò chi tiết đội quân tù nhân, sức chiến đấu nằm ở cấp bậc nào, đều nắm rõ ràng. Còn bây giờ, Hoắc Nhiên chỉ cần đánh một cái vừa đủ sức, đập chết đội quân tù nhân.
- Hạ lệnh, sư đoàn Mã Hoàng, sư đoàn Hắc Cáp Tử lập tức hành động, tiến tới gần tên tiểu Cáp Thụy Sâm kia. Địa điểm dự tính tấn công là bên trong khu vực phế tích số 10, những quân đoàn khác, tránh ra.
Hoắc Nhiên nói với trợ thủ, liền đứng dậy, cởi quân phục chủ soái, ném lên bàn, sau đó cầm lấy túi Ma Văn của mình.
- Chủ soái, ngài định làm gì?
Trợ thủ vừa truyền lệnh xuống dưới, nhìn Hoắc Nhiên như thế, kinh ngạc nói.
- Lần này, ta tự mình hành động.
Hoắc Nhiên không đổi sắc, lạnh nhạt nói, chẳng qua trong ánh mắt bình thản kia lại toát ra những tia hung ác.
Nhân vật cấp Ngự hồn ra tay, cộng thêm 12.000 quân sư đoàn tinh nhuệ, cho dù đội quân tù nhân có cứng cỡ nào, cũng phải nát mất.
Hơn nữa Hoắc Nhiên cũng nhìn ra được, trung tâm chân chính của đội quân tù nhân chính là Tiêu Hoằng, diệt trừ Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân sẽ sụp đổ, đến lúc đó giải quyết chỉ là việc đơn giản.
Nói lại, đến lúc đó có để chạy mấy cái, thì có thể làm được gì? Đưa tin tức tuyệt vọng này, nhắn gửi cho người Lạc Đan Luân hay sao?,
Ở gần thành phố Bắc Ninh, sư đoàn Mã Hoằng và sư, đoàn Hắc Cáp Tử đã cùng điều động, toàn bộ trang bị nhẹ nhàng, không mang theo vũ khí hạng nặng gì, cũng không có chiến đấu cơ Ma Văn, bởi vì hai loài này có tính cực hạn quá lớn. Hai bên bắn tầm xa, phá hủy trận địa đối phương thì rất có hiệu quả, nhưng một khi đến lúc đấu tay đôi thì sẽ vô dung, ngược lại sẽ thành gánh nặng.
Theo Hoắc Nhiên thấy, đối phó bộ đội nhỏ mấy trăm người, mấu chốt thắng thua ở chỗ cấp bậc Ngự lực chỉnh thể, cùng với bịt kín tất cả đường sống của đối phương
Lúc này, đội quân tù nhân tiến vào trong núi rừng vẫn đang bôn ba gian khổ, tốc độ tiến tới thua xa lúc trước, chẳng qua đội quân tù nhân vẫn còn có thể đánh một trận, ánh mắt lóe lên cảnh giác, không ngừng nhìn xung quanh, coi chừng tất cả gió thôi cỏ lay. Trong lòng mỗi một người đều hiểu rõ, công kích chí mạng có thể đến bất cứ lúc nào.
Trước mắt bản thân đội quân tù nhân cũng không biết có thể kiên trì đến lúc nào, bọn họ ký gửi bản thân vào người Tiêu Hoằng, mặc kệ là sống hay chết.
Loại tình cảm này, còn mạnh mẽ hơn cả lúc ở trại tập trung Tín Nghĩa.
Chạy chừng một ngày đêm, xuyên qua rừng núi, xuyên qua hoang mạc, thậm chí còn có thành phố phế tích Lạc Đan Luân, đám người Tiêu Hoằng lại đặt chân lên bình nguyên.
Đối với Tiêu Hoằng lúc này mà nói, Tiêu Hoằng thật là không thích bình nguyên, xung quanh không có gì che đậy, hoàn toàn bại lộ.
Đồng thời trước mặt đám người Tiêu Hoằng là một tòa thành hoang phế, đây là thành phố Phan Đóa, vốn là một trong những thành phố phồn hoa nhất Lạc Đan Luân Đế Quốc, hiện giờ đã biến thành đống đổ nát.
- Lão đại, vật tư tiếp tế của chúng ta sắp hết rồi, cả thức ăn lẫn dược phẩm.
Ốc Sư đi tới nói nhỏ với Tiêu Hoằng.
Điều này có nghĩa, đội quân tù nhân đã tới lúc hết đạn cạn lương, đúng là tuyệt cảnh
Nếu còn đi tới, đội quân tù nhân rất có thể phải cắn cỏ sống tạm.
Mà tất cả không quan trọng, chí mạng nhất, Ma Văn chủ chiến của đội quân tù nhân cũng đã đến bờ vực hao hết.
- Ta biết rồi.
Tiêu Hoằng ngừng một lúc, nhỏ giọng đáp. Tuy rằng vẫn thản nhiên, nhưng tràn đầy nặng nề, tiếp theo đi lên ở phía trước đội ngũ.
Thiên Tế Tinh, đô thành Tử La Lan!
Ờ phía trước cửa chính điện, bên trên gác chuông cao chừng trăm mét, chiếc Từ Kim Chung to lớn vận hành bằng các bánh răng chi tiết, đang phát ra tiếng vang trầm ấm.
Tòa gác chuông này tên là Thượng Chung, lúc chủng tộc Lạc Đan Luân hình thành đã sừng sững ở đây, thậm chí còn xa xưa hơn cả vương điện, có mấy ngàn năm lịch sử, có thể coi là một trong những tượng trưng của chủng tộc Lạc Đan Luân.
Mà mỗi khi nó vang lên, đại biểu cho Lạc Đan Luân Đế Quốc lại có chuyện lớn xảy ra, đây là một loại tuyên bố với con dân. Trên gác chuông, có tất cả 3 cái Tử Kim Chung, cả 3 cái cùng vang lên, đại biểu cho có chuyện lớn liên quan tới tồn vong chủng tộc, trước mắt chỉ có một cái đang vang vọng.
Đại biểu cho tập hợp thành viên trung tâm Thiên Tế Tinh.
Thiên Tế Tinh hiện giờ, chỉ còn 23 người là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, đa số trong đó đã già yếu, chỉ còn 6 người duy trì được sức chiến đấu.
Bọn họ cũng chia nhau quản lý 6 quận còn lại ở Thiên Tế Tinh.
Lúc này, bên trong Đại Vệ Vương Thính, 23 thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đang tụ tập.
Đại Vệ Vương Thính có kết cấu hình tròn, tuy rằng bên trong không tính là cung vàng điện ngọc, nhưng tuyệt đối sang trọng cao quý.
Trên vách tường vàng nhạt, những điêu khắc hoa mỹ, những mảnh cửa sổ treo bức màn tơ vàng màu lam, buộc thành những hình dạng không quy tắc, hòa lẫn với nhau là thảm màu lam, 23 thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đứng trên đó. Ngoại trừ 6 người đứng đầu, những người khác đều có vẻ gần đất xa trời, chống trượng dài. Thực tế, cả Thiên Tế Tinh đều là do những người này khổ cực chống đỡ, vì chủng tộc Lạc Đan Luân, vì di chỉ Cáp Thụy Sâm trong lòng bọn họ.
Ngồi trên vương tọa là Lạc Lý Tư đội vương miện vàng, vô cùng già nua, khoác áo bào dài có hoa văn, mặt đầy nếp nhăn đan xen, ánh mắt đục ngầu toát ra vẻ nhu hòa.
- Hôm nay, triệu tập các vị lão huynh đệ, không phải nói chuyện chiến sự, cũng không phải nói Thiên Tế Tinh còn có thể giữ vững được bao lâu. Tình huống của chúng ta không xong cỡ nào, trong lòng chúng ta đều biết, ta biết hết. Trước mắt, ta muốn nói, là ta vừa thu được một phần tình báo hết sức đặc biệt.
Lạc Lý Tư dùng giọng nói già nua gằn từng lời.
Đồng thời, trên màn hình lớn giữa đại sảnh, xuất hiện hình ảnh, đó là cảnh tượng đội quân tù nhân ra sức chém giết ở Hồng Tâm Châu.
Nhìn cảnh này, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn trong đại sảnh hơi đổi sắc, hiện ra một chút kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, trên Ma Duệ Tinh này lại có một thế lực chống đối lại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc?
- Rất kinh ngạc phải không, nhưng mà nhìn hình ảnh tiếp theo, các người sẽ có cảm giác gì?
Lạc Lý Tư nói tiếp.
Vừa nói xong, hình ảnh đã thay đổi, Tiêu Hoằng mở ra Ma Dực xung phong chém giết, trong đôi mắt toát ra rét lạnh vô biên.
Xoạt!
Ngay khi hình ảnh này xuất hiện, đại sảnh đang xôn xao bỗng im bặt, mọi người đều trợn to mắt nhìn Tiêu Hoằng trên hình ảnh.
Bọn họ không biết Tiêu Hoằng, rất là xa lạ, nhưng bọn họ nhận ra Ma Dực, nhận ra Hàn Võ trên tay Tiêu Hoằng, đó là đồ vật của Cáp Thụy Sâm.
- Hắn... Hắn là ai? Sao lại thế này?
Đứng ở một góc đại sảnh, một cô gái bề ngoài chỉ 20 tuổi, khoác áo lụa đỏ không khỏi hô lên. Thực ra nàng cũng là một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tuổi thật sự đã quá ngàn.
Nàng là Mã Di, nếu quan sát cẩn thận, không khó phát hiện khuôn mặt tuyệt trần kia rất giống với Hạ Lục Đe, chỉ là mái tóc có màu vàng nhạt, làn da trắng nõn.
- Còn nhớ ánh sáng đỏ trên Ma Đỉnh Sơn không? Rất có khả năng là di chỉ của Cáp Thụy Sâm đã thức tỉnh, người này chính là kẻ thừa kế.
Lạc Lý Tư gằn giọng già nua nói.
- Như vậy Lạc Lý Tư bệ hạ, có ý kiến gì?
Một nam nhân dáng người thấp bé, chỉ cao 1. 5m lên tiếng, chỉ là nam nhân này nhìn thì lùn, nhưng thân thể lại khỏe như trâu đực, nhìn từ xa, cái bóng sắp biến thành hình vuông, để râu dài dưới mũi ưng thẳng đến bụng, còn bện vào nhau. Hắn là Thái Tư, cũng là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn có thể chiến đấu.
- Cứu hắn! Hiện giờ ta đang lo, dựa vào thực lực của họ, dù cho xuyên qua Hồng Tâm Châu, cũng không cách nào xuyên qua Sùng Cao Châu. Ý của ta là phái ra quân đội, tiếp ứng họ.
Lạc Lý Tư quyết đoán nói.
- Điều này rất là khó khăn, bởi vì chúng ta cực thiếu lương thực, binh lính quân đội ít nhiều thiếu dinh dưỡng, sức chiến đấu giâm quá nhiều, đã không còn di chuyển đường dài được nữa. Hơn nữa hắn chỉ có cánh năng lượng giống như Ma Dực, làm sao dám tin, hắn chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm?
Có một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn già nua lẻn tiếng.
- Ta tin!
Lạc Lý Tư chắc như đinh đóng cột, ánh mắt tràn ngập kiên quyết:
- Ta tin chắc hắn chính là người kế thừa Cáp Thụy Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.