Chương 249: Tắm trong lửa!
Đình Vũ
16/10/2015
Cơn đau vẫn đang lan toàn, chỉ ngắn ngủn mười mấy giây, loại thống khổ này đã từ ngực truyền ra khấp tứ chi, hai tay hai chân của Tiêu Hoằng có cảm giác rõ ràng nhất là dường như có vô số kiếm sắt cháy đỏ không ngừng nhích động kẹp khắp cơ thể mình.
Hơn nữa loại thống khổ này dường như không có ngừng lại, một đợt tiếp theo một đợt, không thấy giới hạn.
Trên mặt Tiêu Hoằng đã ướt đẫm mồ hôi, trên trán nổi vông gân xanh bốn phía.
Vài phút sau, Tiêu Hoằng ngồi xếp bằng trên mặt đá, thân thể đã bắt đầu không kiềm được lắc lư lảo đảo, giờ khắc này cơn đau đã bắt đầu biến chất, trong chốc lát dường như ngâm mình trong nước đá lạnh giá, khiến Tiêu Hoằng cảm giác lạnh run, lại có cảm giác không thở nổi, hít thở không thông; trong chốc lát lại dường như rơi vào trong hỏa lò, cơ thể bị thiêu đốt, thậm chí Tiêu Hoằng cảm nhận được hơi thở phun ra đã không phải là không khí, mà là ngọn lửa, lỗ mũi bị bỏng, miệng sưng phù, cùng với ngũ tạng lục phủ phòng cứng.
Lúc này Tiêu Hoằng có khả năng làm, chính là dùng hết sức thông qua Nội Ngự Pháp bảo vệ tế bào, tận khả năng để cho tâm cảnh bảo toàn bỉnh tĩnh. Tiêu Hoằng biết rằng trước mắt là thời khắc quyết định sống và chết.
Hiện tại, Tiêu Hoằng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót, sống sót, sống sót...
Mười phút sau, đúng lúc này, sự thống khổ trong cơ thể Tiêu Hoằng dường như lại lần nữa thay đổi, thống khổ vào lúc này dường như có tiến hóa, loại cảm giác này không thể chỉ dùng một loại đau đớn để biểu đạt, mà là ê ẩm, tê tái, ngứa, đau, đan vào cùng một chỗ, xâm nhập trong cốt tủy, xâm nhập đến mỗi một dây thần kinh, cực độ khó chịu, mà còn không thể nào trốn tránh.
Mặc dù trước đó Tiêu Hoằng đã trải qua nhiều lần chịu đựng thống khổ, nhưng là loại thống khổ trước mắt này có thể nói là thế gian khó thấy: huyết áp cũng bắt đầu lên cao, đầu lại đau đớn như sấp nứt ra.
Tiêu Hoằng cảm nhận được giờ này độc tố đang hoành hành mãnh liệt, dường như muốn xé rách dập nát mỗi một tế bào trong cơ thể mình.
- Ái... a...
Mười lăm phút thống khổ rốt cục phá vỡ cực hạn tâm lý cùng sinh lý của Tiêu Hoằng, không khỏi làm cho Tiêu Hoằng phát ra tiếng gào thét như thế.
Trong miệng đã chảy ra từng giọt máu tươi, hai mắt đã biến thành đỏ như máu, sắc mặt trong tái nhợt lại lộ ra vẻ xanh tím.
Nhưng giờ này khắc này, trong đầu Tiêu Hoằng vẫn như trước còn có một tia thanh tình, thò bàn tay run rẩy từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra một mũi dung dịch Cường Tâm, Tiêu Hoằng tiêm vào cánh tay rót vào bên trong thân thể.
Theo dung dịch Cường Tâm rót vào, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh hơn, máu tuần hoàn dưới tốc độ cao, độc tố trong cơ thể dường như càng thêm trở nên hung mãnh, nhưng lại có thể giúp cho Tiêu Hoằng cố gắng vượt qua một lúc, không đến mức hỏng mất.
Sau một tiếng gào thét, Tiêu Hoằng cũng cố hết sức kiềm chế không cho phát ra tiếng vang nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, lặp đi lặp lại trong đầu: không được quên hô hấp, CO thể sống sót, kiên trì, kiên trì...
- A...
Ngay lúc Tiêu Hoằng lầm bầm tự bảo mình như thế, một cơn đau đớn mãnh liệt lại lần nữa ập tới, khiến Tiêu Hoằng không kiềm được lại lần nữa phát ra tiếng gào thống khổ. Giờ khắc này dường như thân thể cũng không còn nhận trấn an của Tiêu Hoằng.
“Bùm... xoạt...”
Toàn thân Tiêu Hoằng đột nhiên từ trên mặt đá nảy giật lên rơi trên mặt đất, thân mình không ngừng co giật, đồng thời một cái Ma Văn hình ảnh cũng từ bên trong túi áo Tiêu Hoằng bay ra, lăn vào góc động.
Sự thống khổ giờ này dường như đã biến thành tiếng rít gào của hải dương, đang từng chút từng chút cắn nuốt Tiêu Hoằng.
Trong hang động tuy có hơi lạnh, nhưng trên thân thể Tiêu Hoằng lại ướt đẫm mồ hôi, cả người giờ này giống như một thành trì bị thống khổ công phá, đang giãy giụa trong thống khổ.
Nhưng mà, Tiêu Hoằng cũng không cọ buông bỏ, cố sức từng chút từng chút vươn tay ra, cố gắng nắm lấy hai cái lọ bên trong hộp gỗ mở sẵn, phân biệt từ bên trong lấy ra Văn đan giải độc và Văn đan chữa trị tế bào, nhét vào miệng ép mình nuốt xuống
Sau đó Tiêu Hoằng nằm dài trên mặt đất không còn đủ sức ngồi dậy, hô hấp bắt đầu trở nên suy yếu, ánh mắt dại ra, thậm chí là tan đi ánh sáng. Trong nỗi thống khổ đó Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được rõ ràng, sinh mệnh mình đang từng chút một trôi đi, từng chút một tiêu tán, giờ khắc này lực lượng bản thân dường như toàn bộ mất sạch.
Tuy nhiên, ngay lúc ánh mắt Tiêu Hoằng dại đi lại lóng lánh lóe ra một tia sáng, là hắn nhìn thấy Ma Văn hình ảnh trong góc động, dường như lây dính một chút Ngự lực tan rả, đang rung rung mở ra.
Hình ảnh bên trong là ảnh chụp chung của Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi, xa xa là Cầu Cầu đang ôm lan can.
- Ái dà..
Tiêu Hoằng cố sức muốn đứng lên, nhưng không được. Thế nhưng Tiêu Hoằng cũng không buông bỏ, hắn lết thân thể suy yếu, từng chút từng chút một tới gần Ma Văn hình ảnh.
Mỗi một ly tiến lên đều có vẻ khó khăn như vậy. Giờ phút này thân thể suy yếu đối với Tiêu Hoằng mà nói, dường như giá trị ngàn vàng, nhưng Tiêu Hoằng vẫn từng chút từng chút một muốn tới gần Ma Văn hình ảnh kia. Bên trong hai mắt đỏ bừng của hắn toát ra một chút kiên nghị cuối cùng, dường như tâm nguyện cuối cùng của hắn ở cuộc đời này là nắm lấy Ma Văn hình ảnh kia, ôm vào lòng.
Thống khổ như trước vẫn đang tàn sát bừa bãi thân thể Tiêu Hoằng, tra tấn thân thể sớm đã vô cùng suy yếu của hắn.
Giờ phút này Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trước mắt quay mòng mòng, hai mắt bắt đầu xuất hiện choáng váng, ý thức trong đầu như làn khói nhẹ, chậm rãi tiêu tán, cuối cũng chỉ còn lại có một chút tín niệm kia: Ma Văn hình ảnh của hắn, ảnh chụp của hắn và nàng.
Tuy nhiên, không như mong muốn, ngay thời điểm Tiêu Hoằng sắp chạm vào Ma Văn hình ảnh, cố gắng với tay phải về phía trước, đột nhiên hắn như một vật chết, sụp xuống nằm dài trên mặt đất, không nhúc nhích. Tiêu Hoằng cực độ suy yếu, rốt cục cũng mất đi ý thức, không nhúc nhích, không còn giãy giụa thống khổ nữa.
Đầu ngón tay cách Ma Văn hình ảnh chỉ có vài ly, nhưng cánh tay Tiêu Hoằng không còn nhúc nhích nữa rồi.
Giờ này toàn bộ thạch động lập tức trở nên tĩnh lặng, không có mảy may xao động, không khí dường như cô đọng lại, chỉ có ánh sáng mờ tối của Ma Văn đang còn lập lòe chiếu rọi trong hang động...
Cùng lúc đó, ở Thái Ngô Thành, Mặc Huyền chuẩn bị rút quân, đang chỉ huy thuộc hạ khuân vác vật tư quân dụng chất vào máy bay vận tải quân dụng từ Bối La phái đến. Dựa theo kế hoạch, nhiệm vụ của lão hết thảy đã hoàn thành. Nói cách khác Bệ Đồ cũng sẽ không còn gây sức ép nữa, bởi vì Thái Ngô Thành đã mất đi giá trị sử dụng.
Mặc Huyền đứng bên cạnh sân bay Phước Long, như trước là một bộ dáng như có điều suy nghĩ. Dựa theo dự tính của lão, giờ này hẳn Tiêu Hoằng đang ở vào thời khắc giữa cái chết và sống còn.
- Ta cho ngươi tìm hiểu về tin tức Tiêu Hoằng, như thế nào?
Mặc Huyền nhẹ giọng hỏi trợ thủ bên cạnh.
- Ở phía đông Thái Ngô Thành, chúng ta thấy ba thi thể của binh sĩ Duy Lâm, đã bị đánh cho không còn hình người, về phần Tiêu Hoằng đã hoàn toàn mất đi tung tích, Ma Văn thông tin dường như đã đơn hướng khóa rồi.
Trợ thủ đáp lại câu chữ rành mạch.
- Quả nhiên là một tên quật cường, mặc dù chết, cũng không muốn để người khác nhìn thấy!
Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vừa lúc một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời.
- Trưởng quan! Vậy danh ngạch của Tiêu Hoằng có cần tiếp tục giữ lại hay không?
Gã trợ thủ hỏi tiếp.
- vẫn lưu lại cho hắn!
Mặc Huyền phi thường kiên định nói. Có thể nói giờ khắc này, trong số người Mặc Huyền bội phục, có thêm một cái tên Tiêu Hoằng.
Không có Tiêu Hoằng, không có học sinh Phân viện bí ẩn, không có Quyền Tàng, toàn bộ Thái Ngô Thành dường như lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, dường như lại lần nữa khôi phục sự bình thản trước kia.- Mặc trung tá! Nhiệm vụ của ta và tiểu đội đã hoàn thành, ta đặc biệt tới cáo biệt ngài.
Đúng lúc này, một nam nhân một thân kim giáp, đi tới bên cạnh Mặc Huyền khách sáo nói, hắn chính là Trung tá La Vân chỉ huy mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn này.
- Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt! Mặc mỗ không tiễn, chỉ là không biết trong vũ trụ mờ mịt, chờ tới ngày nào tháng nào năm nào mới gặp lại!
Mặc Huyền chào kính một cái theo nghi thức quân đội, rồi cười nói.
- Tiêu Hoằng không phải đã nói rồi sao: Chỉ cần khống chế, nhất định có một ngày sẽ gặp lại.
La Vân đồng dạng cười nói.
- Ha ha! Vậy sau này sẽ gặp lại.
Mặc Huyền cười sang sảng nói.
- Sau này gặp lại!
La Vân chào theo nghi thức quân đội, rồi lui về phía sau hai bước, tiến vào bên trong chiếc Ma Văn đĩnh loại nhỏ, chuẩn bị hội hợp cùng Thiểm Điện Hào ở gần đây, sau đó theo đường vòng bay về hoàng đô.
Chắp tay sau lưng nhìn Ma Văn đĩnh hóa thành một điểm sáng trong trời đêm, trên mặt Mặc Huyền mơ hồ hiện lên một chút cảm thán, tiếp theo liền dẫn theo đám sĩ quan cùng tiến vào trong Ma Văn máy bay vận tải.
Sau một lát, Ma Văn máy bay vận tải bay lên trời, khuất dạng phía chân trời mờ mịt. Nhiệm vụ lần này có thể nói không có bên nào thắng lợi.
Mà Bệ Đồ ở bên kia, giờ phút này đã quay về tới một biệt thự yên tĩnh, đứng phía sau hắn là Bác Dương.
- Sao rồi? Tìm hiểu thế nào?
Bệ Đồ khẽ xoay người, lên tiếng hỏi Bác Dương.
- Mười phút trước, quân đội của Mặc Huyền đã rút lui toàn bộ, không chừa một người nào. Xem ra Thái Ngô Thành này đã không có giá trị gì lớn nữa!
Bác Dương cung kính đáp lại.
- Một phương Mai Kiệt kia như thế nào? Dường như hắn đã biết chân thân của ta!
Bệ Đồ hỏi tiếp.
- Mai Kiệt nói: hắn cùng với Mai Long quan hệ cũng không tốt, cũng cam đoan tuyệt không là địch với đại nhân, chỉ hy vọng đại nhân sau khi sử dụng xong Tập đoàn Khoa Long, có thể trả lại Tập đoàn Khoa Long cho hắn, để hắn trở thành người nắm quyền của Tập đoàn Khoa Long!
Bác Dương nói tiếp.
- Ta không tin vậy! Ta phỏng chừng trong lòng hắn hận ta thấu xương. Tuy nhiên, ta thích hắn nói như vậy. Đấy mới gọi là: kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không giống như tên Tiêu Hoằng... Đúng rồi Tiêu Hoằng thế nào?
Bệ Đồ chợt hỏi tiếp.
- Bộ đội truy tìm phía trước bị Tiêu Hoằng giết. Tuy nhiên, xin đại nhân yên tâm, chúng ta vừa mới từ Mai Kiệt nơi đó chiếm được tin tức: Tiêu Hoằng chính là một thành viên của Tiêu Gia Thôn, sống không được bao lâu nữa đâu!
Bác Dương đáp, trong ánh mắt hiện lên một chút ý cười.
- Thì ra là thế!
Bệ Đồ nhẹ giọng nói, vẻ khẩn trương trong mắt hắn chậm rãi tan đi, hắn tự nhiên biết ý nghĩa Tiêu Gia Thôn hàm chứa thứ gì! Ở trong đầu hắn xem ra cái mạng của Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu, nói không chừng lúc này đã chết tiêu rồi.
- Đại nhân! Nếu Thái Ngô Thành đã không còn giá trị, chúng ta cũng tới thời điểm rút lui rồi phải không?
Bác Dương hỏi tiếp.
- Trước không vội, bởi vì kế hoạch lớn hơn nữa còn ở phía sau đấy!
Bệ Đồ nhẹ giọng nói, trên mặt cũng mơ hồ lộ ra một chút tươi cười đắc ý. Ở trong đầu hắn xem ra đã không có Tiêu Hoằng, đã không có Quyền Tàng, nhân tố bất ngờ sẽ ít đi rất nhiều.
Đảo mắt, hai ngày vội vàng mà qua, nhìn lại Tiêu Hoằng bên trong thạch động: Tiêu Hoằng như trước vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, dường như không có mảy may sinh cơ, phía trên hộ giáp bao phủ một lớp băng mờ nhạt.
Tuy nhiên, đúng lúc này, đầu ngón tay Tiêu Hoằng lại hơi hơi giật giật.
Hơn nữa loại thống khổ này dường như không có ngừng lại, một đợt tiếp theo một đợt, không thấy giới hạn.
Trên mặt Tiêu Hoằng đã ướt đẫm mồ hôi, trên trán nổi vông gân xanh bốn phía.
Vài phút sau, Tiêu Hoằng ngồi xếp bằng trên mặt đá, thân thể đã bắt đầu không kiềm được lắc lư lảo đảo, giờ khắc này cơn đau đã bắt đầu biến chất, trong chốc lát dường như ngâm mình trong nước đá lạnh giá, khiến Tiêu Hoằng cảm giác lạnh run, lại có cảm giác không thở nổi, hít thở không thông; trong chốc lát lại dường như rơi vào trong hỏa lò, cơ thể bị thiêu đốt, thậm chí Tiêu Hoằng cảm nhận được hơi thở phun ra đã không phải là không khí, mà là ngọn lửa, lỗ mũi bị bỏng, miệng sưng phù, cùng với ngũ tạng lục phủ phòng cứng.
Lúc này Tiêu Hoằng có khả năng làm, chính là dùng hết sức thông qua Nội Ngự Pháp bảo vệ tế bào, tận khả năng để cho tâm cảnh bảo toàn bỉnh tĩnh. Tiêu Hoằng biết rằng trước mắt là thời khắc quyết định sống và chết.
Hiện tại, Tiêu Hoằng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót, sống sót, sống sót...
Mười phút sau, đúng lúc này, sự thống khổ trong cơ thể Tiêu Hoằng dường như lại lần nữa thay đổi, thống khổ vào lúc này dường như có tiến hóa, loại cảm giác này không thể chỉ dùng một loại đau đớn để biểu đạt, mà là ê ẩm, tê tái, ngứa, đau, đan vào cùng một chỗ, xâm nhập trong cốt tủy, xâm nhập đến mỗi một dây thần kinh, cực độ khó chịu, mà còn không thể nào trốn tránh.
Mặc dù trước đó Tiêu Hoằng đã trải qua nhiều lần chịu đựng thống khổ, nhưng là loại thống khổ trước mắt này có thể nói là thế gian khó thấy: huyết áp cũng bắt đầu lên cao, đầu lại đau đớn như sấp nứt ra.
Tiêu Hoằng cảm nhận được giờ này độc tố đang hoành hành mãnh liệt, dường như muốn xé rách dập nát mỗi một tế bào trong cơ thể mình.
- Ái... a...
Mười lăm phút thống khổ rốt cục phá vỡ cực hạn tâm lý cùng sinh lý của Tiêu Hoằng, không khỏi làm cho Tiêu Hoằng phát ra tiếng gào thét như thế.
Trong miệng đã chảy ra từng giọt máu tươi, hai mắt đã biến thành đỏ như máu, sắc mặt trong tái nhợt lại lộ ra vẻ xanh tím.
Nhưng giờ này khắc này, trong đầu Tiêu Hoằng vẫn như trước còn có một tia thanh tình, thò bàn tay run rẩy từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra một mũi dung dịch Cường Tâm, Tiêu Hoằng tiêm vào cánh tay rót vào bên trong thân thể.
Theo dung dịch Cường Tâm rót vào, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh hơn, máu tuần hoàn dưới tốc độ cao, độc tố trong cơ thể dường như càng thêm trở nên hung mãnh, nhưng lại có thể giúp cho Tiêu Hoằng cố gắng vượt qua một lúc, không đến mức hỏng mất.
Sau một tiếng gào thét, Tiêu Hoằng cũng cố hết sức kiềm chế không cho phát ra tiếng vang nào, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, lặp đi lặp lại trong đầu: không được quên hô hấp, CO thể sống sót, kiên trì, kiên trì...
- A...
Ngay lúc Tiêu Hoằng lầm bầm tự bảo mình như thế, một cơn đau đớn mãnh liệt lại lần nữa ập tới, khiến Tiêu Hoằng không kiềm được lại lần nữa phát ra tiếng gào thống khổ. Giờ khắc này dường như thân thể cũng không còn nhận trấn an của Tiêu Hoằng.
“Bùm... xoạt...”
Toàn thân Tiêu Hoằng đột nhiên từ trên mặt đá nảy giật lên rơi trên mặt đất, thân mình không ngừng co giật, đồng thời một cái Ma Văn hình ảnh cũng từ bên trong túi áo Tiêu Hoằng bay ra, lăn vào góc động.
Sự thống khổ giờ này dường như đã biến thành tiếng rít gào của hải dương, đang từng chút từng chút cắn nuốt Tiêu Hoằng.
Trong hang động tuy có hơi lạnh, nhưng trên thân thể Tiêu Hoằng lại ướt đẫm mồ hôi, cả người giờ này giống như một thành trì bị thống khổ công phá, đang giãy giụa trong thống khổ.
Nhưng mà, Tiêu Hoằng cũng không cọ buông bỏ, cố sức từng chút từng chút vươn tay ra, cố gắng nắm lấy hai cái lọ bên trong hộp gỗ mở sẵn, phân biệt từ bên trong lấy ra Văn đan giải độc và Văn đan chữa trị tế bào, nhét vào miệng ép mình nuốt xuống
Sau đó Tiêu Hoằng nằm dài trên mặt đất không còn đủ sức ngồi dậy, hô hấp bắt đầu trở nên suy yếu, ánh mắt dại ra, thậm chí là tan đi ánh sáng. Trong nỗi thống khổ đó Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được rõ ràng, sinh mệnh mình đang từng chút một trôi đi, từng chút một tiêu tán, giờ khắc này lực lượng bản thân dường như toàn bộ mất sạch.
Tuy nhiên, ngay lúc ánh mắt Tiêu Hoằng dại đi lại lóng lánh lóe ra một tia sáng, là hắn nhìn thấy Ma Văn hình ảnh trong góc động, dường như lây dính một chút Ngự lực tan rả, đang rung rung mở ra.
Hình ảnh bên trong là ảnh chụp chung của Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi, xa xa là Cầu Cầu đang ôm lan can.
- Ái dà..
Tiêu Hoằng cố sức muốn đứng lên, nhưng không được. Thế nhưng Tiêu Hoằng cũng không buông bỏ, hắn lết thân thể suy yếu, từng chút từng chút một tới gần Ma Văn hình ảnh.
Mỗi một ly tiến lên đều có vẻ khó khăn như vậy. Giờ phút này thân thể suy yếu đối với Tiêu Hoằng mà nói, dường như giá trị ngàn vàng, nhưng Tiêu Hoằng vẫn từng chút từng chút một muốn tới gần Ma Văn hình ảnh kia. Bên trong hai mắt đỏ bừng của hắn toát ra một chút kiên nghị cuối cùng, dường như tâm nguyện cuối cùng của hắn ở cuộc đời này là nắm lấy Ma Văn hình ảnh kia, ôm vào lòng.
Thống khổ như trước vẫn đang tàn sát bừa bãi thân thể Tiêu Hoằng, tra tấn thân thể sớm đã vô cùng suy yếu của hắn.
Giờ phút này Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trước mắt quay mòng mòng, hai mắt bắt đầu xuất hiện choáng váng, ý thức trong đầu như làn khói nhẹ, chậm rãi tiêu tán, cuối cũng chỉ còn lại có một chút tín niệm kia: Ma Văn hình ảnh của hắn, ảnh chụp của hắn và nàng.
Tuy nhiên, không như mong muốn, ngay thời điểm Tiêu Hoằng sắp chạm vào Ma Văn hình ảnh, cố gắng với tay phải về phía trước, đột nhiên hắn như một vật chết, sụp xuống nằm dài trên mặt đất, không nhúc nhích. Tiêu Hoằng cực độ suy yếu, rốt cục cũng mất đi ý thức, không nhúc nhích, không còn giãy giụa thống khổ nữa.
Đầu ngón tay cách Ma Văn hình ảnh chỉ có vài ly, nhưng cánh tay Tiêu Hoằng không còn nhúc nhích nữa rồi.
Giờ này toàn bộ thạch động lập tức trở nên tĩnh lặng, không có mảy may xao động, không khí dường như cô đọng lại, chỉ có ánh sáng mờ tối của Ma Văn đang còn lập lòe chiếu rọi trong hang động...
Cùng lúc đó, ở Thái Ngô Thành, Mặc Huyền chuẩn bị rút quân, đang chỉ huy thuộc hạ khuân vác vật tư quân dụng chất vào máy bay vận tải quân dụng từ Bối La phái đến. Dựa theo kế hoạch, nhiệm vụ của lão hết thảy đã hoàn thành. Nói cách khác Bệ Đồ cũng sẽ không còn gây sức ép nữa, bởi vì Thái Ngô Thành đã mất đi giá trị sử dụng.
Mặc Huyền đứng bên cạnh sân bay Phước Long, như trước là một bộ dáng như có điều suy nghĩ. Dựa theo dự tính của lão, giờ này hẳn Tiêu Hoằng đang ở vào thời khắc giữa cái chết và sống còn.
- Ta cho ngươi tìm hiểu về tin tức Tiêu Hoằng, như thế nào?
Mặc Huyền nhẹ giọng hỏi trợ thủ bên cạnh.
- Ở phía đông Thái Ngô Thành, chúng ta thấy ba thi thể của binh sĩ Duy Lâm, đã bị đánh cho không còn hình người, về phần Tiêu Hoằng đã hoàn toàn mất đi tung tích, Ma Văn thông tin dường như đã đơn hướng khóa rồi.
Trợ thủ đáp lại câu chữ rành mạch.
- Quả nhiên là một tên quật cường, mặc dù chết, cũng không muốn để người khác nhìn thấy!
Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vừa lúc một ngôi sao băng xẹt qua phía chân trời.
- Trưởng quan! Vậy danh ngạch của Tiêu Hoằng có cần tiếp tục giữ lại hay không?
Gã trợ thủ hỏi tiếp.
- vẫn lưu lại cho hắn!
Mặc Huyền phi thường kiên định nói. Có thể nói giờ khắc này, trong số người Mặc Huyền bội phục, có thêm một cái tên Tiêu Hoằng.
Không có Tiêu Hoằng, không có học sinh Phân viện bí ẩn, không có Quyền Tàng, toàn bộ Thái Ngô Thành dường như lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, dường như lại lần nữa khôi phục sự bình thản trước kia.- Mặc trung tá! Nhiệm vụ của ta và tiểu đội đã hoàn thành, ta đặc biệt tới cáo biệt ngài.
Đúng lúc này, một nam nhân một thân kim giáp, đi tới bên cạnh Mặc Huyền khách sáo nói, hắn chính là Trung tá La Vân chỉ huy mười thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn này.
- Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt! Mặc mỗ không tiễn, chỉ là không biết trong vũ trụ mờ mịt, chờ tới ngày nào tháng nào năm nào mới gặp lại!
Mặc Huyền chào kính một cái theo nghi thức quân đội, rồi cười nói.
- Tiêu Hoằng không phải đã nói rồi sao: Chỉ cần khống chế, nhất định có một ngày sẽ gặp lại.
La Vân đồng dạng cười nói.
- Ha ha! Vậy sau này sẽ gặp lại.
Mặc Huyền cười sang sảng nói.
- Sau này gặp lại!
La Vân chào theo nghi thức quân đội, rồi lui về phía sau hai bước, tiến vào bên trong chiếc Ma Văn đĩnh loại nhỏ, chuẩn bị hội hợp cùng Thiểm Điện Hào ở gần đây, sau đó theo đường vòng bay về hoàng đô.
Chắp tay sau lưng nhìn Ma Văn đĩnh hóa thành một điểm sáng trong trời đêm, trên mặt Mặc Huyền mơ hồ hiện lên một chút cảm thán, tiếp theo liền dẫn theo đám sĩ quan cùng tiến vào trong Ma Văn máy bay vận tải.
Sau một lát, Ma Văn máy bay vận tải bay lên trời, khuất dạng phía chân trời mờ mịt. Nhiệm vụ lần này có thể nói không có bên nào thắng lợi.
Mà Bệ Đồ ở bên kia, giờ phút này đã quay về tới một biệt thự yên tĩnh, đứng phía sau hắn là Bác Dương.
- Sao rồi? Tìm hiểu thế nào?
Bệ Đồ khẽ xoay người, lên tiếng hỏi Bác Dương.
- Mười phút trước, quân đội của Mặc Huyền đã rút lui toàn bộ, không chừa một người nào. Xem ra Thái Ngô Thành này đã không có giá trị gì lớn nữa!
Bác Dương cung kính đáp lại.
- Một phương Mai Kiệt kia như thế nào? Dường như hắn đã biết chân thân của ta!
Bệ Đồ hỏi tiếp.
- Mai Kiệt nói: hắn cùng với Mai Long quan hệ cũng không tốt, cũng cam đoan tuyệt không là địch với đại nhân, chỉ hy vọng đại nhân sau khi sử dụng xong Tập đoàn Khoa Long, có thể trả lại Tập đoàn Khoa Long cho hắn, để hắn trở thành người nắm quyền của Tập đoàn Khoa Long!
Bác Dương nói tiếp.
- Ta không tin vậy! Ta phỏng chừng trong lòng hắn hận ta thấu xương. Tuy nhiên, ta thích hắn nói như vậy. Đấy mới gọi là: kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không giống như tên Tiêu Hoằng... Đúng rồi Tiêu Hoằng thế nào?
Bệ Đồ chợt hỏi tiếp.
- Bộ đội truy tìm phía trước bị Tiêu Hoằng giết. Tuy nhiên, xin đại nhân yên tâm, chúng ta vừa mới từ Mai Kiệt nơi đó chiếm được tin tức: Tiêu Hoằng chính là một thành viên của Tiêu Gia Thôn, sống không được bao lâu nữa đâu!
Bác Dương đáp, trong ánh mắt hiện lên một chút ý cười.
- Thì ra là thế!
Bệ Đồ nhẹ giọng nói, vẻ khẩn trương trong mắt hắn chậm rãi tan đi, hắn tự nhiên biết ý nghĩa Tiêu Gia Thôn hàm chứa thứ gì! Ở trong đầu hắn xem ra cái mạng của Tiêu Hoằng tuyệt đối sẽ không kéo dài lâu, nói không chừng lúc này đã chết tiêu rồi.
- Đại nhân! Nếu Thái Ngô Thành đã không còn giá trị, chúng ta cũng tới thời điểm rút lui rồi phải không?
Bác Dương hỏi tiếp.
- Trước không vội, bởi vì kế hoạch lớn hơn nữa còn ở phía sau đấy!
Bệ Đồ nhẹ giọng nói, trên mặt cũng mơ hồ lộ ra một chút tươi cười đắc ý. Ở trong đầu hắn xem ra đã không có Tiêu Hoằng, đã không có Quyền Tàng, nhân tố bất ngờ sẽ ít đi rất nhiều.
Đảo mắt, hai ngày vội vàng mà qua, nhìn lại Tiêu Hoằng bên trong thạch động: Tiêu Hoằng như trước vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, dường như không có mảy may sinh cơ, phía trên hộ giáp bao phủ một lớp băng mờ nhạt.
Tuy nhiên, đúng lúc này, đầu ngón tay Tiêu Hoằng lại hơi hơi giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.