Chương 1003: Tàn nhẫn, lãnh huyết, bất khuất
Đình Vũ
14/09/2017
Về phần đám người Trương Thượng Quân. Cao Long Đình, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy hình ảnh như thế. Không kìm được ánh mắt hơi biến đổi. Không hề nghi ngờ, lần này Lạp Mã Kỳ xuất kích, dường như còn có thể có được thắng lợi.
Ở tiền tuyến mấy Ngự Hồn ty như Thái Tư, Phất Lạc, giờ phút này đều đã ốc còn không mang nổi mình ốc, đây đúng là cơ hội để Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc xử lý Tiêu Hoằng, diệt trừ hạch tâm của Lạc Đan Luân.
Không kìm được tay của Trương Thượng Quân đã bắt đầu không ngừng gõ gõ trên mặt bàn. Trương Thượng Quân rất rõ ràng, một khi Tiêu Hoằng bị mất mạng, ý chí kiên cường như sắt đá của quân đội Lạc Đan Luân này cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nếu được như vậy, hết thảy sẽ đều dễ làm.
Đúng vậy, Tiêu Hoằng ở trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, trải qua một ngày một đêm chiến đấu với cường độ siêu cao, Ngự lực trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn. Thế nhưng đừng quên Tiêu Hoằng còn có “Ám Dạ”, loại Ma Văn châu này có thể trong nháy mắt bổ sung Ngự lực đầy đủ.
- Tiêu Hoằng! Chuyện đã đến nước này, ta nghĩ đã có thể chắc chắn ngày chết của ngươi tới rồi!
Lạp Mã Kỳ nói xong, phía trên cánh tay hiện lên vô số Ma Văn quang lóng lánh, trở nên vô cùng sáng ngời. Trong ánh mắt đắc ý cũng hiện lên vẻ cay nghiệt. Ở trong mắt hắn xem ra, Tiêu Hoằng chạy trời không khỏi nắng.
Chỉ có điều, chỉ trong nháy mắt hắn vừa mới dứt lời, Tiêu Hoằng không nói một lời nào, hai chân đột nhiên dùng sức, kéo theo Băng Tín Ngưỡng, xung phong thẳng đến Lạp Mã Kỳ.
- Chịu chết!
Nhìn Tiêu Hoằng xông thẳng tới phía trước mặt, Lạp Mã Kỳ nheo mắt, đã làm tốt chuẩn bị một kích thực đau cho Tiêu Hoằng.
Chiến Văn hiện ra trên cánh tay lại trở nên một vầng sáng ngời.
Nhưng mà, ngay lúc Lạp Mã Kỳ đã làm tốt cây bổng chuẩn bị đánh Tiêu Hoằng như con chó rơi xuống nước này, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang xông thẳng tới hướng Lạp Mã Kỳ, trên đường tiến tới, đột nhiên từ bên trong người hắn bập bềnh hiện ra một khe nứt không gian có dạng thủy tinh, rồi không nhanh không chậm trực tiếp xuất hiện ở phía trước Tiêu Hoằng.
Ngay khoảnh khắc cả người, Tiêu Hoằng liền biến mất ở phía trước Lạp Mã Kỳ.
“Phốc!”
Không đợi Lạp Mã Kỳ kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã từ bên trong khe nứt không gian dạng thủy tinh xuất hiện phía sau Lạp Mã Kỳ. Băng Tín Ngưỡng trong tay thuận thế đâm vào lưng Lạp Mã Kỳ, mũi kiếm xuyên thẳng ra trước ngực Lạp Mã Kỳ, từ mũi kiếm máu tươi nhỏ giọt chảy xuống mặt đất.
Nhìn lại bản thân Lạp Mã Kỳ, thời điểm này chỉ cảm thấy ngực hơi lạnh lẽo, hắn cúi đầu nhìn mũi kiếm ló ra trước ngực, hai mắt trợn trừng đầy khiếp sợ, sợ hãi và khó tin.
Cảnh tượng như vậy là hắn nằm mơ đều không nghĩ tới. Rõ ràng Tiêu Hoằng đã như chó rơi xuống nước, ở dưới trạng thái cùng cấp bậc, mà lại còn có thể cho hắn một kích chí mạng. Đồng thời từ một loạt hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng, xem ra hoàn toàn không phải Ngự lực sắp sửa hao hết như tưởng tượng của hắn.
- Tiêu Hoằng, ngươi...
Lạp Mã Kỳ cố gắng quay đầu, nhìn Tiêu Hoằng ánh mắt lạnh như băng kia, sắc mặt hắn đầy kinh ngạc.
Tiêu Hoằng như trước không hề đáp lại, làm cho người ta có cảm giác giống như một cái máy giết chóc. Không cần nhiều lời với đối thủ, Tiêu Hoằng chậm rãi vươn hai ngón tay giống như thếp móc dưới hàm Lạp Mã Kỳ, sau đó cánh tay dùng một chút lực, liên tiếp tiếng xương gãy, rồi đột nhiên truyền đến tiếng cơ thể nổ tung.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng chỉ dựa vào lực bản thân cường đại mạnh mẽ bứt đứt cổ của Lạp Mã Kỳ. Cái đầu còn dính với nửa khúc tủy dưới lực mạnh mẽ của Tiêu Hoằng theo quán tính bay cao lên bầu trời, rồi rơi vào giữa hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Máu tươi nóng hầm hập từ cái cổ gãy của Lạp Mã Kỳ phun trào ra, thân thể không đầu co giật mấy cái rồi ngã xuống ở trước mặt Tiêu Hoằng, máu tươi chảy toàn khắp nơi.
Bối La Nạp ở bên trong Tiến Thủ Hào đang chắp tay sau lưng hơi ngẩng đầu nhìn lên màn hình, thân thể lập tức cứng đờ không nhúc nhích. Có thể nói, Bối La Nạp nằm mơ đều không nghĩ tới, cục diện lại xảy ra như vậy, Tiêu Hoằng chật vật không chịu nổi mà lại có thể miểu sát Lạp Mã Kỳ cùng một cấp bậc, điều này thật khó tin.
Không chỉ Bối La Nạp, ngay cả Trương Thượng Quân ngồi trong văn phòng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, đều ngừng bặt, trong ánh mắt toát ra vô cùng kinh ngạc.
Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng ước chừng bị tiêu hao một ngày một đêm, rồi lại còn có Ngự lực tràn đầy như thế, trực tiếp miểu sát Lạp Mã Kỳ, đồng thời sử dụng một loại thủ đoạn gần như tàn nhẫn giết chết hắn.
Trên thực tế, hành động tàn bạo của Tiêu Hoằng như thế, cũng đã bị toàn bộ các đại liên hợp thể của Thái Qua Vũ Trụ nhìn thấy rành rành. Giờ khắc này, thông qua đài tin tức, nhìn thấy một màn tàn bạo của Tiêu Hoằng, mọi người không khỏi đều cố gắng nuốt một ngụm nước miếng.
Làm cho người ta có cảm giác Tiêu Hoằng chính là một đại ma đầu không thể chối cãi.
Nhất là hình ảnh như vậy lần nữa truyền vào Gia Đô Đế Quốc, lại làm cho trong lòng dân chúng trong nước tràn ngập phức tạp. Mấy năm trước Tiêu Hoằng đã bị nhuộm đâm thành Ma đầu, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng so với thời gian trước càng thêm khiến trong lòng người sinh ra úy kỵ.
Tàn nhẫn, máu lạnh và bất khuất.
Đương nhiên, cho dù mọi người đối với Tiêu Hoằng khen chê không đồng nhất, nhưng đối với hành động của quân đội Lạc Đan Luân đối mặt với cường địch không có chút lùi bước, anh dũng chống cự, thì lại cảm thấy vừa kính vừa sợ.
Bẩm sinh của con người thường đồng tình với kẻ yếu, giờ khắc này dường như cũng không ngoại lệ!
Đường đường là một quốc gia siêu cường, vận dụng cả trăm vạn đại quân, rồi lại làm cho Thiên Tế Tinh yếu nhược như vậy chống lại tới nước này.
Về phần ở bên trong Á Bình Ninh liên hợp thể, thanh âm tuyên chiến vẫn đang liên tiếp nối lên, tổng thống Khẳng Ni Tư còn đang trấn an dân tâm.
Á Bình Ninh liên hợp hội nghị cùng một lần nữa tập họp. Lần này, thương thảo chính là vấn đề tuyên chiến.
Liên hợp hội nghị gánh vác chức trách chính là, đại biểu ích lợi của khu vực tuyển chọn, cùng với thực hiện dân ý, một khi dân chúng ủng hộ tuyên chiến số lượng vượt qua 50%, như vậy Á Bình Ninh sẽ không có lý do gì ngồi yên không lý đến.
Cùng lúc đó, Trương Thượng Quân ở căn cứ quân sự phía Đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, bộ dáng nhàn nhã đã từng chút từng chút bị vẻ nghiêm trọng thay thế, chiến cuộc nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, có trăm hại mà không có chút lợi nào.
Nhất là khi quân độihai của Lập Đốn Quận cũng bị bức phải gia nhập vào chiến đấu thảm thiết kia, mỗi một tên binh sĩ đều giống như ong thợ ra khỏi tổ, không tiếc phải trả giá bằng sinh mệnh, cũng muốn dùng cái đuôi độc vì nghĩa không chùn bước đâm vào địch nhân, bảo vệ sào huyệt.
Cố gắng trầm tư một lát, Trương Thượng Quân rốt cục không kìm nổi, cầm lấy Ma Văn thông tin phát ra mệnh lệnh cho Bối La Nạp:
- Tổ chức hai sư đoàn, buông tha giằng co với binh sĩ của chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, không tiếc hết thảy cái giá phải trả lao ra vòng phong tỏa, tìm kiếm thành thị Thiên Tế Tinh, triển khai kế hoạch tàn sát hàng loạt dân trong thành. Ngay mặt cường ngạnh như thế, bên trong Lập Đốn Quận thế tất trống không, chỉ cần chúng ta có thể triển khai kế hoạch tàn sát hàng loạt dân trong thành, Thiên Tế Tinh nhất định sẽ trận hình đại loạn.
Nói xong, lại nhìn trên mặt ngày thường luôn tươi cười của Trương Thượng Quân kia, đã toát ra vẻ tàn nhẫn: Tàn sát hàng loạt dân trong thành này rốt cuộc có ý nghĩa gì, là người đều rõ ràng, đó chính là ý đồ tàn bạo và vô tình diệt tộc đối với Lạc Đan Luân, không thể nghi ngờ hoàn toàn để lộ ra.
- Hiểu rõ!
Đối mặt với mệnh lệnh của Trương Thượng Quân, Bối La Nạp không có chút cố kỵ, càng không có mảy may lòng đồng tình.
Theo Bối La Nạp phát ra mệnh lệnh, lập tức hai sư đoàn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đổi sách lược trước đó. Dưới hỗ trợ của các sư đoàn khác, hai sư đoàn tinh anh thứ 1 và thứ 2, liền trực tiếp buông tha cho giằng co, xung phong liều chết công kích vào bên trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã!
Nhìn thấy cảnh này, trong hai mắt ác liệt của Tiêu Hoằng, không kìm được vừa động, hắn tự nhiên biết một màn như vậy rốt cuộc biểu thị cái gì. Đây cũng là một loại phương thức tập kích Tiêu Hoằng e ngại nhất, không nghĩ tới giờ phút này vẫn là bị Trương Thượng Quân nắm được.
- Bảo vệ! Không được để địch nhân vượt qua!
Tiêu Hoằng lớn tiếng rít gào, bên trong thanh âm rốt cục toát ra như xé rách tim gan. Tiêu Hoằng vẫn luôn bình tĩnh, giờ khắc này rốt cục không bình tĩnh được nữa rồi!
- Hiểu rõ!
Nghe mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, binh sĩ Lạc Đan Luân đáp lại một tiếng, rồi không quản tới hết thảy tiến hành ngăn chặn!
Giờ khắc này, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã sừng sững không ngã, rốt cục xuất hiện một chút dấu hiệu hỗn loạn.
Đối mặt với binh sĩ đột phá phòng tuyến được yểm hộ thật mạnh, binh sĩ Lạc Đan Luân đã không quản tới hết thảy, như một con cá phóng vọt tới trực tiếp ôm lấy đùi binh sĩ Thượng Bang ý đồ nhảy vào thành thị, ôm chặt không thả.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường, chỉ có thể dùng danh từ thảm thiết để hình dung! Một số binh sĩ Lạc Đan Luân chỉ còn đủ sức dùng thân thể để ngăn chặn phòng tuyến, không cho quân đội Thượng Bang vượt qua.
Tiêu Hoằng đứng ở bên trong chiến trường, nhìn từng binh sĩ Lạc Đan Luân lần lượt chết đi, thậm chí một số binh sĩ Lạc Đan Luân dù chết đi cũng không chịu buông tay, binh sĩ Thượng Bang chỉ phải chặt đứt cánh tay binh sĩ Lạc Đan Luân. Dù vậy, cánh tay cũng còn nắm chặt trên thân thể binh sĩ Thượng Bang. Trong mắt Tiêu Hoằng không kìm được đã bắt đầu trở nên có chút đỏ hồng!
- A!
Tiêu Hoằng không nhịn nổi phát ra một tiếng rít gào, bên trong hai mắt đỏ hồng toát ra tia sáng vô cùng sắc bén, huy động Băng Tín Ngưỡng trong tay, xông tới phía binh sĩ Thượng Bang đang hùng hổ ra sức phá rào cản mà đi.
“Ầm ầm ầm!”
Nhưng mà, đúng lúc này, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đổ sụp! Trong đó một đoạn đã không thể tiếp tục chịu đựng công kích, ầm ầm sập xuống.
Chiều dài đổ sụp tuy rằng chỉ có 100 thước, nhưng chiều dài như vậy đủ để trí mạng! Trong nháy mắt, vô số binh sĩ Thượng Bang ước chừng mấy vạn giống như nước lũ toàn bờ, ào ào dũng mãnh lọt vào bên trong Thiên Tế Tinh.
- Này...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, sau đó cắn chặt răng không quản tới hết thảy phóng tới hướng đoạn phòng tuyến sụp đổ, tiếp theo giơ cao cánh tay, trong khoảnh khắc bên trên bầu trời liền hình thànhmảng lớn tầng mây đỏ như máu, sau đó dùng hết toàn lực, phóng xuất ra đại lượng Ngự lực.
Trong khoảnh khắc, bên trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã sập đổ, vô số Hàn băng vạn năm trút xuống, không ngừng chồng chất, một lần nữa chỗ tường thành sụp xuống được Hàn băng vạn năm lấp kín. Thế nhưng dù vậy, cũng đã có ước chừng 3 vạn binh sĩ Thượng Bang xông vào bên trong.
Thiên Tế Tinh lần này nguy rồi.
Mà Tiêu Hoằng cũng rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan, phái ra binh sĩ đi chặn lại, vậy phòng tuyến làm sao bây giờ? Không phái người chặn lại? Vậy thành thị An Lạc Thành cách Lập Đốn Quận gần nhất phải làm sao bây giờ?
- Tiêu Hoằng! Giao cho chúng ta 3 vạn binh sĩ đột phá!
Đúng lúc này, Vĩ Ngạn phát ra tin tức cho Tiêu Hoằng.
- Tốt quá! Tức khắc mệnh lệnh cho tất cả con dân An Lạc Quận, di tản đi!
Tiêu Hoằng lau một chút máu tươi trên mặt, quay người lại tiếp tục chiến đấu!
Dù thế nào cũng không thể vứt bỏ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã!
Mà trên thực tế, trong lòng Tiêu Hoằng không biết tiếp viện rốt cuộc tới kịp hay không, cho dù Vĩ Ngạn mở ra khe nứt không gian, binh sĩ tiếp viện cũng chỉ có thể vượt qua một phần nào mà thôi. Hơn nữa binh sĩ còn lại ở các quận cũng không nhiều lắm, đại đa số đều đã phân bố phòng thủ ở yếu điểm của các quận, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn tập trung cùng một chỗ cũng quá khó khăn.
Nhưng trước mắt, trừ phương pháp này, hắn không còn đường nào khác!
Ở tiền tuyến mấy Ngự Hồn ty như Thái Tư, Phất Lạc, giờ phút này đều đã ốc còn không mang nổi mình ốc, đây đúng là cơ hội để Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc xử lý Tiêu Hoằng, diệt trừ hạch tâm của Lạc Đan Luân.
Không kìm được tay của Trương Thượng Quân đã bắt đầu không ngừng gõ gõ trên mặt bàn. Trương Thượng Quân rất rõ ràng, một khi Tiêu Hoằng bị mất mạng, ý chí kiên cường như sắt đá của quân đội Lạc Đan Luân này cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nếu được như vậy, hết thảy sẽ đều dễ làm.
Đúng vậy, Tiêu Hoằng ở trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, trải qua một ngày một đêm chiến đấu với cường độ siêu cao, Ngự lực trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn. Thế nhưng đừng quên Tiêu Hoằng còn có “Ám Dạ”, loại Ma Văn châu này có thể trong nháy mắt bổ sung Ngự lực đầy đủ.
- Tiêu Hoằng! Chuyện đã đến nước này, ta nghĩ đã có thể chắc chắn ngày chết của ngươi tới rồi!
Lạp Mã Kỳ nói xong, phía trên cánh tay hiện lên vô số Ma Văn quang lóng lánh, trở nên vô cùng sáng ngời. Trong ánh mắt đắc ý cũng hiện lên vẻ cay nghiệt. Ở trong mắt hắn xem ra, Tiêu Hoằng chạy trời không khỏi nắng.
Chỉ có điều, chỉ trong nháy mắt hắn vừa mới dứt lời, Tiêu Hoằng không nói một lời nào, hai chân đột nhiên dùng sức, kéo theo Băng Tín Ngưỡng, xung phong thẳng đến Lạp Mã Kỳ.
- Chịu chết!
Nhìn Tiêu Hoằng xông thẳng tới phía trước mặt, Lạp Mã Kỳ nheo mắt, đã làm tốt chuẩn bị một kích thực đau cho Tiêu Hoằng.
Chiến Văn hiện ra trên cánh tay lại trở nên một vầng sáng ngời.
Nhưng mà, ngay lúc Lạp Mã Kỳ đã làm tốt cây bổng chuẩn bị đánh Tiêu Hoằng như con chó rơi xuống nước này, chỉ thấy Tiêu Hoằng đang xông thẳng tới hướng Lạp Mã Kỳ, trên đường tiến tới, đột nhiên từ bên trong người hắn bập bềnh hiện ra một khe nứt không gian có dạng thủy tinh, rồi không nhanh không chậm trực tiếp xuất hiện ở phía trước Tiêu Hoằng.
Ngay khoảnh khắc cả người, Tiêu Hoằng liền biến mất ở phía trước Lạp Mã Kỳ.
“Phốc!”
Không đợi Lạp Mã Kỳ kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã từ bên trong khe nứt không gian dạng thủy tinh xuất hiện phía sau Lạp Mã Kỳ. Băng Tín Ngưỡng trong tay thuận thế đâm vào lưng Lạp Mã Kỳ, mũi kiếm xuyên thẳng ra trước ngực Lạp Mã Kỳ, từ mũi kiếm máu tươi nhỏ giọt chảy xuống mặt đất.
Nhìn lại bản thân Lạp Mã Kỳ, thời điểm này chỉ cảm thấy ngực hơi lạnh lẽo, hắn cúi đầu nhìn mũi kiếm ló ra trước ngực, hai mắt trợn trừng đầy khiếp sợ, sợ hãi và khó tin.
Cảnh tượng như vậy là hắn nằm mơ đều không nghĩ tới. Rõ ràng Tiêu Hoằng đã như chó rơi xuống nước, ở dưới trạng thái cùng cấp bậc, mà lại còn có thể cho hắn một kích chí mạng. Đồng thời từ một loạt hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng, xem ra hoàn toàn không phải Ngự lực sắp sửa hao hết như tưởng tượng của hắn.
- Tiêu Hoằng, ngươi...
Lạp Mã Kỳ cố gắng quay đầu, nhìn Tiêu Hoằng ánh mắt lạnh như băng kia, sắc mặt hắn đầy kinh ngạc.
Tiêu Hoằng như trước không hề đáp lại, làm cho người ta có cảm giác giống như một cái máy giết chóc. Không cần nhiều lời với đối thủ, Tiêu Hoằng chậm rãi vươn hai ngón tay giống như thếp móc dưới hàm Lạp Mã Kỳ, sau đó cánh tay dùng một chút lực, liên tiếp tiếng xương gãy, rồi đột nhiên truyền đến tiếng cơ thể nổ tung.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng chỉ dựa vào lực bản thân cường đại mạnh mẽ bứt đứt cổ của Lạp Mã Kỳ. Cái đầu còn dính với nửa khúc tủy dưới lực mạnh mẽ của Tiêu Hoằng theo quán tính bay cao lên bầu trời, rồi rơi vào giữa hàng ngũ binh sĩ Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Máu tươi nóng hầm hập từ cái cổ gãy của Lạp Mã Kỳ phun trào ra, thân thể không đầu co giật mấy cái rồi ngã xuống ở trước mặt Tiêu Hoằng, máu tươi chảy toàn khắp nơi.
Bối La Nạp ở bên trong Tiến Thủ Hào đang chắp tay sau lưng hơi ngẩng đầu nhìn lên màn hình, thân thể lập tức cứng đờ không nhúc nhích. Có thể nói, Bối La Nạp nằm mơ đều không nghĩ tới, cục diện lại xảy ra như vậy, Tiêu Hoằng chật vật không chịu nổi mà lại có thể miểu sát Lạp Mã Kỳ cùng một cấp bậc, điều này thật khó tin.
Không chỉ Bối La Nạp, ngay cả Trương Thượng Quân ngồi trong văn phòng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, đều ngừng bặt, trong ánh mắt toát ra vô cùng kinh ngạc.
Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng ước chừng bị tiêu hao một ngày một đêm, rồi lại còn có Ngự lực tràn đầy như thế, trực tiếp miểu sát Lạp Mã Kỳ, đồng thời sử dụng một loại thủ đoạn gần như tàn nhẫn giết chết hắn.
Trên thực tế, hành động tàn bạo của Tiêu Hoằng như thế, cũng đã bị toàn bộ các đại liên hợp thể của Thái Qua Vũ Trụ nhìn thấy rành rành. Giờ khắc này, thông qua đài tin tức, nhìn thấy một màn tàn bạo của Tiêu Hoằng, mọi người không khỏi đều cố gắng nuốt một ngụm nước miếng.
Làm cho người ta có cảm giác Tiêu Hoằng chính là một đại ma đầu không thể chối cãi.
Nhất là hình ảnh như vậy lần nữa truyền vào Gia Đô Đế Quốc, lại làm cho trong lòng dân chúng trong nước tràn ngập phức tạp. Mấy năm trước Tiêu Hoằng đã bị nhuộm đâm thành Ma đầu, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng so với thời gian trước càng thêm khiến trong lòng người sinh ra úy kỵ.
Tàn nhẫn, máu lạnh và bất khuất.
Đương nhiên, cho dù mọi người đối với Tiêu Hoằng khen chê không đồng nhất, nhưng đối với hành động của quân đội Lạc Đan Luân đối mặt với cường địch không có chút lùi bước, anh dũng chống cự, thì lại cảm thấy vừa kính vừa sợ.
Bẩm sinh của con người thường đồng tình với kẻ yếu, giờ khắc này dường như cũng không ngoại lệ!
Đường đường là một quốc gia siêu cường, vận dụng cả trăm vạn đại quân, rồi lại làm cho Thiên Tế Tinh yếu nhược như vậy chống lại tới nước này.
Về phần ở bên trong Á Bình Ninh liên hợp thể, thanh âm tuyên chiến vẫn đang liên tiếp nối lên, tổng thống Khẳng Ni Tư còn đang trấn an dân tâm.
Á Bình Ninh liên hợp hội nghị cùng một lần nữa tập họp. Lần này, thương thảo chính là vấn đề tuyên chiến.
Liên hợp hội nghị gánh vác chức trách chính là, đại biểu ích lợi của khu vực tuyển chọn, cùng với thực hiện dân ý, một khi dân chúng ủng hộ tuyên chiến số lượng vượt qua 50%, như vậy Á Bình Ninh sẽ không có lý do gì ngồi yên không lý đến.
Cùng lúc đó, Trương Thượng Quân ở căn cứ quân sự phía Đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, bộ dáng nhàn nhã đã từng chút từng chút bị vẻ nghiêm trọng thay thế, chiến cuộc nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, có trăm hại mà không có chút lợi nào.
Nhất là khi quân độihai của Lập Đốn Quận cũng bị bức phải gia nhập vào chiến đấu thảm thiết kia, mỗi một tên binh sĩ đều giống như ong thợ ra khỏi tổ, không tiếc phải trả giá bằng sinh mệnh, cũng muốn dùng cái đuôi độc vì nghĩa không chùn bước đâm vào địch nhân, bảo vệ sào huyệt.
Cố gắng trầm tư một lát, Trương Thượng Quân rốt cục không kìm nổi, cầm lấy Ma Văn thông tin phát ra mệnh lệnh cho Bối La Nạp:
- Tổ chức hai sư đoàn, buông tha giằng co với binh sĩ của chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, không tiếc hết thảy cái giá phải trả lao ra vòng phong tỏa, tìm kiếm thành thị Thiên Tế Tinh, triển khai kế hoạch tàn sát hàng loạt dân trong thành. Ngay mặt cường ngạnh như thế, bên trong Lập Đốn Quận thế tất trống không, chỉ cần chúng ta có thể triển khai kế hoạch tàn sát hàng loạt dân trong thành, Thiên Tế Tinh nhất định sẽ trận hình đại loạn.
Nói xong, lại nhìn trên mặt ngày thường luôn tươi cười của Trương Thượng Quân kia, đã toát ra vẻ tàn nhẫn: Tàn sát hàng loạt dân trong thành này rốt cuộc có ý nghĩa gì, là người đều rõ ràng, đó chính là ý đồ tàn bạo và vô tình diệt tộc đối với Lạc Đan Luân, không thể nghi ngờ hoàn toàn để lộ ra.
- Hiểu rõ!
Đối mặt với mệnh lệnh của Trương Thượng Quân, Bối La Nạp không có chút cố kỵ, càng không có mảy may lòng đồng tình.
Theo Bối La Nạp phát ra mệnh lệnh, lập tức hai sư đoàn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đổi sách lược trước đó. Dưới hỗ trợ của các sư đoàn khác, hai sư đoàn tinh anh thứ 1 và thứ 2, liền trực tiếp buông tha cho giằng co, xung phong liều chết công kích vào bên trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã!
Nhìn thấy cảnh này, trong hai mắt ác liệt của Tiêu Hoằng, không kìm được vừa động, hắn tự nhiên biết một màn như vậy rốt cuộc biểu thị cái gì. Đây cũng là một loại phương thức tập kích Tiêu Hoằng e ngại nhất, không nghĩ tới giờ phút này vẫn là bị Trương Thượng Quân nắm được.
- Bảo vệ! Không được để địch nhân vượt qua!
Tiêu Hoằng lớn tiếng rít gào, bên trong thanh âm rốt cục toát ra như xé rách tim gan. Tiêu Hoằng vẫn luôn bình tĩnh, giờ khắc này rốt cục không bình tĩnh được nữa rồi!
- Hiểu rõ!
Nghe mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, binh sĩ Lạc Đan Luân đáp lại một tiếng, rồi không quản tới hết thảy tiến hành ngăn chặn!
Giờ khắc này, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã sừng sững không ngã, rốt cục xuất hiện một chút dấu hiệu hỗn loạn.
Đối mặt với binh sĩ đột phá phòng tuyến được yểm hộ thật mạnh, binh sĩ Lạc Đan Luân đã không quản tới hết thảy, như một con cá phóng vọt tới trực tiếp ôm lấy đùi binh sĩ Thượng Bang ý đồ nhảy vào thành thị, ôm chặt không thả.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường, chỉ có thể dùng danh từ thảm thiết để hình dung! Một số binh sĩ Lạc Đan Luân chỉ còn đủ sức dùng thân thể để ngăn chặn phòng tuyến, không cho quân đội Thượng Bang vượt qua.
Tiêu Hoằng đứng ở bên trong chiến trường, nhìn từng binh sĩ Lạc Đan Luân lần lượt chết đi, thậm chí một số binh sĩ Lạc Đan Luân dù chết đi cũng không chịu buông tay, binh sĩ Thượng Bang chỉ phải chặt đứt cánh tay binh sĩ Lạc Đan Luân. Dù vậy, cánh tay cũng còn nắm chặt trên thân thể binh sĩ Thượng Bang. Trong mắt Tiêu Hoằng không kìm được đã bắt đầu trở nên có chút đỏ hồng!
- A!
Tiêu Hoằng không nhịn nổi phát ra một tiếng rít gào, bên trong hai mắt đỏ hồng toát ra tia sáng vô cùng sắc bén, huy động Băng Tín Ngưỡng trong tay, xông tới phía binh sĩ Thượng Bang đang hùng hổ ra sức phá rào cản mà đi.
“Ầm ầm ầm!”
Nhưng mà, đúng lúc này, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đổ sụp! Trong đó một đoạn đã không thể tiếp tục chịu đựng công kích, ầm ầm sập xuống.
Chiều dài đổ sụp tuy rằng chỉ có 100 thước, nhưng chiều dài như vậy đủ để trí mạng! Trong nháy mắt, vô số binh sĩ Thượng Bang ước chừng mấy vạn giống như nước lũ toàn bờ, ào ào dũng mãnh lọt vào bên trong Thiên Tế Tinh.
- Này...
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế, sau đó cắn chặt răng không quản tới hết thảy phóng tới hướng đoạn phòng tuyến sụp đổ, tiếp theo giơ cao cánh tay, trong khoảnh khắc bên trên bầu trời liền hình thànhmảng lớn tầng mây đỏ như máu, sau đó dùng hết toàn lực, phóng xuất ra đại lượng Ngự lực.
Trong khoảnh khắc, bên trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã sập đổ, vô số Hàn băng vạn năm trút xuống, không ngừng chồng chất, một lần nữa chỗ tường thành sụp xuống được Hàn băng vạn năm lấp kín. Thế nhưng dù vậy, cũng đã có ước chừng 3 vạn binh sĩ Thượng Bang xông vào bên trong.
Thiên Tế Tinh lần này nguy rồi.
Mà Tiêu Hoằng cũng rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan, phái ra binh sĩ đi chặn lại, vậy phòng tuyến làm sao bây giờ? Không phái người chặn lại? Vậy thành thị An Lạc Thành cách Lập Đốn Quận gần nhất phải làm sao bây giờ?
- Tiêu Hoằng! Giao cho chúng ta 3 vạn binh sĩ đột phá!
Đúng lúc này, Vĩ Ngạn phát ra tin tức cho Tiêu Hoằng.
- Tốt quá! Tức khắc mệnh lệnh cho tất cả con dân An Lạc Quận, di tản đi!
Tiêu Hoằng lau một chút máu tươi trên mặt, quay người lại tiếp tục chiến đấu!
Dù thế nào cũng không thể vứt bỏ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã!
Mà trên thực tế, trong lòng Tiêu Hoằng không biết tiếp viện rốt cuộc tới kịp hay không, cho dù Vĩ Ngạn mở ra khe nứt không gian, binh sĩ tiếp viện cũng chỉ có thể vượt qua một phần nào mà thôi. Hơn nữa binh sĩ còn lại ở các quận cũng không nhiều lắm, đại đa số đều đã phân bố phòng thủ ở yếu điểm của các quận, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn tập trung cùng một chỗ cũng quá khó khăn.
Nhưng trước mắt, trừ phương pháp này, hắn không còn đường nào khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.