Ma Ngân

Chương 277: Thái độ của Tân Du

Đình Vũ

16/10/2015

Cứ như vậy mãi cho đến hai giờ sáng, khi Ngự lực trong cơ thể đã tiêu hao gần như không còn, Tiêu Hoằng mới rút Ma Văn châm ra, để vào trong hộp tơ vàng, khoác lên người bộ áo giáp, trực tiếp ngã xuống trường kỷ, ngủ thiếp đi.

Ngày tiếp theo, đại bộ phận người bệnh đã khôi phục, trở về đơn vị, chỉ có vài người bệnh gãy tay đang tích cực huấn luyện để khôi phục, công tác tại phòng y tế cũng lại lần nữa khôi phục tới cảnh khi xưa, gần như không có việc gì để làm, ngẫu nhiên có một vài người bệnh bị thương nho nhỏ, cũng không cần Tiêu Hoằng đến trị liệu.

Tiêu Hoằng lại lần nữa khoác lên người túi hành trang, ý bảo cảnh vệ binh lái xe đưa đi thư viện quy mô lớn tại khu 9.

- A?

Nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, cảnh vệ binh không khỏi phát ra âm thanh khó tin này, hắn hơi nhìn Tiêu Hoằng ngồi ở ghế sau một cái, nói:

- Trưởng quan, vẫn còn đi vào trong đó a, hiện tại trên cơ bản các người bệnh đều đã xuất viện, thời kỳ bận rộn đã qua, dựa theo đạo lý, hẳn là nên đi đâu đó một chút, thả lỏng thân thể thì mới đúng chứ.

Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cảnh vệ binh.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, cho dù chỉ là liếc một cái thôi, cảnh vệ binh liền lập tức giật mình, sau đó không dám nói lời vô nghĩa nữa, khởi động Ma Văn Xa quân dụng, nhanh cho chạy đến thư viện.

Phụ trách trông coi khu 9, vẫn như trước là Lục Viễn, nhưng lúc này, hắn làm sao còn dám ngăn cản nữa, Ma Văn Xa quân dụng của Tiêu Hoằng, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không làm, đã trực tiếp phi vào trong khu 9, dừng lại trước cửa thư viện.

Lại lần nữa tiến vào trong thư viện, Tiêu Hoằng đánh giá xung quanh mình một chút, sau đó nói:

- Ngươi có thể đi được rồi, nhớ đúng hạn mang chút đồ ăn đến cho ta là được, nếu không có chuyện gì, thì ta sẽ ở lại đây một thời gian.

- A? Ở lại chỗ rách nát này ư?

Cảnh vệ binh lại lần nữa phát ra âm thanh khó có thể tin nổi này, sau đó tốt bụng khuyên:

- Trưởng quan, nơi này bẩn như vậy, khó ở lại được a!

Tiêu Hoằng hơi nhìn lướt qua bốn phía một cái, sau đó chỉ tay về phía một căn phòng nhỏ rách nát bên cạnh, bên trong chỉ có một cái giường rách nát đã lâu không có người nằm, cùng với một cái bàn nhỏ.

- Nơi này không phải là rất tốt hay sao?

Tiêu Hoằng chỉ về phía căn phòng rách nát kia, thuận miệng nói, sau đó liền tự mình cầm lấy một bộ sách trên giá sách, xoay người ngồi xuống, chuyên chú đọc, nhìn qua thì không khác gì một con mọt sách cả, trực tiếp ném tên cảnh vệ binh này ra khỏi đầu, không quan tâm nữa.

Cảnh vệ binh nghĩ một chút, liền lấy từ trong Ma Văn Xa ra một cái khăn, lau chùi, thu dọn căn phòng nhỏ đó một chút, lại lấy từ chỗ Lục Viễn một bộ hành lý, sau đó mới lái Ma Văn Xa rời đi.

Suốt ba ngày, Tiêu Hoằng không bước ra khỏi thư viện nửa bước, đọc sách mà mệt mỏi, thì sẽ tu luyện Ngự lực một giờ, tu luyện Ngự lực tới mức mệt mỏi, thì lại vùi đầu vào đọc sách, trên cơ bản cuộc sống một ngày của hắn chính là đọc sách và tu luyện, vô cùng đơn điệu, nếu đổi thành người khác, thì đã sớm phát điên lên rồi, chỉ riêng loại cảm giác tịch mịch này, thì cũng đã khiến cho bọn họ không chịu được, mà Tiêu Hoằng đã sớm quen với tịch mịch, thì lại không cho là đúng, vẫn như trước lặp lại cuộc sống có vẻ vô cùng buồn tẻ trong mắt người khác này.

Một người đang yên lặng bước đi trên con đường trở thành cường giả.

Tới ngày thứ ba, tin tức Bối La quân đội chiến thắng trở về trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Vũ Nhuận Tinh, mỗi một tòa thành thị đều đang không gián đoạn đưa tin về biểu hiện anh dũng của Bối La quân đoàn, cũng không ngừng lặp lại tình hình chiến tuyến Tây Cương đang phòng thủ rất kiên cố, Phục Thản Đế Quốc cũng cực kỳ coi trọng với việc bảo hộ chiến tuyến Tây Cương này.

Toàn bộ Vũ Nhuận Tinh trở thành một mảnh ca tụng tán dương, Bối La quân đoàn dường như vào giờ khắc này đã trở thành anh hùng.

Tuy nhiên, khi tới giữa trưa, khi Đại Hùng Hào mang bộ dáng tàn phá không chịu nổi, lung lay sắp đổ, đáp xuống căn cứ quân sự Bối La, dường như tình thế đã không giống như mọi người tưởng tượng.

Đặc Lý, Thụy Tư, thậm chí cả Trương Cẩm Dương đã sớm đứng đợi từ trước tại đài hạ cánh của chiến hạm tại khu 3.

Khi Đại Hùng Hào tàn phá không chịu nổi được mở ra, mọi người nhìn thấy toàn là một dãy thương vong, ngoài các thi thể ra thì cũng là các binh sĩ đang hấp hối.

Chỉ trong lần này, Bối La quân đoàn đã tử vong 400 người, lập tức giảm gần một phần ba quân số, binh sĩ bị thương là 600 người, trên cơ bản số binh sĩ được coi là lành lặn, thì chỉ còn lại có 400 người, trong đó Thiếu tá của doanh thứ 3 bỏ mình, Tham mưu trưởng chết, Trung tá Bì Nặc bị trọng thương.

Nhìn từng dãy người bệnh và quan tài kim loại được nâng ra, Đặc Lý, Thụy Tư lập tức phát mộng, không phải là đã tin chiến thắng hay sao?

- La Kiệt Trưởng quan, đây là chuyện gì vậy? Chúng ta không phải là chiến thắng đối thủ hay sao?

Nhìn thấy trên cánh tay La Kiệt được quấn băng gạc, đang xuất hiện trước cửa chiến hạm, Đặc Lý liền bước lên đón và hỏi.

Khẽ nhìn Đặc Lý một cái, trên mặt La Kiệt hiện lên một vẻ tự giễu.



- Tin chiến thắng ư? Chỉ là lừa người mà thôi, cái gọi là tin chiến thắng, chỉ là để tránh cho cư dân Vũ Nhuận Tinh sinh ra bối rối, tình huống thật sự là, Duy Lâm quân đội dưới sự chỉ huy của Hà Long và Bệ Đồ, bốn vạn quân đội điên cuồng tiến công về phía Nguyên Sâm Tinh tại phòng tuyến Tây Cương, sáu cứ điểm tại Nguyên Sâm Tinh đã rơi vào tay giặc, Duy Lâm quân đội đã tràn tới Bỉ Á Tinh rồi!

La Kiệt gằn từng chữ một, kể lại tình hình thực tế, trên mặt mang vẻ uể oải, nhưng càng nhiều hơn là vẻ nghiêm trọng.

Nghe vậy, vẻ hưng phấn ban đầu trên mặt Đặc Lý và Thụy Tư đã đọng lại, lập tức cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không hề nghi ngờ, tình huống thật sự chính là rất không xong.

Càng đáng buồn hơn là, hiện tại cư dân còn đang ca công tụng, cổ vũ bọn họ, không hề biết đến chân tướng này.

Chậm rãi tiến vào đúng trong văn phòng tại khu số 1, La Kiệt hơi nhìn Đặc Lý một cái, dò hỏi:

- Các ngươi tại đây có thương vong như thế nào?

- Ách... Trưởng quan, đều ở trong này cả!

Đặc Lý đưa ra báo cáo chi tiết về việc Duy Lâm quân đội đánh lén, hai tay đưa cho La Kiệt.

Cầm lấy báo cáo kết quả thương vong, La Kiệt tiện tay lật xem một chút, đầu tiên là lông mày nhíu lại, sau đó là kinh ngạc, tiếp theo lại là khiếp sợ.

- Cái này... các ngươi có phải báo cáo bậy hay không?

La Kiệt không kìm được thốt ra câu này, chỉ thấy trong báo cáo, ghi rõ ràng là khi chiến đấu đã chết 50 người, nhưng sau cuộc chiến lại không có người chết, không có người bị tàn phế, toàn bộ trở về đơn vị, đây tuyệt đối là một báo cáo quỷ dị.

Thử nghĩ một chút, 200 người mà đã chết tận 50 người, đây tuyệt đối có thể nói là một hồi chiến đấu thảm thiết, trong cuộc chiến đấu thảm thiết như vậy, thế mà lại không người bị tàn phế, điều này chẳng phải rất giả tạo hay sao? Cho tới tận bây giờ, hắn còn chưa thấy kết quả cuộc chiến nào như vậy cả.

- Trưởng quan, báo cáo này thì chúng ta đã thẩm tra đối chiếu vài lần, ta có thể khẳng định, không có chút sai lầm nào cả!

Đặc Lý tràn đầy tin tưởng nói.

- Như vậy thì, ai đã trị liệu thương thế cho những người bệnh này?

La Kiệt không hổ là Thượng tá, trực tiếp bắt được điểm mấu chốt, trong lòng dường như đã cảm nhận được chỗ không bình thường.

- Là Tiêu Hoằng!

Đặc Lý nhẹ nhàng nói.

- Cái gì?

Gần như ngay khi lời của Đặc Lý vừa mới ra khỏi miệng, thân thể La Kiệt không khỏi cứng đờ, bên trong ánh mắt đã hiện lên vẻ kinh ngạc cực độ.

Đối với Tiêu Hoằng, La Kiệt cũng không biết nhiều, trước đó hắn cho rằng người này là một Ngự Văn Giả khá mạnh, kết quả lại tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương còn có y thuật cường hãn như vậy.

Trong lòng La Kiệt vốn đang tràn ngập uể oải, lại dâng lên một chút hưng phấn, hắn rất biết hàng, Tiêu Hoằng này rất có thể chính là hy vọng quật khởi của Bối La quân đoàn.

- Đi, đi tìm Tiêu Hoằng đến đây cho ta!

La Kiệt không chút do dự ra lệnh.

- Vâng!

Đặc Lý nói xong, chuẩn bị rời đi.

- Chờ một chút, tạm thời không cần tìm Tiêu Hoằng, Thượng úy Đặc Lý, ngươi có thể rời đi rồi!

Ngay khi Đặc Lý vừa đi tới cửa, Phó đoàn trưởng Tân Du đã lên tiếng.

- Vâng, Trưởng quan.

Đặc Lý không hỏi tại sao, trực tiếp xoay người rời đi.

- Tân Du, ngươi có ý gì vậy?



La Kiệt thấy Tân Du đuổi Đặc Lý đi, hỏi một cách khó hiểu.

- Ta chỉ muốn hỏi một chút, La Kiệt Trưởng quan định dùng Tiêu Hoằng như thế nào?

Tân Du nhẹ nhàng hỏi.

- Đương nhiên là trọng dụng!

La Kiệt không chút do dự đáp.

- Nếu là như vậy, thì ta đề nghị không nên triệu kiến Tiêu Hoằng.

Tân Du đáp, thần sắc bình thản.

- Tại sao?

La Kiệt có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi, hắn có chút không hiểu, Tân Du rốt cuộc muốn làm gì.

- Trưởng quan triệu kiến Tiêu Hoằng, đơn giản chính là khen tặng vài câu, sau đó ủy thác trọng trách, ngày thường sẽ chiếu cố hơn, đây cũng coi như là một loại đặc quyền, không biết trưởng quan có phát hiện hay không, ở đế quốc này, thì quan viên chỉ dựa vào đặc quyền mà tiến thân, thì làm gì có ai lại không phải là loại người giá áo túi cơm đây? Những người có sức chiến đấu thật sự, thì đều chưa từng được hưởng qua đặc quyền, trên cơ bản đều tự mình từ binh nhì mà đánh lên cao, đây chính là cái gọi là kiếm sắc do mài mà nên, hoa cỏ mà cứ đặt trong lồng kính, thì vĩnh viễn sẽ không chống đỡ được mưa gió!

Tân Du gằn từng chữ, câu nói rất đúng trọng tâm.

La Kiệt nghe vậy, hơi nhớ lại một chút, trên thực tế cũng giống lời của Tân Du, mấy vị danh tướng của đế quốc, có người nào không phải là từ trong bể máu mà chui ra, những tên mà ngày thường chỉ biết vênh váo, không xem ai ra gì, ăn uống thả cửa, thì trên cơ bản đều là được bật đèn xanh để tiến thân mà thôi.

- Vậy thì ý của ngươi là như thế nào?

La Kiệt nhẹ nhàng hỏi.

- Không quan tâm đến nữa, để cho Tiêu Hoằng ở trong quân đội, bằng vào thực lực mà hướng lên trên, không để cho hắn bất kỳ ưu đãi nào cả!

Tân Du đáp mà không cần nghĩ.

La Kiệt hơi gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành, nói:

- Chỉ là, Tiêu Hoằng đã cứu vớt quân đội Bối La ở đây, lập được công lớn, nếu không quan tâm, dường như không được tốt cho lắm thì phải!

- Ta đã đọc qua tài liệu báo cáo, lần này tham chiến cùng Tiêu Hoằng, còn có Sở Tiểu Thiên cùng với bốn Ngự Sư của Vọng Tinh Thành, Trưởng quan có thể chia đều công lao xuống, cho Tiêu Hoằng 3000 vinh dự điểm, Sở Tiểu Thiên thì coi như đây là bù lại xử phạt của quân đội với hắn lần trước, để cho hắn một lần nữa trở về, khôi phục nguyên chức vụ.

Tân Du đề nghị.

- Sở Tiểu Thiên? Cái tên cứng đầu kia ư?

Vừa nghe thấy Sở Tiểu Thiên sắp trở về, La Kiệt lập tức thấy đau đầu, tuy nhiên, trước mắt Bối La đã chịu tổn hại nghiêm trọng về binh lực, để cho Sở Tiểu Thiên trở về, thì cùng là một lựa chọn không tồi.

- Được rồi.

La Kiệt trầm tư một lát, cuối cùng cũng gật đầu, nói:

- Nhưng hiện tại có rất đông bệnh nhân, nếu bỏ qua một nhân tài như Tiêu Hoằng này, cũng không tốt lắm.

- Có thể để hắn tạm thời hỗ trợ Trương Cẩm Dương, trị liệu cho người bệnh.

Tân Du tiếp tục đề nghị.

La Kiệt nghe vậy, hơi gật gật đầu, lập tức gọi trợ thủ tới, sau đó để cho tên này dựa theo ý định trên, soạn ra một mệnh lệnh, có cái cho tên mập trắng, cũng có cái khen ngợi Sở Ngân Xuyên, còn có cái cho Tiêu Hoằng, sau đó nhanh chóng tuyên bố mệnh lệnh ra ngoài.

Khi mệnh lệnh được soạn xong, La Kiệt lại để cho các trợ thủ tản ra, có người thì chạy đến Vọng Tinh Thành, có người thì chạy đến phòng y tế tại khu 22.

Đối với cuộc trò chuyện giữa La Kiệt và Tân Du, cùng với thái độ của Tiêu Hoằng, thì những trợ thủ này gần như hoàn toàn không biết gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook