Chương 1114: Thành tựu Ngự Hồn
Đình Vũ
16/09/2017
Tuy nhiên, dù vậy, Tiêu Hoằng cũng không có trả đòn, ánh mắt lạnh như băng nhìn viên sĩ quan phụ tá dữ tợn bên cạnh, lại nhìn xem Trân Trân, cứ như vậy lẳng lặng nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
- Đồ sát mấy trăm triệu bình dân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, diệt mấy trăm vạn quân đội đại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ta, Tiêu Hoằng ngươi không phải rất lợi hại sao? Trả đòn đi!
Người sĩ quan phụ tá này từ trên cao nhìn xuống, nhìn Tiêu Hoằng, mặt đầy vẻ khinh miệt nói.
Sau đó lại là một cước đá vào thân mình Tiêu Hoằng, trực tiếp đá bay Tiêu Hoằng văng xa mấy thước.
Trong chớp mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong bụng một trận quay cuồng, tuy nhiên, Tiêu Hoằng như trước không có trả đòn. Hết thảy đều vì số mệnh trêu cợt, cùng với tội nghiệt chính mình phạm phải. Tiêu Hoằng thâm nghĩ mình phải chịu đựng, chỉ hy vọng trời xanh niệm tình mình đã làm một ít việc thiện, mà buông tha Trân Trân, buông tha cho Tiểu Tiểu Bạch.
Thiệu Bỉ Kỳ đứng ở cách Tiêu Hoằng không xa, nhìn Tiêu Hoằng đã không còn hết thảy lệ khí đồ sát vừa rồi, cũng không có khí thế chấn nhiếp lòng người kia, giống như một con chó để mặc cho người thao túng. Tâm tình hắn đã sảng khoái tới cực điểm, trên mặt thỉnh thoảng toát ra vẻ tươi cười tàn nhẫn.
- Không trả đòn! Tốt lắm, ta chính là thích tên không trả đòn!
Thiệu Bỉ Kỳ như trước vẫn duy trì vẻ tươi cười gần như biến thái kia, tiếp theo phân phó:
- Ngả Sâm phó quan! Tiếp tục đánh, đánh mạnh nữa! Một khi hắn dám trả đòn, liền giết chết con nhãi mang thai này!
- Dạ! Tướng quân!
Người gọi là Ngả Sâm phó quan này lên tiếng đáp. Rồi chậm rãi giơ bàn tay thon dài, ngón tay chăm chút sạch sẽ, từng chút từng chút năm áo Tiêu Hoằng kéo lên, dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, sau đó là tung một quyền thật mạnh vào bụng Tiêu Hoằng, một lần nữa đánh bay Tiêu Hoằng ra xa, đồng thời một luồng máu tươi cũng từ trong miệng Tiêu Hoằng bắn tung ra.
Trân Trân bị nắm chặt cổ, thấy cảnh tượng Tiêu Hoằng bị binh sĩ Thượng Bang chà đạp, nước mắt tuôn xuống.
- Van cầu các người đừng đánh nữa! Ta chỉ muốn sống qua ngày bình an với tiên sinh tóc bạc, mấy vị quân ca ca, buông tha chúng ta đi!
Trân Trân dùng thanh âm run rẩy năn nỉ.
- Hắn là Ma quỷ, hắn là ác đồ, hắn là kẻ bại hoại tội ác không thể tha thứ,
Buông tha hắn ư? Đó là điều ô nhục với Áo Cách Tư Thần, là khinh nhờn đối với chính nghĩa!
Thiệu Bỉ Kỳ bày ra một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, khẳng khái diễn thuyết đáp lại. Sau đó một lần nữa chỉ ngón tay vô tình về phía Tiêu Hoằng, tàn nhẫn nói:
- Đánh tiếp!
Ước chừng trôi qua thời gian mười mấy phút lại nhìn Tiêu Hoằng thân mình đã vết thương lớp lớp, đã bị đánh cho chật vật khống chịu nổi. Từ đầu đến cuối, Tiêu Hoằng cũng không có trả đòn, duy nhất cố giữ an toàn, hai mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trân Trân với cái bụng mang thai tròn tròn kia.
Máu tươi theo trên trán, theo quần áo Tiêu Hoằng chảy ra thành dòng.
Tiêu Hoằng rất rõ ràng chính mình làm như vậy thực ngốc nghếch, nhưng Tiêu Hoằng thật sự hy vọng Trân Trân và Tiểu Tiểu Bạch có thể bình an. Cho dù sẽ không còn được gặp lại, Tiêu Hoằng cũng hy vọng Tiểu Tiểu Bạch có thể bình an ra đời, lớn lên vui vẻ đầy đủ, làm một người bình thường là tốt rồi.
Thấy Tiêu Hoằng đã có một loại cảm giác hấp hối, vẻ đắc ý trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ đã bắt đầu trở nên quá nặng, ở hắn xem ra, thời điểm này Tiêu Hoằng đã là con vịt đến miệng.
- Thông báo cho Trương Thượng Quân chủ soái, nói Thượng tướng Thiệu Bỉ Kỳ ta, đã hoàn toàn khống chế Tiêu Hoằng, hắn không cần lo lắng nữa!
Thiệu Bỉ Kỳ ra lệnh cho sĩ quan phụ tá Nạp Ni ở phía sau. Rồi chỉ ngón tay ra hiệu cho một gã sĩ quan phụ tá khác.
“Rốp!”
Gần như ngay khoảnh khắc Thiệu Bí Kỳ chi xuống ngón tay, gã sĩ quan phụ tá đang nắm cổ Trân Trân, ngón tay hơi dùng một chút lực, chỉ nghe truyền đến một tiếng vang xương cốt vận vẹo, ngay sau đó, lại nhìn Trân Trân hai mắt đang chảy nước mắt, đã từng chút từng chút đọng lại, tiếp theo từ từ tụt xuống khỏi tay gã sĩ quan phụ tá, lẳng lặng ngã xuống trên mặt cỏ.
“Bá!”
Ngay khoảnh khắc Trân Trân ngã xuống kia, ánh mắt suy yếu của Tiêu Hoằng đột nhiên ngưng đọng lại, hai mắt há hốc, thân mình không kìm được giật giật mấy cái.
- Không!
Tiêu Hoằng vô cùng suy yếu, không kìm được phát ra tiếng gào như thế. Một hàng nước mắt trộn lẫn đầy máu theo hai má, bất lực chảy xuôi xuống.
Cả người cứng đờ tại đương trường, cực độ đau thương khiến cho đầu óc Tiêu Hoằng rơi vào cực độ tuyệt vọng. Trong chớp mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy, bên trong sinh mệnh của mình, một chút hy vọng duy nhất kia tan biến mất!
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng dường như tiến vào bên trong thế giới của chính mình. Điều này đối với Tiêu Hoằng mà nói là đả kích trước nay chưa từng có, trừ nước mắt bên trong hốc mắt còn đang tuôn chảy, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Ngược lại lúc này Thiệu Bỉ Kỳ, trên mặt không có chút thương hại, giống như bóp chết một con gà con, tiếp theo liền chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, chậm rãi đạp trên đầu Tiêu Hoằng.
- Thật sự nghĩ rằng, ta sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn với tên Ma quỷ ngươi này sao? Hết thảy chỉ là do một mình ngươi tình nguyện thôi!
Thiệu Bỉ Kỳ nhìn Tiêu Hoằng vẫn không nhúc nhích, mặt đầy nước mắt, toát ra vẻ tươi cười tàn nhẫn.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, càng không có nhúc nhích, hoàn toàn đắm chìm ở bên trong thế giới của chính mình.
Cái gì mới là chính mình chân chính của Tiêu Hoằng?
Từ ái? Thương hại? Thủ hộ hy vọng không thực tế kia?
Dường như cũng không phải, điều đó không thuộc về Tiêu Hoằng.
“Chính mình thì thế nào chứ? Chính là không hề tuân theo hết thảy trói buộc, làm theo ý mình, tự do tuyệt đối, đó là mình.” Một thanh âm, dường như từ hư vô vang lên bên tai Tiêu Hoằng. Giờ khắc này trên mặt đất trở nên một mảnh an bình, Tiêu Hoằng không thể cảm nhận được bốn phía, ý thức của toàn thân dường như bị phong bế hoàn toàn.
“Dứt bò hết thảy trói buộc, vậy bản tính của ta sẽ là bộ dáng gì nữa?” Tiêu Hoằng để tay lên ngực tự hỏi, một màn Trân Trân ngã xuống, còn có Tiêu Tiêu Bạch kia, một lần nữa quanh quẩn trong đầu óc Tiêu Hoằng, trong lòng vô cùng đau đớn, tâm thần Tiêu Hoằng như sắp nứt ra.
Cừu Hận, Giết Chóc, Phản Kháng.
Trong nháy mắt, trong óc Tiêu Hoằng xuất hiện sáu chữ to thật rõ ràng như vậy!
Có lẽ chỉ có diệt sạch hết thảy, cuối cùng mới có thể làm cho ta được an bình!
Từ trong lòng Tiêu Hoằng phát ra cảm nhận như thế.
“Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc...”
Đúng lúc này, vật thể hình quả trứng trong cơ thể Tiêu Hoằng bỗng nhiên bắt đầu nhảy lên, mới khởi đầu rất chậm rất chậm, sau đó không ngừng tăng tốc, cuối cùng bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
Đồng thời, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy thế giới khổng lồ trong cơ thể kia, Ngự lực trạng thái thể hơi đã bắt đầu ngưng kết lại với nhau, cuối cùng hình thành giọt nước màu xanh, không ngừng chảy xuôi ở bên trong máu, bên trong cơ quan nội tạng của mình.
“Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc...”
Gần như ngay khoảnh khắc vật thể hình quả trứng trong cơ thể điên cuồng nhảy lên, cả ngàn cổ Ngự lực, trực tiếp từ trong vật thể hình quả trứng mạnh mẽ hiện ra, hội tụ vào trong dòng chảy Ngự lực trong cơ thể.
Mà ở trong óc Tiêu Hoằng một cái thân ảnh màu máu, quanh quẩn ở trong đó, quanh thân thân ảnh bị màn sương khổng lồ bao bọc, lộ một cái tay cầm cự kiếm mỏ neo, cùng với một con mắt bên phải.
Giờ phút này con mắt bên phải kia đã mở ra, lộ ra đồng tử có dạng vòng xoáy, tiếp theo màn sương mù từng chút từng chút tiêu tán, lộ ra toàn bộ cái đầu, dường như đang ngắm nhìn Tiêu Hoằng.
“Giết chóc, mới có thể cho ngươi càng ngày càng cường đại, cho dù là tạm thời ngắn ngủi, chỉ cần giết chết hết thảy cừu địch, thị Huyết Ma Đồng giao cho ngươi!”
Bên tai Tiêu Hoằng một lần nữa truyền đến thanh âm như thế. Đồng thời, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Hàn Võ của mình tự khởi động, dường như đang tự tiến hành thăng cấp, từ Đại Ngự Sư cấp năm thăng cấp đến Ngự Hồn cấp một!
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Hoằng thầm nói trong lòng, cả người dường như cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng trong hư không, thân thể bay bổng, bốn phía hư không dường như chính là thế giới của mình.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được, có thể rành mạch cảm nhận được, chính mình đang trở nên mạnh, trở nên cường đại trước nay chưa từng có.
“Chẳng lẽ chính mình đang ở tiến hóa trở thành Ngự Hồn sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoằng dại ra, hai mắt không ánh sáng, ngơ ngác nhìn về hướng Trân Trân. Trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ đã bắt đầu trở nên cười rộ lên nanh ác.
- Báo cáo Tướng quân! Trương Thượng Quân chủ soái nói, hắn không muốn nhìn thấy Tiêu Hoằng còn sống, đem thi thể hắn về là được!
Đúng lúc này, Nạp Ni bỗng nhiên báo cáo với Thiệu Bỉ Kỳ.
- Tốt lắm! Ta cũng đang có ý này!
Thiệu Bỉ Kỳ nói xong, chậm rãi từ bên hông, rút ra một thanh Ma Văn bảo kiếm, thân kiếm dài hẹp, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén.
- Có thể tự tay giải quyết tên Ma đầu Tiêu Hoằng này, nói vậy cũng nhất định là một chuyện thực sảng khoái đây!
Thiệu Bỉ Kỳ hai tay nắm Ma Văn bảo kiếm, thì thào lẩm bẩm, tiếp theo liền từng chút từng chút đưa mũi kiếm nhắm ngay cổ họng Tiêu Hoằng!
Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc Thiệu Bỉ Kỳ vừa mới dùng sức đâm mũi Ma Văn bảo kiếm vào cổ Tiêu Hoằng, chỉ thấy một cánh tay của Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, ngay sau đó, liền trực tiếp tay không chụp lấy mũi Ma Văn bảo kiếm của Thiệu Bỉ Kỳ.
- A! Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được ngươi còn có khí lực phản kháng, nhưng...
Không đợi Thiệu Bỉ Kỳ nói ra câu nói kế tiếp, hai mắt còn ngưng đọng của Tiêu Hoằng kia thoáng hơi đổi sắc, hiện lên một chút hàn quang, tiếp theo một đôi đồng tử đã biến thành dạng vòng xoáy màu máu, giống như hai cái lốc xoáy quỷ dị.
Đồng thời trên thân thể Tiêu Hoằng cũng bị bao bọc trong một lớp màn sương màu xanh.
- Màn sương màu xanh? Đây là...
Nhìn thấy một màn như thế, hai mắt Thiệu Bỉ Kỳ liền đổi sắc, hắn tự nhiên hiểu được, Ngự lực biến thành màu xanh rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Đó chính là Tiêu Hoằng đã từ Chuẩn Ngự Hồn, hoàn toàn triệt để bước vào tới cảnh giới Ngự Hồn, bước tới một cảnh giới khác của tu luyện Ngự lực.
- Chỉ có thiên địa diệt hết, mới có thể cho ta hưởng thụ sự yên lặng vô cùng tận, ngươi chết đi!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, nói tới câu cuối cùng, ngữ điệu bỗng nhiên cao vút lên, tràn ngập cừu hận vô tận.
Ngay sau đó, lại nhìn một đôi Thị Huyết Ma Đồng của Tiêu Hoằng kia, lệ mang chợt lóe sáng, giống như một đôi mắt của Ma quỷ, nhìn thẳng vào Thiệu Bỉ Kỳ.
Lệ mang này không khỏi làm trong lòng Thiệu Bỉ Kỳ lạnh giá, hắn dường như cảm nhận được một ánh mắt không thuộc nhân loại.
Cùng lúc đó, lại nhìn mũi kiếm của Thiệu Bỉ Kỳ, một lớp Hàn băng vạn năm màu xanh đã bắt đầu từng chút từng chút hình thành, cho dù là cách chuôi kiếm, Thiệu Bỉ Kỳ cũng có thể cảm nhận được hàn khí lạnh đến xương, đột nhiên đánh úp lại.
“Răng rắc!”
Chỉ ngắn ngủi một giây đồng hồ. Ma Văn bảo kiếm trong tay Thiệu Bỉ Kỳ đã bị Tiêu Hoằng dễ dàng bẻ gãy thành hai đoạn, đồng thời ma trảo màu máu trực tiếp chụp tới Thiệu Bỉ Kỳ.
Một cỗ khí thế cấp Ngự Hồn, lập tức bắn ra bốn phía, bên trong uy áp tràn ngập vô tận tàn bạo, giống như Ma quỷ chung cực ẩn sâu dưới địa ngục!
- Đồ sát mấy trăm triệu bình dân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, diệt mấy trăm vạn quân đội đại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ta, Tiêu Hoằng ngươi không phải rất lợi hại sao? Trả đòn đi!
Người sĩ quan phụ tá này từ trên cao nhìn xuống, nhìn Tiêu Hoằng, mặt đầy vẻ khinh miệt nói.
Sau đó lại là một cước đá vào thân mình Tiêu Hoằng, trực tiếp đá bay Tiêu Hoằng văng xa mấy thước.
Trong chớp mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy trong bụng một trận quay cuồng, tuy nhiên, Tiêu Hoằng như trước không có trả đòn. Hết thảy đều vì số mệnh trêu cợt, cùng với tội nghiệt chính mình phạm phải. Tiêu Hoằng thâm nghĩ mình phải chịu đựng, chỉ hy vọng trời xanh niệm tình mình đã làm một ít việc thiện, mà buông tha Trân Trân, buông tha cho Tiểu Tiểu Bạch.
Thiệu Bỉ Kỳ đứng ở cách Tiêu Hoằng không xa, nhìn Tiêu Hoằng đã không còn hết thảy lệ khí đồ sát vừa rồi, cũng không có khí thế chấn nhiếp lòng người kia, giống như một con chó để mặc cho người thao túng. Tâm tình hắn đã sảng khoái tới cực điểm, trên mặt thỉnh thoảng toát ra vẻ tươi cười tàn nhẫn.
- Không trả đòn! Tốt lắm, ta chính là thích tên không trả đòn!
Thiệu Bỉ Kỳ như trước vẫn duy trì vẻ tươi cười gần như biến thái kia, tiếp theo phân phó:
- Ngả Sâm phó quan! Tiếp tục đánh, đánh mạnh nữa! Một khi hắn dám trả đòn, liền giết chết con nhãi mang thai này!
- Dạ! Tướng quân!
Người gọi là Ngả Sâm phó quan này lên tiếng đáp. Rồi chậm rãi giơ bàn tay thon dài, ngón tay chăm chút sạch sẽ, từng chút từng chút năm áo Tiêu Hoằng kéo lên, dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, sau đó là tung một quyền thật mạnh vào bụng Tiêu Hoằng, một lần nữa đánh bay Tiêu Hoằng ra xa, đồng thời một luồng máu tươi cũng từ trong miệng Tiêu Hoằng bắn tung ra.
Trân Trân bị nắm chặt cổ, thấy cảnh tượng Tiêu Hoằng bị binh sĩ Thượng Bang chà đạp, nước mắt tuôn xuống.
- Van cầu các người đừng đánh nữa! Ta chỉ muốn sống qua ngày bình an với tiên sinh tóc bạc, mấy vị quân ca ca, buông tha chúng ta đi!
Trân Trân dùng thanh âm run rẩy năn nỉ.
- Hắn là Ma quỷ, hắn là ác đồ, hắn là kẻ bại hoại tội ác không thể tha thứ,
Buông tha hắn ư? Đó là điều ô nhục với Áo Cách Tư Thần, là khinh nhờn đối với chính nghĩa!
Thiệu Bỉ Kỳ bày ra một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt, khẳng khái diễn thuyết đáp lại. Sau đó một lần nữa chỉ ngón tay vô tình về phía Tiêu Hoằng, tàn nhẫn nói:
- Đánh tiếp!
Ước chừng trôi qua thời gian mười mấy phút lại nhìn Tiêu Hoằng thân mình đã vết thương lớp lớp, đã bị đánh cho chật vật khống chịu nổi. Từ đầu đến cuối, Tiêu Hoằng cũng không có trả đòn, duy nhất cố giữ an toàn, hai mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trân Trân với cái bụng mang thai tròn tròn kia.
Máu tươi theo trên trán, theo quần áo Tiêu Hoằng chảy ra thành dòng.
Tiêu Hoằng rất rõ ràng chính mình làm như vậy thực ngốc nghếch, nhưng Tiêu Hoằng thật sự hy vọng Trân Trân và Tiểu Tiểu Bạch có thể bình an. Cho dù sẽ không còn được gặp lại, Tiêu Hoằng cũng hy vọng Tiểu Tiểu Bạch có thể bình an ra đời, lớn lên vui vẻ đầy đủ, làm một người bình thường là tốt rồi.
Thấy Tiêu Hoằng đã có một loại cảm giác hấp hối, vẻ đắc ý trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ đã bắt đầu trở nên quá nặng, ở hắn xem ra, thời điểm này Tiêu Hoằng đã là con vịt đến miệng.
- Thông báo cho Trương Thượng Quân chủ soái, nói Thượng tướng Thiệu Bỉ Kỳ ta, đã hoàn toàn khống chế Tiêu Hoằng, hắn không cần lo lắng nữa!
Thiệu Bỉ Kỳ ra lệnh cho sĩ quan phụ tá Nạp Ni ở phía sau. Rồi chỉ ngón tay ra hiệu cho một gã sĩ quan phụ tá khác.
“Rốp!”
Gần như ngay khoảnh khắc Thiệu Bí Kỳ chi xuống ngón tay, gã sĩ quan phụ tá đang nắm cổ Trân Trân, ngón tay hơi dùng một chút lực, chỉ nghe truyền đến một tiếng vang xương cốt vận vẹo, ngay sau đó, lại nhìn Trân Trân hai mắt đang chảy nước mắt, đã từng chút từng chút đọng lại, tiếp theo từ từ tụt xuống khỏi tay gã sĩ quan phụ tá, lẳng lặng ngã xuống trên mặt cỏ.
“Bá!”
Ngay khoảnh khắc Trân Trân ngã xuống kia, ánh mắt suy yếu của Tiêu Hoằng đột nhiên ngưng đọng lại, hai mắt há hốc, thân mình không kìm được giật giật mấy cái.
- Không!
Tiêu Hoằng vô cùng suy yếu, không kìm được phát ra tiếng gào như thế. Một hàng nước mắt trộn lẫn đầy máu theo hai má, bất lực chảy xuôi xuống.
Cả người cứng đờ tại đương trường, cực độ đau thương khiến cho đầu óc Tiêu Hoằng rơi vào cực độ tuyệt vọng. Trong chớp mắt, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy, bên trong sinh mệnh của mình, một chút hy vọng duy nhất kia tan biến mất!
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng dường như tiến vào bên trong thế giới của chính mình. Điều này đối với Tiêu Hoằng mà nói là đả kích trước nay chưa từng có, trừ nước mắt bên trong hốc mắt còn đang tuôn chảy, thân mình vẫn không nhúc nhích.
Ngược lại lúc này Thiệu Bỉ Kỳ, trên mặt không có chút thương hại, giống như bóp chết một con gà con, tiếp theo liền chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, chậm rãi đạp trên đầu Tiêu Hoằng.
- Thật sự nghĩ rằng, ta sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn với tên Ma quỷ ngươi này sao? Hết thảy chỉ là do một mình ngươi tình nguyện thôi!
Thiệu Bỉ Kỳ nhìn Tiêu Hoằng vẫn không nhúc nhích, mặt đầy nước mắt, toát ra vẻ tươi cười tàn nhẫn.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, càng không có nhúc nhích, hoàn toàn đắm chìm ở bên trong thế giới của chính mình.
Cái gì mới là chính mình chân chính của Tiêu Hoằng?
Từ ái? Thương hại? Thủ hộ hy vọng không thực tế kia?
Dường như cũng không phải, điều đó không thuộc về Tiêu Hoằng.
“Chính mình thì thế nào chứ? Chính là không hề tuân theo hết thảy trói buộc, làm theo ý mình, tự do tuyệt đối, đó là mình.” Một thanh âm, dường như từ hư vô vang lên bên tai Tiêu Hoằng. Giờ khắc này trên mặt đất trở nên một mảnh an bình, Tiêu Hoằng không thể cảm nhận được bốn phía, ý thức của toàn thân dường như bị phong bế hoàn toàn.
“Dứt bò hết thảy trói buộc, vậy bản tính của ta sẽ là bộ dáng gì nữa?” Tiêu Hoằng để tay lên ngực tự hỏi, một màn Trân Trân ngã xuống, còn có Tiêu Tiêu Bạch kia, một lần nữa quanh quẩn trong đầu óc Tiêu Hoằng, trong lòng vô cùng đau đớn, tâm thần Tiêu Hoằng như sắp nứt ra.
Cừu Hận, Giết Chóc, Phản Kháng.
Trong nháy mắt, trong óc Tiêu Hoằng xuất hiện sáu chữ to thật rõ ràng như vậy!
Có lẽ chỉ có diệt sạch hết thảy, cuối cùng mới có thể làm cho ta được an bình!
Từ trong lòng Tiêu Hoằng phát ra cảm nhận như thế.
“Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc...”
Đúng lúc này, vật thể hình quả trứng trong cơ thể Tiêu Hoằng bỗng nhiên bắt đầu nhảy lên, mới khởi đầu rất chậm rất chậm, sau đó không ngừng tăng tốc, cuối cùng bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
Đồng thời, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy thế giới khổng lồ trong cơ thể kia, Ngự lực trạng thái thể hơi đã bắt đầu ngưng kết lại với nhau, cuối cùng hình thành giọt nước màu xanh, không ngừng chảy xuôi ở bên trong máu, bên trong cơ quan nội tạng của mình.
“Cộc cộc, cộc cộc, cộc cộc...”
Gần như ngay khoảnh khắc vật thể hình quả trứng trong cơ thể điên cuồng nhảy lên, cả ngàn cổ Ngự lực, trực tiếp từ trong vật thể hình quả trứng mạnh mẽ hiện ra, hội tụ vào trong dòng chảy Ngự lực trong cơ thể.
Mà ở trong óc Tiêu Hoằng một cái thân ảnh màu máu, quanh quẩn ở trong đó, quanh thân thân ảnh bị màn sương khổng lồ bao bọc, lộ một cái tay cầm cự kiếm mỏ neo, cùng với một con mắt bên phải.
Giờ phút này con mắt bên phải kia đã mở ra, lộ ra đồng tử có dạng vòng xoáy, tiếp theo màn sương mù từng chút từng chút tiêu tán, lộ ra toàn bộ cái đầu, dường như đang ngắm nhìn Tiêu Hoằng.
“Giết chóc, mới có thể cho ngươi càng ngày càng cường đại, cho dù là tạm thời ngắn ngủi, chỉ cần giết chết hết thảy cừu địch, thị Huyết Ma Đồng giao cho ngươi!”
Bên tai Tiêu Hoằng một lần nữa truyền đến thanh âm như thế. Đồng thời, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Hàn Võ của mình tự khởi động, dường như đang tự tiến hành thăng cấp, từ Đại Ngự Sư cấp năm thăng cấp đến Ngự Hồn cấp một!
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Hoằng thầm nói trong lòng, cả người dường như cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng trong hư không, thân thể bay bổng, bốn phía hư không dường như chính là thế giới của mình.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được, có thể rành mạch cảm nhận được, chính mình đang trở nên mạnh, trở nên cường đại trước nay chưa từng có.
“Chẳng lẽ chính mình đang ở tiến hóa trở thành Ngự Hồn sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoằng dại ra, hai mắt không ánh sáng, ngơ ngác nhìn về hướng Trân Trân. Trên mặt Thiệu Bỉ Kỳ đã bắt đầu trở nên cười rộ lên nanh ác.
- Báo cáo Tướng quân! Trương Thượng Quân chủ soái nói, hắn không muốn nhìn thấy Tiêu Hoằng còn sống, đem thi thể hắn về là được!
Đúng lúc này, Nạp Ni bỗng nhiên báo cáo với Thiệu Bỉ Kỳ.
- Tốt lắm! Ta cũng đang có ý này!
Thiệu Bỉ Kỳ nói xong, chậm rãi từ bên hông, rút ra một thanh Ma Văn bảo kiếm, thân kiếm dài hẹp, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén.
- Có thể tự tay giải quyết tên Ma đầu Tiêu Hoằng này, nói vậy cũng nhất định là một chuyện thực sảng khoái đây!
Thiệu Bỉ Kỳ hai tay nắm Ma Văn bảo kiếm, thì thào lẩm bẩm, tiếp theo liền từng chút từng chút đưa mũi kiếm nhắm ngay cổ họng Tiêu Hoằng!
Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc Thiệu Bỉ Kỳ vừa mới dùng sức đâm mũi Ma Văn bảo kiếm vào cổ Tiêu Hoằng, chỉ thấy một cánh tay của Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, ngay sau đó, liền trực tiếp tay không chụp lấy mũi Ma Văn bảo kiếm của Thiệu Bỉ Kỳ.
- A! Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được ngươi còn có khí lực phản kháng, nhưng...
Không đợi Thiệu Bỉ Kỳ nói ra câu nói kế tiếp, hai mắt còn ngưng đọng của Tiêu Hoằng kia thoáng hơi đổi sắc, hiện lên một chút hàn quang, tiếp theo một đôi đồng tử đã biến thành dạng vòng xoáy màu máu, giống như hai cái lốc xoáy quỷ dị.
Đồng thời trên thân thể Tiêu Hoằng cũng bị bao bọc trong một lớp màn sương màu xanh.
- Màn sương màu xanh? Đây là...
Nhìn thấy một màn như thế, hai mắt Thiệu Bỉ Kỳ liền đổi sắc, hắn tự nhiên hiểu được, Ngự lực biến thành màu xanh rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Đó chính là Tiêu Hoằng đã từ Chuẩn Ngự Hồn, hoàn toàn triệt để bước vào tới cảnh giới Ngự Hồn, bước tới một cảnh giới khác của tu luyện Ngự lực.
- Chỉ có thiên địa diệt hết, mới có thể cho ta hưởng thụ sự yên lặng vô cùng tận, ngươi chết đi!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, nói tới câu cuối cùng, ngữ điệu bỗng nhiên cao vút lên, tràn ngập cừu hận vô tận.
Ngay sau đó, lại nhìn một đôi Thị Huyết Ma Đồng của Tiêu Hoằng kia, lệ mang chợt lóe sáng, giống như một đôi mắt của Ma quỷ, nhìn thẳng vào Thiệu Bỉ Kỳ.
Lệ mang này không khỏi làm trong lòng Thiệu Bỉ Kỳ lạnh giá, hắn dường như cảm nhận được một ánh mắt không thuộc nhân loại.
Cùng lúc đó, lại nhìn mũi kiếm của Thiệu Bỉ Kỳ, một lớp Hàn băng vạn năm màu xanh đã bắt đầu từng chút từng chút hình thành, cho dù là cách chuôi kiếm, Thiệu Bỉ Kỳ cũng có thể cảm nhận được hàn khí lạnh đến xương, đột nhiên đánh úp lại.
“Răng rắc!”
Chỉ ngắn ngủi một giây đồng hồ. Ma Văn bảo kiếm trong tay Thiệu Bỉ Kỳ đã bị Tiêu Hoằng dễ dàng bẻ gãy thành hai đoạn, đồng thời ma trảo màu máu trực tiếp chụp tới Thiệu Bỉ Kỳ.
Một cỗ khí thế cấp Ngự Hồn, lập tức bắn ra bốn phía, bên trong uy áp tràn ngập vô tận tàn bạo, giống như Ma quỷ chung cực ẩn sâu dưới địa ngục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.