Chương 511: thề giết hạ
Đình Vũ
28/06/2017
- Nên làm cái gì bây giờ?
Không hề nghi ngờ đây là một vấn đề siêu cấp lớn đặt trước mặt Tần Nhược Bạch, Lôi Cách và Hải Nhân Sách.
Không chút nào khoa trương mà nói, hiện tại Lôi Cách và Hải Nhân Sách chi cảm thấy bản thân không phải là đi tiếp viện, mà là ở đi tới gần một quà bom có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng bọn hắn gần như không có đường rút lui, chỉ có thể tới tiếp viện.
Hiên tai Lôi Cách rốt cuộc hiểu đươc, Tần Nhược Bạch nói cẩn thận một chút, rốt cuộc là có ý gì.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng khống chế Lưu Văn, cùng các thành viên Thích Khách Minh, xuyên qua từng đống phế tích, cuối cùng cũng đi tới Bộ tổng chỉ huy Gia Vương, nơi này có thể nói là phòng hộ nghiêm mật, vài đợt điên cuồng oanh tạc cũng không đổ, tuy nhiên, nó cùng đã tàn phá không chịu nổi rồi, tất cả thủy tinh đã đều vỡ vụn.
Các nhân viên công tác may mắn còn tồn tại thì đang nơm nớp lo sợ, tay cầm Ma Văn súng lục bình thường, chĩa về phía Tiêu Hoằng.
Chỉ là, sau khi Tiêu Hoằng tiến vào tầm mắt của bọn họ, các thành viên Thích Khách Minh đà cùng lúc lao lên, trực tiếp giải quyết 20 nhân viên công tác trong hành lang này, sau đó cùng Tiêu Hoằng bước lên các bậc thang kim loại, lập tức đi về phía văn phòng của Quan chỉ huy tối cao.
Dựa theo thông lệ của Phục Thản Đê Quốc, văn phòng quan chỉ huy tối cao thì phần lớn đều nằm trong khu vực trung tâm nhất, căn cứ quân sự Gia Vương cùng không ngoại lệ.
Ầm...
Sau khi Tiêu Hoằng một cước đá văng cửa phòng của cao nhất quan chỉ huy, hắn lập tức nhìn thấy, Tá Phu toàn thân là máu, đang dựa trên vách tường, Cát Hưu Sâm và Trịnh Hạo Hiên thì ngã trên mật đất, tuy rằng đều bị trọng thương, nhưng vẫn rất tinh táo.
Thấy Tiêu Hoằng phá cửa đi vào, vẻ mặt thống khổ của Cát Hưu Sâm và Trịnh Hạo Hiên không khỏi hiện ra một chút hoảng sợ, đây là hoảng sợ khi phải đối mặt với cái chết, khi trước Tiêu Hoằng đã phạm phải tội gì, bọn họ tự nhiên thấy rõ, ước chừng ba vạn tính mạng a, gần như là không để sót một ai cả!
Mà vận mệnh của bọn họ sẽ thể nào, bọn họ có chút không dám nghĩ tới nữa.
- Tiêu Hoằng, tên ác đồ nhà ngươi, nhìn nhìn lại xem rốt cuộc mình đã phạm phải tội gì? Ngươi cho là như vậy, là có thể chế phục được ta sao? Đừng mơ tường!
Tá Phu nói xong, liền run rẩy vươn tay, cầm lấy Chiến Văn của minh!
Nhưng ngay khi Tá Phu vừa mới vươn tay ra, ngoài cửa sổ phía sau Tá Phu đã có Bì Nặc, Nặc Lâm và bảy, tám người trực tiếp giết vào, tập kích Tá Phu từ sau lưng.
Nếu là trước kia, Tá Phu thân là Đại Ngự Sư, còn có thể chống cự được, nhưng mà trước mắt, một viên cự liên năng lượng đạn vừa mới kích nổ bên cạnh hắn, trên người đã bị thương, cộng thêm Tiêu Hoằng người đông thế mạnh, hắn làm sao mà chống cự được?
Ngay khi Tá Phu thông qua thực lực cấp bậc Đại Ngự Sư, miễn cưỡng tránh thoát tập kích của Bì Nặc và Nặc Lâm, chuẩn bị lấy ra Chiến Văn, thì hắn lại phát hiện, Tiêu Hoằng đã như một tia chóp, trực tiếp vọt tới trước mặt hắn, sau đó nhấc chân, hung hăng cho hắn một cước vào bụng.
Tốc độ cực nhanh. Tá Phu vừa mới định né tránh thì đã trúng chiêu, cú đá này rất nặng, trực tiếp đá văng Tá Phu ra ngoài, đạp vào vách tường phía sau, thân thể Tá Phu bật ngược lại, ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, Ngả Nhĩ Vãn và thành viên Thích Khách Minh đã trực tiếp lao lên, tháo túi Ma Văn của Tá Phu xuống, giữ chặt tay hấn, nhấc bổng hẳn lên.
Không hề nghi ngờ, Tá Phu thân là cấp bậc Đại Ngự Sư, mặc dù đã không có Ma Văn, nhưng cũng không phải là dễ đổi phổ, mặc dù bốn gã thành viên Thích Khách Minh cùng lên, nhưng cũng rõ ràng có thể nhìn thấy bọn họ đang phải vô cùng cố sức.
Hiện giờ bốn gã thành Thích Khác Minh này chỉ cảm thấy Tá Phu căn bản không phải là người, mà là một cỗ máy bằng thép, cơ thể vặn vẹo, gần như chi bằng Ngự lực vô cùng cường hãn trong cơ thể kia mà đã sắp đánh văng bọn họ ra.
Mãi cho đến khi Tiêu Hoằng nâng tay, dùng một cây băng thử gác lên trên cổ Tá Phu, thì Tá Phu mới ngừng giãy giụa.
-Ngươi có thể tiếp tục giẫy giụa a, ta rất muốn nhìn một chút, nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư rốt cuộc có phải là rất lì lợm, không sợ chết hay không!
Tiêu Hoằng mang nét mặt lạnh như băng, giọng điệu âm trầm nói với Tá Phu.
-Tiêu Hoằng, ngươi là một tên nghịch tặc! Ngươi không chết tử tế được đâu!
Tá Phu tuy đã ngừng giãy giụa, nhưng miệng vẫn không nghỉ, ánh mắt hung; ác,
đường đường là một Thượng tướng, hắn làm sao chịu nổi nỗi nhục như thế?
Bốp...!
Gần như ngay khi Tá Phu vừa nói câu này xong, Tiêu Hoằng đã vung cánh tay lên, cho Tá Phu một cái tát vang dội vào má trái.
Một cái tát này có thể nói là vô cùng nặng, phát ra tiếng giòn tan, lực cùng rất nặng, thậm chí có thể thấy trên mặt Tá Phu hẳn lên một dấu tay năm ngón màu xanh.
Trịnh Hạo Hiên và Cát Him Sâm ngã trên mặt đất, nhìn thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt hơi có vẻ thống khổ cũng không kìm được hiện lên một chút kinh hãi, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại không hề cố kỵ mà cho đường đường Thượng tướng là Tá Phu một cái tát, mà cái tát này, không thể nghi ngờ, cùng là một loại hành vi cực kỳ nhục nhã đối phương.
Rất khó tưởng tượng, một Thiếu tướng nho nhỏ như Tiêu Hoằng lại dám lăng nhục Tá Phu như thế, đây có thể nói là một sự khinh miệt.
Lúc này Tá Phu, bị một Thiếu tướng nho nhỏ cho một cái tát, đà trở nên vô cùng giận dữ, hai mắt sắp phun ra lửa, rít lên:
-Ngươi đám...
Bốp...
Không đợi Tá Phu nói ra câu kế tiếp, Tiêu Hoằng đã lại lần nữa vung cánh tay lên, lại cho Tá Phu một cái tát nữa.
-Hiện tại, ta ra lệnh cưỡng chế ngươi, đừng có dùng loại ánh mắt Tướng quân này mà nhìn ta, đồ con lợn ngu xuẩn nhà ngươi!
Tiêu Hoằng trực tiếp đưa tay chỉ vào mũi Tá Phu, gằn từng chữ một.
Đối mặt với hành động như thế của Tiêu Hoằng, Tá Phu đường đường là một Thượng tướng, cũng sắp bị chọc giận nổ phổi, nhưng mà hắn lại không thể làm gì được, thân thể không kìm được run rẩy lên vì tức giận.
Bốp...
Đối với vẻ mặt này của Tá Phu, Tiêu Hoằng lại tung ra một cái tát nữa, sau đó dùng giọng điệu âm trầm nói:
-Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta, ngươi là một tên rác rưởi, chỉ vì bảo hộ tội tướng, mà không tiếc hy sinh mấy vạn binh sĩ vô tội!
Nói xong, Tiêu Hoằng phất tay, tung ra một cái tát.
Liên tục tát vài cái trên mặt Tá Phu, lúc này Tá Phu đã bị đánh cho có chút mơ
Thậm chí sau đó, chỉ cần Tá Phu dám bày ra ánh mắt có chút hung ác, thì Tiêu Hoằng sẽ trực tiếp tặng cho một cái tát, cảnh tượng giống như đánh chó vậy, đánh cho tới khi con chó này không dám nhe răng nhếch miệng ra thì mới thôi.
Hơn hai mươi cái tát được đánh xuống, hai má Tá Phu đã bắt đầu xuất hiện sưng đỏ, vẫn còn muốn trợn mắt với Tiêu Hoằng, nhưng lại không có dũng khí, khóe miệng tràn đầy máu, đang nhỏ từng giọt xuống đất.
Nhìn thấy Tá Phu mang bộ dáng như thế, trong lòng Trịnh Hạo Hiên và Cát Hưu Sâm coi như đã hoàn toàn sợ hãi, một Thiếu tướng tát vào mặt Thượng tướng, đây là chuyện mà tất cả sĩ quan cũng không dám tưởng tượng tới, nhưng mà Tiêu Hoằng lại làm rất dứt khoát.
Mà kết quả lại là đánh cho Tá Phu hộc máu mồm, đánh cho vẻ hung ác của Tá Phu phải thu liễm lại, điều này thật sự khiến cho người ta rất khó có thể tưởng tượng ra được, nên biết rằng, Tá Phu này ngày thường tuyệt đối là thiết diện Tướng quân, lại bị Tiêu Hoằng đánh cho không dám cãi lại.
- Ngoan ngoãn rồi ư? Ngoan ngoãn là tốt rồi, yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi, bởi vì ngươi là hộ thân phủ của ta.
Tiêu Hoằng lạnh lùng cười, lại vỗ nhẹ vào mặt của Tá Phu, từ đầu đến cuối, không coi Tá Phu là Thượng tướng, là cấp trên khi xưa chút nào cả.
Đối với trước đây được Tá Phụ ưu ái, Tiêu Hoằng rất cảm kích, nhưng đối với
báo thù, ai dám cản đường Tiêu Hoằng, thì sẽ phải trả giá, đây là nguyên tắc của Tiêu Hoằng.
-Báo cáo Tướng quân, tim được cố Hoành Thần rồi, vẫn còn sống.
Đúng lúc này, một sĩ quan quân hàm Thiếu tá bông nhiên đi đến, nói với Tiêu Hoằng.
Nghe vậy, trên mặt Tiêu Hoằng lại lần nữa nổi lên vẻ tàn nhẫn, sau đó lạnh lùng nói:
-Đưa Cố Hoành Thần vào đây cho ta!
-Vâng!
Thiếu tá này đáp lại một tiếng, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Sau một lát, hai gã binh sĩ Nam Du trực tiếp lôi cố Hoành Thần tiến vào, sau đó lại đạp thêm một cước, đè cố Hoành Thần ngã xuống trước mặt Tiêu Hoằng.
Vào lúc này, cố Hoành Thần từ đầu đến chân đều tràn ngập vết thương, quần áo đà bị rách bươm, phần lớn đều là bị các binh sĩ kéo rách, mái tóc vốn lúc nào cũng được chải vuốt vô cùng chỉnh tề, nhưng lúc này cũng đã rối tung.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng uy nghiêm đứng trước mặt hắn, lại nhìn thấy những tướng lãnh cấp cao như Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên thậm chí cả Cát Hưu Sâm, bị tổng sang một bên, giống như chó rơi xuống nước, vẻ hoảng sợ trên mặt cố Hoành Thần càng đậm hơn.
-Chạy a, sau ngươi không chạy đi?
Nhìn thấy cố Hoành Thần, vẻ dữ tợn trên mặt Tiêu Hoằng lại lần nữa nỗi lên, hơi đi vài bước về phía trước, nói với cố Hoành Thần.
Cố Hoành Thần không kìm được lui về phía sau một chút, nơm nớp lo sợ nói:
-Không... không... không dám...!
Hiện tại, tận mắt thấy Nam Du căn cứ quân sự bị huyết tẩy, thấy cả căn cứ quân sự Gia Vương cũng bị huyết tẩy, khi đối mặt với Tiêu Hoằng, cố Hoành Thần đã hoàn toàn bị dọa vỡ mật, hắn không thể tưởng tượng nổi, một mao đầu tiểu tử đấu đá lung tung tại chiến tuyến Tây Cương vào năm đó, nhưng lúc này lại bộc phát ra năng lượng cường đại như thế.
Trực tiếp lật tung cả hai quận lớn là Nam Du và Gia Vương, mà bản thân cố Hoành Thần cũng phải trả cái giá cực kỳ thảm trọng, gần như ngay cả gốc rễ cũng đều bị Tiêu Hoằng nhổ lên.
Nếu như khi xưa Cố Hoành Thần biết thế này, thì sống hòa bình cùng Tiêu Hoằng chăng phải là tốt rồi sao? Nếu không thì cũng không bi thảm như lúc này, cả nhà bị giết, bản thân cùng không giữ được mans.
Rắc... rắc...
Ngay khi cố Hoành Thần đang nghĩ ngợi, Tiêu Hoằng đã tung ra một cước, trực tiếp giẫm nát mắt cá chân của cố Hoành Thần, lại dùng thêm một chút lực, đạp nát mắt cá chân của cố Hoành Thần.
Cố Hoành Thần bị một trận đau nhức đến tận xương, không kìm được kêu thảm thiết.
Đổi mặt với bộ dáng cực độ bi thảm của cổ Hoành Thần, Tiêu Hoằng không có chút thương hại nào, càng không có ý định dừng tay, tiếp tục đổi sang mắt cá chân còn lại của cố Hoành Thần, vung chân đạp nát!
-Ngươi không phải thích chạy hay sao, vậy thì tiếp tục chạy a!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên quát lớn:
-Ngươi cho là lão cẩu Tá Phu này là có thể bảo hộ được ngươi ư? Ngươi cho là Phục Thản Đế Quốc là có thể bảo trụ được ngươi ư? Nói cho ngươi biết, kẻ nào dám chống đỡ cho ngươi, thì kẻ đó sẽ phải chết!
Lúc này Tá Phu nghe vậy, trong lòng đã tức muốn nổ tung, nhưng trên mặt lại không dám có bất kỳ hung quang nào.Về phần Cố Hoành Thần, khuôn mặt đã co rúm lại, hiện lên vẻ vô cùng thống khổ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa định tiếp tục quát mắng, Ma Văn thông tin của hắn bỗng rung lên, người gọi chính là Ách Tề Nhĩ đang chi huy hạm đội.
Không hề nghi ngờ đây là một vấn đề siêu cấp lớn đặt trước mặt Tần Nhược Bạch, Lôi Cách và Hải Nhân Sách.
Không chút nào khoa trương mà nói, hiện tại Lôi Cách và Hải Nhân Sách chi cảm thấy bản thân không phải là đi tiếp viện, mà là ở đi tới gần một quà bom có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng bọn hắn gần như không có đường rút lui, chỉ có thể tới tiếp viện.
Hiên tai Lôi Cách rốt cuộc hiểu đươc, Tần Nhược Bạch nói cẩn thận một chút, rốt cuộc là có ý gì.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng khống chế Lưu Văn, cùng các thành viên Thích Khách Minh, xuyên qua từng đống phế tích, cuối cùng cũng đi tới Bộ tổng chỉ huy Gia Vương, nơi này có thể nói là phòng hộ nghiêm mật, vài đợt điên cuồng oanh tạc cũng không đổ, tuy nhiên, nó cùng đã tàn phá không chịu nổi rồi, tất cả thủy tinh đã đều vỡ vụn.
Các nhân viên công tác may mắn còn tồn tại thì đang nơm nớp lo sợ, tay cầm Ma Văn súng lục bình thường, chĩa về phía Tiêu Hoằng.
Chỉ là, sau khi Tiêu Hoằng tiến vào tầm mắt của bọn họ, các thành viên Thích Khách Minh đà cùng lúc lao lên, trực tiếp giải quyết 20 nhân viên công tác trong hành lang này, sau đó cùng Tiêu Hoằng bước lên các bậc thang kim loại, lập tức đi về phía văn phòng của Quan chỉ huy tối cao.
Dựa theo thông lệ của Phục Thản Đê Quốc, văn phòng quan chỉ huy tối cao thì phần lớn đều nằm trong khu vực trung tâm nhất, căn cứ quân sự Gia Vương cùng không ngoại lệ.
Ầm...
Sau khi Tiêu Hoằng một cước đá văng cửa phòng của cao nhất quan chỉ huy, hắn lập tức nhìn thấy, Tá Phu toàn thân là máu, đang dựa trên vách tường, Cát Hưu Sâm và Trịnh Hạo Hiên thì ngã trên mật đất, tuy rằng đều bị trọng thương, nhưng vẫn rất tinh táo.
Thấy Tiêu Hoằng phá cửa đi vào, vẻ mặt thống khổ của Cát Hưu Sâm và Trịnh Hạo Hiên không khỏi hiện ra một chút hoảng sợ, đây là hoảng sợ khi phải đối mặt với cái chết, khi trước Tiêu Hoằng đã phạm phải tội gì, bọn họ tự nhiên thấy rõ, ước chừng ba vạn tính mạng a, gần như là không để sót một ai cả!
Mà vận mệnh của bọn họ sẽ thể nào, bọn họ có chút không dám nghĩ tới nữa.
- Tiêu Hoằng, tên ác đồ nhà ngươi, nhìn nhìn lại xem rốt cuộc mình đã phạm phải tội gì? Ngươi cho là như vậy, là có thể chế phục được ta sao? Đừng mơ tường!
Tá Phu nói xong, liền run rẩy vươn tay, cầm lấy Chiến Văn của minh!
Nhưng ngay khi Tá Phu vừa mới vươn tay ra, ngoài cửa sổ phía sau Tá Phu đã có Bì Nặc, Nặc Lâm và bảy, tám người trực tiếp giết vào, tập kích Tá Phu từ sau lưng.
Nếu là trước kia, Tá Phu thân là Đại Ngự Sư, còn có thể chống cự được, nhưng mà trước mắt, một viên cự liên năng lượng đạn vừa mới kích nổ bên cạnh hắn, trên người đã bị thương, cộng thêm Tiêu Hoằng người đông thế mạnh, hắn làm sao mà chống cự được?
Ngay khi Tá Phu thông qua thực lực cấp bậc Đại Ngự Sư, miễn cưỡng tránh thoát tập kích của Bì Nặc và Nặc Lâm, chuẩn bị lấy ra Chiến Văn, thì hắn lại phát hiện, Tiêu Hoằng đã như một tia chóp, trực tiếp vọt tới trước mặt hắn, sau đó nhấc chân, hung hăng cho hắn một cước vào bụng.
Tốc độ cực nhanh. Tá Phu vừa mới định né tránh thì đã trúng chiêu, cú đá này rất nặng, trực tiếp đá văng Tá Phu ra ngoài, đạp vào vách tường phía sau, thân thể Tá Phu bật ngược lại, ngã trên mặt đất.
Ngay sau đó, Ngả Nhĩ Vãn và thành viên Thích Khách Minh đã trực tiếp lao lên, tháo túi Ma Văn của Tá Phu xuống, giữ chặt tay hấn, nhấc bổng hẳn lên.
Không hề nghi ngờ, Tá Phu thân là cấp bậc Đại Ngự Sư, mặc dù đã không có Ma Văn, nhưng cũng không phải là dễ đổi phổ, mặc dù bốn gã thành viên Thích Khách Minh cùng lên, nhưng cũng rõ ràng có thể nhìn thấy bọn họ đang phải vô cùng cố sức.
Hiện giờ bốn gã thành Thích Khác Minh này chỉ cảm thấy Tá Phu căn bản không phải là người, mà là một cỗ máy bằng thép, cơ thể vặn vẹo, gần như chi bằng Ngự lực vô cùng cường hãn trong cơ thể kia mà đã sắp đánh văng bọn họ ra.
Mãi cho đến khi Tiêu Hoằng nâng tay, dùng một cây băng thử gác lên trên cổ Tá Phu, thì Tá Phu mới ngừng giãy giụa.
-Ngươi có thể tiếp tục giẫy giụa a, ta rất muốn nhìn một chút, nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư rốt cuộc có phải là rất lì lợm, không sợ chết hay không!
Tiêu Hoằng mang nét mặt lạnh như băng, giọng điệu âm trầm nói với Tá Phu.
-Tiêu Hoằng, ngươi là một tên nghịch tặc! Ngươi không chết tử tế được đâu!
Tá Phu tuy đã ngừng giãy giụa, nhưng miệng vẫn không nghỉ, ánh mắt hung; ác,
đường đường là một Thượng tướng, hắn làm sao chịu nổi nỗi nhục như thế?
Bốp...!
Gần như ngay khi Tá Phu vừa nói câu này xong, Tiêu Hoằng đã vung cánh tay lên, cho Tá Phu một cái tát vang dội vào má trái.
Một cái tát này có thể nói là vô cùng nặng, phát ra tiếng giòn tan, lực cùng rất nặng, thậm chí có thể thấy trên mặt Tá Phu hẳn lên một dấu tay năm ngón màu xanh.
Trịnh Hạo Hiên và Cát Him Sâm ngã trên mặt đất, nhìn thấy hình ảnh như vậy, sắc mặt hơi có vẻ thống khổ cũng không kìm được hiện lên một chút kinh hãi, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại không hề cố kỵ mà cho đường đường Thượng tướng là Tá Phu một cái tát, mà cái tát này, không thể nghi ngờ, cùng là một loại hành vi cực kỳ nhục nhã đối phương.
Rất khó tưởng tượng, một Thiếu tướng nho nhỏ như Tiêu Hoằng lại dám lăng nhục Tá Phu như thế, đây có thể nói là một sự khinh miệt.
Lúc này Tá Phu, bị một Thiếu tướng nho nhỏ cho một cái tát, đà trở nên vô cùng giận dữ, hai mắt sắp phun ra lửa, rít lên:
-Ngươi đám...
Bốp...
Không đợi Tá Phu nói ra câu kế tiếp, Tiêu Hoằng đã lại lần nữa vung cánh tay lên, lại cho Tá Phu một cái tát nữa.
-Hiện tại, ta ra lệnh cưỡng chế ngươi, đừng có dùng loại ánh mắt Tướng quân này mà nhìn ta, đồ con lợn ngu xuẩn nhà ngươi!
Tiêu Hoằng trực tiếp đưa tay chỉ vào mũi Tá Phu, gằn từng chữ một.
Đối mặt với hành động như thế của Tiêu Hoằng, Tá Phu đường đường là một Thượng tướng, cũng sắp bị chọc giận nổ phổi, nhưng mà hắn lại không thể làm gì được, thân thể không kìm được run rẩy lên vì tức giận.
Bốp...
Đối với vẻ mặt này của Tá Phu, Tiêu Hoằng lại tung ra một cái tát nữa, sau đó dùng giọng điệu âm trầm nói:
-Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta, ngươi là một tên rác rưởi, chỉ vì bảo hộ tội tướng, mà không tiếc hy sinh mấy vạn binh sĩ vô tội!
Nói xong, Tiêu Hoằng phất tay, tung ra một cái tát.
Liên tục tát vài cái trên mặt Tá Phu, lúc này Tá Phu đã bị đánh cho có chút mơ
Thậm chí sau đó, chỉ cần Tá Phu dám bày ra ánh mắt có chút hung ác, thì Tiêu Hoằng sẽ trực tiếp tặng cho một cái tát, cảnh tượng giống như đánh chó vậy, đánh cho tới khi con chó này không dám nhe răng nhếch miệng ra thì mới thôi.
Hơn hai mươi cái tát được đánh xuống, hai má Tá Phu đã bắt đầu xuất hiện sưng đỏ, vẫn còn muốn trợn mắt với Tiêu Hoằng, nhưng lại không có dũng khí, khóe miệng tràn đầy máu, đang nhỏ từng giọt xuống đất.
Nhìn thấy Tá Phu mang bộ dáng như thế, trong lòng Trịnh Hạo Hiên và Cát Hưu Sâm coi như đã hoàn toàn sợ hãi, một Thiếu tướng tát vào mặt Thượng tướng, đây là chuyện mà tất cả sĩ quan cũng không dám tưởng tượng tới, nhưng mà Tiêu Hoằng lại làm rất dứt khoát.
Mà kết quả lại là đánh cho Tá Phu hộc máu mồm, đánh cho vẻ hung ác của Tá Phu phải thu liễm lại, điều này thật sự khiến cho người ta rất khó có thể tưởng tượng ra được, nên biết rằng, Tá Phu này ngày thường tuyệt đối là thiết diện Tướng quân, lại bị Tiêu Hoằng đánh cho không dám cãi lại.
- Ngoan ngoãn rồi ư? Ngoan ngoãn là tốt rồi, yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi, bởi vì ngươi là hộ thân phủ của ta.
Tiêu Hoằng lạnh lùng cười, lại vỗ nhẹ vào mặt của Tá Phu, từ đầu đến cuối, không coi Tá Phu là Thượng tướng, là cấp trên khi xưa chút nào cả.
Đối với trước đây được Tá Phụ ưu ái, Tiêu Hoằng rất cảm kích, nhưng đối với
báo thù, ai dám cản đường Tiêu Hoằng, thì sẽ phải trả giá, đây là nguyên tắc của Tiêu Hoằng.
-Báo cáo Tướng quân, tim được cố Hoành Thần rồi, vẫn còn sống.
Đúng lúc này, một sĩ quan quân hàm Thiếu tá bông nhiên đi đến, nói với Tiêu Hoằng.
Nghe vậy, trên mặt Tiêu Hoằng lại lần nữa nổi lên vẻ tàn nhẫn, sau đó lạnh lùng nói:
-Đưa Cố Hoành Thần vào đây cho ta!
-Vâng!
Thiếu tá này đáp lại một tiếng, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Sau một lát, hai gã binh sĩ Nam Du trực tiếp lôi cố Hoành Thần tiến vào, sau đó lại đạp thêm một cước, đè cố Hoành Thần ngã xuống trước mặt Tiêu Hoằng.
Vào lúc này, cố Hoành Thần từ đầu đến chân đều tràn ngập vết thương, quần áo đà bị rách bươm, phần lớn đều là bị các binh sĩ kéo rách, mái tóc vốn lúc nào cũng được chải vuốt vô cùng chỉnh tề, nhưng lúc này cũng đã rối tung.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng uy nghiêm đứng trước mặt hắn, lại nhìn thấy những tướng lãnh cấp cao như Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên thậm chí cả Cát Hưu Sâm, bị tổng sang một bên, giống như chó rơi xuống nước, vẻ hoảng sợ trên mặt cố Hoành Thần càng đậm hơn.
-Chạy a, sau ngươi không chạy đi?
Nhìn thấy cố Hoành Thần, vẻ dữ tợn trên mặt Tiêu Hoằng lại lần nữa nỗi lên, hơi đi vài bước về phía trước, nói với cố Hoành Thần.
Cố Hoành Thần không kìm được lui về phía sau một chút, nơm nớp lo sợ nói:
-Không... không... không dám...!
Hiện tại, tận mắt thấy Nam Du căn cứ quân sự bị huyết tẩy, thấy cả căn cứ quân sự Gia Vương cũng bị huyết tẩy, khi đối mặt với Tiêu Hoằng, cố Hoành Thần đã hoàn toàn bị dọa vỡ mật, hắn không thể tưởng tượng nổi, một mao đầu tiểu tử đấu đá lung tung tại chiến tuyến Tây Cương vào năm đó, nhưng lúc này lại bộc phát ra năng lượng cường đại như thế.
Trực tiếp lật tung cả hai quận lớn là Nam Du và Gia Vương, mà bản thân cố Hoành Thần cũng phải trả cái giá cực kỳ thảm trọng, gần như ngay cả gốc rễ cũng đều bị Tiêu Hoằng nhổ lên.
Nếu như khi xưa Cố Hoành Thần biết thế này, thì sống hòa bình cùng Tiêu Hoằng chăng phải là tốt rồi sao? Nếu không thì cũng không bi thảm như lúc này, cả nhà bị giết, bản thân cùng không giữ được mans.
Rắc... rắc...
Ngay khi cố Hoành Thần đang nghĩ ngợi, Tiêu Hoằng đã tung ra một cước, trực tiếp giẫm nát mắt cá chân của cố Hoành Thần, lại dùng thêm một chút lực, đạp nát mắt cá chân của cố Hoành Thần.
Cố Hoành Thần bị một trận đau nhức đến tận xương, không kìm được kêu thảm thiết.
Đổi mặt với bộ dáng cực độ bi thảm của cổ Hoành Thần, Tiêu Hoằng không có chút thương hại nào, càng không có ý định dừng tay, tiếp tục đổi sang mắt cá chân còn lại của cố Hoành Thần, vung chân đạp nát!
-Ngươi không phải thích chạy hay sao, vậy thì tiếp tục chạy a!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên quát lớn:
-Ngươi cho là lão cẩu Tá Phu này là có thể bảo hộ được ngươi ư? Ngươi cho là Phục Thản Đế Quốc là có thể bảo trụ được ngươi ư? Nói cho ngươi biết, kẻ nào dám chống đỡ cho ngươi, thì kẻ đó sẽ phải chết!
Lúc này Tá Phu nghe vậy, trong lòng đã tức muốn nổ tung, nhưng trên mặt lại không dám có bất kỳ hung quang nào.Về phần Cố Hoành Thần, khuôn mặt đã co rúm lại, hiện lên vẻ vô cùng thống khổ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Ngay khi Tiêu Hoằng vừa định tiếp tục quát mắng, Ma Văn thông tin của hắn bỗng rung lên, người gọi chính là Ách Tề Nhĩ đang chi huy hạm đội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.