Chương 999: Thề sống chết
Đình Vũ
14/09/2017
Giờ này, Bối La Nạp đang nhìn bộ tổng tham mưu đưa ra đủ loại đề nghị tác chiến, trong đó có loại tiêu hao cũng có loại tốc công.
Đương nhiên, xen vào áp lực của Á Bình Ninh liên hợp thể và Gia Đô liên hợp thể, loại hình tiêu hao hiển nhiên là không thích hợp. Tuy rằng như vậy càng thêm ổn, nhưng thời gian kéo dài hơi lâu, có trời mới biết Á Bình Ninh liên hợp thể cùng với Gia Đô liên hợp thể có thể chó cùng rứt giậu, hoặc là nghĩ ra các biện pháp gì khác ngăn chặn Xích Nghĩa liên hợp thể hay không.
Nếu Hải Đình Gia đã muốn tiền trảm hậu tấu, như vậy cần phải ra tay chém thật nhanh.
Bởi vậy đối mặt với mười mấy phần đề nghị tác chiến, Bối La Nạp giản dị trực tiếp sàng lọc loại bỏ loại hình tiêu hao.
Từ trong đó chọn ra năm phần, trong đó một phần Bối La Nạp cảm thấy hứng thú nhất chính là tập trung toàn bộ binh lực, tấn công một điểm.
Hơn nữa bên trong phần đề nghị này, cũng đã cân nhắc một lần về vị trí địa lý và thực lực của sáu quận Thiên Tế Tinh.
Trong đó có lợi nhất cho quân đội Thượng Bang phát huy là Thịnh Thế Châu và Sùng Cao Châu, hiện tại đã trở thành lĩnh vực của Thiên Tế Tinh. Tuy nhiên, muốn đánh hạ, đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cường hãn cũng không phải là việc khó, dù sao các nơi đó không có phong ấn của Cáp Thụy Sâm.
Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ có thể tùy ý hoành hành, về phần Thịnh Thế Châu, phiền toái lớn nhất chính là hệ thống phòng ngự siêu cường ở hai bờ Thự Quang Đại Vận Hà, năng lực phòng hộ gần như không thua gì phong ấn của Cáp Thụy Sâm.
Nếu nhảy dù vào Thịnh Thế Châu, lại không thể ở trong khoảng thời gian ngắn hạ được Thự Quang Đại Vận Hà, khó tránh khỏi sẽ rơi vào cục diện hai mặt thụ địch.
Như vậy dứt bỏ Thịnh Thế Châu, lựa chọn thứ hai chính là Sùng Cao Châu. Nơi đó tuy rằng còn có chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, nhưng Sùng Cao Châu phần lớn là khu vực bình nguyên, có lợi cho Ma Văn xe tăng tiên lên, cũng có lợi cho triển khai đội hình chiến đấu khổng lồ.
Còn có một điểm phải lo lắng, chính là hiện tại bắc bán cầu Ma Duệ Tinh đã tiến vào tiết cuối mùa thu, Thịnh Thế Châu rất lạnh bất lợi cho tiến công.
Có một loạt ý tưởng này, Bối La Nạp cuối cùng phát ra mệnh lệnh cho các hạm đội, kế hoạch tác chiến là tập trung toàn bộ binh lực chủ công Sùng Cao Châu, sau đó là Lập Đốn Quận.
Trong nháy mắt mệnh lệnh như thế lợi dụng kỳ hạm làm trung tâm, rất nhanh truyền đi.
Không biết rằng từ lúc Tiêu Hoằng bắn ra phi đạn Trường Đồ, đã bố trí vệ tinh thu thập tin tức ở trong hệ hằng tinh.
http://truyencuatui.
net/Một vòng tin tức truyền đi, có lề Thiên Tế Tinh không bắt được, nhưng truyền đi cả trăm đợt mà không bắt giữ được mới là kỳ quái.
Vừa mới tuần tra xong, Tiêu Hoằng một lần nữa quay về đến trong văn phòng ở Lý Hải Quận, khi biết căn cứ Hải Quân thu được tin tình báo như thế, cả người một lần nữa rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nói không khoa trương chút nào, một tháng nay đối với Tiêu Hoằng mà nói cực độ gian nan. Tiêu Hoằng gần như không có một đêm nào nghỉ ngơi yên giấc, hốc mắt đã hõm sâu, cả người thoạt nhìn hoàn toàn không giống như thanh niên 25 tuổi, mà như là nam nhân hơn 30 tuổi.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng trải qua 25 năm này, thậm chí đều nhiều hơn so với người bình thường trải qua mấy đời.
Mà một trận chiến mấu chốt này rốt cuộc nên đánh như thế nào? Phòng thủ một chỗ, xác định vững chắc không được, điều đó so với ngồi chờ chết không có gì khác nhau. Phải cân nhắc đầy đủ một chút thực lực của một nước mới được.
Ước chừng trải qua hai giờ suy nghĩ, Tiêu Hoằng bắt đầu nhìn Ma Văn đăng, một mình ở trong đêm khuya nghiên cứu tỉ mỉ định ra kế hoạch chiến đấu.
Sau đó suốt đêm Tiêu Hoằng làm ra các phương diện bố trí, tập trung đại bộ phận binh lực của Thiên Tế Tinh vào Lập Đốn Quận, tất cả Ma Văn tàu ngầm, cũng rất nhanh tiến vào đến khu vực quản hạt.
Trong lúc nhất thời toàn bộ Thiên Tế Tinh liền bắt đầu tiến vào trong điều động bí mật. Trong nháy mắt Lập Đốn Quận liền tập trung 60 vạn quân chủ lực của Thiên Tế Tinh, tương đương với ba phần tư tổng binh lực.
Mà ở bên kia, lại trải qua hơn hai mươi phút tiến lên, đại bộ đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều đã tiến vào chiếm giữ Thánh Tử Thành cùng với khu vực bốn phía.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thánh Tử Thành coi như phồn hoa liền trực tiếp bị vô số Ma Văn hạm cùng với binh sĩ Thượng Bang chiếm cứ.
Giờ khắc này, Cao Long Đình lại hết sức lo sợ, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc phái ra trận thế to lớn như thế, Thiên Tế Tinh nguy rồi! Đồng thời danh nghĩa của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng hoàn toàn biến thành nước bù nhìn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Duy nhất sử dụng chính là gắn nhãn hiệu trợ giúp Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, kỳ thực là tiến hành đại thanh trừ cơ sở cuối cùng của Lạc Đan Luân, làm cho Đế Quốc Lạc Đan Luân còn sót lại hoàn toàn biến mất, kể từ đó giết người diệt khẩu, bọn họ cũng sẽ an tâm.
Về phần chủng tộc Lạc Đan Luân của Á Bình Ninh liên hợp thể, cũng sẽ hoàn toàn mất đi ảo tường phục hưng.
Chỉ cần phá hủy trung tâm Thiên Tế Tinh của bọn họ.
Tham kiến Bối La Nạp Tướng quân, cảm tạ ngài tận sức lực trợ giúp Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ta đại biểu con dân Cao Tương, bày tỏ lòng biết ơn vô hạn với ngài! Lần này có Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tự thân xuất mã, nhất định sẽ thắng lợi vẻ vang!
Ngay lúc Bối La Nạp mang theo hai gã sĩ quan phụ tá, một gã Tham mưu trường của mình đi ra, Cao Long Đình vô cùng cung kính nói.
Nhìn lại Bối La Nạp, căn bản là không có để ý tới Cao Long Đình, chỉ nhìn lướt qua Cao Long Đình một cái:
Thu hồi nịnh bợ của ngươi đi! Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc dẹp yên Thiên Tế Tinh, bản thân chuyện này chính là không thể trì hoàn!
Nói xong, Bối La Nạp liền đi thẳng vào bên trong phòng họp cơ mật, bắt đầu nắm bắt hết thảy thời gian, thương, nghị kế hoạch tấn công Thiên Tế Tinh. Bối La Nạp cũng biết, xử lý Thiên Tế Tinh cần phải nhanh gọn!
Tốt nhất là chiến đấu giải quyết trong vòng hai ngày, về phần phương án cùng phi thường đơn giản: Chính là từ Sùng Cao Châu triển khai điên cuồng tấn công, tất cả Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ, gần như toàn bộ có được năng lực phòng không siêu cấp, ngăn chặn Ma Văn tàu ngầm bé nhỏ không đáng kể của Thiên Tế Tinh kia.
Thương nghị như thế kéo dài thời gian mười mấy tiếng, đồng thời cấp cho binh sĩ Thượng Bang có thời gian mười mấy giờ nghỉ ngơi điều chỉnh.
Đảo mắt, thời gian ở Thiên Tế Tinh đã tới chính ngọ ngày hôm sau.
Thiên Tế Tinh đã chuẩn bị bố trí hết thảy. Tiêu Hoằng đã quyết định, không hề dựa vào ngoại lực, chỉ bằng chính mình để tìm sống trong một trận chiến này!
Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang đứng ở phía trên thành lâu chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, hàng râu trên khóe môi đã cạo sạch, đồng thời đêm qua cũng đã tắm rửa sạch sẽ: Đây là cách thực hiện của tướng sĩ thề sống chết.
Không có người nào trợ giúp Tiêu Hoằng, không có người nào vươn bàn tay viện trợ Thiên Tế Tinh, như vậy Tiêu Hoằng cùng với tộc nhân Lạc Đan Luân, chỉ có thể dùng sinh mệnh để bảo vệ một chút xíu bất khuất tôn nghiêm cuối cùng của chủng tộc kia.
Ở phía sau Tiêu Hoằng là binh sĩ Lạc Đan Luân võ trang hạng nặng, một thân chiến giáp siêu hợp kim Vi Mễ, nhân số ước chừng 50 vạn. Trên mặt mỗi một binh sĩ đều toát ra vô tận tàn nhẫn, giống như dã thú rơi vào tuyệt cảnh rít gào lần cuối cùng!
- Báo cáo điện hạ! Đoàn tàu ngầm chiến đấu Bá Vương Long số 1 đã vào vị trí!
- Báo cáo điện hạ! Tàu ngầm Bá Vương Long số 2 đã tới vị trí chỉ định, chuẩn bị xong!
Trong lúc nhất thời, bên trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng không ngừng truyền đến thanh âm như thế.
Thời gian tới chính ngọ đúng mười hai giờ, Tiêu Hoằng, Thái Tư cùng với Phất Lạc đứng trên đỉnh chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, liền có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đường chân trời cực xa, rậm rạp Ma Văn hạm, Ma Văn chiến đấu cơ tính năng tiên tiến của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang chậm rãi xuất hiện ở phía trên chân trời sáng sủa.
Trận thế như vậy, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác chấn nhiếp lòng người! Ước chừng 100 vạn tinh binh cường tướng, mang theo khí thế cuồn cuộn lao thẳng tới.
Đối mặt với cảnh này, khóe miệng Tiêu Hoằng hơi giật giật, trong lòng tràn ngập bất khuất và chua xót, ở phía sau hắn là 22 triệu sinh mệnh, thời điểm này lại không có người nào ra tay cứu giúp.
Chủng tộc Lạc Đan Luân rốt cuộc làm sai điều gì?
Tuy nhiên, hết thảy ai sẽ quan tâm tới! Giờ khắc này, Tiêu Hoằng rốt cục có điều hiểu được: Có một ngàn nói một vạn là điều duy nhất thế giới này áp dụng, chính là pháp tắc như cây rừng.
Có một loạt nhận thức như vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng đã dần dần toát ra hàn quang, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên chuôi kiếm Băng Tín Ngưỡng, sau đó chậm rãi nắm chặt.
Cùng lúc đó, Ma Văn vận binh hạm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã rất nhanh tới gần, Ma Văn xe tăng, binh sĩ đều đã từ bên trong Ma Văn vận binh hạm ào ào nhảy ra. Một trăm sư đoàn, mười quân đoàn bọc thép, dàn quân hàng ngũ chỉnh tề.
Ma Văn xe tăng dàn hình chữ “V” ngược, bảo hộ ước chừng một trăm sư đoàn ở phía sau và hai cánh. Một trăm sư đoàn, đội ngũ chỉnh tề ăn mặc thống nhất, từng người đều tràn ngập vô tận bưu hãn, Chiến Văn khởi động phát sáng, cũng từng chút từng chút bắt đầu lóng lánh lên.
Nơi đội ngũ khổng lồ đi qua, không ngừng phát ra tiếng vang ngột ngạt của bước chân giâm lên mặt đất. Phía trước chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, một mảnh phía trên bình nguyên thủ hộ thật lớn kia đã trở nên đông nghìn nghịt một mảng, đang tiến nhanh tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.
Trên bầu trời, Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn chiến đấu cơ cứ như vậy treo trên đỉnh đầu binh sĩ, tiến hành bảo hộ vùng trời, Ma Văn xe tăng gần như toàn bộ mở ra hệ thống ngăn chặn phòng không, mục đích chính là để phòng ngừa Ma Văn phi đạn của Thiên Tế Tinh.
Bối La Nạp ở bên trong Tiến Thủ Hào, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất binh sĩ Thượng Bang trùng trùng điệp điệp chuẩn bị vào vị trí, phía trước phong ấn dày đặc của Cáp Thụy Sâm, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã khổng lồ từng chút từng chút trở nên thấy rõ hơn.
- Chớ trách ta tâm độc, muốn trách thì trách các ngươi tồn tại và quật khởi, sẽ làm cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ăn ngủ không yên!
Bối La Nạp thông qua cửa sổ quan sát nhìn tới phía trước, nói gằn từng chữ. Trong ánh mắt, đã dần dần toát ra vẻ lạnh như băng và vô tình.
Bối La Nạp rất rõ ràng, giờ khắc này, hắn phải độc đoán hạ quyết tâm.
- Ở trong này giết người cướp của không có người nào biết! Nhớ kỹ, người Lạc Đan Luân nơi này, bất kể nam nữ già trẻ giống nhau đuổi tận giết tuyệt, cũng hoàn toàn phá hủy văn hóa kế thừa của Lạc Đan Luân.
Bối La Nạp tiếp theo ra lệnh, hắn cũng biết, muốn hoàn toàn tuyệt diệt một chủng tộc chính là phải làm cho văn hóa của họ hoàn toàn tuyệt tích.
Một khi văn hóa của một chủng tộc không còn có kế thừa, như vậy chủng tộc này cũng hoàn toàn mất đi tín ngưỡng, mất đi linh hồn, cũng giống như một đứa trẻ sơ sinh quên mất phụ mâu, gia tộc của chính mình rốt cuộc là ai. Cho dù có huyết mạch của Lạc Đan Luân, cũng không còn là người Lạc Đan Luân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người Lạc Đan Luân cảm nhận Thiên Tế Tinh trọng yếu như thế, bởi vì nơi này gần như bảo lưu đầy đủ nền văn hóa của Lạc Đan Luân, đồng thời dưới thống trị của Tiêu Hoằng, loại đình trệ văn hóa cả ngàn năm này về sau lại một lần nữa bắt đầu nở hoa kết quả.
Nhìn chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã càng ngày càng gần, trên mặt Bối La Nạp cùng bắt đầu càng ngày càng lạnh xuống.
Không chỉ là Bối La Nạp, ngay cả Trương Thượng Quân ngồi ở trong văn phòng cùng mặt không chút đổi sắc. Nhìn cảnh tượng sắp bắt đầu điên cuồng tiến công phía trước, mà mặt không chút đổi sắc như vậy, giờ khắc này có vẻ vô cùng vô tình.
Ở trong mắt Trương Thượng Quân xem ra, giờ khắc này Thiên Tế Tinh đã sắp sinh linh đồ thán.
Đương nhiên, xen vào áp lực của Á Bình Ninh liên hợp thể và Gia Đô liên hợp thể, loại hình tiêu hao hiển nhiên là không thích hợp. Tuy rằng như vậy càng thêm ổn, nhưng thời gian kéo dài hơi lâu, có trời mới biết Á Bình Ninh liên hợp thể cùng với Gia Đô liên hợp thể có thể chó cùng rứt giậu, hoặc là nghĩ ra các biện pháp gì khác ngăn chặn Xích Nghĩa liên hợp thể hay không.
Nếu Hải Đình Gia đã muốn tiền trảm hậu tấu, như vậy cần phải ra tay chém thật nhanh.
Bởi vậy đối mặt với mười mấy phần đề nghị tác chiến, Bối La Nạp giản dị trực tiếp sàng lọc loại bỏ loại hình tiêu hao.
Từ trong đó chọn ra năm phần, trong đó một phần Bối La Nạp cảm thấy hứng thú nhất chính là tập trung toàn bộ binh lực, tấn công một điểm.
Hơn nữa bên trong phần đề nghị này, cũng đã cân nhắc một lần về vị trí địa lý và thực lực của sáu quận Thiên Tế Tinh.
Trong đó có lợi nhất cho quân đội Thượng Bang phát huy là Thịnh Thế Châu và Sùng Cao Châu, hiện tại đã trở thành lĩnh vực của Thiên Tế Tinh. Tuy nhiên, muốn đánh hạ, đối với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cường hãn cũng không phải là việc khó, dù sao các nơi đó không có phong ấn của Cáp Thụy Sâm.
Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ có thể tùy ý hoành hành, về phần Thịnh Thế Châu, phiền toái lớn nhất chính là hệ thống phòng ngự siêu cường ở hai bờ Thự Quang Đại Vận Hà, năng lực phòng hộ gần như không thua gì phong ấn của Cáp Thụy Sâm.
Nếu nhảy dù vào Thịnh Thế Châu, lại không thể ở trong khoảng thời gian ngắn hạ được Thự Quang Đại Vận Hà, khó tránh khỏi sẽ rơi vào cục diện hai mặt thụ địch.
Như vậy dứt bỏ Thịnh Thế Châu, lựa chọn thứ hai chính là Sùng Cao Châu. Nơi đó tuy rằng còn có chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, nhưng Sùng Cao Châu phần lớn là khu vực bình nguyên, có lợi cho Ma Văn xe tăng tiên lên, cũng có lợi cho triển khai đội hình chiến đấu khổng lồ.
Còn có một điểm phải lo lắng, chính là hiện tại bắc bán cầu Ma Duệ Tinh đã tiến vào tiết cuối mùa thu, Thịnh Thế Châu rất lạnh bất lợi cho tiến công.
Có một loạt ý tưởng này, Bối La Nạp cuối cùng phát ra mệnh lệnh cho các hạm đội, kế hoạch tác chiến là tập trung toàn bộ binh lực chủ công Sùng Cao Châu, sau đó là Lập Đốn Quận.
Trong nháy mắt mệnh lệnh như thế lợi dụng kỳ hạm làm trung tâm, rất nhanh truyền đi.
Không biết rằng từ lúc Tiêu Hoằng bắn ra phi đạn Trường Đồ, đã bố trí vệ tinh thu thập tin tức ở trong hệ hằng tinh.
http://truyencuatui.
net/Một vòng tin tức truyền đi, có lề Thiên Tế Tinh không bắt được, nhưng truyền đi cả trăm đợt mà không bắt giữ được mới là kỳ quái.
Vừa mới tuần tra xong, Tiêu Hoằng một lần nữa quay về đến trong văn phòng ở Lý Hải Quận, khi biết căn cứ Hải Quân thu được tin tình báo như thế, cả người một lần nữa rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Nói không khoa trương chút nào, một tháng nay đối với Tiêu Hoằng mà nói cực độ gian nan. Tiêu Hoằng gần như không có một đêm nào nghỉ ngơi yên giấc, hốc mắt đã hõm sâu, cả người thoạt nhìn hoàn toàn không giống như thanh niên 25 tuổi, mà như là nam nhân hơn 30 tuổi.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng trải qua 25 năm này, thậm chí đều nhiều hơn so với người bình thường trải qua mấy đời.
Mà một trận chiến mấu chốt này rốt cuộc nên đánh như thế nào? Phòng thủ một chỗ, xác định vững chắc không được, điều đó so với ngồi chờ chết không có gì khác nhau. Phải cân nhắc đầy đủ một chút thực lực của một nước mới được.
Ước chừng trải qua hai giờ suy nghĩ, Tiêu Hoằng bắt đầu nhìn Ma Văn đăng, một mình ở trong đêm khuya nghiên cứu tỉ mỉ định ra kế hoạch chiến đấu.
Sau đó suốt đêm Tiêu Hoằng làm ra các phương diện bố trí, tập trung đại bộ phận binh lực của Thiên Tế Tinh vào Lập Đốn Quận, tất cả Ma Văn tàu ngầm, cũng rất nhanh tiến vào đến khu vực quản hạt.
Trong lúc nhất thời toàn bộ Thiên Tế Tinh liền bắt đầu tiến vào trong điều động bí mật. Trong nháy mắt Lập Đốn Quận liền tập trung 60 vạn quân chủ lực của Thiên Tế Tinh, tương đương với ba phần tư tổng binh lực.
Mà ở bên kia, lại trải qua hơn hai mươi phút tiến lên, đại bộ đội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều đã tiến vào chiếm giữ Thánh Tử Thành cùng với khu vực bốn phía.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Thánh Tử Thành coi như phồn hoa liền trực tiếp bị vô số Ma Văn hạm cùng với binh sĩ Thượng Bang chiếm cứ.
Giờ khắc này, Cao Long Đình lại hết sức lo sợ, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc phái ra trận thế to lớn như thế, Thiên Tế Tinh nguy rồi! Đồng thời danh nghĩa của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng hoàn toàn biến thành nước bù nhìn của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Duy nhất sử dụng chính là gắn nhãn hiệu trợ giúp Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, kỳ thực là tiến hành đại thanh trừ cơ sở cuối cùng của Lạc Đan Luân, làm cho Đế Quốc Lạc Đan Luân còn sót lại hoàn toàn biến mất, kể từ đó giết người diệt khẩu, bọn họ cũng sẽ an tâm.
Về phần chủng tộc Lạc Đan Luân của Á Bình Ninh liên hợp thể, cũng sẽ hoàn toàn mất đi ảo tường phục hưng.
Chỉ cần phá hủy trung tâm Thiên Tế Tinh của bọn họ.
Tham kiến Bối La Nạp Tướng quân, cảm tạ ngài tận sức lực trợ giúp Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ta đại biểu con dân Cao Tương, bày tỏ lòng biết ơn vô hạn với ngài! Lần này có Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc tự thân xuất mã, nhất định sẽ thắng lợi vẻ vang!
Ngay lúc Bối La Nạp mang theo hai gã sĩ quan phụ tá, một gã Tham mưu trường của mình đi ra, Cao Long Đình vô cùng cung kính nói.
Nhìn lại Bối La Nạp, căn bản là không có để ý tới Cao Long Đình, chỉ nhìn lướt qua Cao Long Đình một cái:
Thu hồi nịnh bợ của ngươi đi! Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc dẹp yên Thiên Tế Tinh, bản thân chuyện này chính là không thể trì hoàn!
Nói xong, Bối La Nạp liền đi thẳng vào bên trong phòng họp cơ mật, bắt đầu nắm bắt hết thảy thời gian, thương, nghị kế hoạch tấn công Thiên Tế Tinh. Bối La Nạp cũng biết, xử lý Thiên Tế Tinh cần phải nhanh gọn!
Tốt nhất là chiến đấu giải quyết trong vòng hai ngày, về phần phương án cùng phi thường đơn giản: Chính là từ Sùng Cao Châu triển khai điên cuồng tấn công, tất cả Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ, gần như toàn bộ có được năng lực phòng không siêu cấp, ngăn chặn Ma Văn tàu ngầm bé nhỏ không đáng kể của Thiên Tế Tinh kia.
Thương nghị như thế kéo dài thời gian mười mấy tiếng, đồng thời cấp cho binh sĩ Thượng Bang có thời gian mười mấy giờ nghỉ ngơi điều chỉnh.
Đảo mắt, thời gian ở Thiên Tế Tinh đã tới chính ngọ ngày hôm sau.
Thiên Tế Tinh đã chuẩn bị bố trí hết thảy. Tiêu Hoằng đã quyết định, không hề dựa vào ngoại lực, chỉ bằng chính mình để tìm sống trong một trận chiến này!
Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang đứng ở phía trên thành lâu chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, hàng râu trên khóe môi đã cạo sạch, đồng thời đêm qua cũng đã tắm rửa sạch sẽ: Đây là cách thực hiện của tướng sĩ thề sống chết.
Không có người nào trợ giúp Tiêu Hoằng, không có người nào vươn bàn tay viện trợ Thiên Tế Tinh, như vậy Tiêu Hoằng cùng với tộc nhân Lạc Đan Luân, chỉ có thể dùng sinh mệnh để bảo vệ một chút xíu bất khuất tôn nghiêm cuối cùng của chủng tộc kia.
Ở phía sau Tiêu Hoằng là binh sĩ Lạc Đan Luân võ trang hạng nặng, một thân chiến giáp siêu hợp kim Vi Mễ, nhân số ước chừng 50 vạn. Trên mặt mỗi một binh sĩ đều toát ra vô tận tàn nhẫn, giống như dã thú rơi vào tuyệt cảnh rít gào lần cuối cùng!
- Báo cáo điện hạ! Đoàn tàu ngầm chiến đấu Bá Vương Long số 1 đã vào vị trí!
- Báo cáo điện hạ! Tàu ngầm Bá Vương Long số 2 đã tới vị trí chỉ định, chuẩn bị xong!
Trong lúc nhất thời, bên trong Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng không ngừng truyền đến thanh âm như thế.
Thời gian tới chính ngọ đúng mười hai giờ, Tiêu Hoằng, Thái Tư cùng với Phất Lạc đứng trên đỉnh chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, liền có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đường chân trời cực xa, rậm rạp Ma Văn hạm, Ma Văn chiến đấu cơ tính năng tiên tiến của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang chậm rãi xuất hiện ở phía trên chân trời sáng sủa.
Trận thế như vậy, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác chấn nhiếp lòng người! Ước chừng 100 vạn tinh binh cường tướng, mang theo khí thế cuồn cuộn lao thẳng tới.
Đối mặt với cảnh này, khóe miệng Tiêu Hoằng hơi giật giật, trong lòng tràn ngập bất khuất và chua xót, ở phía sau hắn là 22 triệu sinh mệnh, thời điểm này lại không có người nào ra tay cứu giúp.
Chủng tộc Lạc Đan Luân rốt cuộc làm sai điều gì?
Tuy nhiên, hết thảy ai sẽ quan tâm tới! Giờ khắc này, Tiêu Hoằng rốt cục có điều hiểu được: Có một ngàn nói một vạn là điều duy nhất thế giới này áp dụng, chính là pháp tắc như cây rừng.
Có một loạt nhận thức như vậy, ánh mắt Tiêu Hoằng đã dần dần toát ra hàn quang, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên chuôi kiếm Băng Tín Ngưỡng, sau đó chậm rãi nắm chặt.
Cùng lúc đó, Ma Văn vận binh hạm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đã rất nhanh tới gần, Ma Văn xe tăng, binh sĩ đều đã từ bên trong Ma Văn vận binh hạm ào ào nhảy ra. Một trăm sư đoàn, mười quân đoàn bọc thép, dàn quân hàng ngũ chỉnh tề.
Ma Văn xe tăng dàn hình chữ “V” ngược, bảo hộ ước chừng một trăm sư đoàn ở phía sau và hai cánh. Một trăm sư đoàn, đội ngũ chỉnh tề ăn mặc thống nhất, từng người đều tràn ngập vô tận bưu hãn, Chiến Văn khởi động phát sáng, cũng từng chút từng chút bắt đầu lóng lánh lên.
Nơi đội ngũ khổng lồ đi qua, không ngừng phát ra tiếng vang ngột ngạt của bước chân giâm lên mặt đất. Phía trước chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, một mảnh phía trên bình nguyên thủ hộ thật lớn kia đã trở nên đông nghìn nghịt một mảng, đang tiến nhanh tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.
Trên bầu trời, Ma Văn vận binh hạm, Ma Văn chiến đấu cơ cứ như vậy treo trên đỉnh đầu binh sĩ, tiến hành bảo hộ vùng trời, Ma Văn xe tăng gần như toàn bộ mở ra hệ thống ngăn chặn phòng không, mục đích chính là để phòng ngừa Ma Văn phi đạn của Thiên Tế Tinh.
Bối La Nạp ở bên trong Tiến Thủ Hào, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mặt đất binh sĩ Thượng Bang trùng trùng điệp điệp chuẩn bị vào vị trí, phía trước phong ấn dày đặc của Cáp Thụy Sâm, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã khổng lồ từng chút từng chút trở nên thấy rõ hơn.
- Chớ trách ta tâm độc, muốn trách thì trách các ngươi tồn tại và quật khởi, sẽ làm cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc ăn ngủ không yên!
Bối La Nạp thông qua cửa sổ quan sát nhìn tới phía trước, nói gằn từng chữ. Trong ánh mắt, đã dần dần toát ra vẻ lạnh như băng và vô tình.
Bối La Nạp rất rõ ràng, giờ khắc này, hắn phải độc đoán hạ quyết tâm.
- Ở trong này giết người cướp của không có người nào biết! Nhớ kỹ, người Lạc Đan Luân nơi này, bất kể nam nữ già trẻ giống nhau đuổi tận giết tuyệt, cũng hoàn toàn phá hủy văn hóa kế thừa của Lạc Đan Luân.
Bối La Nạp tiếp theo ra lệnh, hắn cũng biết, muốn hoàn toàn tuyệt diệt một chủng tộc chính là phải làm cho văn hóa của họ hoàn toàn tuyệt tích.
Một khi văn hóa của một chủng tộc không còn có kế thừa, như vậy chủng tộc này cũng hoàn toàn mất đi tín ngưỡng, mất đi linh hồn, cũng giống như một đứa trẻ sơ sinh quên mất phụ mâu, gia tộc của chính mình rốt cuộc là ai. Cho dù có huyết mạch của Lạc Đan Luân, cũng không còn là người Lạc Đan Luân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người Lạc Đan Luân cảm nhận Thiên Tế Tinh trọng yếu như thế, bởi vì nơi này gần như bảo lưu đầy đủ nền văn hóa của Lạc Đan Luân, đồng thời dưới thống trị của Tiêu Hoằng, loại đình trệ văn hóa cả ngàn năm này về sau lại một lần nữa bắt đầu nở hoa kết quả.
Nhìn chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã càng ngày càng gần, trên mặt Bối La Nạp cùng bắt đầu càng ngày càng lạnh xuống.
Không chỉ là Bối La Nạp, ngay cả Trương Thượng Quân ngồi ở trong văn phòng cùng mặt không chút đổi sắc. Nhìn cảnh tượng sắp bắt đầu điên cuồng tiến công phía trước, mà mặt không chút đổi sắc như vậy, giờ khắc này có vẻ vô cùng vô tình.
Ở trong mắt Trương Thượng Quân xem ra, giờ khắc này Thiên Tế Tinh đã sắp sinh linh đồ thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.