Chương 753: Thiết Nam
Đình Vũ
24/11/2014
- Thuốc chữa thương, trị liệu ngoại thương cũng có chút hiệu quả.
Ốc Sư nhìn Tiêu Hoằng, dùng thủ ngữ để nói.
Tiêu Hoằng lại nhìn Ốc Sư một cái, sau đó cầm lấy túi nhựa nhỏ này, sau khi mở ra hắn liền nhìn thấy bên trong là một khối thuốc mỡ nhỏ màu vàng, tản ra một mùi thuốc.
- Đây là ngươi phối chế ra ư?
Tiêu Hoằng lấy thủ ngữ hỏi.
- Coi như vậy đi, điều kiện có hạn, không kiếm được thứ gì tốt cả!
Ốc Sư đáp.
- Ngươi là Dược sư?
Tiêu Hoằng tiếp tục truy hỏi.
- Coi như vậy đi, gà mờ mà thôi.
Ốc Sư khiêm tốn cười, khoa tay múa chân.
Đối với lời của Ốc Sư, Tiêu Hoằng cũng chỉ khẽ cười nhạt, sau đó dùng Ma Văn châm cực kỳ bí ẩn kiểm nghiệm một chút, xác định không có độc tố, lại ngử mùi hương, xác định có thể dùng được, thì mới từ từ bôi một chút lên chỗ bị ứ máu, trong nháy mắt các vị trí này truyền đến một luồng cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
- Hôm nay ta phát hiện ra quyền pháp giao chiến của ngươi dường như có chút quan hệ với người Lạc Đan Luân, vì sao không nói cùng bọn chúng? Tuy rằng người Lạc Đan Luân có tính bài ngoại, nhưng vẫn khá là hữu hảo, vẫn có bằng hữu là người của các liên hợp thể khác.
Ốc Sư nghi hoặc nói.
- Ta không muốn nói, đối với dũng sĩ, nắm tay là thứ tin cậy nhất, không phải vậy sao? Nếu ta nói cho bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ có chút lễ phép với ta, nhưng ta cũng sẽ không có quyền uy tuyệt đối, bọn họ sẽ không kính sợ đối với ta từ tận đáy lòng!
Tiêu Hoằng cũng vung tay nói.
- Nhưng, hiện tại bọn họ dường như đối với ngươi cũng chỉ có e ngại, mà không có kính sợ, thậm chí chuyện này còn không hoàn toàn chấm dứt, bởi vì người Lạc Đan Luân chân chính đáng sợ còn chưa xuất hiện đâu.
Ốc Sư cũng vung tay nói. Vẻ mặt cũng không quá lạc quan với tình cảnh của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười nhạt, rồi chậm rãi đứng dậy, bắt đầu thu xếp các bó củi dưới thấp, đặt lên chỗ cao một chút, chờ cho nó khô.
Mà vị trí này có vẻ như khi trước được lắp ráp dụng cụ to lớn gì đó, hiện giờ đã bị tháo đi, bởi vì Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn thấy trên vách tường còn có mấy lỗ đinh dùng để cố định.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng giam, vẻ mặt Ngô Quý Kỳ lạnh như băng, chắp tay sau lưng, cầm cao áp Ma Văn côn đi theo thang cuốn, từ từ chậm rãi đi tới tước cửa một phòng giam đặc chế.
So với các phòng giam khác, phòng giam này còn rộng hơn một ít, bố trí bên trong cũng hơi đầy đủ hơn một chút, đương nhiên cánh cửa phòng giam cũng chắc chắn hơn.
Mà bên trong phòng giam này, một nam nhân dáng người cường tráng, cái đầu bóng lưởng, hai mắt hơi nhỏ, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đang ngồi ở trong đó, đồng thời nam nhân này cũng có đồng tử màu xanh sẫm, chỉ có điều, khi trước hắn cũng không xuất hiện trên quảng trường.
Hắn tên là Thiết Nam, là lão đại của những tù nhân Lạc Đan Luân này, cũng là người có quân hàm cao nhất trong số những tù nhân này, khi còn ở trên Thiên Tế Tỉnh, hắn cũng được coi như một nhân vật cấp bậc Tướng quân, có thực lực Đại Ngự Sư cấp một.
Lúc trước vì bắt sống hắn, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc từng vận dụng tận 1 vạn binh lực mới thành công.
Cạch... cạch... cạch...
Ngay khi Ngô Quý Kỳ đi tới trước cửa phòng giam của Thiết Nam, Ma Văn côn trong tay hắn vô cùng tùy ý gõ vài cái trên lan can.
Nghe vậy, Thiết Nam hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngô Quý Kỳ đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên vẻ vô tận sợ hãi và khiếp đảm, trong đầu hắn cũng không ngừng hiện lên các thủ đoạn tàn khốc của Ngô Quý Kỳ.
Trên thực tế, phương pháp Ngô Quý Kỳ khống chế tù nhân Lạc Đan Luân chính là chỉ khống chế một người trong đó, để cho một người này đi khống chế toàn bộ đám người Lạc Đan Luân, mà hiện giờ người này chính là Thiết Nam.
- Ngươi có thể dùng bản thân để thay cho đám tù nhân Lạc Đan Luân tiếp nhận cấm đoán, ta cũng phi thường cảm động, cũng phi thường khâm phục khí chất “lão đại” của ngươi, nhưng là có lẽ ngươi còn không biết? Ngay vừa rồi, Lạc Đan Luân thuộc hạ của ngươi, đã bị người khác đánh cho hầu như không dám ngẩng đầu lên rồi.
Ngô Quý Kỳ không nhìn Thiết Nam trong phòng, hắn chỉ khẽ nghiêng người, đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói.
Thiết Nam vẫn có vẻ vô cùng trầm tĩnh, nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía Ngô Quý Kỳ, trong mắt nổi lên một chút linh hoạt, sắc bén.
- Hơn nữa người này cũng không phải là người Lạc Đan Luân, là một tên từ liên hợp thể khác, ta có thể cho ngươi một cơ hội trút giận thay thuộc hạ, tự ngươi suy nghĩ đi, hôm nay toàn thể tù nhân ở nhà ăn có thể nhận thêm cơm.
Ngô Quý Kỳ vẫn không nhìn Thiết Nam, chậm rãi cầm Ma Văn côn lên, khẽ gõ nhẹ một chút lên lan can.
- Nhớ kỹ, vẫn là câu nói kia, chỉ có ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta, mặc cho ta bố trí, ngoan ngoãn nghe theo, thì đám người Lạc Đan Luân sẽ không phải chịu vô tận tra tấn và bức hại, làm cho bọn họ quên đi cái gọi là bất khuất và phản kháng chết tiệt kia đi.
Nói xong, Ngô Quý Kỳ liền chậm rãi chắp tay sau lưng, trực tiếp rời khỏi.
Sau đó, hắn lại bắt đầu tuần tra một vòng tại các phòng giam gần đó, so với Thiết Nam, các tù nhân Lạc Đan Luân khác trong phòng giam khi nhìn thấy Ngô Quý Kỳ thì đều có chút phức tạp, có chút e ngại, nhưng vẫn có chứa một chút bất khuất như trước.
Đối với người Cao Tương, đối với Xích Nghĩa liên hợp thể, người Lạc Đan Luân đã thống hận tới mức cực điểm.
Trái lại Tiêu Hoằng ở trong phòng đã thu dọn đống rác rưởi kia xong xuôi, đặt chúng trong căn phòng ẩm ướt đó.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nằm trên cái giường gỗ lạnh lẽo, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời thông qua điều tức Ngự lực, làm cho các chỗ máu tụ tan đi, sau đó vô tình rơi vào giấc ngủ.
Không thể phủ nhận, liên tiếp tổn hao thật sự làm cho thân thể Tiêu Hoằng cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân thoạt nhìn càng ngày càng giống tù nhân, mái tóc bạc mấy tháng không được sửa sang, gần như đã dài quá vành tai, rối bời, chòm râu trên khóe miệng cũng như vậy, đã dài hơn 1cm rồi.
Nhìn qua bóng lưng lạnh lẽo, chỉ lưu lại cảm giác vô tận tang thương, nhất là khi Tiêu Hoằng ngủ, lại càng có vẻ cô liêu.
Thêm chi không khí âm lãnh bốn phía lại càng làm cho cảm giác này nên đậm hơn.
Tuy rằng đã bị rất nhiều quốc gia coi là tù chiến tranh, đại ma đầu, rất nhiều người biết rõ Tiêu Hoằng đều cảm giác Tiêu Hoằng rất cao cao tại thượng, nhưng nếu so sánh với những người ở cạnh lò sưởi, cả gia đình theo dõi Ma Văn truyền hình, thì Tiêu Hoằng lại có vẻ rất đáng thương.
Rầm... rầm... rầm...
Ngay khi mặt trời ngả về tây, thời gian đi vào buổi chiều, một tiếng cánh cửa phòng giam mở thật mạnh bỗng nhiên vang lên, Tiêu Hoằng đang lơ mơ ngủ, không kiềm được mở ra hai mắt, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa, từng gã tù nhân đã đi ra.
Đối với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng cũng không bất ngờ, chỉ là không nghĩ tới mình ngủ một lát mà đã tới 4h chiều rồi.
Chậm rãi từ trên giường đứng lên, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, tuy nhiên, hắn vẫn đi ra khỏi phòng.
Căn cứ giới thiệu của Tào Đông về khu nhà giam chữ Giáp, tù nhân chữ Giáp khu cũng không phải là được ở yên, mỗi ngày còn phải đi ra ngoài làm việc, có khi thậm chí còn phải làm phu khuân vác.
Rất nhanh, khi Tiêu Hoằng đi ra phòng giam, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy, một số tù nhân đang tụ tập trên sân thể dục, đang ở rửa sạch các tạp vật trên sân thể dục, còn có một vài tù nhân thì được binh sĩ Cao Tương giám thị, thanh tẩy cầu thang nhỏ và tay vịn giữa các tầng.
Duy nhất có một người không làm một chuyện gì, đó chính là Thiết Nam, giờ phút này hắn đang ngồi trên một ngọn núi giả, dường như đây là một cái vương tọa, ánh mắt nghiêm túc, quan sát đám tù nhân đang vội vã bận rộn.
Cho dù là tù nhân Lạc Đan Luân, nhìn thấy Thiết Nam, thì trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ kính sợ, dù sao ở trong này, cho dù là sức chiến đấu, hay là lai lịch trên Thiên Tế Tỉnh, thì Thiết Nam đều là cao nhất trong số các tù nhân Lạc Đan Luân.
Đồng thời cũng chính vì Thiết Nam có quyền uy cưc lớn, thì mới làm cho đám người Lạc Đan Luân trở nên thành thật như vậy. Sẽ không dễ dàng phản kháng, không thể phủ nhận, một chiêu này Ngô Quý Kỳ dùng phi thường xảo diệu.
Vừa mới đi vào sân thể dục, Ốc Sư đã vươn bàn tay to ra, trực tiếp kéo Tiêu Hoằng sang một bên, sau đó ấn Tiêu Hoằng ngồi xuống, yên lặng nhặt các rác rười trên mặt đất.
- Nhớ kỹ a, huynh đệ, đừng nháo sự nữa, khiêm tốn, khiêm tốn mới là vương đạo.
Ốc Sư cúi đầu, nói với Tiêu Hoằng:
- Nhìn thấy tên đầu bóng lưởng trên ngọn núi giả kia không? Hắn chính là kẻ mà ta đã nói với ngươi, người Lạc Đan Luân phi thường lợi hại, chính là Đại Ngự Sư cấp một lâu năm, rất không dễ chọc vào.
Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, hơi nhìn Thiết Nam một cái, liền cùng Ốc Sư cúi đầu, bắt đầu yên lặng nhặt các rác rưởi và đá vụn trong góc.
Về phần các tù nhân Lạc Đan Luân khác, nhìn thấy thân ảnh Tiêu Hoằng, gần như không kiềm được toát ra bộ dáng vô cùng cảnh giác, sau đó ra sức đứng cách Tiêu Hoằng xa một ít, không người nào dám tùy tiện tới mạo phạm nữa.
Màn biểu diễn hung tàn vừa rồi của Tiêu Hoằng đã làm cho trong lòng tù nhân Lạc Đan Luân tràn ngập sợ hãi.
Mà Tiêu Hoằng đang ngồi xổm trên mặt đất, mặc dù vẫn đang nói chuyện với Ốc Sư, tìm hiểu một ít tình huống nơi này, nhưng ánh mắt lại bắt đầu dần dần hình về phía phòng giam của Phất Lạc.
Lúc phút này Phất Lạc đang ngồi xếp bằng trong nhà giam, thân thể hắn làm cho người ta có cảm giác như đã bị vỡ thành các mảnh nhỏ, bởi vì thời gian dài bị rót linh hồn rửa sạch dịch vào người, nên làn da cũng đã biến thành màu xanh biếc, trên mặt càng không cần phải nói, đã tàn phá không chịu nổi, giờ phút này Phất Lạc đang cầm lấy một đống dính dính gì đó mà ăn.
Trong ánh mắt hắn, tính người đã còn rất ít, trên thực tế, Đại trưởng giả cũng từng nhắc tới Phất Lạc cho Tiêu Hoằng biết, tên này được cho là một thế hệ người trẻ tuổi nổi bật của Tống Táng kỵ sĩ đoàn lúc ấy, chỉ là không nghĩ tới, hắn lại biến thành bộ dáng ngày hôm nay, ngay cả tù nhân Lạc Đan Luân cũng không dám tới gần, bởi vì hiện giờ Phất Lạc đã không có lý trí tối thiểu của một con người nữa, mà giống như một con dã thú, nói không chừng sẽ có lúc phát cuồng, căn bản sẽ không phân biệt được ai là ai nữa.
Nhìn thấy Phất Lạc như vậy, Tiêu Hoằng không kiềm được, sờ vào một lọ linh hồn rửa sạch dịch trong túi áo, đây chính là thứ lấy từ chỗ Tào Đông ra.
Đại khái chỉ nhặt rác trên sân thể dục khoảng mười mấy phút, tất cả tù nhân đều tụ tập tại trung tâm quảng trường, xếp thành một đội hình rời rạc, Tiêu Hoằng và Ốc Sư đều đứng ở cuối đội ngũ.
Đối với việc tiếp theo là cái gì, Tiêu Hoằng cũng không xa lạ, đó chính là tiến vào trong hang động Huyết Sắc, đi thu thập một loại Anh huyết khoáng thạch quý báu.
Bởi vì hang động Huyết Sắc ở trong lòng đất, nhiệt độ cao tới hơn sáu mươi độ, có vài lúc thì thậm chí còn cao tới bảy mươi độ, bởi vậy ngoài những người là Ngự Sư cấp bốn trở lên, thì người thường căn bản không thể ở lâu bên trong được.
Bởi vậy, tù nhân của khu nhà giam chữ Giáp liền đảm nhiệm công việc này, dựa theo Ngô Quý Kỳ giải thích, trước khi linh hồn rửa sạch dịch kiểu mới chưa được nghiên cứu chế tạo ra, thì để cho bọn họ đi làm thợ mỏ, coi như chút tác dụng nho nhỏ mà thôi.
Ốc Sư nhìn Tiêu Hoằng, dùng thủ ngữ để nói.
Tiêu Hoằng lại nhìn Ốc Sư một cái, sau đó cầm lấy túi nhựa nhỏ này, sau khi mở ra hắn liền nhìn thấy bên trong là một khối thuốc mỡ nhỏ màu vàng, tản ra một mùi thuốc.
- Đây là ngươi phối chế ra ư?
Tiêu Hoằng lấy thủ ngữ hỏi.
- Coi như vậy đi, điều kiện có hạn, không kiếm được thứ gì tốt cả!
Ốc Sư đáp.
- Ngươi là Dược sư?
Tiêu Hoằng tiếp tục truy hỏi.
- Coi như vậy đi, gà mờ mà thôi.
Ốc Sư khiêm tốn cười, khoa tay múa chân.
Đối với lời của Ốc Sư, Tiêu Hoằng cũng chỉ khẽ cười nhạt, sau đó dùng Ma Văn châm cực kỳ bí ẩn kiểm nghiệm một chút, xác định không có độc tố, lại ngử mùi hương, xác định có thể dùng được, thì mới từ từ bôi một chút lên chỗ bị ứ máu, trong nháy mắt các vị trí này truyền đến một luồng cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
- Hôm nay ta phát hiện ra quyền pháp giao chiến của ngươi dường như có chút quan hệ với người Lạc Đan Luân, vì sao không nói cùng bọn chúng? Tuy rằng người Lạc Đan Luân có tính bài ngoại, nhưng vẫn khá là hữu hảo, vẫn có bằng hữu là người của các liên hợp thể khác.
Ốc Sư nghi hoặc nói.
- Ta không muốn nói, đối với dũng sĩ, nắm tay là thứ tin cậy nhất, không phải vậy sao? Nếu ta nói cho bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ có chút lễ phép với ta, nhưng ta cũng sẽ không có quyền uy tuyệt đối, bọn họ sẽ không kính sợ đối với ta từ tận đáy lòng!
Tiêu Hoằng cũng vung tay nói.
- Nhưng, hiện tại bọn họ dường như đối với ngươi cũng chỉ có e ngại, mà không có kính sợ, thậm chí chuyện này còn không hoàn toàn chấm dứt, bởi vì người Lạc Đan Luân chân chính đáng sợ còn chưa xuất hiện đâu.
Ốc Sư cũng vung tay nói. Vẻ mặt cũng không quá lạc quan với tình cảnh của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười nhạt, rồi chậm rãi đứng dậy, bắt đầu thu xếp các bó củi dưới thấp, đặt lên chỗ cao một chút, chờ cho nó khô.
Mà vị trí này có vẻ như khi trước được lắp ráp dụng cụ to lớn gì đó, hiện giờ đã bị tháo đi, bởi vì Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn thấy trên vách tường còn có mấy lỗ đinh dùng để cố định.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng giam, vẻ mặt Ngô Quý Kỳ lạnh như băng, chắp tay sau lưng, cầm cao áp Ma Văn côn đi theo thang cuốn, từ từ chậm rãi đi tới tước cửa một phòng giam đặc chế.
So với các phòng giam khác, phòng giam này còn rộng hơn một ít, bố trí bên trong cũng hơi đầy đủ hơn một chút, đương nhiên cánh cửa phòng giam cũng chắc chắn hơn.
Mà bên trong phòng giam này, một nam nhân dáng người cường tráng, cái đầu bóng lưởng, hai mắt hơi nhỏ, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đang ngồi ở trong đó, đồng thời nam nhân này cũng có đồng tử màu xanh sẫm, chỉ có điều, khi trước hắn cũng không xuất hiện trên quảng trường.
Hắn tên là Thiết Nam, là lão đại của những tù nhân Lạc Đan Luân này, cũng là người có quân hàm cao nhất trong số những tù nhân này, khi còn ở trên Thiên Tế Tỉnh, hắn cũng được coi như một nhân vật cấp bậc Tướng quân, có thực lực Đại Ngự Sư cấp một.
Lúc trước vì bắt sống hắn, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc từng vận dụng tận 1 vạn binh lực mới thành công.
Cạch... cạch... cạch...
Ngay khi Ngô Quý Kỳ đi tới trước cửa phòng giam của Thiết Nam, Ma Văn côn trong tay hắn vô cùng tùy ý gõ vài cái trên lan can.
Nghe vậy, Thiết Nam hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngô Quý Kỳ đứng ngoài cửa, trong mắt hiện lên vẻ vô tận sợ hãi và khiếp đảm, trong đầu hắn cũng không ngừng hiện lên các thủ đoạn tàn khốc của Ngô Quý Kỳ.
Trên thực tế, phương pháp Ngô Quý Kỳ khống chế tù nhân Lạc Đan Luân chính là chỉ khống chế một người trong đó, để cho một người này đi khống chế toàn bộ đám người Lạc Đan Luân, mà hiện giờ người này chính là Thiết Nam.
- Ngươi có thể dùng bản thân để thay cho đám tù nhân Lạc Đan Luân tiếp nhận cấm đoán, ta cũng phi thường cảm động, cũng phi thường khâm phục khí chất “lão đại” của ngươi, nhưng là có lẽ ngươi còn không biết? Ngay vừa rồi, Lạc Đan Luân thuộc hạ của ngươi, đã bị người khác đánh cho hầu như không dám ngẩng đầu lên rồi.
Ngô Quý Kỳ không nhìn Thiết Nam trong phòng, hắn chỉ khẽ nghiêng người, đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói.
Thiết Nam vẫn có vẻ vô cùng trầm tĩnh, nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía Ngô Quý Kỳ, trong mắt nổi lên một chút linh hoạt, sắc bén.
- Hơn nữa người này cũng không phải là người Lạc Đan Luân, là một tên từ liên hợp thể khác, ta có thể cho ngươi một cơ hội trút giận thay thuộc hạ, tự ngươi suy nghĩ đi, hôm nay toàn thể tù nhân ở nhà ăn có thể nhận thêm cơm.
Ngô Quý Kỳ vẫn không nhìn Thiết Nam, chậm rãi cầm Ma Văn côn lên, khẽ gõ nhẹ một chút lên lan can.
- Nhớ kỹ, vẫn là câu nói kia, chỉ có ngươi nghe theo mệnh lệnh của ta, mặc cho ta bố trí, ngoan ngoãn nghe theo, thì đám người Lạc Đan Luân sẽ không phải chịu vô tận tra tấn và bức hại, làm cho bọn họ quên đi cái gọi là bất khuất và phản kháng chết tiệt kia đi.
Nói xong, Ngô Quý Kỳ liền chậm rãi chắp tay sau lưng, trực tiếp rời khỏi.
Sau đó, hắn lại bắt đầu tuần tra một vòng tại các phòng giam gần đó, so với Thiết Nam, các tù nhân Lạc Đan Luân khác trong phòng giam khi nhìn thấy Ngô Quý Kỳ thì đều có chút phức tạp, có chút e ngại, nhưng vẫn có chứa một chút bất khuất như trước.
Đối với người Cao Tương, đối với Xích Nghĩa liên hợp thể, người Lạc Đan Luân đã thống hận tới mức cực điểm.
Trái lại Tiêu Hoằng ở trong phòng đã thu dọn đống rác rưởi kia xong xuôi, đặt chúng trong căn phòng ẩm ướt đó.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nằm trên cái giường gỗ lạnh lẽo, nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời thông qua điều tức Ngự lực, làm cho các chỗ máu tụ tan đi, sau đó vô tình rơi vào giấc ngủ.
Không thể phủ nhận, liên tiếp tổn hao thật sự làm cho thân thể Tiêu Hoằng cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân thoạt nhìn càng ngày càng giống tù nhân, mái tóc bạc mấy tháng không được sửa sang, gần như đã dài quá vành tai, rối bời, chòm râu trên khóe miệng cũng như vậy, đã dài hơn 1cm rồi.
Nhìn qua bóng lưng lạnh lẽo, chỉ lưu lại cảm giác vô tận tang thương, nhất là khi Tiêu Hoằng ngủ, lại càng có vẻ cô liêu.
Thêm chi không khí âm lãnh bốn phía lại càng làm cho cảm giác này nên đậm hơn.
Tuy rằng đã bị rất nhiều quốc gia coi là tù chiến tranh, đại ma đầu, rất nhiều người biết rõ Tiêu Hoằng đều cảm giác Tiêu Hoằng rất cao cao tại thượng, nhưng nếu so sánh với những người ở cạnh lò sưởi, cả gia đình theo dõi Ma Văn truyền hình, thì Tiêu Hoằng lại có vẻ rất đáng thương.
Rầm... rầm... rầm...
Ngay khi mặt trời ngả về tây, thời gian đi vào buổi chiều, một tiếng cánh cửa phòng giam mở thật mạnh bỗng nhiên vang lên, Tiêu Hoằng đang lơ mơ ngủ, không kiềm được mở ra hai mắt, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa, từng gã tù nhân đã đi ra.
Đối với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng cũng không bất ngờ, chỉ là không nghĩ tới mình ngủ một lát mà đã tới 4h chiều rồi.
Chậm rãi từ trên giường đứng lên, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, tuy nhiên, hắn vẫn đi ra khỏi phòng.
Căn cứ giới thiệu của Tào Đông về khu nhà giam chữ Giáp, tù nhân chữ Giáp khu cũng không phải là được ở yên, mỗi ngày còn phải đi ra ngoài làm việc, có khi thậm chí còn phải làm phu khuân vác.
Rất nhanh, khi Tiêu Hoằng đi ra phòng giam, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy, một số tù nhân đang tụ tập trên sân thể dục, đang ở rửa sạch các tạp vật trên sân thể dục, còn có một vài tù nhân thì được binh sĩ Cao Tương giám thị, thanh tẩy cầu thang nhỏ và tay vịn giữa các tầng.
Duy nhất có một người không làm một chuyện gì, đó chính là Thiết Nam, giờ phút này hắn đang ngồi trên một ngọn núi giả, dường như đây là một cái vương tọa, ánh mắt nghiêm túc, quan sát đám tù nhân đang vội vã bận rộn.
Cho dù là tù nhân Lạc Đan Luân, nhìn thấy Thiết Nam, thì trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ kính sợ, dù sao ở trong này, cho dù là sức chiến đấu, hay là lai lịch trên Thiên Tế Tỉnh, thì Thiết Nam đều là cao nhất trong số các tù nhân Lạc Đan Luân.
Đồng thời cũng chính vì Thiết Nam có quyền uy cưc lớn, thì mới làm cho đám người Lạc Đan Luân trở nên thành thật như vậy. Sẽ không dễ dàng phản kháng, không thể phủ nhận, một chiêu này Ngô Quý Kỳ dùng phi thường xảo diệu.
Vừa mới đi vào sân thể dục, Ốc Sư đã vươn bàn tay to ra, trực tiếp kéo Tiêu Hoằng sang một bên, sau đó ấn Tiêu Hoằng ngồi xuống, yên lặng nhặt các rác rười trên mặt đất.
- Nhớ kỹ a, huynh đệ, đừng nháo sự nữa, khiêm tốn, khiêm tốn mới là vương đạo.
Ốc Sư cúi đầu, nói với Tiêu Hoằng:
- Nhìn thấy tên đầu bóng lưởng trên ngọn núi giả kia không? Hắn chính là kẻ mà ta đã nói với ngươi, người Lạc Đan Luân phi thường lợi hại, chính là Đại Ngự Sư cấp một lâu năm, rất không dễ chọc vào.
Tiêu Hoằng không lên tiếng trả lời, hơi nhìn Thiết Nam một cái, liền cùng Ốc Sư cúi đầu, bắt đầu yên lặng nhặt các rác rưởi và đá vụn trong góc.
Về phần các tù nhân Lạc Đan Luân khác, nhìn thấy thân ảnh Tiêu Hoằng, gần như không kiềm được toát ra bộ dáng vô cùng cảnh giác, sau đó ra sức đứng cách Tiêu Hoằng xa một ít, không người nào dám tùy tiện tới mạo phạm nữa.
Màn biểu diễn hung tàn vừa rồi của Tiêu Hoằng đã làm cho trong lòng tù nhân Lạc Đan Luân tràn ngập sợ hãi.
Mà Tiêu Hoằng đang ngồi xổm trên mặt đất, mặc dù vẫn đang nói chuyện với Ốc Sư, tìm hiểu một ít tình huống nơi này, nhưng ánh mắt lại bắt đầu dần dần hình về phía phòng giam của Phất Lạc.
Lúc phút này Phất Lạc đang ngồi xếp bằng trong nhà giam, thân thể hắn làm cho người ta có cảm giác như đã bị vỡ thành các mảnh nhỏ, bởi vì thời gian dài bị rót linh hồn rửa sạch dịch vào người, nên làn da cũng đã biến thành màu xanh biếc, trên mặt càng không cần phải nói, đã tàn phá không chịu nổi, giờ phút này Phất Lạc đang cầm lấy một đống dính dính gì đó mà ăn.
Trong ánh mắt hắn, tính người đã còn rất ít, trên thực tế, Đại trưởng giả cũng từng nhắc tới Phất Lạc cho Tiêu Hoằng biết, tên này được cho là một thế hệ người trẻ tuổi nổi bật của Tống Táng kỵ sĩ đoàn lúc ấy, chỉ là không nghĩ tới, hắn lại biến thành bộ dáng ngày hôm nay, ngay cả tù nhân Lạc Đan Luân cũng không dám tới gần, bởi vì hiện giờ Phất Lạc đã không có lý trí tối thiểu của một con người nữa, mà giống như một con dã thú, nói không chừng sẽ có lúc phát cuồng, căn bản sẽ không phân biệt được ai là ai nữa.
Nhìn thấy Phất Lạc như vậy, Tiêu Hoằng không kiềm được, sờ vào một lọ linh hồn rửa sạch dịch trong túi áo, đây chính là thứ lấy từ chỗ Tào Đông ra.
Đại khái chỉ nhặt rác trên sân thể dục khoảng mười mấy phút, tất cả tù nhân đều tụ tập tại trung tâm quảng trường, xếp thành một đội hình rời rạc, Tiêu Hoằng và Ốc Sư đều đứng ở cuối đội ngũ.
Đối với việc tiếp theo là cái gì, Tiêu Hoằng cũng không xa lạ, đó chính là tiến vào trong hang động Huyết Sắc, đi thu thập một loại Anh huyết khoáng thạch quý báu.
Bởi vì hang động Huyết Sắc ở trong lòng đất, nhiệt độ cao tới hơn sáu mươi độ, có vài lúc thì thậm chí còn cao tới bảy mươi độ, bởi vậy ngoài những người là Ngự Sư cấp bốn trở lên, thì người thường căn bản không thể ở lâu bên trong được.
Bởi vậy, tù nhân của khu nhà giam chữ Giáp liền đảm nhiệm công việc này, dựa theo Ngô Quý Kỳ giải thích, trước khi linh hồn rửa sạch dịch kiểu mới chưa được nghiên cứu chế tạo ra, thì để cho bọn họ đi làm thợ mỏ, coi như chút tác dụng nho nhỏ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.