Chương 863: Thiêu thân lao đầu vào lửa (Hạ)
Đình Vũ
11/09/2017
Chỉ là trước mắt, những lo lắng này đã là chuyện vô bổ, nhiệm vụ hàng đầu chính là ngăn cản Tiêu Hoằng.
- Chiến đấu đoàn thứ 3, chiến đấu đoàn thứ 5, rời bỏ dịa phương các ngươi hiện tại kiên trì phòng thủ, di chuyển tới hướng tây bắc của các ngươi. Nhớ kỹ, không tiếc hết thảy cái giá phải trả, phải ngăn chặn Tiêu Hoằng lại cho ta! Mạc Bỉ sư trưởng sư đoàn thứ 5! Ngươi cũng tự mình đi ngăn chặn! Đây là mệnh lệnh của Phùng Kiện Quân đại nhân, Thần phụ Cao Triết Cơ cũng đang theo dõi đấy!
Phó Đức thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh.
Điều động binh lực như thế, có thể nói, áp lực lên Tiêu Hoằng và Thiết Nam sẽ trở nên lớn hơn nữa. Đương nhiên, trong vô tình cũng là chia sẻ áp lực cho các thành viên tổ chiến đấu khác của đội quân tù nhân.
Giờ phút này trên thân thể Tiêu Hoằng, vết thương lớn có nhỏ có đã không dưới bảy tám chỗ, máu tươi nóng bỏng trên thân thể hắn còn đang nhỏ giọt, mỗi một lần tung quyền, dường như đều bắn hoa máu ra tung tóe.
Tuy rằng biểu tình như trước là quả quyết và bất khuất, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng đã có một loại cảm giác bi tráng, Tiêu Hoằng không dám nghĩ tiếp, lần này đột kích rốt cuộc sẽ có bao nhiêu quân tù nhân bỏ mình.
Thiên Tế Tinh đã càng ngày càng gần, nhưng Tiêu Hoằng lại cảm thấy nơi đó so với dĩ vãng càng thêm xa không thể với tới.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?
Không!
Chỉ cần kiên trì thì sẽ có hi vọng!
Trong lòng Tiêu Hoằng giãy giụa như thế, ánh mắt cùng bắt đầu từng chút từng chút trở nên sắc bén lên, trong tay đã ngưng kết ra quang văn, tiếp theo đẩy về phía trước, chỉ thấy vô số mùi băng ào ào từ trong quang văn hiện lên, lập tức bắn tới phía trước. Nguyên vốn mấy chục binh sĩ Cao Tương có ý đồ phóng tới, trực tiếp bị đâm thủng chết ngay đương trường.
Tuy rằng phía trước binh sĩ tụ tập đã bắt đầu càng ngày càng dày đặc, nhưng Tiêu Hoằng như trước không có chút biểu hiện khuất phục hay là nhát gan, một tay kia thì đoản đao Nhược Thủy, cũng đang không ngừng lần lượt đâm chết từng binh sĩ Cao Tương ở bên cạnh mình.
Làm cho người ta có cảm giác, dường như hắn đang liều mạng tới một tia khí lực cuối cùng, cũng muốn phá vây xông ra, vì một tia hy vọng cuối cùng, một tia tín niệm cuối cũng trong lòng kia.
Các thành viên đội quân tù nhân khác còn có thể đứng lên, cũng như thế, phương bắc là phương hướng duy nhất của họ.
Lại một giờ qua đi.
Lại nhìn phía trên chiến trường đã xảy ra biến hóa kinh người, hơn năm trăm đội quân tù nhân, đã có một số lớn bị chìm ngập ở bên trong biển người của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, sinh tử không biết. Mặt khác một số lớn lại kiên cường dựa vào thân thể huyết nhục chống lại tới hiện tại, đồng thời như trước không quản tới hết thảy, phá vây theo hướng bắc!
Trái lại một bên Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ước chừng đã phải trả cái giá 7000 người.
Nói cách khác, mặc dù đội quân tù nhân ở bắc bán cầu đã bắt đầu đến bước đường cùng, nhưng cũng xử lý ước chừng 12000 binh sĩ Cao Tương, nói đúng ra là binh lực của hai cái sư đoàn.
Tĩnh mịch!
Cao Triết Cơ ở trong văn phòng, giờ này khắc này, dường như rơi vào trong tĩnh mịch, làm cho người ta có cảm giác bầu không khí đều sắp cô đọng lại.
Ngay cả bản thân Cao Triết Cơ đều rất khó tưởng tượng, chỉ có hơn năm trăm người như vậy, đối mặt với bốn sư đoàn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ở dưới tình huống bất lợi như thế lại chỉ dựa vào ý chí lực, có thể kiên cường kháng cự tới hai giờ?
Nếu không phải mắt thấy là thực, chính Cao Triết Cơ cũng không thể tin được.
- Quân đội như vậy, rốt cuộc là hình thành từ địa phương nào? Ma Duệ Tinh từ đâu có quân đội như vậy?
Cao Triết Cơ rốt cục không kìm lòng được, phát ra thành tiếng như thế.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Cao Triết Cơ phát ra thanh âm đó, Cao Triết Cơ cùng với mọi người trong văn phòng, thần sắc không kìm được đột nhiên vừa động.
Thông qua màn hình lớn, nhìn trong vòng vây đám đông người như sóng biển kia, hơn mười người đội quân tù nhân đã mạnh mẽ vọt ra từ hướng chính băc, giống như lưỡi dao sắc bén phá vỡ mây đen. Ngay sau đó là nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...
Cuối cùng thời điểm Tiêu Hoằng cả người là máu, từ trong biển binh sĩ đột kích đi ra, khóe miệng Cao Triết Cơ rốt cục không kìm được giật giật, tuy nhiên, trên mặt như trước không có biến hóa gì quá lớn.
Về phần Phùng Kiện Quân, trên mặt lại hơi bắt đầu đã xảy ra biến hóa. Tuy rằng bốn sư đoàn của hắn chiếm hết ưu thế, nhưng dường như vẫn không có hàm răng tốt để gặm sạch đội quân tù nhân.
Trái lại bên kia Tiêu Hoằng nhìn thấy trước mắt một mảnh trống trải, cùng với hơn một trăm tên quân tù nhân vết thương lớp lớp, trên mặt cũng thoải mái một chút. Dựa theo đạo lý này mà nói, đến lúc này, chỉ cần Tiêu Hoằng tăng tốc một cái, với tốc độ của Ma Dực sẽ không dễ dàng bị đuổi theo kịp. Thế nhưng Tiêu Hoằng lại không có lựa chọn làm như vậy.
- Lão đại! Chúng ta còn mấy trăm huynh đệ bị nhốt ở trong vòng vây, hiện tại nên làm gì bây giờ?
Diệp Lâm toàn thân là máu, giọng điệu run rây hơi suy yếu, hỏi Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng đứng trên mặt đất. Từ đầu ngón tay máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, giống như mạch máu bị đứt. Hắn liếc mắt một cái nhìn lại phía sau, binh sĩ Cao Tương ý đồ truy đuôi chạy tới, Tiêu Hoằng gần như không một chút do dự, ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói:
- Ta trước đã nói qua, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng dắt tay nhau đi thay đổi thế giới! Đội quân tù nhân sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào! Mọi người nghe lệnh, xoay người, giết trở lại!
- Rõ, lão đại!
Đội quân tù nhân đột phá thoát ra, gần như trăm miệng một lời đáp lại Tiêu Hoằng, tiếp theo liền không một chút chùn bước, lại lần nữa kéo thân thể máu chảy đầm đìa, siết chặt hai nắm tay, quay ngược lại, xông vào vòng vây địch nhân đông nghìn nghịt ở phía sau kia!
Làm cho người ta có cảm giác, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, mà lại là vì một phần tình nghĩa cuối cũng trong lòng kia!
Từ góc độ chiến lược, chiến thuật mà nói, thực hiện như vậy có lẽ có chút ngu xuẩn, có chút không sáng suốt, nhưng loại ngu xuẩn này quả thật rất quý báu, không bỏ rơi một người nào, cho dù là chết trận cũng phải mang theo thi thể đồng bạn, mang về đến mai táng bên trong gia viên thuộc về bọn họ.
Cao Triết Cơ ở trong văn phòng, vốn đang tiếc hận, nhìn thấy Tiêu Hoằng mình đầy thương tích, sau khi chạy thoát khỏi kiếp nạn chẳng những không có chạy trối chết, ngược lại mang theo đám người chạy ra giết ngược trở lại, trong lúc nhất thời hẳn lại có chút không thể tin được hai mắt của mình.
Dựa theo ý nghĩ của Cao Triết Cơ, đây chính là cơ hội tốt để Tiêu Hoằng có thể sống sót, kết quả Tiêu Hoằng lại vứt bỏ, hẳn thật sự không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc là thông minh hay là ngu xuẩn.
Dịch Phong Mạch, Phùng Kiện Quân cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc. Trên góc độ quân sự mà nói, cách thực hiện của Tiêu Hoằng có giải thích thế nào, cũng giải thích không thông suốt được.
Đương nhiên, điều này cũng không gì đáng trách, đối với loại “tỉnh cảm” này, mà để cho người Cao Tương hiểu được cũng quá khó khăn. Bọn họ chỉ có lòng với Áo Cách Tư Thần, bọn họ chỉ có lòng với quyền lợi trước mắt. Giờ khắc này, có lẽ cả đời bọn họ đều không thể thể hiểu được trong nội tâm của Tiêu Hoằng, mặc dù Tiêu Hoằng là Ma đầu, mặc dù Tiêu Hoằng tàn sát vô số người, mặc dù nhìn như vô tình lạnh như băng.
Lại nhìn Tiêu Hoằng đánh giết ngược trở lại, thời điểm này, cũng đã có chuẩn bị tâm lý, chính là có lẽ vĩnh viễn sẽ không thoát được, nhưng Tiêu Hoằng vẫn kiên quyết lựa chọn làm như vậy.
Đối mặt với binh sĩ Cao Tương như biển người phóng tới, Tiêu Hoằng đã một tay cầm đoản đao Nhược Thủy, giơ tay chém xuống, trực tiếp bổ đôi chúng, sau đó sử dụng đủ các loại Chiến Văn, dựa theo chỉ dẫn của Ma Văn hỗ tương di chuyển, xung phong liều chết hướng tới chỗ một nhóm quân tù nhân bị kẹt trong vòng vây, không quản tới hết thảy giải cứu cho bọn họ.
Mà mỗi một thành viên đội quân tù nhân đang trong tuyệt vọng, nhìn thấy Tiêu Hoằng vết thương lớp lớp, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thay bọn họ ngăn cản vô số năng lượng đạn... Trong ánh mắt hung ác xuất hiện vô số xúc động.
- Lão đại, thực xin lỗi! Ta làm cản bước tiến của đội quân tù nhân rồi! Ngài không nên trở lại!
Một gã tù nhân gần như nghẹn ngào, nói với Tiêu Hoằng.
- Đừng nói lời vô nghĩa, đứng lên, chiến! Cho đến lúc tiêu vong!
Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn tù nhân nằm trên mặt đất phía sau, giọng điệu quả quyết nói.
Lại nhìn thành viên đội quân tù nhân ở phía sau Tiêu Hoằn, nghe được lời này của Tiêu Hoằng, sờ sờ vết máu trên mặt, tiếp theo kéo thân thể vết thương lớp lớp, liền lại một lần nữa đứng lên, chiến!
Lại qua nửa tiếng, tuy rằng đại bộ phận đội quân tù nhân đã tụ tập chung một điểm, nhưng quân tù nhân còn có đủ sức chiến đấu chỉ còn lại có hơn 300 người, còn lại hoặc là trọng thương, hoặc là không rõ tung tích.
Điều này đối với đội quân tù nhân mà nói, tổn thất cũng không phải là thảm trọng bình thường.
Tuy nhiên, càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là vốn 2 vạn binh sĩ Cao Tương trùng trùng điệp điệp, hiện giờ lại chỉ còn không đến 1 vạn quân!
Trong đó sư đoàn 18, toàn quân bị diệt, sư đoàn Thiên Kình cùng tổn thất 2000 người.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo tình hình này, kết cục cuối cùng của song phương, thực rất có thể là đồng quy vu tận.
Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình chính như vậy, Cao Triết Cơ rốt cục có chút ngồi không yên, vốn vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hơi hơi hiện lên một tia khó có thể tin. Tuy nhiên, hẳn cũng không có bởi vì đội quân tù nhân bưu hãn, mà cảm thấy kinh hãi, vẫn như trước trầm ổn.
Hiện tại Cao Triết Cơ cần phải cân nhắc chính là dùng chủ lực bốn sư đoàn, để đổi lấy tính mạng của tiểu Cáp Thụy Sâm cùng với 500 tên tù nhân kia, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Còn có đường lối nào khác tốt hơn hay không.
Tuy nhiên, thời điểm này Phùng Kiện Quân vốn không có bình tĩnh như vậy, nếu không có Cao Triết Cơ ở đây, hết tám phần hắn đã nhảy đồng lên rồi, đó chính là lực lượng chủ yếu của Hồng Tâm Châu đấy! Đối mặt với 500 tù nhân kia, nếu đồng quy vu tận, đối với hắn có thể nói là tai bay vạ gió, mà còn tạo thành ảnh hưởng tới thực lực của Hồng Tâm Châu xưa nay chưa từng có.
Dịch Phong Mạch thì sắc mặt xanh mét. Hiển nhiên, trước đó hẳn thật đúng là có chút xem nhẹ thực lực của đội quân tù nhân.
- Truyền lệnh xuống! Bốn sư đoàn Hồng Tâm Châu, đã đạt thành mục đích đánh bị thương nặng đối thủ, toàn quân rút lui!
Ước chừng trôi qua năm phút đông hồ nhìn màn hình, Cao Triết Cơ mới trầm giọng nói.
- Thần phụ! Ngài đây là...
Dịch Phong Mạch có chút kinh ngạc.
- Không cần thiết phải liều mạng như vậy, nếu dùng tính mạng của cả bốn sư đoàn, đổi lấy tiểu Cáp Thụy Sâm là không đáng! Kỳ thật hắn đã chết chắc rồi! Chúng ta đã đánh bị thương nặng bọn chúng, đồng thời biết được thực lực cực hạn của chúng, kế tiếp cứ giao cho Hoắc Nhiên ở Sùng Cao Châu đi!
Cao Triết Cơ vẻ mặt trầm tĩnh, giọng điệu thoải mái nói, làm cho người ta có cảm giác Cao Triết Cơ đã nắm giữ hết thảy.
- Chiến đấu đoàn thứ 3, chiến đấu đoàn thứ 5, rời bỏ dịa phương các ngươi hiện tại kiên trì phòng thủ, di chuyển tới hướng tây bắc của các ngươi. Nhớ kỹ, không tiếc hết thảy cái giá phải trả, phải ngăn chặn Tiêu Hoằng lại cho ta! Mạc Bỉ sư trưởng sư đoàn thứ 5! Ngươi cũng tự mình đi ngăn chặn! Đây là mệnh lệnh của Phùng Kiện Quân đại nhân, Thần phụ Cao Triết Cơ cũng đang theo dõi đấy!
Phó Đức thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh.
Điều động binh lực như thế, có thể nói, áp lực lên Tiêu Hoằng và Thiết Nam sẽ trở nên lớn hơn nữa. Đương nhiên, trong vô tình cũng là chia sẻ áp lực cho các thành viên tổ chiến đấu khác của đội quân tù nhân.
Giờ phút này trên thân thể Tiêu Hoằng, vết thương lớn có nhỏ có đã không dưới bảy tám chỗ, máu tươi nóng bỏng trên thân thể hắn còn đang nhỏ giọt, mỗi một lần tung quyền, dường như đều bắn hoa máu ra tung tóe.
Tuy rằng biểu tình như trước là quả quyết và bất khuất, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng đã có một loại cảm giác bi tráng, Tiêu Hoằng không dám nghĩ tiếp, lần này đột kích rốt cuộc sẽ có bao nhiêu quân tù nhân bỏ mình.
Thiên Tế Tinh đã càng ngày càng gần, nhưng Tiêu Hoằng lại cảm thấy nơi đó so với dĩ vãng càng thêm xa không thể với tới.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?
Không!
Chỉ cần kiên trì thì sẽ có hi vọng!
Trong lòng Tiêu Hoằng giãy giụa như thế, ánh mắt cùng bắt đầu từng chút từng chút trở nên sắc bén lên, trong tay đã ngưng kết ra quang văn, tiếp theo đẩy về phía trước, chỉ thấy vô số mùi băng ào ào từ trong quang văn hiện lên, lập tức bắn tới phía trước. Nguyên vốn mấy chục binh sĩ Cao Tương có ý đồ phóng tới, trực tiếp bị đâm thủng chết ngay đương trường.
Tuy rằng phía trước binh sĩ tụ tập đã bắt đầu càng ngày càng dày đặc, nhưng Tiêu Hoằng như trước không có chút biểu hiện khuất phục hay là nhát gan, một tay kia thì đoản đao Nhược Thủy, cũng đang không ngừng lần lượt đâm chết từng binh sĩ Cao Tương ở bên cạnh mình.
Làm cho người ta có cảm giác, dường như hắn đang liều mạng tới một tia khí lực cuối cùng, cũng muốn phá vây xông ra, vì một tia hy vọng cuối cùng, một tia tín niệm cuối cũng trong lòng kia.
Các thành viên đội quân tù nhân khác còn có thể đứng lên, cũng như thế, phương bắc là phương hướng duy nhất của họ.
Lại một giờ qua đi.
Lại nhìn phía trên chiến trường đã xảy ra biến hóa kinh người, hơn năm trăm đội quân tù nhân, đã có một số lớn bị chìm ngập ở bên trong biển người của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, sinh tử không biết. Mặt khác một số lớn lại kiên cường dựa vào thân thể huyết nhục chống lại tới hiện tại, đồng thời như trước không quản tới hết thảy, phá vây theo hướng bắc!
Trái lại một bên Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ước chừng đã phải trả cái giá 7000 người.
Nói cách khác, mặc dù đội quân tù nhân ở bắc bán cầu đã bắt đầu đến bước đường cùng, nhưng cũng xử lý ước chừng 12000 binh sĩ Cao Tương, nói đúng ra là binh lực của hai cái sư đoàn.
Tĩnh mịch!
Cao Triết Cơ ở trong văn phòng, giờ này khắc này, dường như rơi vào trong tĩnh mịch, làm cho người ta có cảm giác bầu không khí đều sắp cô đọng lại.
Ngay cả bản thân Cao Triết Cơ đều rất khó tưởng tượng, chỉ có hơn năm trăm người như vậy, đối mặt với bốn sư đoàn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ở dưới tình huống bất lợi như thế lại chỉ dựa vào ý chí lực, có thể kiên cường kháng cự tới hai giờ?
Nếu không phải mắt thấy là thực, chính Cao Triết Cơ cũng không thể tin được.
- Quân đội như vậy, rốt cuộc là hình thành từ địa phương nào? Ma Duệ Tinh từ đâu có quân đội như vậy?
Cao Triết Cơ rốt cục không kìm lòng được, phát ra thành tiếng như thế.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Cao Triết Cơ phát ra thanh âm đó, Cao Triết Cơ cùng với mọi người trong văn phòng, thần sắc không kìm được đột nhiên vừa động.
Thông qua màn hình lớn, nhìn trong vòng vây đám đông người như sóng biển kia, hơn mười người đội quân tù nhân đã mạnh mẽ vọt ra từ hướng chính băc, giống như lưỡi dao sắc bén phá vỡ mây đen. Ngay sau đó là nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...
Cuối cùng thời điểm Tiêu Hoằng cả người là máu, từ trong biển binh sĩ đột kích đi ra, khóe miệng Cao Triết Cơ rốt cục không kìm được giật giật, tuy nhiên, trên mặt như trước không có biến hóa gì quá lớn.
Về phần Phùng Kiện Quân, trên mặt lại hơi bắt đầu đã xảy ra biến hóa. Tuy rằng bốn sư đoàn của hắn chiếm hết ưu thế, nhưng dường như vẫn không có hàm răng tốt để gặm sạch đội quân tù nhân.
Trái lại bên kia Tiêu Hoằng nhìn thấy trước mắt một mảnh trống trải, cùng với hơn một trăm tên quân tù nhân vết thương lớp lớp, trên mặt cũng thoải mái một chút. Dựa theo đạo lý này mà nói, đến lúc này, chỉ cần Tiêu Hoằng tăng tốc một cái, với tốc độ của Ma Dực sẽ không dễ dàng bị đuổi theo kịp. Thế nhưng Tiêu Hoằng lại không có lựa chọn làm như vậy.
- Lão đại! Chúng ta còn mấy trăm huynh đệ bị nhốt ở trong vòng vây, hiện tại nên làm gì bây giờ?
Diệp Lâm toàn thân là máu, giọng điệu run rây hơi suy yếu, hỏi Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng đứng trên mặt đất. Từ đầu ngón tay máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, giống như mạch máu bị đứt. Hắn liếc mắt một cái nhìn lại phía sau, binh sĩ Cao Tương ý đồ truy đuôi chạy tới, Tiêu Hoằng gần như không một chút do dự, ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói:
- Ta trước đã nói qua, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng dắt tay nhau đi thay đổi thế giới! Đội quân tù nhân sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào! Mọi người nghe lệnh, xoay người, giết trở lại!
- Rõ, lão đại!
Đội quân tù nhân đột phá thoát ra, gần như trăm miệng một lời đáp lại Tiêu Hoằng, tiếp theo liền không một chút chùn bước, lại lần nữa kéo thân thể máu chảy đầm đìa, siết chặt hai nắm tay, quay ngược lại, xông vào vòng vây địch nhân đông nghìn nghịt ở phía sau kia!
Làm cho người ta có cảm giác, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, mà lại là vì một phần tình nghĩa cuối cũng trong lòng kia!
Từ góc độ chiến lược, chiến thuật mà nói, thực hiện như vậy có lẽ có chút ngu xuẩn, có chút không sáng suốt, nhưng loại ngu xuẩn này quả thật rất quý báu, không bỏ rơi một người nào, cho dù là chết trận cũng phải mang theo thi thể đồng bạn, mang về đến mai táng bên trong gia viên thuộc về bọn họ.
Cao Triết Cơ ở trong văn phòng, vốn đang tiếc hận, nhìn thấy Tiêu Hoằng mình đầy thương tích, sau khi chạy thoát khỏi kiếp nạn chẳng những không có chạy trối chết, ngược lại mang theo đám người chạy ra giết ngược trở lại, trong lúc nhất thời hẳn lại có chút không thể tin được hai mắt của mình.
Dựa theo ý nghĩ của Cao Triết Cơ, đây chính là cơ hội tốt để Tiêu Hoằng có thể sống sót, kết quả Tiêu Hoằng lại vứt bỏ, hẳn thật sự không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc là thông minh hay là ngu xuẩn.
Dịch Phong Mạch, Phùng Kiện Quân cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc. Trên góc độ quân sự mà nói, cách thực hiện của Tiêu Hoằng có giải thích thế nào, cũng giải thích không thông suốt được.
Đương nhiên, điều này cũng không gì đáng trách, đối với loại “tỉnh cảm” này, mà để cho người Cao Tương hiểu được cũng quá khó khăn. Bọn họ chỉ có lòng với Áo Cách Tư Thần, bọn họ chỉ có lòng với quyền lợi trước mắt. Giờ khắc này, có lẽ cả đời bọn họ đều không thể thể hiểu được trong nội tâm của Tiêu Hoằng, mặc dù Tiêu Hoằng là Ma đầu, mặc dù Tiêu Hoằng tàn sát vô số người, mặc dù nhìn như vô tình lạnh như băng.
Lại nhìn Tiêu Hoằng đánh giết ngược trở lại, thời điểm này, cũng đã có chuẩn bị tâm lý, chính là có lẽ vĩnh viễn sẽ không thoát được, nhưng Tiêu Hoằng vẫn kiên quyết lựa chọn làm như vậy.
Đối mặt với binh sĩ Cao Tương như biển người phóng tới, Tiêu Hoằng đã một tay cầm đoản đao Nhược Thủy, giơ tay chém xuống, trực tiếp bổ đôi chúng, sau đó sử dụng đủ các loại Chiến Văn, dựa theo chỉ dẫn của Ma Văn hỗ tương di chuyển, xung phong liều chết hướng tới chỗ một nhóm quân tù nhân bị kẹt trong vòng vây, không quản tới hết thảy giải cứu cho bọn họ.
Mà mỗi một thành viên đội quân tù nhân đang trong tuyệt vọng, nhìn thấy Tiêu Hoằng vết thương lớp lớp, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thay bọn họ ngăn cản vô số năng lượng đạn... Trong ánh mắt hung ác xuất hiện vô số xúc động.
- Lão đại, thực xin lỗi! Ta làm cản bước tiến của đội quân tù nhân rồi! Ngài không nên trở lại!
Một gã tù nhân gần như nghẹn ngào, nói với Tiêu Hoằng.
- Đừng nói lời vô nghĩa, đứng lên, chiến! Cho đến lúc tiêu vong!
Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn tù nhân nằm trên mặt đất phía sau, giọng điệu quả quyết nói.
Lại nhìn thành viên đội quân tù nhân ở phía sau Tiêu Hoằn, nghe được lời này của Tiêu Hoằng, sờ sờ vết máu trên mặt, tiếp theo kéo thân thể vết thương lớp lớp, liền lại một lần nữa đứng lên, chiến!
Lại qua nửa tiếng, tuy rằng đại bộ phận đội quân tù nhân đã tụ tập chung một điểm, nhưng quân tù nhân còn có đủ sức chiến đấu chỉ còn lại có hơn 300 người, còn lại hoặc là trọng thương, hoặc là không rõ tung tích.
Điều này đối với đội quân tù nhân mà nói, tổn thất cũng không phải là thảm trọng bình thường.
Tuy nhiên, càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là vốn 2 vạn binh sĩ Cao Tương trùng trùng điệp điệp, hiện giờ lại chỉ còn không đến 1 vạn quân!
Trong đó sư đoàn 18, toàn quân bị diệt, sư đoàn Thiên Kình cùng tổn thất 2000 người.
Nếu cứ tiếp tục phát triển theo tình hình này, kết cục cuối cùng của song phương, thực rất có thể là đồng quy vu tận.
Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình chính như vậy, Cao Triết Cơ rốt cục có chút ngồi không yên, vốn vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hơi hơi hiện lên một tia khó có thể tin. Tuy nhiên, hẳn cũng không có bởi vì đội quân tù nhân bưu hãn, mà cảm thấy kinh hãi, vẫn như trước trầm ổn.
Hiện tại Cao Triết Cơ cần phải cân nhắc chính là dùng chủ lực bốn sư đoàn, để đổi lấy tính mạng của tiểu Cáp Thụy Sâm cùng với 500 tên tù nhân kia, rốt cuộc có đáng giá hay không.
Còn có đường lối nào khác tốt hơn hay không.
Tuy nhiên, thời điểm này Phùng Kiện Quân vốn không có bình tĩnh như vậy, nếu không có Cao Triết Cơ ở đây, hết tám phần hắn đã nhảy đồng lên rồi, đó chính là lực lượng chủ yếu của Hồng Tâm Châu đấy! Đối mặt với 500 tù nhân kia, nếu đồng quy vu tận, đối với hắn có thể nói là tai bay vạ gió, mà còn tạo thành ảnh hưởng tới thực lực của Hồng Tâm Châu xưa nay chưa từng có.
Dịch Phong Mạch thì sắc mặt xanh mét. Hiển nhiên, trước đó hẳn thật đúng là có chút xem nhẹ thực lực của đội quân tù nhân.
- Truyền lệnh xuống! Bốn sư đoàn Hồng Tâm Châu, đã đạt thành mục đích đánh bị thương nặng đối thủ, toàn quân rút lui!
Ước chừng trôi qua năm phút đông hồ nhìn màn hình, Cao Triết Cơ mới trầm giọng nói.
- Thần phụ! Ngài đây là...
Dịch Phong Mạch có chút kinh ngạc.
- Không cần thiết phải liều mạng như vậy, nếu dùng tính mạng của cả bốn sư đoàn, đổi lấy tiểu Cáp Thụy Sâm là không đáng! Kỳ thật hắn đã chết chắc rồi! Chúng ta đã đánh bị thương nặng bọn chúng, đồng thời biết được thực lực cực hạn của chúng, kế tiếp cứ giao cho Hoắc Nhiên ở Sùng Cao Châu đi!
Cao Triết Cơ vẻ mặt trầm tĩnh, giọng điệu thoải mái nói, làm cho người ta có cảm giác Cao Triết Cơ đã nắm giữ hết thảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.