Chương 231: Thủ đoạn của Tiêu Hoằng!
Đình Vũ
16/10/2015
- Yên tâm, ta sẽ rất nhanh cho con ngươi xuống địa ngục bồi bạn cùng ngươi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, đầu ngón tay ấn một cái ngay cổ Miêu Đông Thăng. Ngay sau đó, thân mình Miêu Đông Thăng liền trực tiếp mặt ngã trên đất, đầu người thì bị túm trong tay Tiêu Hoằng.
Theo Miêu Đông Thăng bị giết chết, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng vừa rồi kia, cùng hiện lên một chút ẩm ướt, tiếp theo mắt chớp chớp, một giọt nước mắt theo vết máu loang lổ trên hai má chậm rãi rơi xuống, lưu lại một vệt đỏ rõ ràng.
- Hiện tại hết thảy của Miêu gia đều về ta tất cả, thấy cái gì tốt các ngươi đi lấy đi!Tiêu Hoằng xách cái đầu của Miêu Đông Thăng đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói.
Đám thuộc hạ cùng đi theo Tiêu Hoằng cũng không nhích động. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng sau lưng Tiêu Hoằng, nhưng giờ phút này bọn hắn dường như có thế cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoằng: sau cơn phẫn nộ trong lòng hắn chứa đầy bi thương.
- Đi đi thôi! Không cần quản tới ta! Ta muốn một mình yên tĩnh một chút!
Tiêu Hoằng tiếp theo nhẹ giọng nói, so với vừa rồi, thanh âm ít nhiều có vẻ
không đủ sức, cùng với nỗi bi thương mờ nhạt kia.
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, đám thuộc hạ mới cẩn thận đi lui ra ngoài, tiếp theo liền bắt đầu tản ra bốn phía cướp đoạt Miêu gia.
Nhất thởi, toàn bộ phòng đại sảnh xa hoa rơi vào cảnh tĩnh mịch, Về phần Mục An lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám, đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn, thấy Tiêu Hoằng vẫn không nhúc nhích, trong lòng hắn không ngừng quay cuồng.
Đại khái chừng nửa tiếng, Lý Nhạc bỗng nhiên len lén đi vào, nhìn quanh tả hữu, tiếp theo đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng nói:
- Hoằng ca! Huynh xem này!
Nói xong, Lý Nhạc liền mở ra gói quần áo, bên trong là một xấp tư liệu:
- Những thứ này toàn bộ đều là khế đất của Miêu gia, trên cơ bản đáng giá nhất ở đây, đừng để cho người khác thấy.
- Ngươi trước cứ thu cất đi. Trở về rồi tính sau!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, tiếp theo liền đi tới trước người Mục An lật tới lật lui, không ngoài sở liệu, rất nhanh Tiêu Hoằng liền tìm được trữ kim văn vừa rồi Miêu Đông Thăng hối lộ cho Mục An. Tiêu Hoằng cho vào túi áo rồi chậm rãi đi tới ngoài cửa, sau đó khẽ giơ cánh tay lên, phóng ra một quả “Loa Toàn” vào Mục An, lập tức thân thể Mục An vỡ nát tại đương trường, chết không toàn thây.
Đi vào bên trong sân biệt thự, tùy tay ném đầu của Miêu Đông Thăng trong đống đầu người, Tiêu Hoằng một đường chậm rãi đi tới, xuyên qua thi hài ngổn ngang trên đường phố, băng qua ngõ tắt nhỏ vắng lặng, cứ như vậy một đường yên lặng thả bộ. Dọc đường tuy có cảnh sát viên, nhưng Tiêu Hoằng làm gì bọn họ còn là rất rõ ràng, đối mặt với Tiêu Hoằng chỉ rối rít né tránh.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng cũng nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là tư vị gì: Đau thương ư? Cô đơn ư? Tịch liêu ư? Hay mù mịt? Có lẽ cũng không là gì, có lẽ tất cả đều có.
Hiện tại, Tiêu Hoằng cũng không muốn làm gì, cứ như như vậy chậm rãi thả bộ vô mục đích, trong lòng có một tia tốt đẹp duy nhất, một tia vướng bận duy nhất, Có lẽ chính là Mộ Khê Nhi chăng, nhưng hiện tại nàng ở nơi đâu? Ở thời điểm Tiêu Hoằng cần nàng nhất, nhưng nàng lại không xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
Mãi đến đêm khuya, Tiêu Hoằng mới một mình lẳng lặng quay về tới nhà, đẩy ra phòng ngủ, liền ngã thẳng xuống giường, không nhúc nhích, ngủ mê man.
Mà đúng lúc này, toàn bộ Thái Ngô Thành coi như hoàn toàn bùng nổ.
Miêu gia đại danh đỉnh đỉnh bị thảm họa diệt môn, còn có gì làm cho người ta rúng động hơn so với điều này? Huống chỉ người khởi xướng chính là tên học sinh Phân viện bí ẩn, mà ở Thái Ngô Thành này được xưng là Mộng Ảo đại sư. Có thể nói, bất kể là Đại Hoằng lão bản, hay là học sinh bí ẩn của Phàn viện, đều là hóa thân tốt đẹp, thế mà bất thình lình làm ra sự cố này, tương phản cũng không phải là chuyện lớn bình thường!
Lúc này đường phố Minh Cổ đã bị phong tỏa toàn diện, đám thuộc hạ Đại Hoằng sớm đã rút lui, bên trong cảnh sát viên đang dọn dẹp thanh lý hiện trường.
Các cửa hàng không thuộc Miêu gia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, không có gặp phải mảy may phá hoại.
Không hề nghi ngờ, giờ này toàn bộ Thái Ngô Thành, cái tên Tiêu Hoằng coi như là một ký hiệu hoàn toàn khắc sâu trong lòng mọi người: “Diệt Môn”, hành động điên cuồng như vậy, cho dù là Mai Long hoặc là Tang Hoành Vân trước đây cũng không có đảm lượng đi làm.
Đương nhiên, hiện tại suy đoán nhiều nhất vẫn là Tiêu Hoằng phải nhận kết cục như thế nào.
Lạc Tuyết Ninh ở khu ký túc xá số 1, nhìn thấy toàn hiện trường đã bình ổn lại, thần sắc cùng dần dần bình thản.
- Mã Khảo tiền bối! Ngài nhận thấy Tiêu Hoằng này thế nào?
Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, trên nét mặt có vẻ nghiêm túc, cũng không phải là pha trò.
- Một con độc xà, khi nằm im thì hòa hợp cùng môi trường chung quanh, không thấy được; khi động thì một kích lấy mạng người ta!
Mã Khảo rốt cục đưa ra đánh giá.
Đã không còn sớm, cũng không có nói chuyện phiếm quá nhiều với Mã Khảo, Lạc Tuyết Ninh quay về phòng mình, cẩn thận sửa sang lại báo cáo về “bóng đen”, rồi gửi về cho A Di La, hy vọng sư phụ có thể cho một vài đề nghị, dù sao Lạc Tuyết Ninh vẫn còn rất trẻ tuổi.
Ở bên kia Sài Tang thì sắc mặt lại biến đổi không ngừng, trong ánh mắt có phẫn nộ, có băn khoăn, cùng có nghi ngờ... phẫn nộ không cần nói cũng biết; Miêu gia bị giết, không thể nghi ngờ đã làm suy yếu rất lớn thực lực của Tập đoàn tài chính Hồng Bác; còn băn khoăn là không biết hai thế lực lớn kia vì sao hiệp trợ Tiêu Hoàng; đồng thời vô cùng nghi hoặc vì sao Ty Cảnh Sát làm như không thấy, mãi đến sự việc kết thúc mới xuất hiện.
Hiển nhiên là có người ngầm trợ giúp Tiêu Hoằng.
Mà trước mắt, Sài Tang cũng không tiện phát tác nhiều, chỉ là ghi tạc mối hận Tiêu Hoằng trong lòng, tranh thủ thông qua một phương Ty Cảnh Sát, lấy lại công đạo cho Miêu gia.
Thấy người của Tập đoàn Khoa Long cùng Tập đoàn thiếu Giang đều rút lui, Sài Tang cùng phân phó mọi người nghỉ ngơi. Thế nhưng bất kể đối với Sài Tang hay là người có liên quan, nhất định đêm nay là một đêm không ngủ.
Đảo mắt một ngày tới, khi Thị Trưởng một lần nữa trở lại văn phòng thần sắc đã vô cùng tiều tụy, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn làm sao có thể nghỉ ngơi yên giấc? Tiêu Hoằng nên xử phạt như thế nào?
Phạt nặng ư? Đó chính là đồ đệ của Quyền Tàng nha! Phạt nhẹ ư? Phải nói sao với Tập đoàn tài chính Hồng Bác bên kia, dù sao Tiêu Hoằng diệt môn Miêu gia kia chính là thành viên của họ.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Hà Ngân Đông chợt truyền đến mấy tiếng rung động, lấy ra liền thấy là một tin nhắn: “Giết Thôi Uyển Bác trừ Miêu Thần ra, còn có Sài Sương. Tin tức rất chính xác. Một chút nữa, ta sẽ gửi ghi âm của Miêu Đông Thăng cho ngài! Tiêu Hoằng.”
“Có liên quan tới Sài Sương?” Thần sắc Hà Ngân Đông hơi biến đổi, tiếp theo đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức thông báo cho Dương Giang đến văn phòng Thị trưởng một chuyến.
Gần như đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Hà Ngân Đông liền truyền đến một tràng rung động, biểu hiện đúng là Sài Tang.
Có thể nói, Tiêu Hoằng cùng Sài Tang đều nắm bất rất chuẩn xác, đều là một khắc kia liên lạc với Thị Trưởng. Tuy nhiên, vẫn là bị Tiêu Hoằng giành đi trước một bước.
Trong lòng Hà Ngàn Đông đã có bài bản, đối với thỉnh cầu Sài Tang thông qua trò chuyện đã không hề e ngại, lập tức nối liên lạc.
- Sài Viện trưởng! Có chuyện gì vậy?
Hà Ngân Đông giọng điệu nghiêm túc hỏi.
- Ngày hôm qua nói vậy Hà Thị Trưởng đã biết rồi chứ? Thái Ngô Thành đã xảy ra một sự kiện tàn ác, Miêu gia trên cơ bản đã bị diệt môn, người khởi xướng chính là Tiêu Hoằng, ta là muốn hỏi một chút về cách xử lý Tiêu Hoằng!
Sài Tang cũng không khách sáo hỏi thăng.
- Chuyện này ta biết! Về Tiêu Hoằng căn cứ pháp luật của Thái Ngô Thành, tuyệt đối là xử lý nghiêm khắc, quyết không nhân nhượng. Điểm này cho dù Sài Tang Viện trưởng không nói, ta cùng sẽ làm theo. Tuy nhiên, dựa theo trình tự phá án của phía chính phủ, phải tiến hành từ điểm khởi đầu của án kiện mới được, cũng chính là từ cái chết của Thôi Uyển Bác. Hiện tại trong tay ta có cùng đủ căn cứ chính xác: theo đó Thôi Uyển Bác là bị mưu sát, hung thủ đúng là Miêu Thần cùng cháu gái Sài Sương của ngài. Vừa lúc, nếu ngài không liên hệ với ta, ta cùng định liên hệ với ngài đấy. Ta đang chuẩn bị cho lệnh bắt Sài Sương để đối chứng. Còn hy vọng Sài Viện trưởng có thể tích cực phối hợp!
Hà Ngân Đông gằn từng chữ, sách lược có thể nói rất tuyệt vời, trừng trị Tiêu Hoằng có thể, nhưng với điều kiện tiên quyết phải xử Miêu Thần và Sài Sương theo pháp luật.
Nghe nói như thế sắc mặt Sài Tang lập tức biến sắc, không hề nghi ngờ, lời Hà Ngân Đông vừa nói ra, thật sự ra ngoài dự kiến của lão.
- Sài Sương tham gia sát hại Thôi Uyển Bác, điều đó không có khả năng! Ta thừa nhận nó có hơi cao ngạo, nhưng tuyệt đối nó sẽ không tàn nhẫn như vậy!
Sài Tang đáp lại. Tuy nhiên, trong giọng điệu rõ ràng có phần ác liệt hơn.
- Ta cùng hy vọng không phải, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, mặc dù Sài Sương không có tự mình đánh chết, chỉ nhìn Miêu Thần đánh chết, coi như nàng là tòng phạm, là phải giam cầm cả đời. Đương nhiên, hiện tại Ty Cảnh Sát còn chưa thể định tội Sài Sương, nhưng Ty Cảnh Sát hoàn toàn có quyền bắt Sài Sương vào Ty Cảnh Sát hỗ trợ điều tra. Nói vậy Sài Viện trưởng luôn luôn hướng về lẽ phải, sẽ không nhân nhượng vi tình cảm cốt nhục chứ?
Hà Ngân Đông hùng hổ dọa người nói.
- Cái này...
Sài Tang nhất thời có chút nuốt không trôi.
- Đương nhiên! Niệm tình quen biết, phê lệnh bắt Sài Sương có thể kéo dài sau này, nhưng theo cùng lý lẽ đó án kiện xử Tiêu Hoằng, cùng phải kéo dài theo thời gian tương ứng. Nói vậy Sài Viện trưởng không có ý kiến gì chứ? Nếu Sài viện trưởng cho rằng không ổn, không sao, ta lập tức phái người bắt Sài Sương, thẩm lí và phán quyết nàng. Sau đó, lập tức xét xử Tiêu Hoằng, cam đoan chỉ trong năm ngày là có thể hoàn thành!
Hà Ngân Đông tiếp theo nói, lời này rõ ràng rất mềm mỏng, thân là Thị Trưởng của Thái Ngô Thành, đối với tiến thối hắn nắm bắt vẫn là vừa đúng, lập tức làm cho Sài Tang cảm thấy áp lực, ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn nghĩ đến chuyện bức đối phương chó cùng rứt giậu.
- Vậy làm phiền Thị Trưởng hao tâm tổn trí rồi!
Sài Tang đáp lại một câu, rồi vội và cắt liên lạc.
Thấy Sài Tang chủ động cắt liên lạc, trên mặt Hà Ngân Đông mơ hồ hiện lên một chút ý cười.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng, sau khi phát đi một tin nhắn cho Hà Ngân Đông, liền cởi từng bộ quần áo trên người. Bóp da Mộ Khê Nhi đưa cho Tiêu Hoằng, đã nhiều thêm vô số lỗ hổng, có lỗ sâu lỗ cạn, đồng thời các lỗ hổng như vậy cùng tương ứng hiện trên làn da của Tiêu Hoằng, lỗ hổng lớn có nhỏ có không dưới bảy tám chỗ, may mà cũng không sâu lắm, thông qua Ma Văn trị bệnh có thể trị liệu dễ dàng.
Trị bệnh tất cả vết thương trên người xong, Tiêu Hoằng cùng dùng Ma Văn thẩm mỹ xóa bỏ vết sẹo. Xong xuôi hắn chăm sóc một chút ba con thỏ còn lại, rồi cầm dung dịch Huyết Luyện và Huyết Luyện Văn Đan đi vào phòng tắm, tiếp tục việc tu luyện.
Về phần Phân viện Tây Tân Ma Văn, mặc dù Tiêu Hoằng không định bỏ học, nhưng cũng quyết định không đi tới đó nữa, nơi đó đã không còn gì để Tiêu Hoằng lưu luyến.
Đương nhiên lần này, Tiêu Hoằng rất rõ ràng hẳn phải cảm tạ Lạc Tuyết Ninh. Gần như đúng thời điểm Tiêu Hoằng vừa mới tỉnh lại, liền nhận được tin nhắn “tranh công” của Lạc Tuyết Ninh. Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng thầm biểu lộ lòng biết ơn. Không có Ty Cảnh Sát quấy rầy, không thể nghi ngờ đã giải trừ cho Tiêu Hoằng rất nhiều phiền toái.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là hết thảy sẽ chấm dứt. Hung thủ Miêu Thần, Sài Sương còn chưa chết đi, Tiêu Hoằng nhất định không bỏ qua, mà muốn chiến thắng bọn họ, điều kiện tiên quyết chính là mau chóng tăng lên Ngự lực.
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói xong, đầu ngón tay ấn một cái ngay cổ Miêu Đông Thăng. Ngay sau đó, thân mình Miêu Đông Thăng liền trực tiếp mặt ngã trên đất, đầu người thì bị túm trong tay Tiêu Hoằng.
Theo Miêu Đông Thăng bị giết chết, ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng vừa rồi kia, cùng hiện lên một chút ẩm ướt, tiếp theo mắt chớp chớp, một giọt nước mắt theo vết máu loang lổ trên hai má chậm rãi rơi xuống, lưu lại một vệt đỏ rõ ràng.
- Hiện tại hết thảy của Miêu gia đều về ta tất cả, thấy cái gì tốt các ngươi đi lấy đi!Tiêu Hoằng xách cái đầu của Miêu Đông Thăng đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói.
Đám thuộc hạ cùng đi theo Tiêu Hoằng cũng không nhích động. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng sau lưng Tiêu Hoằng, nhưng giờ phút này bọn hắn dường như có thế cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoằng: sau cơn phẫn nộ trong lòng hắn chứa đầy bi thương.
- Đi đi thôi! Không cần quản tới ta! Ta muốn một mình yên tĩnh một chút!
Tiêu Hoằng tiếp theo nhẹ giọng nói, so với vừa rồi, thanh âm ít nhiều có vẻ
không đủ sức, cùng với nỗi bi thương mờ nhạt kia.
Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, đám thuộc hạ mới cẩn thận đi lui ra ngoài, tiếp theo liền bắt đầu tản ra bốn phía cướp đoạt Miêu gia.
Nhất thởi, toàn bộ phòng đại sảnh xa hoa rơi vào cảnh tĩnh mịch, Về phần Mục An lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám, đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn, thấy Tiêu Hoằng vẫn không nhúc nhích, trong lòng hắn không ngừng quay cuồng.
Đại khái chừng nửa tiếng, Lý Nhạc bỗng nhiên len lén đi vào, nhìn quanh tả hữu, tiếp theo đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ giọng nói:
- Hoằng ca! Huynh xem này!
Nói xong, Lý Nhạc liền mở ra gói quần áo, bên trong là một xấp tư liệu:
- Những thứ này toàn bộ đều là khế đất của Miêu gia, trên cơ bản đáng giá nhất ở đây, đừng để cho người khác thấy.
- Ngươi trước cứ thu cất đi. Trở về rồi tính sau!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, tiếp theo liền đi tới trước người Mục An lật tới lật lui, không ngoài sở liệu, rất nhanh Tiêu Hoằng liền tìm được trữ kim văn vừa rồi Miêu Đông Thăng hối lộ cho Mục An. Tiêu Hoằng cho vào túi áo rồi chậm rãi đi tới ngoài cửa, sau đó khẽ giơ cánh tay lên, phóng ra một quả “Loa Toàn” vào Mục An, lập tức thân thể Mục An vỡ nát tại đương trường, chết không toàn thây.
Đi vào bên trong sân biệt thự, tùy tay ném đầu của Miêu Đông Thăng trong đống đầu người, Tiêu Hoằng một đường chậm rãi đi tới, xuyên qua thi hài ngổn ngang trên đường phố, băng qua ngõ tắt nhỏ vắng lặng, cứ như vậy một đường yên lặng thả bộ. Dọc đường tuy có cảnh sát viên, nhưng Tiêu Hoằng làm gì bọn họ còn là rất rõ ràng, đối mặt với Tiêu Hoằng chỉ rối rít né tránh.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng cũng nói không nên lời trong lòng rốt cuộc là tư vị gì: Đau thương ư? Cô đơn ư? Tịch liêu ư? Hay mù mịt? Có lẽ cũng không là gì, có lẽ tất cả đều có.
Hiện tại, Tiêu Hoằng cũng không muốn làm gì, cứ như như vậy chậm rãi thả bộ vô mục đích, trong lòng có một tia tốt đẹp duy nhất, một tia vướng bận duy nhất, Có lẽ chính là Mộ Khê Nhi chăng, nhưng hiện tại nàng ở nơi đâu? Ở thời điểm Tiêu Hoằng cần nàng nhất, nhưng nàng lại không xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
Mãi đến đêm khuya, Tiêu Hoằng mới một mình lẳng lặng quay về tới nhà, đẩy ra phòng ngủ, liền ngã thẳng xuống giường, không nhúc nhích, ngủ mê man.
Mà đúng lúc này, toàn bộ Thái Ngô Thành coi như hoàn toàn bùng nổ.
Miêu gia đại danh đỉnh đỉnh bị thảm họa diệt môn, còn có gì làm cho người ta rúng động hơn so với điều này? Huống chỉ người khởi xướng chính là tên học sinh Phân viện bí ẩn, mà ở Thái Ngô Thành này được xưng là Mộng Ảo đại sư. Có thể nói, bất kể là Đại Hoằng lão bản, hay là học sinh bí ẩn của Phàn viện, đều là hóa thân tốt đẹp, thế mà bất thình lình làm ra sự cố này, tương phản cũng không phải là chuyện lớn bình thường!
Lúc này đường phố Minh Cổ đã bị phong tỏa toàn diện, đám thuộc hạ Đại Hoằng sớm đã rút lui, bên trong cảnh sát viên đang dọn dẹp thanh lý hiện trường.
Các cửa hàng không thuộc Miêu gia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, không có gặp phải mảy may phá hoại.
Không hề nghi ngờ, giờ này toàn bộ Thái Ngô Thành, cái tên Tiêu Hoằng coi như là một ký hiệu hoàn toàn khắc sâu trong lòng mọi người: “Diệt Môn”, hành động điên cuồng như vậy, cho dù là Mai Long hoặc là Tang Hoành Vân trước đây cũng không có đảm lượng đi làm.
Đương nhiên, hiện tại suy đoán nhiều nhất vẫn là Tiêu Hoằng phải nhận kết cục như thế nào.
Lạc Tuyết Ninh ở khu ký túc xá số 1, nhìn thấy toàn hiện trường đã bình ổn lại, thần sắc cùng dần dần bình thản.
- Mã Khảo tiền bối! Ngài nhận thấy Tiêu Hoằng này thế nào?
Lạc Tuyết Ninh bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi, trên nét mặt có vẻ nghiêm túc, cũng không phải là pha trò.
- Một con độc xà, khi nằm im thì hòa hợp cùng môi trường chung quanh, không thấy được; khi động thì một kích lấy mạng người ta!
Mã Khảo rốt cục đưa ra đánh giá.
Đã không còn sớm, cũng không có nói chuyện phiếm quá nhiều với Mã Khảo, Lạc Tuyết Ninh quay về phòng mình, cẩn thận sửa sang lại báo cáo về “bóng đen”, rồi gửi về cho A Di La, hy vọng sư phụ có thể cho một vài đề nghị, dù sao Lạc Tuyết Ninh vẫn còn rất trẻ tuổi.
Ở bên kia Sài Tang thì sắc mặt lại biến đổi không ngừng, trong ánh mắt có phẫn nộ, có băn khoăn, cùng có nghi ngờ... phẫn nộ không cần nói cũng biết; Miêu gia bị giết, không thể nghi ngờ đã làm suy yếu rất lớn thực lực của Tập đoàn tài chính Hồng Bác; còn băn khoăn là không biết hai thế lực lớn kia vì sao hiệp trợ Tiêu Hoàng; đồng thời vô cùng nghi hoặc vì sao Ty Cảnh Sát làm như không thấy, mãi đến sự việc kết thúc mới xuất hiện.
Hiển nhiên là có người ngầm trợ giúp Tiêu Hoằng.
Mà trước mắt, Sài Tang cũng không tiện phát tác nhiều, chỉ là ghi tạc mối hận Tiêu Hoằng trong lòng, tranh thủ thông qua một phương Ty Cảnh Sát, lấy lại công đạo cho Miêu gia.
Thấy người của Tập đoàn Khoa Long cùng Tập đoàn thiếu Giang đều rút lui, Sài Tang cùng phân phó mọi người nghỉ ngơi. Thế nhưng bất kể đối với Sài Tang hay là người có liên quan, nhất định đêm nay là một đêm không ngủ.
Đảo mắt một ngày tới, khi Thị Trưởng một lần nữa trở lại văn phòng thần sắc đã vô cùng tiều tụy, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn làm sao có thể nghỉ ngơi yên giấc? Tiêu Hoằng nên xử phạt như thế nào?
Phạt nặng ư? Đó chính là đồ đệ của Quyền Tàng nha! Phạt nhẹ ư? Phải nói sao với Tập đoàn tài chính Hồng Bác bên kia, dù sao Tiêu Hoằng diệt môn Miêu gia kia chính là thành viên của họ.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Hà Ngân Đông chợt truyền đến mấy tiếng rung động, lấy ra liền thấy là một tin nhắn: “Giết Thôi Uyển Bác trừ Miêu Thần ra, còn có Sài Sương. Tin tức rất chính xác. Một chút nữa, ta sẽ gửi ghi âm của Miêu Đông Thăng cho ngài! Tiêu Hoằng.”
“Có liên quan tới Sài Sương?” Thần sắc Hà Ngân Đông hơi biến đổi, tiếp theo đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức thông báo cho Dương Giang đến văn phòng Thị trưởng một chuyến.
Gần như đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Hà Ngân Đông liền truyền đến một tràng rung động, biểu hiện đúng là Sài Tang.
Có thể nói, Tiêu Hoằng cùng Sài Tang đều nắm bất rất chuẩn xác, đều là một khắc kia liên lạc với Thị Trưởng. Tuy nhiên, vẫn là bị Tiêu Hoằng giành đi trước một bước.
Trong lòng Hà Ngàn Đông đã có bài bản, đối với thỉnh cầu Sài Tang thông qua trò chuyện đã không hề e ngại, lập tức nối liên lạc.
- Sài Viện trưởng! Có chuyện gì vậy?
Hà Ngân Đông giọng điệu nghiêm túc hỏi.
- Ngày hôm qua nói vậy Hà Thị Trưởng đã biết rồi chứ? Thái Ngô Thành đã xảy ra một sự kiện tàn ác, Miêu gia trên cơ bản đã bị diệt môn, người khởi xướng chính là Tiêu Hoằng, ta là muốn hỏi một chút về cách xử lý Tiêu Hoằng!
Sài Tang cũng không khách sáo hỏi thăng.
- Chuyện này ta biết! Về Tiêu Hoằng căn cứ pháp luật của Thái Ngô Thành, tuyệt đối là xử lý nghiêm khắc, quyết không nhân nhượng. Điểm này cho dù Sài Tang Viện trưởng không nói, ta cùng sẽ làm theo. Tuy nhiên, dựa theo trình tự phá án của phía chính phủ, phải tiến hành từ điểm khởi đầu của án kiện mới được, cũng chính là từ cái chết của Thôi Uyển Bác. Hiện tại trong tay ta có cùng đủ căn cứ chính xác: theo đó Thôi Uyển Bác là bị mưu sát, hung thủ đúng là Miêu Thần cùng cháu gái Sài Sương của ngài. Vừa lúc, nếu ngài không liên hệ với ta, ta cùng định liên hệ với ngài đấy. Ta đang chuẩn bị cho lệnh bắt Sài Sương để đối chứng. Còn hy vọng Sài Viện trưởng có thể tích cực phối hợp!
Hà Ngân Đông gằn từng chữ, sách lược có thể nói rất tuyệt vời, trừng trị Tiêu Hoằng có thể, nhưng với điều kiện tiên quyết phải xử Miêu Thần và Sài Sương theo pháp luật.
Nghe nói như thế sắc mặt Sài Tang lập tức biến sắc, không hề nghi ngờ, lời Hà Ngân Đông vừa nói ra, thật sự ra ngoài dự kiến của lão.
- Sài Sương tham gia sát hại Thôi Uyển Bác, điều đó không có khả năng! Ta thừa nhận nó có hơi cao ngạo, nhưng tuyệt đối nó sẽ không tàn nhẫn như vậy!
Sài Tang đáp lại. Tuy nhiên, trong giọng điệu rõ ràng có phần ác liệt hơn.
- Ta cùng hy vọng không phải, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, mặc dù Sài Sương không có tự mình đánh chết, chỉ nhìn Miêu Thần đánh chết, coi như nàng là tòng phạm, là phải giam cầm cả đời. Đương nhiên, hiện tại Ty Cảnh Sát còn chưa thể định tội Sài Sương, nhưng Ty Cảnh Sát hoàn toàn có quyền bắt Sài Sương vào Ty Cảnh Sát hỗ trợ điều tra. Nói vậy Sài Viện trưởng luôn luôn hướng về lẽ phải, sẽ không nhân nhượng vi tình cảm cốt nhục chứ?
Hà Ngân Đông hùng hổ dọa người nói.
- Cái này...
Sài Tang nhất thời có chút nuốt không trôi.
- Đương nhiên! Niệm tình quen biết, phê lệnh bắt Sài Sương có thể kéo dài sau này, nhưng theo cùng lý lẽ đó án kiện xử Tiêu Hoằng, cùng phải kéo dài theo thời gian tương ứng. Nói vậy Sài Viện trưởng không có ý kiến gì chứ? Nếu Sài viện trưởng cho rằng không ổn, không sao, ta lập tức phái người bắt Sài Sương, thẩm lí và phán quyết nàng. Sau đó, lập tức xét xử Tiêu Hoằng, cam đoan chỉ trong năm ngày là có thể hoàn thành!
Hà Ngân Đông tiếp theo nói, lời này rõ ràng rất mềm mỏng, thân là Thị Trưởng của Thái Ngô Thành, đối với tiến thối hắn nắm bắt vẫn là vừa đúng, lập tức làm cho Sài Tang cảm thấy áp lực, ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn nghĩ đến chuyện bức đối phương chó cùng rứt giậu.
- Vậy làm phiền Thị Trưởng hao tâm tổn trí rồi!
Sài Tang đáp lại một câu, rồi vội và cắt liên lạc.
Thấy Sài Tang chủ động cắt liên lạc, trên mặt Hà Ngân Đông mơ hồ hiện lên một chút ý cười.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng, sau khi phát đi một tin nhắn cho Hà Ngân Đông, liền cởi từng bộ quần áo trên người. Bóp da Mộ Khê Nhi đưa cho Tiêu Hoằng, đã nhiều thêm vô số lỗ hổng, có lỗ sâu lỗ cạn, đồng thời các lỗ hổng như vậy cùng tương ứng hiện trên làn da của Tiêu Hoằng, lỗ hổng lớn có nhỏ có không dưới bảy tám chỗ, may mà cũng không sâu lắm, thông qua Ma Văn trị bệnh có thể trị liệu dễ dàng.
Trị bệnh tất cả vết thương trên người xong, Tiêu Hoằng cùng dùng Ma Văn thẩm mỹ xóa bỏ vết sẹo. Xong xuôi hắn chăm sóc một chút ba con thỏ còn lại, rồi cầm dung dịch Huyết Luyện và Huyết Luyện Văn Đan đi vào phòng tắm, tiếp tục việc tu luyện.
Về phần Phân viện Tây Tân Ma Văn, mặc dù Tiêu Hoằng không định bỏ học, nhưng cũng quyết định không đi tới đó nữa, nơi đó đã không còn gì để Tiêu Hoằng lưu luyến.
Đương nhiên lần này, Tiêu Hoằng rất rõ ràng hẳn phải cảm tạ Lạc Tuyết Ninh. Gần như đúng thời điểm Tiêu Hoằng vừa mới tỉnh lại, liền nhận được tin nhắn “tranh công” của Lạc Tuyết Ninh. Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng thầm biểu lộ lòng biết ơn. Không có Ty Cảnh Sát quấy rầy, không thể nghi ngờ đã giải trừ cho Tiêu Hoằng rất nhiều phiền toái.
Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là hết thảy sẽ chấm dứt. Hung thủ Miêu Thần, Sài Sương còn chưa chết đi, Tiêu Hoằng nhất định không bỏ qua, mà muốn chiến thắng bọn họ, điều kiện tiên quyết chính là mau chóng tăng lên Ngự lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.