Chương 196: Thú giáp
Đình Vũ
16/10/2015
Cái vòng tay này cùng không phải là trang sức, mà là hộ giáp của Cầu Cầu.
Bốn phía bàn viết còn bày ra bảy, tám kiện trang bị cùng loại nữa, có tiểu mũ giáp, có bối giáp, có hộ cỗ, cùng có vĩ câu, đều là màu vàng, đây là Tiêu Hoằng tìm Lý Văn ở Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn để nhờ thợ thủ công tạo ra, một bộ 100 kim, đối với sơ cấp thú giáp mà nói, đây tuyệt đối là cái giá trên trời.
Tuy nhiên, tiêu tiền cho Cầu Cầu, thì Tiêu Hoằng tuyệt đối không đau lòng.
Mà này một bộ thú giáp vàng kim này chỉ là thú giáp đơn thuần, Khí Văn trên mặt còn cần Tiêu Hoằng tự tay chế tác mới được.
Rút ra ưng chủy đao gần như chưa từng sử dụng từ trong Hàm Điều, hơi đánh giá một chút cái vòng tay nhỏ trong tay minh, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu tạo hình văn lộ bên trên mặt, sắc mặt thoải mái tự nhiên, trong đầu hắn thì không chỉ muốn phòng hộ, mà còn cần phải tăng mạnh thuộc tính chiến đấu của bản thân Cầu Cầu, đó là Xích Hỏa.
Vẫn là câu nói kia, tuy rằng bản thân Tiêu Hoằng không am hiểu Khí Văn, nhưng mà đối với Ngự Đồ cấp năm, Tiêu Hoằng vẫn có thể hoàn thành một cách thoải mái.
Chỉ dùng nửa giờ, tám kiện Ma Văn thú giáp đã bị Tiêu Hoằng chế tạo ra, thú giáp vốn có màu vàng, hiện giờ đã bị che kín bằng Khí Văn màu tím, bộ phận cái trán của mù giáp còn có một khối bảo thạch màu tím, nhìn qua vô cùng huyễn lệ.
Ý tưởng bao trùm thứ này, chính là ra sức tăng cường tính phòng hộ, đồng thời cường hóa uy lực của Xích Hỏa, bảo hộ bản thân, cùng với sự an toàn của chủ nhân.
Cẩn thận đặt Ma Văn thú giáp vào trong hộp gỗ, Tiêu Hoằng liền liên lạc Mộ Khê Nhi, hẹn một nơi gặp mặt.
Đối với lời mời của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi tự nhiên vui vẻ tiếp nhận, địa điểm gặp mặt vẫn là khu Bách Hàm như lần trước, chỉ có điều, không phải là nhà ăn nữa, mà là một nhà huấn luyện ngự văn loại nhỏ phụ thuộc vào Mai Long Ngự Văn Hành, thuộc loại thu phí và công khai cho người ngoài, đương nhiên, bởi vì đây là loại nhỏ, nên các phương tiện huấn luyện bên trong cũng cũng không phải là quá mức tiên tiến.
Thường thường thì nơi này chỉ có các Ngự Văn Giả thuộc cấp bậc Ngự Đồ tới, còn về các nhân vật cấp Ngự Giả, thì lại căn bản không quan tâm tới nơi này.
Mặc vào áo gió màu rám nắng mà Mộ Khê Nhi mới mua tặng, Tiêu Hoằng liền mang theo hộp gỗ rời khỏi phòng ngủ.
Vào lúc này đúng là lOh, sau vài ngày mưa phùn kéo dài, bầu trời đã trở nên trong hơn, không khí cuối thu khô hơn thổi tới, tuy nhiên, cũng đã có thể cảm thấy rét lạnh rất rõ ràng, Tiêu Hoằng không khỏi kéo cổ áo lên, sau đó chui vào trong Ma Văn Xa, lập tức đi về phía chỗ huấn luyện ngự văn đà hẹn trước.
Huấn luyện quán mà Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đã ước hẹn tên là Hi Võ Ngự Văn Huấn Luyện Quán, là một kiến trúc năm tầng, trông khá ngăn nắp, những người thường tới đây phần lớn đều là thành viên không có thế lực cũng hoặc là thuộc thế lực nhỏ, cùng với một số người chuyên môn đến để tập thể hình.
Đồng thời trong số các Ma Văn Xa đang đỗ rất nhiều ở đây, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Ma Văn Xa nhỏ xinh của Mộ Khê Nhi đã đỗ bên trong một góc không mấy bắt mắt.
Hiển nhiên, Mộ Khê Nhi có nhà ở khu Bách Hàm, nên đến sớm hơn Tiêu Hoằng một ít.
Tùy tiện đỗ Ma Văn Xa vào bãi, Tiêu Hoằng liền mang theo một cái túi hành trang bằng da màu đen cùng hộp gỗ tiến vào trong, sau đó đi lên tầng ba, đi tới phòng huấn luyện đã hẹn với Mộ Khê Nhi.
Dưới sự dẫn đường của hướng dẫn viên, Tiêu Hoằng đi vào cửa phòng huấn luyện đã hẹn, ném cho hướng dẫn viên một ngân tệ tiền boa, sau đó cân thận đẩy cửa mà vào.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đẩy cửa phòng huấn luyện ra, Cầu Cầu đã nhảy một nhát, trực tiếp từ trên vai Mộ Khê Nhi bay tới trên mặt Tiêu Hoằng, vẫn như lần trước, bốn cái chân nhỏ ôm chặt lấy đầu Tiêu Hoằng.
- Không phải chứ, phản ứng nhanh như vậy sao?
Tiêu Hoằng có chút khó tin, sau đó kéo Cầu Cầu đang vô cùng hưng phấn này xuống.
- Năm giác quan của Cầu Cầu rất linh mẫn, nó đã sớm quen thuộc tiếng bước chân của huynh, từ khi huynh vừa mới bước tới hành lang, nó đã bắt đầu không ở yên rồi.
Mộ Khê Nhi đang mặc một bộ đồ vận động, cười nói, nói với Tiêu Hoằng, trong mắt có chứa vẻ đặc biệt nhu hòa như một thiếu nữ gặp được tình nhân.
Có thể nói, Tiêu Hoằng vào lúc này đã có biến hóa rất lớn so với tên tiểu tử mà Mộ Khê Nhi gặp lúc đầu, liên tục dùng Văn đan bổ huyết và các loại thảo dược quý báu để tẩm bổ, gương mặt tái nhợt của hắn đã có thêm màu máu, mặc lên một bộ quần áo hoa lệ, chưa nói tới việc có khí chất cỡ nào, nhưng nêu nhìn thoáng qua, đã không có chút khí tức của tên thợ mỏ năm đó nữa rồi.
Lại nhìn về phía Cầu Cầu, mấy cái tiểu móng vuốt đã bắt đầu không ngừng sờ tới sờ lui trên hộp gỗ mà Tiêu Hoằng mang tới, đồng thời không ngừng kêu lên mấy tiếng hít hà, nó đã sớm nghe được rằng, hôm nay Tiêu Hoằng có quà cho nó.
Đối với phản ứng như vậy của Cầu Cầu, Tiêu Hoằng cũng không quá mức úp mở, đặt Cầu Cầu đặt tới trước mặt, ý bảo nó thành thật đứng yên không được nghịch, sau đó Tiêu Hoằng liền mở ra hộp gỗ, bắt đầu lần lượt lắp các miếng Ma Văn thú giáp màu vàng lên đúng vị trí trên người Cầu Cầu.
Khi Tiêu Hoằng lắp bộ phận cuối cùng của thú giáp lên người Cầu Cầu, thì vốn tiểu tử này vốn giống như một con mèo béo ú màu đỏ, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng oai vũ, bộ lông màu lửa đỏ được khoác lên áo giáp màu vàng, nghiễm nhiên biến thành một linh thú chiến sĩ rất hoa lệ.
Ngay cả Mộ Khê Nhi đang đứng một bên, nhìn thấy Cầu Cầu khoác lên bộ áo giáp này, biểu tình cũng đại biến, xem ra có một câu thật sự đúng, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.
Lại nhìn Cầu Cầu, lúc này đã đứng trước một tấm gương, thấy bộ dáng của mình, lại còn bày ra một bộ dáng hung ác nhe răng nhếch miệng, dường như là đang giả dạng lãnh khốc, đồng thời không ngừng xoay người, muốn nhìn tất cả các vị trí trên người.
Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đứng một bên nhìn thấy vậy, trên mặt thì đều
nở nụ cười.
- Được rồi, trước hết đi chơi đi.
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ vào cái mông của Cầu Cầu, sau đó đứng lên, đi tới trước mặt Mộ Khê Nhi.
- Ngự lực đạt tới Ngự Đồ cấp năm chưa?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Đã sớm đạt tới rồi, nếu muội tập trung thêm một chút, nói không chừng có thể trước khi Dã Huấn bắt đầu, còn có thể đạt tới cả Ngự Đồ cấp sáu nữa cơ.
Trên mặt Mộ Khê Nhi hiện lên một nét tự hào.
- Cái này cho muội.
Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy ra Ma Văn của Ngự Đồ cấp năm từ trong túi Ma Văn, đật vào trong tay Mộ Khê Nhi.
- Đây là Ma Văn gì?
Mộ Khê Nhi nhìn Ma Văn mà Tiêu Hoằng đưa cho nàng, tò mò hòi, Ma Văn mà Tiêu Hoằng tự tay chế tạo, nàng đã đã lĩnh giáo rồi, có thể nói là tuyệt đối hoàn mỹ, hơn nữa thân là nữ nhân của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi tin chắc rằng, thứ mà Tiêu Hoằng đưa cho nàng, tuyệt đối là được chế tạo rất tỉ mỉ.
- Cao Dưỡng Phụ Văn, sau khi khu động, có thể sinh ra một luồng Cao Dưỡng khí lưu, nếu có địch nhân đến gần, hơn nữa Cầu Cầu lại không ở bên cạnh, thì có thể thông qua nó, phát ra Cao Dưỡng khí lưu, đẩy các đối thủ ngang cấp ra ngoài, hơn nữa nếu kết hợp với Xích Hỏa của Cầu Cầu, thì dưỡng khí có độ tinh khiết cao này có thể mang tác dụng dẫn lửa cho Xích Hỏa, làm cho uy lực của nó tối thiểu tăng lên một bậc.
Tiêu Hoằng thuyết minh.
Nghe nói như vậy, Mộ Khê Nhi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, đã lựa chọn chức nghiệp Hoán Văn sư, cường độ Ngự lực trong cơ thể Mộ Khê Nhi đã không đủ để khống chế Chiến Văn ngang cấp, mà Ma Văn phụ trợ này đối với Mộ Khê Nhi mà nói, tuyệt đối là thứ cần thiết nhất.
- Còn về bộ áo giáp trên người Cầu Cầu kia, muội phải thường xuyên dạy nó cách sử dụng, tuy ràng Cầu Cầu rất thông minh, nhưng mà đối mặt với loại Ma Văn này, phỏng chừng muốn học được, cùng cần vài ngày, tóm lại cần phải nhanh lên, ta tin chắc rằng, bằng vào chỉ số thông minh của Cầu Cầu, hẳn là rất nhanh có thể học được.
Tiêu Hoằng tiếp theo dặn dò.
Lúc trước, Tiêu Hoằng đã có chút hiểu biết về linh thú, khi lần đầu tiên nắm giữ Ma Văn, các linh thú đều tỏ ra có chút cố hết sức, đây cùng là điều mà Tiêu Hoằng lo lắng.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng đang không ngừng dặn dò Mộ Khê Nhi, Cầu Cầu đã chạy ra phía sau Tiêu Hoằng, sau khi mặc vào bộ thú giáp hoa lệ này, nó vui sướng tới không biết trời đất nữa, lăn qua lộn lại soi gương, chạy tới chạy lui trong sân huấn luyện.
Bỗng nhiên, thú giáp đang khoác trên thân Cầu Cầu đột nhiên có Khí Văn màu tím sáng lên, sau đó liền hình thành một vòng bảo hộ màu vàng, góc cạnh rõ ràng.
Sau đó nó mở ra cái miệng nhỏ nhắn, phun ra một tầng hòa diễm màu da cam dài chừng ba thước, bắn thẳng đến Ma Văn bia, hình thành một vết cháy đen, dựa theo thực lực hiện tại của Cầu Cầu, hỏa diễm phun ra được hai thước thì đã là cực hạn rồi, nhưng mà khiến cho người ta không tưởng được chính là, Cầu Cầu gần như hoàn toàn theo bản năng, đã khu động toàn bộ Khí Văn trên thú giáp mà Tiêu Hoàng đưa cho nó.
Mộ Khê Nhi vốn đang rất nghiêm túc nghe Tiêu Hoằng dặn dò, nhìn thấy biểu hiện kinh người này của Cầu Cầu, thần sắc hơi động, sau đó toát ra một bộ dáng ngạc nhiên.
- A Hoằng, huynh xem kia, nếu đã như vậy, còn cần muội phải dạy nữa sao?
Mộ Khê Nhi kinh ngạc nhìn Cầu Cầu, vỗ lên cánh tay của Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt dặn làm thế nào để cho Cầu Cầu thích ứng thú giáp, liền hơi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Cầu Cầu đã nhảy đến trên một cái bình đài , sau đó mở ra cái miệng nhỏ nhắn màu phấn nộn, một lần nữa phun ra một luồng hỏa diễm thật dài, bắn thẳng đến Ma Văn bia, thú giáp trên người lại tản ra quang huy màu tím.
- Cái nàỵ...
Nhìn thấy một màn như thế, thần sắc bình thản của Tiêu Hoằng đột nhiên thay đổi.
- Cái này có chút khoa trương quá rồi!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, trong các sách về linh thú, Tiêu Hoằng đã từng được đọc qua, chủ nhân của các linh thú đã gặp khó khăn như thế nào khi huấn luyện tiểu linh thú nắm giữ Khí Văn, nhất là về mặt điều động Ngự lực thì còn cần sự kiên nhẫn không nhỏ.
Nhưng mà truớc mắt, tên tiểu tử mập ú kia lại vô sự tự thông hay sao? Cho dù là một người trước kia chưa từng tiếp xúc qua Khí Văn thì cũng không nhanh được như vậy.
- A Hoằng, hiện tại có phải huynh đang có một loại cảm giác, tên kia chẳng những có thân thể biến dị, mà chỉ số thông minh cùng biến dị hay không?
Mộ Khê Nhi kinh ngạc nói, ở chung cùng Cầu Cầu lâu như vậy, Mộ Khê Nhi đã sớm có loại cảm giác này, nhưng lần này tuyệt đối là mãnh liệt nhất.
Hơn nữa trước kia, khi Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu huấn luyện, đều đã có một loại cảm giác, tiểu tử này có Ngự lực cực kỳ linh động, thỉnh thoảng còn tác động đến cả Ngự lực của Mộ Khê Nhi nữa.
Nếu không, thì Ngự lực của Mộ Khê Nhi cũng sẽ không tăng lên nhanh như vậy được.
- Tên kia, rốt cuộc là quái vật gì a?
Khóe mắt Tiêu Hoằng cũng hơi giật giật, khi trước Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Cầu Cầu rất hiểu tính người, rất thông minh, nhưng lại không nghĩ tới, tiểu tử mập ú như con mèo nhà này lại có chỉ số thông minh quá cao như vậy. Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoằng còn có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, đó chính là Cầu Cầu không chút tầm thường, hắn đã nhặt được bảo bối tại Ám Dung Động Quật rồi.
Bốn phía bàn viết còn bày ra bảy, tám kiện trang bị cùng loại nữa, có tiểu mũ giáp, có bối giáp, có hộ cỗ, cùng có vĩ câu, đều là màu vàng, đây là Tiêu Hoằng tìm Lý Văn ở Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn để nhờ thợ thủ công tạo ra, một bộ 100 kim, đối với sơ cấp thú giáp mà nói, đây tuyệt đối là cái giá trên trời.
Tuy nhiên, tiêu tiền cho Cầu Cầu, thì Tiêu Hoằng tuyệt đối không đau lòng.
Mà này một bộ thú giáp vàng kim này chỉ là thú giáp đơn thuần, Khí Văn trên mặt còn cần Tiêu Hoằng tự tay chế tác mới được.
Rút ra ưng chủy đao gần như chưa từng sử dụng từ trong Hàm Điều, hơi đánh giá một chút cái vòng tay nhỏ trong tay minh, Tiêu Hoằng lập tức bắt đầu tạo hình văn lộ bên trên mặt, sắc mặt thoải mái tự nhiên, trong đầu hắn thì không chỉ muốn phòng hộ, mà còn cần phải tăng mạnh thuộc tính chiến đấu của bản thân Cầu Cầu, đó là Xích Hỏa.
Vẫn là câu nói kia, tuy rằng bản thân Tiêu Hoằng không am hiểu Khí Văn, nhưng mà đối với Ngự Đồ cấp năm, Tiêu Hoằng vẫn có thể hoàn thành một cách thoải mái.
Chỉ dùng nửa giờ, tám kiện Ma Văn thú giáp đã bị Tiêu Hoằng chế tạo ra, thú giáp vốn có màu vàng, hiện giờ đã bị che kín bằng Khí Văn màu tím, bộ phận cái trán của mù giáp còn có một khối bảo thạch màu tím, nhìn qua vô cùng huyễn lệ.
Ý tưởng bao trùm thứ này, chính là ra sức tăng cường tính phòng hộ, đồng thời cường hóa uy lực của Xích Hỏa, bảo hộ bản thân, cùng với sự an toàn của chủ nhân.
Cẩn thận đặt Ma Văn thú giáp vào trong hộp gỗ, Tiêu Hoằng liền liên lạc Mộ Khê Nhi, hẹn một nơi gặp mặt.
Đối với lời mời của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi tự nhiên vui vẻ tiếp nhận, địa điểm gặp mặt vẫn là khu Bách Hàm như lần trước, chỉ có điều, không phải là nhà ăn nữa, mà là một nhà huấn luyện ngự văn loại nhỏ phụ thuộc vào Mai Long Ngự Văn Hành, thuộc loại thu phí và công khai cho người ngoài, đương nhiên, bởi vì đây là loại nhỏ, nên các phương tiện huấn luyện bên trong cũng cũng không phải là quá mức tiên tiến.
Thường thường thì nơi này chỉ có các Ngự Văn Giả thuộc cấp bậc Ngự Đồ tới, còn về các nhân vật cấp Ngự Giả, thì lại căn bản không quan tâm tới nơi này.
Mặc vào áo gió màu rám nắng mà Mộ Khê Nhi mới mua tặng, Tiêu Hoằng liền mang theo hộp gỗ rời khỏi phòng ngủ.
Vào lúc này đúng là lOh, sau vài ngày mưa phùn kéo dài, bầu trời đã trở nên trong hơn, không khí cuối thu khô hơn thổi tới, tuy nhiên, cũng đã có thể cảm thấy rét lạnh rất rõ ràng, Tiêu Hoằng không khỏi kéo cổ áo lên, sau đó chui vào trong Ma Văn Xa, lập tức đi về phía chỗ huấn luyện ngự văn đà hẹn trước.
Huấn luyện quán mà Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đã ước hẹn tên là Hi Võ Ngự Văn Huấn Luyện Quán, là một kiến trúc năm tầng, trông khá ngăn nắp, những người thường tới đây phần lớn đều là thành viên không có thế lực cũng hoặc là thuộc thế lực nhỏ, cùng với một số người chuyên môn đến để tập thể hình.
Đồng thời trong số các Ma Văn Xa đang đỗ rất nhiều ở đây, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Ma Văn Xa nhỏ xinh của Mộ Khê Nhi đã đỗ bên trong một góc không mấy bắt mắt.
Hiển nhiên, Mộ Khê Nhi có nhà ở khu Bách Hàm, nên đến sớm hơn Tiêu Hoằng một ít.
Tùy tiện đỗ Ma Văn Xa vào bãi, Tiêu Hoằng liền mang theo một cái túi hành trang bằng da màu đen cùng hộp gỗ tiến vào trong, sau đó đi lên tầng ba, đi tới phòng huấn luyện đã hẹn với Mộ Khê Nhi.
Dưới sự dẫn đường của hướng dẫn viên, Tiêu Hoằng đi vào cửa phòng huấn luyện đã hẹn, ném cho hướng dẫn viên một ngân tệ tiền boa, sau đó cân thận đẩy cửa mà vào.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đẩy cửa phòng huấn luyện ra, Cầu Cầu đã nhảy một nhát, trực tiếp từ trên vai Mộ Khê Nhi bay tới trên mặt Tiêu Hoằng, vẫn như lần trước, bốn cái chân nhỏ ôm chặt lấy đầu Tiêu Hoằng.
- Không phải chứ, phản ứng nhanh như vậy sao?
Tiêu Hoằng có chút khó tin, sau đó kéo Cầu Cầu đang vô cùng hưng phấn này xuống.
- Năm giác quan của Cầu Cầu rất linh mẫn, nó đã sớm quen thuộc tiếng bước chân của huynh, từ khi huynh vừa mới bước tới hành lang, nó đã bắt đầu không ở yên rồi.
Mộ Khê Nhi đang mặc một bộ đồ vận động, cười nói, nói với Tiêu Hoằng, trong mắt có chứa vẻ đặc biệt nhu hòa như một thiếu nữ gặp được tình nhân.
Có thể nói, Tiêu Hoằng vào lúc này đã có biến hóa rất lớn so với tên tiểu tử mà Mộ Khê Nhi gặp lúc đầu, liên tục dùng Văn đan bổ huyết và các loại thảo dược quý báu để tẩm bổ, gương mặt tái nhợt của hắn đã có thêm màu máu, mặc lên một bộ quần áo hoa lệ, chưa nói tới việc có khí chất cỡ nào, nhưng nêu nhìn thoáng qua, đã không có chút khí tức của tên thợ mỏ năm đó nữa rồi.
Lại nhìn về phía Cầu Cầu, mấy cái tiểu móng vuốt đã bắt đầu không ngừng sờ tới sờ lui trên hộp gỗ mà Tiêu Hoằng mang tới, đồng thời không ngừng kêu lên mấy tiếng hít hà, nó đã sớm nghe được rằng, hôm nay Tiêu Hoằng có quà cho nó.
Đối với phản ứng như vậy của Cầu Cầu, Tiêu Hoằng cũng không quá mức úp mở, đặt Cầu Cầu đặt tới trước mặt, ý bảo nó thành thật đứng yên không được nghịch, sau đó Tiêu Hoằng liền mở ra hộp gỗ, bắt đầu lần lượt lắp các miếng Ma Văn thú giáp màu vàng lên đúng vị trí trên người Cầu Cầu.
Khi Tiêu Hoằng lắp bộ phận cuối cùng của thú giáp lên người Cầu Cầu, thì vốn tiểu tử này vốn giống như một con mèo béo ú màu đỏ, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng oai vũ, bộ lông màu lửa đỏ được khoác lên áo giáp màu vàng, nghiễm nhiên biến thành một linh thú chiến sĩ rất hoa lệ.
Ngay cả Mộ Khê Nhi đang đứng một bên, nhìn thấy Cầu Cầu khoác lên bộ áo giáp này, biểu tình cũng đại biến, xem ra có một câu thật sự đúng, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.
Lại nhìn Cầu Cầu, lúc này đã đứng trước một tấm gương, thấy bộ dáng của mình, lại còn bày ra một bộ dáng hung ác nhe răng nhếch miệng, dường như là đang giả dạng lãnh khốc, đồng thời không ngừng xoay người, muốn nhìn tất cả các vị trí trên người.
Tiêu Hoằng và Mộ Khê Nhi đứng một bên nhìn thấy vậy, trên mặt thì đều
nở nụ cười.
- Được rồi, trước hết đi chơi đi.
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ vào cái mông của Cầu Cầu, sau đó đứng lên, đi tới trước mặt Mộ Khê Nhi.
- Ngự lực đạt tới Ngự Đồ cấp năm chưa?
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Đã sớm đạt tới rồi, nếu muội tập trung thêm một chút, nói không chừng có thể trước khi Dã Huấn bắt đầu, còn có thể đạt tới cả Ngự Đồ cấp sáu nữa cơ.
Trên mặt Mộ Khê Nhi hiện lên một nét tự hào.
- Cái này cho muội.
Tiêu Hoằng nói xong, liền lấy ra Ma Văn của Ngự Đồ cấp năm từ trong túi Ma Văn, đật vào trong tay Mộ Khê Nhi.
- Đây là Ma Văn gì?
Mộ Khê Nhi nhìn Ma Văn mà Tiêu Hoằng đưa cho nàng, tò mò hòi, Ma Văn mà Tiêu Hoằng tự tay chế tạo, nàng đã đã lĩnh giáo rồi, có thể nói là tuyệt đối hoàn mỹ, hơn nữa thân là nữ nhân của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi tin chắc rằng, thứ mà Tiêu Hoằng đưa cho nàng, tuyệt đối là được chế tạo rất tỉ mỉ.
- Cao Dưỡng Phụ Văn, sau khi khu động, có thể sinh ra một luồng Cao Dưỡng khí lưu, nếu có địch nhân đến gần, hơn nữa Cầu Cầu lại không ở bên cạnh, thì có thể thông qua nó, phát ra Cao Dưỡng khí lưu, đẩy các đối thủ ngang cấp ra ngoài, hơn nữa nếu kết hợp với Xích Hỏa của Cầu Cầu, thì dưỡng khí có độ tinh khiết cao này có thể mang tác dụng dẫn lửa cho Xích Hỏa, làm cho uy lực của nó tối thiểu tăng lên một bậc.
Tiêu Hoằng thuyết minh.
Nghe nói như vậy, Mộ Khê Nhi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, đã lựa chọn chức nghiệp Hoán Văn sư, cường độ Ngự lực trong cơ thể Mộ Khê Nhi đã không đủ để khống chế Chiến Văn ngang cấp, mà Ma Văn phụ trợ này đối với Mộ Khê Nhi mà nói, tuyệt đối là thứ cần thiết nhất.
- Còn về bộ áo giáp trên người Cầu Cầu kia, muội phải thường xuyên dạy nó cách sử dụng, tuy ràng Cầu Cầu rất thông minh, nhưng mà đối mặt với loại Ma Văn này, phỏng chừng muốn học được, cùng cần vài ngày, tóm lại cần phải nhanh lên, ta tin chắc rằng, bằng vào chỉ số thông minh của Cầu Cầu, hẳn là rất nhanh có thể học được.
Tiêu Hoằng tiếp theo dặn dò.
Lúc trước, Tiêu Hoằng đã có chút hiểu biết về linh thú, khi lần đầu tiên nắm giữ Ma Văn, các linh thú đều tỏ ra có chút cố hết sức, đây cùng là điều mà Tiêu Hoằng lo lắng.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoằng đang không ngừng dặn dò Mộ Khê Nhi, Cầu Cầu đã chạy ra phía sau Tiêu Hoằng, sau khi mặc vào bộ thú giáp hoa lệ này, nó vui sướng tới không biết trời đất nữa, lăn qua lộn lại soi gương, chạy tới chạy lui trong sân huấn luyện.
Bỗng nhiên, thú giáp đang khoác trên thân Cầu Cầu đột nhiên có Khí Văn màu tím sáng lên, sau đó liền hình thành một vòng bảo hộ màu vàng, góc cạnh rõ ràng.
Sau đó nó mở ra cái miệng nhỏ nhắn, phun ra một tầng hòa diễm màu da cam dài chừng ba thước, bắn thẳng đến Ma Văn bia, hình thành một vết cháy đen, dựa theo thực lực hiện tại của Cầu Cầu, hỏa diễm phun ra được hai thước thì đã là cực hạn rồi, nhưng mà khiến cho người ta không tưởng được chính là, Cầu Cầu gần như hoàn toàn theo bản năng, đã khu động toàn bộ Khí Văn trên thú giáp mà Tiêu Hoàng đưa cho nó.
Mộ Khê Nhi vốn đang rất nghiêm túc nghe Tiêu Hoằng dặn dò, nhìn thấy biểu hiện kinh người này của Cầu Cầu, thần sắc hơi động, sau đó toát ra một bộ dáng ngạc nhiên.
- A Hoằng, huynh xem kia, nếu đã như vậy, còn cần muội phải dạy nữa sao?
Mộ Khê Nhi kinh ngạc nhìn Cầu Cầu, vỗ lên cánh tay của Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt dặn làm thế nào để cho Cầu Cầu thích ứng thú giáp, liền hơi quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Cầu Cầu đã nhảy đến trên một cái bình đài , sau đó mở ra cái miệng nhỏ nhắn màu phấn nộn, một lần nữa phun ra một luồng hỏa diễm thật dài, bắn thẳng đến Ma Văn bia, thú giáp trên người lại tản ra quang huy màu tím.
- Cái nàỵ...
Nhìn thấy một màn như thế, thần sắc bình thản của Tiêu Hoằng đột nhiên thay đổi.
- Cái này có chút khoa trương quá rồi!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, trong các sách về linh thú, Tiêu Hoằng đã từng được đọc qua, chủ nhân của các linh thú đã gặp khó khăn như thế nào khi huấn luyện tiểu linh thú nắm giữ Khí Văn, nhất là về mặt điều động Ngự lực thì còn cần sự kiên nhẫn không nhỏ.
Nhưng mà truớc mắt, tên tiểu tử mập ú kia lại vô sự tự thông hay sao? Cho dù là một người trước kia chưa từng tiếp xúc qua Khí Văn thì cũng không nhanh được như vậy.
- A Hoằng, hiện tại có phải huynh đang có một loại cảm giác, tên kia chẳng những có thân thể biến dị, mà chỉ số thông minh cùng biến dị hay không?
Mộ Khê Nhi kinh ngạc nói, ở chung cùng Cầu Cầu lâu như vậy, Mộ Khê Nhi đã sớm có loại cảm giác này, nhưng lần này tuyệt đối là mãnh liệt nhất.
Hơn nữa trước kia, khi Mộ Khê Nhi và Cầu Cầu huấn luyện, đều đã có một loại cảm giác, tiểu tử này có Ngự lực cực kỳ linh động, thỉnh thoảng còn tác động đến cả Ngự lực của Mộ Khê Nhi nữa.
Nếu không, thì Ngự lực của Mộ Khê Nhi cũng sẽ không tăng lên nhanh như vậy được.
- Tên kia, rốt cuộc là quái vật gì a?
Khóe mắt Tiêu Hoằng cũng hơi giật giật, khi trước Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Cầu Cầu rất hiểu tính người, rất thông minh, nhưng lại không nghĩ tới, tiểu tử mập ú như con mèo nhà này lại có chỉ số thông minh quá cao như vậy. Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hoằng còn có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, đó chính là Cầu Cầu không chút tầm thường, hắn đã nhặt được bảo bối tại Ám Dung Động Quật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.