Chương 93: Thu hoạch nhỏ
Đình Vũ
07/04/2013
Tiếp theo ba người bịt mặt liền nhảy thẳng vào trong lùm cây đối diện.
- Bọn họ đây là muốn làm gì? Trốn sao?
Lý Văn nhìn thoáng qua phía sau, theo phương hướng ba người thoát đi, lẩm bẩm.
Tuy nhiên, gần như ngay lúc Lý Văn làm ra phán đoán như thế, nhìn lại phía gã nam nhân che mặt ném Liệt tính lạt vụ đạn, từ nơi đó truyền đến tiếng xôn xao mãnh liệt.
Ngay sau đó, thân ảnh mười mấy con Lôi tê thú liền xuất hiện trong tầm nhìn của mấy người Tiêu Hoằng, con nào con nấy đều bộ mặt dữ tợn. Đương nhiên, Tiêu Hoằng nhận ra loại linh thú này, sức chiến đấu hoàn toàn có thể đạt tới Ngự Giả cấp một, đầu lớn tròn, phủ kín đầy lỗ thủng, cả thân thể nó có màu phấn nhạt, ánh mắt lại chỉ lớn bằng hạt đậu.
Loại sinh vật này ngày thường tính tình ôn hòa, là một loại linh thú tương đối dễ dàng thuần hóa, nhưng ngàn vạn lần không nên bị kích thích, nếu không sẽ nổi giận trở nên đáng sợ, một khi phát hiện mục tiêu công kích, sẽ phóng ra gai độc từ bên trong lỗ thủng trên đầu, tạo thành thương tổn trí mạng cho đối thủ.
Mười mấy con Lôi tê thú, đám người Tiêu Hoằng gần như không thể đối phó, hơn nữa khoảng cách lại gần như thế, xoay người chạy trốn đã không còn kịp nữa rồi.
- Mọi người đứng yên ở tại chỗ không nên cử động, bảo trì tĩnh lặng tuyệt đối, ngừng thở, thủ kín trái tim.
Tiêu Hoằng hạ giọng phân phó, bởi vì Tiêu Hoằng rất hiểu biết về kết cấu sinh lý của Lôi tê thú: thị lực của nó cực kém, nhất là vật thể ở trạng thái tĩnh lặng. Nó thường là dựa vào biến hóa dòng khí mà cảm giác tồn tại của con mồi.
Trước đó, Tiêu Hoằng bằng vào tri thức uyên bác đã cứu giúp bọn họ rất nhiều lần, lần này, đám người Lý Văn tín nhiệm Tiêu Hoằng gần như đã biến thành bản năng, lập tức đều nghe theo.
Theo đám người Tiêu Hoằng ngừng thở, yên lặng không nhúc nhích, quả nhiên, vốn đám Lôi tê thú táo bạo, nện bước dưới chân đều bắt đầu phóng chậm lại, dường như mất đi mục tiêu truy kích, bắt đầu quanh quẩn một chỗ ở chung quanh đám người Tiêu Hoằng, như là đang tìm kiếm.
Trong đó một con Lôi tê thú gần nhất chỉ cách Tiêu Hoằng bọn họ không tới một thước, ở khoảng cách này, một khi Lôi tê thú phát hiện bọn họ, đồng thời bắn ra gai độc, cho dù là Tang Hoành Vân, Mai Long mấy người đặt ở chỗ này, cũng đừng nghĩ hoàn toàn né tránh được. Hơn nữa một khi bị bắn trúng, dưới tình huống không có thuốc giải độc đặc thù, không tới nửa tiếng mạch máu trong cơ thể sẽ bị hòa tan, sau đó kết quả thế nào không cần nói cũng biết.
Tình huống rốt cuộc nguy cơ biết bao, thiết nghĩ chỉ có đám người Tiêu Hoằng mới rõ ràng nhất. Yến Nam, Lý Văn không kiềm được trên trán đã toát ra mồ hôi, đồng thời dưới tình huống nín thở sắc mặt đã đỏ bừng lên.
Mà ở bốn phía Lôi tê thú không ngừng quanh quẩn một chỗ, giẫm đạp giày xéo làm cho chất lỏng và những xác nhện Thị Huyết, tất cả hoàn toàn biến thành bùn đất hỗn hợp trộn lộn vào nhau, muốn chiết lấy ra đã không có khả năng rồi.
Mấy trăm kim tệ cứ như vậy mất sạch, có thể nói, bọn họ lòng đang ứa máu, đồng dạng cũng hận ba người kia thấu xương. Kỳ thật hành vi của ba người kia cũng dễ hiểu: trên thế giới chính là có một số người như vậy, nhìn thấy người khác phát tài, liền động tâm tư muốn nghĩ cách quấy nhiễu.
Giờ phút này, khó chịu nhất thuộc về Tiêu Hoằng, không chỉ là trên phương diện tâm lý, mà trọng yếu nhất là bộ phổi của hắn có bệnh, nín thở vốn không phải là điểm mạnh của hắn, bình thường cực hạn đại khái là hai phút, nhiều lắm Tiêu Hoằng cũng có thể cố ngừng thở hơn một phút đồng hồ một chút.
Vì thế thời gian chỉ trôi qua chừng năm mươi mấy giây, Tiêu Hoằng đã cảm thấy mình chịu không nổi, nếu như đúng lúc này chứng bệnh của mình phát tác, vậy thì rất phiền toái rồi. Thế nhưng trước mắt, đám Lôi tê thú này dường như căn bản không có ý muốn rời đi.
Mọi cách rơi vào đường cùng, Tiêu Hoằng chợt động linh cơ, ánh mắt nhìn quét một vòng, ở rừng cây đối diện, thông qua Ngự lực bản thân rất nhanh kích hoạt Mân Côi Chiến Văn rồi tùy ý nhắm tới phía rừng cây, bắn ra mười mấy cánh hoa hồng.
“Vèo, vèo, vèo...!”
Chỗ cánh hoa hồng bay qua, giống như phi đao lướt qua những chạc cây nhỏ, trực tiếp bị tước đứt đoạn, đánh vào thân cây thô to phía trên, hình thành một vầng hào quang nhỏ.
Chấn động kịch liệt như thế sinh ra dao động, tự nhiên hấp dẫn chú ý của đám Lôi tê thú, trong lúc nhất thời Lôi tê thú đều dời ánh mắt về phía cánh hoa hồng đả kích, tạm dừng một lát, liền phóng chạy như điên, thoáng cái biến mất ở bên trong rừng cây.
Lại trải qua mười mấy giây, thấy Lôi tê thú không có quay đầu trở về, Tiêu Hoằng rốt cục không kìm nổi, há to mồm hít mấy ngụm không khí, tiếp theo liền quỳ sụp trên mặt đất, một tay ôm lấy ngực, ho khan vài tiếng dữ dội.
Những người khác cũng không tốt gì hơn, đều đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu. Một màn vừa rồi, thật sự đã dọa cho bọn họ chết khiếp, cứ hình dung tính mệnh mình treo trên một sợi dây mong manh, thì không còn gì đáng sợ bằng.
Đồng thời, nhìn dưới mặt đất, chất lỏng và xác nhện kia hoàn toàn bị hủy hoại, trong lòng bọn họ đối với ba người bịt mặt vừa rồi kia, càng thêm hận đến ngứa cả hàm răng.
Về phần Tiêu Hoằng, sắc mặt đồng dạng dị thường khó coi, hắn cũng không phải là một người rộng lượng: Vừa gặp mặt liền đòi chia đều, hơi bất bình liền quấy phá, hành vi vô sỉ như vậy, có lẽ, không có người nào có thể nhẫn nhịn được.
Tiêu Hoằng không kiềm được nắm chặt nắm tay.
Tuy nhiên, may mà Tiêu Hoằng đã lưu lại một thủ đoạn, vừa rồi hắn bắn ra hình cầu màu xám trên bì giáp người kia, chính là Từ trần sa! Đúng vậy, chính là lúc trước Tân Vũ Sinh từng sử dụng ghi dấu Tiêu Hoằng. Thứ này Vũ Nhuận Tinh tuy rằng không có, nhưng không có nghĩa là không có bán.
Quét mắt nhìn một vòng bốn phía, xác định phụ cận tạm thời không có nguy hiểm, Tiêu Hoằng liền thu hồi Mân Côi Chiến Văn, từ trong Ma Văn túi lấy ra Ma Văn thăm dò vi từ, cùng loại với thứ lúc trước Tân Vũ Sinh sử dụng. Đây là thời điểm Tiêu Hoằng nhàn rỗi nhàm chán, phỏng chế ra, hiệu quả cũng không tệ lắm, bởi vì không có sử dụng kỹ thuật văn trong văn, bởi vậy phạm vi thăm dò chỉ có một cây số.
Khởi động Ma Văn thăm dò, vi từ lúc này, ở trên cánh tay Tiêu Hoằng liền xuất hiện một màn hình hình tròn màu xanh nhạt, mặt trên có chứa từng vòng từng vòng đường cong màu xanh đậm, đại biểu cho khoảng cách giữa Tiêu Hoằng và mục tiêu, trong đó ở ngoài gần mười thước có một khu vực nhỏ sáng lên màu vàng, đó là chỗ vừa rồi Tiêu Hoằng bắn ra quả cầu Từ trần sa rơi rụng, mặt khác, lại nhìn bên cạnh màn hình một điểm sáng nhỏ bằng cỡ cây châm, trong nháy mắt biến mất ở hướng chính bắc, rất nhanh thoát ra khỏi phạm vi dò xét của Ma Văn thăm dò vi từ.
Hướng chính bắc đúng là vị trí của Ám Dung Sơn, cũng là chỗ giải đất trung tâm. Càng đến gần giải đất trung tâm, tài liệu quý báu cùng với mật của linh thú biến dị tỷ lệ cũng lại càng lớn.
- Quả nhiên không ngoài dự liệu!
Tiêu Hoằng hơi híp mắt, nhẹ giọng tự nói một tiếng, tiếp theo liền thu hồi Ma Văn thăm dò vi từ, đưa nó cho Yến Nam.
- Cầm lấy đi! Khi không có việc gì, thì khởi động, lưu ý điểm sáng di chuyển trên màn hình một chút.
Tiêu Hoằng phân phó, bởi vì Yến Nam vốn không có khống chế Chiến Văn nhiều lắm, cho nên lựa chọn hắn.
- Đây là cái gì?
Yến Nam hỏi ngược lại.
- Ma Văn thăm dò từ tính của Từ trần sa, còn nhớ quả cầu màu xám nhỏ vừa rồi không? Chính là Từ trần sa.
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Thì ra là thế, không thành vấn đề! Nếu có phát hiện đám con cháu kia, ta không lột da sống hắn không xong.
Yến Nam tiếp nhận Ma Văn thăm dò vi từ, nói có vẻ thất thố.
- Vậy điều kiện tiên quyết là phải đánh thắng được bọn chúng!
Tiêu Hoằng đáp lời, tiếp theo đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ tổ nhện Thị Huyết, những người khác tự nhiên theo sát phía sau.
Đi tới phía dưới chỗ tổ nhện, Tiêu Hoằng đầu tiên là đánh giá một hồi từ trên cao xuống dưới, một phát súng của Lý Văn vừa rồi quả thật phi thường chuẩn xác, trực tiếp làm cho ngay giữa tổ nở hoa.
Tuy nhiên, lúc này bên trong Tiêu Hoằng vẫn còn có điều phát hiện. Hắn lấy ra đoản đao Ma Văn phá giáp, sau khi khu động ở bên cạnh lưỡi dao, rất nhanh hình thành năng lượng thể tạo thành lưỡi dao, sắc bén dị thường. Tiếp theo ra hiệu bảo Hồng Phong đỡ lấy thân cây, sau đó Tiêu Hoằng liền đạp lên vai Hồng Phong, bắt đầu gần gũi quan sát một hồi, đồng thời sử dụng đoản đao phá giáp chọc chọc vài cái trong xác tổ nhện.
Rất nhanh, trong ánh mắt Tiêu Hoằng lóe lên một chút hào quang, vội mang vào bao tay phòng hộ, Tiêu Hoằng thật cẩn thận thò tay vào bên trong tổ nhện trống rỗng, cẩn thận sờ soạng tìm kiếm, sau đó từ bên trong lôi ra một vật giống như khúc cây, không ngừng vặn vẹo: “Con trùng lớn”.
Theo Tiêu Hoằng từ trên vai Hồng Phong nhảy xuống, mấy người kia đều vây quanh Tiêu Hoằng, mở lớn hai mắt nhìn vật trong tay Tiêu Hoằng: Con trùng lớn này lúc phình lúc xẹp, vặn vẹo, đương nhiên bọn họ nhận ra đây là mẫu trùng của con nhện Thị Huyết.
Là tài liệu hảo hạng để chế tác Dược Văn, một con này ít nhất là một trăm kim tệ, hơn nữa bởi vì bắt giữ khó khăn, số lượng rất thưa thớt, một cái tổ thường sẽ không vượt qua mười con, bởi vậy người có nhu cầu cấp bách thường thường sẽ ra giá gấp mấy lần.
- Rốt cục có thu hoạch rồi!
Yến Nam chớp chớp mắt, hai mắt tỏa sáng nói. Tuy rằng bọn họ thân là dược đồng của Tang Hoành Vân, nhưng vẫn là lần đầu tiên thu thập được thứ quý báu như vậy.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, mỉm cười, rồi rất nhanh từ trong túi hành trang lấy ra một cái bình thủy tinh hình ống dài, rót vào bên trong một ít niêm dịch còn trong tổ, sau đó hơi có vẻ thô lỗ nhét con mẫu trùng vào, đậy kín.
- Hồng Phong! Ngươi trước thu cất, lúc trở về chia đều!
Tiêu Hoằng đưa bình thủy tinh cho Hồng Phong. Đây cũng là sự tín nhiệm với đồng bạn! Dù sao ở trong này, đồng bạn phù trợ lẫn nhau mà có điều đề phòng nghi thần nghi quỷ, không thể nghi ngờ tương đương như một chân đã bước vào quỷ môn quan.
Hồng Phong tự nhiên có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Tiêu Hoằng, gật gật đầu, liền nhét bình thủy tinh cất vào túi hành trang. Sau đó đoàn người không dừng lại lâu, lập tức đi tiếp về hướng chính bắc.
Bởi vì có bài học trước đó, mỗi người đi tới đều có vẻ cực kỳ cẩn thận, bất cứ thời khắc nào cũng lưu ý nhất cử nhất động ở chung quanh mình.
Bọn họ biết rõ rằng, tất cả đội ngũ phỏng chừng đều đã tới gần Ám Dung Sơn, càng đến gần Ám Dung Sơn phạm vi sẽ càng nhỏ, tỷ lệ gặp phải người và linh thú hung mãnh sẽ càng lớn.
Quả nhiên, đi tới hơn nửa giờ sau, phía trước liền truyền đến tiếng xao động kịch liệt, thông qua lùm cây, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đạo hào quang của Chiến Văn không ngừng lóe sáng.
Mấy người Tiêu Hoằng nhìn nhau, trao đổi nhau một ánh mắt, trong lòng đều hiểu, đồng loạt cúi mình xuống, hết sức thận trọng bước nhẹ chân, đi tới phía trước, cố gắng để các bụi cỏ cao tới thắt lưng kia che kín thân hình.
Đại khái đi như bò tới phía trước chừng mười thước, xuyên qua bụi cỏ dày đặc, mấy người Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy rõ ràng, phía trên một chỗ đất trống, mười mấy người bao vây quanh một con linh thú cao chừng hai thước, thân thể dài không dưới bốn thước.
Mà con dã thú ở giữa ít nhiều đã có chút không chống đỡ được nữa. Thân thể như con hà mã của nó đã bị vết thương lớp lớp, phía trên hộ giáp kim hoàng sắc giống như thép tấm, đã xuất hiện mười mấy vết thương thật sâu, một cái chân trước bị thủng lỗ thật lớn, thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt màu bạc, cái đuôi thật dài rõ ràng đã bị đứt một khúc.
“Ngân cốt mã, lại là màu vàng?” Nhìn thấy một màn như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng liền biến sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.