Chương 456: thu thập mãnh vỡ
Đình Vũ
11/07/2017
- Một cái Chiến Văn như vậy, để ngươi giúp ta vận chuyển một ít hàng hóa lớn, hẳn là không có vấn đề chứ?
Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn Hạ Lục Đê, ánh mắt thẳng thắng vô tư nói.
- Đồng ý giao dịch!
Hạ Lục Để thu hồi Ma Văn, vuốt ve hồi lâu, yêu thích không buông tay, phi thường sảng khoái đáp lại.
Ngược lại Tân Địch lại bày ra một bộ dáng không thiện cảm. Ở trong đầu hắn xem ra, Tiêu Hoằng bị lừa rồi, giúp vận chuyển một chút đồ vật mà trả giá một cái Chiến Văn, điều này không khỏi quá xa xỉ mà.
- Có một điều ta hy vọng ngươi có thể nghe hiểu được, ta nói chính là hàng hóa hình thức lớn, phỏng chừng rất nặng!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
-Ta biết!
Hạ Lục Đế nói xong, liền khẽ xoay người, ngậm hai ngón tay trong miệng, thôi ra một tiếng huýt gió phi thường vang dội.
Ngay sau đó, chỉ thấy bên trong rừng rậm, chim rừng bay lên bốn phía, tiếp theo đột nhiên một con quái vật lớn nhảy ra, là một con Ám đồng long đen nhánh, cánh dang rộng ước chừng tới 50 thước, đen nghịt như một đám mây đen ào ào bay tới.
- Nó là văn thú của ta, thực tàn bạo chứ!
Hạ Lục Để cười khanh khách nói với Tiêu Hoằng, hiển nhiên đối với Tiêu Hoằng ra tay rộng rãi, đã nảy sinh một ít cảm tình.
Nhìn văn thú lớn như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ thoải mái, hiển nhiên bằng vào lực lượng của Ám đồng long này, vận chuyển mấy thanh súng trường Cự Liên hư hỏng hẳn là không thành vấn đề.
Theo con Ám đồng long khổng lồ này chậm rãi hạ xuống, cát đất bốn phía đều cuốn lên cuồn cuộn, lại nhìn Hạ Lục Đe lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu to lớn của con Ám đồng long, sau đó khẽ hôn một cái.
về phần con Ám đồng long vô cùng hung hãn này lại có vẻ vô cùng dịu ngoan, trông giống như cục cưng ngoan nhìn thấy mẫu thân.
Chì là tên mập trắng đứng một bên, nhìn thấy Hạ Lục Để nhẹ nhàng ôm hôn đầu Ảm đồng long, hắn không kiềm được lau nước miếng nơi khỏe miệng, lầm bẩm:
- Ta tỉnh nguyện biến thành con rồng lớn kia!
Lại nhìn Hạ Lục Đê thời điểm này vốn cũng không có để ý tới tên mập mạp, tự đi tới trước kho hàng bên cạnh, chậm rãi mở ra, sau đó chỉ thấy bên trong là một cái thùng nhôm bọc da thật lớn cỏ vẻ đơn sơ, chiều dài chừng mười thước, rộng năm thước, bên cạnh còn có mấy cái thùng nhôm nhỏ cùng loại.
- Tiểu Tân! Còn không lại đây giúp một tay!
Hạ Lục Đế kéo cái thùng thật lớn, có vẻ hơi cố hết sức, liền nhìn Tân Địch lớn tiếng nói.
- Lại là ta?
Tân Địch hiển nhiên có chút không tình nguyện.
- Ta đến, ta đến!
Tên mập trắng bỗng nhiên kêu to một tiếng, tiếp theo liền vội vàng vặn vẹo thân mình béo phì đi tới bên cạnh Hạ Lục Đê, hai tay cầm dây thừng.
Tiếp theo đám người Tiêu Hoằng, Ngả Nhì Văn cùng đều đi tới trợ giúp, đồng thời dựa theo Hạ Lục Đế phân phó, cột dây thừng vòng lên thân con Ám đồng long, thùng nhỏ thì cột trên thân các con linh thú khác.
- Hạ tiểu thư! Chút nữa đôi ta ngồi trên cổ văn thú của tiểu thư ngắm phong cảnh như thế nào?
Nửa tiếng sau, đợi công tác chuẩn bị xong, tên mập trắng thật cẩn thận đi tới bên cạnh Hạ Lục Để, lấy lòng hỏi.
- Ngươi muốn câu ta à?
Hạ Lục Đế liếc mắt đánh giá tên mập trắng một cái, nhẹ giọng hỏi.
Thấy Hạ Lục Để trực tiếp như thế, tên mập trắng cười hắc hắc, xoa xoa tay, trên gương mặt dâm đãng lộ vẻ háo sắc , bộc lộ rất rõ ràng.
- Thật có lỗi! Bổn tiểu thư không cỏ hứng thú với kẻ mập mạp!
Hạ Lục Đế ném ra những lời này, rồi giống như con Không Tước cao ngạo xòe đuôi rời đi, rồi đi thẳng tới trước mặt Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi hẳn là người cầm đầu nơi này phải không?
- Đúng vậy!
Tiêu Hoằng đáp lại với thần sắc lạnh nhạt.
- Tốt lắm! Ngươi và ta ngồi trên văn thú của ta, ngươi phụ trách dẫn đường!
Hạ Lục Để tùy tiện nói, tiếp theo liền kéo cánh tay Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng nhảy lên chỗ cổ con Ám đồng long, mặt trên một trước một sau, có hai chỗ ngồi giản dị.
Trái lại tên mập mạp thấy thể hơi bĩu môi, ra dáng không đáng quan tâm, tiếp theo liền đi theo mười mấy người Ngả Nhĩ Vãn đi vào bên trong cái thùng lớn.
Mười mấy giây sau, Ám đồng long lại lần nữa giương ra hai cánh, vỗ vỗ cánh mấy cái kéo theo cái thùng lớn bay lên trời, các con linh thú khác cũng như thế, kéo theo thùng nhỏ, bay lên trời theo sau Ám đồng long. Trong nháy mắt, kết thành một đội hình trên không trung, toàn trường coi như đồ sộ một đường bay tới chỗ Cụ Phong Hào rơi xuống.
Chi qua thời gian vài phút, đám người Tiêu Hoằng ở trên bầu trời cao mấy trăm thước hoàn toàn rời khỏi khu rừng rậm, một đường xuất phát theo hướng tây.
Dọc đường nhìn xuống, hầu hết trên thi thể binh sĩ Bổi La đều phủ lên một lớp cát mỏng. Thấy cảnh này trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập bi thương và phẫn hận.
Trong lòng thầm thề nguyền: thù này không báo, thề không làm người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Hoằng một lòng muốn tìm ra biện pháp rời nơi này. Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn lo lắng cho đám huynh đệ của mình còn ở lại chiến tuyển Tây Cương, không biết như thế nào. Chi hy vọng bọn họ có thể kiên trì được tới ngày mình trở về.
về phần Hạ Lục Để ngồi ở phía trước, hơi liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái ánh mắt nhìn xuống mặt đất, thật cẩn thận hỏi:
- Những người đó là thuộc hạ của ngươi a?
- Là thuộc hạ, cũng là huynh đệ!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, bên trong ánh mắt lóng lánh lóe ra một chút bi thương.
- Người chết không thể sống lại, cố nén bi thương đi!
Hạ Lục Để nhẹ nói một câu, xem như an ủi, tiếp theo liền quay đầu chuyên tâm điều khiển Ám đồng long.
Bởi vì Ám đồng long là bay trên bầu trời tốc độ cũng không chậm, với khoảng cách Tiêu Hoằng ước chừng phải đi ba ngày, Ám đồng long cùng với đám linh thú phía sau, chỉ bay hai giờ liền đến nơi.
Nhìn xuống dưới mặt đất, thấy chiếc Cụ Phong Hào khổng lồ hư hỏng cùng với mảnh nhỏ rơi vãi ờ bốn phía, và Ma Văn khung máy móc nổ thành mảnh nhỏ, Tiêu Hoằng vỗ nhẹ nhẹ vai Hạ Lục Đế, chỉ chỉ phía dưới.
Hạ Lục Để hiểu ý, liền điều khiển Ám đồng long lao xuống, cuối cùng dừng ở bên cạnh khung xác chiếc Cụ Phong Hào.
Hiện giờ toàn bộ Cụ Phong Hào, đã bị vỡ thành ba đoạn, mảnh nhỏ bắn ra tung tóe khắp nơi, nhìn qua đã hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm.
Nhảy xuống Ám đồng long Tiêu Hoằng, hơi hơi đánh giá một chút Cụ Phong Hào trước mặt, không kiềm được khẽ thở dài một hơi.
Tiếp theo liền cúi xuống cầm lấy một mảnh vỡ hợp kim Vi Mễ, một mặt đã bị cháy đen, mặt kia lại vẫn như trước trơn bóng như mới, phản xạ dưới ánh mặt trời hiện ra văn lộ hình sáu cạnh độc đáo.
Trải qua hạm pháo phá hủy kịch liệt, cùng với va chạm mạnh mà còn có thể duy trì như thế cũng chính là nhờ đặc tính cường hãn của loại kim loại hợp kim Vi Mễ này.
- Mập mạp! Ngươi mang theo vài người, tìm kiếm chung quanh một chút, thu thập mảnh nhỏ hợp kim Vi Mễ hoàn hảo lại một chỗ, chứa vào trong thùng bên linh thú!
Tiêu Hoằng phân phó với vẻ nghiêm túc.
- Biết rồi, Tiêu ca!
Tên mập trắng cười khanh khách nói; đồng thời lập tức nhìn Hạ Lục Để cách đó không xa, đưa tay lên khóe miệng làm ra động tác hôn môi gửi, hiển nhiên chính là đùa giỡn, cộng thêm tính lưu Manh.
- Rống!
Gần như ngay lúc tên mập trắng vừa mới đưa tay lên khóe miệng làm một động tác hôn cái “chụt”, cái đầu to lớn của Ám đồng long đã xuất hiện ở cách tên mập trắng không đến nửa thước, sau đó mở ra cái mồm to phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, chỉ thấy mái tóc chải vuốt phi thường tinh xảo của tên mập trắng trực tiếp bị phá huỷ thành rối bù như ổ gà, trên mặt cũng dính một bãi chất nhờn nhờn gì đó.
Không kiềm được, đối mặt với tiếng rống phát sinh đột ngột, giống như âm thanh của máy biến điện năng siêu cấp, tên mập trắng liên tiếp thối lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, trên mặt trên người dính đầy nước bọt nhơm nhớp dinh dính, cả người nhìn qua trông nhếch nhác không chịu nổi.
- Đáng đời!
Hạ Lục Để liếc nhìn tên mập trắng một cái trắng mắt, phát ra một tiếng khinh thường, rồi dựa vào thân thể Ám đồng long, quay đầu qua một bên.
về phần Tiêu Hoằng, vẫn như trước là vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm mặt phân phó:
- Mập mạp! Ngươi thật nhàn rỗi! Mau lau đi! Hiện phải chuyên tâm làm việc, chúng ta tốt nhất không nên ở lâu ở chỗ này!
Nói xong, Tiêu Hoằng liền mang theo hai gà nhân viên công tác của Cụ Phong Hào, leo lên thân hạm Cụ Phong Hào hư hỏng, bắt đầu tìm các thứ có giá trị ở chung quanh, tỷ như Ma Văn hạm thể hoàn hảo, hoặc là Ma Văn đạn, mặt khác nhiệm vụ tìm kiếm trọng yếu nhất là nhìn thử xem có súng trường Cự Liên nào nguyên vẹn hay không.
Có thể nói, bởi vì không có hộ giáp bảo hộ, hơn nữa bị xé rách khi va chạm vào tàng khí quyển cực nóng, cùng với va chạm mặt đất mãnh liệt, toàn bộ Cụ Phong Hào đẵ rất khó có thể tìm được bộ kiện hoàn hảo không tổn hao gì.
Tỉm kiếm cả buổi, Tiêu Hoằng cũng chỉ tìm được bên trong hạm thể mười mấy bộ kiện của Ma Văn hạm tương đối nguyên vẹn, cùng với một cái cái máng tồn trữ Ngự lực phá thành mảnh nhỏ, dỡ xuống một khối lớn coi như hợp kim Vi Mê còn nguyên vẹn.
- Trưởng quan! Ngài xem nơi này!
Một gà nhân viên công tác, chợt gọi Tiêu Hoằng, đồng thời ngoắc Tiêu Hoằng lại, đợi Tiêu Hoằng đi tới liền thấy, là một cái cánh cửa phòng hợp kim vặn vẹo, thông qua khe hở, Tiêu Hoằng nhìn thấy bên trong đứng là kho hàng cất giữ súng trường Cự Liên, cộng tất cả năm khẩu, xếp hàng chữ nhất. Tuy nhiên, đều đà phát sinh vặn vẹo.
Không dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền thử mở cửa phòng hộ hợp kim, bởi vì cửa phòng hộ đã biến hình nghiêm trọng, tất cả Ma Văn cơ quan đều hư hỏng.
Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Tiêu Hoằng, hơi trầm tư một chút, Tiêu Hoằng liền thò tay vào bên trong khe hở, đồng thời nhanh chóng khởi động Hàn Võ. Ngay sau đó, chỉ thấy bên trong khe hở cửa phòng hộ, liền sinh ra một đoàn Hàn băng vạn năm, đồng thời không ngừng to ra.
Ầm!
Vài phút về sau, đợi Hàn băng vạn năm to ra đến trình độ nhất định, cánh cửa phòng hộ hợp kim vặn vẹo, liền bị đẩy mở ra.
Theo cửa mở nhìn vào bên trong kho hàng, không ngoài dự liệu, bên trong kho hàng đã xảy ra biển hình nghiêm trọng, đồng thời súng trường Cự Liên bị đè ép đã có vặn vẹo nhất định, có hai khẩu trực tiếp bị ép thành như cái đĩa lớn.
Tuy nhiên, ở bên trong Tiêu Hoằng vẫn còn phát hiện hai khấu tương đối hoàn hảo, một khẩu nòng súng vặn vẹo, chủ thể tương đối hoàn hảo, một khẩu khác chủ thể vờ vụn, nhưng nòng súng hoàn hảo.
Hiển nhiên, nếu toàn bộ tháo dỡ ra vẫn có thể lắp ráp thành một khẩu súng trường Cự Liên tương đối hoàn hảo.
- Trường quan! Hiện tại chúng ta phải nghĩ tìm biện pháp làm thể nào đưa chúng ra ngoài, chi bằng mấy người chúng ta, dường như không dễ gì làm được!
Một gã nhân viên công tác nhắc nhỡ.
- Cái này thì dễ rồi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền nhìn Hạ Lục Đế cách đó không xa, lớn tiếng hỏi:
- Hạ tiểu thư! Có thể mượn văn thú của tiểu thư một chút được không?
Giờ phút này Hạ Lục Đế, đang đùa nghịch Ảnh Kích Chiến Văn yêu thích không buông tay, nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, Hạ Lục Đế cũng không có quá phận kháng cự, dựa theo nguyên tắc trước sau như một của Hạ Lục Để, thu ưu đãi của người ta thì phải phục vụ đến nơi đến chốn. Vì thế liền dẫn con Ám đồng long đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, chuẩn bị dựa vào lực lượng cường hãn của Ám đồng long, kéo hai khẩu súng trường Cự Liên từ bên trong ra ngoài.
Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn Hạ Lục Đê, ánh mắt thẳng thắng vô tư nói.
- Đồng ý giao dịch!
Hạ Lục Để thu hồi Ma Văn, vuốt ve hồi lâu, yêu thích không buông tay, phi thường sảng khoái đáp lại.
Ngược lại Tân Địch lại bày ra một bộ dáng không thiện cảm. Ở trong đầu hắn xem ra, Tiêu Hoằng bị lừa rồi, giúp vận chuyển một chút đồ vật mà trả giá một cái Chiến Văn, điều này không khỏi quá xa xỉ mà.
- Có một điều ta hy vọng ngươi có thể nghe hiểu được, ta nói chính là hàng hóa hình thức lớn, phỏng chừng rất nặng!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
-Ta biết!
Hạ Lục Đế nói xong, liền khẽ xoay người, ngậm hai ngón tay trong miệng, thôi ra một tiếng huýt gió phi thường vang dội.
Ngay sau đó, chỉ thấy bên trong rừng rậm, chim rừng bay lên bốn phía, tiếp theo đột nhiên một con quái vật lớn nhảy ra, là một con Ám đồng long đen nhánh, cánh dang rộng ước chừng tới 50 thước, đen nghịt như một đám mây đen ào ào bay tới.
- Nó là văn thú của ta, thực tàn bạo chứ!
Hạ Lục Để cười khanh khách nói với Tiêu Hoằng, hiển nhiên đối với Tiêu Hoằng ra tay rộng rãi, đã nảy sinh một ít cảm tình.
Nhìn văn thú lớn như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút vẻ thoải mái, hiển nhiên bằng vào lực lượng của Ám đồng long này, vận chuyển mấy thanh súng trường Cự Liên hư hỏng hẳn là không thành vấn đề.
Theo con Ám đồng long khổng lồ này chậm rãi hạ xuống, cát đất bốn phía đều cuốn lên cuồn cuộn, lại nhìn Hạ Lục Đe lúc này đang nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu to lớn của con Ám đồng long, sau đó khẽ hôn một cái.
về phần con Ám đồng long vô cùng hung hãn này lại có vẻ vô cùng dịu ngoan, trông giống như cục cưng ngoan nhìn thấy mẫu thân.
Chì là tên mập trắng đứng một bên, nhìn thấy Hạ Lục Để nhẹ nhàng ôm hôn đầu Ảm đồng long, hắn không kiềm được lau nước miếng nơi khỏe miệng, lầm bẩm:
- Ta tỉnh nguyện biến thành con rồng lớn kia!
Lại nhìn Hạ Lục Đê thời điểm này vốn cũng không có để ý tới tên mập mạp, tự đi tới trước kho hàng bên cạnh, chậm rãi mở ra, sau đó chỉ thấy bên trong là một cái thùng nhôm bọc da thật lớn cỏ vẻ đơn sơ, chiều dài chừng mười thước, rộng năm thước, bên cạnh còn có mấy cái thùng nhôm nhỏ cùng loại.
- Tiểu Tân! Còn không lại đây giúp một tay!
Hạ Lục Đế kéo cái thùng thật lớn, có vẻ hơi cố hết sức, liền nhìn Tân Địch lớn tiếng nói.
- Lại là ta?
Tân Địch hiển nhiên có chút không tình nguyện.
- Ta đến, ta đến!
Tên mập trắng bỗng nhiên kêu to một tiếng, tiếp theo liền vội vàng vặn vẹo thân mình béo phì đi tới bên cạnh Hạ Lục Đê, hai tay cầm dây thừng.
Tiếp theo đám người Tiêu Hoằng, Ngả Nhì Văn cùng đều đi tới trợ giúp, đồng thời dựa theo Hạ Lục Đế phân phó, cột dây thừng vòng lên thân con Ám đồng long, thùng nhỏ thì cột trên thân các con linh thú khác.
- Hạ tiểu thư! Chút nữa đôi ta ngồi trên cổ văn thú của tiểu thư ngắm phong cảnh như thế nào?
Nửa tiếng sau, đợi công tác chuẩn bị xong, tên mập trắng thật cẩn thận đi tới bên cạnh Hạ Lục Để, lấy lòng hỏi.
- Ngươi muốn câu ta à?
Hạ Lục Đế liếc mắt đánh giá tên mập trắng một cái, nhẹ giọng hỏi.
Thấy Hạ Lục Để trực tiếp như thế, tên mập trắng cười hắc hắc, xoa xoa tay, trên gương mặt dâm đãng lộ vẻ háo sắc , bộc lộ rất rõ ràng.
- Thật có lỗi! Bổn tiểu thư không cỏ hứng thú với kẻ mập mạp!
Hạ Lục Đế ném ra những lời này, rồi giống như con Không Tước cao ngạo xòe đuôi rời đi, rồi đi thẳng tới trước mặt Tiêu Hoằng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi hẳn là người cầm đầu nơi này phải không?
- Đúng vậy!
Tiêu Hoằng đáp lại với thần sắc lạnh nhạt.
- Tốt lắm! Ngươi và ta ngồi trên văn thú của ta, ngươi phụ trách dẫn đường!
Hạ Lục Để tùy tiện nói, tiếp theo liền kéo cánh tay Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng nhảy lên chỗ cổ con Ám đồng long, mặt trên một trước một sau, có hai chỗ ngồi giản dị.
Trái lại tên mập mạp thấy thể hơi bĩu môi, ra dáng không đáng quan tâm, tiếp theo liền đi theo mười mấy người Ngả Nhĩ Vãn đi vào bên trong cái thùng lớn.
Mười mấy giây sau, Ám đồng long lại lần nữa giương ra hai cánh, vỗ vỗ cánh mấy cái kéo theo cái thùng lớn bay lên trời, các con linh thú khác cũng như thế, kéo theo thùng nhỏ, bay lên trời theo sau Ám đồng long. Trong nháy mắt, kết thành một đội hình trên không trung, toàn trường coi như đồ sộ một đường bay tới chỗ Cụ Phong Hào rơi xuống.
Chi qua thời gian vài phút, đám người Tiêu Hoằng ở trên bầu trời cao mấy trăm thước hoàn toàn rời khỏi khu rừng rậm, một đường xuất phát theo hướng tây.
Dọc đường nhìn xuống, hầu hết trên thi thể binh sĩ Bổi La đều phủ lên một lớp cát mỏng. Thấy cảnh này trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập bi thương và phẫn hận.
Trong lòng thầm thề nguyền: thù này không báo, thề không làm người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiêu Hoằng một lòng muốn tìm ra biện pháp rời nơi này. Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn lo lắng cho đám huynh đệ của mình còn ở lại chiến tuyển Tây Cương, không biết như thế nào. Chi hy vọng bọn họ có thể kiên trì được tới ngày mình trở về.
về phần Hạ Lục Để ngồi ở phía trước, hơi liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái ánh mắt nhìn xuống mặt đất, thật cẩn thận hỏi:
- Những người đó là thuộc hạ của ngươi a?
- Là thuộc hạ, cũng là huynh đệ!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, bên trong ánh mắt lóng lánh lóe ra một chút bi thương.
- Người chết không thể sống lại, cố nén bi thương đi!
Hạ Lục Để nhẹ nói một câu, xem như an ủi, tiếp theo liền quay đầu chuyên tâm điều khiển Ám đồng long.
Bởi vì Ám đồng long là bay trên bầu trời tốc độ cũng không chậm, với khoảng cách Tiêu Hoằng ước chừng phải đi ba ngày, Ám đồng long cùng với đám linh thú phía sau, chỉ bay hai giờ liền đến nơi.
Nhìn xuống dưới mặt đất, thấy chiếc Cụ Phong Hào khổng lồ hư hỏng cùng với mảnh nhỏ rơi vãi ờ bốn phía, và Ma Văn khung máy móc nổ thành mảnh nhỏ, Tiêu Hoằng vỗ nhẹ nhẹ vai Hạ Lục Đế, chỉ chỉ phía dưới.
Hạ Lục Để hiểu ý, liền điều khiển Ám đồng long lao xuống, cuối cùng dừng ở bên cạnh khung xác chiếc Cụ Phong Hào.
Hiện giờ toàn bộ Cụ Phong Hào, đã bị vỡ thành ba đoạn, mảnh nhỏ bắn ra tung tóe khắp nơi, nhìn qua đã hoàn toàn thay đổi, vô cùng thê thảm.
Nhảy xuống Ám đồng long Tiêu Hoằng, hơi hơi đánh giá một chút Cụ Phong Hào trước mặt, không kiềm được khẽ thở dài một hơi.
Tiếp theo liền cúi xuống cầm lấy một mảnh vỡ hợp kim Vi Mễ, một mặt đã bị cháy đen, mặt kia lại vẫn như trước trơn bóng như mới, phản xạ dưới ánh mặt trời hiện ra văn lộ hình sáu cạnh độc đáo.
Trải qua hạm pháo phá hủy kịch liệt, cùng với va chạm mạnh mà còn có thể duy trì như thế cũng chính là nhờ đặc tính cường hãn của loại kim loại hợp kim Vi Mễ này.
- Mập mạp! Ngươi mang theo vài người, tìm kiếm chung quanh một chút, thu thập mảnh nhỏ hợp kim Vi Mễ hoàn hảo lại một chỗ, chứa vào trong thùng bên linh thú!
Tiêu Hoằng phân phó với vẻ nghiêm túc.
- Biết rồi, Tiêu ca!
Tên mập trắng cười khanh khách nói; đồng thời lập tức nhìn Hạ Lục Để cách đó không xa, đưa tay lên khóe miệng làm ra động tác hôn môi gửi, hiển nhiên chính là đùa giỡn, cộng thêm tính lưu Manh.
- Rống!
Gần như ngay lúc tên mập trắng vừa mới đưa tay lên khóe miệng làm một động tác hôn cái “chụt”, cái đầu to lớn của Ám đồng long đã xuất hiện ở cách tên mập trắng không đến nửa thước, sau đó mở ra cái mồm to phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, chỉ thấy mái tóc chải vuốt phi thường tinh xảo của tên mập trắng trực tiếp bị phá huỷ thành rối bù như ổ gà, trên mặt cũng dính một bãi chất nhờn nhờn gì đó.
Không kiềm được, đối mặt với tiếng rống phát sinh đột ngột, giống như âm thanh của máy biến điện năng siêu cấp, tên mập trắng liên tiếp thối lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, trên mặt trên người dính đầy nước bọt nhơm nhớp dinh dính, cả người nhìn qua trông nhếch nhác không chịu nổi.
- Đáng đời!
Hạ Lục Để liếc nhìn tên mập trắng một cái trắng mắt, phát ra một tiếng khinh thường, rồi dựa vào thân thể Ám đồng long, quay đầu qua một bên.
về phần Tiêu Hoằng, vẫn như trước là vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm mặt phân phó:
- Mập mạp! Ngươi thật nhàn rỗi! Mau lau đi! Hiện phải chuyên tâm làm việc, chúng ta tốt nhất không nên ở lâu ở chỗ này!
Nói xong, Tiêu Hoằng liền mang theo hai gà nhân viên công tác của Cụ Phong Hào, leo lên thân hạm Cụ Phong Hào hư hỏng, bắt đầu tìm các thứ có giá trị ở chung quanh, tỷ như Ma Văn hạm thể hoàn hảo, hoặc là Ma Văn đạn, mặt khác nhiệm vụ tìm kiếm trọng yếu nhất là nhìn thử xem có súng trường Cự Liên nào nguyên vẹn hay không.
Có thể nói, bởi vì không có hộ giáp bảo hộ, hơn nữa bị xé rách khi va chạm vào tàng khí quyển cực nóng, cùng với va chạm mặt đất mãnh liệt, toàn bộ Cụ Phong Hào đẵ rất khó có thể tìm được bộ kiện hoàn hảo không tổn hao gì.
Tỉm kiếm cả buổi, Tiêu Hoằng cũng chỉ tìm được bên trong hạm thể mười mấy bộ kiện của Ma Văn hạm tương đối nguyên vẹn, cùng với một cái cái máng tồn trữ Ngự lực phá thành mảnh nhỏ, dỡ xuống một khối lớn coi như hợp kim Vi Mê còn nguyên vẹn.
- Trưởng quan! Ngài xem nơi này!
Một gà nhân viên công tác, chợt gọi Tiêu Hoằng, đồng thời ngoắc Tiêu Hoằng lại, đợi Tiêu Hoằng đi tới liền thấy, là một cái cánh cửa phòng hợp kim vặn vẹo, thông qua khe hở, Tiêu Hoằng nhìn thấy bên trong đứng là kho hàng cất giữ súng trường Cự Liên, cộng tất cả năm khẩu, xếp hàng chữ nhất. Tuy nhiên, đều đà phát sinh vặn vẹo.
Không dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền thử mở cửa phòng hộ hợp kim, bởi vì cửa phòng hộ đã biến hình nghiêm trọng, tất cả Ma Văn cơ quan đều hư hỏng.
Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Tiêu Hoằng, hơi trầm tư một chút, Tiêu Hoằng liền thò tay vào bên trong khe hở, đồng thời nhanh chóng khởi động Hàn Võ. Ngay sau đó, chỉ thấy bên trong khe hở cửa phòng hộ, liền sinh ra một đoàn Hàn băng vạn năm, đồng thời không ngừng to ra.
Ầm!
Vài phút về sau, đợi Hàn băng vạn năm to ra đến trình độ nhất định, cánh cửa phòng hộ hợp kim vặn vẹo, liền bị đẩy mở ra.
Theo cửa mở nhìn vào bên trong kho hàng, không ngoài dự liệu, bên trong kho hàng đã xảy ra biển hình nghiêm trọng, đồng thời súng trường Cự Liên bị đè ép đã có vặn vẹo nhất định, có hai khẩu trực tiếp bị ép thành như cái đĩa lớn.
Tuy nhiên, ở bên trong Tiêu Hoằng vẫn còn phát hiện hai khấu tương đối hoàn hảo, một khẩu nòng súng vặn vẹo, chủ thể tương đối hoàn hảo, một khẩu khác chủ thể vờ vụn, nhưng nòng súng hoàn hảo.
Hiển nhiên, nếu toàn bộ tháo dỡ ra vẫn có thể lắp ráp thành một khẩu súng trường Cự Liên tương đối hoàn hảo.
- Trường quan! Hiện tại chúng ta phải nghĩ tìm biện pháp làm thể nào đưa chúng ra ngoài, chi bằng mấy người chúng ta, dường như không dễ gì làm được!
Một gã nhân viên công tác nhắc nhỡ.
- Cái này thì dễ rồi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền nhìn Hạ Lục Đế cách đó không xa, lớn tiếng hỏi:
- Hạ tiểu thư! Có thể mượn văn thú của tiểu thư một chút được không?
Giờ phút này Hạ Lục Đế, đang đùa nghịch Ảnh Kích Chiến Văn yêu thích không buông tay, nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, Hạ Lục Đế cũng không có quá phận kháng cự, dựa theo nguyên tắc trước sau như một của Hạ Lục Để, thu ưu đãi của người ta thì phải phục vụ đến nơi đến chốn. Vì thế liền dẫn con Ám đồng long đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, chuẩn bị dựa vào lực lượng cường hãn của Ám đồng long, kéo hai khẩu súng trường Cự Liên từ bên trong ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.