Chương 1061: Tị Kiếp Hào
Đình Vũ
15/09/2017
Chừng 2 phút sau, thung lũng vốn bằng phẳng đã trồi lên cao, đất đá tróc ra, hiện ra lớp kim loại màu nâu, bên trên có Ma Văn nhàn nhạt. Tuy rằng đã trải qua ít nhất ngàn năm, nhưng Ma Văn kia vẫn còn mới tinh.
Hơn nữa, thứ này vẫn còn đang trồi lên cao, như không có tận cùng.
Mỗi khi cao lên 1m, hình dáng càng to thêm một phần, đường kính của thứ kim loại khổng lồ này lên tới 40km, hình dạng hiện ra như vòng tròn, chỉ riêng thể tích đã lớn gấp mười lần Đại Mẫu Hạm.
Rốt cuộc đây là cái gì?
Đây là điều thắc mắc chung trong lòng mọi người, chỉ có thể nhìn con quái vật khổng lồ này không ngừng dâng lên, đã cao hơn ngàn mét mà vẫn đang tiếp tục.
Nhìn cảnh tượng này, Phất Lạc, Thái Tư cùng đội quân tù nhân đã ngây ngốc, bọn họ không dám tưởng tượng Cáp Thụy Sâm lại lặng lẽ chế tạo ra con quái vật khổng lồ như thế, điều này thật khó mà tưởng tượng được.
Cái này phải tốn bao nhiêu là sức người sức của chứ.
Thái Tư ở bên cạnh chợt biến sắc, bởi vì khi Cáp Thụỵ Sâm đạt tới Ngự không cấp năm, mỗi năm Lạc Đan Luân đế quốc đều có một số lớn tài chính biến mất, kéo dài đến trăm năm.
Số tiền này, vẫn là điều mê hoặc, hơn nữa là do Cáp Thụy Sâm tự mình hỏi tới, những người khác cũng không dám truy cứu.
Số tài chính khổng lồ kia, có lẽ là vì xây dựng lên thứ này, dường như ngay từ lúc đó, Cáp Thụy Sâm đã dự báo được tương lai của chủng tộc Lạc Đan Luân.
Thứ khổng lồ này liên tục trồi lên suốt 2 tiếng, cuối cùng ngừng lại, độ cao đã quá 10.000 mét, ngước đầu không nhìn thấy đỉnh.
http://truyencuatui.net/
Nó giống như chồng cả trăm cả ngàn thành phố lên nhau, hình dáng như cả trăm cái dĩa sắt phóng to chồng lên, bên trên phủ đầy những khe hở kết nối, vẫn chứa vô số Ma Văn phòng ngự chồng lên.
- Rốt cuộc nó là cái gì? Thành lũy phòng hộ hay sao?
- Không thể nào, bên trên dường như không có Ma Văn công. Kích gì.
Thái Tư và Phất Lạc đưa ra ý kiến.
Trong lúc hai người đang xì xào về cái thứ khổng lồ kia, trên đỉnh bỗng bắn ra màn hình lớn, bên trên màn hình là hình ảnh lập thể toàn bộ thung lũng, nó như có một tầng ngụy trang, nhìn từ không gian sẽ không thể thấy được cái gì.
Đủ thấy được, năm đó Cáp Thụy Sâm thiết kế nó đã làm chu đáo hơn bất cứ ai.
Đồng thời, đám người Tiêu Hoằng đứng trước thứ khổng lồ này, thật là quá bé nhỏ, còn không bằng cả con kiến đối với nó.
Đây quả là công trình như thần tích, thậm chí cho tới bây giờ, Tiêu Hoằng còn không biết nó dùng để làm gì, dùng làm chỗ tránh nạn hay sao?
Thứ này dường như không có hiệu quả mang tính quyết định gì? Vũ khí chiến đấu? Bên trên không có một chút dấu vết chiến văn.
- Chẳng lẽ là...
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, sắc mặt chợt động, dường như đoán ra được nó là cái gì.
Từ từ rút ra Băng Tín Ngưỡng, lấy ra Ma Văn hình tam giác, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân di xuống triền núi, tới trước cửa phòng hộ hợp kim gần nhất.
Lúc Tiêu Hoằng tới gần, bên cạnh cánh cửa phòng hộ, một cái văn lộ một hình tam giác bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh lục, biểu lộ rõ ý nghĩa.
Ma Văn tam giác trong tay Tiêu Hoằng, dường như là Ma Văn quyền hạn tối cao của thứ khổng lồ này.
Cầm Ma Văn tam giác nhẹ nhàng vung lên, cánh cửa siêu hợp kim dày 5m từ từ mở ra, bên trong là thế giới do một người tạo thành, một cái đại sảnh rộng 10m, đèn Ma Văn tản ra ánh sáng, xung quanh đại sảnh là hành lang cùng cửa kim loại đi khắp nơi, hơn nữa lợi dụng không gian tối đa.
Phần giáp bảo hộ ở bên ngoài thứ khổng lồ này cũng dày 5m, toàn đúc bằng hợp kim Vi Mễ. Không nói tới cần bao nhiêu hợp kim Vi Mễ, chỉ riêng sức người s�c của là phải đầu tư vào bao nhiêu cho đủ?
Tuy rằng không có trang bị bắn ra chiến cơ, tuy rằng không có chủ pháo phức tạp, cùng với hệ thống khống chế hỏa lực, nhưng chỉ riêng chi phí đã tương đương chế tạo mấy chục chiếc Đại Mẫu Hạm Ma Văn.
Chỉ bước tới cửa, Tiêu Hoằng liền thấy được trên hành lang có hàng chữ do Cáp Thụy Sâm dùng Băng Tín Ngưỡng ghi lại: Nếu thật sự không được, có thể dân tộc nhân Lạc Đan Luân ngồi chiếc Tị Kiếp Hào này rời khỏi Ma Duệ Tinh, bảo tồn mầm mống cuối cùng.
Nhìn hàng chữ này, cánh tay Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt vách tường Tị Kiếp Hào thật dày, cúi thấp đầu xuống, như đang trầm tư, lại như vương giả bất đắc dĩ. Hắn có thể cảm nhận được cỗ bất đắc dĩ phà vào mặt, nó rất quen thuộc.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng biết thứ khổng lồ này dùng để làm gì, nó dùng để chạy nạn vào lúc cuối cùng.
Phất Lạc, Thái Tư cùng đội quân tù nhân cũng nhìn thấy những chứ đó, vừa kinh hãi Cáp Thụy Sâm cùng Lạc Đan Luân Đế Quốc huy hoàng, trong lòng cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
Bọn họ đánh tới mức này, lại như một lần nữa thua bởi số mệnh.
Ở bên cạnh hàng chữ này, đó là tham số cơ bản của Tị Kiếp Hào, cùng với bản đồ kết cấu chi tiết.
Toàn bộ Tị Kiếp Hào có thể chứa đựng 35 triệu người, đủ cho Thiên Tế Tinh cùng người địa khu Gia Tác sử dụng. Ngoài ra, còn có thể chở theo đầy đủ vật phẩm tiếp tế, tương đương với một hành tinh kim loại cỡ nhỏ.
- Bệ hạ, chúng ta...
Phất Lạc dè dặt hỏi, nhưng không nói tiếp.
Tiêu Hoằng không nói ngay, mà giơ ngón tay tràn đầy tang thương mỏi mệt, chi ra phía trước:
- Vào phòng điều khiển trung tâm.
Nghe lệnh của Tiêu Hoằng, Phất Lạc không nói thêm nữa, liếc bản đồ kết cấu, mở ra khe nứt không gian.
Xuyên qua khe nứt không gi, hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng là đại sảnh khổng lồ, cao khoảng mười mấy mét, mấy trăm bàn điều khiển Ma Văn hình quạt phân phố trong đại sảnh.
Mỗi một bàn điều khiển Ma Văn, đều đặt một cuốn sổ dày, đây là sổ tay sử dụng.
Đi lên bậc thang cấp chín, đến chỗ ngồi chủ tọa, Tiêu Hoằng ngồi xuống, nhíu mày, lẳng lặng suy nghĩ. Phất Lạc, Thái Tư, thành viên đội quân tù nhân đều lựa chọn im lặng, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng.
Chừng 5 phút sau, Tiêu Hoằng mở quyển số tay dày bên cạnh, lật xem lướt một lần, cuối cùng khảm Ma Văn hình tam giác lên bàn khống chế.
- Bây giờ ta phân phối quyền hạn Tị Kiếp Hào cho các ngươi.
Tiêu Hoằng nói xong, trực tiếp khởi động bàn điều khiển Ma Văn trước mặt.
Sau đó, xung quanh ghế chủ tọa xuất hiện màn hình cao bằng một người.
- Lão đại, chúng ta...
- Có chuyện gì, phát quyền hạn xong rồi nói.
Không đợi Thiết Nam nói hết, Tiêu Hoằng đã ngăn lại.
Thấy vẻ uy nghiêm của Tiêu Hoằng, Thiết Nam không nói nữa, đứng trên màn hình, tiếp nhận quét tròng mắt và vân tay.
Đợi phát xong quyền hạn của Phất Lạc, Thái Tư cùng đội quân tù nhân, Thiết Nam mới hỏi:
- Lão đại, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Di chuyển!
Tiêu Hoằng đứng lên, bất đắc dĩ mà lại bất khuất nói:
- Tuy nhiên, ta mong các ngươi nhớ kỹ, cho dù chúng ta rời khỏi nơi này, cũng không cúi đầu cao ngạo của chúng ta. Ta mong các ngươi nhớ kỹ, hôm nay rời đi, là vì ngày mai nổi dậy!
Đến lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng có muôn ngàn buồn khổ, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất.
- Rõ, bệ hạ.
Đám người Phất Lạc im lặng một lúc, nhíu mày trầm giong đáp lại Tiêu Hoằng.
- Về phần những thứ cần mang theo, ngoại trừ kỹ thuật tất yếu, vật phẩm tiếp tế ra, thì là sách vở. Phàm là sách vở, đưa toàn bộ vào Tị Kiếp Hào.
Tiêu Hoằng nhìn phía trước, cầm chặt Băng Tín Ngưỡng, nói tiếp.
Cùng lúc đó, ở các Vũ trụ Thái Qua đã nhận được tin tức Ma Duệ Tinh truyền ra, tin tức về Mạc Cáp Đốn sắp sửa ra tay.
Nhất thời, sóng gió sôi trào.
Ngự không đích thân ra tay, điều này có ý nghĩa gì, đó là xé bỏ hiệp định ngàn năm qua, đẩy tình huống tới mức không thể níu kéo lại được.
An Khải Thụy nghị trưởng hội nghị liên hợp Thái Qua lập tức nhận được tin, manh mối chỉ thẳng vào quốc sứ các nước thể liên hiệp Xích Nghĩa, hơn nữa muốn bọn họ đưa ra câu trả lời.
Quốc sứ các nước thể liên hiệp Xích Nghĩa đã sớm được chỉ dẫn, liền chia nhau phát biểu thanh minh: Ma Duệ Tinh lệ thuộc Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, Ngự không có quyền hành động trong thể liên hiệp, nước khác không có quyền can thiệp.
Lời như thế, rõ ràng là già mồm át lẽ phải, hơn nữa đẩy tình hình đến mức không thể níu kéo.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, thể liên hiệp Tân Bối Ba cũng phát biểu thanh minh: Cách làm của Mạc Cáp Đốn là phù hợp hiến chương vũ trụ, hoàn toàn hợp lý, các nước khác không có quyền can thiệp.
Rõ ràng, lúc này thể liên hiệp Xích Nghĩa đã cột chung với thể liên hiệp Tân Bối Ba.
Quốc sứ các nước Thể liên hiệp Á Bình Ninh muốn nổi điên với hành vi này, còn thiếu chút ra tay với quốc sứ thể liên hiệp Xích Nghĩa, bóp chết lũ khốn này.
Quốc sứ thể liên hợp Gia Đô dù có một phần khúc mắc với Tiêu Hoằng, nhưng từ góc độ vĩ mô, bọn họ phải đứng về phía Tiêu Hoằng.
Chẳng qua, lúc bọn họ định phát biểu quan điểm của mình, đối đầu với thể liên hiệp Xích Nghĩa, liền nhận được tin từ Thánh Đàn, là do A Di La gián tiếp truyền xuống, chỉ có 2 chữ: Im lặng.
Các quốc sứ ngây người với tin tức như thế. Bọn họ không rõ là A Di La bỏ mặc, hay là có dự tính khác.
Về phần An Khải Thụy, nhìn đại sảnh rộng lớn trở nên hỗn loạn, muốn ra sức khống chế, nhưng lúc này đã lực bất tòng tâm, ánh mắt dần xuất hiện bối rối. Bởi vì hắn phát hiện, đừng nói Vũ trụ Thái Qua, ngay cả nơi này mà hắn cũng không thể duy trì được trật tự.
Cũng khó trách lúc trước Tiêu Hoằng không thèm nhìn tới hắn, thực tế nếu không thể bảo hộ quyền lợi chính đáng của Thiên Tế Tinh, còn nói cái gì chỉ trỏ nhúng tay vào Thiên Tế Tinh.
Hơn nữa, thứ này vẫn còn đang trồi lên cao, như không có tận cùng.
Mỗi khi cao lên 1m, hình dáng càng to thêm một phần, đường kính của thứ kim loại khổng lồ này lên tới 40km, hình dạng hiện ra như vòng tròn, chỉ riêng thể tích đã lớn gấp mười lần Đại Mẫu Hạm.
Rốt cuộc đây là cái gì?
Đây là điều thắc mắc chung trong lòng mọi người, chỉ có thể nhìn con quái vật khổng lồ này không ngừng dâng lên, đã cao hơn ngàn mét mà vẫn đang tiếp tục.
Nhìn cảnh tượng này, Phất Lạc, Thái Tư cùng đội quân tù nhân đã ngây ngốc, bọn họ không dám tưởng tượng Cáp Thụy Sâm lại lặng lẽ chế tạo ra con quái vật khổng lồ như thế, điều này thật khó mà tưởng tượng được.
Cái này phải tốn bao nhiêu là sức người sức của chứ.
Thái Tư ở bên cạnh chợt biến sắc, bởi vì khi Cáp Thụỵ Sâm đạt tới Ngự không cấp năm, mỗi năm Lạc Đan Luân đế quốc đều có một số lớn tài chính biến mất, kéo dài đến trăm năm.
Số tiền này, vẫn là điều mê hoặc, hơn nữa là do Cáp Thụy Sâm tự mình hỏi tới, những người khác cũng không dám truy cứu.
Số tài chính khổng lồ kia, có lẽ là vì xây dựng lên thứ này, dường như ngay từ lúc đó, Cáp Thụy Sâm đã dự báo được tương lai của chủng tộc Lạc Đan Luân.
Thứ khổng lồ này liên tục trồi lên suốt 2 tiếng, cuối cùng ngừng lại, độ cao đã quá 10.000 mét, ngước đầu không nhìn thấy đỉnh.
http://truyencuatui.net/
Nó giống như chồng cả trăm cả ngàn thành phố lên nhau, hình dáng như cả trăm cái dĩa sắt phóng to chồng lên, bên trên phủ đầy những khe hở kết nối, vẫn chứa vô số Ma Văn phòng ngự chồng lên.
- Rốt cuộc nó là cái gì? Thành lũy phòng hộ hay sao?
- Không thể nào, bên trên dường như không có Ma Văn công. Kích gì.
Thái Tư và Phất Lạc đưa ra ý kiến.
Trong lúc hai người đang xì xào về cái thứ khổng lồ kia, trên đỉnh bỗng bắn ra màn hình lớn, bên trên màn hình là hình ảnh lập thể toàn bộ thung lũng, nó như có một tầng ngụy trang, nhìn từ không gian sẽ không thể thấy được cái gì.
Đủ thấy được, năm đó Cáp Thụy Sâm thiết kế nó đã làm chu đáo hơn bất cứ ai.
Đồng thời, đám người Tiêu Hoằng đứng trước thứ khổng lồ này, thật là quá bé nhỏ, còn không bằng cả con kiến đối với nó.
Đây quả là công trình như thần tích, thậm chí cho tới bây giờ, Tiêu Hoằng còn không biết nó dùng để làm gì, dùng làm chỗ tránh nạn hay sao?
Thứ này dường như không có hiệu quả mang tính quyết định gì? Vũ khí chiến đấu? Bên trên không có một chút dấu vết chiến văn.
- Chẳng lẽ là...
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, sắc mặt chợt động, dường như đoán ra được nó là cái gì.
Từ từ rút ra Băng Tín Ngưỡng, lấy ra Ma Văn hình tam giác, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân di xuống triền núi, tới trước cửa phòng hộ hợp kim gần nhất.
Lúc Tiêu Hoằng tới gần, bên cạnh cánh cửa phòng hộ, một cái văn lộ một hình tam giác bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh lục, biểu lộ rõ ý nghĩa.
Ma Văn tam giác trong tay Tiêu Hoằng, dường như là Ma Văn quyền hạn tối cao của thứ khổng lồ này.
Cầm Ma Văn tam giác nhẹ nhàng vung lên, cánh cửa siêu hợp kim dày 5m từ từ mở ra, bên trong là thế giới do một người tạo thành, một cái đại sảnh rộng 10m, đèn Ma Văn tản ra ánh sáng, xung quanh đại sảnh là hành lang cùng cửa kim loại đi khắp nơi, hơn nữa lợi dụng không gian tối đa.
Phần giáp bảo hộ ở bên ngoài thứ khổng lồ này cũng dày 5m, toàn đúc bằng hợp kim Vi Mễ. Không nói tới cần bao nhiêu hợp kim Vi Mễ, chỉ riêng sức người s�c của là phải đầu tư vào bao nhiêu cho đủ?
Tuy rằng không có trang bị bắn ra chiến cơ, tuy rằng không có chủ pháo phức tạp, cùng với hệ thống khống chế hỏa lực, nhưng chỉ riêng chi phí đã tương đương chế tạo mấy chục chiếc Đại Mẫu Hạm Ma Văn.
Chỉ bước tới cửa, Tiêu Hoằng liền thấy được trên hành lang có hàng chữ do Cáp Thụy Sâm dùng Băng Tín Ngưỡng ghi lại: Nếu thật sự không được, có thể dân tộc nhân Lạc Đan Luân ngồi chiếc Tị Kiếp Hào này rời khỏi Ma Duệ Tinh, bảo tồn mầm mống cuối cùng.
Nhìn hàng chữ này, cánh tay Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt vách tường Tị Kiếp Hào thật dày, cúi thấp đầu xuống, như đang trầm tư, lại như vương giả bất đắc dĩ. Hắn có thể cảm nhận được cỗ bất đắc dĩ phà vào mặt, nó rất quen thuộc.
Đồng thời, lúc này Tiêu Hoằng cũng biết thứ khổng lồ này dùng để làm gì, nó dùng để chạy nạn vào lúc cuối cùng.
Phất Lạc, Thái Tư cùng đội quân tù nhân cũng nhìn thấy những chứ đó, vừa kinh hãi Cáp Thụy Sâm cùng Lạc Đan Luân Đế Quốc huy hoàng, trong lòng cũng tràn ngập bất đắc dĩ.
Bọn họ đánh tới mức này, lại như một lần nữa thua bởi số mệnh.
Ở bên cạnh hàng chữ này, đó là tham số cơ bản của Tị Kiếp Hào, cùng với bản đồ kết cấu chi tiết.
Toàn bộ Tị Kiếp Hào có thể chứa đựng 35 triệu người, đủ cho Thiên Tế Tinh cùng người địa khu Gia Tác sử dụng. Ngoài ra, còn có thể chở theo đầy đủ vật phẩm tiếp tế, tương đương với một hành tinh kim loại cỡ nhỏ.
- Bệ hạ, chúng ta...
Phất Lạc dè dặt hỏi, nhưng không nói tiếp.
Tiêu Hoằng không nói ngay, mà giơ ngón tay tràn đầy tang thương mỏi mệt, chi ra phía trước:
- Vào phòng điều khiển trung tâm.
Nghe lệnh của Tiêu Hoằng, Phất Lạc không nói thêm nữa, liếc bản đồ kết cấu, mở ra khe nứt không gian.
Xuyên qua khe nứt không gi, hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng là đại sảnh khổng lồ, cao khoảng mười mấy mét, mấy trăm bàn điều khiển Ma Văn hình quạt phân phố trong đại sảnh.
Mỗi một bàn điều khiển Ma Văn, đều đặt một cuốn sổ dày, đây là sổ tay sử dụng.
Đi lên bậc thang cấp chín, đến chỗ ngồi chủ tọa, Tiêu Hoằng ngồi xuống, nhíu mày, lẳng lặng suy nghĩ. Phất Lạc, Thái Tư, thành viên đội quân tù nhân đều lựa chọn im lặng, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng.
Chừng 5 phút sau, Tiêu Hoằng mở quyển số tay dày bên cạnh, lật xem lướt một lần, cuối cùng khảm Ma Văn hình tam giác lên bàn khống chế.
- Bây giờ ta phân phối quyền hạn Tị Kiếp Hào cho các ngươi.
Tiêu Hoằng nói xong, trực tiếp khởi động bàn điều khiển Ma Văn trước mặt.
Sau đó, xung quanh ghế chủ tọa xuất hiện màn hình cao bằng một người.
- Lão đại, chúng ta...
- Có chuyện gì, phát quyền hạn xong rồi nói.
Không đợi Thiết Nam nói hết, Tiêu Hoằng đã ngăn lại.
Thấy vẻ uy nghiêm của Tiêu Hoằng, Thiết Nam không nói nữa, đứng trên màn hình, tiếp nhận quét tròng mắt và vân tay.
Đợi phát xong quyền hạn của Phất Lạc, Thái Tư cùng đội quân tù nhân, Thiết Nam mới hỏi:
- Lão đại, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Di chuyển!
Tiêu Hoằng đứng lên, bất đắc dĩ mà lại bất khuất nói:
- Tuy nhiên, ta mong các ngươi nhớ kỹ, cho dù chúng ta rời khỏi nơi này, cũng không cúi đầu cao ngạo của chúng ta. Ta mong các ngươi nhớ kỹ, hôm nay rời đi, là vì ngày mai nổi dậy!
Đến lúc này, trong lòng Tiêu Hoằng có muôn ngàn buồn khổ, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất.
- Rõ, bệ hạ.
Đám người Phất Lạc im lặng một lúc, nhíu mày trầm giong đáp lại Tiêu Hoằng.
- Về phần những thứ cần mang theo, ngoại trừ kỹ thuật tất yếu, vật phẩm tiếp tế ra, thì là sách vở. Phàm là sách vở, đưa toàn bộ vào Tị Kiếp Hào.
Tiêu Hoằng nhìn phía trước, cầm chặt Băng Tín Ngưỡng, nói tiếp.
Cùng lúc đó, ở các Vũ trụ Thái Qua đã nhận được tin tức Ma Duệ Tinh truyền ra, tin tức về Mạc Cáp Đốn sắp sửa ra tay.
Nhất thời, sóng gió sôi trào.
Ngự không đích thân ra tay, điều này có ý nghĩa gì, đó là xé bỏ hiệp định ngàn năm qua, đẩy tình huống tới mức không thể níu kéo lại được.
An Khải Thụy nghị trưởng hội nghị liên hợp Thái Qua lập tức nhận được tin, manh mối chỉ thẳng vào quốc sứ các nước thể liên hiệp Xích Nghĩa, hơn nữa muốn bọn họ đưa ra câu trả lời.
Quốc sứ các nước thể liên hiệp Xích Nghĩa đã sớm được chỉ dẫn, liền chia nhau phát biểu thanh minh: Ma Duệ Tinh lệ thuộc Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, Ngự không có quyền hành động trong thể liên hiệp, nước khác không có quyền can thiệp.
Lời như thế, rõ ràng là già mồm át lẽ phải, hơn nữa đẩy tình hình đến mức không thể níu kéo.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, thể liên hiệp Tân Bối Ba cũng phát biểu thanh minh: Cách làm của Mạc Cáp Đốn là phù hợp hiến chương vũ trụ, hoàn toàn hợp lý, các nước khác không có quyền can thiệp.
Rõ ràng, lúc này thể liên hiệp Xích Nghĩa đã cột chung với thể liên hiệp Tân Bối Ba.
Quốc sứ các nước Thể liên hiệp Á Bình Ninh muốn nổi điên với hành vi này, còn thiếu chút ra tay với quốc sứ thể liên hiệp Xích Nghĩa, bóp chết lũ khốn này.
Quốc sứ thể liên hợp Gia Đô dù có một phần khúc mắc với Tiêu Hoằng, nhưng từ góc độ vĩ mô, bọn họ phải đứng về phía Tiêu Hoằng.
Chẳng qua, lúc bọn họ định phát biểu quan điểm của mình, đối đầu với thể liên hiệp Xích Nghĩa, liền nhận được tin từ Thánh Đàn, là do A Di La gián tiếp truyền xuống, chỉ có 2 chữ: Im lặng.
Các quốc sứ ngây người với tin tức như thế. Bọn họ không rõ là A Di La bỏ mặc, hay là có dự tính khác.
Về phần An Khải Thụy, nhìn đại sảnh rộng lớn trở nên hỗn loạn, muốn ra sức khống chế, nhưng lúc này đã lực bất tòng tâm, ánh mắt dần xuất hiện bối rối. Bởi vì hắn phát hiện, đừng nói Vũ trụ Thái Qua, ngay cả nơi này mà hắn cũng không thể duy trì được trật tự.
Cũng khó trách lúc trước Tiêu Hoằng không thèm nhìn tới hắn, thực tế nếu không thể bảo hộ quyền lợi chính đáng của Thiên Tế Tinh, còn nói cái gì chỉ trỏ nhúng tay vào Thiên Tế Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.