Ma Ngân

Chương 466: tiến bộ điên cuồng

Đình Vũ

19/07/2017

Đợi gió lốc Ngự lực trong người hoàn toàn tan đi, Tiêu Hoằng mới dùng khí tức pháp cảm giác Ngự lực trong người. Trải qua 3 tiếng huấn luyện, Ngự lực đã tăng thêm hơn 360 cổ.

Dựa theo tốc độ này, chỉ cần thêm 2 ngày, Ngự lực của Tiêu Hoằng có thể đột phá 9000 cổ, bước vào trình độ Ngự sư cấp ba.

Không đến một tháng, có lẽ sẽ đến trình độ Ngự sư cấp bốn.

Đối với Tiêu Hoằng, thật là một loại mong chờ.

Ngả Nhĩ Văn ở bên cạnh Tiêu Hoằng, cũng tiến bộ không ít, tươi cười hài lòng.

Tiếp theo hai người không nói nhiều, nhìn nhau liền dừng dậy rời hang động Mặc Ngần, trên đường Tiêu Hoằng cùng Ngả Nhĩ Văn còn thuận tay thu gom một ít tài liệu.

Đi ra hang động Mặc Ngân, Tiêu Hoằng cùng Ngả Nhĩ Văn cùng khởi động Lưu vân, xuyên bóng đêm, dọc theo sương mù xanh thẳng về phía Mặc Hoàng thành

Tuy rằng Ngả Nhĩ Văn tiếp xúc Lưu văn mới có mấy ngày, nhưng dựa vào độ chính xác Ngự lực mạnh mẽ, cùng cấp bậc Ngự lực cao siêu, khống chế Lưu văn không có vẻ xa lạ, bám sát theo sau lưng Tiêu Hoằng.

Bởi vì không có hàng hóa, cũng không có những người khác kéo chân, trước đó đi đường mất 2 tiếng, hai người chỉ mất nửa tiếng là chạy trở về Mặc Hoàng thành, sau đó tự trở về nghỉ ngơi.

Quay trở về chỗ ở, Tiêu Hoằng cũng tỏ ra mệt mỏi, liền ngã đầu ngủ ngay.

Chi nghỉ ngoi 5 tiếng, Tiêu Hoằng tỉnh lại, liền bắt đầu chế tạo các loại Ma Văn, sau đó nhìn thờỉ gian, liền ăn vài thứ, lập tức chạy đi đại sảnh trưởng giả.

Trên đường Tiêu Hoằng còn đặc biệt liếc ruộng trông lúa một cái, nhìn mấy chục cô gái đang dùng lưỡi liễm gặt lúa của mình, sắc mặt đầy vẻ thành tựu. Chỉ riêng mảnh ruộng nhỏ dài 10 m do Hạ Lục Đế phụ trách, một mảnh hỗn loạn, thật là thê thảm.

Cỏ dại đã xen lẫn với lúa non, sinh trưởng so le không đều, lúc này Hạ Lục Đế hai tay chống cằm ngồi trên trụ gỗ như đang suy ngẫm, lại giống như đang hờn dỗi, ngược lại hai con linh thú giống chuột nhảy quanh Hạ Lục Đế, rất là vui vẻ.

Bất chợt, Hạ Lục Đế thấy Tiêu Hoằng đứng trên cầu đá, bình thản nhìn nàng, mặt liền đỏ lên, đột ngột đứng dậy lớn tiếng nói:

- Nhìn cái gì, sai lầm mấy chỗ, chẳng lẽ có vấn đề hay sao?

Tiêu Hoằng liếc Hạ Lục Đế, nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng, trực tiếp quay đầu đi về phía đại sảnh trưởng giả.

Thấy Tiêu Hoằng không nói chỉ điểm một câu, liền bước đi như thế, Hạ Lục Để ngập ngừng một chút, vội hô:

- Này, này, này!

Tiêu Hoằng dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Lục Đe, sắc mặt không đổi, hỏi:

- Chuyện gì?

- Thứ này là ngươi phát mình, có phải không? Vậy ngươi có thể tới giúp ta được không? Chỉ một chút thôi.

Cuối cùng Hạ Lục Đế chịu thua, năn nỉ nói, hiển nhiên nàng cũng rất muốn làm tốt chuyện nay.

- Ôi...

Tiêu Hoằng khẽ than một tiếng, nhìn thời gian đã 7 giờ rưỡi, còn một chút thời gian. Vì thể Tiêu Hoằng lắc đầu bất đắc dĩ, nhảy xụổng cầu đá, sau đó đi tới chỗ ruộng lúa của Hạ Lục Đế. Nhìn gần, càng thêm thê thảm, so với những ruộng lúa bằng phầng ở chỗ khác, nơi này quả thật là di tích thảm họa.

Tiêu Hoằng không khỏi khó coi, vuốt cằm, hắn có chút hối hận, vừa nãy hẳn là nên làm bộ không nghe tới bước đi ngay.

- Này, này, nhìn xem vấn đề của ta ở chỗ nào.

Hạ Lục Đế hỏi.

- Chẳng lễ trước đó cô không đi hỏi những người khác hay sao?

Tiêu Hoằng nhíu mày, hỏi ngược lại.



Lại nhìn Hạ Lục Đế, buông tay mếu máo, mới nói:

- Không có.

- Nhìn xem đi.

Tiêu Hoằng nói xong, ngồi xuống ruộng lúa, tạm thời gọi nó là ruộng lúa vậy.

Dẹp cỏ dại, đào tầng đất lên, nhìn rễ cỏ dại đã quấn quanh sợi truyền Ngự lực, về phần hạt giống đáng thương vỉ không nhận được Ma Văn thúc đẩy tầm bổ, chỉ vừa nảy mầm đội đất lên, vẫn còn y như cũ. Hơn nữa hạt giống cũng sâu cạn không đều, có cái còn nằm dưới tuyến truyền Ngự lực.

- Trời ạ.

Nhìn thế này, Tiêu Hoằng không khỏi than thở, tiếp đó vuốt mũi đầy bất đắc dĩ cùng rối rắm.

- Thế nào? Tiêu đại sư, xem có thể cứu được không?

Hạ Lục Để làm ra vẻ bé ngoan, hơi cúi lưng, hai tay chắp đầu gối, ôn nhu hỏi. Nàng cũng biết, mình đang nhờ người ta hỗ trợ.

Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã nói rõ, lúa trông ra, ngoại trừ 2 phần giao cho Mặc Hoàng thành, còn lại có thể tự phân phối.

- Ta muốn hỏi thử, đặc tính của Ma Văn thúc đẩy là gì?

Tiêu Hoằng cố gắng bảo trì giọng điệu bình thản hỏi.

- Ấy... có thể khiến thực vật nhanh chóng sinh trưởng, hơn nữa khiến thực vật càng tươi tốt hơn.

Hạ Lục Đế nghĩ một lúc, đáp.

- Cô đã biết, vì sao không dọn dẹp tách rễ cỏ dại cùng hạt giống ra, cho dù cô để sót lại một chút cỏ dại, mấy hôm trước khi phát hiện, cô cũng có thể diệt trừ được cỏ dại mà.

Tiêu Hoằng rối rắm nói.

- Này, cái này...

Hạ Lục Đê chớp mắt to, có phần quẫn bách nói cho có lệ:

-Có... có thể là ta sơ ý.

- Được rồi, không nói cái này, vậy hạt giống này, chẳng lẽ cô không thể cẩn thận một chút sao, sao không để chúng nó lên tuyến truyền Ngự lực?

Tiêu Hoằng đành chịu nói, dựa theo Tiêu Hoằng biết, con gái trời sinh cẩn thận hơn con trai, nhưng Hạ Lục Đế này, coi như ngoại lệ vậy.

-Này...

Hạ Lục Đế gãi gãi khóe môi, không biết nói gì chống đỡ được.

- Bây giờ biết sai ở đâu rồi chứ? Dọn sạch cỏ dại, trông lại lần nữa. Nhớ kỹ, đừng sót cỏ dại ở trong ruộng, chú ý một chút.

Tiêu Hoằng nói xong, liền quay đầu, khởi động Lưu văn nhảy lên cầu đá, sau đó chạy đi.

Thẳng đến khi đi thật xa, thấy Hạ Lục Đế không theo nữa, Tiêu Hoằng mới thở phào một cái, lầm bẩm:

- Thật là ngốc.

Còn Hạ Lục Đế ở chỗ cũ, nhìn Tiêu Hoằng trói chết chạy đi, gãi gãi đầu, tiếp theo làm theo lời Tiêu Hoằng dặn, bắt đầu nhổ sạch cỏ dại kể cả rễ, sau đó hấp tấp lu bù làm việc.



Đi 10 phút, Tiêu Hoằng đấy cừa đại sảnh trường,giả, chợt đổi sắc.

Nhìn ở một bên đại sảnh, Kim quan điêu đã bị phân rã gần xong, mấy chục bình chứa đầy máu đặt ngay ngắn trên giá.

Nội tạng, xương, thịt, da lông, đã được xử lý gọn gàng.

Lúc này Đại trưởng giả đang ngồi ở chủ tọa, dùng dao nhỏ điêu khắc một cây xương sườn Kim quan điêu, tuy rằng là xương, nhưng dưới ánh sáng phản xạ lại hiện ra văn lộ như tơ vàng.

Tiêu Hoằng biết rõ, xương Kim quan điêu còn cứng hơn cả sắt thép, tính truyền dẫn Ngự lực còn xuất sắc hơn cả hợp kim Vi Mê, là tài liệu chế tạo Khí văn tuyệt hảo.

- Đất trên mặt ngươi là gì thế?

Đại trưởng giả không cố ý nhìn Tiêu Hoằng, hỏi.

- Này... trên đường gặp Hạ Lục Đế, giúp cô ta một chút.

Tiêu Hoằng bình thản trả lời.

- Nha đầu Hạ Lục Đê từ nhỏ không cha mẹ, trời sinh tính quật cường, 7 tuổi đã bắt đầu sống độc lập, trước nay không thích lui tới với người khác, luôn sĩ diện, luôn muốn mọi chuyện giỏi hơn người ta. Trên thực tế, nhiều lúc hoàn toàn ngược lại, nhưng tổng thể mà nói, con bé vẫn rất hiền lành.

Đại trưởng giả cẩn thận lau xương sườn Kim quan điêu, nói.

Tiêu Hoằng không nói gì, nhưng hồi tưởng ruộng lúa vô cùng thê thảm kia, tất nhiên Đại trưởng giả nói không phải không có lý.

- Còn nữa, dựa theo quy củ của Lạc Đan Luân, Kim quan điêu là do ngươi đưa ra kế hoạch trước, hơn nữa bỏ công nhiều nhất, bởi vậy quyền phân phối Kim quan điêu ở trong tay ngươi.

Đại trưởng giả nói tiếp.

-À.

Tiêu Hoằng đánh giá tài liệu được phân giải, lạnh nhạt gật đầu, về phần phân phối, trong lòng Tiêu Hoằng đã có tính toán.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng cùng Đại trưởng giả không nói gì nữa, đi ra sân sau tiếp tục huấn luyện ngày mới.

Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng đã có một ít nắm giữ Ám Ẩn, bởi vậy theo huấn luyện sâu dần, tiến bộ thần tốc, chỉ cần 3 tiếng, Tiêu Hoằng đã có thể tự động lắc lư những sợi lông Ngự lực trên thân thể.

Tuy rằng ngẫu nhiên còn có khập khiễng, nhưng Tiêu Hoằng đã có tiến bộ rõ ràng dưới sự chỉ dạy của Đại trưởng giả. Đại trưởng giả cũng gần như dốc túi truyền thụ cho Tiêu Hoằng, không giữ lại chút nào.

- Được rồi, Tiêu Hoằng, bây giờ đà có thể đổi chỗ tu luyện.

Bổng nhiên Đại trưởng giả nói.

Tiêu Hoằng mở mắt, nhìn Đại trưởng giả chi ngón tay gầy khô về phía hai cây cột đá có treo dây thừng, dây thừng chỉ to cỡ một ngón tay.

Tiêu Hoằng nhìn đoạn dây thừng kia, hơi khó hiểu, hỏi:

- Tiếp theo, tu luyện như thế nào?

- Ngồi ở trên dây thừng kia, lặp lại tu luyện vừa rồi.

Đại trưởng giả nói từng chữ một.

Nghe Đại trưởng giả nói thế, Tiêu Hoằng cũng không ngập ngừng, đứng dậy bước tới chỗ dây thừng, trực tiếp nhảy .lên .đó. Hai chân đâm trên dây thừng, lắc lư một cái, cuối cùng ổn định được thân thể. Tuy ràng Tiêu Hoằng chưa từng trải qua huấn luyện cân bằng, nhưng dù sao cũng là cấp Ngự sư, tố chất thân thể cũng không tệ, bởi vậy hoàn toàn cọ thể duy trì được trình độ cân bằng này.

- Bây giờ ngôi trên dây thừng, lặp lại huấn luyện vừa nãy.

Đại trưởng giả nói tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook