Chương 741: Trắng trợn giết chóc(1)
Đình Vũ
13/11/2014
Ầm!
Không đợi mọi người cảm thấy sợ hãi, Tiêu Hoằng đã không chút lưu tình nào, trực tiếp đánh một quyền từ trên cao xuống đầu Thiết Hách.
Một quyền này trực tiếp làm cho Thiết Hách thất khiếu văng máu, thân thể bắt đầu co giật, trên mặt đã rõ ràng lõm xuống.
Cảnh tượng như vậy, rõ ràng làm muốn đánh chết Thiết Hách a.
Các trung lập tù phạm hơi phục hồi tinh thần một chút, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều vô cùng sợ hãi, đồng loạt tới sát mép quảng trường, những người này đều là người có tội ác tày trời, lá gan cũng là tương đối lớn, nhưng cảnh tượng như vậy, đánh cho Thiết Hách ngày xưa không thể chiến thắng thành bẹp dí, thì cho dù trong lòng bọn họ có năng lực chịu đựng mạnh đến mấy đi nữa, thì đều cảm thấy tim đập nhanh và e ngại.
Nhất là đám người Á Tế Á, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn thân như nhũn ra, Thiết Hách là trụ cột của bọn chúng tại Khu giam giữ số 4, nhưng không thể tưởng được, vậy mà lại bị Tiêu Hoằng dùng phương thức này miểu sát.
Hơn nữa thủ đoạn của Tiêu Hoằng thì bọn họ cũng thấy được, quả thực ra rất cay độc, đối với địch nhân thì không chút lưu tình nào.
Ầm...
Khi mọi người đang đồng loạt lùi bước, Tiêu Hoằng đã lại đánh một quyền vào đầu Thiết Hách. Một quyền này trực tiếp đánh nát đầu hắn, trong nháy mắt, óc và máu tưới văng khắp nơi, mà thân thể đang không ngừng co giật của Thiết Hách cũng hoàn toàn mềm lại, chết tới mức không thể chết lại nữa!
Cảnh tượng này không khỏi làm cho mọi người trên sân thể dục đồng loạt lùi về phía sau một bước nữa, giờ khắc này, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã không còn giống như nhìn một nhân loại nữa, mà là đang nhìn một con dã thú ăn thịt người.
Thử nghĩ một chút, cùng một con dã thú vô cùng hung mãnh sống với nhau, đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào với những người này a.
Nhất là đám người Á Tế Á, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo, mới đầu còn tính toán dựa vào Thiết Hách để đẩy Tiêu Hoằng vào chỗ chết. Nhưng trước mắt, Thiết Hách đã trực tiếp bị Tiêu Hoằng cường hãn miểu sát, tiếp theo Tiêu Hoằng sẽ làm gì bọn họ đây?
Đại khái chỉ trôi qua vài giây thời gian, tất cả dường như đã có đáp án, chỉ thấy Tiêu Hoằng hơi đứng lên, nắm tay dính đầy máu, chậm rãi từ trong phế tích đi ra, ánh mắt lạnh như băng, từng bước một đi về phía Nạp Ni.
- Tiêu... Tiêu... Ta...!
Trong lúc nhất thời, Nạp Ni lắp bắp, muốn cầu xin tha thứ, nhưng căn bản lại không biết nói thế nào. Vừa rồi đã mạnh miệng cuồng ngôn, hiện giờ biết nói gì đây!
Trái lại Tiêu Hoằng, căn bản là không để cho Nạp Ni có cơ hội nhiều lời, đột nhiên tăng tốc, gần như bằng tốc độ mà mắt thường khó phân biệt nổi, lao về phía Nạp Ni.
Chỉ trong tích tắc, Tiêu Hoằng đã trực tiếp bắt được cổ của Nạp Ni.
- Tiêu Hoằng, ta...
- Chết!
Không đợi Nạp Ni nói hết câu, Tiêu Hoằng tay kia đã nắm lấy vai Nạp Ni, hai tay xé một cái, trực tiếp xé rời đầu của Nạp Ni, đầu và thân thể mỗi thứ một nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám tù nhân đều sợ run. Trời a! Quá tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời, tất cả tù nhân đều nép mình sát vào vách tường, không dám loạn động chút nào, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Cho dù là là một số kẻ tội ác tày trời, thì cũng không làm tới mức này a.
Cho dù Ai Thác và Vương Quân vừa bị đánh thành đầu heo kia, cũng đều có chút ngẩn người, hắn còn nhớ rõ lúc trước khi hắn nói với Tiêu Hoằng rằng, hắn đã làm thịt lão bà của mình, Tiêu Hoằng chỉ cười nhạt, nhưng hiện giờ Tiêu Hoằng còn tàn độc chỉ hơn chớ không kém hắn.
Đây đâu phải là người a! Rõ ràng chính là cầm thú!
Tiêu Hoằng căn bản không để ý người khác thấy thế nào, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phái đám người Á Tế Á đang vô cùng hoảng sợ kia, trực tiếp vồ tới giết chóc.
Không đợi một tên Á Tế Á này có phản ứng gì, hai tay Tiêu Hoằng đã cắm thật sâu vào trong ngực hắn, sau đó dùng một chút lực, trực tiếp xé tên Á Tế Á này thành hai nửa.
Kỳ thật nguyên nhân tạo ra hiệu quả này thì chỉ có một, đó chính là trở thành Đại Ngự Sư, Tiêu Hoằng quá thừa tinh lực, gấp gáp cần phát tiết một lần cho thống khoái, hơn nữa Thiết Hách khiêu khích, cùng với cừu hận ngày xưa với người Á Tế Á, đã hoàn toàn khơi dậy sự điên cuồng trong lòng Tiêu Hoằng.
Các binh sĩ Cao Tương phía trên, nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, Tiêu Hoằng hành động như thế đã khiến cho trong lòng bọn họ cảm nhận được nghiêm trọng và khủng bố.
Trực tiếp giết chết Thiết Hách, điều này chính là một tổn thất không nhỏ đối với Trại tập trung Tín Nghĩa, càng làm cho kế hoạch của bọn họ hoàn toàn phá sản.
Hơn nữa Tiêu Hoằng còn đang giết chóc không kiêng nể gì, rõ ràng là có thể tạo thành tổn thất lớn hơn nữa.
- Tên tóc bạc trắng chết tiệt, ngươi dừng tay cho ta!
Mười tên binh sĩ Cao Tương trên căn phòng hét lớn về phía Tiêu Hoằng, đồng thời đều nâng Ma Văn súng trường trong tay lên.
Đồng thời, ước chừng mấy chục tên binh sĩ Cao Tương cũng có phản ứng, cùng lúc nhảy vào trong sân thể dục, vây quanh Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng, ánh mắt lạnh như băng nhìn bốn phía một cái, hai tay đột nhiên vung lên, chỉ bằng Ngự lực cường hãn mà đã làm cho xung quanh thân thể hình thành một cỗ Ngự lực sóng xung kích, điều khiển đám đất đá, cát sỏi xung quanh lơ lửng lên.
Điều này làm cho những binh sĩ Cao Tương này không kiềm được lui về phía sau hai bước.
Không cần Chiến Văn, chỉ bằng Ngự lực thì cũng có thể tạo thành hiệu quả như thế, sau khi trở thành Đại Ngự Sư lúc sau, thực lực rốt cuộc cường đại tới mức nào a! Đây cũng là ước mơ của vô số người, hiện giờ Tiêu Hoằng đã đạt được.
- Ngươi tên là Tiêu Hoằng, đúng không? Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật một chút, nếu không ta sẽ xử tử ngươi ngay tại đây.
Bỗng nhiên, ở phía sau Tiêu Hoằng truyền đến một thanh âm, người nói chính là chủ quản Khoa Mã của Khu giam giữ số 4, trình độ Ngự Sư cấp bốn, đồng thời đã khởi động toàn bộ Chiến Văn của bản thân.
Trên đầu ngón tay của hắn, một thanh quang nhận đã chỉ thẳng vào gáy Tiêu Hoằng.
- Đại Ngự Sư đều rất khó gặp a, tại sao lúc trước lại không bị phát hiện vậy? Tuy nhiên, ta khuyên ngươi vẫn không nên phản kháng, mặc dù ngươi có thể đánh thắng được tất cả binh sĩ nơi này, nhưng đi ra ngoài Khu giam giữ số 4, sẽ có Đại Ngự Sư chờ ngươi, thậm chí còn có cả Ngự Hồn, không cần tự mình chuốc lấy khổ, buông tha cho chống cự là lựa chọn duy nhất của ngươi, huống chi cho dù ngươi là Đại Ngự Sư, nhưng thuốc nổ trong chiếc vòng trên cổ ngươi, cũng vẫn có thể thoải mái giết chết ngươi!
Khoa Mã vẻ mặt lạnh như băng, gằn từng chữ với Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng chỉ hơi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Khoa Mã một cái. Tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn hơi nâng cánh tay lên, đặt ở phía sau đầu.
Tiêu Hoằng tuy rằng điên cuồng, nhưng trong điên cuồng thì vẫn có một tia bình tĩnh.
Ngay khi cánh tay Tiêu Hoằng vừa mới được nâng lên, bảy, tám gã binh sĩ Cao Tương đã nhanh chóng bước lên, chế trụ Tiêu Hoằng, sau đó trực tiếp kéo hắn vào trong phòng giam.
Lần này, bọn chúng cũng không nhốt Tiêu Hoằng vào trong nhà tù bình thường, mà là một nhà tù đặc chế hoàn toàn do thép hợp kim tạo ra, chỉ riêng vách tường cũng đã dày hơn nửa thước rồi.
Đây cũng là chỗ giam giữ Đại Ngự Sư. Bởi vì tường đá bình thường thì chỉ cần Đại Ngự Sư nguyện ý, hoàn toàn có thể bằng nắm tay đánh vỡ được.
Về phần Tiêu Hoằng, hắn cũng không bị đánh đập quá phận, bởi vì Đại Ngự Sư ở Trại tập trung Tín Nghĩa thì là phi thường đáng giá, cải tạo trở thành nhân ngẫu, thì có thể bán được 5000 đến 1 vạn kim. Nếu mà đánh bị thương, thì khó tránh khỏi ảnh hưởng tới phẩm chất.
Trái lại Khoa Mã ở trong sân thể dục, hơi nhìn đám tù phạm vẻ mặt hoảng sợ, giống như chim sợ cành cong một cái, lập tức nhìn về phía thi thể Thiết Hách, bị giết rất thảm.
Hàng hóa chuẩn bị bán ra, cứ như vậy mà tổn thất, khó tránh khỏi làm cho Khoa Mã cảm thấy vô cùng nghiêm trọng. Hiển nhiên hắn đã không có kết quả công tác tốt để báo cáo rồi, tuy nhiên, đáng được ăn mừng chính là, bọn họ đã phát hiện ra Tiêu Hoằng, giá của một tên Đại Ngự Sư thì hoàn toàn ngang với 10 tên Ngự Sư đỉnh phong.
Phân phó vài tên binh sĩ Cao Tương, dọn dẹp tất cả một chút, Khoa Mã liền bất đắc dĩ xoay người, rời khỏi Sở giam giữ số 4, đi thẳng đến văn phòng chủ quản Trương Chí Binh của khu nhà giam chữ Bính.
Nghe Khoa Mã báo cáo, vẻ mặt vốn bình thản của Trương Chí Binh không kiềm được biến đổi, Thiết Hách đã chết, ảnh hưởng lớn đến đâu, Trương Chí Binh tự nhiên rõ ràng, nên biết rằng, các chủ quản trong Sở thực nghiệm linh hồn và đám nhân viên nghiên cứu khoa học kia, thì đều là những kẻ hắn không đắc tội nổi a.
Thiết Hách chết, không thể nghi ngờ chính là do hắn thất trách, không thể bàn giao cho Dịch Tư Nam hay thủ tịch khoa học gia Lý Triệu Cương của Sở thực nghiệm linh hồn, mà hai người kia cũng tuyệt đối là hai đại đầu sỏ của Tín Nghĩa, gần như có thể một tay che trời, một ngươi quản lý quyền lợi, người còn lại quản lý kỹ thuật.
- Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều là tin tức xấu, chúng ta phát hiện một người tên là Tiêu Hoằng, cấp bậc Đại Ngự Sư, trước đó không bị tra ra, phỏng chừng là do dụng cụ thăm dò Ngự lực của chúng ta xuất hiện trục trặc, có hắn thì hoàn toàn có thể bù lại tổn thất của Thiết Hách.
Khoa Mã nói tiếp, vẫn hơi cúi người trước Trương Chí Binh.
Nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ của Trương Chí Binh đột nhiên biến đổi, nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư, ở doanh chữ Bính chính là có một không hai, cho dù là Ngự Sư đỉnh phong, thì cũng đều không phải dễ thấy.
Dù sao trên thế giới này, nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư tuy rằng không phải hiếm như Ngự Hồn, trong hơn một ngàn ức người trong một liên hợp thể, chỉ có mười mấy người, nhưng cũng hoàn toàn có thể đạt tới trình độ hiếm như lông phượng sừng lân.
Trình độ quý giá của nó có thể thấy được rõ ràng.
- Nếu Thiết Hách đã chết, đơn giản mượn tên Tiêu Hoằng kia tới thay thế đi.
Trương Chí Binh nói xong, liền chuyển tất cả tin tức cho Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương.
Giờ phút này Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương đang ở trong đại sảnh của Sở thực nghiệm linh hồn, nếu so với những chỗ khác thô ráp và đơn sơ, thì nơi này có thể nói là rất phồn hoa, tất cả đều có kiểu cách sang trọng, Ma Văn đăng sáng ngời, sàn nhà lấp lánh, tất cả mọi phương tiện đều cực kỳ tiên tiến, hầu hết Ma Văn dụng cụ đều được nhập khẩu từ Tân Bối Ba liên hợp thể tới.
Trên một trường kỷ đẹp đẽ, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đang ngồi đối diện với hai người khác, một mái tóc màu vàng, làn da trắng nõn, mà hắn chính là con của một tên phú thương tại Tân Bối Ba liên hợp thể, tên là Duy Sa Lạp.
Đồng thời hắn cũng là khách hàng mua Thiết Hách và 10 tên nhân ngẫu khác, dùng để làm bảo vệ các kho hàng trọng yếu, cùng với làm cận vệ bên người.
Lúc này vẻ mặt Dịch Tư Nam đang rất hòa ái, nói chuyện rất nhiệt tình.
- Số 255 đã trải qua đợt trị liệu thứ nhất, mười lăm ngày sau sẽ trải qua lần thứ hai, đến lúc đó tư tưởng của hắn sẽ hoàn toàn bị tẩy sạch, mặc cho chủ nhân bài bố, trình độ trung thành không thua thì loài chó giữ nhà!
Lý Triệu Cương nhẹ nhàng giới thiệu với Duy Sa Lạp.
Không đợi mọi người cảm thấy sợ hãi, Tiêu Hoằng đã không chút lưu tình nào, trực tiếp đánh một quyền từ trên cao xuống đầu Thiết Hách.
Một quyền này trực tiếp làm cho Thiết Hách thất khiếu văng máu, thân thể bắt đầu co giật, trên mặt đã rõ ràng lõm xuống.
Cảnh tượng như vậy, rõ ràng làm muốn đánh chết Thiết Hách a.
Các trung lập tù phạm hơi phục hồi tinh thần một chút, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều vô cùng sợ hãi, đồng loạt tới sát mép quảng trường, những người này đều là người có tội ác tày trời, lá gan cũng là tương đối lớn, nhưng cảnh tượng như vậy, đánh cho Thiết Hách ngày xưa không thể chiến thắng thành bẹp dí, thì cho dù trong lòng bọn họ có năng lực chịu đựng mạnh đến mấy đi nữa, thì đều cảm thấy tim đập nhanh và e ngại.
Nhất là đám người Á Tế Á, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, toàn thân như nhũn ra, Thiết Hách là trụ cột của bọn chúng tại Khu giam giữ số 4, nhưng không thể tưởng được, vậy mà lại bị Tiêu Hoằng dùng phương thức này miểu sát.
Hơn nữa thủ đoạn của Tiêu Hoằng thì bọn họ cũng thấy được, quả thực ra rất cay độc, đối với địch nhân thì không chút lưu tình nào.
Ầm...
Khi mọi người đang đồng loạt lùi bước, Tiêu Hoằng đã lại đánh một quyền vào đầu Thiết Hách. Một quyền này trực tiếp đánh nát đầu hắn, trong nháy mắt, óc và máu tưới văng khắp nơi, mà thân thể đang không ngừng co giật của Thiết Hách cũng hoàn toàn mềm lại, chết tới mức không thể chết lại nữa!
Cảnh tượng này không khỏi làm cho mọi người trên sân thể dục đồng loạt lùi về phía sau một bước nữa, giờ khắc này, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng đã không còn giống như nhìn một nhân loại nữa, mà là đang nhìn một con dã thú ăn thịt người.
Thử nghĩ một chút, cùng một con dã thú vô cùng hung mãnh sống với nhau, đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào với những người này a.
Nhất là đám người Á Tế Á, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo, mới đầu còn tính toán dựa vào Thiết Hách để đẩy Tiêu Hoằng vào chỗ chết. Nhưng trước mắt, Thiết Hách đã trực tiếp bị Tiêu Hoằng cường hãn miểu sát, tiếp theo Tiêu Hoằng sẽ làm gì bọn họ đây?
Đại khái chỉ trôi qua vài giây thời gian, tất cả dường như đã có đáp án, chỉ thấy Tiêu Hoằng hơi đứng lên, nắm tay dính đầy máu, chậm rãi từ trong phế tích đi ra, ánh mắt lạnh như băng, từng bước một đi về phía Nạp Ni.
- Tiêu... Tiêu... Ta...!
Trong lúc nhất thời, Nạp Ni lắp bắp, muốn cầu xin tha thứ, nhưng căn bản lại không biết nói thế nào. Vừa rồi đã mạnh miệng cuồng ngôn, hiện giờ biết nói gì đây!
Trái lại Tiêu Hoằng, căn bản là không để cho Nạp Ni có cơ hội nhiều lời, đột nhiên tăng tốc, gần như bằng tốc độ mà mắt thường khó phân biệt nổi, lao về phía Nạp Ni.
Chỉ trong tích tắc, Tiêu Hoằng đã trực tiếp bắt được cổ của Nạp Ni.
- Tiêu Hoằng, ta...
- Chết!
Không đợi Nạp Ni nói hết câu, Tiêu Hoằng tay kia đã nắm lấy vai Nạp Ni, hai tay xé một cái, trực tiếp xé rời đầu của Nạp Ni, đầu và thân thể mỗi thứ một nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám tù nhân đều sợ run. Trời a! Quá tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời, tất cả tù nhân đều nép mình sát vào vách tường, không dám loạn động chút nào, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Cho dù là là một số kẻ tội ác tày trời, thì cũng không làm tới mức này a.
Cho dù Ai Thác và Vương Quân vừa bị đánh thành đầu heo kia, cũng đều có chút ngẩn người, hắn còn nhớ rõ lúc trước khi hắn nói với Tiêu Hoằng rằng, hắn đã làm thịt lão bà của mình, Tiêu Hoằng chỉ cười nhạt, nhưng hiện giờ Tiêu Hoằng còn tàn độc chỉ hơn chớ không kém hắn.
Đây đâu phải là người a! Rõ ràng chính là cầm thú!
Tiêu Hoằng căn bản không để ý người khác thấy thế nào, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phái đám người Á Tế Á đang vô cùng hoảng sợ kia, trực tiếp vồ tới giết chóc.
Không đợi một tên Á Tế Á này có phản ứng gì, hai tay Tiêu Hoằng đã cắm thật sâu vào trong ngực hắn, sau đó dùng một chút lực, trực tiếp xé tên Á Tế Á này thành hai nửa.
Kỳ thật nguyên nhân tạo ra hiệu quả này thì chỉ có một, đó chính là trở thành Đại Ngự Sư, Tiêu Hoằng quá thừa tinh lực, gấp gáp cần phát tiết một lần cho thống khoái, hơn nữa Thiết Hách khiêu khích, cùng với cừu hận ngày xưa với người Á Tế Á, đã hoàn toàn khơi dậy sự điên cuồng trong lòng Tiêu Hoằng.
Các binh sĩ Cao Tương phía trên, nhìn thấy hình ảnh này, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, Tiêu Hoằng hành động như thế đã khiến cho trong lòng bọn họ cảm nhận được nghiêm trọng và khủng bố.
Trực tiếp giết chết Thiết Hách, điều này chính là một tổn thất không nhỏ đối với Trại tập trung Tín Nghĩa, càng làm cho kế hoạch của bọn họ hoàn toàn phá sản.
Hơn nữa Tiêu Hoằng còn đang giết chóc không kiêng nể gì, rõ ràng là có thể tạo thành tổn thất lớn hơn nữa.
- Tên tóc bạc trắng chết tiệt, ngươi dừng tay cho ta!
Mười tên binh sĩ Cao Tương trên căn phòng hét lớn về phía Tiêu Hoằng, đồng thời đều nâng Ma Văn súng trường trong tay lên.
Đồng thời, ước chừng mấy chục tên binh sĩ Cao Tương cũng có phản ứng, cùng lúc nhảy vào trong sân thể dục, vây quanh Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng, ánh mắt lạnh như băng nhìn bốn phía một cái, hai tay đột nhiên vung lên, chỉ bằng Ngự lực cường hãn mà đã làm cho xung quanh thân thể hình thành một cỗ Ngự lực sóng xung kích, điều khiển đám đất đá, cát sỏi xung quanh lơ lửng lên.
Điều này làm cho những binh sĩ Cao Tương này không kiềm được lui về phía sau hai bước.
Không cần Chiến Văn, chỉ bằng Ngự lực thì cũng có thể tạo thành hiệu quả như thế, sau khi trở thành Đại Ngự Sư lúc sau, thực lực rốt cuộc cường đại tới mức nào a! Đây cũng là ước mơ của vô số người, hiện giờ Tiêu Hoằng đã đạt được.
- Ngươi tên là Tiêu Hoằng, đúng không? Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật một chút, nếu không ta sẽ xử tử ngươi ngay tại đây.
Bỗng nhiên, ở phía sau Tiêu Hoằng truyền đến một thanh âm, người nói chính là chủ quản Khoa Mã của Khu giam giữ số 4, trình độ Ngự Sư cấp bốn, đồng thời đã khởi động toàn bộ Chiến Văn của bản thân.
Trên đầu ngón tay của hắn, một thanh quang nhận đã chỉ thẳng vào gáy Tiêu Hoằng.
- Đại Ngự Sư đều rất khó gặp a, tại sao lúc trước lại không bị phát hiện vậy? Tuy nhiên, ta khuyên ngươi vẫn không nên phản kháng, mặc dù ngươi có thể đánh thắng được tất cả binh sĩ nơi này, nhưng đi ra ngoài Khu giam giữ số 4, sẽ có Đại Ngự Sư chờ ngươi, thậm chí còn có cả Ngự Hồn, không cần tự mình chuốc lấy khổ, buông tha cho chống cự là lựa chọn duy nhất của ngươi, huống chi cho dù ngươi là Đại Ngự Sư, nhưng thuốc nổ trong chiếc vòng trên cổ ngươi, cũng vẫn có thể thoải mái giết chết ngươi!
Khoa Mã vẻ mặt lạnh như băng, gằn từng chữ với Tiêu Hoằng.
Trái lại Tiêu Hoằng chỉ hơi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Khoa Mã một cái. Tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn hơi nâng cánh tay lên, đặt ở phía sau đầu.
Tiêu Hoằng tuy rằng điên cuồng, nhưng trong điên cuồng thì vẫn có một tia bình tĩnh.
Ngay khi cánh tay Tiêu Hoằng vừa mới được nâng lên, bảy, tám gã binh sĩ Cao Tương đã nhanh chóng bước lên, chế trụ Tiêu Hoằng, sau đó trực tiếp kéo hắn vào trong phòng giam.
Lần này, bọn chúng cũng không nhốt Tiêu Hoằng vào trong nhà tù bình thường, mà là một nhà tù đặc chế hoàn toàn do thép hợp kim tạo ra, chỉ riêng vách tường cũng đã dày hơn nửa thước rồi.
Đây cũng là chỗ giam giữ Đại Ngự Sư. Bởi vì tường đá bình thường thì chỉ cần Đại Ngự Sư nguyện ý, hoàn toàn có thể bằng nắm tay đánh vỡ được.
Về phần Tiêu Hoằng, hắn cũng không bị đánh đập quá phận, bởi vì Đại Ngự Sư ở Trại tập trung Tín Nghĩa thì là phi thường đáng giá, cải tạo trở thành nhân ngẫu, thì có thể bán được 5000 đến 1 vạn kim. Nếu mà đánh bị thương, thì khó tránh khỏi ảnh hưởng tới phẩm chất.
Trái lại Khoa Mã ở trong sân thể dục, hơi nhìn đám tù phạm vẻ mặt hoảng sợ, giống như chim sợ cành cong một cái, lập tức nhìn về phía thi thể Thiết Hách, bị giết rất thảm.
Hàng hóa chuẩn bị bán ra, cứ như vậy mà tổn thất, khó tránh khỏi làm cho Khoa Mã cảm thấy vô cùng nghiêm trọng. Hiển nhiên hắn đã không có kết quả công tác tốt để báo cáo rồi, tuy nhiên, đáng được ăn mừng chính là, bọn họ đã phát hiện ra Tiêu Hoằng, giá của một tên Đại Ngự Sư thì hoàn toàn ngang với 10 tên Ngự Sư đỉnh phong.
Phân phó vài tên binh sĩ Cao Tương, dọn dẹp tất cả một chút, Khoa Mã liền bất đắc dĩ xoay người, rời khỏi Sở giam giữ số 4, đi thẳng đến văn phòng chủ quản Trương Chí Binh của khu nhà giam chữ Bính.
Nghe Khoa Mã báo cáo, vẻ mặt vốn bình thản của Trương Chí Binh không kiềm được biến đổi, Thiết Hách đã chết, ảnh hưởng lớn đến đâu, Trương Chí Binh tự nhiên rõ ràng, nên biết rằng, các chủ quản trong Sở thực nghiệm linh hồn và đám nhân viên nghiên cứu khoa học kia, thì đều là những kẻ hắn không đắc tội nổi a.
Thiết Hách chết, không thể nghi ngờ chính là do hắn thất trách, không thể bàn giao cho Dịch Tư Nam hay thủ tịch khoa học gia Lý Triệu Cương của Sở thực nghiệm linh hồn, mà hai người kia cũng tuyệt đối là hai đại đầu sỏ của Tín Nghĩa, gần như có thể một tay che trời, một ngươi quản lý quyền lợi, người còn lại quản lý kỹ thuật.
- Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều là tin tức xấu, chúng ta phát hiện một người tên là Tiêu Hoằng, cấp bậc Đại Ngự Sư, trước đó không bị tra ra, phỏng chừng là do dụng cụ thăm dò Ngự lực của chúng ta xuất hiện trục trặc, có hắn thì hoàn toàn có thể bù lại tổn thất của Thiết Hách.
Khoa Mã nói tiếp, vẫn hơi cúi người trước Trương Chí Binh.
Nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ của Trương Chí Binh đột nhiên biến đổi, nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư, ở doanh chữ Bính chính là có một không hai, cho dù là Ngự Sư đỉnh phong, thì cũng đều không phải dễ thấy.
Dù sao trên thế giới này, nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư tuy rằng không phải hiếm như Ngự Hồn, trong hơn một ngàn ức người trong một liên hợp thể, chỉ có mười mấy người, nhưng cũng hoàn toàn có thể đạt tới trình độ hiếm như lông phượng sừng lân.
Trình độ quý giá của nó có thể thấy được rõ ràng.
- Nếu Thiết Hách đã chết, đơn giản mượn tên Tiêu Hoằng kia tới thay thế đi.
Trương Chí Binh nói xong, liền chuyển tất cả tin tức cho Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương.
Giờ phút này Dịch Tư Nam và Lý Triệu Cương đang ở trong đại sảnh của Sở thực nghiệm linh hồn, nếu so với những chỗ khác thô ráp và đơn sơ, thì nơi này có thể nói là rất phồn hoa, tất cả đều có kiểu cách sang trọng, Ma Văn đăng sáng ngời, sàn nhà lấp lánh, tất cả mọi phương tiện đều cực kỳ tiên tiến, hầu hết Ma Văn dụng cụ đều được nhập khẩu từ Tân Bối Ba liên hợp thể tới.
Trên một trường kỷ đẹp đẽ, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đang ngồi đối diện với hai người khác, một mái tóc màu vàng, làn da trắng nõn, mà hắn chính là con của một tên phú thương tại Tân Bối Ba liên hợp thể, tên là Duy Sa Lạp.
Đồng thời hắn cũng là khách hàng mua Thiết Hách và 10 tên nhân ngẫu khác, dùng để làm bảo vệ các kho hàng trọng yếu, cùng với làm cận vệ bên người.
Lúc này vẻ mặt Dịch Tư Nam đang rất hòa ái, nói chuyện rất nhiệt tình.
- Số 255 đã trải qua đợt trị liệu thứ nhất, mười lăm ngày sau sẽ trải qua lần thứ hai, đến lúc đó tư tưởng của hắn sẽ hoàn toàn bị tẩy sạch, mặc cho chủ nhân bài bố, trình độ trung thành không thua thì loài chó giữ nhà!
Lý Triệu Cương nhẹ nhàng giới thiệu với Duy Sa Lạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.