Chương 641: Từ bi cuối cùng!
Đình Vũ
06/07/2017
- Đúng thế, cái này gọi là lấy chiêu người trả lại cho người.
Tiêu Hoàng cũng không dối trá, lạnh nhạt đáp lại, tiếp theo phun điều xì gà xuống đất, đạp tất.
Thực ra, điều này cũng không đáng trách, Hạng Văn Sâm dùng kỹ thuật Đế Văn thu hút người khác, vì sao Tiêu Hoàng không được làm? Đây là đấu thực lực mà.
Tiếp đó, Tiêu Hoàng cũng không nhiều lời, chuẩn bị bước đi.
- Chờ đã!
Tiêu Hoàng vừa bước xuống bậc thang, rời sàn đấu giá, Hà Bác Tư bỗng nhiên gọi lại, ngữ khí không cam lòng và xấu hổ, hơn nữa vội bước tới.
Nhưng lúc này, Dương Khải bước ra ngăn giữa Tiêu Hoàng và Hà Bác Tư, bảo hộ an toàn tuyệt đối của Tiêu Hoàng, đây là chức trách hàng đầu của Dương Khải.
- Chuyện gì?
Tiêu Hoàng quay đầu, hỏi.
- Ngươi có nhiều Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn như thế, rốt cuộc từ đâu mà có?
Hà Bác Tư mặt lạnh hỏi.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao? Buồn cười.
Tiêu Hoàng cười lạnh, tiếp theo vắt gậy dẫn đám người Dương Khải nghênh ngang bước đi.
Chỉ để lại Hà Bác Tư không cam lòng, cùng Hạng Văn Sâm khó coi. Tiêu Hoàng ra tay như thế, đúng là một cái tát đánh tàn phế Tập đoàn Văn Sâm.
Vốn cũng cấp tài liệu đã không cách nào so sánh với Tập đoàn Thợ Săn, bây giờ thị trường Chiến văn lại bị Tập đoàn Thợ Săn đè ép, Hạng Văn Sâm cơ bản thật sự không nghĩ ra được thủ đoạn nào để lật kèo, ít nhất là cách bình thường.
Ở bên này, Tiêu Hoàng rời Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, liền nhìn Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc cách đó 2 tiếng còn xôn xao ồn ào, bây giờ đã chuyển dời sang Cửa hàng Ma Văn Long Lập, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, xếp hàng suốt đêm, cũng phải xếp chờ được Chiến văn do Tiêu Hoàng chế tạo.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoàng không nói gì thêm, lạnh nhạt bước tới Cửa hàng Ma Văn Long Lập.
- Chờ chút, ngươi đi âm thầm liên hệ người bán đấu giá thủ tịch ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, nói cho hắn Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc đã không cần tất yếu lăn lộn nữa, hỏi hắn có muốn tới Cửa hàng Ma Văn Long Lập công tác hay không, lương gấp đôi. Ngoài ra, còn có Chế Văn Sư ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, tóm lại là không tiếc mọi giá đào lấy người.
Trên đường trở về Cửa hàng Ma Văn Long Lập, Tiêu Hoàng nhỏ giọng nói với Bác Sơn.
- Hiểu rồi, lão đại, cứ yên tâm đi, nhân tài vĩ đại của Tập đoàn Văn Sâm, một cái cũng trốn không thoát.
Bác Sơn nhỏ giọng cam đoan.
Tiêu Hoàng không nói gì nữa, tiếp tục đi tới. Đúng lúc này, Tiêu Hoàng nhìn qua cửa sổ hành lang, phát hiện thị trưởng Hứa Lam cũng xếp hàng trong đội ngũ, giống như đang căn dặn gì đó với bí thư bên cạnh, hơn nữa không ngừng lật trữ kim văn trên người.
Thực ra, rất không may, dù Hứa Lam dốc hết gia sản, cũng chỉ có 20.000 kim tệ, đây là tích lũy từng chút một để dùng lúc cấp bách, có thể cho hắn chi tiêu rất nhiều năm.
Nhìn thấy vậỵ, tuy rằng Tiêu Hoàng không nghe được Hứa Lam nói chuyện, nhưng nhìn vẻ xấu hổ của Hứa Lam, cũng hiểu được một chút.
Làm quan ở Gia Đô đế quốc, thực ra là một phần công tác coi như đãi ngộ cao, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành phú ông. Ở mặt này, Gia Đô đế quốc quản lý nghiêm hơn rất nhiều so với Phục Thản Đế Quốc.
Đối với một thị trưởng, Chiến văn quý giá đối với họ, thật là một loại hàng xa xỉ.
Tiêu Hoàng cũng không quá để ý, đi vào phòng khách, xem như nghỉ ngơi một chút.
Nhưng trong quá trình nghỉ ngơi, Tiêu Hoàng vẫn lấy ra tư liệu cơ bản của thị trưởng Hứa Lam.
Lật xem một chút, liền nhìn sang Bác Sơn đứng giữ bên cạnh, nói:
- Đi tìm người, mời thị trưởng Hứa Lam tới đây.
- Vâng.
Bác Sơn đáp một tiếng, liền bước ra ngoài.
Khoảng 10 phút sau, Bác Sơn liền dẫn thị trưởng Hứa Lam đi tới.
Nếu là trước kia, đường đường là thị trưởng, thương nhân bình thường đều tự mình ra gặp, nhưng cái này chỉ giới hạn trong thương nhân bình thường. Tiêu Hoàng gần như lũng đoạn toàn bộ kinh tế Vĩnh Ngạn Tinh, hơn nữa khiển người ta cảm giác có bối cảnh thâm hậu, bởi vậy gặp được Tiêu Hoàng, Hứa Lam vẫn hết sức kính cẩn.
Tiêu Hoàng ngồi ở sô pha cũng thế, thấy Hứa Lam đi đến, tươi cười nhàn nhạt, đứng dậy, coi như nhiệt tình bắt tay:
- Không ngờ thị trưởng đại nhân lại đến tiệm nhỏ này, thật là vinh hạnh quá.
- Nghe đại danh Hồng tiên sinh đã lâu, may mắn được gặp.
Hứa Lam cũng khách sáo nói, cầm nhẹ tay Tiêu Hoàng, biểu lộ tôn kính.
- Vừa rồi ta thấy thị trưởng đại nhân cũng đang xếp hàng, hay là có hứng thú với Ma Văn của tiệm.
Tiêu Hoàng biết rõ còn cố hỏi, ra hiệu Hứa Lam cứ ngồi tùy tiện.
- Đúng thế, ta sớm có hứng thú với Chiến văn Đế Văn, khó có nhiều Chiến văn Đế Văn như ông chủ Hồng đây.
Hứa Lam nói.
- Không biết Hứa thị trưởng coi trọng thứ nào?
Tiêu Hoàng lạnh nhạt hỏi tiếp.
Nghe vậy, Hứa Lam liền có vẻ hổ thẹn:
- Thật không dám giấu, coi trọng thì nhiều, nhưng chân chính mua nổi thì chỉ có kỹ thuật Đế văn năm chiều. Nhưng mà ta tính ra còn thiểu 1000 kim tệ, không biết ông chủ Hồng có thể trả góp hay không?
Nói thế này, Hứa Lam cũng không khỏi đỏ mặt, nếu không phải Chiến văn của Tiêu Hoàng thật sự quá thu hút, Hứa Lam căn bản sẽ không nói thế, dù sao hắn là thị trưởng mà.
Tiêu Hoàng căn bản không để ý râu ria đó, cười khẽ nói:
- Không biết Hứa thị trưởng coi trọng Chiến văn nào, không cần nói tới giá cả.
- Vậy tự nhiên là Chiến văn số 17, ta cảm thấy nó rất thích hợp với mình.
Hứa Lam không cần nghĩ ngợi nói ngay, ngay khi nãy, hắn nhìn qua tủ thủy tinh, nhìn một loạt Chiến văn, cực kỳ chú ý tới Chiến văn số 17. Đáng tiếc là kỹ thuật Đế Văn sáu chiều, giá bán 50.000 kim tệ, đối với thương nhân phú hào thì chút tiền đó không tính là gì, nhưng đối với Hứa Lam, thật là không với tới được, chỉ có thể nhìn cho đã ghiền.
- Hứa thị trưởng thật có ánh mắt.
Tiêu Hoàng khẽ nói, tiếp đánh đánh mắt với Bác Sơn, Bác Sơn hiểu ý quay đầu đi ra.
Lại 10 phút sau, Bác Sơn đã mang tới Chiến văn số 17, đặt trên bàn trà.
Nhìn cận cảnh Chiến văn số 17, không nói quá, Hứa Lam nhìn thẳng mắt, tim đập thình thịch, giống như thấy được tình nhân mà mình ngày nhớ đêm mong, tràn đầy hấp dẫn không thể kháng cự.
Trong lúc Hứa Lam một lòng một dạ thưởng thức, lại thấy Tiêu Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên Chiến văn số 17, tiếp theo đầy về phía Hứa Lam.
- Nếu Hứa thị trưởng thích, Chiến văn này chính là của ngài.
Tiêu Hoằng hòa nhã nói.
Thấy Tiêu Hoằng hành động như thế, Hứa Lam bản năng hiện lên chút cảnh giác, tiếp theo vội xua tay nói:
- Cái này không được, tuyệt đối không được, quan viên nơi này có quy định khắc nghiệt, không được tùy tiện thu nhận vật chất của bất cứ ai, bằng không sẽ bị nghiêm trị.
Hứa Lam cự tuyệt quyết đoán, hắn biết rõ vi phạm quy định sẽ có kết cục gì. Đã có rất nhiều vết xe đổ trước hắn, tuyệt đối không trốn thoát được. Đúng là Hứa Lam vô cũng thích Chiến văn này, nhưng không có nghĩa là không muốn sống.
- Hứa thị trưởng cho rằng ta đang hối lộ ngài? Xem ra là ngài hiểu lầm, không biết trong điều lệ Gia Đô đế quốc có không cho phép thương nhân làm bạn với quan viên hay không?
Tiêu Hoằng nhìn Hứa Lam, hỏi.
- Kết bạn? Vậy thì thật không có, nhưng tuyệt đối không cho phép có lui tới tiền tài trái phép, ví dụ như bây giờ, tự tiện thu chỗ tốt của người khác.
Hứa Lam cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị.
- Trái phép, có phải là giao dịch quyền tiền? Nhưng Hồng Lượng ta có chỗ nào cần Hứa thị trưởng hỗ trợ không? Hối lộ ngài, hình như không có giúp gì cho ta.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Nghe thế, thần sắc Hứa Lam chợt khựng lại, sự thật đúng là thể, dựa vào tài lực hùng mạnh của Tập đoàn Thợ Săn, ở thành phố Uyển Vị này muốn gì mà không được? Thị trưởng như hắn ở trước mặt Tập đoàn Thợ Săn, quả thật chỉ có bị chèn ép.
- Ta đây làm thể, chỉ là thấy Hứa thị trưởng là một người nhiệt tình với Ma Văn, muốn kết bạn mà thôi, Ma Văn này, cũng là người bạn làm ra. Thế này đi, Chiến văn số 17 chi phí vốn là 5000 kim tệ, Hứa thị trưởng trả tiền vốn cho ta là được, coi như ngài nhờ bạn bè chế tạo Chiến văn, cái này cũng không trái phép chứ.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Nghe thế, Hứa Lam rốt cuộc lại động lòng, nghĩ tới lời Tiêu Hoằng nói, hình như không có gì không ổn. Ở trong giới chiến văn, nhờ bạn bè chế tạo Chiến văn là chỗ nào cũng có, không có gì ngạc nhiên cả.
Quan trọng hơn, là Chiến văn ở trước mặt đây, quả thật là mê người.
- Không biết ông chủ Hồng vì sao phải kết bạn cùng ta?
Hứa Lam hỏi, chỉ là giọng đã mềm đi nhiều.
- Thêm một người bạn là thêm một con đường. Đương nhiên, quan trọng hơn là thêm một người bạn thì ít đi một kẻ thù, sau này khi Tập đoàn Thợ Săn mở rộng, không cần bị quá nhiều khó xử không cần thiết, không hơn. Nếu thêm một lý do, vậy chỉ có thể nói Hứa Lam thị trưởng làm người quang mình lỗi lạc, liêm khiết công chính, ta sống ở Phục Thản Đế Quốc một thời gian, bởi vậy ta biết quan viên như ngài thật là rất quý giá.
Tiêu Hoằng nói lời này là thật, ánh mắt chân thành.
- Nếu ông chủ Hồng không che thị trưởng nghèo kiết hủ lậu như ta, vậy người bạn như ngài, ta kết giao.
Hứa Lam ngừng một lát, ánh mắt lại trong sáng, vui mừng nói.
- Nếu đã thế, làm bạn bè, nhờ chế tạo một cái Chiến văn cũng không quá mức, nhưng mà ngươi phải trả chi phí vốn cho ta.
Tiêu Hoằng mỉm cười, hơn nữa đặt Chiến văn số 17 vào tay Hứa Lam.
Nhìn Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn sáu chiều chính tông trong tay, Hứa Lam cảm thấy như mình đang mơ, ánh mắt lóe lên hưng phấn, mặt hồng hào, nhìn giống như đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích, trong lòng thật là tràn đầy cảm kích với Tiêu Hoằng. Nhưng mà cũng không quên việc mình phải làm, vội vàng lấy ra trữ kim văn 5000 kim tệ, đặt lên bàn trước mặt Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoàng cũng không dối trá, lạnh nhạt đáp lại, tiếp theo phun điều xì gà xuống đất, đạp tất.
Thực ra, điều này cũng không đáng trách, Hạng Văn Sâm dùng kỹ thuật Đế Văn thu hút người khác, vì sao Tiêu Hoàng không được làm? Đây là đấu thực lực mà.
Tiếp đó, Tiêu Hoàng cũng không nhiều lời, chuẩn bị bước đi.
- Chờ đã!
Tiêu Hoàng vừa bước xuống bậc thang, rời sàn đấu giá, Hà Bác Tư bỗng nhiên gọi lại, ngữ khí không cam lòng và xấu hổ, hơn nữa vội bước tới.
Nhưng lúc này, Dương Khải bước ra ngăn giữa Tiêu Hoàng và Hà Bác Tư, bảo hộ an toàn tuyệt đối của Tiêu Hoàng, đây là chức trách hàng đầu của Dương Khải.
- Chuyện gì?
Tiêu Hoàng quay đầu, hỏi.
- Ngươi có nhiều Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn như thế, rốt cuộc từ đâu mà có?
Hà Bác Tư mặt lạnh hỏi.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi sao? Buồn cười.
Tiêu Hoàng cười lạnh, tiếp theo vắt gậy dẫn đám người Dương Khải nghênh ngang bước đi.
Chỉ để lại Hà Bác Tư không cam lòng, cùng Hạng Văn Sâm khó coi. Tiêu Hoàng ra tay như thế, đúng là một cái tát đánh tàn phế Tập đoàn Văn Sâm.
Vốn cũng cấp tài liệu đã không cách nào so sánh với Tập đoàn Thợ Săn, bây giờ thị trường Chiến văn lại bị Tập đoàn Thợ Săn đè ép, Hạng Văn Sâm cơ bản thật sự không nghĩ ra được thủ đoạn nào để lật kèo, ít nhất là cách bình thường.
Ở bên này, Tiêu Hoàng rời Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, liền nhìn Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc cách đó 2 tiếng còn xôn xao ồn ào, bây giờ đã chuyển dời sang Cửa hàng Ma Văn Long Lập, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, xếp hàng suốt đêm, cũng phải xếp chờ được Chiến văn do Tiêu Hoàng chế tạo.
Thấy cảnh này, Tiêu Hoàng không nói gì thêm, lạnh nhạt bước tới Cửa hàng Ma Văn Long Lập.
- Chờ chút, ngươi đi âm thầm liên hệ người bán đấu giá thủ tịch ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, nói cho hắn Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc đã không cần tất yếu lăn lộn nữa, hỏi hắn có muốn tới Cửa hàng Ma Văn Long Lập công tác hay không, lương gấp đôi. Ngoài ra, còn có Chế Văn Sư ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, tóm lại là không tiếc mọi giá đào lấy người.
Trên đường trở về Cửa hàng Ma Văn Long Lập, Tiêu Hoàng nhỏ giọng nói với Bác Sơn.
- Hiểu rồi, lão đại, cứ yên tâm đi, nhân tài vĩ đại của Tập đoàn Văn Sâm, một cái cũng trốn không thoát.
Bác Sơn nhỏ giọng cam đoan.
Tiêu Hoàng không nói gì nữa, tiếp tục đi tới. Đúng lúc này, Tiêu Hoàng nhìn qua cửa sổ hành lang, phát hiện thị trưởng Hứa Lam cũng xếp hàng trong đội ngũ, giống như đang căn dặn gì đó với bí thư bên cạnh, hơn nữa không ngừng lật trữ kim văn trên người.
Thực ra, rất không may, dù Hứa Lam dốc hết gia sản, cũng chỉ có 20.000 kim tệ, đây là tích lũy từng chút một để dùng lúc cấp bách, có thể cho hắn chi tiêu rất nhiều năm.
Nhìn thấy vậỵ, tuy rằng Tiêu Hoàng không nghe được Hứa Lam nói chuyện, nhưng nhìn vẻ xấu hổ của Hứa Lam, cũng hiểu được một chút.
Làm quan ở Gia Đô đế quốc, thực ra là một phần công tác coi như đãi ngộ cao, nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành phú ông. Ở mặt này, Gia Đô đế quốc quản lý nghiêm hơn rất nhiều so với Phục Thản Đế Quốc.
Đối với một thị trưởng, Chiến văn quý giá đối với họ, thật là một loại hàng xa xỉ.
Tiêu Hoàng cũng không quá để ý, đi vào phòng khách, xem như nghỉ ngơi một chút.
Nhưng trong quá trình nghỉ ngơi, Tiêu Hoàng vẫn lấy ra tư liệu cơ bản của thị trưởng Hứa Lam.
Lật xem một chút, liền nhìn sang Bác Sơn đứng giữ bên cạnh, nói:
- Đi tìm người, mời thị trưởng Hứa Lam tới đây.
- Vâng.
Bác Sơn đáp một tiếng, liền bước ra ngoài.
Khoảng 10 phút sau, Bác Sơn liền dẫn thị trưởng Hứa Lam đi tới.
Nếu là trước kia, đường đường là thị trưởng, thương nhân bình thường đều tự mình ra gặp, nhưng cái này chỉ giới hạn trong thương nhân bình thường. Tiêu Hoàng gần như lũng đoạn toàn bộ kinh tế Vĩnh Ngạn Tinh, hơn nữa khiển người ta cảm giác có bối cảnh thâm hậu, bởi vậy gặp được Tiêu Hoàng, Hứa Lam vẫn hết sức kính cẩn.
Tiêu Hoàng ngồi ở sô pha cũng thế, thấy Hứa Lam đi đến, tươi cười nhàn nhạt, đứng dậy, coi như nhiệt tình bắt tay:
- Không ngờ thị trưởng đại nhân lại đến tiệm nhỏ này, thật là vinh hạnh quá.
- Nghe đại danh Hồng tiên sinh đã lâu, may mắn được gặp.
Hứa Lam cũng khách sáo nói, cầm nhẹ tay Tiêu Hoàng, biểu lộ tôn kính.
- Vừa rồi ta thấy thị trưởng đại nhân cũng đang xếp hàng, hay là có hứng thú với Ma Văn của tiệm.
Tiêu Hoàng biết rõ còn cố hỏi, ra hiệu Hứa Lam cứ ngồi tùy tiện.
- Đúng thế, ta sớm có hứng thú với Chiến văn Đế Văn, khó có nhiều Chiến văn Đế Văn như ông chủ Hồng đây.
Hứa Lam nói.
- Không biết Hứa thị trưởng coi trọng thứ nào?
Tiêu Hoàng lạnh nhạt hỏi tiếp.
Nghe vậy, Hứa Lam liền có vẻ hổ thẹn:
- Thật không dám giấu, coi trọng thì nhiều, nhưng chân chính mua nổi thì chỉ có kỹ thuật Đế văn năm chiều. Nhưng mà ta tính ra còn thiểu 1000 kim tệ, không biết ông chủ Hồng có thể trả góp hay không?
Nói thế này, Hứa Lam cũng không khỏi đỏ mặt, nếu không phải Chiến văn của Tiêu Hoàng thật sự quá thu hút, Hứa Lam căn bản sẽ không nói thế, dù sao hắn là thị trưởng mà.
Tiêu Hoàng căn bản không để ý râu ria đó, cười khẽ nói:
- Không biết Hứa thị trưởng coi trọng Chiến văn nào, không cần nói tới giá cả.
- Vậy tự nhiên là Chiến văn số 17, ta cảm thấy nó rất thích hợp với mình.
Hứa Lam không cần nghĩ ngợi nói ngay, ngay khi nãy, hắn nhìn qua tủ thủy tinh, nhìn một loạt Chiến văn, cực kỳ chú ý tới Chiến văn số 17. Đáng tiếc là kỹ thuật Đế Văn sáu chiều, giá bán 50.000 kim tệ, đối với thương nhân phú hào thì chút tiền đó không tính là gì, nhưng đối với Hứa Lam, thật là không với tới được, chỉ có thể nhìn cho đã ghiền.
- Hứa thị trưởng thật có ánh mắt.
Tiêu Hoàng khẽ nói, tiếp đánh đánh mắt với Bác Sơn, Bác Sơn hiểu ý quay đầu đi ra.
Lại 10 phút sau, Bác Sơn đã mang tới Chiến văn số 17, đặt trên bàn trà.
Nhìn cận cảnh Chiến văn số 17, không nói quá, Hứa Lam nhìn thẳng mắt, tim đập thình thịch, giống như thấy được tình nhân mà mình ngày nhớ đêm mong, tràn đầy hấp dẫn không thể kháng cự.
Trong lúc Hứa Lam một lòng một dạ thưởng thức, lại thấy Tiêu Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên Chiến văn số 17, tiếp theo đầy về phía Hứa Lam.
- Nếu Hứa thị trưởng thích, Chiến văn này chính là của ngài.
Tiêu Hoằng hòa nhã nói.
Thấy Tiêu Hoằng hành động như thế, Hứa Lam bản năng hiện lên chút cảnh giác, tiếp theo vội xua tay nói:
- Cái này không được, tuyệt đối không được, quan viên nơi này có quy định khắc nghiệt, không được tùy tiện thu nhận vật chất của bất cứ ai, bằng không sẽ bị nghiêm trị.
Hứa Lam cự tuyệt quyết đoán, hắn biết rõ vi phạm quy định sẽ có kết cục gì. Đã có rất nhiều vết xe đổ trước hắn, tuyệt đối không trốn thoát được. Đúng là Hứa Lam vô cũng thích Chiến văn này, nhưng không có nghĩa là không muốn sống.
- Hứa thị trưởng cho rằng ta đang hối lộ ngài? Xem ra là ngài hiểu lầm, không biết trong điều lệ Gia Đô đế quốc có không cho phép thương nhân làm bạn với quan viên hay không?
Tiêu Hoằng nhìn Hứa Lam, hỏi.
- Kết bạn? Vậy thì thật không có, nhưng tuyệt đối không cho phép có lui tới tiền tài trái phép, ví dụ như bây giờ, tự tiện thu chỗ tốt của người khác.
Hứa Lam cố gắng làm ra vẻ nghiêm nghị.
- Trái phép, có phải là giao dịch quyền tiền? Nhưng Hồng Lượng ta có chỗ nào cần Hứa thị trưởng hỗ trợ không? Hối lộ ngài, hình như không có giúp gì cho ta.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Nghe thế, thần sắc Hứa Lam chợt khựng lại, sự thật đúng là thể, dựa vào tài lực hùng mạnh của Tập đoàn Thợ Săn, ở thành phố Uyển Vị này muốn gì mà không được? Thị trưởng như hắn ở trước mặt Tập đoàn Thợ Săn, quả thật chỉ có bị chèn ép.
- Ta đây làm thể, chỉ là thấy Hứa thị trưởng là một người nhiệt tình với Ma Văn, muốn kết bạn mà thôi, Ma Văn này, cũng là người bạn làm ra. Thế này đi, Chiến văn số 17 chi phí vốn là 5000 kim tệ, Hứa thị trưởng trả tiền vốn cho ta là được, coi như ngài nhờ bạn bè chế tạo Chiến văn, cái này cũng không trái phép chứ.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.
Nghe thế, Hứa Lam rốt cuộc lại động lòng, nghĩ tới lời Tiêu Hoằng nói, hình như không có gì không ổn. Ở trong giới chiến văn, nhờ bạn bè chế tạo Chiến văn là chỗ nào cũng có, không có gì ngạc nhiên cả.
Quan trọng hơn, là Chiến văn ở trước mặt đây, quả thật là mê người.
- Không biết ông chủ Hồng vì sao phải kết bạn cùng ta?
Hứa Lam hỏi, chỉ là giọng đã mềm đi nhiều.
- Thêm một người bạn là thêm một con đường. Đương nhiên, quan trọng hơn là thêm một người bạn thì ít đi một kẻ thù, sau này khi Tập đoàn Thợ Săn mở rộng, không cần bị quá nhiều khó xử không cần thiết, không hơn. Nếu thêm một lý do, vậy chỉ có thể nói Hứa Lam thị trưởng làm người quang mình lỗi lạc, liêm khiết công chính, ta sống ở Phục Thản Đế Quốc một thời gian, bởi vậy ta biết quan viên như ngài thật là rất quý giá.
Tiêu Hoằng nói lời này là thật, ánh mắt chân thành.
- Nếu ông chủ Hồng không che thị trưởng nghèo kiết hủ lậu như ta, vậy người bạn như ngài, ta kết giao.
Hứa Lam ngừng một lát, ánh mắt lại trong sáng, vui mừng nói.
- Nếu đã thế, làm bạn bè, nhờ chế tạo một cái Chiến văn cũng không quá mức, nhưng mà ngươi phải trả chi phí vốn cho ta.
Tiêu Hoằng mỉm cười, hơn nữa đặt Chiến văn số 17 vào tay Hứa Lam.
Nhìn Chiến văn có chứa kỹ thuật Đế Văn sáu chiều chính tông trong tay, Hứa Lam cảm thấy như mình đang mơ, ánh mắt lóe lên hưng phấn, mặt hồng hào, nhìn giống như đứa trẻ có được món đồ chơi yêu thích, trong lòng thật là tràn đầy cảm kích với Tiêu Hoằng. Nhưng mà cũng không quên việc mình phải làm, vội vàng lấy ra trữ kim văn 5000 kim tệ, đặt lên bàn trước mặt Tiêu Hoằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.