Chương 1076: Tự mình chữa thương
Đình Vũ
15/09/2017
- Đúng vậy, nơi này là Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, sao thế?
Trân Trân kinh ngạc nói.
Tiêu Hoằng không đáp lời Trân Trân, lấy chim trĩ đã nướng xong xuống, xé một cái đùi, đưa cho Trân Trân, nhẹ giọng nói:
- Ăn đi.
Trân Trân nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn cái đùi tản ra mùi thơm mà Tiêu Hoằng đưa tới, mím môi, cuối cùng cánh tay nhỏ bé vẫn cầm lấy cái đùi, cắn mấy cái, giữa đường còn bị nghẹn mấy lần.
Còn Tiêu Hoằng thì liếc bộ dáng đáng thương của Trân Trân, cũng không nói nhiều, xé cái đùi còn lại đặt cạnh nàng, sau đó cắn xé những bộ phận khác.
Ăn một ít thịt chim trĩ, lúc này Tiêu Hoằng cảm thấy bụng ấm áp được một chút, thân thể suy yếu cũng được cải thiện, sau đó Tiêu Hoằng dựa vào gầm câu, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cùng với thế giới tĩnh lặng này.
Mọi người có khỏe không?
Trong lòng Tiêu Hoằng nỉ non, trong ánh mắt có một tia nhu tình, cũng có một tia lạnh băng, nhất là nhớ tới Mạc Cáp Đốn, nắm tay đầy vết thương của Tiêu Hoằng liền xiết chặt.
Thù hận vẫn lan tràn trong lòng Tiêu Hoằng, thiêu đốt báo thù dưới đáy lòng, Tiêu Hoằng thề báo thù, thề sẽ nổi dậy!
Cạch.
Trong lúc Tiêu Hoằng đang suy nghĩ, một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, nhìn lại đã thấy Trân Trân ngồi bên cạnh, e dè đẩy một cái chén sắt móp méo cũ kỹ tới gần Tiêu Hoằng.
Trong chén sắt còn bốc hơi nóng, chỉ là một chén nước ấm.
Nhìn chén nước ấm này, Tiêu Hoằng nhướng mắt nhìn Trân Trân, ngoài vết bỏng để lại sẹo lớn kia, khuôn mặt tính là xinh đẹp, trong mắt, một đôi tròng mắt trong suốt, không dính hạt bụi.
Nó trong suốt như đứa nhỏ Lạc Đan Luân, không có chút tạp chất, hết sức thuần khiết.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén sắt uống hai hớp, cảm thấy có dòng ấm áp lan khắp người, loại cảm giác này thậm chí còn tinh khiết tự nhiên hơn cả Văn đan bổ huyết.
Chỉ một chén nước ấm đơn giản, liền làm cho thần kinh căng thẳng của Tiêu Hoằng buông lỏng, giữa ban đêm hơi lạnh này, Tiêu Hoằng lại có cảm giác tái thể làm người.
Trân Trân ở một bên cũng không quấy rầy Tiêu Hoằng, im lặng ngồi cạnh Tiêu Hoằng, cũng cầm một cái chén sắt lớn uống từng hợp, không có gì nóng vội.
Cũng không biết bao lâu, Tiêu Hoằng trong lúc suy yếu quá mức, nặng nề ngủ đi.
Trong ngủ mơ, khuôn mặt Mạc Cáp Đốn quanh quẩn trước mắt Tiêu Hoằng, sau đó là Hàn sương long của mình, hóa thành những mảnh nhỏ ngay trước mắt, kế tiếp là Ni Lạc, vẻ mặt khi đóng cửa khoang tàu cứu nạn.
Mạc Cáp Đốn lại đuổi theo Tiêu Hoằng, làn sương đen từ từ cắn nuốt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng muốn giãy giụa, nhưng cảm thấy không có sức lực.
Bịch!
Khi Tiêu Hoằng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ, vùng ngồi dậy, cả người hắn toàn là mồ hôi, ánh mắt tràn đầy tàn khốc!
- Thì ra là mơ.
Tiêu Hoằng thì thào, sau đó dùng sức chà chà mặt.
Lúc này sắc trời đã sáng, tới lúc bình mình, Trân Trân đã ở bên cạnh Tiêu Hoằng, đặt chén canh nóng, dùng xương chim trĩ hôm qua để nấu.
Tiêu Hoằng cầm lấy uống mấy hớp, tâm thần mới dịu đi, sau đó đứng dậy, cầm lấy cây nạng gỗ, chuẩn bị bước đi. Tiêu Hoằng không muốn chờ chết ở chỗ này, lại càng không muốn buông tha kẻ thù.
Trong khoảnh khắc, một cỗ sát ý bùng lên trên người Tiêu Hoằng.
[ truyen cua
tui ʘʘ net ] - Ngươi muốn đi đâu? Thương thế của ngươi còn chưa khỏi...
Trân Trân thấy Tiêu Hoằng muốn đi, liền đứng lên, sợ sệt nói, ngón tay không ngừng vò góc áo cũ nát, trong ánh mắt còn có một tia luyến tiếc.
Nói tới nguyên nhân, là vì quá cô độc, khiến cho Trân Trân cảm thấy không chịu nổi. Thử nghĩ xem, một cô gái mười tám mười chín tuổi, cả đêm dưới gầm cầu, trải qua đêm tối dài dòng, sẽ là cảm giác thế nào.
Ở bên cạnh có một người, mặc kệ là người tốt hay người xấu, tối thiểu cũng tìm kiếm được một chút cảm giác an toàn mờ ảo.
- Ta có chuyện của ta, giữa ta và cô, không nằm trong cùng thế giới, cảm ơn cô đã giúp.
Tiêu Hoằng quay sang, mái tóc bạc thê lương vướng giữa đôi mắt lạnh băng, cao ngạo và uy nghiêm cùng tồn tại.
Trân Trân không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó, như một con thỏ nhỏ giữa nơi tồi tàn.
Còn Tiêu Hoằng ngừng một lát, cuối cùng đút tay vào túi Ma Văn, lấy ra Dược văn tẩy sẹo và làm trắng, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, vầng sáng một trắng một xanh lục xẹt qua má Trân Trân.
Trân Trân bỗng cảm giác khuôn mặt nóng lên, tiếp theo là cảm giác mát lạnh, khoảng vài giây, khuôn mặt bỏng sẹo của Trân Trân đã phẳng lỳ như mới, khuôn mắt mịn máng trực tiếp phản xạ ánh sáng, da thịt trên mặt mọc ra, không còn chút khó coi trước kia, ngoài quần áo rách nát ra, đã biến thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
- Cảm ơn cô đã cứu ta, cái này coi như báo đáp. Từ nay về sau, triển khai cuộc sống mới của mình đi.
Tiêu Hoằng nhìn lại Trân Trân, sau đó khập khiễng đi ra xa, bóng người cuối cùng vào trong núi rừng.
Chỉ để lại Trân Trân, lẳng lặng đứng ở gầm cầu.
Quay đầu lại, khi Trân Trân phát hiện cái bóng ngược dưới dòng suối, ánh mắt cô đơn bỗng thay đổi, chỉ thấy khuôn mặt đã bị hủy của mình đã khôi phục lại như cũ, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước kia, làn da mịn màng trắng nõn.
Biến hóa như thế, Trân Trân quả thật không thể tin nổi.
Đồng thời khuôn mặt của nàng đã khôi phục như cũ, không còn dọa người nữa, Trân Trân cũng có thể có cuộc sống mới. Nhìn lại phương hướng Tiêu Hoằng biến mất, trong ánh mắt Trân Trân có vui mừng, nhưng càng thêm cảm kích.
Còn Tiêu Hoằng đi vào núi rừng, đang đi theo hướng Trân Trân đã nói, từ từ mò mẫm đi sâu vào trong, bởi vì chân phải có thương tích, lại thêm nội thương trong người chưa khỏi hẳn, trên đường Tiêu Hoằng lảo đảo đi tới như lão già gần đất xa trời, cúi người lắc lư đi trong núi.
Dựa vào trạng thái của Tiêu Hoằng hiện giờ, dù có thể khởi động được Ma Dực, cũng không khống chế được.
Đi chừng hai mươi mấy phút, đến sườn núi dốc, Tiêu Hoằng thấy được khoang tàu cứu nạn chở mình đến đây, trên thân tàu đã tan nát đầy vết rách.
Nhìn khoang tàu cứu nạn loang lổ, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hoằng không khỏi trở nên thê lương, Hàn sương long, Ni Lạc, cùng với vô số binh lính quân đoàn chiến giáp Liệt Qua, còn có những đôi mắt người Lạc Đan Luân, không ngừng quanh quẩn trước mắt Tiêu Hoằng.
- Ôi...
Tiêu Hoằng thở dài một hơi, như cụ già từng trải năm tháng tang thương, nhẹ nhàng vuốt ve tàu cứu nạn, Tiêu Hoằng ngó quanh, khởi động Hàn Võ, nhẹ nhàng đảo qua mặt cỏ trước người.
Ầm ầm.
Sau tiếng nổ nặng nề, mặt đất bên cạnh Tiêu Hoằng vươn lên trụ băng đường kính 3m, sau đó Tiêu Hoằng để cho trụ băng tan rã, chỗ trụ băng hình thành cái hố to đường kính 3m, sau 3m. Sau đó Tiêu Hoằng từ từ đẩy khoang tàu xuống, rải đất bùn lên, lại phủ cỏ lên lần nữa.
Tiêu Hoằng có thể tưởng tượng được, khi biết mình chưa chết, quân đội thể liên hiệp Xích Nghĩa chắn chắn sẽ lật khắp Vũ trụ Thái Qua, tìm kiếm tung tích của mình. Mình mà bị phát hiện ở trạng thái này, chỉ có con đường chết.
San bằng tất cả dấu vết, Tiêu Hoằng ngồi xuống cỏ, dựa vào gốc cây to, thở hồng hộc. Bị thương nặng chưa lành, thực lực của Tiêu Hoằng rõ ràng thua xa trước kia.
Cố gắng thở mấy hơi, Tiêu Hoằng mới mở khe nứt không gian, lấy ra hai thùng kim loại, bên trong đặt những công cụ chế văn đơn giản, cùng một sô tài liệu chê văn thông thường.
Điều động Ngự lực trong người, thông qua Ngự lực cảm giác thương thế bên trong, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu dùng những tài liệu có trong tay, nhanh chóng chế tạo Dược văn.
Kỳ thật dựa vào thực lực của Tiêu Hoằng hiện giờ, chế tạo ra Dược văn Đại Ngự sư cấp bốn mới có được hiệu quả ngay, đáng tiếc tài liệu trong tay có hạn, đành phải vận dụng phù hợp, chế tạo Dược văn Ngự sư cấp một.
Lấy ra Cấp Hồn, khởi động lên, liên tục điều động Ngự lực, Tiêu Hoằng cảm thấy ngực mình nóng rát, thân thể suy yếu, Ngự lực suy yếu, bị điều động liên tục, rõ ràng đã vượt quá tải trọng. Nhưng vì nhanh chóng điều trị thương thế, Tiêu Hoằng đành cắn răng kiên trì.
Lúc này, Tiêu Hoằng cũng cảm nhận rõ thương thế trong người càng nghiêm trọng hơn mình nghĩ, ít nhất một đòn của Mạc Cáp Đốn dù không đánh trúng hoàn toàn, dù có Bất Khuất Khảià Ma Văn khung máy móc bảo vệ, nhưng vẫn tạo ra tổn thương lớn tới Tiêu Hoằng.
Nếu đánh trúng đích, không dám tưởng tượng tới hậu quả, lần này Tiêu Hoằng coi như chân chính cảm nhận được cấp Ngự Không có thực lực cỡ nào.
Quả thật là vô hạn gần với thần linh.
Chừng 20 phút, trong tay Tiêu Hoằng đã có 2 cái Dược văn, bởi vì Tiêu Hoằng cố nhịn đau chế tạo ra, cộng thêm tài liệu có hạn, cho nên 2 cái Dược văn này cũng không tỉ mỉ như những gì Tiêu Hoằng chế tạo lúc trước, nhưng vẫn miễn cưỡng sử dụng được.
Đồng thời, Tiêu Hoằng vì điều động Ngự lực quá mức, tác động tới nội thương, khóe miệng lại toàn máu, từ cằm nhỏ xuống vạt áo.
Điều chỉnh hô hấp, Tiêu Hoằng nhắm Dược văn chữa trị nội thương vào ngay ngực mình, cắn răng khởi động!
Trong khoảnh khắc, một tia sáng đỏ sẫm bắn thẳng vào ngực, Tiêu Hoằng liền cảm giác chỗ ngực truyền ra cảm giác khô nóng, sau đó là ngứa ngáy khó chịu, có khi đau đớn.
Trân Trân kinh ngạc nói.
Tiêu Hoằng không đáp lời Trân Trân, lấy chim trĩ đã nướng xong xuống, xé một cái đùi, đưa cho Trân Trân, nhẹ giọng nói:
- Ăn đi.
Trân Trân nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn cái đùi tản ra mùi thơm mà Tiêu Hoằng đưa tới, mím môi, cuối cùng cánh tay nhỏ bé vẫn cầm lấy cái đùi, cắn mấy cái, giữa đường còn bị nghẹn mấy lần.
Còn Tiêu Hoằng thì liếc bộ dáng đáng thương của Trân Trân, cũng không nói nhiều, xé cái đùi còn lại đặt cạnh nàng, sau đó cắn xé những bộ phận khác.
Ăn một ít thịt chim trĩ, lúc này Tiêu Hoằng cảm thấy bụng ấm áp được một chút, thân thể suy yếu cũng được cải thiện, sau đó Tiêu Hoằng dựa vào gầm câu, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, cùng với thế giới tĩnh lặng này.
Mọi người có khỏe không?
Trong lòng Tiêu Hoằng nỉ non, trong ánh mắt có một tia nhu tình, cũng có một tia lạnh băng, nhất là nhớ tới Mạc Cáp Đốn, nắm tay đầy vết thương của Tiêu Hoằng liền xiết chặt.
Thù hận vẫn lan tràn trong lòng Tiêu Hoằng, thiêu đốt báo thù dưới đáy lòng, Tiêu Hoằng thề báo thù, thề sẽ nổi dậy!
Cạch.
Trong lúc Tiêu Hoằng đang suy nghĩ, một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, nhìn lại đã thấy Trân Trân ngồi bên cạnh, e dè đẩy một cái chén sắt móp méo cũ kỹ tới gần Tiêu Hoằng.
Trong chén sắt còn bốc hơi nóng, chỉ là một chén nước ấm.
Nhìn chén nước ấm này, Tiêu Hoằng nhướng mắt nhìn Trân Trân, ngoài vết bỏng để lại sẹo lớn kia, khuôn mặt tính là xinh đẹp, trong mắt, một đôi tròng mắt trong suốt, không dính hạt bụi.
Nó trong suốt như đứa nhỏ Lạc Đan Luân, không có chút tạp chất, hết sức thuần khiết.
- Cám ơn.
Tiêu Hoằng thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén sắt uống hai hớp, cảm thấy có dòng ấm áp lan khắp người, loại cảm giác này thậm chí còn tinh khiết tự nhiên hơn cả Văn đan bổ huyết.
Chỉ một chén nước ấm đơn giản, liền làm cho thần kinh căng thẳng của Tiêu Hoằng buông lỏng, giữa ban đêm hơi lạnh này, Tiêu Hoằng lại có cảm giác tái thể làm người.
Trân Trân ở một bên cũng không quấy rầy Tiêu Hoằng, im lặng ngồi cạnh Tiêu Hoằng, cũng cầm một cái chén sắt lớn uống từng hợp, không có gì nóng vội.
Cũng không biết bao lâu, Tiêu Hoằng trong lúc suy yếu quá mức, nặng nề ngủ đi.
Trong ngủ mơ, khuôn mặt Mạc Cáp Đốn quanh quẩn trước mắt Tiêu Hoằng, sau đó là Hàn sương long của mình, hóa thành những mảnh nhỏ ngay trước mắt, kế tiếp là Ni Lạc, vẻ mặt khi đóng cửa khoang tàu cứu nạn.
Mạc Cáp Đốn lại đuổi theo Tiêu Hoằng, làn sương đen từ từ cắn nuốt Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng muốn giãy giụa, nhưng cảm thấy không có sức lực.
Bịch!
Khi Tiêu Hoằng bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ, vùng ngồi dậy, cả người hắn toàn là mồ hôi, ánh mắt tràn đầy tàn khốc!
- Thì ra là mơ.
Tiêu Hoằng thì thào, sau đó dùng sức chà chà mặt.
Lúc này sắc trời đã sáng, tới lúc bình mình, Trân Trân đã ở bên cạnh Tiêu Hoằng, đặt chén canh nóng, dùng xương chim trĩ hôm qua để nấu.
Tiêu Hoằng cầm lấy uống mấy hớp, tâm thần mới dịu đi, sau đó đứng dậy, cầm lấy cây nạng gỗ, chuẩn bị bước đi. Tiêu Hoằng không muốn chờ chết ở chỗ này, lại càng không muốn buông tha kẻ thù.
Trong khoảnh khắc, một cỗ sát ý bùng lên trên người Tiêu Hoằng.
[ truyen cua
tui ʘʘ net ] - Ngươi muốn đi đâu? Thương thế của ngươi còn chưa khỏi...
Trân Trân thấy Tiêu Hoằng muốn đi, liền đứng lên, sợ sệt nói, ngón tay không ngừng vò góc áo cũ nát, trong ánh mắt còn có một tia luyến tiếc.
Nói tới nguyên nhân, là vì quá cô độc, khiến cho Trân Trân cảm thấy không chịu nổi. Thử nghĩ xem, một cô gái mười tám mười chín tuổi, cả đêm dưới gầm cầu, trải qua đêm tối dài dòng, sẽ là cảm giác thế nào.
Ở bên cạnh có một người, mặc kệ là người tốt hay người xấu, tối thiểu cũng tìm kiếm được một chút cảm giác an toàn mờ ảo.
- Ta có chuyện của ta, giữa ta và cô, không nằm trong cùng thế giới, cảm ơn cô đã giúp.
Tiêu Hoằng quay sang, mái tóc bạc thê lương vướng giữa đôi mắt lạnh băng, cao ngạo và uy nghiêm cùng tồn tại.
Trân Trân không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó, như một con thỏ nhỏ giữa nơi tồi tàn.
Còn Tiêu Hoằng ngừng một lát, cuối cùng đút tay vào túi Ma Văn, lấy ra Dược văn tẩy sẹo và làm trắng, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, vầng sáng một trắng một xanh lục xẹt qua má Trân Trân.
Trân Trân bỗng cảm giác khuôn mặt nóng lên, tiếp theo là cảm giác mát lạnh, khoảng vài giây, khuôn mặt bỏng sẹo của Trân Trân đã phẳng lỳ như mới, khuôn mắt mịn máng trực tiếp phản xạ ánh sáng, da thịt trên mặt mọc ra, không còn chút khó coi trước kia, ngoài quần áo rách nát ra, đã biến thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
- Cảm ơn cô đã cứu ta, cái này coi như báo đáp. Từ nay về sau, triển khai cuộc sống mới của mình đi.
Tiêu Hoằng nhìn lại Trân Trân, sau đó khập khiễng đi ra xa, bóng người cuối cùng vào trong núi rừng.
Chỉ để lại Trân Trân, lẳng lặng đứng ở gầm cầu.
Quay đầu lại, khi Trân Trân phát hiện cái bóng ngược dưới dòng suối, ánh mắt cô đơn bỗng thay đổi, chỉ thấy khuôn mặt đã bị hủy của mình đã khôi phục lại như cũ, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước kia, làn da mịn màng trắng nõn.
Biến hóa như thế, Trân Trân quả thật không thể tin nổi.
Đồng thời khuôn mặt của nàng đã khôi phục như cũ, không còn dọa người nữa, Trân Trân cũng có thể có cuộc sống mới. Nhìn lại phương hướng Tiêu Hoằng biến mất, trong ánh mắt Trân Trân có vui mừng, nhưng càng thêm cảm kích.
Còn Tiêu Hoằng đi vào núi rừng, đang đi theo hướng Trân Trân đã nói, từ từ mò mẫm đi sâu vào trong, bởi vì chân phải có thương tích, lại thêm nội thương trong người chưa khỏi hẳn, trên đường Tiêu Hoằng lảo đảo đi tới như lão già gần đất xa trời, cúi người lắc lư đi trong núi.
Dựa vào trạng thái của Tiêu Hoằng hiện giờ, dù có thể khởi động được Ma Dực, cũng không khống chế được.
Đi chừng hai mươi mấy phút, đến sườn núi dốc, Tiêu Hoằng thấy được khoang tàu cứu nạn chở mình đến đây, trên thân tàu đã tan nát đầy vết rách.
Nhìn khoang tàu cứu nạn loang lổ, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hoằng không khỏi trở nên thê lương, Hàn sương long, Ni Lạc, cùng với vô số binh lính quân đoàn chiến giáp Liệt Qua, còn có những đôi mắt người Lạc Đan Luân, không ngừng quanh quẩn trước mắt Tiêu Hoằng.
- Ôi...
Tiêu Hoằng thở dài một hơi, như cụ già từng trải năm tháng tang thương, nhẹ nhàng vuốt ve tàu cứu nạn, Tiêu Hoằng ngó quanh, khởi động Hàn Võ, nhẹ nhàng đảo qua mặt cỏ trước người.
Ầm ầm.
Sau tiếng nổ nặng nề, mặt đất bên cạnh Tiêu Hoằng vươn lên trụ băng đường kính 3m, sau đó Tiêu Hoằng để cho trụ băng tan rã, chỗ trụ băng hình thành cái hố to đường kính 3m, sau 3m. Sau đó Tiêu Hoằng từ từ đẩy khoang tàu xuống, rải đất bùn lên, lại phủ cỏ lên lần nữa.
Tiêu Hoằng có thể tưởng tượng được, khi biết mình chưa chết, quân đội thể liên hiệp Xích Nghĩa chắn chắn sẽ lật khắp Vũ trụ Thái Qua, tìm kiếm tung tích của mình. Mình mà bị phát hiện ở trạng thái này, chỉ có con đường chết.
San bằng tất cả dấu vết, Tiêu Hoằng ngồi xuống cỏ, dựa vào gốc cây to, thở hồng hộc. Bị thương nặng chưa lành, thực lực của Tiêu Hoằng rõ ràng thua xa trước kia.
Cố gắng thở mấy hơi, Tiêu Hoằng mới mở khe nứt không gian, lấy ra hai thùng kim loại, bên trong đặt những công cụ chế văn đơn giản, cùng một sô tài liệu chê văn thông thường.
Điều động Ngự lực trong người, thông qua Ngự lực cảm giác thương thế bên trong, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu dùng những tài liệu có trong tay, nhanh chóng chế tạo Dược văn.
Kỳ thật dựa vào thực lực của Tiêu Hoằng hiện giờ, chế tạo ra Dược văn Đại Ngự sư cấp bốn mới có được hiệu quả ngay, đáng tiếc tài liệu trong tay có hạn, đành phải vận dụng phù hợp, chế tạo Dược văn Ngự sư cấp một.
Lấy ra Cấp Hồn, khởi động lên, liên tục điều động Ngự lực, Tiêu Hoằng cảm thấy ngực mình nóng rát, thân thể suy yếu, Ngự lực suy yếu, bị điều động liên tục, rõ ràng đã vượt quá tải trọng. Nhưng vì nhanh chóng điều trị thương thế, Tiêu Hoằng đành cắn răng kiên trì.
Lúc này, Tiêu Hoằng cũng cảm nhận rõ thương thế trong người càng nghiêm trọng hơn mình nghĩ, ít nhất một đòn của Mạc Cáp Đốn dù không đánh trúng hoàn toàn, dù có Bất Khuất Khảià Ma Văn khung máy móc bảo vệ, nhưng vẫn tạo ra tổn thương lớn tới Tiêu Hoằng.
Nếu đánh trúng đích, không dám tưởng tượng tới hậu quả, lần này Tiêu Hoằng coi như chân chính cảm nhận được cấp Ngự Không có thực lực cỡ nào.
Quả thật là vô hạn gần với thần linh.
Chừng 20 phút, trong tay Tiêu Hoằng đã có 2 cái Dược văn, bởi vì Tiêu Hoằng cố nhịn đau chế tạo ra, cộng thêm tài liệu có hạn, cho nên 2 cái Dược văn này cũng không tỉ mỉ như những gì Tiêu Hoằng chế tạo lúc trước, nhưng vẫn miễn cưỡng sử dụng được.
Đồng thời, Tiêu Hoằng vì điều động Ngự lực quá mức, tác động tới nội thương, khóe miệng lại toàn máu, từ cằm nhỏ xuống vạt áo.
Điều chỉnh hô hấp, Tiêu Hoằng nhắm Dược văn chữa trị nội thương vào ngay ngực mình, cắn răng khởi động!
Trong khoảnh khắc, một tia sáng đỏ sẫm bắn thẳng vào ngực, Tiêu Hoằng liền cảm giác chỗ ngực truyền ra cảm giác khô nóng, sau đó là ngứa ngáy khó chịu, có khi đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.