Ma Ngân

Chương 551: Vạn tôn cốc

Đình Vũ

05/05/2018

Theo hộp gỗ vừa mở ra, chỉ thấy bên trong hộp gỗ đặt ngay ngắn năm cái Chiến Văn, toàn bộ đều là dùng Tái thạch Áo định chế thành, có thể thấy rõ ràng là kỹ thuật Đế Văn năm hướng, phía trên chủ văn còn phát ra ánh huỳnh quang mờ ảo, kỳ lạ mà xa hoa.

- Oa a...

Nhìn thấy năm cái Chiến Văn tinh xảo bên trong hộp gỗ, cả đám người Tang Lâm không kềm được phát ra tiếng kêu cảm thán, bên trong ánh mắt tràn ngập vô tận điểm sáng nhỏ.

Tiếp theo liền thật cẩn thận dựa theo đánh dấu tên phía trên, đều lấy ra cái của mình cầm trong tay, nhẹ nhàng nâng niu như lấy được chí bảo.

Đối với những ngoại đồ không được đãi ngộ này mà nói, bọn họ gần như nằm mơ cũng không dám tưởng tượng: một ngày nào đó chính mình có thể có được Chiến Văn kỹ thuật Đế Văn năm hướng.

vẫn là câu nói kia, cái này đủ để ngạo thể với toàn bộ Phạm Cương Tinh.

Trong lúc nhất thời, đám người Tang Lâm này quá hưng phấn suýt tí nữa ngất đi, ai nấy đều sắc mặt đỏ bừng. Giờ này khắc này, bọn họ mới thật lòng cảm nhận được: đi theo Tiêu Hoằng là một lựa chọn chính xác biết bao.

Hà Phương đứng ở bên cạnh Tiêu Hoằng, tự nhiên có thể nhìn thấy những Chiến Văn hoa mỹ kia, trong ánh mắt nàng đồng dạng cũng tràn ngập vẻ hâm mộ.

Tiếp theo trong đầu nàng hơi chuyển động, dời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, bày ra một bộ dáng lấy lòng nói:

- Sư thúc! Ngài xem có thể cũng chế tạo cho ta một cái hay không, ta nguyện ý xuất ra 3000 điểm thành tựu!

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Hà Phương một cái. Có thể nói, lần này Hà Phương cũng thật sự chiếu cố giúp Tiêu Hoằng không ít, vì thế liền nhẹ giọng nói:

- Đương nhiên là có thể, không biết cô cấp bậc Ngự lực bao nhiêu, muốn Chiến Văn loại gi?

- Sắp đạt tới Ngự Sư cấp hai, về phần hình thức của Chiến Văn, đương nhiên là loại tràn ngập hoa lệ, càng xinh đẹp càng tốt!

Hà Phương đáp lại trong mắt đầy vẻ ngây thơ chờ mong

-Biết rồi!

Tiêu Hoằng phi thường sảng khoái đáp lại, tiếp theo liền chuẩn bị đến phòng bếp làm cơm.

Nhưng mà, đúng lúc này, Hà Phương bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, tiếp theo nắm cánh tay Tiêu Hoằng, ghé vào bên tai Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói:

- Sư thúc! Ngài còn có Ma Văn làm trắng đẹp không?

- Để làm gì?

Tiêu Hoằng quay đầu lại, ít nhiều có chút kinh ngạc:

- Ma Văn làm trắng đẹp của cô dùng xong rồi ư?

- Không phải! Nhưng cũng không sai biệt lắm đi. Nhưng ta có một chủ ý, ta muốn đưa Ma Văn làm trắng đẹp của ngài mở rộng ở Ngộ Giác Tinh một phen! Ngài cũng biết, ở Ngộ Giác Tinh, các thiếu nữ giống như ta cũng không ít, ta làm một đại lý cho ngài, yên tâm ta chỉ thu phí đại lý một phần thôi!

Hà Phương nhón chân ghé sát bên tai Tiêu Hoằng, tiếp theo hạ giọng nói.

Nghe nói như thế, ánh mắt Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, đánh giá Hà Phương một chút, không nghĩ tới cô gái này không lớn, mà đã có ý nghĩ đầu cơ thương nghiệp. Tuy nhiên, thử nghĩ lại dường như cũng đáng để thử xem, dù sao Ma Văn làm trắng đẹp cũng không phí bao nhiêu tiền.

Mà trọng yếu hơn là, hiện tại nơi chủ yếu phát sinh điểm thành tựu của mình, đã bị Triệu Quần bọn họ phá hỏng, trước mắt không phải cũng cần một hướng khác sao?

- Có thể chứ! Vậy ngày mai, ta giao cho cô mười cái, trước thử xem sao!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.

- Tốt lắm! Cứ quyết định như vậy đi!

Hà Phương đáp lại một tiếng, rồi vô cùng vui vẻ đi vào bên trong khe nứt không gian, nhoáng một cái biến mất.

về phần đám người Tang Lâm kia thời điểm này như trước ở bên trong phòng khách, mặt rực sáng thưởng thức Chiến Văn trong tay, trên nét mặt toàn ngập hưng phấn.

- Mấy người các ngươi!



Tiêu Hoằng nhìn lướt qua đám người, lên tiếng nói.

- Tiêu ca! Huynh có gì phân phó?

Tang Lâm sắc mặt đỏ bừng mở miệng hỏi. Hiện tại bọn họ thật sự đã có một loại xúc động tình nguyện thay Tiêu Hoằng lên núi đao xuống biển lửa.

- Tìm một cơ hội, ở lối vào thung lũng này, lập một tấm bia, về sau nơi này không gọi là Vạn Thảo Viên!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sắc mặt vẫn bình thản.

- Lập tấm bia? Cái này không thành vấn đề, cứ để chúng ta làm. Nhưng mà không gọi Vạn Thảo Viên, chúng ta gọi là gì?

Tang Lâm vô ngực đáp lại.

- Tốt nhất là loại khí phách một chút, tràn ngập lực chấn nhiếp!

Một gã ngoại đồ nói.

- Vậy gọi là...Vạn Tôn Cốc đi!

Tiêu Hoằng hơi suy nghĩ một chút, nói ra.

Có thể nói, thời điểm này Tiêu Hoằng cũng thật sự hiểu ràng: nếu mình cứ luôn hạ thấp, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy mình dễ khi dễ.

- Hiểu rõ rồi! Huynh cứ yên tâm tốt lắm! Cam đoan sẽ làm nhanh cho huynh!

Tang Lâm đáp lại một tiếng, liền cùng các ngoại đồ kia rời khỏi thung lũng, lập

tức chạy tới Vĩnh Ngạn Tinh, chuẩn bị đi lựa chọn một khối vật liệu đá hình dạng giống như cũ.

Đi vào bên trong phòng bếp, Tiêu Hoằng vốn định chuẩn bị bữa sáng, nhưng nhìn lại thời gian, không sai biệt lắm đã xem như tới bữa cơm trưa.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Hoằng liền bắt đầu khu động Ma Văn đun nóng, như trước nấu nồi cơm.

Mười mấy phút sau, chuẩn bị xong thức ăn liền bưng hai cái mâm nhôm đi vào phòng trong.

Giờ phút này Gia Nại Cầm đang lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng, vừa rồi chuyện phát sinh bên ngoài, Gia Nại Cầm tự nhiên nghe rõ rành mạch, không kềm được có chút bênh vực kẻ yếu thay Tiêu Hoằng.

- Ở trong này dường như có rất nhiều người không thích huynh!

Gia Nại Cầm lẳng lặng nhìn Tiêu Hoằng, mở miệng hỏi.

- Không chỉ là nơi này, còn có rất nhiều địa phương như vậy!

Tiêu Hoằng lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi ngồi ở đầu giường, dút cơm cho Gia Nại Cầm.

- Bọn họ vì sao không thích huynh?

Gia Nại Cầm ăn một muông cơm, hỏi tiếp.

- Cô tốt xấu gì cũng là con gái của Tổng thống, từ nhỏ đã có rất nhiều người che chở. Có vài thứ, có nói cô cũng không hiểu, cũng không thể cảm nhận được!

Tiêu Hoằng tiếp theo đáp lại, bên trong ánh mắt lạnh nhạt, mơ hô toát ra một chút thương cảm.

Kỳ thật Tiêu Hoằng thật sự không muốn là địch với người, cứ mãi chống cự lại thật sự Tiêu Hoằng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng có một số thời điểm, thường thường phải làm chuyện không mong muốn như thế.

Không muốn ủy khuất cầu toàn, không muốn a dua lấy lòng, đó có lễ chính là cách sống hiện tại của hắn, bị người xem là cái đinh trong mắt, nên muốn sinh tồn chỉ có thể phản kháng.

Ai muốn mình trở thành Ma quỷ? Cuối cũng không phải đều là bị bức thành như vậy sao?

Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Hoằng, Gia Nại Cầm không có hỏi nhiều, chỉ lựa chọn trầm mặc, qua một hồi lâu mãi đến khi Tiêu Hoằng cầm lấy muỗng thức ăn đút cho mình, Gia Nại Cầm mới nhẹ giọng lên tiếng:



- Ta biết Thánh Đàn là địa phương tốt, nhưng nếu không thể ở lại, có thể đến Thượng Tn Tự Do Quốc, ta cam đoan bằng vào tài năng của huynh, làm Hồng y Chủ soái hẳn là không có vấn đề!

- Hồng y Chủ soái? Ha ha! Nếu có năng lực như thế, cô dám cam đoan ta tới đó sẽ không trở thành cái đinh trong mắt người khác không?

Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười, đáp lại.

- Cái này...

Gia Nại Cầm ít nhiều có chút nghẹn lời:

- Dù sao ít nhất ta sẽ không...

- Thế giới này có lẽ chính là phải như thế! Không muốn làm chó vẩy đuôi mừng chủ, mà muốn làm một người, có lễ chỉ có đấu tranh mà thôi.

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo liền cúi đầu, bắt đầu bới cơm.

Thời điểm này Gia Nại Cầm bỗng nhiên cảm nhận được ở sâu trong vẻ kiên nhân của Tiêu Hoằng, toát ra tràn ngập bất đắc dĩ, chua xót và khổ sở.

Sự thật cũng đúng như thế.

Cùng lúc đó, Triệu Quần, Phùng Vĩnh Niên ở Nhân Sự Các, sắc mặt ít nhiều có chút khó coi, kế hoạch trục xuất Tiêu Hoằng xem như hoàn toàn thất bại. Tuy nhiên, cũng không vội, cho dù Tiêu Hoằng tránh khỏi nổi khổ bị đuổi đi, thì có thể làm gì được chứ? Không thể nghi ngờ, Triệu Quần cùng với Phùng Vĩnh Niên đã triệt để đoạn tuyệt hết thảy nguồn phát sinh điểm thành tựu của Tiêu Hoằng.

Mà trọng yếu hơn là, Thương Luân bên kia đã nói rõ: sẽ dùng khí cụ vận tải vận chuyển Hàn sương long, và đã xuất phát đang trên đường tới thung lũng của Tiêu Hoằng.

- Cứ để Tiêu Hoằng ở lại Vạn Thảo Viên số 7 thì làm được gì chứ? Lần này, để ta xem Tiêu Hoằng làm sao đối phó?

Triệu Quần nhận được tin tức khí cụ vận tải đã xuất phát, liền thì thào lẩm bẩm. Triệu Quần nhưng tận mắt nhìn thấy Hàn sương long, lúc ấy chỉ có một loại cảm giác hồn phi phách tán.

Con vật đó không nói gì khác, chỉ là hơi của nó thở ra đã giống như khí độc, nếu không đụng phòng hộ, người bình thường là chịu không nói. Mà trọng yếu hơn là, con vật đó cực kỳ dễ tức giận, hậu quả tự nhiên có thể nghĩ mà biết.

Tưởng tượng bộ dạng của Tiêu Hoằng đối mặt với Hàn sương long, trong lòng Triệu Quan lập tức truyền ra một trận sảng khoái. Phùng Vĩnh Niên cũng như thế.

Khi tới chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, Tiêu Hoằng đứng ở trước nhà gỗ đã có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía chân trời, một cái khí cụ vận tải dạng cái đĩa, xuất hiện trên đỉnh đầu của mình. Phía dưới khí cụ vận tải lại là ước chừng hơn bốn mươi dây thép hợp kim bằng cổ tay, treo một cái cũi hợp kim thật lớn, môi một song cũi đều có tạo hình Khí Văn gia cố, dưới đáy cũi có tấm hợp kim dày chừng hơn nửa thước, cũng có tạo hình Khí Văn phong ấn.

về phần bên trong cũi này đó là một con Hàn sương long bị xiềng xích, màu lam sậm, chiều dài nhìn ra một chút, tính cả cái đuôi ít nhất dài một trăm thước, chỉ có điều nó đã cuộn mình thành một đống.

Phía trên thân thể hơi gầy của nó mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt màu lam sẫm. Ở bụng của nó, cũng không phải lớp da bao bọc phẫn nội tạng này, chính là từng cái xương sườn màu lam sẫm, bên trong xương sườn là một đoàn năng lượng lấp lánh hào quang, dường như có thể đạt tới toàn bộ công hiệu của nội tạng.

Cái đầu cực lớn, chỗ có lớp da bao bọc cũng rất ít, ánh mắt phát ra hào quang màu lam, nhìn qua vô cùng hung ác.

Mặc dù thân thể nó từ trên xuống dưới có nhiều tầng xích sắt, nhưng mỗi lần nó vặn vẹo thân thể, đều có thể nghe được tiếng xiềng xích bị kéo giãn, cùng với tiếng thân thể nó va chạm vào song cũi.

Ngửa đầu nhìn thấy một con vật như vậy, nếu nói Tiêu Hoằng không sợ hãi thì có chút khoa trương, nhưng tuyệt đối còn làm cho Tiêu Hoằng đau đầu không thôi.

Bên trong sách vở ghi chép về Hàn sương long cũng không nhiều lắm, Tiêu Hoằng không sai biệt lắm chỉ biết là, con vật này nếu ở thời điểm trạng thái tốt nhất, sức chiến đấu có thể đạt tới cấp bậc Ngự Hồn. Cho dù bị trọng thương, trạng thái không tốt lắm cũng là thực lực cấp bậc Đại Ngự Sư.

Trị liệu thương thế cho một con vật khó chơi như vậy, chẳng khác nào nhổ răng cọp.

Đừng nói là Tiêu Hoằng, ngay cả Gia Nại Cầm nằm bên trong nhà gỗ, nhìn thấy con vật treo trên đỉnh đầu kia đều cảm giác sau lưng rét run, da đầu run lên.

Gần như đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại truyền đến chấn động, hiện ra một dãy số xa lạ.

- Ngươi chính là Tiêu Hoằng phải không? Ta là người lái khí cụ vận tải. Ta thật sự rất bội phục dũng khí của ngươi, con vật này ngươi định đặt ở chỗ nào?

Đợi Tiêu Hoằng tiếp nối liên lạc, bên trong Ma Văn thông tin truyền đến một giọng nam.

Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút bốn phía, một con vật lớn như vậy tuyệt đối không thể đặt nó ở bên cạnh mình.

- Cứ đặt nó ở bên trong sườn thung lũng kia đi!

Tuy rằng toàn ngập bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Hoằng vẫn là nhẹ giọng đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook