Chương 577: vệ đội
Đình Vũ
27/06/2017
Quốc vương Khang Du của Gia Đô đế quốc thời điểm này ngồi trong một góc không bắt mắt, Ba La sắc mặt không yên, ở phía sau Khang Du, hai bên hắn là hai tướng lãnh cấp cao Đại Ngự Sư cấp ba, mục đích thực rõ ràng là phòng ngừa Ba La làm liều.
về phần Khang Du ngồi ở trong góc, cũng nghĩ rất rõ ràng, chuyện này có thể không dính dáng thì tận lực không dính tới, mặc cho người xử trí. Có một số thời điểm, có một số việc, Khang Du biết rõ cái gọi là càng tô vẽ càng đen.
Ở hàng trước nhất, các đệ tử cấp cao của Ngộ Giác Tinh cũng có mặt. Ngoài ra, Di Đà Tinh cũng có người tới, thậm chí còn có Vệ đội Thánh Vực của Di Đà Tinh.
Vệ đội Thánh Vực có thể nói là một đạo cái chắn cuối cùng thủ hộ Thánh Đàn, nhân số không nhiều lắm chỉ có 5000 người, nhưng sức chiến đấu đến tột cùng cao bao nhiêu, không có một đo lường xác thực nào, tương đối mà nói rất thần bí. Nhưng nghe nói ở một lần bí mật diễn tập, Thánh điện kỵ sĩ đoàn bị đánh bại hoàn toàn, Vệ đội Thánh Vực không có tổn thất.
Bởi vậy đủ để thấy được thực lực của nó rốt cuộc cường đại bao nhiêu, hơn nữa ở trong quân đoàn cấp A bình thường, có thể có được một hai Đại Ngự Sư đã là phi thường hiếm thấy rồi, nhưng ở trong Vệ đội Thánh Vực, Đại Ngự Sư ở ngoài sáng đã có được bảy người, binh sĩ thuộc hạ thường thường cũng đều là Ngự Sư cấp ba cấp bốn.
Chỉ từ trên thực lực đã có thể thấy được rõ ràng, mà bọn họ xuất hiện, thường thường cũng chính là đụng tới sự kiện khó giải quyết nhất.
Giờ phút này ước chừng hơn 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực, đã phân bố ở bốn phía trung tâm quảng trường, một thân chính trang màu đỏ sậm, trong ánh mắt lộ ra tia sáng sắc bén, hoàn toàn không phù hợp với đề xướng bình hòa, tường hòa của A Di La.
Mà ở bên trong đám người, Ngạc Lâm cũng có mặt, hắn mặc một thân áo dài như trước, đứng ở bên cạnh một đệ tử cấp cao mặc hoa phục màu đen. Đệ tử cấp cao này chính là đệ tử thứ 5 của A Di La, tên là Ân Lạc. Xem theo hình dáng bên ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi tuổi, một đôi mắt sáng phát ra tinh quang, thần sắc thoải mái, thường thường hay đưa tay vuốt một chòm ria bên mép.
Bởi vì chuyện này không có mảy may liên quan với Ân Lạc, lần này Ân Lạc đến đây mục đích chỉ có một: chính là xem náo nhiệt.
Trên thực tế, Ân Lạc cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được, liên lụy đến Điền Tân, Minh Giai, như vậy không thể nghi ngờ chính là không thoát khỏi can hệ với Hắc Trạch Sâm và Tần Nhược Bạch.
Chỉ là khiến Ân Lạc ít nhiều có chút không đoán ra được là sư phụ không tới? Đều đã tới nước này rồi, về tình hay về lý A Di La cần phải có mặt mới đúng.
Còn có Hắc Trạch Sâm và Vận Trung, dường như cũng không có xuất hiện, chỉ có Tần Nhược Bạch đại biểu cho Phục Thản Đế Quốc, sắc mặt âm trầm ngồi trên chiếc ghế giản dị.
“Sự tình dường như có điểm quỷ dị a, trong hồ lô của sư phụ rốt cuộc bán thuốc gì đây?” Ân Lạc nheo mắt suy nghĩ trong lòng như thế, đồng thời, lại đưa tay vò vò chòm râu mép.
Trong lúc mọi người ở đây đều ôm lòng chờ đợi tình thế tiến thêm một bước phát triển, trên cái đài cao bằng gỗ ở phía trước, nhóm người Bác Sơn áp giải đám người Điền Tân tới nơi, sau đó bắt bọn hắn quỳ gối trên bệ gỗ.
Bởi vì dược tính của Ma Tố không có hoàn toàn giải trừ, thời điểm này đám người Điền Tân chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cộng thêm mấy ngày gần như chưa ăn, thân thể suy yếu không chịu nổi, chỉ có thể để mặc cho người chi phối, chỉ có điều là ánh mắt suy yếu luôn nhìn ngay vào Đông Lộc và Triệu Quần.
Không hề nghi ngờ, thời điểm này, Điền Tân, Minh Giai đối với Đông Lộc, Triệu Quần, cùng với Phùng Vĩnh Niên, đã tràn ngập thất vọng. Không sai, 5 vạn điểm thành tựu quả thật rất nhiều, nhưng là điểm thành tựu so với tánh mạng bọn hắn còn trọng yếu hơn hay sao? Hơn nữa hết thảy mọi chuyện đều là bọn hắn giúp đỡ Đông Lộc, Triệu Quần, bảo vệ địa vị của bọn họ.
Về phần đám Phác Ngân ba gã sĩ quan của Gia Đô, không thể nghi ngờ chính là một cây gai đâm trong lòng Khang Du, không kềm được Khang Du lại lần nửa hung hăng liếc mắt nhìn Ba La một cái.
Trái lại thời điểm này Ba La thở mạnh cũng không dám, cặp mắt hắn không ngừng nhìn quanh bốn phía, dường như thật sự suy nghĩ, lại dường như thật sự tìm kiểm, về phần suy nghĩ trong nội tâm hắn không có người nào biết được.
Gần như ngay lúc năm người đám Điền Tân bị áp giải ra, đồng thời Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại cầm cũng chậm rãi xuất hiện trên quảng trường.
Đối với thân ảnh Lạc Tuyết Ninh, Ngạc Lâm có thể nói cực độ quen thuộc, gần như ngay thời điểm Lạc Tuyết Ninh vừa mới xuất hiện ở bên cạnh quảng trường, Ngạc Lâm tựa như thuốc mỡ lại lần nữa xuất hiện ở một bên Lạc Tuyết Ninh.
Tuy rằng không biết chuyện này vì sao lại dẫn động tới Lạc Tuyết Ninh, nhung Ngạc Lâm tình nguyện là Lạc Tuyết Ninh có chút giao tình với Gia Nại cầm liền thăm hỏi Gia Nại cầm, chỉ là trong lòng hắn tràn ngập khó chịu với tên Tiêu Hoàng kia.
Hon nữa từ sau này, một ít người thường xuyên qua lại với Ngạc Lâm cũng đã từng nhắc tới chuyện Lạc Tuyết Ninh cùng Tiêu Hoằng, thời điểm lúc trước ở Vũ Nhuận Tinh đi lại với nhau rất thân thiết.
- Tiểu sư muội! Muội xuất hiện ở trên địa bàn tên Ma đầu Tiêu Hoằng kia làm gì, may mà muội không có gì đáng ngại, nếu không ta sẽ đau lòng chết mất!
Ngạc Lâm đi tới bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, thân thiết nói.
Nghe nói tới hai chữ Ma đầu, Lạc Tuyết Ninh vốn vẻ mặt nghiêm túc lập tức nhíu chặt, tiếp theo liền liếc trắng Ngạc Lâm một cái, cũng không thèm để ý tới Ngạc Lâm, đi thẳng tới bên cạnh nhị sư huynh Ma Sở.
- Thế nào, Tiểu sư muội! Nghe nói ngươi đã thành tựu Đại Ngự Sư rồi, chúc mừng, chúc mừng a!
Ma Sở nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh xuất hiện ở phía sau mình, liền toát ra một vẻ tươi cười sáng lạn nói.
Lạc Tuyết Ninh không có đáp lời, sắc mặt âm trầm, chỉ khẽ gật gật đầu.
- Ngươi này, nếu đã trở thành Đại Ngự Sư, sư huynh cũng không có chuẩn bị trước, thôi thì tặng cho ngươi cái này đi!
Ma Sở nói xong, liền chậm rãi từ bên trong túi áo, lấy ra một vật thể dẹp bằng cỡ ngón cái, nhìn qua hơi giống mỹ ngọc không tì vết, nhưng phía trên “mỹ ngọc” này lại có tạo hình Ma Văn vô cùng tinh tế, dường như cùng ngọc thạch tự nhiên mà thành.
Mà đây đúng là một Ma Văn tồn trữ không gian loại bỏ túi, tên là Ngọc Linh, vô cùng quý báu, bình thường chỉ có Đại Ngự Sư cấp ba mới đủ năng lực dùng thứ này, nhưng khối Ngọc Linh này chỉ cần đạt tới Ngự Sư cấp năm liền có thể vận dụng, có thể nói là cực phẩm.
Sở dĩ quý báu chủ yếu ở chỗ, sử dụng là tồn ngọc, muốn dùng nó chỉ đạt tới Ngự Sư cấp năm đã có thể khu động hiệu quả không gian tồn trữ, các cái khác cần phải đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba trở lên mới dùng được, mà loại tồn ngọc này cũng rất thưa thớt, tuyệt đối là hiếm thấy.
Nhìn thấy Ma Sở vẻ mặt sáng lạn trực tiếp lấy ra một vật như vậy đặt trong tay Lạc Tuyết Ninh, mọi người ở chung quanh gần như ánh mắt đều dựng thăng.
Đều nói Ma Sở tính cách ôn hòa, thái độ làm người khẳng khái, khiêm tốn, xem ra thật đúng là không phải giả.
Đương nhiên, tính cách như vậy thường có khuyết điểm lớn nhất ở chỗ, so với các đệ tử cấp cao khác không có bất kỳ uy tín gì đáng nói. Thường thường đi theo Ma Sở đều là loại không tranh hơn thua trên thế gian này. Trên cơ bản xem như một bè cánh thuần khiết ở bên trong Thánh Đàn.
- Cảm tạ, nhị sư huynh!
Nhìn xem Ngọc Linh trong tay, Lạc Tuyết Ninh cũng không khách sáo, cho vào trong túi.
- Này, đúng rồi! Bên trong Ngọc Linh có thể còn có vài món quần áo, phiền toái Tiểu sư muội giặt sạch giùm sau đó đưa cho ta!
Ma Sở lại mỉm cười nói.
Chính là đúng lúc này, vốn quảng trường trung tâm đang rộn ràng náo nhiệt, bỗng nhiên liền im bặt, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn ngay một bên bệ gỗ.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở một bên bệ gỗ, đầu đội cái mũ cỏ nhỏ, mặc áo dài màu xanh, ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi đi lên bệ gỗ, từng bước một đi tới.
Trên thực tế, nếu đổi là lúc bình thường, Tiêu Hoàng chỉ là một tên ngoại đồ như vậy, ai thèm đặt hắn ở trong mắt? Ở trên quảng trường này tùy tùy tiện tiện lấy ra một người, đều phải cao hơn rất nhiều so với Tiêu Hoàng.
Chính là thời điểm này thì khác, dù sao chuyện này Tát Già đã giao toàn quyền cho Tiêu Hoàng xử lý. Đồng thời chuyện này chính là phát sinh trên địa bàn của Tiêu Hoàng quản lý, và mục tiêu ám sát cũng chính là bản thân Tiêu Hoằng.
Dựa theo quy củ của Thánh Đàn, chuyện này phải do Tiêu Hoàng toàn quyền xử trí, bao gồm buông tha, hoặc là đánh chết đám người Điền Tân.
Theo Tiêu Hoàng vô thanh vô tức đi vào bên bệ gỗ, rất nhiều người dưới đài biểu lộ sắc mặt khác nhau, Tần Nhược Bạch thì nheo mắt suy nghĩ, tỏ vẻ khinh thường và căm thù, Quốc vương Khang Du thì sờ sờ cằm sắc mặt chuyên chú.
về phần các đệ tử khác cứ như vậy lẳng lặng nhìn, định nhìn thử xem Tiêu Hoằng rốt cuộc có thể phát huy ra thủ đoạn thế nào.
Đối với phản ứng của mọi người dưới đài, Tiêu Hoằng không có mảy may để ý, nhẹ bước đi tói, đi một vòng ở trước mặt đám người Điên Tân, thân sắc không có khẩn trương, cũng không có ngạo mạn, chỉ là bên trong ánh mắt tràn ngập một vẻ lạnh như băng.
- Tát Già sư huynh! Không biết thương thế của Hà Phương như thế nào?
Đứng ở trên bệ gỗ, Tiêu Hoàng bỗng nhiên hơi cúi người, cung kính nói.
- Bị thương ngoài da, không đáng ngại!
Tát Già nói chi tiết, cũng không có bao che.
- Không đáng ngại thì tốt rồi! Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại cầm trợ giúp ta cũng không nguy tới tánh mạng, ta đây quyết định mở rộng một mặt lưới!
Tiêu Hoằng đứng thẳng thân mình, nhìn một vòng dưới đài, nói từng chữ một.
- Tuy nhiên, quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, Tiêu Hoàng ta quyết định mở một mặt lưới, nhưng quy củ không thể phá hư. Bằng không nếu lần này ta buông tha không truy cứu, tiếp theo sẽ còn có người không ghi nhớ!
Trong lời nói Tiêu Hoằng bỗng nhiên vừa chuyển, giọng điệu bỗng nhiên từ bình thản trở nên cao vút, ánh mắt liền trực tiếp tập trung trên người Tần Nhược Bạch và Đông Lộc:
- Như vậy, 2 vạn điểm thành tựu chuộc một người, ta cam đoan người được chuộc đi, nhất loạt sẽ bỏ qua chuyện cũ!
Xôn xao!
Theo Tiêu Hoàng vừa thốt ra, một ít đệ tử bình thường lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao. Không hề nghi ngờ, từ 5 vạn lập tức giảm xuống tới 2 vạn, điều này không thể phủ nhận là Tiêu Hoàng mở ra một mặt lưới, hơn nữa cũng không có gì không ổn, dù sao cũng không đến mức không truy cứu mà trực tiếp thả người đi, như vậy thì mặt mũi của Thánh Đàn vứt đi đâu.
Quốc vương Khang Du vẫn ngồi ở trong góc, nghe Tiêu Hoàng nói lời này dường như cũng cảm nhận, Tiêu Hoàng vẫn còn có chút đạo đức, hắn cũng có thể nhìn ra được Tiêu Hoằng cũng không giống biến tình thế trở thành không thể thu thập, mà điều này cũng rất hợp với tâm tư Khang Du, không kềm được trên mặt hắn hiện lên một chút thoải mái.
Đám người Điền Tân quỳ gối trên bệ gỗ, nghe Tiêu Hoàng nói trực tiếp chấp nhận tiền chuộc hạ thấp 2 vạn điểm thành tựu, vốn ánh mắt đang tuyệt vọng lại lần nữa đột nhiên thấy một chút hy vọng. Không có tạm dừng lâu, Điền Tân cùng Minh Giai liền nhìn thẳng vào Đông Lộc, Triệu Quần với ánh mắt chờ mong.
về phần Khang Du ngồi ở trong góc, cũng nghĩ rất rõ ràng, chuyện này có thể không dính dáng thì tận lực không dính tới, mặc cho người xử trí. Có một số thời điểm, có một số việc, Khang Du biết rõ cái gọi là càng tô vẽ càng đen.
Ở hàng trước nhất, các đệ tử cấp cao của Ngộ Giác Tinh cũng có mặt. Ngoài ra, Di Đà Tinh cũng có người tới, thậm chí còn có Vệ đội Thánh Vực của Di Đà Tinh.
Vệ đội Thánh Vực có thể nói là một đạo cái chắn cuối cùng thủ hộ Thánh Đàn, nhân số không nhiều lắm chỉ có 5000 người, nhưng sức chiến đấu đến tột cùng cao bao nhiêu, không có một đo lường xác thực nào, tương đối mà nói rất thần bí. Nhưng nghe nói ở một lần bí mật diễn tập, Thánh điện kỵ sĩ đoàn bị đánh bại hoàn toàn, Vệ đội Thánh Vực không có tổn thất.
Bởi vậy đủ để thấy được thực lực của nó rốt cuộc cường đại bao nhiêu, hơn nữa ở trong quân đoàn cấp A bình thường, có thể có được một hai Đại Ngự Sư đã là phi thường hiếm thấy rồi, nhưng ở trong Vệ đội Thánh Vực, Đại Ngự Sư ở ngoài sáng đã có được bảy người, binh sĩ thuộc hạ thường thường cũng đều là Ngự Sư cấp ba cấp bốn.
Chỉ từ trên thực lực đã có thể thấy được rõ ràng, mà bọn họ xuất hiện, thường thường cũng chính là đụng tới sự kiện khó giải quyết nhất.
Giờ phút này ước chừng hơn 1000 thành viên Vệ đội Thánh Vực, đã phân bố ở bốn phía trung tâm quảng trường, một thân chính trang màu đỏ sậm, trong ánh mắt lộ ra tia sáng sắc bén, hoàn toàn không phù hợp với đề xướng bình hòa, tường hòa của A Di La.
Mà ở bên trong đám người, Ngạc Lâm cũng có mặt, hắn mặc một thân áo dài như trước, đứng ở bên cạnh một đệ tử cấp cao mặc hoa phục màu đen. Đệ tử cấp cao này chính là đệ tử thứ 5 của A Di La, tên là Ân Lạc. Xem theo hình dáng bên ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi tuổi, một đôi mắt sáng phát ra tinh quang, thần sắc thoải mái, thường thường hay đưa tay vuốt một chòm ria bên mép.
Bởi vì chuyện này không có mảy may liên quan với Ân Lạc, lần này Ân Lạc đến đây mục đích chỉ có một: chính là xem náo nhiệt.
Trên thực tế, Ân Lạc cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được, liên lụy đến Điền Tân, Minh Giai, như vậy không thể nghi ngờ chính là không thoát khỏi can hệ với Hắc Trạch Sâm và Tần Nhược Bạch.
Chỉ là khiến Ân Lạc ít nhiều có chút không đoán ra được là sư phụ không tới? Đều đã tới nước này rồi, về tình hay về lý A Di La cần phải có mặt mới đúng.
Còn có Hắc Trạch Sâm và Vận Trung, dường như cũng không có xuất hiện, chỉ có Tần Nhược Bạch đại biểu cho Phục Thản Đế Quốc, sắc mặt âm trầm ngồi trên chiếc ghế giản dị.
“Sự tình dường như có điểm quỷ dị a, trong hồ lô của sư phụ rốt cuộc bán thuốc gì đây?” Ân Lạc nheo mắt suy nghĩ trong lòng như thế, đồng thời, lại đưa tay vò vò chòm râu mép.
Trong lúc mọi người ở đây đều ôm lòng chờ đợi tình thế tiến thêm một bước phát triển, trên cái đài cao bằng gỗ ở phía trước, nhóm người Bác Sơn áp giải đám người Điền Tân tới nơi, sau đó bắt bọn hắn quỳ gối trên bệ gỗ.
Bởi vì dược tính của Ma Tố không có hoàn toàn giải trừ, thời điểm này đám người Điền Tân chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cộng thêm mấy ngày gần như chưa ăn, thân thể suy yếu không chịu nổi, chỉ có thể để mặc cho người chi phối, chỉ có điều là ánh mắt suy yếu luôn nhìn ngay vào Đông Lộc và Triệu Quần.
Không hề nghi ngờ, thời điểm này, Điền Tân, Minh Giai đối với Đông Lộc, Triệu Quần, cùng với Phùng Vĩnh Niên, đã tràn ngập thất vọng. Không sai, 5 vạn điểm thành tựu quả thật rất nhiều, nhưng là điểm thành tựu so với tánh mạng bọn hắn còn trọng yếu hơn hay sao? Hơn nữa hết thảy mọi chuyện đều là bọn hắn giúp đỡ Đông Lộc, Triệu Quần, bảo vệ địa vị của bọn họ.
Về phần đám Phác Ngân ba gã sĩ quan của Gia Đô, không thể nghi ngờ chính là một cây gai đâm trong lòng Khang Du, không kềm được Khang Du lại lần nửa hung hăng liếc mắt nhìn Ba La một cái.
Trái lại thời điểm này Ba La thở mạnh cũng không dám, cặp mắt hắn không ngừng nhìn quanh bốn phía, dường như thật sự suy nghĩ, lại dường như thật sự tìm kiểm, về phần suy nghĩ trong nội tâm hắn không có người nào biết được.
Gần như ngay lúc năm người đám Điền Tân bị áp giải ra, đồng thời Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại cầm cũng chậm rãi xuất hiện trên quảng trường.
Đối với thân ảnh Lạc Tuyết Ninh, Ngạc Lâm có thể nói cực độ quen thuộc, gần như ngay thời điểm Lạc Tuyết Ninh vừa mới xuất hiện ở bên cạnh quảng trường, Ngạc Lâm tựa như thuốc mỡ lại lần nữa xuất hiện ở một bên Lạc Tuyết Ninh.
Tuy rằng không biết chuyện này vì sao lại dẫn động tới Lạc Tuyết Ninh, nhung Ngạc Lâm tình nguyện là Lạc Tuyết Ninh có chút giao tình với Gia Nại cầm liền thăm hỏi Gia Nại cầm, chỉ là trong lòng hắn tràn ngập khó chịu với tên Tiêu Hoàng kia.
Hon nữa từ sau này, một ít người thường xuyên qua lại với Ngạc Lâm cũng đã từng nhắc tới chuyện Lạc Tuyết Ninh cùng Tiêu Hoằng, thời điểm lúc trước ở Vũ Nhuận Tinh đi lại với nhau rất thân thiết.
- Tiểu sư muội! Muội xuất hiện ở trên địa bàn tên Ma đầu Tiêu Hoằng kia làm gì, may mà muội không có gì đáng ngại, nếu không ta sẽ đau lòng chết mất!
Ngạc Lâm đi tới bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, thân thiết nói.
Nghe nói tới hai chữ Ma đầu, Lạc Tuyết Ninh vốn vẻ mặt nghiêm túc lập tức nhíu chặt, tiếp theo liền liếc trắng Ngạc Lâm một cái, cũng không thèm để ý tới Ngạc Lâm, đi thẳng tới bên cạnh nhị sư huynh Ma Sở.
- Thế nào, Tiểu sư muội! Nghe nói ngươi đã thành tựu Đại Ngự Sư rồi, chúc mừng, chúc mừng a!
Ma Sở nhìn thấy Lạc Tuyết Ninh xuất hiện ở phía sau mình, liền toát ra một vẻ tươi cười sáng lạn nói.
Lạc Tuyết Ninh không có đáp lời, sắc mặt âm trầm, chỉ khẽ gật gật đầu.
- Ngươi này, nếu đã trở thành Đại Ngự Sư, sư huynh cũng không có chuẩn bị trước, thôi thì tặng cho ngươi cái này đi!
Ma Sở nói xong, liền chậm rãi từ bên trong túi áo, lấy ra một vật thể dẹp bằng cỡ ngón cái, nhìn qua hơi giống mỹ ngọc không tì vết, nhưng phía trên “mỹ ngọc” này lại có tạo hình Ma Văn vô cùng tinh tế, dường như cùng ngọc thạch tự nhiên mà thành.
Mà đây đúng là một Ma Văn tồn trữ không gian loại bỏ túi, tên là Ngọc Linh, vô cùng quý báu, bình thường chỉ có Đại Ngự Sư cấp ba mới đủ năng lực dùng thứ này, nhưng khối Ngọc Linh này chỉ cần đạt tới Ngự Sư cấp năm liền có thể vận dụng, có thể nói là cực phẩm.
Sở dĩ quý báu chủ yếu ở chỗ, sử dụng là tồn ngọc, muốn dùng nó chỉ đạt tới Ngự Sư cấp năm đã có thể khu động hiệu quả không gian tồn trữ, các cái khác cần phải đạt tới Đại Ngự Sư cấp ba trở lên mới dùng được, mà loại tồn ngọc này cũng rất thưa thớt, tuyệt đối là hiếm thấy.
Nhìn thấy Ma Sở vẻ mặt sáng lạn trực tiếp lấy ra một vật như vậy đặt trong tay Lạc Tuyết Ninh, mọi người ở chung quanh gần như ánh mắt đều dựng thăng.
Đều nói Ma Sở tính cách ôn hòa, thái độ làm người khẳng khái, khiêm tốn, xem ra thật đúng là không phải giả.
Đương nhiên, tính cách như vậy thường có khuyết điểm lớn nhất ở chỗ, so với các đệ tử cấp cao khác không có bất kỳ uy tín gì đáng nói. Thường thường đi theo Ma Sở đều là loại không tranh hơn thua trên thế gian này. Trên cơ bản xem như một bè cánh thuần khiết ở bên trong Thánh Đàn.
- Cảm tạ, nhị sư huynh!
Nhìn xem Ngọc Linh trong tay, Lạc Tuyết Ninh cũng không khách sáo, cho vào trong túi.
- Này, đúng rồi! Bên trong Ngọc Linh có thể còn có vài món quần áo, phiền toái Tiểu sư muội giặt sạch giùm sau đó đưa cho ta!
Ma Sở lại mỉm cười nói.
Chính là đúng lúc này, vốn quảng trường trung tâm đang rộn ràng náo nhiệt, bỗng nhiên liền im bặt, mọi người đều dồn ánh mắt nhìn ngay một bên bệ gỗ.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở một bên bệ gỗ, đầu đội cái mũ cỏ nhỏ, mặc áo dài màu xanh, ánh mắt lạnh như băng, chậm rãi đi lên bệ gỗ, từng bước một đi tới.
Trên thực tế, nếu đổi là lúc bình thường, Tiêu Hoàng chỉ là một tên ngoại đồ như vậy, ai thèm đặt hắn ở trong mắt? Ở trên quảng trường này tùy tùy tiện tiện lấy ra một người, đều phải cao hơn rất nhiều so với Tiêu Hoàng.
Chính là thời điểm này thì khác, dù sao chuyện này Tát Già đã giao toàn quyền cho Tiêu Hoàng xử lý. Đồng thời chuyện này chính là phát sinh trên địa bàn của Tiêu Hoàng quản lý, và mục tiêu ám sát cũng chính là bản thân Tiêu Hoằng.
Dựa theo quy củ của Thánh Đàn, chuyện này phải do Tiêu Hoàng toàn quyền xử trí, bao gồm buông tha, hoặc là đánh chết đám người Điền Tân.
Theo Tiêu Hoàng vô thanh vô tức đi vào bên bệ gỗ, rất nhiều người dưới đài biểu lộ sắc mặt khác nhau, Tần Nhược Bạch thì nheo mắt suy nghĩ, tỏ vẻ khinh thường và căm thù, Quốc vương Khang Du thì sờ sờ cằm sắc mặt chuyên chú.
về phần các đệ tử khác cứ như vậy lẳng lặng nhìn, định nhìn thử xem Tiêu Hoằng rốt cuộc có thể phát huy ra thủ đoạn thế nào.
Đối với phản ứng của mọi người dưới đài, Tiêu Hoằng không có mảy may để ý, nhẹ bước đi tói, đi một vòng ở trước mặt đám người Điên Tân, thân sắc không có khẩn trương, cũng không có ngạo mạn, chỉ là bên trong ánh mắt tràn ngập một vẻ lạnh như băng.
- Tát Già sư huynh! Không biết thương thế của Hà Phương như thế nào?
Đứng ở trên bệ gỗ, Tiêu Hoàng bỗng nhiên hơi cúi người, cung kính nói.
- Bị thương ngoài da, không đáng ngại!
Tát Già nói chi tiết, cũng không có bao che.
- Không đáng ngại thì tốt rồi! Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh cùng Gia Nại cầm trợ giúp ta cũng không nguy tới tánh mạng, ta đây quyết định mở rộng một mặt lưới!
Tiêu Hoằng đứng thẳng thân mình, nhìn một vòng dưới đài, nói từng chữ một.
- Tuy nhiên, quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, Tiêu Hoàng ta quyết định mở một mặt lưới, nhưng quy củ không thể phá hư. Bằng không nếu lần này ta buông tha không truy cứu, tiếp theo sẽ còn có người không ghi nhớ!
Trong lời nói Tiêu Hoằng bỗng nhiên vừa chuyển, giọng điệu bỗng nhiên từ bình thản trở nên cao vút, ánh mắt liền trực tiếp tập trung trên người Tần Nhược Bạch và Đông Lộc:
- Như vậy, 2 vạn điểm thành tựu chuộc một người, ta cam đoan người được chuộc đi, nhất loạt sẽ bỏ qua chuyện cũ!
Xôn xao!
Theo Tiêu Hoàng vừa thốt ra, một ít đệ tử bình thường lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao. Không hề nghi ngờ, từ 5 vạn lập tức giảm xuống tới 2 vạn, điều này không thể phủ nhận là Tiêu Hoàng mở ra một mặt lưới, hơn nữa cũng không có gì không ổn, dù sao cũng không đến mức không truy cứu mà trực tiếp thả người đi, như vậy thì mặt mũi của Thánh Đàn vứt đi đâu.
Quốc vương Khang Du vẫn ngồi ở trong góc, nghe Tiêu Hoàng nói lời này dường như cũng cảm nhận, Tiêu Hoàng vẫn còn có chút đạo đức, hắn cũng có thể nhìn ra được Tiêu Hoằng cũng không giống biến tình thế trở thành không thể thu thập, mà điều này cũng rất hợp với tâm tư Khang Du, không kềm được trên mặt hắn hiện lên một chút thoải mái.
Đám người Điền Tân quỳ gối trên bệ gỗ, nghe Tiêu Hoàng nói trực tiếp chấp nhận tiền chuộc hạ thấp 2 vạn điểm thành tựu, vốn ánh mắt đang tuyệt vọng lại lần nữa đột nhiên thấy một chút hy vọng. Không có tạm dừng lâu, Điền Tân cùng Minh Giai liền nhìn thẳng vào Đông Lộc, Triệu Quần với ánh mắt chờ mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.