Chương 421: ý tưởng lớn mật
Đình Vũ
11/07/2017
Tiến vào trong phòng điều khiển chính của Cụ Phong Hào, Lý Minh Khoa liền ? có thể nhìn thấy rõ ràng, Tiêu Hoằng với mái tóc bạc trắng, hơi bù xù, đang ngồi trên ghế chủ tọa, một cánh tay chống vào tay vịn, hơi nhìn đám người Lý Minh Khoa, chỉ từ trong ánh mắt, không thể nhận ra chút tin tức giá trị nào, hắn chi lẳng lặng ngồi như vậy.
Có lẽ là duyên cớ trong lòng, có lẽ là địa vị bất đồng, Lý Minh Khoa luôn có thể cảm nhận được có một cỗ uy áp vô hình đang truyền đến.
- Tiêu Tướng quân, Thượng tá Lý Minh Khoa của Liên hợp thứ 9 đoàn đến đưa tin.
Hơi ổn định lại tâm thần, Lý Minh Khoa nhẹ nhàng nói, đồng thời vẫn luôn lưu ý biểu tình của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không đáp, cũng không nhìn Lý Minh Khoa, mà lấy ra một phần tư liệu từ bên cạnh, lật xem một lượt, rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Người đâu, đưa Tham mưu trưởng Lý Cơ ra ngoài, giết!
- Vâng, Tướng quân.
Mục A đáp, sau đó đi tới bên cạnh Lý Cơ, hai gã binh sĩ Bối La khác cùng tiến đến bắt lấy Lý Cơ.
Gặp Tiêu Hoằng vừa gặp đã muốn giết người, đám người Lý Minh Khoa đều biến sắc, nhất là Lý Cơ, nét mặt đại biến, trong ánh tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Tướng quân, ta rốt cuộc phạm vào tội gì?
Lý Cơ vội vàng mở miệng hỏi.
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, tiếp theo vung cánh tay lên, trực tiếp cầm tư liệu trong tay ném tới trước mặt Lý Cơ, trên mặt ghi tất cả các tội của Lý Cơ, sử dụng chức vụ lấy trộm vật tư tiếp tế trong căn cứ quân sự, mang ra ngoài buôn bán.
- Liên hợp thứ 9 quân đoàn không phát triển được, ta nghĩ hẳn là trực tiếp có quan hệ tới ngươi, ngay cả dầu ăn của binh sĩ mà ngươi cũng mang ra ngoài bán, ngươi có còn là người nữa không? Ở Nam Du Quận, tiêu chuẩn đồ ăn của một quân đoàn cấp B là mỗi ngày một ngân tệ, mà ngươi lại sinh ép tới chỉ còn 30 đồng, thật là tham a, người giống ngươi mà không chết, thì còn có ai đáng chết nữa?
Tiêu Hoằng nghiêm mặt, gằn từng chữ, giọng điệu coi như bình thản khi trước, lúc này đã trở nên lạnh như băng.
- Nói cho ngươi biết, Tiêu Hoằng ta ghét nhất là những kẻ bòn rút như ngươi.
Tiêu Hoằng nói tiếp, sau đó hơi vung cánh tay lên, ý bảo đưa Lý Cơ ra ngoài xử quyết.
- Chờ một chút, chờ một chút, cho dù toàn bộ bản ghi chép của ngươi là thật, nhưng tội của ta cũng không đáng phải chết!
Trên trán Lý Cơ đã chảy ra một tầng mồ hôi, gào lên.
- Ta bảo ngươi chết, thì ngươi phải chết, còn dừng lại làm gì, kéo ra ngoài.
Tiêu Hoằng nghiêm mặt, ra mệnh lệnh.
Lý Cơ tuy rằng giãy giụa, nhưng lại không phải đối thủ của ba gã Ngự Sư như Mục A, trực tiếp bị kéo ra khỏi chủ phòng điều khiển.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí trong chủ phòng điều khiển bắt đầu trở nên quỷ dị, trên trán Lý Minh Khoa đã chảy mồ hôi thành dòng, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng làm như vậy chính là để cho hắn xem, khua núi đuổi hổ cũng tốt, ra oai phủ đầu cũng tốt, điều trọng yếu hơn là, một câu của Tiêu Hoằng đã chém chết thủ hạ tâm phúc của hắn tại Liên hợp thứ 9 quân đoàn này.
Mà trước mắt, hắn dường như cũng không cách nào kháng cự được cả, bởi vì một khi đạt tới quân hàm cấp Tướng, thì sẽ có quyền lợi lâm trận xử quyết các thuộc hạ không phải cấp bậc Tướng quân.
Toà án quân sự đến lúc đó sẽ tiến hành bàn lại, nếu hợp lý, sẽ không có bất kỳ truy cứu nào.
Về phần đạt tới cấp bậc Tướng quân, ở Phục Thản Đế Quốc quy định hình phạt cao nhất chỉ có tù chung thân, cũng không có tử hình, đây là đặc quyền khác nhau lớn nhất giữa Tướng quân và sĩ quan cấp tá.
- Về phần Lý Thượng tá, giữa ngươi và ta ít nhiều có chút khúc mắc, đương nhiên, ta không thích kéo dài chút khúc mắc này, bởi vậy, trải qua ta thận trọng suy nghĩ, quyết định đặc biệt tấn chức ngươi là Huân tướng, đến Ban nghị sự chiến tuyến Tây Cương làm Phó chủ quản, về phần đoàn trưởng của Liên hợp thứ 9 quân đoàn, thì do Bỉ Tác Phó đoàn trưởng đảm nhiệm.
Tiêu Hoằng hơi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt mũi, nói.
Lý Minh Khoa nghe vậy, trước mắt không khỏi tối sầm lại, không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng nhìn như thăng chức hắn, kì thực chính là biến hắn vào lãnh cung.
Ban nghị sự chiến tuyến Tây Cương chính là bộ phận chuyên thương thảo sự vụ, cung cấp cho Ban tổng tham mưu, cùng chỉ là để tham khảo thôi, thuộc về chi nhánh của Ban tổng tham mưu, không hề có thực quyền, ở chiến tuyến Tây Cương thì nơi đó bình thường chính là một chỗ dưỡng lão.
Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Lý Minh Khoa vẫn không dám phản bác, từ tư liệu văng trên mặt đất, có thể thấy Tiêu Hoằng cũng có chứng cứ phạm tội của hắn, chỉ có điều không nói ra mà thôi, nếu phản bác, có trời mới biết Tiêu Hoằng sẽ làm như thế nào.
Mã Hiết Nhĩ chết một cách ly kỳ, nói là do quân đoàn Thiên Dực số 5 làm, nhưng sự thật là như thế sao? Chỉ có điều không có người dám đưa nghi hoặc này ra mà thôi.
- Đa tạ Tướng quân tài bồi.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Lý Minh Khoa vẫn hơi cung kính nói, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng làm như vậy là đã cấp mặt mũi cho hắn rồi.
Sau khi Lý Minh Khoa cũng bị dẫn ra ngoài, Tiêu Hoằng chậm rãi hướng ánh mắt về phía Bỉ Tác, lúc này Bỉ Tác đã đứng yên tại chỗ, biểu tình nghiêm túc.
- Tư liệu của ngươi ta đều đã xem qua, Liên hợp thứ 9 quân đoàn có thể chống đỡ đến bây giờ, công của ngươi cũng không nhỏ, nếu không phải hai tên ngu xuẩn Lý Minh Khoa, Lý Cơ kia, ta nghĩ ngươi có thể làm được rất tốt, đúng hay không?
Tiêu Hoằng đi tới trước mật Bỉ Tác, sắc mặt bình thản, nhẹ nhàng hỏi.
- Đa tạ Tướng quân khích lệ, tại hạ chỉ là cúc cung tận tụy mà thôi.
Bỉ Tác nhẹ nhàng đáp.
- Hiện tại ta bỏ đi các chướng ngại vật thay ngươi, tiếp theo Liên hợp thứ 9 quân đoàn nên phát triển như thế nào, sẽ trông vào mình ngươi rồi.
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ nhẹ bả vai Bỉ Tác, sau đó chậm rãi đi ra chủ phòng điều khiển.
Hắn xoay người tiến vào phòng nghỉ bên cạnh chủ phòng điều khiển, tranh thủ ngủ trong chốc lát.
Về phần ở chiến tuyến Tây Cương, chiến hỏa đã bớt đi một ít, tuy nhiên, vẫn đang bốc lên, bởi vì các quân đoàn khác tại chiến tuyến Tây Cương đều đánh điên lên rồi, gần như làm cho người ta có một loại cảm giác như đảo ngược, bởi vậy Hà Long vẫn phải duy trì áp lực lên chiến tuyến Tây Cương.
Đảo mắt, thời gian đã tới sáng sớm, chỉ ngủ được mấy giờ, Tiêu Hoằng liền mở ra hai mắt, dự định đến khu thứ 16 tại Hải Lam Tinh, đi thăm tình hình gần đây của các thương binh.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hoằng đang ăn vài thứ, chuẩn bị chạy tới sở điều trị của khu số 16, thì Ma Văn thông tin lại bỗng nhiên rung lên, người gọi tới chính là đúng là chủ quản Vương Phác của Ban tình báo thuộc căn cứ quân sự Bối La.
- Vương Phác chủ quản, chuyện gì?
Nối liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Trưởng quan, có tin tốt, 1 chiếc Mắt nhìn trộm mà chúng ta phóng ra ngoài sớm nhất, hiện đã tiến vào trong hệ hằng tinh Hi Lạc, không người nào phát hiện cả.
Vương Phác sắc mặt hưng phấn, nói với Tiêu Hoằng.
- Thật sao?
Tiêu Hoằng thần sắc khẽ biến, mở miệng hỏi, nếu thật sự lặng yên không một tiếng động, có 1 chiếc Mắt nhìn trộm tiến vào hệ hằng tinh Hi Lạc, trên cơ bản không khác gì nhìn không sót gì các hành tung cơ mật của đối phương.
- Truyền các tình hình cơ bản của Hi Lạc Tinh cho ta.
Tiêu Hoằng hạ lệnh.
Sau một lát, vài tấm hình tư liệu được gửi tới Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng, vừa nhìn, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi khẽ biến.
Toàn bộ hệ hằng tinh Hi Lạc, phòng ngự mà trước kia không thể phá vỡ, nhưng hiện giờ nhìn qua lại yếu ớt giống như thủy tinh, điều này cũng không kỳ quái, vì hỗ trợ quân đoàn Thiên Dực số 5 hành động, Hà Long gần như đã lật tung mọi thứ lên.
Tấm tinh đồ thứ hai thì hiện ra hình ảnh tại Hi Lạc Tinh, tuy rằng hơi có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, quân đội tại căn cứ quân sự trung tâm đã không đủ 3000 người nữa rồi.
Có một chiếc Ma Văn chiến hạm đang đóng ở đó
Phát hiện điều này, Tiêu Hoằng hơi chớp mắt, tâm tư lại lần nữa trở nên linh hoạt, nếu có thể tìm được một biện pháp, lặng yên không một tiếng động tiến vào Hi Lạc Tinh, vậy thì tốt rồi, xử lý Quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, như vậy chiến tuyến Tây Cương sẽ rất lâu không còn bị uy hiếp nữa.
Xâm nhập Duy Lâm Công Quốc, đây tuyệt đối là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu thành công. thì lợi ích cũng cực lớn, trực tiếp đánh cho hệ thống chỉ huy tấn công chiến tuyến Tây Cương sụp đổ.
Sau đó Tiêu Hoằng liền hơi ngẩng đầu, xem xét các tinh đồ trên bàn, phía bắc của Duy Lâm Công Quốc chính là Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, phía nam là Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, nhớ ngày đó Long Kỳ quân đoàn chính là từ nơi đó xuyên qua, tiến vào trong An Ni Á Vương Quốc.
Nếu từ nơi đó xuyên qua, dùng lại tuyến đường mà Long Kỳ hạm đội đã từng đi, trên cơ bản liền có thể hoàn toàn tránh thoát các quân đội chủ lực mà Duy Lâm Công Quốc dùng để tấn công ba mặt chiến tuyến tại Nam Du Quận.
Sau đó từ sau lưng vòng tới Hi Lạc Tinh.
Chỉ là không biết phòng ngự tại khu vực phía nam của hệ hằng tinh Hi Lạc rốt cuộc có bộ dáng gì đây?
- Vương Phác, ngoài Mắt nhìn trộm dừng lại ở hệ hằng tinh Hi Lạc ra, còn Mắt nhìn trộm nào gần Hi Lạc Tinh nhất?
Tiêu Hoằng nhìn các tinh đồ trước mặt về Duy Lâm Công Quốc, nhẹ nhàng hỏi.
- Mắt nhìn trộm số 6, tuy nhiên, nếu muốn lại tiến vào hệ hằng tinh Hi Lạc, thì vẫn có chút khó khăn, dễ dàng bại lộ, đả thảo kinh xà.
Vương Phác đáp.
- Điều động Mắt nhìn trộm số 6 của ngươi, đi vòng qua hệ hằng tinh Hi Lạc, một đường hướng nam tiến hành thăm dò, về tuyến đường thì lát nữa ta sẽ truyền cho ngươi.
Tiêu Hoằng phân phó xong, liền xoay người đi ra phòng nghỉ, lập tức tiến vào trong phòng điều khiển chính của Cụ Phong Hào, hiện giờ, nơi này chỉ có hai nhân viên công tác, đại bộ phận đều đã đi nghỉ ngơi rồi.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cùng không quá để ý, trực tiếp thông qua quyền hạn cao nhất, mở ra bản ghi chép trước đây của Cụ Phong Hào, cũng chuẩn xác tìm được tuyến đường mà lần trước Cụ Phong Hào có ý đồ đánh lén Vũ Nhuận Tinh.
Xuất phát từ Hi Lạc Tinh, đi về hướng nam, tiến vào Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, toàn bộ tuyến đường có thể nói là vô cùng quỷ dị, bày ra một hình chữ “S”.
Điều này làm cho Tiêu Hoằng sinh ra một ít đoán, nếu Long Kỳ quân đoàn muốn nhanh chóng tới Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, thì đường thẳng là khoảng cách gần nhất, vì sao lại phải đi đường hình chữ “S” đây?
Như vậy thì đáp án chỉ có một, đó chính là trong quá trình Long Kỳ quân đoàn di chuyển tại Duy Lâm Công Quốc, chẳng những muốn tận lực tránh bị Phục Thản Đế Quốc phát hiện, mà còn muốn ra sức tránh để cho quân đội của Duy Lâm Công Quốc phát hiện, không để tiết lộ tin tức.
Nếu thực sự như vậy, thì hiển nhiên Tiêu Hoằng cũng hoàn toàn có thể sử dụng điểm này.
Tuy nhiên, vì bảo đảm chính xác, thì Tiêu Hoằng vẫn gửi lộ tuyến này cho Vương Phác, hy vọng hắn thông qua Mắt nhìn trộm số 6 để kiểm nghiệm lại lần nữa.
Nếu tuyến đường này thật sự khả thi, thì Tiêu Hoằng không ngại xông thẳng tới Hi Lạc Tinh, xử lý Hà Long, giải trừ tất cả tai họa ngầm cho chiến tuyến Tây Cương.
Đương nhiên, đây tạm thời vẫn chỉ là một ý tường, cần phải xem xét lại một cách kỹ càng, bởi vì nó quá mức mạo hiểm
Có lẽ là duyên cớ trong lòng, có lẽ là địa vị bất đồng, Lý Minh Khoa luôn có thể cảm nhận được có một cỗ uy áp vô hình đang truyền đến.
- Tiêu Tướng quân, Thượng tá Lý Minh Khoa của Liên hợp thứ 9 đoàn đến đưa tin.
Hơi ổn định lại tâm thần, Lý Minh Khoa nhẹ nhàng nói, đồng thời vẫn luôn lưu ý biểu tình của Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không đáp, cũng không nhìn Lý Minh Khoa, mà lấy ra một phần tư liệu từ bên cạnh, lật xem một lượt, rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Người đâu, đưa Tham mưu trưởng Lý Cơ ra ngoài, giết!
- Vâng, Tướng quân.
Mục A đáp, sau đó đi tới bên cạnh Lý Cơ, hai gã binh sĩ Bối La khác cùng tiến đến bắt lấy Lý Cơ.
Gặp Tiêu Hoằng vừa gặp đã muốn giết người, đám người Lý Minh Khoa đều biến sắc, nhất là Lý Cơ, nét mặt đại biến, trong ánh tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Tướng quân, ta rốt cuộc phạm vào tội gì?
Lý Cơ vội vàng mở miệng hỏi.
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, tiếp theo vung cánh tay lên, trực tiếp cầm tư liệu trong tay ném tới trước mặt Lý Cơ, trên mặt ghi tất cả các tội của Lý Cơ, sử dụng chức vụ lấy trộm vật tư tiếp tế trong căn cứ quân sự, mang ra ngoài buôn bán.
- Liên hợp thứ 9 quân đoàn không phát triển được, ta nghĩ hẳn là trực tiếp có quan hệ tới ngươi, ngay cả dầu ăn của binh sĩ mà ngươi cũng mang ra ngoài bán, ngươi có còn là người nữa không? Ở Nam Du Quận, tiêu chuẩn đồ ăn của một quân đoàn cấp B là mỗi ngày một ngân tệ, mà ngươi lại sinh ép tới chỉ còn 30 đồng, thật là tham a, người giống ngươi mà không chết, thì còn có ai đáng chết nữa?
Tiêu Hoằng nghiêm mặt, gằn từng chữ, giọng điệu coi như bình thản khi trước, lúc này đã trở nên lạnh như băng.
- Nói cho ngươi biết, Tiêu Hoằng ta ghét nhất là những kẻ bòn rút như ngươi.
Tiêu Hoằng nói tiếp, sau đó hơi vung cánh tay lên, ý bảo đưa Lý Cơ ra ngoài xử quyết.
- Chờ một chút, chờ một chút, cho dù toàn bộ bản ghi chép của ngươi là thật, nhưng tội của ta cũng không đáng phải chết!
Trên trán Lý Cơ đã chảy ra một tầng mồ hôi, gào lên.
- Ta bảo ngươi chết, thì ngươi phải chết, còn dừng lại làm gì, kéo ra ngoài.
Tiêu Hoằng nghiêm mặt, ra mệnh lệnh.
Lý Cơ tuy rằng giãy giụa, nhưng lại không phải đối thủ của ba gã Ngự Sư như Mục A, trực tiếp bị kéo ra khỏi chủ phòng điều khiển.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí trong chủ phòng điều khiển bắt đầu trở nên quỷ dị, trên trán Lý Minh Khoa đã chảy mồ hôi thành dòng, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng làm như vậy chính là để cho hắn xem, khua núi đuổi hổ cũng tốt, ra oai phủ đầu cũng tốt, điều trọng yếu hơn là, một câu của Tiêu Hoằng đã chém chết thủ hạ tâm phúc của hắn tại Liên hợp thứ 9 quân đoàn này.
Mà trước mắt, hắn dường như cũng không cách nào kháng cự được cả, bởi vì một khi đạt tới quân hàm cấp Tướng, thì sẽ có quyền lợi lâm trận xử quyết các thuộc hạ không phải cấp bậc Tướng quân.
Toà án quân sự đến lúc đó sẽ tiến hành bàn lại, nếu hợp lý, sẽ không có bất kỳ truy cứu nào.
Về phần đạt tới cấp bậc Tướng quân, ở Phục Thản Đế Quốc quy định hình phạt cao nhất chỉ có tù chung thân, cũng không có tử hình, đây là đặc quyền khác nhau lớn nhất giữa Tướng quân và sĩ quan cấp tá.
- Về phần Lý Thượng tá, giữa ngươi và ta ít nhiều có chút khúc mắc, đương nhiên, ta không thích kéo dài chút khúc mắc này, bởi vậy, trải qua ta thận trọng suy nghĩ, quyết định đặc biệt tấn chức ngươi là Huân tướng, đến Ban nghị sự chiến tuyến Tây Cương làm Phó chủ quản, về phần đoàn trưởng của Liên hợp thứ 9 quân đoàn, thì do Bỉ Tác Phó đoàn trưởng đảm nhiệm.
Tiêu Hoằng hơi đứng lên, nhẹ nhàng vuốt mũi, nói.
Lý Minh Khoa nghe vậy, trước mắt không khỏi tối sầm lại, không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng nhìn như thăng chức hắn, kì thực chính là biến hắn vào lãnh cung.
Ban nghị sự chiến tuyến Tây Cương chính là bộ phận chuyên thương thảo sự vụ, cung cấp cho Ban tổng tham mưu, cùng chỉ là để tham khảo thôi, thuộc về chi nhánh của Ban tổng tham mưu, không hề có thực quyền, ở chiến tuyến Tây Cương thì nơi đó bình thường chính là một chỗ dưỡng lão.
Tuy nhiên, đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Lý Minh Khoa vẫn không dám phản bác, từ tư liệu văng trên mặt đất, có thể thấy Tiêu Hoằng cũng có chứng cứ phạm tội của hắn, chỉ có điều không nói ra mà thôi, nếu phản bác, có trời mới biết Tiêu Hoằng sẽ làm như thế nào.
Mã Hiết Nhĩ chết một cách ly kỳ, nói là do quân đoàn Thiên Dực số 5 làm, nhưng sự thật là như thế sao? Chỉ có điều không có người dám đưa nghi hoặc này ra mà thôi.
- Đa tạ Tướng quân tài bồi.
Mặc dù không cam lòng, nhưng Lý Minh Khoa vẫn hơi cung kính nói, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng làm như vậy là đã cấp mặt mũi cho hắn rồi.
Sau khi Lý Minh Khoa cũng bị dẫn ra ngoài, Tiêu Hoằng chậm rãi hướng ánh mắt về phía Bỉ Tác, lúc này Bỉ Tác đã đứng yên tại chỗ, biểu tình nghiêm túc.
- Tư liệu của ngươi ta đều đã xem qua, Liên hợp thứ 9 quân đoàn có thể chống đỡ đến bây giờ, công của ngươi cũng không nhỏ, nếu không phải hai tên ngu xuẩn Lý Minh Khoa, Lý Cơ kia, ta nghĩ ngươi có thể làm được rất tốt, đúng hay không?
Tiêu Hoằng đi tới trước mật Bỉ Tác, sắc mặt bình thản, nhẹ nhàng hỏi.
- Đa tạ Tướng quân khích lệ, tại hạ chỉ là cúc cung tận tụy mà thôi.
Bỉ Tác nhẹ nhàng đáp.
- Hiện tại ta bỏ đi các chướng ngại vật thay ngươi, tiếp theo Liên hợp thứ 9 quân đoàn nên phát triển như thế nào, sẽ trông vào mình ngươi rồi.
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ nhẹ bả vai Bỉ Tác, sau đó chậm rãi đi ra chủ phòng điều khiển.
Hắn xoay người tiến vào phòng nghỉ bên cạnh chủ phòng điều khiển, tranh thủ ngủ trong chốc lát.
Về phần ở chiến tuyến Tây Cương, chiến hỏa đã bớt đi một ít, tuy nhiên, vẫn đang bốc lên, bởi vì các quân đoàn khác tại chiến tuyến Tây Cương đều đánh điên lên rồi, gần như làm cho người ta có một loại cảm giác như đảo ngược, bởi vậy Hà Long vẫn phải duy trì áp lực lên chiến tuyến Tây Cương.
Đảo mắt, thời gian đã tới sáng sớm, chỉ ngủ được mấy giờ, Tiêu Hoằng liền mở ra hai mắt, dự định đến khu thứ 16 tại Hải Lam Tinh, đi thăm tình hình gần đây của các thương binh.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hoằng đang ăn vài thứ, chuẩn bị chạy tới sở điều trị của khu số 16, thì Ma Văn thông tin lại bỗng nhiên rung lên, người gọi tới chính là đúng là chủ quản Vương Phác của Ban tình báo thuộc căn cứ quân sự Bối La.
- Vương Phác chủ quản, chuyện gì?
Nối liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Trưởng quan, có tin tốt, 1 chiếc Mắt nhìn trộm mà chúng ta phóng ra ngoài sớm nhất, hiện đã tiến vào trong hệ hằng tinh Hi Lạc, không người nào phát hiện cả.
Vương Phác sắc mặt hưng phấn, nói với Tiêu Hoằng.
- Thật sao?
Tiêu Hoằng thần sắc khẽ biến, mở miệng hỏi, nếu thật sự lặng yên không một tiếng động, có 1 chiếc Mắt nhìn trộm tiến vào hệ hằng tinh Hi Lạc, trên cơ bản không khác gì nhìn không sót gì các hành tung cơ mật của đối phương.
- Truyền các tình hình cơ bản của Hi Lạc Tinh cho ta.
Tiêu Hoằng hạ lệnh.
Sau một lát, vài tấm hình tư liệu được gửi tới Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng, vừa nhìn, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi khẽ biến.
Toàn bộ hệ hằng tinh Hi Lạc, phòng ngự mà trước kia không thể phá vỡ, nhưng hiện giờ nhìn qua lại yếu ớt giống như thủy tinh, điều này cũng không kỳ quái, vì hỗ trợ quân đoàn Thiên Dực số 5 hành động, Hà Long gần như đã lật tung mọi thứ lên.
Tấm tinh đồ thứ hai thì hiện ra hình ảnh tại Hi Lạc Tinh, tuy rằng hơi có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, quân đội tại căn cứ quân sự trung tâm đã không đủ 3000 người nữa rồi.
Có một chiếc Ma Văn chiến hạm đang đóng ở đó
Phát hiện điều này, Tiêu Hoằng hơi chớp mắt, tâm tư lại lần nữa trở nên linh hoạt, nếu có thể tìm được một biện pháp, lặng yên không một tiếng động tiến vào Hi Lạc Tinh, vậy thì tốt rồi, xử lý Quan tổng chỉ huy chiến tuyến Tây Cương, như vậy chiến tuyến Tây Cương sẽ rất lâu không còn bị uy hiếp nữa.
Xâm nhập Duy Lâm Công Quốc, đây tuyệt đối là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu thành công. thì lợi ích cũng cực lớn, trực tiếp đánh cho hệ thống chỉ huy tấn công chiến tuyến Tây Cương sụp đổ.
Sau đó Tiêu Hoằng liền hơi ngẩng đầu, xem xét các tinh đồ trên bàn, phía bắc của Duy Lâm Công Quốc chính là Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, phía nam là Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, nhớ ngày đó Long Kỳ quân đoàn chính là từ nơi đó xuyên qua, tiến vào trong An Ni Á Vương Quốc.
Nếu từ nơi đó xuyên qua, dùng lại tuyến đường mà Long Kỳ hạm đội đã từng đi, trên cơ bản liền có thể hoàn toàn tránh thoát các quân đội chủ lực mà Duy Lâm Công Quốc dùng để tấn công ba mặt chiến tuyến tại Nam Du Quận.
Sau đó từ sau lưng vòng tới Hi Lạc Tinh.
Chỉ là không biết phòng ngự tại khu vực phía nam của hệ hằng tinh Hi Lạc rốt cuộc có bộ dáng gì đây?
- Vương Phác, ngoài Mắt nhìn trộm dừng lại ở hệ hằng tinh Hi Lạc ra, còn Mắt nhìn trộm nào gần Hi Lạc Tinh nhất?
Tiêu Hoằng nhìn các tinh đồ trước mặt về Duy Lâm Công Quốc, nhẹ nhàng hỏi.
- Mắt nhìn trộm số 6, tuy nhiên, nếu muốn lại tiến vào hệ hằng tinh Hi Lạc, thì vẫn có chút khó khăn, dễ dàng bại lộ, đả thảo kinh xà.
Vương Phác đáp.
- Điều động Mắt nhìn trộm số 6 của ngươi, đi vòng qua hệ hằng tinh Hi Lạc, một đường hướng nam tiến hành thăm dò, về tuyến đường thì lát nữa ta sẽ truyền cho ngươi.
Tiêu Hoằng phân phó xong, liền xoay người đi ra phòng nghỉ, lập tức tiến vào trong phòng điều khiển chính của Cụ Phong Hào, hiện giờ, nơi này chỉ có hai nhân viên công tác, đại bộ phận đều đã đi nghỉ ngơi rồi.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng cùng không quá để ý, trực tiếp thông qua quyền hạn cao nhất, mở ra bản ghi chép trước đây của Cụ Phong Hào, cũng chuẩn xác tìm được tuyến đường mà lần trước Cụ Phong Hào có ý đồ đánh lén Vũ Nhuận Tinh.
Xuất phát từ Hi Lạc Tinh, đi về hướng nam, tiến vào Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, toàn bộ tuyến đường có thể nói là vô cùng quỷ dị, bày ra một hình chữ “S”.
Điều này làm cho Tiêu Hoằng sinh ra một ít đoán, nếu Long Kỳ quân đoàn muốn nhanh chóng tới Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, thì đường thẳng là khoảng cách gần nhất, vì sao lại phải đi đường hình chữ “S” đây?
Như vậy thì đáp án chỉ có một, đó chính là trong quá trình Long Kỳ quân đoàn di chuyển tại Duy Lâm Công Quốc, chẳng những muốn tận lực tránh bị Phục Thản Đế Quốc phát hiện, mà còn muốn ra sức tránh để cho quân đội của Duy Lâm Công Quốc phát hiện, không để tiết lộ tin tức.
Nếu thực sự như vậy, thì hiển nhiên Tiêu Hoằng cũng hoàn toàn có thể sử dụng điểm này.
Tuy nhiên, vì bảo đảm chính xác, thì Tiêu Hoằng vẫn gửi lộ tuyến này cho Vương Phác, hy vọng hắn thông qua Mắt nhìn trộm số 6 để kiểm nghiệm lại lần nữa.
Nếu tuyến đường này thật sự khả thi, thì Tiêu Hoằng không ngại xông thẳng tới Hi Lạc Tinh, xử lý Hà Long, giải trừ tất cả tai họa ngầm cho chiến tuyến Tây Cương.
Đương nhiên, đây tạm thời vẫn chỉ là một ý tường, cần phải xem xét lại một cách kỹ càng, bởi vì nó quá mức mạo hiểm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.