Ma Ngân

Chương 907: Ý tưởng

Đình Vũ

13/09/2017

Nháy mắt, phi đạn Ưng Nhãn mở động cơ đẩy, như mũi tên rời cung, chuyển hướng vuông góc giữa trời, xẹt qua mặt biến đang mưa to, lao thẳng về phía Sùng Cao Châu!

Các nhân viên hỏa lực trong tàu Trường Tích, đang dùng điều khiển từ xa, không ngừng so sánh hướng đi và trạng thái phi đạn Ma Văn.

Nếu có thể vận hành ổn định ở biển nội địa Lý Tư Giai, như vậy có thể tin tưởng vào Ưng Nhãn.

Khoảng vài phút sau, với tốc độ bay siêu nhanh của phi đạn Ưng Nhãn, đã trực tiếp bay qua biển nội địa Lý Tư Giai, sau đó bay ở tầng trời cực thấp.

Bởi vì Thiên Tế Tinh chưa từng dùng tới không chiến hay chiến tranh Ma Văn cơ giới, cho nên Cao Tương Chân Nghĩa Quốc hoàn toàn không có hệ thống phòng không hay trinh sát không trung.

Phi đạn Ưng Nhãn bay ở tầng trời thấp, gần như không hề có “thiên địch” gì.

- Trưởng quan, Ưng Nhãn số 1 đã vào giữa Sùng Cao Châu.

Chủ quản hỏa lực báo cáo với An Qua Tác.

- Khởi động hình thức chia tách!

An Qua Tác nhanh chóng hạ lệnh.

Phi đạn Ưng Nhãn bay trên khu rừng rậm Sùng Cao Châu, nháy mắt phân giải ra thành 30 máy thu thập tín hiệu Ma Văn như những cây lao nhọn, phân tán ra, cắm vào giữa rừng rậm vắng lặng.

Những máy thu tín hiệu này có 2 tác dụng chủ yếu, đầu tiên là thu sóng tín hiệu Sùng Cao Châu, thứ hai là có tác dụng gây nhiễu các sóng tín hiệu đó.

Thu được liên lạc giữa máy thu tín hiệu cùng bến tàu, Tiêu Hoằng cùng các hạm viên đều vui mừng, có nhiều người còn ôm chầm lấy nhau.

Lần chạy thử đầu tiên của tàu Trường Tích số 0, thành công hoàn mỹ.

- Bây giờ trở về hết tốc lực.

Tiêu Hoằng xem Ma Văn thời gian, sắc mặt vui mừng nói.

Lúc này, Tiêu Hoằng đã đi ra bước đầu tiên chinh phục biển nội địa Lý Tư Giai, hiện giờ chỉ cần đầu tư lần nữa, mở ra 2 bến tàu. Bắt đầu dốc sức chế tạo tàu ngầm Ma Văn, tranh thủ thành lập căn cứ hải quân khổng lồ ở vùng duyên hải quận Lý Hải.

Một lần nắm giữ quyền khống chế biển nội địa Lý Tư Giai.

Về phần tài chính, một phần vẫn lấy từ quân phí quận Lý Hải, một phần khác thì dựa vào thu gom, vận chuyển tài liệu trong biển nội dịa Lý Tư Giai.

Dựa theo số lượng tài liệu dự trữ trong biển nội địa Lý Tư Giai, tàu Trường Tích chạy qua lại 10 lần là có thể thu hồi được phí tổn tàu ngầm Ma Văn này.

Chỉ là Tiêu Hoằng càng có ý tưởng hoàn thiện hơn, đó là thiết kế một loại tàu ngầm Ma Văn vận chuyển siêu lớn, chuyên dùng để thu nhặt tài liệu, hiệu suất cực cao. Chỉ cần có tàu Trường Tích hộ tống, mọi chuyện không thành vấn đề.

Đi hết tốc lực khoảng 3 tiếng sau, đám người Tiêu Hoằng đã quay về bến tàu. Chỉ là tàu Trường Tích không trở về bến tàu, nếu không có vấn đề gì, sẽ bắt đầu trực tiếp nhận nhiệm vụ.

Tàu Trường Tích số 0 trồi lên mặt nước cách bờ lkm, Tiêu Hoằng, Phất Lạc cùng đội quân tù nhân đi ra từ trên đỉnh chóp, sau đó nhảy lên thuyền gỗ bình thường, chuẩn bị về thành Phí cổ.



Ở bên cạnh Tiêu Hoằng, còn có chiếc tàu kim loại bình thường mới đóng, bắt đầu vận chuyển tài liệu bên trong tàu ngầm, cùng với 2 con Quỷ kỳ sa sang bên này, một phần để bán, một phần để lại sử dụng.

2 con Quỷ kỳ sa khổng lồ, tài liệu trong đó có giá trị xa xỉ, ngoài ra thịt Quỷ kỳ sa cũng là món ngon tuyệt thế. Vừa đúng lúc sản lượng thịt Thiên Tế Tinh hiện giờ quá thấp, sau này không ngừng săn bắt, thịt như thế này sẽ được bổ sung đầy đủ, như vậy con dân quận Lý Hải, toàn bộ Thiên Tế Tinh đều sẽ được no âm.

- Nhớ kỹ, trước khi chưa đạt tới biên đội, tức là 4 chiếc trở lên, vẫn không được tiết lộ kế hoạch tàu ngầm Ma Văn ra ngoài.

Từ thuyền nhỏ bước lên bờ, Tiêu Hoằng đi ngang qua chủ quản bộ công nghiệp Phất Minh Qua, nói một tiếng dặn kỹ.

- Đã rõ, quận trưởng lão đại.

Phất Minh Qua mặt mày hồng hào nói.

Trước đó hắn còn định mở tiệc chúc mừng thật lớn, nhưng Tiêu Hoằng nói thế, liền hủy bỏ đi. Đợi cho đến lúc tàu Trường Tích cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc một đòn đau, lại chúc mừng cũng không muộn.

- Mặt khác, đây là quy hoạch căn cứ hải quân tương lai ta mới làm lúc ở trong tàu ngầm, ngươi xem một chút.

Tiêu Hoằng nói xong, đưa cho Phất Minh Qua sơ đồ phác thảo.

Xem bản thảo Tiêu Hoằng đưa qua, sắc mặt Phất Minh Qua không khỏi thay đổi. Trên bản phác thảo, có 7 bến tàu ngầm, cộng với xây dựng đường nổi ở dưới nước có thể để hạm viên cùng hàng hóa ở trực tiếp chuyển từ dưới nước lên bờ, bỏ qua quá trình dùng tàu kim loại cỡ lớn để vận chuyển.

Ngoài ra, bờ biển tây ham, ở khu nước cạn thiết lập bãi nuôi cá, khu phân giải linh thú, tăng cường sản xuất phong phú cho quận Lý Hải.

Rõ ràng, Tiêu Hoằng muốn tiến hành khai thác biển nội địa Lý Tư Giai như là vũ trụ, đầu tư thật là quá lớn.

Đương nhiên, đầu tư như vậy có thể thu hồi được, tùy tiện săn vài con linh thú hệ thủy cỡ lớn, lại vận chuyển tài liệu từ biển nội địa Lý Tư Giai, tất cả đâu tư đều có thể thu hồi trong thời gian ngắn.

- Ngươi không cần có áp lực quá lớn, đây là ý tưởng trong tương lai mà thôi, cơm ăn từng miếng, làm từng bước một, kế hoạch tạm thời là đưa bến tàu sổ 1 vào sản xuất Trường Tích sổ 1, đồng thời tìm địa hình thích hợp, lại xây thêm 2 bên tàu.

Tiêu Hoằng thản nhiên nói.

- Đã rõ.

Phất Minh Qua ngoan ngoãn nói, trong lòng đang dậy sóng ngập trời. Nếu kế hoạch của Tiêu Hoằng có thể được thi hành, vậy sẽ trực tiếp uy hiếp tới sáu châu lớn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, áp lực phòng ngự Thiên Tế Tinh cũng sẽ giảm mạnh.

Đây tuyệt đối là kế hoạch làm người ta phấn chấn, mà tất cả chỉ vì một mình Tiêu Hoằng. Dù sao bây giờ mặc kệ người ta nghĩ gì, ở trong mắt Phất Minh Qua, Tiêu Hoằng chính là Cáp Thụy Sâm, hoàn toàn đáng dựa vào.

Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói gì thêm, đi qua khe nứt không gian trở về thành Phí cổ. Chỉ là khi Tiêu Hoằng đến ký túc xá, liền nhìn thấy Bá La Tư đang đứng, nhìn thấy Tiêu Hoằng liền vội đi tới đón, sắc mặt không nhẹ nhàng gì.

- Bá La Tư chủ quản, có chuyện gì?

Tiêu Hoằng thấy Bá La Tư như thế, liền hỏi.

- Quận trưởng lão đại, có chút rắc rối nhỏ, hiện giờ đã đến cuối thu, dự tính qua nửa tháng nữa là nhiệt độ sẽ giảm xuống, quận Lý Hải sẽ không thể tiếp tục gieo trồng lương thực. Nhưng lương thực dự trữ của chúng ta hiện giờ, nếu chỉ dùng trong quận Lý Hải thì dư dả, nhưng nếu cung cấp cho toàn bộ Thiên Tế Tỉnh, vậy thì hoàn toàn không đủ.

Bá La Tư nhỏ giọng nói.

Thực ra cái này cũng hết cách, mùa đông Thiên Tế Tinh thật là quá dài.



Tiêu Hoằng nghe vậy, sắc mặt khẽ giật một chút, đây đúng là vấn đề khó giải quyết. Nhưng mà ngẫm nghĩ, lại nhìn Bá La Tư, Tiêu Hoằng vỗ vai hẳn, nói:

- Đi theo ta.

Trở về phòng, ngồi vào ghế, Tiêu Hoằng lấy giấy bút vẽ ra bản phác thảo trên giấy trắng.

- Có thể thế này, chúng thành lập lều giữ nhiệt đơn giản, không cần quá kỹ càng, dùng cây trúc làm giàn giáo, dùng rơm bọc kín lại, sau đó gài thêm Ma Văn tăng nhiệt bên trong, như vậy dù là mùa đông cũng có thể trồng ra lương thực.

Tiêu Hoằng nói xong, trên tờ giấy trắng đã có kết cấu lều giữ nhiệt đơn giản, nhưng rất hiệu quả.

Kết cấu lều giữ nhiệt này có những chỗ cùng hiệu quả như nơi ẩn náu tạm thời do Kha Lôi Ba xây dựng lúc trước, đều vận dụng nguyên lý luồng không khí, sử dụng Ma Văn tăng nhiệt ít nhất, đạt được hiệu quả khống chế nhiệt độ tốt nhất.

Bá La Tư cầm bản sơ đồ, lật qua lật lại một hồi, sắc mặt dần thả lỏng. Thành lập nhà ấm quy mô lớn thì cần phải đầu tư tài chính, nhưng như thế ảnh hưởng sản xuất lương thực do trời đông giá rét sẽ giảm xuống gần bằng 0.

- Được, được.

Xem cả buổi, Bá La Tư không khỏi hô lên.

Tiếp theo, Bá La Tư lại hỏi Tiêu Hoằng một số việc, liền mỹ mãn đi ra.

Tiêu Hoằng cũng không nghỉ, mở ra hộp kim loại mang theo về từ tàu Trường Tích số 0, bên trong là 13 viên Ngự linh thủy.

Đặt từng viên Ngự linh thủy vào hộp gỗ nhỏ, Tiêu Hoằng đứng dậy vào phòng ngủ, bắt đầu chế tạo Ma Văn vụ luyện.

Đến 6 giờ tối, bầu trời mờ mịt, Tiêu Hoằng mới đặt 13 cái Ma Văn vụ luyện cùng chung với Ngự linh thủy.

Bỏ chiếc hòm chứa tất cả Ngự linh thủy vào túi da, Tiêu Hoằng rời ký túc xá, một mình đi căn cứ quân sự Phí cổ.

Lúc này trời đã tối đen, nhưng những chiếc đèn Ma Văn trên phố vẫn sáng ngời, dù nhìn chưa tới mức rực rỡ, nhưng vẫn có thể bày biện sức sống bừng bừng.

Dù trời cuối thu rét thấu xương, nhưng phố lớn ngõ nhỏ vẫn náo nhiệt vô cùng, trong những phòng rượu to nhỏ, cả trai lẫn gái ngồi vây quanh lò lửa có nói có cười, cũng mặc kệ quen biết hay không, chỉ cần là người người Lạc Đan Luân thì đủ rồi.

Ngoài ra, các cửa hàng lớn nhỏ cũng đông nghịt khách.

Trên đường, đứa nhỏ nắm xâu mứt chạy nhảy nhốn nháo, so với trước khi Tiêu Hoằng đến, nơi này đã tràn ngập sức sống, không có đói khát, không có rét lạnh, chỉ có cảm tình ấm áp.

Ít nhất, ở quận Lý Hải, mọi người đang học được ghi nhớ hận thù, mà không phải gánh vác nó.

- Tiêu thúc thúc.

Tiêu Hoằng đang nhìn ngó xung quanh, bỗng có đứa nhỏ 5-6 tuổi chạy tới, trán đầy mồ hôi, đang chạy giỡn ầm ĩ liền phát hiện Tiêu Hoằng.

- Có chuyên gì thế?

Tiêu Hoằng ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook