Chương 317: Yếu thế !
Đình Vũ
17/10/2015
-Mặc tiền bối, đừng kinh ngạc. Ta có nguồn cung cấp hợp kim Vi Mễ nhưng số lượng sẽ không nhiều bởi sẽ rất dễ làm người khác chú ý. Những nói vậy dù chỉ mấy kg giá cũng đã rất cao rồi.
Tiêu Hoằng nói khẽ. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, hợp kim Vi Mễ tuyệt đối không thể bán với số lượng lớn, nếu không rất dễ khiến người khác chú ý, mà bán nhiều thì nó cũng không còn có giá cao nữa.
-Được.
Mạc Huyền gắng khống chế sự kinh ngạc trong lòng, cũng không hỏi nhiều mà gật đầu khẽ nói.
-Một khi đã như vậy thì phiền nhị vị phân công chuẩn bị đi.
Tiêu Hoằng nói khẽ, giọng nói cũng không có vẻ khách khí hay cảm kích. Dù sao lần này song phương đều có lợi, Tiêu Hoằng tìm bọn họ đã là nể mặt. Nếu là người khác thì e là còn mong chẳng được.
Tuy rằng làm vậy là vi phạm quy chế nhưng nếu sự tình bại lộ thì bọn họ cũng không phải bị phạt mà sẽ là quân đoàn Bối La, đương nhiên thường cũng không quá nghiêm trọng, nhiều lắm thì thu tiền phi pháp, giảm bớt chi tiêu cho quân đội.
Nhưng nếu Bối La trong thời gian ngắn có thể đạt tới quân đội cấp B thì dù quan trên cũng không dễ động tới. Chỉ cần không làm quá mức là thường cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Ngay khi Tiêu Hoằng còn đang bàn kế hoạch thì Ma Văn thông tin của La Kiệt bỗng chấn động. Người gọi là A Lực.
-A Lực, có chuyên gì?
La Kiệt bắt máy, hỏi khẽ.
-Báo cáo Trưởng quan, có chuyên phiền toái rồi. Vừa rồi Cáp Y Mỗ gọi cho bộ chỉ huy, hỏi hắn tại sao không thể liên lạc với Nạc Luân.
Vẻ mặt A Lực ác liệt nói. Hắn đương nhiên biết đối phương sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Chuyên này toàn bộ đều từ Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ mà ra, chắc đến lúc đó quân đoàn Bối La cũng chịu không nổi.
Vẻ mặt La Kiệt cũng đại biến. Hắn tất nhiên hiểu sự nghiêm trọng của tình thế, trán toát mồ hôi, lập tức theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng.
Lại thấy thần sắc Tiêu Hoằng bình thản như không, không biến hóa mảy may, dường như mọi chuyên đều nằm trong dự kiến.
Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên có thể nói cũng coi như một nửa là người của quân đoàn Bối La, cũng hiểu rất rõ tình thế trước mắt, vẻ mặt thay đổi, cũng đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng, khó tránh được trong lòng hơi kinh ngạc. Chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Hoằng không hề biến đổi, vẫn nhẹ nhàng uống trà như trước.
-Hiện giờ nên làm thế nào?
La Kiệt lau mồ hôi trán, hỏi khẽ Tiêu Hoằng.
-Làm gì? Nặc Luân là thuộc hạ của ngươi mà. Hơn nữa ngươi là thượng tá, Cáp Y Mỗ cũng là thượng tá, song phương cùng cấp, không cần phải sợ.
Tiêu Hoằng chậm rãi buông chén trà, bình thản nói.
-Tuy là như thế nhưng...
La Kiệt không nói nổi câu tiếp theo nhưng Tiêu Hoằng cũng thầm hiểu rồi.
-Không cần lo lắng. Hiện giờ doanh thứ 5 Tô Môn ở trước tay ngươi. Nói cách khác quyền chủ động nằm trên tay ngươi. Chỉ cần nhớ kỹ một câu, ngàn vạn lần đừng yếu thế, ít nhất là về khí thế phải hơn. Còn chuyện của hắn giao cho ta.
Tiêu Hoằng vỗ vai La Kiệt, cười nhẹ, sau đó ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.
Lại thấy vẻ mặt La Kiệt dường như biến thành một cái đèn chiếu bóng, không ngừng phát sinh biến hóa kỳ dị, cuối cùng dừng lại ở vẻ băn khoăn.
-Làm vậy được sao?
La Kiệt hơi không yên hỏi, nhưng đối với lời nói của Tiêu Hoằng thì hiện giờ hắn thật sự cũng không dám phản đối.
-Đọ sức một phen.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, sau đó liền ý bảo La Kiệt cứ thế mà làm.
Thấy La Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Hoằng cũng chậm rãi đứng dậy, tỏ vẻ xin lỗi hai người đối diện là không thể tiếp đón được nữa, sau đó cũng từ từ đi ra ngoài, thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh cho Nặc Luân, bảo hắn đi tới khu cảnh giới.
Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Nặc Luân hiện giờ thật cũng không dám chậm trễ. Tuy chưa tiếp xúc nhiều với Tiêu Hoằng nhưng hắn biết Tiêu Hoằng là kẻ gì cũng dám làm, ngàn vạn lần không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, nếu không thì chỉ có một con đường chết. Đây là hình ảnh của Tiêu Hoằng trong lòng Nặc Luân.
Đại khái mười mấy phút, Nặc Luân đã lái Ma Văn Xa tiến vào trong khu cảnh giới. Mà Vương Phàm cũng đi theo Nặc Luân vào trong lầu chỉ huy.
Đi lên lầu ba, nơi này là khu làm việc của La Kiệt, có thể nói là canh phòng rất sâm nghiêm nhưng có lệnh của Tiêu Hoằng thì bất kể là Nặc Luân hay Vương Phàm đều không bị ai ngăn trở.
Đối diện hành lang có một phòng họp loại nhỏ, lúc này Nặc Luân có thể thấy rõ ràng Tiêu Hoằng mặc áo choàng đen đang đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, đưa lưng về phía Nặc Luân, dường như đang ngắm cảnh vậy.
Thấy vậy, Nặc Luân hơi sững lại, sau đó từ từ đi về phía Tiêu Hoằng, ánh mắt rất lo lắng. Hắn không biết là Tiêu Hoằng tìm hắn rốt cục có việc gì. Mà tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Nặc Luân không thể không đối mặt với sự thật là sâu trong nội tâm hắn đã sinh ra cảm giác e ngại với Tiêu Hoằng.
Cảm giác như vậy có ý nghĩa gì, không ai là rổ hơn Nặc Luân.
-Tiêu Trưởng quan, ngài... Tìm ta.
Đi vào trong phòng họp nhỏ, Nặc Luân hỏi khẽ.
-Thương thể ra sao rồi?
Tiêu Hoằng không quay đầu lại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không lo lắng Nặc Luân gây rối bởi hiện giờ đối phương không có Chiến Văn.
-Cũng... Tốt rồi.
Đối mặt với sự quan tâm bất thình của Tiêu Hoằng, Nặc Luân có cảm giác được yêu mà sợ.
-Vừa rồi thủ trưởng cũ của ngươi đánh tin hỏi tình huống của ngươi, còn hỏi vì sao ngươi không liên lạc với hắn.
Giọng nói của Tiêu Hoằng rất bình thản.
Nặc Luân nghe vậy, thần sắc hơi biển đổi, đồng tử co lại rất nhanh, hốc mắt giật giật, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nếu là quá khứ thì hắn ước còn chẳng được, nhưng hiện tại... Nhất là lời này lại từ miệng Tiêu Hoằng mà ra.
-Trưởng quan định thể nào?
Lúc này Nặc Luân rất thức thời hỏi.
-Ngươi cứ xem xét đi. Quyền chủ động hiện giờ đang nằm trong tay ngươi.
Tiêu Hoằng nói khẽ.
-Ta muốn nghe chút ý kiến của Trưởng quan.
Nặc Luân hỏi tiếp, ánh mắt có thể nói là phức tạp tới cực điểm.
-Thái Qua Vũ Trụ có một câu tục ngữ gọi là lấy Chỗng theo Chỗng, lấy chó theo chó, còn có một câu là con gái lấy Chỗng như bát nước đổ đi.
Tiêu Hoằng quay đầu lại, đưa ánh mắt bình thản nhìn vào Nặc Luân nói.
Nặc Luân không ngốc, hơi nghĩ một chút liền hoàn toàn hiểu ra, sau đó đáp.
-Trưởng quan, ta hiểu rồi.
-Nhớ kỹ là quyền chủ động là ở ngươi. Tuy nhiên ta nói là quyền chủ động đối với vận mệnh của ngươi chứ không phải vận mệnh của Bối La.
Tiêu Hoằng nói khẽ xong liền từ từ xoay người, đi ra khỏi phòng họp, tiến vào văn phòng của La Kiệt ở cách vách.
Đúng lúc này La Kiệt đã gọi điện cho quân đoàn trưởng quân đoàn Tô Môn - Cáp Y Mỗ, cố gắng làm hết khả năng theo lời nói của Tiêu Hoằng, thu hết vẻ không yên của bản thân lại, biến thành vẻ ung dung.Sau một lát, một khuôn mặt âm trầm xuất hiện trên màn hình Ma Văn thông tin. Người này nhìn qua tầm bốn mươi tuổi, tóc dài cuộn lại. Hắn chính là Thượng tá Cáp Y Mỗ.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ, gần đây khỏe chứ? Cảm tạ ngươi trước đây cứu viện. La Kiệt xin bái tạ.
La Kiệt ngoài cười trong không cười, chắp tay nói.
-Đừng nhiều lời vô nghĩa với ta. Nặc Luân đâu? Còn doanh thứ 5 Tô Môn của ta đâu? Ta hỏi ngươi vì sao lại mất liên lạc với bọn họ?
Cáp Y Mỗ lạnh lùng nói, nhìn qua có vẻ cao cao tại thượng.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, hiện giờ Nặc Luân là bộ hạ của ta, doanh thứ 5 Tô Môn cũng thuộc về quân đoàn Bối La, vì sao còn phải liên lạc với Thượng tá Cáp Y Mỗ? Không cần phải thể chứ? Nếu muốn phối hợp thì hỏi ta là được rồi.
La Kiệt vẫn có vẻ như cung kính như trước.
Cáp Y Mỗ nghe thể thần sắc giật giật. Thân là sĩ quan cao cấp, hắn có dự cảm không hay. Tuy nhiên dự cảm như vậy cũng không thể hiện ra thành phản ứng quá đáng. Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn La Kiệt, suy nghĩ một chút rồi nói.
-Chẳng lẽ liên lạc với bộ hạ cũ một chút cũng không được sao? Hay là Thượng ta La Kiệt cũng muốn hạn chế? Đừng quên ngươi chỉ là quân đoàn trưởng một quân đoàn cấp cơ thể.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ nói không sai. Nhưng Nặc Luân hiện là bộ hạ của ta, đang ở trong quân, có một số cơ mặt quân sự ta có quyền giới hạn liên lạc với bên ngoài. Hy vọng Thượng tá Cáp Y Mỗ đừng can thiệp vào quân vụ của Bối La.
-Xem ra Thượng tá La Kiệt hôm nay rõ là muốn chống đối với ta rồi. Ta là thương hại quân đoàn Bối La, đưa doanh thứ 5 tới cho ngươi. Hơn nữa giờ ta vô cùng hoài nghi là doanh thứ 5 ở đó có được các ngươi đối đãi công bằng hay không, có phải là ngươi định ép ta xin Ách Tề Nhĩ tướng quân cử chuyên viên tới kiểm tra một phen không?
Cáp Y Mỗ nói tiếp, toàn thân giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
-Nếu Cáp Y Mỗ ngươi muốn báo thì cứ tự nhiên. Ta chẳng có gì phải sợ.
La Kiệt tuy ràng cũng run nhưng lời nói lại không yếu thể. Mà lúc này khóe mắt La Kiệt lại thấy Tiêu Hoằng mang theo Nặc Luân xuất hiện trước cửa, cùng hơi gật đầu với La Kiệt.
-Đương nhiên nếu Thượng tá Cáp Y Mỗ nếu muốn ôn chuyện với Nặc Luân thì cũng không sao.
La Kiệt nói xong liền trực tiếp tránh ra, ý bảo Nặc Luân có thể tiến vào.
Lúc này Nặc Luân tất nhiên cũng biết. Trên đường Tiêu Hoằng đã sắp xếp tất cả rồi, chỉ có hai lựa chọn, sống và chết, còn muốn Chỗn cùng của doanh thứ 5. Đó mới là điều Nặc Luân không thể chịu đựng được. Nhất là lúc này cái chết của Trương cầm Dương vẫn còn y nguyên trong đầu Nặc Luân.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ, ngài tìm ta?
Đi tới trước Ma Văn thông tin quân dụng, thần sắc Nặc Luân bình thản, hỏi, hai mắt mãi vẫn không dám nhìn thẳng vào Cáp Y Mỗ.
-Rốt cục là có chuyện gì? Ngươi sao lại đột nhiên mất liên lạc với ta?
Cáp Y Mỗ vẫn nghiêm mặt như trước hỏi, đồng thời hơi liếc về phía La Kiệt ở bên cạnh.
-Không có chuyện gì, chỉ là ta cho ràng ta đã đi vào trong quân đoàn Bối La thì là một phần tử của quân đoàn Bối La, cũng là lấy Chỗng theo Chỗng, lấy chó theo chó. Đối với đồng đội cũ dù ta rất quyến luyến nhưng cũng không thể đang ở doanh tào mà lòng ở hán. Bởi vậy ta muốn ít liên hệ với quân đoàn Tây Môn vẫn tốt hơn.
Nặc Luân gằn từng chữ, trong lòng quay cuồng, không biết là có tư vị gì.
Tiêu Hoằng nói khẽ. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, hợp kim Vi Mễ tuyệt đối không thể bán với số lượng lớn, nếu không rất dễ khiến người khác chú ý, mà bán nhiều thì nó cũng không còn có giá cao nữa.
-Được.
Mạc Huyền gắng khống chế sự kinh ngạc trong lòng, cũng không hỏi nhiều mà gật đầu khẽ nói.
-Một khi đã như vậy thì phiền nhị vị phân công chuẩn bị đi.
Tiêu Hoằng nói khẽ, giọng nói cũng không có vẻ khách khí hay cảm kích. Dù sao lần này song phương đều có lợi, Tiêu Hoằng tìm bọn họ đã là nể mặt. Nếu là người khác thì e là còn mong chẳng được.
Tuy rằng làm vậy là vi phạm quy chế nhưng nếu sự tình bại lộ thì bọn họ cũng không phải bị phạt mà sẽ là quân đoàn Bối La, đương nhiên thường cũng không quá nghiêm trọng, nhiều lắm thì thu tiền phi pháp, giảm bớt chi tiêu cho quân đội.
Nhưng nếu Bối La trong thời gian ngắn có thể đạt tới quân đội cấp B thì dù quan trên cũng không dễ động tới. Chỉ cần không làm quá mức là thường cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Ngay khi Tiêu Hoằng còn đang bàn kế hoạch thì Ma Văn thông tin của La Kiệt bỗng chấn động. Người gọi là A Lực.
-A Lực, có chuyên gì?
La Kiệt bắt máy, hỏi khẽ.
-Báo cáo Trưởng quan, có chuyên phiền toái rồi. Vừa rồi Cáp Y Mỗ gọi cho bộ chỉ huy, hỏi hắn tại sao không thể liên lạc với Nạc Luân.
Vẻ mặt A Lực ác liệt nói. Hắn đương nhiên biết đối phương sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Chuyên này toàn bộ đều từ Chuẩn tướng Ách Tề Nhĩ mà ra, chắc đến lúc đó quân đoàn Bối La cũng chịu không nổi.
Vẻ mặt La Kiệt cũng đại biến. Hắn tất nhiên hiểu sự nghiêm trọng của tình thế, trán toát mồ hôi, lập tức theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Tiêu Hoằng.
Lại thấy thần sắc Tiêu Hoằng bình thản như không, không biến hóa mảy may, dường như mọi chuyên đều nằm trong dự kiến.
Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên có thể nói cũng coi như một nửa là người của quân đoàn Bối La, cũng hiểu rất rõ tình thế trước mắt, vẻ mặt thay đổi, cũng đưa mắt nhìn Tiêu Hoằng, khó tránh được trong lòng hơi kinh ngạc. Chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Hoằng không hề biến đổi, vẫn nhẹ nhàng uống trà như trước.
-Hiện giờ nên làm thế nào?
La Kiệt lau mồ hôi trán, hỏi khẽ Tiêu Hoằng.
-Làm gì? Nặc Luân là thuộc hạ của ngươi mà. Hơn nữa ngươi là thượng tá, Cáp Y Mỗ cũng là thượng tá, song phương cùng cấp, không cần phải sợ.
Tiêu Hoằng chậm rãi buông chén trà, bình thản nói.
-Tuy là như thế nhưng...
La Kiệt không nói nổi câu tiếp theo nhưng Tiêu Hoằng cũng thầm hiểu rồi.
-Không cần lo lắng. Hiện giờ doanh thứ 5 Tô Môn ở trước tay ngươi. Nói cách khác quyền chủ động nằm trên tay ngươi. Chỉ cần nhớ kỹ một câu, ngàn vạn lần đừng yếu thế, ít nhất là về khí thế phải hơn. Còn chuyện của hắn giao cho ta.
Tiêu Hoằng vỗ vai La Kiệt, cười nhẹ, sau đó ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.
Lại thấy vẻ mặt La Kiệt dường như biến thành một cái đèn chiếu bóng, không ngừng phát sinh biến hóa kỳ dị, cuối cùng dừng lại ở vẻ băn khoăn.
-Làm vậy được sao?
La Kiệt hơi không yên hỏi, nhưng đối với lời nói của Tiêu Hoằng thì hiện giờ hắn thật sự cũng không dám phản đối.
-Đọ sức một phen.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, sau đó liền ý bảo La Kiệt cứ thế mà làm.
Thấy La Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Hoằng cũng chậm rãi đứng dậy, tỏ vẻ xin lỗi hai người đối diện là không thể tiếp đón được nữa, sau đó cũng từ từ đi ra ngoài, thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh cho Nặc Luân, bảo hắn đi tới khu cảnh giới.
Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Nặc Luân hiện giờ thật cũng không dám chậm trễ. Tuy chưa tiếp xúc nhiều với Tiêu Hoằng nhưng hắn biết Tiêu Hoằng là kẻ gì cũng dám làm, ngàn vạn lần không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, nếu không thì chỉ có một con đường chết. Đây là hình ảnh của Tiêu Hoằng trong lòng Nặc Luân.
Đại khái mười mấy phút, Nặc Luân đã lái Ma Văn Xa tiến vào trong khu cảnh giới. Mà Vương Phàm cũng đi theo Nặc Luân vào trong lầu chỉ huy.
Đi lên lầu ba, nơi này là khu làm việc của La Kiệt, có thể nói là canh phòng rất sâm nghiêm nhưng có lệnh của Tiêu Hoằng thì bất kể là Nặc Luân hay Vương Phàm đều không bị ai ngăn trở.
Đối diện hành lang có một phòng họp loại nhỏ, lúc này Nặc Luân có thể thấy rõ ràng Tiêu Hoằng mặc áo choàng đen đang đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, đưa lưng về phía Nặc Luân, dường như đang ngắm cảnh vậy.
Thấy vậy, Nặc Luân hơi sững lại, sau đó từ từ đi về phía Tiêu Hoằng, ánh mắt rất lo lắng. Hắn không biết là Tiêu Hoằng tìm hắn rốt cục có việc gì. Mà tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Nặc Luân không thể không đối mặt với sự thật là sâu trong nội tâm hắn đã sinh ra cảm giác e ngại với Tiêu Hoằng.
Cảm giác như vậy có ý nghĩa gì, không ai là rổ hơn Nặc Luân.
-Tiêu Trưởng quan, ngài... Tìm ta.
Đi vào trong phòng họp nhỏ, Nặc Luân hỏi khẽ.
-Thương thể ra sao rồi?
Tiêu Hoằng không quay đầu lại, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không lo lắng Nặc Luân gây rối bởi hiện giờ đối phương không có Chiến Văn.
-Cũng... Tốt rồi.
Đối mặt với sự quan tâm bất thình của Tiêu Hoằng, Nặc Luân có cảm giác được yêu mà sợ.
-Vừa rồi thủ trưởng cũ của ngươi đánh tin hỏi tình huống của ngươi, còn hỏi vì sao ngươi không liên lạc với hắn.
Giọng nói của Tiêu Hoằng rất bình thản.
Nặc Luân nghe vậy, thần sắc hơi biển đổi, đồng tử co lại rất nhanh, hốc mắt giật giật, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nếu là quá khứ thì hắn ước còn chẳng được, nhưng hiện tại... Nhất là lời này lại từ miệng Tiêu Hoằng mà ra.
-Trưởng quan định thể nào?
Lúc này Nặc Luân rất thức thời hỏi.
-Ngươi cứ xem xét đi. Quyền chủ động hiện giờ đang nằm trong tay ngươi.
Tiêu Hoằng nói khẽ.
-Ta muốn nghe chút ý kiến của Trưởng quan.
Nặc Luân hỏi tiếp, ánh mắt có thể nói là phức tạp tới cực điểm.
-Thái Qua Vũ Trụ có một câu tục ngữ gọi là lấy Chỗng theo Chỗng, lấy chó theo chó, còn có một câu là con gái lấy Chỗng như bát nước đổ đi.
Tiêu Hoằng quay đầu lại, đưa ánh mắt bình thản nhìn vào Nặc Luân nói.
Nặc Luân không ngốc, hơi nghĩ một chút liền hoàn toàn hiểu ra, sau đó đáp.
-Trưởng quan, ta hiểu rồi.
-Nhớ kỹ là quyền chủ động là ở ngươi. Tuy nhiên ta nói là quyền chủ động đối với vận mệnh của ngươi chứ không phải vận mệnh của Bối La.
Tiêu Hoằng nói khẽ xong liền từ từ xoay người, đi ra khỏi phòng họp, tiến vào văn phòng của La Kiệt ở cách vách.
Đúng lúc này La Kiệt đã gọi điện cho quân đoàn trưởng quân đoàn Tô Môn - Cáp Y Mỗ, cố gắng làm hết khả năng theo lời nói của Tiêu Hoằng, thu hết vẻ không yên của bản thân lại, biến thành vẻ ung dung.Sau một lát, một khuôn mặt âm trầm xuất hiện trên màn hình Ma Văn thông tin. Người này nhìn qua tầm bốn mươi tuổi, tóc dài cuộn lại. Hắn chính là Thượng tá Cáp Y Mỗ.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ, gần đây khỏe chứ? Cảm tạ ngươi trước đây cứu viện. La Kiệt xin bái tạ.
La Kiệt ngoài cười trong không cười, chắp tay nói.
-Đừng nhiều lời vô nghĩa với ta. Nặc Luân đâu? Còn doanh thứ 5 Tô Môn của ta đâu? Ta hỏi ngươi vì sao lại mất liên lạc với bọn họ?
Cáp Y Mỗ lạnh lùng nói, nhìn qua có vẻ cao cao tại thượng.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, hiện giờ Nặc Luân là bộ hạ của ta, doanh thứ 5 Tô Môn cũng thuộc về quân đoàn Bối La, vì sao còn phải liên lạc với Thượng tá Cáp Y Mỗ? Không cần phải thể chứ? Nếu muốn phối hợp thì hỏi ta là được rồi.
La Kiệt vẫn có vẻ như cung kính như trước.
Cáp Y Mỗ nghe thể thần sắc giật giật. Thân là sĩ quan cao cấp, hắn có dự cảm không hay. Tuy nhiên dự cảm như vậy cũng không thể hiện ra thành phản ứng quá đáng. Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn La Kiệt, suy nghĩ một chút rồi nói.
-Chẳng lẽ liên lạc với bộ hạ cũ một chút cũng không được sao? Hay là Thượng ta La Kiệt cũng muốn hạn chế? Đừng quên ngươi chỉ là quân đoàn trưởng một quân đoàn cấp cơ thể.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ nói không sai. Nhưng Nặc Luân hiện là bộ hạ của ta, đang ở trong quân, có một số cơ mặt quân sự ta có quyền giới hạn liên lạc với bên ngoài. Hy vọng Thượng tá Cáp Y Mỗ đừng can thiệp vào quân vụ của Bối La.
-Xem ra Thượng tá La Kiệt hôm nay rõ là muốn chống đối với ta rồi. Ta là thương hại quân đoàn Bối La, đưa doanh thứ 5 tới cho ngươi. Hơn nữa giờ ta vô cùng hoài nghi là doanh thứ 5 ở đó có được các ngươi đối đãi công bằng hay không, có phải là ngươi định ép ta xin Ách Tề Nhĩ tướng quân cử chuyên viên tới kiểm tra một phen không?
Cáp Y Mỗ nói tiếp, toàn thân giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
-Nếu Cáp Y Mỗ ngươi muốn báo thì cứ tự nhiên. Ta chẳng có gì phải sợ.
La Kiệt tuy ràng cũng run nhưng lời nói lại không yếu thể. Mà lúc này khóe mắt La Kiệt lại thấy Tiêu Hoằng mang theo Nặc Luân xuất hiện trước cửa, cùng hơi gật đầu với La Kiệt.
-Đương nhiên nếu Thượng tá Cáp Y Mỗ nếu muốn ôn chuyện với Nặc Luân thì cũng không sao.
La Kiệt nói xong liền trực tiếp tránh ra, ý bảo Nặc Luân có thể tiến vào.
Lúc này Nặc Luân tất nhiên cũng biết. Trên đường Tiêu Hoằng đã sắp xếp tất cả rồi, chỉ có hai lựa chọn, sống và chết, còn muốn Chỗn cùng của doanh thứ 5. Đó mới là điều Nặc Luân không thể chịu đựng được. Nhất là lúc này cái chết của Trương cầm Dương vẫn còn y nguyên trong đầu Nặc Luân.
-Thượng tá Cáp Y Mỗ, ngài tìm ta?
Đi tới trước Ma Văn thông tin quân dụng, thần sắc Nặc Luân bình thản, hỏi, hai mắt mãi vẫn không dám nhìn thẳng vào Cáp Y Mỗ.
-Rốt cục là có chuyện gì? Ngươi sao lại đột nhiên mất liên lạc với ta?
Cáp Y Mỗ vẫn nghiêm mặt như trước hỏi, đồng thời hơi liếc về phía La Kiệt ở bên cạnh.
-Không có chuyện gì, chỉ là ta cho ràng ta đã đi vào trong quân đoàn Bối La thì là một phần tử của quân đoàn Bối La, cũng là lấy Chỗng theo Chỗng, lấy chó theo chó. Đối với đồng đội cũ dù ta rất quyến luyến nhưng cũng không thể đang ở doanh tào mà lòng ở hán. Bởi vậy ta muốn ít liên hệ với quân đoàn Tây Môn vẫn tốt hơn.
Nặc Luân gằn từng chữ, trong lòng quay cuồng, không biết là có tư vị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.