Chương 15: Chap 15
Shellry
07/02/2015
Sáu người ngồi xung quanh cái bàn tròn, trên bàn là sáu cốc nước lọc trong suốt. Ryou vừa phục hồi được sức lực, ngồi ở ghế chủ tọa, mắt nhắm hờ làm bộ nghiêm túc mà uống nước. Kiều Anh hơi nheo mắt, tự hỏi không hiểu mình ngồi đây làm gì. Bảo Khánh không lên tiếng, vẫn cắm đầu vào điện thoại chơi game như thường lệ. Thiên An vắt chéo chân, tay chống má nhìn năm người còn lại. Nhật Linh đảo mắt nhìn quanh, mấy phút sau cũng nhịn không được. Cô đập bàn, chỉ vào cái người vừa mới xuất hiện:
- Diêm ca, anh chui ra đây làm gì hả?
Minh Duy ngẩng đầu, nuốt ngụm nước vừa uống vào họng, nhăn răng cười:
- Hóng hớt.
Mọi người ngồi xung quanh đen mặt.
Tua lại chừng ba mươi phút trước, khi mà mọi việc vừa mới kết thúc thì bỗng nhiên, Diêm đế anh minh thần vũ đột ngột ló mặt ra, cười toe toét:
- Buổi sáng vui vẻ, mọi người.
Ngay sau câu nói đó, Ryou vừa gượng dậy được liền như được gắn thêm tên lửa, lao đến đấm đá túi bụi, ra sức đay nghiến bóp cổ Minh Duy, miệng gào thét chửi rủa:
- Cái con mẹ nhà ngươi, đứa nào cam kết rằng hợp tác sẽ không xảy ra sơ xuất nào hả? Đứa nào chắc chắn sẽ không gây thương tích gì với tôi hả? Đường đường là Diêm đế Âm giới mà sao vô sỉ đến thế? Tiền hoa hồng tăng gấp đôi cộng với tiền đền bù thương tích nghe rõ chưa? Nghe chưa? Nghe chưa? Nghe chưa?
Đó, và thế là giờ phút này, Diêm đế phải chịu trách nhiệm giải thích toàn bộ mọi việc.
- À, e hèm, tôi thừa nhận, tôi hợp tác với Ryou tạo ra việc này. Đúng ra cũng vì mấy đứa thôi. Tôi coi Nhật Linh như người nhà, để nó suốt ngày buồn lòng vì Khởi Nam cũng không nên, dù sao thì Diêm đế kế nhiệm cũng cần dứt khoát tình cảm trước khi lên nhận chức. Tình cảm là thứ rắc rối, một Diêm đế gương mẫu không được để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, tôi cũng vì ý tốt mà giúp đỡ thôi. – Minh Duy cười toe toét.
- Anh nghĩ chúng tôi tin chuyện hoang đường đó à? – Thiên An cười đểu, kèm theo cái lườm hăm dọa.
Dưới sự đe dọa của Thiên An, hơn một tiếng sau, mọi người mới biết được sự thật. Ba tháng trước, Ryou có ý định tấn công Âm giới, mà với khả năng của cô ta, chắc chắn không thể đánh bại Minh Duy. Thế là, cô ta chuyển hướng tấn công, nhằm vào Diêm đế kế nhiệm, tức là Khởi Nam và việc đầu tiên là chia rẽ Nhật Linh và Khởi Nam. Nhập hồn, ám sát đều không thành công, Ryou bày trò lấy cắp trí nhớ của Khởi Nam để dụ hai người đến đây, nhưng cô ta không ngờ còn có Thiên An và Bảo Khánh đi theo. Chính vì vậy, Ryou đành phải dùng mê cung để tách bọn họ ra, tiện cho việc hành động. Ai dè, đến lúc bắt được Nhật Linh và Khởi Nam rồi thì Minh Duy xuất hiện, dùng cách đàm phán để lập lại hòa bình. Nhưng chuyện sau đó, đều là những thứ Minh Duy đã nói, dùng trận chiến để xác định tình cảm của Khởi Nam.
- Khoan, vậy tại sao Ryou lại có ý định đánh chiếm Âm giới? – Nhật Linh hỏi.
Ryou ho khan, đặt cốc nước xuống bàn, chỉ vào mặt Minh Duy, trả lời:
- Tại tính keo kiệt bủn xỉn của hắn ta!
Nhật Linh nghệch mặt, tự hỏi điều đó có liên quan gì sao?
Bảo Khánh buông điện thoại, mắt dời khỏi màn hình. Day day mắt, anh nói:
- Một nghìn năm trước, Âm giới sản xuất được một loại cá mới, lớn lại thơm ngon nhưng chỉ được lệnh sản xuất trong khu vực Âm giới, không đem xuất khẩu ra ngoài. Mấy ngày sau đó, có một con mèo xuất hiện định trộm cá bị Minh Duy túm được. Sau khi cào cho Minh Duy một cái thì nó bị Diêm đế đá đít ra khỏi cửa. Hình như sau đó, con mèo nào đấy ôm mộng trả thù Âm giới chỉ vì mấy con cá. – Nói đến đây, anh quay mặt liếc xéo Ryou, môi nhẹ nhàng nhếch lên thành nụ cười nửa miệng
- Nhìn nhìn cái gì?! Tên bủn xỉn đó vì mấy con cá mà cũng không chia sẻ, làm ta đói chết, ta trả thù hắn thì có gì sai? Thâu tóm Âm giới sẽ có miếng ngon để dùng, cả vương quốc mèo này ai cũng ủng hộ ta cả. – Ryou trừng mắt phản đối. Hét chán chê rồi, cô ta mới thả người ngồi xuống ghế, tay đưa lên nghịch nghịch lọn tóc của mình. – Nhưng hắn đã đồng ý xuất khẩu độc quyền cá sang thế giới L nên ta mới thương tình hắn mà nhượng bộ thôi. Hứ!
- Tôi còn một câu hỏi nữa, sao cô là người ngoài mà có thể biết được câu chuyện của… Dương Tiêu đời trước và Ma vương. – Nhật Linh xen vào.
- Tôi trước kia chịu ơn bố cô nên trở thành vật cưng bố cô đem tặng cho mẹ cô. Mà nhắc lại mới nhớ, mẹ cô đúng là kẻ cuồng mèo! – Ryou bĩu môi. Từng ký ức về hơn một nghìn năm trước trở lại làm cô ta không khỏi cảm thán. Đương đường là một nữ vương của cả một vương quốc lại trở thành vật cưng của người khác, quả thật là quá nhục. Nhục nhã hơn, cô ta lại còn nghoe nguẩy đuôi mà theo họ mới đáng chết chứ!
Mọi người im lặng uống nước.
Và mọi chuyện kết thúc…
……………….
Thiên An xúc một thìa cơm cho vào miệng nhai, mắt vẫn dán vào cái TV trước mặt. Trên TV là bộ phim tình cảm Hàn Quốc đang đến hồi gay cấn. Nam chính nắm lấy vai nữ chính, gào thét: “Tại sao? Nói đi! Tại sao em lại rời xa anh?”. Nữ chính gạt nước mắt trong đau khổ: “Xin lỗi anh, em đã yêu người khác rồi.” Xung quanh chỗ cô ngồi bừa bộn tiểu thuyết, vỏ bim bim, bánh ngọt các thể loại. Thế nhưng, cô dường như không để tâm đến việc đó, miệng vẫn nhai cơm chóp chép như thường.
“Cạch”
Cánh cửa phòng mở ra, mang vào phòng ánh sáng đèn điện từ bên ngoài. Một tiếng “tách”, cả căn phòng bừng sáng. Thiên An nheo mắt khó chịu quay đầu ra phía cửa. Đúng lúc đó, một tiếng rống làm rung động màng nhĩ vừa cất:
- Thiên An, cậu biến nhà tớ thành cái gì đây hả???
Bảo Khánh vừa vào nhà, bật điện lên thì thấy cái cảnh đó, thật là làm anh tức muốn ói máu. Bản tính cuồng sạch sẽ trỗi dậy, Bảo Khánh muốn đánh chết cái người kia cho rồi. Cái nhà gọn gàng, sạch sẽ của anh sao lại trở thành thế này cơ chứ?
- Xùy xùy, trước sau gì cậu chẳng dọn, tớ chỉ đẩy nhanh thời gian lên một chút thôi mà. – Thiên An coi như không nghe thấy gì, tiếp tục xúc cơm ăn. – Mà dạo này cậu tránh mặt Nhật Linh à?
Bảo Khánh đang cởi áo khoác ngoài thì khựng lại. Lột phắt cái áo vứt lên thành ghế, anh thả người xuống sopha.
- Thì sao?
- Cậu với nó cãi nhau à?
Im lặng một lát, đôi mắt anh như đượm một nét khó xử không thể nói. Đúng, anh tránh mặt Nhật Linh, anh ngại đối mặt với cô. Cô sẽ nghĩ như thế nào trong khi đã biết anh là kẻ đã giết mẹ ruột cô? Chắc hẳn cô cũng không muốn, sẽ chán ghét anh. Người ta đã không muốn, anh ở bên cạnh làm phiền cô có lợi ích gì? Dù sao cô cũng có Khởi Nam bên cạnh chăm sóc cô rồi, anh cũng không cần lo lắng cho cô nữa.
- Nhật Linh biết mọi chuyện rồi.
- Khánh… không phải cậu vẫn nghĩ rằng cậu giết Thanh Linh chứ? – Thiên An ngẩn người. – Tớ nên cho rằng cậu ngốc hay do cậu bị ảo tưởng sức mạnh đây? Vốn nghĩ cậu phải biết trước rồi chứ. Cậu nghĩ cậu có khả năng để đánh bại Thanh Linh à? – Cô cười thành tiếng. Nhận được cái nhìn khó hiểu của Bảo Khánh, cô nói tiếp – Khi ấy, lúc mà Thanh Linh làm phép ẩn thân ngay trước mặt cậu, trong cái khoảng thời gian cậu ra khỏi phòng tìm chị ấy, tớ đã theo lệnh của Thiên đế đưa chị ấy chạy trốn rồi. Thiên đế thực ra rất thương Thanh Linh, nhưng luật lệ là luật lệ, là được truyền bởi ngàn đời xưa, ông không thể phá vỡ nó nên mới phải làm như vậy. Mấy năm sau đó, Huy Tuấn nhường ngôi, trở về Dương giới ẩn cư cùng Thanh Linh. Giờ họ vẫn sống rất tốt, cậu không cần cảm thấy có lỗi với Nhật Linh đâu. Hôm trước con bé có hỏi tớ rằng cậu có bị thương hay làm sao không đấy. Xem ra nó lo lắng cho cậu lắm. Đừng trốn tránh nó nữa. Thế nhé, tớ định nói với cậu thế thôi. Tớ về đây, nhà tự dọn, bye bye.
Từ lúc Thiên An dứt câu đến lúc cô ra khỏi cửa đi về, Bảo Khánh không lên tiếng. Cửa đóng lại, mọi thứ chìm vào im lặng. Ánh sáng nơi bóng đèn điện trên trần nhà tỏa ra ánh sáng dìu dịu, soi rọi khắp căn phòng. Trên ghế, một người con trai lặng lẽ chìm vào dòng suy nghĩ. Anh nghĩ gì? Liệu con người này, có ai có thể thấu hiểu hết mọi tâm tư anh che giấu không?
Cả tiếng đồng hồ trôi qua, kim đồng hồ tích tắc theo nhịp, đếm thời gian trôi qua. Anh đứng dậy khỏi ghế, vớ lấy chìa khóa trên bàn, ra khỏi nhà.
………..
Kiều Anh ngồi trên lan can của một tòa nhà cao nhất thành phố. Cô xõa tung mái tóc ngắn, để mặc gió thu táp vào mặt. Dưới sàn sân đầy những mẩu thuốc lá ngắn xíu đã qua sử dụng. Kiều Anh ngậm một điếu thuốc, kẹp nó bằng hai ngón tay, nhả khói ra không khí. Làn khói xám ra khỏi miệng, bay theo gió, lãng vãng lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt đã bị gió bạt đi.
Cô nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, khi Khởi Nam chọn cô rồi lại nói lời yêu với Nhật Linh, cô đã thấy khó chịu lắm. Cô tự bảo mình, không phải cô luôn coi Khởi Nam như một món đồ chơi, một con cờ lót đường cho con đường danh vọng của cô thôi sao? Từ bao giờ mà tình cảm lại tiến xa thế này? Đúng là cái gì khi mất đi mới thấy tiếc, giờ này, cô đang tiếc đứt ruột đây. Kiều Anh cười nửa miệng, tự mỉa mai chính bản thân mình.
- Hút thuốc nhiều cũng dễ chết đấy. – Một giọng nói vang lên.
Kiều Anh không nhìn, mặc kệ người đó. Bảo Khánh tay đút túi quần đi đến. Anh tựa người lên thành lan can, nhìn người con gái bên cạnh. Cô gái này, như thể có một nét gì đó, tương đồng với anh, lại như trái ngược hẳn anh. Nét lạnh lùng, bất cần trong mắt cô, nụ cười nửa miệng kiêu kỳ mà cao ngạo. Anh lục lại trong trí nhớ, lần đầu nhìn thấy cô ở trong trận chiến đó, cô ngọt ngào và dễ thương, nhưng lọt vào mắt anh chỉ là vẻ giả tạo mà chủ nhân của nó đang cố nhào nặn ra. Hình ảnh đó làm anh có ác cảm, và anh chưa từng nghĩ tới cô lại có một hình tượng khác hẳn cô lúc đó, như lúc này chẳng hạn.
- Liên quan đến anh à? – Kiều Anh dập tắt điều thuốc trong tay. Không phải vì câu nói của anh, mà chỉ đơn giản vì cô ghét hút thuốc trước mặt người khác. Với cô, cô chỉ hút thuốc khi cảm thấy cô đơn, và cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mình của lúc đó. – Anh thích con nhỏ đó, sao lại giao nó vào tay Khởi Nam? – Cô nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười nửa miệng hỏi anh.
- Tôi không ngu ngốc đến mức rước đau khổ vào người mình. – Đúng, yêu người không yêu mình chính là một loại đau khổ. Bảo Khánh anh từ bỏ. Nghĩ gì đó, anh bật cười. – Và vì tôi khôn ngoan.
- Tự tin quá cũng dễ chết đấy. – Kiều Anh nhướn mày, tự nhiên cảm thấy chàng trai này cũng không đến nỗi quá nhàm chán. – Này, tôi có một đề nghị. Họ cũng có cặp hết rồi, sao tôi và anh không… chơi trò yêu thử nhỉ. – Cô ghé sát về phía anh, cười.
- Cô có yêu tôi thật cũng chỉ cô thiệt thôi. – Bảo Khánh không tránh né, cười đáp trả.
Tháng chín, thu về, một hạt mầm mới được gieo trồng, một bàn cược được đặt ra. Tình cảm này, chúng ta sẽ đánh cược…
……….
- Tại sao khi đó anh lại chọn Kiều Anh? – Nhật Linh ngồi trên giường Khởi Nam, chớp mắt hỏi.
Khởi Nam ngồi cạnh đang chơi game trong máy tính nghe cô hỏi vậy thì ngẩng đầu nhìn. Cậu gập máy tính lại, đặt nó sang một bên, với tay lấy cốc nước từ trên bàn đưa cho cô:
- Vậy nếu là anh và Bảo Khánh, em sẽ cứu ai?
- Sao lại là Bảo Khánh? – Nhật Linh bất bình phồng mồm.
- Cứ trả lời đi. Nghĩ kĩ rồi hãy nói.
Nhật Linh ngước mắt, chống cằm nghĩ. Một lúc sau, cô trả lời:
- Em cứu Bảo Khánh. Bởi vì em coi Bảo Khánh như anh trai ruột, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. Nếu lỡ như anh ấy chết, mà lý do lại do em, dù là gián tiếp thì em cũng sẽ rất bứt rứt, cả đời này sẽ không thanh thản được. Còn nếu như anh mất đi, em sẽ rất dễ dàng lựa chọn. Em sẽ trả thù cho anh rồi đi cùng anh. – Như nghĩ ra gì đó, Nhật Linh “a” một tiếng. Cô cười mỉm – Em hiểu rồi. Nam, anh cũng nghĩ như vậy sao?
- Thông minh lắm. – Khởi Nam cười, đưa tay xoa đầu cô. - Anh thích em, nhưng nếu phải chọn lại anh vẫn chọn Kiều Anh. Đối với cô ấy, anh có năm năm, cả rung động đầu đời, cả tình nghĩa bạn bè. Anh chưa bao giờ làm gì khi anh chưa chắc chắn. Lúc đó, anh nhìn thấy Bảo Khánh với chị anh ở đó rồi, anh tin bọn họ sẽ phá được kết giới. Mà cho dù Bảo Khánh không cứu được em, người theo em sẽ là anh. Anh không bỏ rơi Kiều Anh, cũng sẽ không bao giờ buông tay em. Em có hiểu không?
Nhật Linh gật đầu. Với cô, chỉ thế là đủ. Cô biết, cậu không giỏi, cũng sẽ không bỏ thời gian để làm những việc vô ích, nhưng cậu đã bỏ công giải thích cho cô, nói cho cô nghe suy nghĩ của cậu, thế là đủ rồi. Cô vòng tay ôm eo Khởi Nam, áp mặt vào người cậu:
- Trần Khởi Nam, Nhật Linh thích anh.
- Ừ. – Cậu cười dịu dàng, ôm chặt cô.
“Nhật Linh, anh bỏ lỡ em mười tám năm, những ngày còn lại, đền bù cho mười tám năm đó có đủ không?”
……………
Sân bay thành phố…
Thiên An mặc quần sooc ngắn, áp phông rộng rãi, đeo kính râm bản to, tay xách hai va li đồ lớn.
- Lần này chị đi thì bao giờ về? – Khởi Nam không chút lưu luyến hỏi.
- Chịu, bao giờ thích thì về. Mày không nỡ xa chị à?
- Không, định bảo chị định cư luôn ở bên ấy thì càng tốt.
Thiên An bực mình, định giơ tay cốc đầu thằng em láo toét thì điện thoại trong túi reo vang.
“Bà cô, bao giờ bà về đấy?”
- Nhớ chị sao? – Thiên An châm chọc.
“Ờ, về nhanh nhanh lên. Chồng công việc của bà chất chồng, chất đống lên rồi đấy.”
- Phong không làm giúp An được sao? – Thiên An đột nhiên đổi giọng ngọt sớt, mắt thì co giật như muốn đập nát cái điện thoại cho rồi. Khởi Nam đứng cạnh rùng mình, sởn gai ốc.
“Không, tôi không rảnh. Thế nhé, về nhanh lên.”
“Tút… tút…”
Đầu dây bên kia, một chàng trai mặc áo trắng trong phòng thí nghiệm vừa ấn nút tắt máy. Mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng tôn lên khuôn mặt đẹp trai thanh tú. Anh xoay xoay điện thoại trong tay, đôi môi khẽ cười. “Bởi vì, tôi nhớ em rồi.”
Đầu dây bên này vẫn không hay biết gì. Thiên An tức tối nhìn cái điện thoại đã ngắt kết nối, bực tức trừng mắt.
- Ai thế? – Bảo Khánh vừa đến, lên tiếng hỏi rất đúng lúc.
- Một thằng nhóc dở hơi bị mắc bệnh trĩ lâu năm mới chuyển đến Viện nghiên cứu. – Thiên An vẫn chưa hết tức, miệng trả lời mà đầy mùi cay cú.
- Thôi, chửi rủa gì? Máy bay đến rồi kìa. – Khởi Nam chỉ trỏ. – Đi mạnh khỏe, nhớ cẩn thận không máy bay rơi.
“Bốp!”
Thiên An trước khi đi không quên gõ đầu Khởi Nam một cái rõ mạnh rồi mới thỏa mãn lên máy bay.
Khởi Nam xoa xoa cục u trên đầu, ai oán nhìn theo.
- Đau không? – Kiều Anh ló đầu ra, cười hỏi.
- Cậu thử bị bà già đó cốc đi xem có đau không? – Khởi Nam xuýt xoa.
- Đâu ngu. Mà… xem ra cậu rất vui. – Kiều Anh nhìn Nhật Linh đang nói chuyện với Bảo Khánh cách đó không xa.
- Ừ… Kiều Anh, hạnh phúc nhé. – Khởi Nam nhìn cô, cười.
Nụ cười đó, như lần đầu cậu gặp cô giữa sân trường đầy nắng. Lần này, giữa sân bay nhộn nhịp, cậu cũng cười như thế, cười chúc phúc một người.
“Khởi Nam, hạnh phúc.”
Khởi Nam không nói cho Kiều Anh, thực ra, hạnh phúc của cậu, cậu đã có được rồi.
Nắng thu nhạt nhòa nhuộm màu nụ cười của em
Nhật Linh, em chính là hạnh phúc…
[The end]
- Diêm ca, anh chui ra đây làm gì hả?
Minh Duy ngẩng đầu, nuốt ngụm nước vừa uống vào họng, nhăn răng cười:
- Hóng hớt.
Mọi người ngồi xung quanh đen mặt.
Tua lại chừng ba mươi phút trước, khi mà mọi việc vừa mới kết thúc thì bỗng nhiên, Diêm đế anh minh thần vũ đột ngột ló mặt ra, cười toe toét:
- Buổi sáng vui vẻ, mọi người.
Ngay sau câu nói đó, Ryou vừa gượng dậy được liền như được gắn thêm tên lửa, lao đến đấm đá túi bụi, ra sức đay nghiến bóp cổ Minh Duy, miệng gào thét chửi rủa:
- Cái con mẹ nhà ngươi, đứa nào cam kết rằng hợp tác sẽ không xảy ra sơ xuất nào hả? Đứa nào chắc chắn sẽ không gây thương tích gì với tôi hả? Đường đường là Diêm đế Âm giới mà sao vô sỉ đến thế? Tiền hoa hồng tăng gấp đôi cộng với tiền đền bù thương tích nghe rõ chưa? Nghe chưa? Nghe chưa? Nghe chưa?
Đó, và thế là giờ phút này, Diêm đế phải chịu trách nhiệm giải thích toàn bộ mọi việc.
- À, e hèm, tôi thừa nhận, tôi hợp tác với Ryou tạo ra việc này. Đúng ra cũng vì mấy đứa thôi. Tôi coi Nhật Linh như người nhà, để nó suốt ngày buồn lòng vì Khởi Nam cũng không nên, dù sao thì Diêm đế kế nhiệm cũng cần dứt khoát tình cảm trước khi lên nhận chức. Tình cảm là thứ rắc rối, một Diêm đế gương mẫu không được để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc, tôi cũng vì ý tốt mà giúp đỡ thôi. – Minh Duy cười toe toét.
- Anh nghĩ chúng tôi tin chuyện hoang đường đó à? – Thiên An cười đểu, kèm theo cái lườm hăm dọa.
Dưới sự đe dọa của Thiên An, hơn một tiếng sau, mọi người mới biết được sự thật. Ba tháng trước, Ryou có ý định tấn công Âm giới, mà với khả năng của cô ta, chắc chắn không thể đánh bại Minh Duy. Thế là, cô ta chuyển hướng tấn công, nhằm vào Diêm đế kế nhiệm, tức là Khởi Nam và việc đầu tiên là chia rẽ Nhật Linh và Khởi Nam. Nhập hồn, ám sát đều không thành công, Ryou bày trò lấy cắp trí nhớ của Khởi Nam để dụ hai người đến đây, nhưng cô ta không ngờ còn có Thiên An và Bảo Khánh đi theo. Chính vì vậy, Ryou đành phải dùng mê cung để tách bọn họ ra, tiện cho việc hành động. Ai dè, đến lúc bắt được Nhật Linh và Khởi Nam rồi thì Minh Duy xuất hiện, dùng cách đàm phán để lập lại hòa bình. Nhưng chuyện sau đó, đều là những thứ Minh Duy đã nói, dùng trận chiến để xác định tình cảm của Khởi Nam.
- Khoan, vậy tại sao Ryou lại có ý định đánh chiếm Âm giới? – Nhật Linh hỏi.
Ryou ho khan, đặt cốc nước xuống bàn, chỉ vào mặt Minh Duy, trả lời:
- Tại tính keo kiệt bủn xỉn của hắn ta!
Nhật Linh nghệch mặt, tự hỏi điều đó có liên quan gì sao?
Bảo Khánh buông điện thoại, mắt dời khỏi màn hình. Day day mắt, anh nói:
- Một nghìn năm trước, Âm giới sản xuất được một loại cá mới, lớn lại thơm ngon nhưng chỉ được lệnh sản xuất trong khu vực Âm giới, không đem xuất khẩu ra ngoài. Mấy ngày sau đó, có một con mèo xuất hiện định trộm cá bị Minh Duy túm được. Sau khi cào cho Minh Duy một cái thì nó bị Diêm đế đá đít ra khỏi cửa. Hình như sau đó, con mèo nào đấy ôm mộng trả thù Âm giới chỉ vì mấy con cá. – Nói đến đây, anh quay mặt liếc xéo Ryou, môi nhẹ nhàng nhếch lên thành nụ cười nửa miệng
- Nhìn nhìn cái gì?! Tên bủn xỉn đó vì mấy con cá mà cũng không chia sẻ, làm ta đói chết, ta trả thù hắn thì có gì sai? Thâu tóm Âm giới sẽ có miếng ngon để dùng, cả vương quốc mèo này ai cũng ủng hộ ta cả. – Ryou trừng mắt phản đối. Hét chán chê rồi, cô ta mới thả người ngồi xuống ghế, tay đưa lên nghịch nghịch lọn tóc của mình. – Nhưng hắn đã đồng ý xuất khẩu độc quyền cá sang thế giới L nên ta mới thương tình hắn mà nhượng bộ thôi. Hứ!
- Tôi còn một câu hỏi nữa, sao cô là người ngoài mà có thể biết được câu chuyện của… Dương Tiêu đời trước và Ma vương. – Nhật Linh xen vào.
- Tôi trước kia chịu ơn bố cô nên trở thành vật cưng bố cô đem tặng cho mẹ cô. Mà nhắc lại mới nhớ, mẹ cô đúng là kẻ cuồng mèo! – Ryou bĩu môi. Từng ký ức về hơn một nghìn năm trước trở lại làm cô ta không khỏi cảm thán. Đương đường là một nữ vương của cả một vương quốc lại trở thành vật cưng của người khác, quả thật là quá nhục. Nhục nhã hơn, cô ta lại còn nghoe nguẩy đuôi mà theo họ mới đáng chết chứ!
Mọi người im lặng uống nước.
Và mọi chuyện kết thúc…
……………….
Thiên An xúc một thìa cơm cho vào miệng nhai, mắt vẫn dán vào cái TV trước mặt. Trên TV là bộ phim tình cảm Hàn Quốc đang đến hồi gay cấn. Nam chính nắm lấy vai nữ chính, gào thét: “Tại sao? Nói đi! Tại sao em lại rời xa anh?”. Nữ chính gạt nước mắt trong đau khổ: “Xin lỗi anh, em đã yêu người khác rồi.” Xung quanh chỗ cô ngồi bừa bộn tiểu thuyết, vỏ bim bim, bánh ngọt các thể loại. Thế nhưng, cô dường như không để tâm đến việc đó, miệng vẫn nhai cơm chóp chép như thường.
“Cạch”
Cánh cửa phòng mở ra, mang vào phòng ánh sáng đèn điện từ bên ngoài. Một tiếng “tách”, cả căn phòng bừng sáng. Thiên An nheo mắt khó chịu quay đầu ra phía cửa. Đúng lúc đó, một tiếng rống làm rung động màng nhĩ vừa cất:
- Thiên An, cậu biến nhà tớ thành cái gì đây hả???
Bảo Khánh vừa vào nhà, bật điện lên thì thấy cái cảnh đó, thật là làm anh tức muốn ói máu. Bản tính cuồng sạch sẽ trỗi dậy, Bảo Khánh muốn đánh chết cái người kia cho rồi. Cái nhà gọn gàng, sạch sẽ của anh sao lại trở thành thế này cơ chứ?
- Xùy xùy, trước sau gì cậu chẳng dọn, tớ chỉ đẩy nhanh thời gian lên một chút thôi mà. – Thiên An coi như không nghe thấy gì, tiếp tục xúc cơm ăn. – Mà dạo này cậu tránh mặt Nhật Linh à?
Bảo Khánh đang cởi áo khoác ngoài thì khựng lại. Lột phắt cái áo vứt lên thành ghế, anh thả người xuống sopha.
- Thì sao?
- Cậu với nó cãi nhau à?
Im lặng một lát, đôi mắt anh như đượm một nét khó xử không thể nói. Đúng, anh tránh mặt Nhật Linh, anh ngại đối mặt với cô. Cô sẽ nghĩ như thế nào trong khi đã biết anh là kẻ đã giết mẹ ruột cô? Chắc hẳn cô cũng không muốn, sẽ chán ghét anh. Người ta đã không muốn, anh ở bên cạnh làm phiền cô có lợi ích gì? Dù sao cô cũng có Khởi Nam bên cạnh chăm sóc cô rồi, anh cũng không cần lo lắng cho cô nữa.
- Nhật Linh biết mọi chuyện rồi.
- Khánh… không phải cậu vẫn nghĩ rằng cậu giết Thanh Linh chứ? – Thiên An ngẩn người. – Tớ nên cho rằng cậu ngốc hay do cậu bị ảo tưởng sức mạnh đây? Vốn nghĩ cậu phải biết trước rồi chứ. Cậu nghĩ cậu có khả năng để đánh bại Thanh Linh à? – Cô cười thành tiếng. Nhận được cái nhìn khó hiểu của Bảo Khánh, cô nói tiếp – Khi ấy, lúc mà Thanh Linh làm phép ẩn thân ngay trước mặt cậu, trong cái khoảng thời gian cậu ra khỏi phòng tìm chị ấy, tớ đã theo lệnh của Thiên đế đưa chị ấy chạy trốn rồi. Thiên đế thực ra rất thương Thanh Linh, nhưng luật lệ là luật lệ, là được truyền bởi ngàn đời xưa, ông không thể phá vỡ nó nên mới phải làm như vậy. Mấy năm sau đó, Huy Tuấn nhường ngôi, trở về Dương giới ẩn cư cùng Thanh Linh. Giờ họ vẫn sống rất tốt, cậu không cần cảm thấy có lỗi với Nhật Linh đâu. Hôm trước con bé có hỏi tớ rằng cậu có bị thương hay làm sao không đấy. Xem ra nó lo lắng cho cậu lắm. Đừng trốn tránh nó nữa. Thế nhé, tớ định nói với cậu thế thôi. Tớ về đây, nhà tự dọn, bye bye.
Từ lúc Thiên An dứt câu đến lúc cô ra khỏi cửa đi về, Bảo Khánh không lên tiếng. Cửa đóng lại, mọi thứ chìm vào im lặng. Ánh sáng nơi bóng đèn điện trên trần nhà tỏa ra ánh sáng dìu dịu, soi rọi khắp căn phòng. Trên ghế, một người con trai lặng lẽ chìm vào dòng suy nghĩ. Anh nghĩ gì? Liệu con người này, có ai có thể thấu hiểu hết mọi tâm tư anh che giấu không?
Cả tiếng đồng hồ trôi qua, kim đồng hồ tích tắc theo nhịp, đếm thời gian trôi qua. Anh đứng dậy khỏi ghế, vớ lấy chìa khóa trên bàn, ra khỏi nhà.
………..
Kiều Anh ngồi trên lan can của một tòa nhà cao nhất thành phố. Cô xõa tung mái tóc ngắn, để mặc gió thu táp vào mặt. Dưới sàn sân đầy những mẩu thuốc lá ngắn xíu đã qua sử dụng. Kiều Anh ngậm một điếu thuốc, kẹp nó bằng hai ngón tay, nhả khói ra không khí. Làn khói xám ra khỏi miệng, bay theo gió, lãng vãng lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt đã bị gió bạt đi.
Cô nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, khi Khởi Nam chọn cô rồi lại nói lời yêu với Nhật Linh, cô đã thấy khó chịu lắm. Cô tự bảo mình, không phải cô luôn coi Khởi Nam như một món đồ chơi, một con cờ lót đường cho con đường danh vọng của cô thôi sao? Từ bao giờ mà tình cảm lại tiến xa thế này? Đúng là cái gì khi mất đi mới thấy tiếc, giờ này, cô đang tiếc đứt ruột đây. Kiều Anh cười nửa miệng, tự mỉa mai chính bản thân mình.
- Hút thuốc nhiều cũng dễ chết đấy. – Một giọng nói vang lên.
Kiều Anh không nhìn, mặc kệ người đó. Bảo Khánh tay đút túi quần đi đến. Anh tựa người lên thành lan can, nhìn người con gái bên cạnh. Cô gái này, như thể có một nét gì đó, tương đồng với anh, lại như trái ngược hẳn anh. Nét lạnh lùng, bất cần trong mắt cô, nụ cười nửa miệng kiêu kỳ mà cao ngạo. Anh lục lại trong trí nhớ, lần đầu nhìn thấy cô ở trong trận chiến đó, cô ngọt ngào và dễ thương, nhưng lọt vào mắt anh chỉ là vẻ giả tạo mà chủ nhân của nó đang cố nhào nặn ra. Hình ảnh đó làm anh có ác cảm, và anh chưa từng nghĩ tới cô lại có một hình tượng khác hẳn cô lúc đó, như lúc này chẳng hạn.
- Liên quan đến anh à? – Kiều Anh dập tắt điều thuốc trong tay. Không phải vì câu nói của anh, mà chỉ đơn giản vì cô ghét hút thuốc trước mặt người khác. Với cô, cô chỉ hút thuốc khi cảm thấy cô đơn, và cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy mình của lúc đó. – Anh thích con nhỏ đó, sao lại giao nó vào tay Khởi Nam? – Cô nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười nửa miệng hỏi anh.
- Tôi không ngu ngốc đến mức rước đau khổ vào người mình. – Đúng, yêu người không yêu mình chính là một loại đau khổ. Bảo Khánh anh từ bỏ. Nghĩ gì đó, anh bật cười. – Và vì tôi khôn ngoan.
- Tự tin quá cũng dễ chết đấy. – Kiều Anh nhướn mày, tự nhiên cảm thấy chàng trai này cũng không đến nỗi quá nhàm chán. – Này, tôi có một đề nghị. Họ cũng có cặp hết rồi, sao tôi và anh không… chơi trò yêu thử nhỉ. – Cô ghé sát về phía anh, cười.
- Cô có yêu tôi thật cũng chỉ cô thiệt thôi. – Bảo Khánh không tránh né, cười đáp trả.
Tháng chín, thu về, một hạt mầm mới được gieo trồng, một bàn cược được đặt ra. Tình cảm này, chúng ta sẽ đánh cược…
……….
- Tại sao khi đó anh lại chọn Kiều Anh? – Nhật Linh ngồi trên giường Khởi Nam, chớp mắt hỏi.
Khởi Nam ngồi cạnh đang chơi game trong máy tính nghe cô hỏi vậy thì ngẩng đầu nhìn. Cậu gập máy tính lại, đặt nó sang một bên, với tay lấy cốc nước từ trên bàn đưa cho cô:
- Vậy nếu là anh và Bảo Khánh, em sẽ cứu ai?
- Sao lại là Bảo Khánh? – Nhật Linh bất bình phồng mồm.
- Cứ trả lời đi. Nghĩ kĩ rồi hãy nói.
Nhật Linh ngước mắt, chống cằm nghĩ. Một lúc sau, cô trả lời:
- Em cứu Bảo Khánh. Bởi vì em coi Bảo Khánh như anh trai ruột, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. Nếu lỡ như anh ấy chết, mà lý do lại do em, dù là gián tiếp thì em cũng sẽ rất bứt rứt, cả đời này sẽ không thanh thản được. Còn nếu như anh mất đi, em sẽ rất dễ dàng lựa chọn. Em sẽ trả thù cho anh rồi đi cùng anh. – Như nghĩ ra gì đó, Nhật Linh “a” một tiếng. Cô cười mỉm – Em hiểu rồi. Nam, anh cũng nghĩ như vậy sao?
- Thông minh lắm. – Khởi Nam cười, đưa tay xoa đầu cô. - Anh thích em, nhưng nếu phải chọn lại anh vẫn chọn Kiều Anh. Đối với cô ấy, anh có năm năm, cả rung động đầu đời, cả tình nghĩa bạn bè. Anh chưa bao giờ làm gì khi anh chưa chắc chắn. Lúc đó, anh nhìn thấy Bảo Khánh với chị anh ở đó rồi, anh tin bọn họ sẽ phá được kết giới. Mà cho dù Bảo Khánh không cứu được em, người theo em sẽ là anh. Anh không bỏ rơi Kiều Anh, cũng sẽ không bao giờ buông tay em. Em có hiểu không?
Nhật Linh gật đầu. Với cô, chỉ thế là đủ. Cô biết, cậu không giỏi, cũng sẽ không bỏ thời gian để làm những việc vô ích, nhưng cậu đã bỏ công giải thích cho cô, nói cho cô nghe suy nghĩ của cậu, thế là đủ rồi. Cô vòng tay ôm eo Khởi Nam, áp mặt vào người cậu:
- Trần Khởi Nam, Nhật Linh thích anh.
- Ừ. – Cậu cười dịu dàng, ôm chặt cô.
“Nhật Linh, anh bỏ lỡ em mười tám năm, những ngày còn lại, đền bù cho mười tám năm đó có đủ không?”
……………
Sân bay thành phố…
Thiên An mặc quần sooc ngắn, áp phông rộng rãi, đeo kính râm bản to, tay xách hai va li đồ lớn.
- Lần này chị đi thì bao giờ về? – Khởi Nam không chút lưu luyến hỏi.
- Chịu, bao giờ thích thì về. Mày không nỡ xa chị à?
- Không, định bảo chị định cư luôn ở bên ấy thì càng tốt.
Thiên An bực mình, định giơ tay cốc đầu thằng em láo toét thì điện thoại trong túi reo vang.
“Bà cô, bao giờ bà về đấy?”
- Nhớ chị sao? – Thiên An châm chọc.
“Ờ, về nhanh nhanh lên. Chồng công việc của bà chất chồng, chất đống lên rồi đấy.”
- Phong không làm giúp An được sao? – Thiên An đột nhiên đổi giọng ngọt sớt, mắt thì co giật như muốn đập nát cái điện thoại cho rồi. Khởi Nam đứng cạnh rùng mình, sởn gai ốc.
“Không, tôi không rảnh. Thế nhé, về nhanh lên.”
“Tút… tút…”
Đầu dây bên kia, một chàng trai mặc áo trắng trong phòng thí nghiệm vừa ấn nút tắt máy. Mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng tôn lên khuôn mặt đẹp trai thanh tú. Anh xoay xoay điện thoại trong tay, đôi môi khẽ cười. “Bởi vì, tôi nhớ em rồi.”
Đầu dây bên này vẫn không hay biết gì. Thiên An tức tối nhìn cái điện thoại đã ngắt kết nối, bực tức trừng mắt.
- Ai thế? – Bảo Khánh vừa đến, lên tiếng hỏi rất đúng lúc.
- Một thằng nhóc dở hơi bị mắc bệnh trĩ lâu năm mới chuyển đến Viện nghiên cứu. – Thiên An vẫn chưa hết tức, miệng trả lời mà đầy mùi cay cú.
- Thôi, chửi rủa gì? Máy bay đến rồi kìa. – Khởi Nam chỉ trỏ. – Đi mạnh khỏe, nhớ cẩn thận không máy bay rơi.
“Bốp!”
Thiên An trước khi đi không quên gõ đầu Khởi Nam một cái rõ mạnh rồi mới thỏa mãn lên máy bay.
Khởi Nam xoa xoa cục u trên đầu, ai oán nhìn theo.
- Đau không? – Kiều Anh ló đầu ra, cười hỏi.
- Cậu thử bị bà già đó cốc đi xem có đau không? – Khởi Nam xuýt xoa.
- Đâu ngu. Mà… xem ra cậu rất vui. – Kiều Anh nhìn Nhật Linh đang nói chuyện với Bảo Khánh cách đó không xa.
- Ừ… Kiều Anh, hạnh phúc nhé. – Khởi Nam nhìn cô, cười.
Nụ cười đó, như lần đầu cậu gặp cô giữa sân trường đầy nắng. Lần này, giữa sân bay nhộn nhịp, cậu cũng cười như thế, cười chúc phúc một người.
“Khởi Nam, hạnh phúc.”
Khởi Nam không nói cho Kiều Anh, thực ra, hạnh phúc của cậu, cậu đã có được rồi.
Nắng thu nhạt nhòa nhuộm màu nụ cười của em
Nhật Linh, em chính là hạnh phúc…
[The end]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.