Chương 6: Chap 6
Shellry
07/02/2015
Ở một góc vắng tại công viên Sun Flower, có một cậu trai mảnh khảnh khảnh đang khóc. Khuôn mặt dễ thương nhòe nhoẹt nước, thật khiến người ta xao lòng. Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ rũ xuống. Bên cạnh câu trai đó, có một cô gái mặc chiếc váy dài chấm chân, nếu như không để ý, cô gái đó đang lở lửng, cách mặt đất khoảng một cm, cô ta không có chân. Thế nhưng, nhìn từ trên xuống dưới thì vẫn rất bình thường, nếu không nói là xinh.
- Không thể chịu nổi nữa. Anh không về, nhất định không về. – Hoàng Anh gào lớn.
Nhật Linh nhìn xung quanh, đưa tẩy hiệu cậu trật tự. Nếu cậu còn nói to như vậy nữa thì người ta lại tưởng cô bắt nạt cậu. May mắn là giờ đã ngả về chiều tối, không có ai qua lại nơi góc vắng ở công viên này nữa. Thật là, cô đang ở nhà loanh quanh chờ Boss dậy, hôm nay là chủ nhật nên Boss ngủ nướng thật lâu. A, nhớ lại cảnh Boss nằm ngủ mà cô chỉ cảm thấy may mắn là cô chưa phun máu mũi ra ngoài. Được rồi, cô tự nhận, cái áo trễ xuống kia là do cô kều xuống. Hứ, ngắm trai đẹp là một tội lỗi sao? Không! Vậy tại sao lại không ngắm. Đang thơ thẩn thì một cái lỗ đen xuất hiện trên tường, “bà chị dâu” Hoàng Anh chui ra vỗ vai cô, mặt mày âm u như thể vừa mới đói cơm ba ngày làm cô sợ suýt chết. Cơ mà đúng là cô chết rồi mầ.
Sau đấy nữa, Hoàng Anh kéo cô ra công viên, khóc lóc tỉ tê kể tội ông chồng.
- Không, em đừng có thuyết phục anh, anh sẽ không về đâu. Anh thà chết chứ không chịu về đó nữa. Anh thà đi làm ăn mày còn hơn.
- Hôm qua bao nhiêu lần? – Nhật Linh lơ đãng hỏi.
- Sáu… - Hoàng Anh đỏ mặt lắp bắp. – A, mà sao anh phải nói chứ? – Mặt lại đỏ hơn rổ cà chua chín.
Nhật Linh thở dài. Ôi, Diêm ca ca à, tại sao anh không biết kiềm chế một chút chứ? Anh là đồ cầm thú. Giờ lại bắt cô gánh hết như này. Làm thế nào đây? Nếu như không thuyết phục được anh ấy về thì thể nào cô cũng bị thê thảm. Nhớ đến lần trước, cũng tình cảnh như này, cô bao che cho “bà chị dâu” ở nhà cô, và thế là bị Diêm ca bắt được, bắt ăn cả rổ chuối. Bây giờ nhớ lại, cô lại không kìm được mà rùng mình. Liếc ánh mắt thương cảm nhìn Hoàng Anh, cô âm thầm đồng cảm. “Hoàng Anh, chồng anh thật đáng sợ.”
Đang há mồm ra định nói “Thôi, anh nên về đi. Diêm ca làm thế cũng là vì quá yêu anh thôi.” thì phía sau Nhật Linh, một luồng khí lạnh cùng sát khí bừng bừng bốc lên tận gáy. Cái khí thế bức người này, ngoài Diêm ca ra thì còn ai chứ? Run rẩy quay người lại, Nhật Linh nở nụ cười lấy lòng.
- Diêm đại ca, anh đấy à? Em đã giữ vợ anh lại rồi này. Anh tự xử nhé. Giờ em có việc bận, em đi trước đây. – Nói xong, cô biến mất ngay lập tức.
“Hoàng Anh, em thật sự rất rất xin lỗi. Là em không tốt. Hãy tha lỗi cho em. Amen.”
Hoàng Anh trợn mắt nhìn kẻ bán bạn cầu vinh biến mất ngay trước mặt. Thế nhưng, cậu làm được gì ngoài đứng… trợn mắt? Minh Duy uy lực bức người, bừng bừng lửa giận đến túm tay bà vợ nhỏ giận dỗi. Đột nhiên, anh kéo mạnh Hoàng Anh vào lòng:
- Xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh không ngờ em giận như vậy. Anh không cố ý đâu. Nếu em muốn thì hôm nay em nằm trên cũng được.
Giọng nói nhẹ nhàng dễ khiến tim người tan chảy. Nhật Linh trốn sau lùm cây chờ kịch hay thấy cảnh đó thì cằm rơi đầy đất. Minh Duy nổi tiếng đào hoa, thay người yêu như thay áo, lãng tử vô tâm lại nói được mấy lời này ư? Da gà, da gà tìm đến rồi… Chưa dừng lại ở đó, màn đối thoại còn tiếp tục.
- Anh nói thật chứ?- Hoàng Anh có phần cảm động.
- Em hứa từ nay không được trốn?
- Được, nếu em nằm trên.
- Okey, là em nói nhé. Anh ghi âm hết lại rồi, từ nay khỏi nuốt lời. Nếu em muốn tư thế đó cũng được, không vấn đề.
Minh Duy cười toe toét, rút từ trong túi ra một cái máy ghi âm. Hoàng Anh ngệch mặt không hiểu gì. Minh Duy thấy thế thì cười gian một cái, cúi đầu cắn nhẹ vào tai bà vợ nhỏ, thì thầm cái gì đó. Lập tức, mặt Hoàng Anh đen lại. Nhưng đáng thương cho cậu, chưa kịp phản ứng thì đã bị người nọ kéo về Diêm Phủ.
Nhật Linh thấy toàn bộ sự việc thì không khép được miệng. Trong đầu chỉ còn một câu: “Minh Duy, anh thật cầm thú.”
………..
Đi từ ngoài hành lang phòng của Khởi Nam, vừa bay vào phòng thì Nhật Linh cảm nhận được một nguồn linh khí cực mạnh. Hoảng hốt lùi lại theo phản xạ, Nhật Linh hoang mang. Ai? Là ai đang ở trong phòng của Boss vậy? Khí cường đại thế này, người thường chắc chắn không có. Sử dụng thuật tàng hình, Nhật Linh cảnh giác xuyên tường đi vào. Trước mắt cô, Bos đẹp trai đang nhăn mặt, ánh mắt cực kì nghiêm túc nhưng không giấu nổi sự rối loạn. Đối diện cậu, một cô gái cực kì xinh đẹp đang nói không ngừng.
- Thôi được, em không muốn nói cũng không sao. Nhưng chị phải nhắc em một việc, hiện giờ, trên người em đang bị ác ma đeo bám, em nên cẩn thận. Linh lực tốt gần em tuy tinh khiết nhưng không đủ để áp chế luồng ma khí đó đâu.
- Chị…
Thiên An phóng ánh mắt đến góc nhà. Nhật Linh thấy vậy thì giật mình nép sát vào góc tường. Những nghĩ rằng mình đang tàng hình nên cô dần bình tĩnh.
- Chị mệt rồi. Hôm nay vừa về mà em không để chị nghỉ ngơi gì hết. Ác quá đi. Thôi, ra ngoài, chị muốn ngủ.
Vừa nói, Thiên An vừa đẩy Khởi Nam ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Nhật Linh thở phào, đang định theo Boss đi ra thì Thiên An nhếch môi cười nói.
- Nào, nào. Không chào hỏi gì sao? Chị biết em ở đó. Ra đi, đừng tàng hình nữa, tốn sức lắm.
Nhật Linh hoảng hốt. Thuật ẩn thân của cô tuy không gọi là quá suất xắc nhưng cũng ít ai có thể tìm ra cô khi cô tàng hình. Vậy mà cô gái này có thể nhìn thấy cô chỉ với một cái liếc mắt.
- Cô là ai? – Nhật Linh cảnh giác.
- Ai da da, bọn tiểu quỷ này, chị mới đi hơn bảy năm mà đã quên hết rồi.
Vừa nói, Thiên An vừa gỡ cặp mắt kính xuống. Rũ mái tóc hung đỏ, Thiên An cười tươi. Đôi mắt vốn màu đen khi gỡ kính ra bỗng chuyển thành màu xám, lóe lên tia nguy hiểm, sắc lạnh với cái màu của nó.
Nhật Linh kinh ngạc. Màu mắt xám? Đây là… Cô gái kia là thần Chết?
……
Nhật Linh mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám kia. Thần Chết… thần Chết? Bảo Khánh, có người giả danh anh này, nhảy ra mà xem đi. Ôi, cướp đâu ra lắm thần Chết thế này? Ngờ nghệch rút ra cái điện thoại ốp vỏ con vịt Momo trong túi áo, Nhật Linh áp lên tại. Mấy giây sau…
Nhật Linh: Diêm ca ca à, Diêm Phủ có bao nhiêu thần Chết ấy nhỉ?
Minh Duy đầu dây bên kia nhíu mày: Hỏi vớ vẩn gì thế? Dĩ nhiên là có một rồi.
Nhật Linh lặng lẽ cúp máy:…
Vậy thì cô bạn này là giả mạo. Chuẩn luôn. Thời này thiếu gì kính áp tròng chứ? Xí, đừng hòng lừa cô bằng cách đó. Cùng lắm chỉ là thứ đồ công nghệ có thể nhìn thấy ma thôi. Tuyệt đối không tin, không thể bị dụ dỗ.
Thiên An bên kia ngồi vắt chân uống nước lọc, nhếch môi cười quái dị, cứ như thể, kiểu cười này đã thành thương hiệu không thể thiếu của cô vậy. Cái kính gọng trắng được đặt ngay ngắn trên bàn, đôi mắt hiện lên một màu xám lạnh. Mái tóc hung đỏ nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo.
Thấy cô gái trước mặt lầm bầm một mình, Thiên An không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Dễ thương thật. Một cô bé không biết cô là ai, chắc chắn là đến Âm giới sau khi cô đi rồi.
- Đừng cố nữa, chị là Trần Thiên An, chị đúng là thần Chết chính hiệu, 100%. Nhưng... là thần Chết đã nghỉ hưu.
Nhật Linh nghe thế thì há hốc mồm. Vậy có nghĩa là bà chị kia đã chết rồi sao? Không phải, trên người cô gái kia không có âm khí.
Thiên An thấy vậy thì thở dài. Ai da da, bọn nhỏ thời nay thật là đa nghi. Không phải là ngày xưa bọn nhóc đó hay tin vào mấy bà tiên hay cái gì gì đó sao? Mặc dù Thiên An cô không phải là tiên nhưng còn đẹp hơn tiên ấy chứ. - 3 -
- Hầy… Nhìn em là chị biết em không tin. Đi thôi, đến Âm giới, tiện thể chị gặp người quen.
Nói xong, Thiên An kéo tay Nhật Linh đi. Đến gần cửa, khi vừa đặt tay lên không trung định mở thì Thiên An chợt khựng lại. Cô ngượng ngùng quay lại:
- Bé cưng à, em còn nhớ đường vào Âm giới không? Chị… quên cách mở cửa vào Âm giới rồi…
Nhật Linh: “ -__- Bà chị, bà là đang troll tôi đấy à?”
……
Vừa vào đến Diêm Phủ, cái mồm của Thiên An đã hoạt động không ngừng, mái tóc màu hung đỏ nhìn “khá” là nổi bật trong cái nền gạch trắng bóng của Diêm Phủ cứ nghiêng bên này lại ngóc bên kia. -__-. Nhật Linh thấy thật khâm phục cái miệng không biết mỏi mệt kia. Đây có đúng là thần Chết không đây? Ngoài việc nhan sắc bất thường so với người bình thường thì sao khác nhau thế?
Chẳng mấy chốc, Nhật Linh và Thiên Anh đã đến cửa đại sảnh của Diêm Phủ - nơi xét xử cũng là nơi làm việc chính của Diêm đế- Minh Duy. Mở cửa bước vào, Nhật Linh nhanh nhảu nói.
- Diêm ca ca, chào anh.
Minh Duy đang ngồi trên ghế dành riêng cho đại tổng Âm giới, trong lòng là Hoàng Anh đang phụng phịu giận dỗi. Anh vuốt tóc bà vợ nhỏ, ợm ờ mấy tiếng cho qua chuyện, mắt vẫn chú tâm nhìn cả thế giới trong lòng.
- Minh Duy, dạo này anh cũng to gan gớm nhỉ. Tôi mới đi có hơn bảy năm đã dám dẫn bồ vào phòng làm việc rồi.
Thiên An ghé đầu từ sau lưng Nhật Linh ra, nở nụ cười tươi rói. Nghe thấy giọng nói kia, Minh Duy giật mình ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cười mà như tỏa ra ngàn vặn mũi kiếm kia mà rùng mình ớn lạnh. Buông Hoàng Anh ra, chỉnh lại tư thế ngồi, giả dạng đang làm việc cực kì nghiêm túc. Hoàng Anh thấy thế thì có chút ngạc nhiên, sau đó tặng cho ông chồng một ánh mắt khinh bỉ rồi hất mông đi vào phòng. Minh Duy khóc thầm, không thể trách anh được, là ảnh hưởng của quá khứ thôi. Nhớ lại khi trước, kkhi anh đi chơi với cô gái nào đó về quá muộn để hôm sau trễ giờ làm, bảo mẫu Thiên An kia lại bắt ăn ngồi chép phạt 300 lần bảng nội quy Diêm Phủ về quy định giờ làm, không dùng phép thuật. Thật là đau khổ, tại sao một Đại Boss oai phong như anh lại lép vế con oắt con mấy nghìn tuổi này chứ? Còn nhớ khi bảo mẫu kia đi, anh đã vui mừng muốn mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Giờ tại sao… cô ta lại xuất hiện ở đây?
Bảo Khánh đang ngồi ườn lười biếng chơi game trên điện thoại nghe thấy giọng nói kia cũng kinh ngạc ngẩng mặt lên, lắp bắp:
- Thiên An… là cô à?
- Không tôi thì ai chứ? – Thiên An bĩu môi. Chẳng lẽ cô dễ để nhầm lẫn với người khác thế sao? Mấy nghìn năm ở cùng nhau, giờ lại nhanh chóng quên cô thế này đây.
- A ha ha, Bảo Khánh, cũng lâu rồi không gặp lại Thiên An, cậu mau dẫn cô ấy đi dạo Âm giới đổi mới đi. Chiều này, tôi cho cậu nghỉ phép, không trừ lương.- Minh Duy cười giả lả.
Thiên An liếc qua Minh Duy, nhếch môi cười. Minh Duy rùng mình. Lại nụ cười mấy nghìn năm không đổi ấy. Thật… đáng sợ quá…
- Là Diêm đế mà không làm gương cho mọi người. Chép phạt 400 lần nội quy Âm giới.
- Thiên An, cô có nhầm lẫn gì không? Không phải là nội quy Diêm Phủ sao?- Đùa anh sao? 400 lần, lại còn là nội quy Âm Phủ, dài gấp mấy chục lần cái nội quy Diêm Phủ ấy chứ. Minh Duy khóc không ra nước mắt.
- …
Ngay lập tức, Minh Duy nhận được thêm một nụ cười nữa. Mặt xanh lét gật gật đầu. Hu hu, uy phong của anh còn đâu?
Nhì nhằng một hồi, cuối cùng, Bảo Khánh khuôn mặt cam chịu dẫn Thiên An ra ngoài. Bắt anh ở cùng con nhỏ ác ma này, sao anh chịu thấu? Ôi, cái ví tiền đáng thương của anh, lại sắp cạn kiệt rồi.
Nhật Linh im lặng chứng kiến màn kịch hay ho nãy giờ, bây giờ mới mở miệng:
- Diêm ca ca… đó là ai thế?- Dám gọi hẳn tên Diêm đế, quả thật không phải người bình thường.
- Đó… là một con ác quỷ… - Minh Duy mặt mày đen thui nhả từng từ.
- ….
- Được rồi, đừng có nhìn anh như thế. Đó là Trần Thiên An, thần Chết cũ của Âm giới, từng là một nhân vật đáng sợ trong tam giới. Một khi đã ra tay thì ai cũng phải khiếp sợ. Cô ấy từng là cộng sự của Bảo Khánh- tức là thần Chết đương nhiệm đây, tạo thành cặp đôi thần Chết trong huyền thoại. Họ kết hợp vô cùng ăn ý, trong bất cứ công việc nào. Trước kia khi Thiên An còn là thần Chết, cô ấy và Bảo Khánh từng có tin đồn họ yêu nhau. Nói ngắn gọn là thế đấy.
Nhật Linh há mồm ngồi nghe Minh Duy kể, không tài nào ngậm mồm vào được. Thiên An, thì ra lại là một người kinh dị như thế… Mãi một lúc sau, cô mới ngờ nghệch hỏi.
- Vậy chị ấy chết rồi à?
Ngay lập tức, cô nhận được ánh mắt khinh thường của người nọ.
- Vớ vẩn. Cô ấy chưa chết, chết được thì đã tốt. Cô ấy vẫn sống, chỉ là giờ thành người bình thường thôi, trở về cái tuổi khi cô ấy bắt đầu là thần Chết. Nhưng nếu tính theo tuổi thực của cô ấy, thì giờ Thiên An đã mấy nghìn tuổi rồi. Hiện giờ, tuy không có linh lực mạnh như hồi còn là thần thì Thiên An vẫn giữ được một số phép thuật.
- …. – Mặt của Nhật Linh còn đờ hơn cả lúc chưa nghe.
Minh Duy thở dài, đứng dậy. Khi anh đi qua chỗ Nhật Linh, anh nói:
- Có nói thêm nữa cô cũng không hiểu đâu. Cô chỉ cần coi Thiên An bây giờ như một pháp sư trừ tà cấp cao là được.
Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài. “Thiên An trở lại… vậy người đó bắt đầu hành động rồi sao?”
- Không thể chịu nổi nữa. Anh không về, nhất định không về. – Hoàng Anh gào lớn.
Nhật Linh nhìn xung quanh, đưa tẩy hiệu cậu trật tự. Nếu cậu còn nói to như vậy nữa thì người ta lại tưởng cô bắt nạt cậu. May mắn là giờ đã ngả về chiều tối, không có ai qua lại nơi góc vắng ở công viên này nữa. Thật là, cô đang ở nhà loanh quanh chờ Boss dậy, hôm nay là chủ nhật nên Boss ngủ nướng thật lâu. A, nhớ lại cảnh Boss nằm ngủ mà cô chỉ cảm thấy may mắn là cô chưa phun máu mũi ra ngoài. Được rồi, cô tự nhận, cái áo trễ xuống kia là do cô kều xuống. Hứ, ngắm trai đẹp là một tội lỗi sao? Không! Vậy tại sao lại không ngắm. Đang thơ thẩn thì một cái lỗ đen xuất hiện trên tường, “bà chị dâu” Hoàng Anh chui ra vỗ vai cô, mặt mày âm u như thể vừa mới đói cơm ba ngày làm cô sợ suýt chết. Cơ mà đúng là cô chết rồi mầ.
Sau đấy nữa, Hoàng Anh kéo cô ra công viên, khóc lóc tỉ tê kể tội ông chồng.
- Không, em đừng có thuyết phục anh, anh sẽ không về đâu. Anh thà chết chứ không chịu về đó nữa. Anh thà đi làm ăn mày còn hơn.
- Hôm qua bao nhiêu lần? – Nhật Linh lơ đãng hỏi.
- Sáu… - Hoàng Anh đỏ mặt lắp bắp. – A, mà sao anh phải nói chứ? – Mặt lại đỏ hơn rổ cà chua chín.
Nhật Linh thở dài. Ôi, Diêm ca ca à, tại sao anh không biết kiềm chế một chút chứ? Anh là đồ cầm thú. Giờ lại bắt cô gánh hết như này. Làm thế nào đây? Nếu như không thuyết phục được anh ấy về thì thể nào cô cũng bị thê thảm. Nhớ đến lần trước, cũng tình cảnh như này, cô bao che cho “bà chị dâu” ở nhà cô, và thế là bị Diêm ca bắt được, bắt ăn cả rổ chuối. Bây giờ nhớ lại, cô lại không kìm được mà rùng mình. Liếc ánh mắt thương cảm nhìn Hoàng Anh, cô âm thầm đồng cảm. “Hoàng Anh, chồng anh thật đáng sợ.”
Đang há mồm ra định nói “Thôi, anh nên về đi. Diêm ca làm thế cũng là vì quá yêu anh thôi.” thì phía sau Nhật Linh, một luồng khí lạnh cùng sát khí bừng bừng bốc lên tận gáy. Cái khí thế bức người này, ngoài Diêm ca ra thì còn ai chứ? Run rẩy quay người lại, Nhật Linh nở nụ cười lấy lòng.
- Diêm đại ca, anh đấy à? Em đã giữ vợ anh lại rồi này. Anh tự xử nhé. Giờ em có việc bận, em đi trước đây. – Nói xong, cô biến mất ngay lập tức.
“Hoàng Anh, em thật sự rất rất xin lỗi. Là em không tốt. Hãy tha lỗi cho em. Amen.”
Hoàng Anh trợn mắt nhìn kẻ bán bạn cầu vinh biến mất ngay trước mặt. Thế nhưng, cậu làm được gì ngoài đứng… trợn mắt? Minh Duy uy lực bức người, bừng bừng lửa giận đến túm tay bà vợ nhỏ giận dỗi. Đột nhiên, anh kéo mạnh Hoàng Anh vào lòng:
- Xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh không ngờ em giận như vậy. Anh không cố ý đâu. Nếu em muốn thì hôm nay em nằm trên cũng được.
Giọng nói nhẹ nhàng dễ khiến tim người tan chảy. Nhật Linh trốn sau lùm cây chờ kịch hay thấy cảnh đó thì cằm rơi đầy đất. Minh Duy nổi tiếng đào hoa, thay người yêu như thay áo, lãng tử vô tâm lại nói được mấy lời này ư? Da gà, da gà tìm đến rồi… Chưa dừng lại ở đó, màn đối thoại còn tiếp tục.
- Anh nói thật chứ?- Hoàng Anh có phần cảm động.
- Em hứa từ nay không được trốn?
- Được, nếu em nằm trên.
- Okey, là em nói nhé. Anh ghi âm hết lại rồi, từ nay khỏi nuốt lời. Nếu em muốn tư thế đó cũng được, không vấn đề.
Minh Duy cười toe toét, rút từ trong túi ra một cái máy ghi âm. Hoàng Anh ngệch mặt không hiểu gì. Minh Duy thấy thế thì cười gian một cái, cúi đầu cắn nhẹ vào tai bà vợ nhỏ, thì thầm cái gì đó. Lập tức, mặt Hoàng Anh đen lại. Nhưng đáng thương cho cậu, chưa kịp phản ứng thì đã bị người nọ kéo về Diêm Phủ.
Nhật Linh thấy toàn bộ sự việc thì không khép được miệng. Trong đầu chỉ còn một câu: “Minh Duy, anh thật cầm thú.”
………..
Đi từ ngoài hành lang phòng của Khởi Nam, vừa bay vào phòng thì Nhật Linh cảm nhận được một nguồn linh khí cực mạnh. Hoảng hốt lùi lại theo phản xạ, Nhật Linh hoang mang. Ai? Là ai đang ở trong phòng của Boss vậy? Khí cường đại thế này, người thường chắc chắn không có. Sử dụng thuật tàng hình, Nhật Linh cảnh giác xuyên tường đi vào. Trước mắt cô, Bos đẹp trai đang nhăn mặt, ánh mắt cực kì nghiêm túc nhưng không giấu nổi sự rối loạn. Đối diện cậu, một cô gái cực kì xinh đẹp đang nói không ngừng.
- Thôi được, em không muốn nói cũng không sao. Nhưng chị phải nhắc em một việc, hiện giờ, trên người em đang bị ác ma đeo bám, em nên cẩn thận. Linh lực tốt gần em tuy tinh khiết nhưng không đủ để áp chế luồng ma khí đó đâu.
- Chị…
Thiên An phóng ánh mắt đến góc nhà. Nhật Linh thấy vậy thì giật mình nép sát vào góc tường. Những nghĩ rằng mình đang tàng hình nên cô dần bình tĩnh.
- Chị mệt rồi. Hôm nay vừa về mà em không để chị nghỉ ngơi gì hết. Ác quá đi. Thôi, ra ngoài, chị muốn ngủ.
Vừa nói, Thiên An vừa đẩy Khởi Nam ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại. Nhật Linh thở phào, đang định theo Boss đi ra thì Thiên An nhếch môi cười nói.
- Nào, nào. Không chào hỏi gì sao? Chị biết em ở đó. Ra đi, đừng tàng hình nữa, tốn sức lắm.
Nhật Linh hoảng hốt. Thuật ẩn thân của cô tuy không gọi là quá suất xắc nhưng cũng ít ai có thể tìm ra cô khi cô tàng hình. Vậy mà cô gái này có thể nhìn thấy cô chỉ với một cái liếc mắt.
- Cô là ai? – Nhật Linh cảnh giác.
- Ai da da, bọn tiểu quỷ này, chị mới đi hơn bảy năm mà đã quên hết rồi.
Vừa nói, Thiên An vừa gỡ cặp mắt kính xuống. Rũ mái tóc hung đỏ, Thiên An cười tươi. Đôi mắt vốn màu đen khi gỡ kính ra bỗng chuyển thành màu xám, lóe lên tia nguy hiểm, sắc lạnh với cái màu của nó.
Nhật Linh kinh ngạc. Màu mắt xám? Đây là… Cô gái kia là thần Chết?
……
Nhật Linh mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám kia. Thần Chết… thần Chết? Bảo Khánh, có người giả danh anh này, nhảy ra mà xem đi. Ôi, cướp đâu ra lắm thần Chết thế này? Ngờ nghệch rút ra cái điện thoại ốp vỏ con vịt Momo trong túi áo, Nhật Linh áp lên tại. Mấy giây sau…
Nhật Linh: Diêm ca ca à, Diêm Phủ có bao nhiêu thần Chết ấy nhỉ?
Minh Duy đầu dây bên kia nhíu mày: Hỏi vớ vẩn gì thế? Dĩ nhiên là có một rồi.
Nhật Linh lặng lẽ cúp máy:…
Vậy thì cô bạn này là giả mạo. Chuẩn luôn. Thời này thiếu gì kính áp tròng chứ? Xí, đừng hòng lừa cô bằng cách đó. Cùng lắm chỉ là thứ đồ công nghệ có thể nhìn thấy ma thôi. Tuyệt đối không tin, không thể bị dụ dỗ.
Thiên An bên kia ngồi vắt chân uống nước lọc, nhếch môi cười quái dị, cứ như thể, kiểu cười này đã thành thương hiệu không thể thiếu của cô vậy. Cái kính gọng trắng được đặt ngay ngắn trên bàn, đôi mắt hiện lên một màu xám lạnh. Mái tóc hung đỏ nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo.
Thấy cô gái trước mặt lầm bầm một mình, Thiên An không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Dễ thương thật. Một cô bé không biết cô là ai, chắc chắn là đến Âm giới sau khi cô đi rồi.
- Đừng cố nữa, chị là Trần Thiên An, chị đúng là thần Chết chính hiệu, 100%. Nhưng... là thần Chết đã nghỉ hưu.
Nhật Linh nghe thế thì há hốc mồm. Vậy có nghĩa là bà chị kia đã chết rồi sao? Không phải, trên người cô gái kia không có âm khí.
Thiên An thấy vậy thì thở dài. Ai da da, bọn nhỏ thời nay thật là đa nghi. Không phải là ngày xưa bọn nhóc đó hay tin vào mấy bà tiên hay cái gì gì đó sao? Mặc dù Thiên An cô không phải là tiên nhưng còn đẹp hơn tiên ấy chứ. - 3 -
- Hầy… Nhìn em là chị biết em không tin. Đi thôi, đến Âm giới, tiện thể chị gặp người quen.
Nói xong, Thiên An kéo tay Nhật Linh đi. Đến gần cửa, khi vừa đặt tay lên không trung định mở thì Thiên An chợt khựng lại. Cô ngượng ngùng quay lại:
- Bé cưng à, em còn nhớ đường vào Âm giới không? Chị… quên cách mở cửa vào Âm giới rồi…
Nhật Linh: “ -__- Bà chị, bà là đang troll tôi đấy à?”
……
Vừa vào đến Diêm Phủ, cái mồm của Thiên An đã hoạt động không ngừng, mái tóc màu hung đỏ nhìn “khá” là nổi bật trong cái nền gạch trắng bóng của Diêm Phủ cứ nghiêng bên này lại ngóc bên kia. -__-. Nhật Linh thấy thật khâm phục cái miệng không biết mỏi mệt kia. Đây có đúng là thần Chết không đây? Ngoài việc nhan sắc bất thường so với người bình thường thì sao khác nhau thế?
Chẳng mấy chốc, Nhật Linh và Thiên Anh đã đến cửa đại sảnh của Diêm Phủ - nơi xét xử cũng là nơi làm việc chính của Diêm đế- Minh Duy. Mở cửa bước vào, Nhật Linh nhanh nhảu nói.
- Diêm ca ca, chào anh.
Minh Duy đang ngồi trên ghế dành riêng cho đại tổng Âm giới, trong lòng là Hoàng Anh đang phụng phịu giận dỗi. Anh vuốt tóc bà vợ nhỏ, ợm ờ mấy tiếng cho qua chuyện, mắt vẫn chú tâm nhìn cả thế giới trong lòng.
- Minh Duy, dạo này anh cũng to gan gớm nhỉ. Tôi mới đi có hơn bảy năm đã dám dẫn bồ vào phòng làm việc rồi.
Thiên An ghé đầu từ sau lưng Nhật Linh ra, nở nụ cười tươi rói. Nghe thấy giọng nói kia, Minh Duy giật mình ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cười mà như tỏa ra ngàn vặn mũi kiếm kia mà rùng mình ớn lạnh. Buông Hoàng Anh ra, chỉnh lại tư thế ngồi, giả dạng đang làm việc cực kì nghiêm túc. Hoàng Anh thấy thế thì có chút ngạc nhiên, sau đó tặng cho ông chồng một ánh mắt khinh bỉ rồi hất mông đi vào phòng. Minh Duy khóc thầm, không thể trách anh được, là ảnh hưởng của quá khứ thôi. Nhớ lại khi trước, kkhi anh đi chơi với cô gái nào đó về quá muộn để hôm sau trễ giờ làm, bảo mẫu Thiên An kia lại bắt ăn ngồi chép phạt 300 lần bảng nội quy Diêm Phủ về quy định giờ làm, không dùng phép thuật. Thật là đau khổ, tại sao một Đại Boss oai phong như anh lại lép vế con oắt con mấy nghìn tuổi này chứ? Còn nhớ khi bảo mẫu kia đi, anh đã vui mừng muốn mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Giờ tại sao… cô ta lại xuất hiện ở đây?
Bảo Khánh đang ngồi ườn lười biếng chơi game trên điện thoại nghe thấy giọng nói kia cũng kinh ngạc ngẩng mặt lên, lắp bắp:
- Thiên An… là cô à?
- Không tôi thì ai chứ? – Thiên An bĩu môi. Chẳng lẽ cô dễ để nhầm lẫn với người khác thế sao? Mấy nghìn năm ở cùng nhau, giờ lại nhanh chóng quên cô thế này đây.
- A ha ha, Bảo Khánh, cũng lâu rồi không gặp lại Thiên An, cậu mau dẫn cô ấy đi dạo Âm giới đổi mới đi. Chiều này, tôi cho cậu nghỉ phép, không trừ lương.- Minh Duy cười giả lả.
Thiên An liếc qua Minh Duy, nhếch môi cười. Minh Duy rùng mình. Lại nụ cười mấy nghìn năm không đổi ấy. Thật… đáng sợ quá…
- Là Diêm đế mà không làm gương cho mọi người. Chép phạt 400 lần nội quy Âm giới.
- Thiên An, cô có nhầm lẫn gì không? Không phải là nội quy Diêm Phủ sao?- Đùa anh sao? 400 lần, lại còn là nội quy Âm Phủ, dài gấp mấy chục lần cái nội quy Diêm Phủ ấy chứ. Minh Duy khóc không ra nước mắt.
- …
Ngay lập tức, Minh Duy nhận được thêm một nụ cười nữa. Mặt xanh lét gật gật đầu. Hu hu, uy phong của anh còn đâu?
Nhì nhằng một hồi, cuối cùng, Bảo Khánh khuôn mặt cam chịu dẫn Thiên An ra ngoài. Bắt anh ở cùng con nhỏ ác ma này, sao anh chịu thấu? Ôi, cái ví tiền đáng thương của anh, lại sắp cạn kiệt rồi.
Nhật Linh im lặng chứng kiến màn kịch hay ho nãy giờ, bây giờ mới mở miệng:
- Diêm ca ca… đó là ai thế?- Dám gọi hẳn tên Diêm đế, quả thật không phải người bình thường.
- Đó… là một con ác quỷ… - Minh Duy mặt mày đen thui nhả từng từ.
- ….
- Được rồi, đừng có nhìn anh như thế. Đó là Trần Thiên An, thần Chết cũ của Âm giới, từng là một nhân vật đáng sợ trong tam giới. Một khi đã ra tay thì ai cũng phải khiếp sợ. Cô ấy từng là cộng sự của Bảo Khánh- tức là thần Chết đương nhiệm đây, tạo thành cặp đôi thần Chết trong huyền thoại. Họ kết hợp vô cùng ăn ý, trong bất cứ công việc nào. Trước kia khi Thiên An còn là thần Chết, cô ấy và Bảo Khánh từng có tin đồn họ yêu nhau. Nói ngắn gọn là thế đấy.
Nhật Linh há mồm ngồi nghe Minh Duy kể, không tài nào ngậm mồm vào được. Thiên An, thì ra lại là một người kinh dị như thế… Mãi một lúc sau, cô mới ngờ nghệch hỏi.
- Vậy chị ấy chết rồi à?
Ngay lập tức, cô nhận được ánh mắt khinh thường của người nọ.
- Vớ vẩn. Cô ấy chưa chết, chết được thì đã tốt. Cô ấy vẫn sống, chỉ là giờ thành người bình thường thôi, trở về cái tuổi khi cô ấy bắt đầu là thần Chết. Nhưng nếu tính theo tuổi thực của cô ấy, thì giờ Thiên An đã mấy nghìn tuổi rồi. Hiện giờ, tuy không có linh lực mạnh như hồi còn là thần thì Thiên An vẫn giữ được một số phép thuật.
- …. – Mặt của Nhật Linh còn đờ hơn cả lúc chưa nghe.
Minh Duy thở dài, đứng dậy. Khi anh đi qua chỗ Nhật Linh, anh nói:
- Có nói thêm nữa cô cũng không hiểu đâu. Cô chỉ cần coi Thiên An bây giờ như một pháp sư trừ tà cấp cao là được.
Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài. “Thiên An trở lại… vậy người đó bắt đầu hành động rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.